"Có việc sao?" Mở ra cửa, Phượng Khuynh Ca lạnh nhạt nhìn người hầu.
"Tiểu thư, thiếu gia cho ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi ba giờ chiều phải ra ngoài chọn lễ phục, nếu không buổi tiệc buổi tối sợ không kip". Người hầu nói.
"Ca ca còn ở công ty sao?" Phượng Khuynh Ca vì Phượng Tử Thịnh thở dài. Nam nhân như vậy lại huỷ trong tay Tư Mã Nhân, cảm thấy rất tức giận.
"Đúng vậy, tiểu thư." Người hầu ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
"Ta đã biết, ngươi đi xuống đi!" Phượng Khuynh Ca ngồi trở lại trên sofa, cố gắng hồi tưởng tác giả đại nhân có hay không viết qua tình tiết này.
Quả nhiên, trí nhớ của nàng không sai, rất nhanh liền nghĩ tới. Không sai! Tác giả đại nhân thật đúng lá có viết đoạn này.
Trong nguyên văn, nàng Phượng Khuynh Ca với Mạnh Lâm Phong chính là thanh mai trúc mã, mối tình thắm thiết, nhưng mà Mạnh Lâm Phong lại đối tiểu bạch hoa Tư Mã Nhân yêu thích.
Tư Mã Nhân có một em gái mắc phải bệnh ung thư máu, vì gia đình không đủ điều kiện chi trả tiền thuốc men cùng viện phi, không tiếc bán đứng chính mình . Mạnh Lâm Phong cảm thấy nàng thiện lương ôn nhu, liền yêu thích nàng.
Tại lúc này đoạn, Mạnh Lâm Phong hẳn là đã muốn tiếp cận tiểu bạch hoa nữ chủ . Tối hôm nay chính là thời điểm ca ca đại nhân lần đầu tiên gặp “nàng”.
Không được! Vì của tương lai của mình, nàng cần phải suy nghĩ, cũng coi như đối với ca ca đại nhân có hảo cảm vì hắn mà suy nghĩ một chút, nàng phải nghĩ biện pháp làm cho ca ca không có gặp phải tình cảnh “nhất kiến chung tình” với ả.
Phượng Khuynh Ca nhanh chóng đi vào phòng tắm, rửa sạch những vết bản trên người. Nàng nếu nhớ không lầm trong tiểu tiểu thuyết thường có ghi “thay da đổi thịt” (nguyên văn là tẩy gân phạt tủy), trong lòng một trận kích động.
Xuyến Như Nguyệt là ma giới đệ nhất cao thủ, như vậy nàng trong tay hẳn là có công pháp đi? Nếu nàng có thể học được một chút, vậy càng đảm bảo được sự an toàn cho bản thân a.
Còn vì sao thân thể của nàng lại có vết bẩn, nàng đoán chắc vừa rồi việc ăn loại trái cây kia hẳn là có liên quan. Ma nữ không gian làm sao có thể loại có loại trái cây bình thường a?
Phượng Khuynh Ca dáng người cân đối, da thịt trắng mịn như ngọc, trên người lại có được mùi hương quyến rũ, vì chính mình chọn một chiếc váy đơn giản.
Tóc đen tuỳ ý xoã đài đến thắt lưng, một màu đen thuần giống như tơ lụa thượng hạng. Nhìn vào gương, gương mặt trắng mịn, làn da càng xinh đẹp hơn lúc đầu, nàng nghĩ, không muốn sử dụng phấn trang điểm sẽ làm hỏng mất làn da. Cầm lấy một thổi son bóng màu hồng phấn, khẽ lướt nhẹ lên môi, lúc này trông nàng thật đáng yêu.
Nàng cầm theo túi xách nhỏ, hướng dưới nhà, trong nhà người làm đang dọn dẹp, vừa gặp nàng liền xoay người chào hỏi: "Đại tiểu thư."
"Ân." Phượng Khuynh Ca thản nhiên điểm nhẹ đầu, một bộ dáng cao ngạo rồi đi.
Nàng cố gắng sức toả ra mọi việc vẫn bình thường nhưng vẫn khiến cho người thấy cảm thấy kỳ quái.
Phượng Khuynh Ca không có đi chọn lựa lễ phục, mà là đường đi đến Phượng thị. Nàng lắc lắc eo nhỏ tiến vào Phượng thị, trực tiếp vào thang máy chuyên dành cho tổng giám đốc bấm nút tầng cao nhất.
"Hư!" Phượng Khuynh Ca bỏ qua thư ký Phượng Tử Thịnh bên ngoài ngăn cản không cho nàng đi vào phòng tổng giám đốc.
Nàng mở ra cửa, hô lớn: "Surprise!"
Người trong phòng hoảng sợ. Chính xác mà nói, trong phòng trừ nữ nhân hoảng sợ, mà nam nhân mặt không đổi sắc, mi hơi hơi một chút nhíu lên
Phượng Khuynh Ca ngạc nhiên nhìn bọn họ. Ngồi ở trên sofa nam nhân tự nhiên chính là của nàng ca ca Phượng Tử Thịnh không thể nghi ngờ, mà cái kia người ngồi trên đùi hắn, hình thành tư thế ái muội. Ai đây? Tình nhân sao?
"Ha, ta giống như tới không đúng thời điểm thì phải." Phượng Khuynh Ca tuy rằng nói như vậy, nhưng là vẫn là đẩy cửa ra đi vào, căn bản không để ý tới thần sắc xấu hổ ảo não của nữ nhân nào đó vẫn như “bạch tuột” ngồi trên đùi ca ca nàng.
"Ngươi tới làm cái gì?" Phượng Tử Thịnh mặc một kiện đồ lót màu trắng, quần áo nút thắt đã muốn cởi bỏ, khuôn ngực càng tráng hoàn mỹ lộ ra.
Phượng Khuynh Ca ánh mắt nóng bóng lướt qua vài lần, suy nghĩ một chút, này không khỏi táng thưởng, cơ bụng sáu múi rắn chắc, hoàn mỹ. Căn bản, bình thường không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, thật sự là một tướng mạo hoàn mỹ.
Phượng Khuynh Ca cùng Phượng Tử Thịnh có ba phần tương tự, nhưng là Phượng Tử Thịnh so với Phượng Khuynh Ca càng xem càng đẹp hơn nhiều. So sánh một chút, Phượng Khuynh Ca giống ma ma, Phượng Tử Thịnh có một nữa huyết thống là người Pháp.
"Thịnh, có thể hay không làm cho vị tiểu thư này đi ra ngoài một chút được không?" Nữ nhân tựa “bạch tuột”, tỏ vẻ ngượng ngừng, đôi mắt uỷ khuất nhìn người nam nhân trước mắt lên tiếng.
"Uh, ngươi không cần phải để ý đến ta, có thể tiếp tục a." Phượng Khuynh Ca mỉm cười nói: "Ngươi, kế tiếp, sẽ làm gì ca ca của ta?”
"Tiểu thư, thiếu gia cho ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi ba giờ chiều phải ra ngoài chọn lễ phục, nếu không buổi tiệc buổi tối sợ không kip". Người hầu nói.
"Ca ca còn ở công ty sao?" Phượng Khuynh Ca vì Phượng Tử Thịnh thở dài. Nam nhân như vậy lại huỷ trong tay Tư Mã Nhân, cảm thấy rất tức giận.
"Đúng vậy, tiểu thư." Người hầu ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
"Ta đã biết, ngươi đi xuống đi!" Phượng Khuynh Ca ngồi trở lại trên sofa, cố gắng hồi tưởng tác giả đại nhân có hay không viết qua tình tiết này.
Quả nhiên, trí nhớ của nàng không sai, rất nhanh liền nghĩ tới. Không sai! Tác giả đại nhân thật đúng lá có viết đoạn này.
Trong nguyên văn, nàng Phượng Khuynh Ca với Mạnh Lâm Phong chính là thanh mai trúc mã, mối tình thắm thiết, nhưng mà Mạnh Lâm Phong lại đối tiểu bạch hoa Tư Mã Nhân yêu thích.
Tư Mã Nhân có một em gái mắc phải bệnh ung thư máu, vì gia đình không đủ điều kiện chi trả tiền thuốc men cùng viện phi, không tiếc bán đứng chính mình . Mạnh Lâm Phong cảm thấy nàng thiện lương ôn nhu, liền yêu thích nàng.
Tại lúc này đoạn, Mạnh Lâm Phong hẳn là đã muốn tiếp cận tiểu bạch hoa nữ chủ . Tối hôm nay chính là thời điểm ca ca đại nhân lần đầu tiên gặp “nàng”.
Không được! Vì của tương lai của mình, nàng cần phải suy nghĩ, cũng coi như đối với ca ca đại nhân có hảo cảm vì hắn mà suy nghĩ một chút, nàng phải nghĩ biện pháp làm cho ca ca không có gặp phải tình cảnh “nhất kiến chung tình” với ả.
Phượng Khuynh Ca nhanh chóng đi vào phòng tắm, rửa sạch những vết bản trên người. Nàng nếu nhớ không lầm trong tiểu tiểu thuyết thường có ghi “thay da đổi thịt” (nguyên văn là tẩy gân phạt tủy), trong lòng một trận kích động.
Xuyến Như Nguyệt là ma giới đệ nhất cao thủ, như vậy nàng trong tay hẳn là có công pháp đi? Nếu nàng có thể học được một chút, vậy càng đảm bảo được sự an toàn cho bản thân a.
Còn vì sao thân thể của nàng lại có vết bẩn, nàng đoán chắc vừa rồi việc ăn loại trái cây kia hẳn là có liên quan. Ma nữ không gian làm sao có thể loại có loại trái cây bình thường a?
Phượng Khuynh Ca dáng người cân đối, da thịt trắng mịn như ngọc, trên người lại có được mùi hương quyến rũ, vì chính mình chọn một chiếc váy đơn giản.
Tóc đen tuỳ ý xoã đài đến thắt lưng, một màu đen thuần giống như tơ lụa thượng hạng. Nhìn vào gương, gương mặt trắng mịn, làn da càng xinh đẹp hơn lúc đầu, nàng nghĩ, không muốn sử dụng phấn trang điểm sẽ làm hỏng mất làn da. Cầm lấy một thổi son bóng màu hồng phấn, khẽ lướt nhẹ lên môi, lúc này trông nàng thật đáng yêu.
Nàng cầm theo túi xách nhỏ, hướng dưới nhà, trong nhà người làm đang dọn dẹp, vừa gặp nàng liền xoay người chào hỏi: "Đại tiểu thư."
"Ân." Phượng Khuynh Ca thản nhiên điểm nhẹ đầu, một bộ dáng cao ngạo rồi đi.
Nàng cố gắng sức toả ra mọi việc vẫn bình thường nhưng vẫn khiến cho người thấy cảm thấy kỳ quái.
Phượng Khuynh Ca không có đi chọn lựa lễ phục, mà là đường đi đến Phượng thị. Nàng lắc lắc eo nhỏ tiến vào Phượng thị, trực tiếp vào thang máy chuyên dành cho tổng giám đốc bấm nút tầng cao nhất.
"Hư!" Phượng Khuynh Ca bỏ qua thư ký Phượng Tử Thịnh bên ngoài ngăn cản không cho nàng đi vào phòng tổng giám đốc.
Nàng mở ra cửa, hô lớn: "Surprise!"
Người trong phòng hoảng sợ. Chính xác mà nói, trong phòng trừ nữ nhân hoảng sợ, mà nam nhân mặt không đổi sắc, mi hơi hơi một chút nhíu lên
Phượng Khuynh Ca ngạc nhiên nhìn bọn họ. Ngồi ở trên sofa nam nhân tự nhiên chính là của nàng ca ca Phượng Tử Thịnh không thể nghi ngờ, mà cái kia người ngồi trên đùi hắn, hình thành tư thế ái muội. Ai đây? Tình nhân sao?
"Ha, ta giống như tới không đúng thời điểm thì phải." Phượng Khuynh Ca tuy rằng nói như vậy, nhưng là vẫn là đẩy cửa ra đi vào, căn bản không để ý tới thần sắc xấu hổ ảo não của nữ nhân nào đó vẫn như “bạch tuột” ngồi trên đùi ca ca nàng.
"Ngươi tới làm cái gì?" Phượng Tử Thịnh mặc một kiện đồ lót màu trắng, quần áo nút thắt đã muốn cởi bỏ, khuôn ngực càng tráng hoàn mỹ lộ ra.
Phượng Khuynh Ca ánh mắt nóng bóng lướt qua vài lần, suy nghĩ một chút, này không khỏi táng thưởng, cơ bụng sáu múi rắn chắc, hoàn mỹ. Căn bản, bình thường không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, thật sự là một tướng mạo hoàn mỹ.
Phượng Khuynh Ca cùng Phượng Tử Thịnh có ba phần tương tự, nhưng là Phượng Tử Thịnh so với Phượng Khuynh Ca càng xem càng đẹp hơn nhiều. So sánh một chút, Phượng Khuynh Ca giống ma ma, Phượng Tử Thịnh có một nữa huyết thống là người Pháp.
"Thịnh, có thể hay không làm cho vị tiểu thư này đi ra ngoài một chút được không?" Nữ nhân tựa “bạch tuột”, tỏ vẻ ngượng ngừng, đôi mắt uỷ khuất nhìn người nam nhân trước mắt lên tiếng.
"Uh, ngươi không cần phải để ý đến ta, có thể tiếp tục a." Phượng Khuynh Ca mỉm cười nói: "Ngươi, kế tiếp, sẽ làm gì ca ca của ta?”
/64
|