Áo Thí luyện của mỗi Võ đồng tham gia Thí luyện, ngoài số hiệu sau lưng và trên ngực ra, những chỗ còn lại đều giống nhau. Cộng thêm phải đeo mặt nạ, nếu nhìn vào gương, sợ rằng ngay cả bản thân họ cũng không nhận ra chính mình.
Cùng với một tiếng kèn lệnh thật dài vang lên, Thí luyện chính thức bắt đầu.
Thân thể của Tần Vô Song giống như một con báo thoát ra khỏi bụi cỏ. Khi vừa mới ẩn núp nghỉ ngơi, chờ đợi Thí luyện bắt đầu, hắn đã nhìn thấy trên một nhánh cây ở trước mặt không xa, có một miếng ngọc bài phát quang mang rạng rỡ.
Đầu tiên bất kể miếng ngọc bài đó là số hiệu gì, nhìn thấy rồi phải nhanh chóng đến lấy. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần lấy được miếng đầu tiên, sau này khẳng định các miếng tiếp theo sẽ liên tiếp xuất hiện.
Nhảy lên một cái, Tần Vô Song đã rơi xuống trên nhánh cây. Liếc mắt nhìn thấy ở chỗ chạc cây đan nhau, có một miếng ngọc bài đang nằm ở đó, xoay ngược lại nhìn, là Số 8. Chỉ giá trị 2 tích điểm…
Mặc dù như vậy, hắn vẫn quyết định bỏ vào trong túi.
Thứ tích điểm này, càng nhiều càng tốt. Thu được một cái thì phần thắng sẽ nhiều hơn một phần.
Một khi Bách Việt Quốc đã thiết lập ra giải thưởng cao như vậy trong Thí luyện lần này, Tần Vô Song không có lý nào không tiến sâu vào vòng trong một chút. Hơn hai ngàn Võ đồng của Bách Việt Quốc, muốn đoạt được vòng nguyệt quế Quán quân Cá nhân là rất khó, nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, cũng không phải không thể hoàn thành.
Ít nhất, ở phương diện thực lực, nếu Tần Vô Song hắn tự nhận vị trí thứ hai, sợ rằng không có người nào dám xưng thứ nhất.
Đương nhiên, Thí luyện này cũng cần chút may mắn. Có đôi khi thực lực mạnh, nhưng không có may mắn, chậm chạp không tìm được miếng ngọc bài thuộc về mình, sẽ khiến toàn bộ kế hoạch Thí luyện chịu ảnh hưởng cực lớn. Nguồn: http://truyenyy.com
Mặt khác, phát huy ở hiện trường, đối với nắm chắc tình thế, đồng dạng vô cùng quan trọng.
Tần Vô Song quyết định đánh đòn phủ đầu trước, tìm mấy miếng ngọc bài bỏ túi trước cũng tốt. Ngọc bài càng nhiều, tâm lý sẽ càng kiên định.
Mặc dù khu vực Thí luyện chỉ có khu vực hoạt động năm mươi dặm, nhưng đối với năm mươi người mà nói, con đường năm mươi dặm đã rất khoa trương rồi.
Hơn nữa phải ở trong phạm vi năm mươi dặm này, tìm ra năm mươi miếng ngọc bài, độ khó thật sự rất không nhỏ.
Cũng may, tất cả những người ở đây đều là Võ đồng thượng đẳng đã trải qua huấn luyện gian nan, tố chất ở các phương diện đều vô cùng xuất sắc trong những người cùng lứa tuổi.
Thí luyện vừa mới bắt đầu, Tần Vô Song đã như cá gặp nước, hổ vào sơn lâm, phát huy đầy đủ đặc điểm toàn năng của hắn. Thông qua thăm dò địa hình, các loại suy đoán chi tiết, đồng thời lợi dụng đặc điểm giấu đồ vật mà con người thường có, trong thời gian một ngày, đã từ rất nhiều "góc chết" kiếm ra được bốn miếng ngọc bài.
Thu hoạch phong phú. Trong bốn miếng này, có một miếng là Số 26, có số đuôi tương đồng với số hiệu của Tần Vô Song. Giá trị 5 tích điểm!
Ba miếng còn lại, đều là ngọc bài 2 tích điểm bình thường.
Cộng thêm miếng có được trước đó, ngày đầu tiên của Tần Vô Song, trong lúc ung dung thản nhiên, đã tìm được năm miếng ngọc bài, cộng lại được 13 tích điểm.
Đừng thấy bốn miếng ngọc bài này miếng nào cũng chỉ có giá trị 2 tích điểm mà khinh thường, nếu vận dụng hợp lý, có lẽ sẽ không dừng lại ở 2 tích điểm đơn giản như vậy.
Chẳng qua Tần Vô Song hiện tại cũng không dự định dùng chúng.
Ban đêm, Tần Vô Song cũng không dự định hành động.
Mặc dù nói, thời gian Thí luyện chỉ có một tháng, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá, nhưng tranh thủ thời gian quý báu không phải tranh giành như vậy. Hành động của một ngày, mặc dù không tổn thất thể năng gì, nhưng lực chú ý và tinh lực cũng có chút tiêu hao. Nghỉ ngơi lấy sức là chuyện rất cần thiết.
Trời càng tối, màn đêm càng dày đặc, Tần Vô Song mặc dù năng lực nhìn đêm vô cùng cường đại, nhưng dù sao cũng không bằng hành động tự nhiên giống như ban ngày. Đặc biệt là tìm kiếm ngọc bài, cần phải có hàm lượng kỹ thuật cao. Nếu tầm nhìn chịu hạn chế, hiệu suất sẽ giảm xuống rất nhiều.
Nhảy lên một cây đại thụ tươi tốt, Tần Vô Song nhắm mắt dưỡng thần.
Làm một đại cao thủ giống như hắn, cho dù là nghỉ ngơi, từng tấc da thịt trên cơ thể có thể nói đều linh mẫn, mỗi một dây thần kinh đều mẫn cảm. Trong vòng năm trăm thước xung quanh, có người đi ngang qua, cũng tuyệt đối không thoát khỏi lỗ tai của Tần Vô Song.
Những Võ đồng này, đại khái là ôm suy nghĩ hành sự trong đêm sẽ bí mật hơn, dự định âm thầm tấn công người khác khi họ không để ý.
Chỉ là, đêm nay mây đen gió to, rốt cuộc có thể có nhiều thu hoạch hay không vẫn là một vấn đề rất lớn. Làm không tốt, đánh bậy đánh bạ trong đêm tối, sẽ dẫn đến tranh chấp vớ vẩn, xuất hiện chém giết vớ vẩn. Đến lúc đó, ngọc bài không kiếm được, ngược lại còn bị thương.
Dù sao, lúc này mới vừa hết ban ngày, cũng không phải trên tay người nào nhất định cũng có ngọc bài. Chí ít một mình Tần Vô Song có được năm tấm. Nói như vậy, nhất định có người đến lúc kết thúc hai tay vẫn trống không.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song, cho đến nửa đêm, các Võ đồng bắt đầu bận rộn, tâm tình dần dần trở nên nôn nóng. Dưới tình huống không thu hoạch được gì, bắt đầu phục kích đối thủ.
Thà giết nhầm, chứ không sót. Bất kể có ngọc bài hay không, cứ tấn công trước rồi hãy nói. Cùng nhau tranh chấp, khu vực này nhất thời trở nên náo nhiệt.
Các Võ đồng nghe tiếng mà đến, không ngừng tụ tập ở đây. Tần Vô Song cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra nơi mà bản thân chọn trúng, người khác đồng dạng cũng nhìn thấy.
Kế hoạch nghỉ ngơi nửa đêm đến sáng, sợ rằng phải hủy bỏ.
Nhưng trước khi không có ai xuất hiện trước mặt hắn, hắn không dự định để lộ ra thân phận. Đương nhiên, cũng sẽ không cố ý trốn đi. Nội dung Thí luyện lần này rất kỳ diệu, khiến Tần Vô Song không cách nào hoàn toàn trốn tránh được trăm phần trăm. Bởi vì một khi ngươi đi trốn, kẻ có số hiệu đối ứng với ngươi sẽ không tìm được ngươi, người có cùng số đuôi cũng sẽ không tìm được ngươi.
Vậy chi bằng tình cờ lộ ra, để bọn họ nắm bắt được hành tung của hắn. Như vậy, có lẽ còn có thể câu được một hai con cá lớn.
Nếu có thể câu được gã Võ đồng đối ứng với mình, ngược lại còn có thể tiết kiệm được không ít chuyện. Nhưng tiền đề là, đối phương nhất định đã giành được ngọc bài. Nếu không người tới mà ngọc bài chưa tới cũng vô dụng.
Tiếng bước chân tới gần, Tần Vô Song biết, có người tới.
- Huynh đài, thật là nhàn nhã.
Một thanh âm lãnh đạm từ dưới gốc cây vang lên.
Tần Vô Song sớm đã nghe thấy bước chân của người này, cũng không đứng dậy, tiếp tục lười biếng nằm trên chạc cây, miệng nói:
- Đã hơn nửa đêm rồi, huynh đài nhẫn tâm làm vị khách ác độc quấy rối giấc mộng tuyệt đẹp của người khác sao?
- Ha ha…
Người đó trái lại ngây người ra, cũng không ngờ Tần Vô Song lại có thể trấn định như vậy, dù sao ở trong nơi Thí luyện này, giữa người với người đều có thể sản sinh quan hệ đối địch. Hơn nữa bất cứ lúc nào kẻ địch cũng có thể cướp đi tính mạng của ngươi.
- Thực lòng kỳ thực ta cũng không muốn quấy rầy giấc mộng đẹp của huynh đài. Nhưng ai kêu sự tình không khéo, số hiệu số đuôi của huynh đài ngươi lại tương đồng với tại hạ chứ? Không biết nói thế nào, đành phải ra tay mượn một chút ngọc bài của ngươi.
Câu nói này, ngược lại thu hút sự chú ý của Tần Vô Song. Nhàn nhã ngồi thẳng người lên, liếc mắt xuống dưới. Trong bóng đêm, thoáng nhìn thấy thân hình người đó cao to, trên ngực áo Thí luyện có thêu chữ Số 36. Quả nhiên, số đuôi giống nhau.
Tần Vô Song thở dài một tiếng, nói:
- Các hạ chẳng lẽ cho rằng, ta đã tìm được ngọc bài thuộc về số hiệu của mình sao?
Người nọ khẽ mỉm cười, hiển nhiên là thừa nhận điểm này:
- Nếu không như vậy, các hạ lại há có thể nhàn nhã như vậy?
Tần Vô Song cũng không giải thích, bên khóe miệng khẽ xuất hiện một nụ cười giễu cợt:
- Không biết, ngọc bài Số 36 của các hạ đã tìm được chưa?
Khóe miệng của người nọ khẽ giật, vùng giữa lông mày nhăn lại:
- Chẳng lẽ, ngươi cũng có một phần tâm tư khác?
Tần Vô Song cười cười:
- Thí luyện lần này, mục tiêu duy nhất chính là lấy được ngọc bài. Ngươi cần của ta, ta cần của ngươi, tính toán hai bên, không phải chính là mục đích trung tâm của Thí luyện lần này hay sao?
Người nọ ngưng thần nhìn Tần Vô Song một lát, gật gật đầu:
- Lời ngươi nói cũng có lý.
- Ân, không dài dòng nữa. Ngọc bài Số 6 của ta vẫn còn chưa đến tay. Còn ngươi, ngọc bài Số 36 có lẽ đã đến được tay rồi!
Tần Vô Song nói đến đây, khẽ xoay người từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng vỗ tay, ngân nga nói:
- Chi bằng như vậy, chúng ta đánh cược! Các hạ có hứng thú không?
- Đánh cược?
Lông mày của người đó khẽ nhíu lại, hỏi đề phòng.
- Ta biết ngọc bài Số 36 của ngươi đã tới tay rồi. Và ngươi muốn đoạt được ngọc bài Số 6 từ trên tay ta. Ngọc bài của ta đối với ngươi mà nói, là 5 tích điểm. Còn ngọc bài Số 36 của ngươi, đối với ta mà nói cũng là 5 tích điểm. Nói như vậy, không sai chứ?
- Không sai!
Người nọ lạnh lùng trả lời.
- Nếu đã như vậy, mặc dù ta không có ngọc bài Số 6, nhưng may mắn là, ta giành được một miếng ngọc bài Số 26. Cái này đối với ngươi mà nói, ý nghĩa cũng tương tự, nói như vậy, cũng không sai chứ?
Nói xong, Tần Vô Song thản nhiên rút từ trong ngực ra một miếng ngọc bài, đối phương trước mặt như choáng váng, thực sự chính là ngọc bài Số 26!
Người đó nhìn thấy quả nhiên là ngọc bài cùng số đuôi, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Trong lòng Tần Vô Song khẽ vui mừng, cá lớn không câu được, cá vừa lại mắc câu!
Cùng với một tiếng kèn lệnh thật dài vang lên, Thí luyện chính thức bắt đầu.
Thân thể của Tần Vô Song giống như một con báo thoát ra khỏi bụi cỏ. Khi vừa mới ẩn núp nghỉ ngơi, chờ đợi Thí luyện bắt đầu, hắn đã nhìn thấy trên một nhánh cây ở trước mặt không xa, có một miếng ngọc bài phát quang mang rạng rỡ.
Đầu tiên bất kể miếng ngọc bài đó là số hiệu gì, nhìn thấy rồi phải nhanh chóng đến lấy. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần lấy được miếng đầu tiên, sau này khẳng định các miếng tiếp theo sẽ liên tiếp xuất hiện.
Nhảy lên một cái, Tần Vô Song đã rơi xuống trên nhánh cây. Liếc mắt nhìn thấy ở chỗ chạc cây đan nhau, có một miếng ngọc bài đang nằm ở đó, xoay ngược lại nhìn, là Số 8. Chỉ giá trị 2 tích điểm…
Mặc dù như vậy, hắn vẫn quyết định bỏ vào trong túi.
Thứ tích điểm này, càng nhiều càng tốt. Thu được một cái thì phần thắng sẽ nhiều hơn một phần.
Một khi Bách Việt Quốc đã thiết lập ra giải thưởng cao như vậy trong Thí luyện lần này, Tần Vô Song không có lý nào không tiến sâu vào vòng trong một chút. Hơn hai ngàn Võ đồng của Bách Việt Quốc, muốn đoạt được vòng nguyệt quế Quán quân Cá nhân là rất khó, nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, cũng không phải không thể hoàn thành.
Ít nhất, ở phương diện thực lực, nếu Tần Vô Song hắn tự nhận vị trí thứ hai, sợ rằng không có người nào dám xưng thứ nhất.
Đương nhiên, Thí luyện này cũng cần chút may mắn. Có đôi khi thực lực mạnh, nhưng không có may mắn, chậm chạp không tìm được miếng ngọc bài thuộc về mình, sẽ khiến toàn bộ kế hoạch Thí luyện chịu ảnh hưởng cực lớn. Nguồn: http://truyenyy.com
Mặt khác, phát huy ở hiện trường, đối với nắm chắc tình thế, đồng dạng vô cùng quan trọng.
Tần Vô Song quyết định đánh đòn phủ đầu trước, tìm mấy miếng ngọc bài bỏ túi trước cũng tốt. Ngọc bài càng nhiều, tâm lý sẽ càng kiên định.
Mặc dù khu vực Thí luyện chỉ có khu vực hoạt động năm mươi dặm, nhưng đối với năm mươi người mà nói, con đường năm mươi dặm đã rất khoa trương rồi.
Hơn nữa phải ở trong phạm vi năm mươi dặm này, tìm ra năm mươi miếng ngọc bài, độ khó thật sự rất không nhỏ.
Cũng may, tất cả những người ở đây đều là Võ đồng thượng đẳng đã trải qua huấn luyện gian nan, tố chất ở các phương diện đều vô cùng xuất sắc trong những người cùng lứa tuổi.
Thí luyện vừa mới bắt đầu, Tần Vô Song đã như cá gặp nước, hổ vào sơn lâm, phát huy đầy đủ đặc điểm toàn năng của hắn. Thông qua thăm dò địa hình, các loại suy đoán chi tiết, đồng thời lợi dụng đặc điểm giấu đồ vật mà con người thường có, trong thời gian một ngày, đã từ rất nhiều "góc chết" kiếm ra được bốn miếng ngọc bài.
Thu hoạch phong phú. Trong bốn miếng này, có một miếng là Số 26, có số đuôi tương đồng với số hiệu của Tần Vô Song. Giá trị 5 tích điểm!
Ba miếng còn lại, đều là ngọc bài 2 tích điểm bình thường.
Cộng thêm miếng có được trước đó, ngày đầu tiên của Tần Vô Song, trong lúc ung dung thản nhiên, đã tìm được năm miếng ngọc bài, cộng lại được 13 tích điểm.
Đừng thấy bốn miếng ngọc bài này miếng nào cũng chỉ có giá trị 2 tích điểm mà khinh thường, nếu vận dụng hợp lý, có lẽ sẽ không dừng lại ở 2 tích điểm đơn giản như vậy.
Chẳng qua Tần Vô Song hiện tại cũng không dự định dùng chúng.
Ban đêm, Tần Vô Song cũng không dự định hành động.
Mặc dù nói, thời gian Thí luyện chỉ có một tháng, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá, nhưng tranh thủ thời gian quý báu không phải tranh giành như vậy. Hành động của một ngày, mặc dù không tổn thất thể năng gì, nhưng lực chú ý và tinh lực cũng có chút tiêu hao. Nghỉ ngơi lấy sức là chuyện rất cần thiết.
Trời càng tối, màn đêm càng dày đặc, Tần Vô Song mặc dù năng lực nhìn đêm vô cùng cường đại, nhưng dù sao cũng không bằng hành động tự nhiên giống như ban ngày. Đặc biệt là tìm kiếm ngọc bài, cần phải có hàm lượng kỹ thuật cao. Nếu tầm nhìn chịu hạn chế, hiệu suất sẽ giảm xuống rất nhiều.
Nhảy lên một cây đại thụ tươi tốt, Tần Vô Song nhắm mắt dưỡng thần.
Làm một đại cao thủ giống như hắn, cho dù là nghỉ ngơi, từng tấc da thịt trên cơ thể có thể nói đều linh mẫn, mỗi một dây thần kinh đều mẫn cảm. Trong vòng năm trăm thước xung quanh, có người đi ngang qua, cũng tuyệt đối không thoát khỏi lỗ tai của Tần Vô Song.
Những Võ đồng này, đại khái là ôm suy nghĩ hành sự trong đêm sẽ bí mật hơn, dự định âm thầm tấn công người khác khi họ không để ý.
Chỉ là, đêm nay mây đen gió to, rốt cuộc có thể có nhiều thu hoạch hay không vẫn là một vấn đề rất lớn. Làm không tốt, đánh bậy đánh bạ trong đêm tối, sẽ dẫn đến tranh chấp vớ vẩn, xuất hiện chém giết vớ vẩn. Đến lúc đó, ngọc bài không kiếm được, ngược lại còn bị thương.
Dù sao, lúc này mới vừa hết ban ngày, cũng không phải trên tay người nào nhất định cũng có ngọc bài. Chí ít một mình Tần Vô Song có được năm tấm. Nói như vậy, nhất định có người đến lúc kết thúc hai tay vẫn trống không.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song, cho đến nửa đêm, các Võ đồng bắt đầu bận rộn, tâm tình dần dần trở nên nôn nóng. Dưới tình huống không thu hoạch được gì, bắt đầu phục kích đối thủ.
Thà giết nhầm, chứ không sót. Bất kể có ngọc bài hay không, cứ tấn công trước rồi hãy nói. Cùng nhau tranh chấp, khu vực này nhất thời trở nên náo nhiệt.
Các Võ đồng nghe tiếng mà đến, không ngừng tụ tập ở đây. Tần Vô Song cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra nơi mà bản thân chọn trúng, người khác đồng dạng cũng nhìn thấy.
Kế hoạch nghỉ ngơi nửa đêm đến sáng, sợ rằng phải hủy bỏ.
Nhưng trước khi không có ai xuất hiện trước mặt hắn, hắn không dự định để lộ ra thân phận. Đương nhiên, cũng sẽ không cố ý trốn đi. Nội dung Thí luyện lần này rất kỳ diệu, khiến Tần Vô Song không cách nào hoàn toàn trốn tránh được trăm phần trăm. Bởi vì một khi ngươi đi trốn, kẻ có số hiệu đối ứng với ngươi sẽ không tìm được ngươi, người có cùng số đuôi cũng sẽ không tìm được ngươi.
Vậy chi bằng tình cờ lộ ra, để bọn họ nắm bắt được hành tung của hắn. Như vậy, có lẽ còn có thể câu được một hai con cá lớn.
Nếu có thể câu được gã Võ đồng đối ứng với mình, ngược lại còn có thể tiết kiệm được không ít chuyện. Nhưng tiền đề là, đối phương nhất định đã giành được ngọc bài. Nếu không người tới mà ngọc bài chưa tới cũng vô dụng.
Tiếng bước chân tới gần, Tần Vô Song biết, có người tới.
- Huynh đài, thật là nhàn nhã.
Một thanh âm lãnh đạm từ dưới gốc cây vang lên.
Tần Vô Song sớm đã nghe thấy bước chân của người này, cũng không đứng dậy, tiếp tục lười biếng nằm trên chạc cây, miệng nói:
- Đã hơn nửa đêm rồi, huynh đài nhẫn tâm làm vị khách ác độc quấy rối giấc mộng tuyệt đẹp của người khác sao?
- Ha ha…
Người đó trái lại ngây người ra, cũng không ngờ Tần Vô Song lại có thể trấn định như vậy, dù sao ở trong nơi Thí luyện này, giữa người với người đều có thể sản sinh quan hệ đối địch. Hơn nữa bất cứ lúc nào kẻ địch cũng có thể cướp đi tính mạng của ngươi.
- Thực lòng kỳ thực ta cũng không muốn quấy rầy giấc mộng đẹp của huynh đài. Nhưng ai kêu sự tình không khéo, số hiệu số đuôi của huynh đài ngươi lại tương đồng với tại hạ chứ? Không biết nói thế nào, đành phải ra tay mượn một chút ngọc bài của ngươi.
Câu nói này, ngược lại thu hút sự chú ý của Tần Vô Song. Nhàn nhã ngồi thẳng người lên, liếc mắt xuống dưới. Trong bóng đêm, thoáng nhìn thấy thân hình người đó cao to, trên ngực áo Thí luyện có thêu chữ Số 36. Quả nhiên, số đuôi giống nhau.
Tần Vô Song thở dài một tiếng, nói:
- Các hạ chẳng lẽ cho rằng, ta đã tìm được ngọc bài thuộc về số hiệu của mình sao?
Người nọ khẽ mỉm cười, hiển nhiên là thừa nhận điểm này:
- Nếu không như vậy, các hạ lại há có thể nhàn nhã như vậy?
Tần Vô Song cũng không giải thích, bên khóe miệng khẽ xuất hiện một nụ cười giễu cợt:
- Không biết, ngọc bài Số 36 của các hạ đã tìm được chưa?
Khóe miệng của người nọ khẽ giật, vùng giữa lông mày nhăn lại:
- Chẳng lẽ, ngươi cũng có một phần tâm tư khác?
Tần Vô Song cười cười:
- Thí luyện lần này, mục tiêu duy nhất chính là lấy được ngọc bài. Ngươi cần của ta, ta cần của ngươi, tính toán hai bên, không phải chính là mục đích trung tâm của Thí luyện lần này hay sao?
Người nọ ngưng thần nhìn Tần Vô Song một lát, gật gật đầu:
- Lời ngươi nói cũng có lý.
- Ân, không dài dòng nữa. Ngọc bài Số 6 của ta vẫn còn chưa đến tay. Còn ngươi, ngọc bài Số 36 có lẽ đã đến được tay rồi!
Tần Vô Song nói đến đây, khẽ xoay người từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng vỗ tay, ngân nga nói:
- Chi bằng như vậy, chúng ta đánh cược! Các hạ có hứng thú không?
- Đánh cược?
Lông mày của người đó khẽ nhíu lại, hỏi đề phòng.
- Ta biết ngọc bài Số 36 của ngươi đã tới tay rồi. Và ngươi muốn đoạt được ngọc bài Số 6 từ trên tay ta. Ngọc bài của ta đối với ngươi mà nói, là 5 tích điểm. Còn ngọc bài Số 36 của ngươi, đối với ta mà nói cũng là 5 tích điểm. Nói như vậy, không sai chứ?
- Không sai!
Người nọ lạnh lùng trả lời.
- Nếu đã như vậy, mặc dù ta không có ngọc bài Số 6, nhưng may mắn là, ta giành được một miếng ngọc bài Số 26. Cái này đối với ngươi mà nói, ý nghĩa cũng tương tự, nói như vậy, cũng không sai chứ?
Nói xong, Tần Vô Song thản nhiên rút từ trong ngực ra một miếng ngọc bài, đối phương trước mặt như choáng váng, thực sự chính là ngọc bài Số 26!
Người đó nhìn thấy quả nhiên là ngọc bài cùng số đuôi, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Trong lòng Tần Vô Song khẽ vui mừng, cá lớn không câu được, cá vừa lại mắc câu!
/1046
|