Khanh Nhượng Nhượng trở về phòng một chút, rất uất ức gọi điện cho Tiêu Tiểu Du, đối phương còn dùng cái giọng khinh bỉ nói, khuyên nàng tích phúc: “Nhượng Nhượng, cậu nói xem nếu là thích một người đàn ông, làm thế nào để biết anh ta có thích mình hay không?” Xem ra Tiêu Tiểu Du không biết lâm vào xuân thứ mấy rồi.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Tiêu Tiểu Du không đồng tình với mình chút nào, cho nên chỉ có thể đưa ra chủ ý cùi bắp: “Đương nhiên là có biện pháp. Cậu thử ấp úng nói với anh ta là cậu chảy rất nhiều máu không thể ra cửa, xin anh ta giúp cậu mua một chút, sau đó im lặng tuyệt đối, xem anh ta mua cho cậu món gì. Nếu như mua cho cậu mấy bao tiểu thiên sứ có cánh, đó chính là thích cậu, nếu như anh ta mua cho cậu băng keo cá nhân, cậu có thể chết tâm rồi.”
“Như vậy có thể biết sao?” Tiêu Tiểu Du không chắc chắn. Đây là yêu đương điển hình trong biểu hiện bốn thấp của tình yêu, thương tình thấp, chỉ số IQ thấp, tiền bạc thấp, mỹ thương thấp. Biểu hiện cụ thể ở nam nhân không biết có thích ngươi hay không, không biết làm đồ ăn như thế nào, tắm giặt ra sao. Không biết nên để đàn ông trả tiền, không biết đi hẹn hò mặc quần áo như thế nào. Hoàn toàn chính là mười vạn cái không biết.
“Dĩ nhiên.” Khanh Nhượng Nhượng trả lời một cách xác định, hiếm có được một lần trêu trọc Tiêu Tiểu Du.
“Sao em không hỏi vấn đề của anh?” Lục Phóng bước đến bên người Khanh Nhượng Nhượng, phe phẩy lỗ tai của nàng hỏi.
Khanh Nhượng Nhượng có chút buồn, sau đó nhớ tới vấn đề cần hỏi: “Nếu cậu không biết một người đàn ông có thích cậu hay không. . . . . .” Khanh Nhượng Nhượng bị làm cho đỏ mặt: “Cái này còn phải hỏi, anh nhất định là tới đem em tới bệnh viện đi.”
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Lục Phóng vô cùng mê tín bệnh viện, động một chút là chuyển mình tới bệnh viện. Cảm cúm tới bệnh viện kiểm tra, dao cắt vào tay cũng muốn tới bệnh biện tiêm phòng uốn ván, mắt rơi lệ cũng phải tới bệnh viện khám xem có phải mắt có bệnh gì không. . . . . .
“Đúng thế.” Lục Phóng cũng thừa nhận, “Tối nay em lại thua bao nhiêu?”
“Tất cả ba mươi sáu đồng đại dương.” Khanh Nhượng Nhượng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được, cho em 50 đồng phí vất vả, được chưa?” Lục Phóng véo mũi nàng một cái.
Khanh Nhượng Nhượng “Chụt” một cái trên mặt Lục Phóng, “Cám ơn Lục đại gia.”
Lục Phóng còn muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, Khanh Nhượng Nhượng liếc qua, là Thước Lâm! Đêm hôm khuya khoắt không biết gọi đến có việc gì nữa.
Động tác Lục Phóng chạy ra cửa nghe điện thoại khiến Khanh Nhượng Nhượng thật buồn bực, có chuyện gì mà lại không để cho nàng biết thế?
“Nhượng Nhượng, anh phải về thành phố C trước rồi, em ở nhà chơi thêm mấy ngày nhé!” Đây là mồng ba Tết, lúc mười giờ đêm nói như vậy với Khanh Nhượng Nhượng.
“Vâng.” Khanh Nhượng không có nghi ngờ gì.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Tiêu Tiểu Du không đồng tình với mình chút nào, cho nên chỉ có thể đưa ra chủ ý cùi bắp: “Đương nhiên là có biện pháp. Cậu thử ấp úng nói với anh ta là cậu chảy rất nhiều máu không thể ra cửa, xin anh ta giúp cậu mua một chút, sau đó im lặng tuyệt đối, xem anh ta mua cho cậu món gì. Nếu như mua cho cậu mấy bao tiểu thiên sứ có cánh, đó chính là thích cậu, nếu như anh ta mua cho cậu băng keo cá nhân, cậu có thể chết tâm rồi.”
“Như vậy có thể biết sao?” Tiêu Tiểu Du không chắc chắn. Đây là yêu đương điển hình trong biểu hiện bốn thấp của tình yêu, thương tình thấp, chỉ số IQ thấp, tiền bạc thấp, mỹ thương thấp. Biểu hiện cụ thể ở nam nhân không biết có thích ngươi hay không, không biết làm đồ ăn như thế nào, tắm giặt ra sao. Không biết nên để đàn ông trả tiền, không biết đi hẹn hò mặc quần áo như thế nào. Hoàn toàn chính là mười vạn cái không biết.
“Dĩ nhiên.” Khanh Nhượng Nhượng trả lời một cách xác định, hiếm có được một lần trêu trọc Tiêu Tiểu Du.
“Sao em không hỏi vấn đề của anh?” Lục Phóng bước đến bên người Khanh Nhượng Nhượng, phe phẩy lỗ tai của nàng hỏi.
Khanh Nhượng Nhượng có chút buồn, sau đó nhớ tới vấn đề cần hỏi: “Nếu cậu không biết một người đàn ông có thích cậu hay không. . . . . .” Khanh Nhượng Nhượng bị làm cho đỏ mặt: “Cái này còn phải hỏi, anh nhất định là tới đem em tới bệnh viện đi.”
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Lục Phóng vô cùng mê tín bệnh viện, động một chút là chuyển mình tới bệnh viện. Cảm cúm tới bệnh viện kiểm tra, dao cắt vào tay cũng muốn tới bệnh biện tiêm phòng uốn ván, mắt rơi lệ cũng phải tới bệnh viện khám xem có phải mắt có bệnh gì không. . . . . .
“Đúng thế.” Lục Phóng cũng thừa nhận, “Tối nay em lại thua bao nhiêu?”
“Tất cả ba mươi sáu đồng đại dương.” Khanh Nhượng Nhượng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được, cho em 50 đồng phí vất vả, được chưa?” Lục Phóng véo mũi nàng một cái.
Khanh Nhượng Nhượng “Chụt” một cái trên mặt Lục Phóng, “Cám ơn Lục đại gia.”
Lục Phóng còn muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, Khanh Nhượng Nhượng liếc qua, là Thước Lâm! Đêm hôm khuya khoắt không biết gọi đến có việc gì nữa.
Động tác Lục Phóng chạy ra cửa nghe điện thoại khiến Khanh Nhượng Nhượng thật buồn bực, có chuyện gì mà lại không để cho nàng biết thế?
“Nhượng Nhượng, anh phải về thành phố C trước rồi, em ở nhà chơi thêm mấy ngày nhé!” Đây là mồng ba Tết, lúc mười giờ đêm nói như vậy với Khanh Nhượng Nhượng.
“Vâng.” Khanh Nhượng không có nghi ngờ gì.
/55
|