CHƯƠNG 12 – Hạ Kiệt
Hoa Lâm Hạo dừng mã xa lại, kêu Tuyết Nhai đến bảo vệ xe, còn mình thì đến bên cạnh người kia, lấy mũi kiếm vén tóc dài bù xù của nam nhân lên, lộ ra một gương mặt dính đầy ô huyết.
Hắn nhíu mi xem thử hơi thở của người nọ, vẫn còn chút khí tức yếu ớt, kiểm tra toàn thân hắn, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, nhất là cái ót, sưng lên một khối thật to, vết máu dọc theo vách núi trượt xuống, chỉ sợ là bị té ngã từ phía trên.
Tiêu Sơ Lâu nghe xong lời hắn hồi báo, đôi mắt đen khẽ động, vung tay lên, nói: “Khiêng lên đây.”
Hoa Lâm Hạo lấy làm kinh hãi: “Vương gia… này sợ rằng không thích hợp…”
Tiêu Sơ Lâu thiêu mi nhìn hắn, hỏi, “Có gì không thích hợp?”
Hắn chớp mắt nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Trong xe đã có ba người, thêm hắn thì rất chật…”
Địch Dật Chi nghe xong mừng như điên, vội vàng nói: “Vậy để hạ quan cùng Nhị… Nhị công tử cưỡi ngựa.”
Tiêu Sơ Lâu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được.” Đưa tay ý bảo Hoa Lâm Hạo đem người chuyển lên xe.
Hoa Lâm Hạo trừng mắt Địch Dật Chi một cái, cẩn thận điểm hết đại huyệt của người nọ mới dám khiêng lên xe.
Huyền Lăng Diệu liên tục quan sát mã xa, lúc này rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng nói: “Vương gia thân phận tôn quý, nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Tiêu Sơ Lâu ló đầu từ trong xe ra, tóc mái dài dài bị gió thổi qua một bên, cười đến rất là xán lạn: “Điện hạ kỵ mã có mệt không? Không bằng vào mã xa nghỉ ngơi chốc lát a?”
Khiến người bất ngờ chính là, Huyền Lăng Diệu lại mỉm cười gật đầu nói: “Cũng được.”
“……..” Hoa Lâm Hạo ở một bên giương mắt nhìn.
Tuyết Nhai liếc hắn một cái, vẫn diện vô biểu tình như trước.
Trong mã xa được trải một tấm thảm mao nhung, xung quanh là gối mềm, rất ấm áp. Ba người thì không tính là rộng, nhưng cũng không có chật. Hoa Lâm Hạo đã đem quần áo dính máu của người nọ thay ra, để tránh làm dơ xe.
Tiêu Sơ Lâu khép lại chiết phiến, đưa tay tham tiến vào quần áo của nam nhân.
Huyền Lăng Diệu cả kinh, nói: “Người ta trọng thương như vậy ngươi còn muốn….”
“Phốc —” Tiêu Sơ Lâu sửng sốt một chút mới hiểu được lời của y, cười khúc khích nói, “Ta kiểm tra vết thương của hắn để còn biết đường mà bôi thuốc, điện hạ đang nghĩ đi đâu thế?”
“…Xin lỗi.” Huyền Lăng Diệu xấu hổ ngó mặt đi chỗ khác, vành tai ửng đỏ.
Tiêu Sơ Lâu nhìn gương mặt của y, cảm thấy có chút hứng thú, bỗng nhiên trong lòng ngứa ngáy cả lên, chỉ muốn đi đến chọt chọt mấy cái, nhưng lại bị ý nghĩ của mình dọa sợ, rốt cuộc đành phải kiềm chế, thầm nghĩ, xem ra sắc tâm của mình quả thật không chữa được rồi…
Hắn một bên giúp người nọ bôi thuốc, một bên cười gian trong lòng, chậc chậc, kỳ thật nam nhân này cũng không tồi a…
Ai nha nha, lát nữa vào thành phải kêu a Hạo tới giảm nhiệt mới được…
Huyền Lăng Diệu tựa hồ rất bất mãn đối với hành vi mê sắc (dại ‘zai’ =]]) sỗ sàng của hắn, nhíu nhíu mi đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Mặt trời đã lên cao, không khí có hơi khô ráo, dưới xa triệt mã đề (bánh xe móng ngựa), bụi bay mù mịt.
Tiêu Sơ Lâu chỉ có thể bôi thuốc sơ qua, rất nhiều vết thương không cách nào kiểm tra được, chỉ có thể kêu Hoa Lâm Hạo chạy nhanh một chút.
Mã xa càng nhanh càng xóc nảy, nghiêng nghiêng ngả ngả, nam nhân kia bỗng nhiên tỉnh lại. Thân hình hắn cao lớn, da dẻ màu đồng nhạt, hai mắt đầy tơ máu, tựa như đã phải chịu kích động quá lớn.
Tiêu Sơ Lâu cẩn thận nâng đầu hắn lên, uy một chút nước, cười nói: “Ngươi tỉnh?”
Huyền Lăng Diệu lãnh nhãn nhìn hắn đối với người nọ ân cần, trong lòng rầu rĩ không rõ tư vị.
“Khụ khụ…” Nam nhân gian nan nuốt xuống, nhìn bọn họ một chút, cau mày nói: “Ngươi… Các ngươi là ai? Ta vì sao lại ở đây?”
Tiêu Sơ Lâu buông tay nói: “Chúng ta đi ngang qua đây, thấy ngươi trọng thương ngã ven đường mới mang ngươi theo, các hạ đến tột cùng là ai? Tại sao bị té từ trên núi xuống?”
“Ta… Ta… Là ai?!” Nam nhân đột nhiên thống khổ ôm đầu nhíu mi, đầu đau nhức như muốn vỡ tung ra.
“Ách…” Tiêu Sơ Lâu cùng Huyền Lăng Diệu liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày, “Một chút cũng không nhớ gì sao?”
Nam nhân trầm mặc, nhãn thần hiện lên bi thương, một lát sau, phun ra một chữ “Kiệt”, nói, “Ta chỉ nhớ rõ chữ này. Cũng không biết có phải tên không…”
“Kiệt…” Tiêu Sơ Lâu cười cười nói, “Vậy gọi là Hạ Kiệt đi.”
“Hạ Kiệt…?” Nam nhân ngẩng đầu, nhãn thần không còn mê man như trước nữa, trái lại còn mang theo vài phần sắc bén cùng xem xét.
Đôi mắt Tiêu Sơ Lâu khẽ động, cười vỗ vỗ vai hắn: “Hạ trong mùa hạ, Kiệt trong kiệt ngạo, rất hợp a!”
Hạ trong mùa hạ, Kiệt trong kiệt ngạo.
Hạ Kiệt lúc đó không nghĩ tới, tám chữ này đây, hắn chỉ dùng một giây để ghi nhớ, nhưng phải cần cả đời mới có thể quên được.
Đột nhiên, mã xa kịch liệt chấn động, rồi dừng lại. Ngựa tựa hồ như bị cái gì kinh hách, hí lên từng trận…
“Vương, ách, công tử, phía trước có một đám diện phổ hắc y nhân chạy về phía chúng ta, rất kỳ quái!”
“Diện phổ hắc y nhân?” Trong lòng Huyền Lăng Diệu bỗng trầm xuống, đưa tay vén lên màn xe nhìn ra ngoài, quả nhiên không ngoài dự đoán, trầm giọng nói: “Đó là thủ hạ của đại ca ta, sát thủ Thiên Huy tổ!”
Tiêu Sơ Lâu mâu quang chợt lóe: “Chẳng lẽ là tới giết ngươi?”
“Không biết, có thể là vậy…” Huyền Lăng Diệu lắc đầu, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Bỗng nhiên, một bàn tay duỗi tới cầm lấy tay y, mang theo ấm áp khiến người thấy an tâm.
Tiêu Sơ Lâu cười cười, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Có ta ở đây… Ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật a!” (Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật)
Màn xe được vén lên một góc, Tiêu Sơ Lâu liếc mắt nhìn bên ngoài, ước chừng có hơn mười người, đoạn buông màn. Hoa Lâm Hạo nghe trong xe truyền đến thanh âm lãnh đạm: “Tiến lên.”
“Vâng, công tử.” Hắn mạnh vung roi, tuấn mã hí lên một tiếng, hướng phía trước xông lên…
Địch Dật Chi vốn không biết cưỡi ngựa, đến lúc này thật không biết làm gì, đột nhiên cả người bị nhấc lên, hắn nhìn lại mới phát hiện mình đã ngồi trên ngựa của Tuyết Nhai.
“Ôm chặt!” Tuyết Nhai băng lãnh quát một tiếng, vung roi lên “Ba ba”, vượt qua hai tên hắc y nhân trước mặt, giục ngựa phi nước đại.
Địch Dật Chi lại càng hoảng sợ mà cuống quít ôm lấy nàng, cảm giác được vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, tóc dài đen nhánh dương dương (ngứa ngứa) quét qua mặt hắn, hắn bỗng nhiên kinh hoàng một trận, chưa kịp phát hiện gì thì huyết mạch đảo lưu, mũi nóng dần lên… Vậy mà lại chảy máu mũi a… [=))]
Tuyết Nhai quay đầu liếc mắt hắn một cái, trên trán nổi gân xanh, tế mi khẽ giương, quăng một chữ: “Ngu ngốc!”
“….” Địch Dật Chi bịt mũi, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Đám diện phổ nhân kia dù sao cũng không phải ăn không ngồi rồi, người nào người nấy võ công cao cường, phi tiêu trong tay phóng thẳng đến chân ngựa, Tuyết Nhai rút ra một đoạn trường tiên (roi dài) ở bên hông quét quét vài cái, phi tiêu đều phản xạ trở lại.
Sở Khiếu từng nói, Tuyết Nhai lúc giết người, sát khí trong người đều bị kích động, không cần biết là ai đang ở gần, đều đem ra giết. Địch Dật Chi ở trên lưng ngựa run từng trận, cũng không biết là bị dọa sợ hay là bị đông lạnh nữa.
“Leng keng leng keng—-” Vài miếng phi tiêu đóng trên vách mã xa, mã xa trong nháy mắt thắng lại, Hoa Lâm Hạo nhíu mi, bất kể giục ngựa như thế nào, nó cũng không động đậy.
Hạ Kiệt dựa sát cửa xe, cả người thoáng cái phi ra ngoài, Tiêu Sơ Lâu nhanh chân chạy theo, đã thấy người nọ đá một tên đang cuộn người trên đất, chẳng mấy chốc lại nhảy dựng lên, chân dài quét ngang, đem hai hắc y nhân quật ngã xuống đất.
Toàn bộ quá trình đều nhanh như chớp, ánh mắt Tiêu Sơ Lâu sáng lên, liên tục ca ngợi: “Hảo thân thủ!”
Lúc này, đã có vài tên diện phổ nhân cầm đao vây lại, chém vào cửa xe!
Huyền lăng Diệu đá mạnh một cái, cả người lẫn cửa xe đều bay ra ngoài, y túm lấy Tiêu Sơ Lâu nhảy ra.
Bên ngoài hỗn chiến không ngớt, đặc biệt là khi Hạ Kiệt xuất hiện, hơn phân nửa người bật dậy vây hắn lại, bọn chúng hướng về phía ai, nhìn là biết ngay.
Những tên kia hiển nhiên là sát thủ chuyên nghiệp đã qua huấn luyện, chiêu nào chiêu nấy đều độc ác tàn nhẫn, bộ bộ kinh tâm. (kinh hãi không thôi)
Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng nheo mắt, bỗng nhiên kéo sa liêm trên xe xuống, che mặt Huyền Lăng Diệu lại, cúi đầu nói: “Những người này là tới truy sát Hạ Kiệt, đừng để bọn họ nhận ra ngươi, chúng ta đi trước!”
Huyền Lăng Diệu trầm giọng nói, “Không thể bỏ lại Dật Chi!”
“Yên tâm, có Tuyết Nhai ở đó, không ai tổn thương hắn được. Đi mau!”
Tiêu Sơ Lâu nắm chặt y, khí lực cực đại, không nói chẳng rằng, xoay người xông vào rừng cây rậm rạp bên cạnh.
Huyền Lăng Diệu thuở nhỏ ở trong cung đã quen cái cảnh minh triết bảo thân (người khôn giữ mình), bỏ đá xuống giếng, đủ loại chuyện tàn nhẫn lãnh khốc, hiện giờ thấy Tiêu Sơ Lâu vô tình bỏ lại đồng bạn, trong lòng chợt băng lãnh.
Trong rừng đường nhỏ khó đi, cỏ dại mọc thành bụi, độc xà độc trùng càng nhiều.
Tiêu Sơ Lâu nhẹ nhàng luồng lách, lôi kéo y quẹo trái quẹo phải, quay đầu lại đã thấy y sắc mặt âm trầm, sửng sốt nói: “Làm sao vậy? Bị thương sao?”
Huyền Lăng Diệu mặt trầm như sương, lạnh lùng nói: “Làm phiền Vương gia quan tâm, hà tất phải trông nom Lăng Diệu a, với thân thủ của Vương gia thì việc rời xa hiểm địa (nơi nguy hiểm) là chuyện dễ như ăn cháo thôi mà.”
“……”
Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên dừng lại, vô cùng kinh ngạc nhìn y.
Bỗng nhiên nở nụ cười: “Nguyên lai ngươi… Vì việc này mà giận ta?”
Huyền Lăng Diệu cau mày, không quan tâm nữa.
Tiêu Sơ Lâu thở dài nói: “Ngươi giận ta rất lãnh huyết vô tình, bỏ rơi bọn họ?”
Huyền Lăng Diệu cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ không đúng? Bọn chó săn này, với thân thủ của Vương gia thì giết sạch bọn chúng dễ như trở bàn tay, sao không mượn cơ hội này mà hãm lại vây cánh của đại ca ta?!”
Hắn lắc đầu, thản nhiên nói: “Giết thì giết, chỉ cần giao cho bọn a Hạo là được. Nếu như đối phó với đám người đó mà cũng cần ta phải xuất thủ, thì còn giữ Tuyết Nhai và Hoa Lâm Hạo bọn họ làm gì? Về phần Hạ Kiệt… Cũng không cần ta quan tâm, chuyện của hắn, hắn phải tự gánh, bình thường giúp hắn một chút cũng không sao, nhưng lần này lại khác, ngươi nếu bị phát hiện, dọc đường đi ắt sẽ gặp phiền phức.”
Nhãn thần Huyền Lăng Diệu có chút biến hóa.
“Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi mà thôi, cái khác, không liên quan tới ta. Tin hay không là tùy ngươi.” Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng liếc nhìn y một cái, xoay người rời đi.
Huyền Lăng Diệu chấn động, cuối cùng thở dài, đuổi theo sau hắn, yên lặng mà đi, không hề mở miệng nói lời nào.
Lúc ra khỏi cánh rừng, sắc trời đã nhá nhem tối. Thái dương ẩn dưới núi sâu, khắp nơi dần dần u ám hẳn đi. Mưa lại bắt trút rơi xuống, tí tách tí tách từng giọt, gió lạnh thấu xương.
Hai người đi rất vội vàng, lương khô cũng không mang theo, chính là Tiêu Sơ Lâu dù có bản lĩnh phi thường cỡ nào, cũng không thể ở trong đêm tối như bưng mà chạy mãi được.
Tiêu Sơ Lâu đi một hồi, bỗng nhiên dừng lại, Huyền Lăng Diệu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nếu cứ đi tiếp thì cũng không phải là biện pháp tốt,” Hắn quay người lại, duỗi thắt lưng, cười nói, “Chờ người tới rồi chúng ta đi tiếp.”
Huyền Lăng Diệu giương mi, “Ngươi biết nhất định sẽ có người tới?”
Tiêu Sơ Lâu híp hai mắt cười, chỉ chỉ phía trước, nói: “Đã tới rồi đó, hơn nữa e rằng… Còn có thêm một đống mã tặc.”
“!”
Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên quay đầu lại, đường núi đen như mực tựa hồ có bóng đen hoảng động, hướng về phía hai người bọn họ mà chạy tới, ngay sau đó là tiếng vó ngựa, thậm chí thanh âm binh khí chạm vào nhau cũng dần vang lên.
Xem ra là vận phiêu (bảo tiêu) đội gặp gỡ mã tặc rồi.
Huyền Lăng Diệu nhíu mày nói: “Thật đúng là phiền phức, ngươi muốn bị mã tặc bắt đi sao?”
“Ha ha, nếu như thủ lĩnh là mỹ nam thì ta còn có thể suy nghĩ một chút.” Tiêu Sơ Lâu cười hắc hắc, nói, “Ta tự có biện pháp đuổi mấy tên này đi!”
Huyền Lăng Diệu nghe vậy, thần sắc có chút khác thường.
Tiêu Sơ Lâu chú ý sắc mặt của y một chút, vỗ vỗ vai y, bỗng nhiên vung tay áo lên, kình phong thổi qua, cành lá trong rừng cuồng run một trận, một đống nhánh cây ngắn nhỏ bị quét ra, rơi xuống quan đạo, cành khô lá rụng ào ào bay tứ tung, trong nháy mắt, đất đá bay mù trời.
Hắn hít sâu một hơi, quát to: “Tiêu đầu chớ vội! Ta dẫn người tới giúp các ngươi! Đem đám tặc tử này bắt hết!”
Thiên lý truyền thanh (truyền thanh nghìn dặm), ẩn giấu kình khí, chấn động cực đại khiến lỗ tai mọi người tê dại một trận.
Sắc trời một mảnh ảm đạm, mắt thường chỉ thấy bóng người lay động trước mắt, cát đát tung bay, mặt đất dưới chân mơ hồ rung động, hoàn toàn không rõ rốt cuộc là có bao nhiêu người, nghe được thanh âm vừa rồi che giấu nội lực trầm mạnh, khiến mọi người không khỏi hoảng sợ.
Bọn mã tặc kia chắc là mới lập bang không bao lâu, kinh nghiệm quá ít, hành động có vẻ bảo thủ cẩn thận, nếu đoán không ra tình hình của quân địch, không thể làm gì khác hơn là cắn răng buông tha cho khối thịt mỡ này, vội vã giục ngựa ly khai.
Hoa Lâm Hạo dừng mã xa lại, kêu Tuyết Nhai đến bảo vệ xe, còn mình thì đến bên cạnh người kia, lấy mũi kiếm vén tóc dài bù xù của nam nhân lên, lộ ra một gương mặt dính đầy ô huyết.
Hắn nhíu mi xem thử hơi thở của người nọ, vẫn còn chút khí tức yếu ớt, kiểm tra toàn thân hắn, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, nhất là cái ót, sưng lên một khối thật to, vết máu dọc theo vách núi trượt xuống, chỉ sợ là bị té ngã từ phía trên.
Tiêu Sơ Lâu nghe xong lời hắn hồi báo, đôi mắt đen khẽ động, vung tay lên, nói: “Khiêng lên đây.”
Hoa Lâm Hạo lấy làm kinh hãi: “Vương gia… này sợ rằng không thích hợp…”
Tiêu Sơ Lâu thiêu mi nhìn hắn, hỏi, “Có gì không thích hợp?”
Hắn chớp mắt nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Trong xe đã có ba người, thêm hắn thì rất chật…”
Địch Dật Chi nghe xong mừng như điên, vội vàng nói: “Vậy để hạ quan cùng Nhị… Nhị công tử cưỡi ngựa.”
Tiêu Sơ Lâu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được.” Đưa tay ý bảo Hoa Lâm Hạo đem người chuyển lên xe.
Hoa Lâm Hạo trừng mắt Địch Dật Chi một cái, cẩn thận điểm hết đại huyệt của người nọ mới dám khiêng lên xe.
Huyền Lăng Diệu liên tục quan sát mã xa, lúc này rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng nói: “Vương gia thân phận tôn quý, nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Tiêu Sơ Lâu ló đầu từ trong xe ra, tóc mái dài dài bị gió thổi qua một bên, cười đến rất là xán lạn: “Điện hạ kỵ mã có mệt không? Không bằng vào mã xa nghỉ ngơi chốc lát a?”
Khiến người bất ngờ chính là, Huyền Lăng Diệu lại mỉm cười gật đầu nói: “Cũng được.”
“……..” Hoa Lâm Hạo ở một bên giương mắt nhìn.
Tuyết Nhai liếc hắn một cái, vẫn diện vô biểu tình như trước.
Trong mã xa được trải một tấm thảm mao nhung, xung quanh là gối mềm, rất ấm áp. Ba người thì không tính là rộng, nhưng cũng không có chật. Hoa Lâm Hạo đã đem quần áo dính máu của người nọ thay ra, để tránh làm dơ xe.
Tiêu Sơ Lâu khép lại chiết phiến, đưa tay tham tiến vào quần áo của nam nhân.
Huyền Lăng Diệu cả kinh, nói: “Người ta trọng thương như vậy ngươi còn muốn….”
“Phốc —” Tiêu Sơ Lâu sửng sốt một chút mới hiểu được lời của y, cười khúc khích nói, “Ta kiểm tra vết thương của hắn để còn biết đường mà bôi thuốc, điện hạ đang nghĩ đi đâu thế?”
“…Xin lỗi.” Huyền Lăng Diệu xấu hổ ngó mặt đi chỗ khác, vành tai ửng đỏ.
Tiêu Sơ Lâu nhìn gương mặt của y, cảm thấy có chút hứng thú, bỗng nhiên trong lòng ngứa ngáy cả lên, chỉ muốn đi đến chọt chọt mấy cái, nhưng lại bị ý nghĩ của mình dọa sợ, rốt cuộc đành phải kiềm chế, thầm nghĩ, xem ra sắc tâm của mình quả thật không chữa được rồi…
Hắn một bên giúp người nọ bôi thuốc, một bên cười gian trong lòng, chậc chậc, kỳ thật nam nhân này cũng không tồi a…
Ai nha nha, lát nữa vào thành phải kêu a Hạo tới giảm nhiệt mới được…
Huyền Lăng Diệu tựa hồ rất bất mãn đối với hành vi mê sắc (dại ‘zai’ =]]) sỗ sàng của hắn, nhíu nhíu mi đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Mặt trời đã lên cao, không khí có hơi khô ráo, dưới xa triệt mã đề (bánh xe móng ngựa), bụi bay mù mịt.
Tiêu Sơ Lâu chỉ có thể bôi thuốc sơ qua, rất nhiều vết thương không cách nào kiểm tra được, chỉ có thể kêu Hoa Lâm Hạo chạy nhanh một chút.
Mã xa càng nhanh càng xóc nảy, nghiêng nghiêng ngả ngả, nam nhân kia bỗng nhiên tỉnh lại. Thân hình hắn cao lớn, da dẻ màu đồng nhạt, hai mắt đầy tơ máu, tựa như đã phải chịu kích động quá lớn.
Tiêu Sơ Lâu cẩn thận nâng đầu hắn lên, uy một chút nước, cười nói: “Ngươi tỉnh?”
Huyền Lăng Diệu lãnh nhãn nhìn hắn đối với người nọ ân cần, trong lòng rầu rĩ không rõ tư vị.
“Khụ khụ…” Nam nhân gian nan nuốt xuống, nhìn bọn họ một chút, cau mày nói: “Ngươi… Các ngươi là ai? Ta vì sao lại ở đây?”
Tiêu Sơ Lâu buông tay nói: “Chúng ta đi ngang qua đây, thấy ngươi trọng thương ngã ven đường mới mang ngươi theo, các hạ đến tột cùng là ai? Tại sao bị té từ trên núi xuống?”
“Ta… Ta… Là ai?!” Nam nhân đột nhiên thống khổ ôm đầu nhíu mi, đầu đau nhức như muốn vỡ tung ra.
“Ách…” Tiêu Sơ Lâu cùng Huyền Lăng Diệu liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày, “Một chút cũng không nhớ gì sao?”
Nam nhân trầm mặc, nhãn thần hiện lên bi thương, một lát sau, phun ra một chữ “Kiệt”, nói, “Ta chỉ nhớ rõ chữ này. Cũng không biết có phải tên không…”
“Kiệt…” Tiêu Sơ Lâu cười cười nói, “Vậy gọi là Hạ Kiệt đi.”
“Hạ Kiệt…?” Nam nhân ngẩng đầu, nhãn thần không còn mê man như trước nữa, trái lại còn mang theo vài phần sắc bén cùng xem xét.
Đôi mắt Tiêu Sơ Lâu khẽ động, cười vỗ vỗ vai hắn: “Hạ trong mùa hạ, Kiệt trong kiệt ngạo, rất hợp a!”
Hạ trong mùa hạ, Kiệt trong kiệt ngạo.
Hạ Kiệt lúc đó không nghĩ tới, tám chữ này đây, hắn chỉ dùng một giây để ghi nhớ, nhưng phải cần cả đời mới có thể quên được.
Đột nhiên, mã xa kịch liệt chấn động, rồi dừng lại. Ngựa tựa hồ như bị cái gì kinh hách, hí lên từng trận…
“Vương, ách, công tử, phía trước có một đám diện phổ hắc y nhân chạy về phía chúng ta, rất kỳ quái!”
“Diện phổ hắc y nhân?” Trong lòng Huyền Lăng Diệu bỗng trầm xuống, đưa tay vén lên màn xe nhìn ra ngoài, quả nhiên không ngoài dự đoán, trầm giọng nói: “Đó là thủ hạ của đại ca ta, sát thủ Thiên Huy tổ!”
Tiêu Sơ Lâu mâu quang chợt lóe: “Chẳng lẽ là tới giết ngươi?”
“Không biết, có thể là vậy…” Huyền Lăng Diệu lắc đầu, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Bỗng nhiên, một bàn tay duỗi tới cầm lấy tay y, mang theo ấm áp khiến người thấy an tâm.
Tiêu Sơ Lâu cười cười, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Có ta ở đây… Ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật a!” (Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật)
Màn xe được vén lên một góc, Tiêu Sơ Lâu liếc mắt nhìn bên ngoài, ước chừng có hơn mười người, đoạn buông màn. Hoa Lâm Hạo nghe trong xe truyền đến thanh âm lãnh đạm: “Tiến lên.”
“Vâng, công tử.” Hắn mạnh vung roi, tuấn mã hí lên một tiếng, hướng phía trước xông lên…
Địch Dật Chi vốn không biết cưỡi ngựa, đến lúc này thật không biết làm gì, đột nhiên cả người bị nhấc lên, hắn nhìn lại mới phát hiện mình đã ngồi trên ngựa của Tuyết Nhai.
“Ôm chặt!” Tuyết Nhai băng lãnh quát một tiếng, vung roi lên “Ba ba”, vượt qua hai tên hắc y nhân trước mặt, giục ngựa phi nước đại.
Địch Dật Chi lại càng hoảng sợ mà cuống quít ôm lấy nàng, cảm giác được vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, tóc dài đen nhánh dương dương (ngứa ngứa) quét qua mặt hắn, hắn bỗng nhiên kinh hoàng một trận, chưa kịp phát hiện gì thì huyết mạch đảo lưu, mũi nóng dần lên… Vậy mà lại chảy máu mũi a… [=))]
Tuyết Nhai quay đầu liếc mắt hắn một cái, trên trán nổi gân xanh, tế mi khẽ giương, quăng một chữ: “Ngu ngốc!”
“….” Địch Dật Chi bịt mũi, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Đám diện phổ nhân kia dù sao cũng không phải ăn không ngồi rồi, người nào người nấy võ công cao cường, phi tiêu trong tay phóng thẳng đến chân ngựa, Tuyết Nhai rút ra một đoạn trường tiên (roi dài) ở bên hông quét quét vài cái, phi tiêu đều phản xạ trở lại.
Sở Khiếu từng nói, Tuyết Nhai lúc giết người, sát khí trong người đều bị kích động, không cần biết là ai đang ở gần, đều đem ra giết. Địch Dật Chi ở trên lưng ngựa run từng trận, cũng không biết là bị dọa sợ hay là bị đông lạnh nữa.
“Leng keng leng keng—-” Vài miếng phi tiêu đóng trên vách mã xa, mã xa trong nháy mắt thắng lại, Hoa Lâm Hạo nhíu mi, bất kể giục ngựa như thế nào, nó cũng không động đậy.
Hạ Kiệt dựa sát cửa xe, cả người thoáng cái phi ra ngoài, Tiêu Sơ Lâu nhanh chân chạy theo, đã thấy người nọ đá một tên đang cuộn người trên đất, chẳng mấy chốc lại nhảy dựng lên, chân dài quét ngang, đem hai hắc y nhân quật ngã xuống đất.
Toàn bộ quá trình đều nhanh như chớp, ánh mắt Tiêu Sơ Lâu sáng lên, liên tục ca ngợi: “Hảo thân thủ!”
Lúc này, đã có vài tên diện phổ nhân cầm đao vây lại, chém vào cửa xe!
Huyền lăng Diệu đá mạnh một cái, cả người lẫn cửa xe đều bay ra ngoài, y túm lấy Tiêu Sơ Lâu nhảy ra.
Bên ngoài hỗn chiến không ngớt, đặc biệt là khi Hạ Kiệt xuất hiện, hơn phân nửa người bật dậy vây hắn lại, bọn chúng hướng về phía ai, nhìn là biết ngay.
Những tên kia hiển nhiên là sát thủ chuyên nghiệp đã qua huấn luyện, chiêu nào chiêu nấy đều độc ác tàn nhẫn, bộ bộ kinh tâm. (kinh hãi không thôi)
Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng nheo mắt, bỗng nhiên kéo sa liêm trên xe xuống, che mặt Huyền Lăng Diệu lại, cúi đầu nói: “Những người này là tới truy sát Hạ Kiệt, đừng để bọn họ nhận ra ngươi, chúng ta đi trước!”
Huyền Lăng Diệu trầm giọng nói, “Không thể bỏ lại Dật Chi!”
“Yên tâm, có Tuyết Nhai ở đó, không ai tổn thương hắn được. Đi mau!”
Tiêu Sơ Lâu nắm chặt y, khí lực cực đại, không nói chẳng rằng, xoay người xông vào rừng cây rậm rạp bên cạnh.
Huyền Lăng Diệu thuở nhỏ ở trong cung đã quen cái cảnh minh triết bảo thân (người khôn giữ mình), bỏ đá xuống giếng, đủ loại chuyện tàn nhẫn lãnh khốc, hiện giờ thấy Tiêu Sơ Lâu vô tình bỏ lại đồng bạn, trong lòng chợt băng lãnh.
Trong rừng đường nhỏ khó đi, cỏ dại mọc thành bụi, độc xà độc trùng càng nhiều.
Tiêu Sơ Lâu nhẹ nhàng luồng lách, lôi kéo y quẹo trái quẹo phải, quay đầu lại đã thấy y sắc mặt âm trầm, sửng sốt nói: “Làm sao vậy? Bị thương sao?”
Huyền Lăng Diệu mặt trầm như sương, lạnh lùng nói: “Làm phiền Vương gia quan tâm, hà tất phải trông nom Lăng Diệu a, với thân thủ của Vương gia thì việc rời xa hiểm địa (nơi nguy hiểm) là chuyện dễ như ăn cháo thôi mà.”
“……”
Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên dừng lại, vô cùng kinh ngạc nhìn y.
Bỗng nhiên nở nụ cười: “Nguyên lai ngươi… Vì việc này mà giận ta?”
Huyền Lăng Diệu cau mày, không quan tâm nữa.
Tiêu Sơ Lâu thở dài nói: “Ngươi giận ta rất lãnh huyết vô tình, bỏ rơi bọn họ?”
Huyền Lăng Diệu cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ không đúng? Bọn chó săn này, với thân thủ của Vương gia thì giết sạch bọn chúng dễ như trở bàn tay, sao không mượn cơ hội này mà hãm lại vây cánh của đại ca ta?!”
Hắn lắc đầu, thản nhiên nói: “Giết thì giết, chỉ cần giao cho bọn a Hạo là được. Nếu như đối phó với đám người đó mà cũng cần ta phải xuất thủ, thì còn giữ Tuyết Nhai và Hoa Lâm Hạo bọn họ làm gì? Về phần Hạ Kiệt… Cũng không cần ta quan tâm, chuyện của hắn, hắn phải tự gánh, bình thường giúp hắn một chút cũng không sao, nhưng lần này lại khác, ngươi nếu bị phát hiện, dọc đường đi ắt sẽ gặp phiền phức.”
Nhãn thần Huyền Lăng Diệu có chút biến hóa.
“Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi mà thôi, cái khác, không liên quan tới ta. Tin hay không là tùy ngươi.” Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng liếc nhìn y một cái, xoay người rời đi.
Huyền Lăng Diệu chấn động, cuối cùng thở dài, đuổi theo sau hắn, yên lặng mà đi, không hề mở miệng nói lời nào.
Lúc ra khỏi cánh rừng, sắc trời đã nhá nhem tối. Thái dương ẩn dưới núi sâu, khắp nơi dần dần u ám hẳn đi. Mưa lại bắt trút rơi xuống, tí tách tí tách từng giọt, gió lạnh thấu xương.
Hai người đi rất vội vàng, lương khô cũng không mang theo, chính là Tiêu Sơ Lâu dù có bản lĩnh phi thường cỡ nào, cũng không thể ở trong đêm tối như bưng mà chạy mãi được.
Tiêu Sơ Lâu đi một hồi, bỗng nhiên dừng lại, Huyền Lăng Diệu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nếu cứ đi tiếp thì cũng không phải là biện pháp tốt,” Hắn quay người lại, duỗi thắt lưng, cười nói, “Chờ người tới rồi chúng ta đi tiếp.”
Huyền Lăng Diệu giương mi, “Ngươi biết nhất định sẽ có người tới?”
Tiêu Sơ Lâu híp hai mắt cười, chỉ chỉ phía trước, nói: “Đã tới rồi đó, hơn nữa e rằng… Còn có thêm một đống mã tặc.”
“!”
Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên quay đầu lại, đường núi đen như mực tựa hồ có bóng đen hoảng động, hướng về phía hai người bọn họ mà chạy tới, ngay sau đó là tiếng vó ngựa, thậm chí thanh âm binh khí chạm vào nhau cũng dần vang lên.
Xem ra là vận phiêu (bảo tiêu) đội gặp gỡ mã tặc rồi.
Huyền Lăng Diệu nhíu mày nói: “Thật đúng là phiền phức, ngươi muốn bị mã tặc bắt đi sao?”
“Ha ha, nếu như thủ lĩnh là mỹ nam thì ta còn có thể suy nghĩ một chút.” Tiêu Sơ Lâu cười hắc hắc, nói, “Ta tự có biện pháp đuổi mấy tên này đi!”
Huyền Lăng Diệu nghe vậy, thần sắc có chút khác thường.
Tiêu Sơ Lâu chú ý sắc mặt của y một chút, vỗ vỗ vai y, bỗng nhiên vung tay áo lên, kình phong thổi qua, cành lá trong rừng cuồng run một trận, một đống nhánh cây ngắn nhỏ bị quét ra, rơi xuống quan đạo, cành khô lá rụng ào ào bay tứ tung, trong nháy mắt, đất đá bay mù trời.
Hắn hít sâu một hơi, quát to: “Tiêu đầu chớ vội! Ta dẫn người tới giúp các ngươi! Đem đám tặc tử này bắt hết!”
Thiên lý truyền thanh (truyền thanh nghìn dặm), ẩn giấu kình khí, chấn động cực đại khiến lỗ tai mọi người tê dại một trận.
Sắc trời một mảnh ảm đạm, mắt thường chỉ thấy bóng người lay động trước mắt, cát đát tung bay, mặt đất dưới chân mơ hồ rung động, hoàn toàn không rõ rốt cuộc là có bao nhiêu người, nghe được thanh âm vừa rồi che giấu nội lực trầm mạnh, khiến mọi người không khỏi hoảng sợ.
Bọn mã tặc kia chắc là mới lập bang không bao lâu, kinh nghiệm quá ít, hành động có vẻ bảo thủ cẩn thận, nếu đoán không ra tình hình của quân địch, không thể làm gì khác hơn là cắn răng buông tha cho khối thịt mỡ này, vội vã giục ngựa ly khai.
/106
|