CHƯƠNG 77 – Phong lưu trướng
Thiên Sách mùa xuân năm thứ ba. Tây Sở quân tiên phong cấp tốc đột nhập tuyến biên giới, phách lối chiếm lĩnh Cát thành, đồng thời tập hợp mười vạn quân thường trực ở biên cảnh, vận sức chờ phát động, về sau nghe nói còn có gần hai mươi vạn quân đội, khẩn cấp chuẩn bị chiến đấy, tùy thời đều có thể xông ra tiền tuyến.
Quân đội ở biên giới Hổ Khẩu quan của Đông Huyền cũng liên tiếp điều động, biên cảnh của hai bên xung đột đến cơ hồ đã bay lên tới cảnh giới gay cấn nhất, thế nhưng dưới tình huống khẩn trương lúc nào cũng có thể bạo phát chiến tranh này, thân là người khai hỏa, Thục Xuyên lại an tĩnh đến kỳ cục, nhất cử nhất động đều thấy được một cổ túc sát ở trong đấy, trông có vẻ vạn phần quỷ dị.
Nhưng mà, vào ngày thứ ba sau khi Tây Sở chiếm được Cát thành, đột nhiên lại xảy ra một biến hóa phiên thiên phúc địa.
Cát thành cũng chẳng có cát lợi (may mắn) gì cả, trong cái thành trấn nho nhỏ này, thổ địa đều là một màu xám đỏ, cây cỏ chỉ có vài loại ngoan cường mới có thể nẩy mầm sinh tồn mà thôi, vậy thì càng miễn nói đến hạt thóc rau dưa a.
May mà thôn dân ngụ ở chỗ này thuộc Ửu Xích (đen đỏ) tộc, chính là một trong những bộ tộc ở Tây Nam không lấy đạo mễ (gạo) làm thức ăn chính, mỗi ngày bọn họ đều ăn một loại thực vật gọi là xích trạch thư (khoai tây đỏ), đó cũng là loại thực vật duy nhất có khả năng trồng trọt trên thổ nhưỡng cằn cỗi gần đó.
Bởi hoàn cảnh ác liệt, cùng với thổ nhưỡng hoang tích, các thôn dân trong Cát thành hơn trăm năm nay đều một mực chống lại với thiên nhiên tàn khốc, cũng vì vậy mà bọn họ đều rất kiên cường, tinh thần chịu khổ chất phác.
Vùng Cát thành này, vẫn là một phế địa không ai thèm coi trọng, dù sao ở thời cổ đại, nông nghiệp vẫn là việc chính, thổ địa cằn cỗi cũng đủ để đánh giá là hàng thấp kém rồi, tương tự như Ửu Xích tộc sinh sống ở đây vậy.
Mà ngay khi Tiêu Sơ Lâu tại vị được hai năm, Ửu Xích tộc trải qua trăm năm gian khổ rốt cuộc cũng được cải biến.
Tiêu vương gia năm đó chỉ mới có mười mấy tuổi, chẳng biết làm thế nào, lại nhìn trúng cái thành nhỏ nghèo khó đến không thể nghèo khó hơn được nữa ấy. Không ngừng đầu tư của cải vật chất, lương thực, đồ vật, công cụ, đồ dùng đều lén lén lút lút đưa tới nơi này.
Các tộc nhân của Ửu Xích tộc không cần trải qua những ngày ăn không no, sinh hoạt cực khổ áo rách quần manh nữa, không những vậy, bọn họ còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, các huynh đệ thậm chí còn được đi học, cố gắng tương lai một ngày nào đó có thể trở nên xuất sắc hơn.
Mà cái bọn họ phải trả giá, chỉ là một việc hết sức đơn giản đối với bọn họ — khai thác địa đạo, đào đường hầm, còn có một yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, đó là lợi dụng những tảng đá màu đỏ màu xám gì đó ở gần đấy, làm ra các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái.
Người Ửu Xích tộc vốn rất đơn thuần, thế nên không rõ ràng lắm, bọn họ chỉ dựa theo bản vẽ được làm từ một tấm sắt thâm đen, lắp ráp lại, sẽ cho ra một vũ khí mà so với lãnh binh khí của thời đại, còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Tất cả những việc này, quả thực tựa như một mẩu bánh mà ông trời ban cho, Ửu Xích tộc có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại trở thành sự thật.
Cũng bởi vì một câu nói của vị thiếu niên Vương gia ở trong Vương thành xa xôi giàu có kia.
Năm đó, hầu như tất cả mọi người hiểu rõ tình hình trong Tiêu vương phủ đều cho rằng vị tiểu thiên tài này điên rồi, mới có thể bỏ nhiều tâm huyết ra dùng một cái địa phương chẳng có cái giá trị gì cả như thế.
Thậm chí ngay cả Lãng Phong luôn luôn vô điều kiện giúp đỡ hắn, cũng đứng ra phản đối.
Thế nhưng mệnh lệnh của Tiêu Sơ Lâu lại dị thường kiên quyết.
Cuối cùng, sau hơn mười năm đến nay, thời gian một lần nữa minh chứng cho việc nhìn xa trông rộng của Tiêu Sơ Lâu.
Khi biết được toàn quân tiên phong của Tây Sở đã bị tiêu diệt tại cái nơi Cát thành sơn bất lộ thủy, ngay cả một điểm trên bản đồ cũng không được đánh dấu kia, thì các vị thống lĩnh đại nhân trong Vương phủ lại một lần nữa ngốc lăng ra mà nhìn chiến báo (bản tin chiến sự), nửa ngày cũng không nói ra lời.
Khi một trăm quân tiên phong của Tây Sở đột kích Cát thành không chút nào phòng bị ấy, thấy được cái thôn trấn đổ nát hoang vắng, thật tình là ngay cả một chút dục vọng đánh chiếm cũng chẳng có, thế nhưng họ vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của cấp trên như cũ.
Ngay khi bọn họ gióng trống khua chiêng giết chết hơn mười thôn dân tay không tấc sắt, không biết từ nơi nào lại lao ra hơn một nghìn thanh niên cường tráng khỏe mạnh của Ửu Xích tộc, trong tay là vũ khí thiết quản (ống sắt) đen kịt, đem đội quân trăm người đang hoảng sợ gắt gao vây lại.
Một trận bắn đinh tai nhức óc vang lên, trên thổ địa đỏ thẫm cằn cỗi ấy, chỉ còn lại một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Sau đó liền châm một mồi lửa dữ tợn, đốt sạch tất cả, tan biến thành tro.
Ửu Xích tộc nhân đơn thuần mà trầm mặc, sẽ không cho phép nhà mình bị xâm phạm, sẽ không cho phép những kẻ tàn nhẫn giết chết tộc nhân của mình tiếp tục tồn tại, lại càng không cho phép bất kì một người nào có gan mạo phạm Thục Xuyên, cùng với vị Vương duy nhất của bọn họ là địch.
Người có tội, chỉ có thể dùng cái chết và máu tươi mới có thể chuộc tội.
Mà trong mắt Ửu Xích tộc nhân, người nào có gan mạo phạm Vương của họ, chính là tội nhân.
Nếu Tiêu vương gia ra lệnh một tiếng, chỉ bằng mấy nghìn người này, bọn họ thậm chí cũng có thể trực tiếp chạy vào Tây Sở, đem thành tường vương cung kia nổ cho tan bành!
Cho dù ở Thục Xuyên, cũng không có một bộ tộc nào như Ửu Xích tộc, sùng bái mù quáng Thục Xuyên vương đến nông nỗi thế. Tựa như giáo chúng của Yểm Hoàng giáo sùng bái giáo chủ của bọn họ vậy.
Trận hỏa thiêu này đỏ thẫm như tàn dương, cũng rung động toàn bộ thiên hạ.
Rất ít người biết, dưới Cát thành ấy có một mật đạo dài đến mấy nghìn công lý (km), nối thẳng tới sông Gia Lăng ở Thục đạo quan khẩu của biên cảnh Thục Xuyên, mà ngay cả những sĩ binh đi qua nó đều phải che đầu, nắm một sợi dây mới đi qua được.
Chính là nhờ vào cái thông đạo được khai thác suốt sáu năm trời này, mới có trận chiến Thục đạo quan kinh thiên động địa tám năm trước, ba vạn quân Kẻ Hủy Diệt đại bại bốn mươi vạn đại quân của Tây Sở, trở thành thần thoại bất bại của Thục Xuyên vương.
Nhưng mà ngoại trừ mật đạo này, dưới Cát thành còn tồn tại một tòa binh công hán quy mô rất lớn, cái này chính là cơ mật hạng nhất, người biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí trong bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chỉ có Nguyệt Phàm biết mà thôi.
Cũng không phải là Tiêu vương gia tín nhiệm hắn hơn những người khác, mà là Nguyệt Phàm chưởng quản tài sản sở hữu của Tiêu vương phủ, hao tổn của cải lớn như vậy, muốn giấu hắn cũng khó a.
Lúc đầu, Nguyệt Phàm cũng không hiểu được chuyện này, bất quá hắn xưa nay tính tình ôn hòa, không bao giờ ngỗ nghịch Vương gia.
Mà lúc này… Còn phải hỏi sao?
Chiến cục của tam quốc, ván cờ phong vân biến huyễn (thay đổi bất ngờ) này, Tiêu Sơ Lâu đã sắp đặt từ hai mươi năm trước rồi.
Sắp đặt ở Thục Xuyên, ở Tây Sở, ở Đông Huyền, từng bước từng bước mà khấu trừ.
Mỗi một bước hắn đều tính đến tám chín phần, toàn bộ thiên hạ, ngay cả đại thế cũng được nằm trong kịch bản của Tiêu Sơ Lâu mà xoay quanh quỹ đạo của nó.
Cái duy nhất mà hắn tính sót, đó chính là trên thế giới này còn có một Huyền Lăng Diệu.
Mà quân cờ đã từng là trọng yếu nhất này lại nhảy ra nằm trong tay hắn, thậm chí còn kích động tâm của hắn, khiến hắn cứ thế mà theo đối phương từng chút từng chút một thoát ly khỏi lý trí đang nắm trong tay mình.
Này thật sự là… Tự tác nghiệt a…
Lúc này, Thục Xuyên vương tự thán chính mình tác nghiệt đang nhu nhu mi tâm, buông xuống tờ chiến báo mới nhất từ Cát thành truyền đến, tựa lưng vào ghế dựa mềm mại thở dài một hơi.
Lãng Phong yên lặng đứng ở bên cạnh hắn, vẫn đĩnh bạt như ngày xưa vậy.
Trong thư phòng, ánh sáng nho nhỏ như hạt đậu. Gió đêm mang theo cái rét lạnh của mùa xuân, thổi vào cửa sổ đang mở rộng, khiến cho ánh nên trong phòng chập chờn lay động.
Lãng Phong chau mày, từ trên giá áo lấy một kiện áo choàng khoác lên vai Vương gia, thấp giọng nói: “Đêm đã khuya, Vương gia người sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Tiêu Sơ Lâu nhu hòa cười một tiếng, bàn tay khoan hậu nhè nhẹ vỗ lên tay đối phương: “A Phong, lâu như vậy tới nay, lúc bổn vương không có ở đây, Vương phủ đều nhờ có ngươi cả.”
Thân thể Lãng Phong bỗng nhiên khẽ chấn động, hắn không có rút tay về, chỉ là duy trì tư thế gần gũi ấy, thản nhiên nói: “Đây vốn là trách nhiệm của Lãng Phong, không giám cô phụ kỳ vọng của Vương gia.”
Tiêu vương gia năm xưa đã từng phong lưu một thời, lúc này nhưng cũng không có ý tứ gì khác, hắn đang chuẩn bị tìm một lý do gì đó phái cái tên lúc nào cũng thức đêm cùng hắn này mau quay về ngủ.
Miệng còn chưa mở, cửa thư phòng lại đột nhiên mở ra.
“Sơ Lâu —” Nam nhân vừa vào khoác một bộ áo choàng lông cáo, thanh âm thoáng chốc ngừng lại.
Tiêu Sơ Lâu sửng sốt một chút, lúc này mới hoảng hồn cảm thấy được tư thế của hai người họ lúc này ái muội đến cực điểm, tay của mình còn đang khoát lên tay Lãng Phong a.
Trời mới thấy, tác nghiệt thì thôi đi, tay còn…
Gió lạnh ngoài cửa trong nháy mắt thổi đầy trong thư phòng, ánh nến bị thổi lại hoảng động chập chờn như sắp tắt.
Bầu không khí trong phòng lúc này có chút cổ quái.
Nhãn thần của Diệu đế bệ hạ rơi vào trên cặp tay kia, chỉ trong giây lát liền rời đi. Y không có nói gì, nhấc chân chậm rãi bước vào phòng.
“Bái kiến Hoàng thượng.” Lãng Phong hơi lui xuống một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cúi đầu quỳ xuống.
Huyền Lăng Diệu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khoát tay nói: “Bình thân đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Lãng Phong thẳng người dậy, dư quang thoáng nhìn Tiêu vương gia một cái, sau đó liền nói, “Vương gia, Lãng Phong cáo lui trước.”
Tiêu Sơ Lâu “Ân” một tiếng, rồi lại thả người dựa vào ghế thái sư.
Ánh nến trên bàn vẫn còn chập chờn, đôi mắt của Vương gia vẫn như trước mà xem xét Diệu đế bệ hạ từ khi bước vào cửa thì diện vô biểu tình này.
Nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng lại, Lãng Phong đi về phía hoa viên, tiếng sột soạt nho nhỏ thoáng chốc đã im bặt.
Ánh trăng lạnh lẽo phủ ở trên người, đem cái bóng gầy gầy cô đơn của hắn kéo thành một vệt dài trên mặt đất, đợi hơi ấm ở trên tay dần dần biến mất, Lãng Phong mới quay đầu lại nhìn về phía thư phòng an tĩnh nọ một cái, thân ảnh cao to mới dọc theo con đường trải đầy đá vụn, chậm rãi ly khai.
Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy ánh nến phập phồng vang lên thanh âm lách tách nho nhỏ.
Đế vương trầm mặc khiến Tiêu vương gia bình tĩnh không nổi nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Kỳ thực, mới vừa rồi a Phong và ta không có việc gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Sơ Lâu lại hận không thể thống cho mình một đao!
Cái này cùng với ‘không đánh đã khai’ có khác nhau gì đâu?
Nhưng Tiêu Sơ Lâu lại nghĩ, chính mình cùng với Lãng Phong này… Hình như xác thực có một tầng quan hệ ám muội như vậy, Vương phủ từ trên xuống dưới đều rất rõ ràng đấy sao — người nào mà chả biết Thục Xuyên vương háo sắc thành tính chứ?
Nếu như có lời đồn gì đó truyền tới tai Huyền Lăng Diệu, vậy hắn chẳng phải là triệt để bi kịch a?
Quả nhiên, sắc mắt của Diệu đế bệ hạ trong nháy mắt liền trầm xuống, cười lạnh nói: “Tiêu vương gia thật đúng là đa tình, xem ra trẫm đã tới không đúng lúc, quấy rầy nhã hứng của Vương gia rồi.”
Một mặt nói, chân cũng cất bước đi ra ngoài.
“Lăng Diệu, ngươi hiểu lầm rồi.” Tiêu Sơ Lâu không ngờ tới đối phương lại nổi nóng như vậy, bất đắc dĩ mà nhất cá đầu lưỡng cá đại(*).
(*)Nhất cá đầu, lưỡng cá đại (tục ngữ) ý tứ là: bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.
Hắn vội vàng từ sau thư trác lao ra, đưa tay ôm lấy người vào lòng.
Ống tay áo vung lên, Huyền Lăng Diệu ngăn lại cánh tay của đối phương, năm ngón tay thẳng hướng bờ vai hắn mà bắt lấy.
Tiêu Sơ Lâu vốn không dự định đánh trả lại, thế nhưng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, thân thể lâu năm luyện võ nên phản xạ có điều kiện mà gạt tay y ra.
Việc này lại càng khiến Huyền Lăng Diệu hừng hực bốc hỏa, y hừ lạnh một tiếng, vươn tay từng chiêu từng chiêu mà hướng hắn thăm hỏi — hai người cư nhiên ngay trong không gian nhỏ hẹp trước thư trác mà liều mạng so chiêu với nhau.
“Lăng Diệu —” Tiêu Sơ Lâu hạ giọng giải thích, “Ta thực sự không…”
“Tiêu Sơ Lâu, ngoại trừ Lãng Phong kia, còn có một Hoa Lâm Hạo nữa, ngươi nói trẫm chẳng lẽ không hay biết gì sao?” Huyền Lăng Diệu nheo lại hai mắt, tựa như hai lưỡi dao nhỏ sắc bén nhìn chằm chằm hắn, “Chuyện lúc trước trẫm cũng có thể nhịn, thế nhưng hiện tại giải thích sao đây, ân?”
Quả nhiên là khởi binh vấn tội a…
Tiêu vương gia xấu hổ, thật là xấu hổ nha, động tác trên tay không khỏi chậm lại một chút, chậm một chút thôi nha, lại không ngờ kết quả là bị người tấu cho một quyền.
“Ô—” Tiêu Sơ Lâu ôm bụng kêu một tiếng đau đớn, cúi đầu dựa lưng vào mép bàn.
Cái này trái lại ngoài ý muốn của Huyền Lăng Diệu, y thật sự không nghĩ tới sẽ đánh trúng người nọ.
Diệu đế bệ hạ theo dõi hắn, nhíu mày, nghĩ xem mới vừa rồi mình dùng nhiều ít lực đạo.
Thấy nam nhân nửa ngày không nói lời nào, cũng không chịu ngẩng đầu lên, Huyền Lăng Diệu mấp máy môi, cho dù biết rõ cái tên vô lại này đang giả bộ, nhưng y vẫn là không nhịn được mà chuẩn bị nhẹ dạ.
Thế nên ngay lúc Tiêu vương gia tự cho mình là đắc kế (mưu thành), nhanh như chớp mà đưa tay gắt gao ôm lấy y, Huyền Lăng Diệu rốt cuộc cũng nhịn không được mà tấu cho hắn một quyền nữa.
“Đừng nóng giận mà, ta thề, sau khi cùng ngươi một chỗ thì không hề chạm qua người khác nữa.” Tiêu Sơ Lâu gác cằm lên vai y, ghé vào lỗ tai y thổi thổi nhiệt khí.
Thần sắc Huyền Lăng Diệu liền bình tĩnh lại, thanh âm nhưng vẫn còn hoài nghi: “Thật sao…”
Cánh tay ôm người nọ lại siết chặt thêm một chút, sợi tóc lướt trên mặt khiến hắn hơi có chút ngứa ngứa, Tiêu Sơ Lâu nhếch môi cúi đầu cười rộ lên: “Bệ hạ, lúc người ghen thật khiến người ta không thể đỡ được a…”
“Ai da —” Lời còn chưa dứt, tên họ Tiêu nào đó đã bị khuỷu tay đánh vào ngực, lực đạo này là dùng mười phần nha, lúc này thật sự rất đau đó.
Huyền Lăng Diệu chỉ cảm thấy gân xanh trên thái dương lại nổi lên, y chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, học theo cái giọng điệu chết cũng không chịu thừa nhận của Tiêu vương gia mà nói: “Ngươi nói trẫm có sao?”
Tiêu Sơ Lâu vẻ mặt đau khổ, cũng chỉ đành phải hùa theo: “Không có không có…”
Vừa liếc mắt nhìn sắc trời, lúc này nguyệt hắc phong cao, lại thêm bốn bề vắng lặng, huống hồ mỹ nhân còn đang ở trong lòng, không bằng… làm chút gì đó để không lãng phí a?
Tiêu vương gia vĩnh viễn học không ngoan lại càng thấy tâm dương khó nhịn, một mặt dán vào lỗ tai mẫn cảm của người nọ mà miên miên âu yếm, một mặt bắt đầu động tay động chân sờ xoạng khắp nơi.
“Tiêu Sơ Lâu! Ngươi cho là đang ở phòng mình sao?” Diệu đế bệ hạ trừng mắt liếc hắn.
“Không sao, thư phòng có giường a…” Ngoài miệng thong thả nói, động tác trên tay càng lúc càng nhanh.
“…Ân…Không được…”
“Yên tâm, bên ngoài không có ai a…”
Ngoại bào từng chút từng chút đều bị gỡ bỏ, sắc mặt vốn lạnh lẽo của Huyền Lăng Diệu cũng dần dần nhiễm một tầng ửng hồng, ân ân a a mà bị lôi lên giường…
“Rầm rầm rầm —” Bên tai chợt vang lên tiếng đập cửa rung trời rung đất, sợ đến mức cả hai đều giật nảy mình.
Một thanh âm non nớt trẻ con ở ngoài cửa vang lên: “Phụ vương! Phụ vương! Người đã trở về!”
Nguyên lai là tiểu thế tử chạy đến tìm hắn, không ngờ ám vệ xung quanh đều đã rời đi, vì vậy ngay cả một tiếng thông báo cũng không có, cậu bé lại trực tiếp chạy đến cửa thư phòng.
Tiêu Sơ Lâu trong nháy mắt cảm thấy có một cổ sát khí từ dưới thân toát ra.
“Không hề chạm qua người khác sao?” Huyền Lăng Diệu mặt trầm như nước đục mà liếc mắt hắn, đẩy hắn ra, cầm lấy y phục vừa mới rơi xuống đất mặc vào từng kiện từng kiện, không khí xung quanh hầu như đều bị kết thành băng sương.
Tiêu vương gia yên lặng quay đầu lại, nhất thời ở trong lòng ói ra một búng máu.
Thiên Sách mùa xuân năm thứ ba. Tây Sở quân tiên phong cấp tốc đột nhập tuyến biên giới, phách lối chiếm lĩnh Cát thành, đồng thời tập hợp mười vạn quân thường trực ở biên cảnh, vận sức chờ phát động, về sau nghe nói còn có gần hai mươi vạn quân đội, khẩn cấp chuẩn bị chiến đấy, tùy thời đều có thể xông ra tiền tuyến.
Quân đội ở biên giới Hổ Khẩu quan của Đông Huyền cũng liên tiếp điều động, biên cảnh của hai bên xung đột đến cơ hồ đã bay lên tới cảnh giới gay cấn nhất, thế nhưng dưới tình huống khẩn trương lúc nào cũng có thể bạo phát chiến tranh này, thân là người khai hỏa, Thục Xuyên lại an tĩnh đến kỳ cục, nhất cử nhất động đều thấy được một cổ túc sát ở trong đấy, trông có vẻ vạn phần quỷ dị.
Nhưng mà, vào ngày thứ ba sau khi Tây Sở chiếm được Cát thành, đột nhiên lại xảy ra một biến hóa phiên thiên phúc địa.
Cát thành cũng chẳng có cát lợi (may mắn) gì cả, trong cái thành trấn nho nhỏ này, thổ địa đều là một màu xám đỏ, cây cỏ chỉ có vài loại ngoan cường mới có thể nẩy mầm sinh tồn mà thôi, vậy thì càng miễn nói đến hạt thóc rau dưa a.
May mà thôn dân ngụ ở chỗ này thuộc Ửu Xích (đen đỏ) tộc, chính là một trong những bộ tộc ở Tây Nam không lấy đạo mễ (gạo) làm thức ăn chính, mỗi ngày bọn họ đều ăn một loại thực vật gọi là xích trạch thư (khoai tây đỏ), đó cũng là loại thực vật duy nhất có khả năng trồng trọt trên thổ nhưỡng cằn cỗi gần đó.
Bởi hoàn cảnh ác liệt, cùng với thổ nhưỡng hoang tích, các thôn dân trong Cát thành hơn trăm năm nay đều một mực chống lại với thiên nhiên tàn khốc, cũng vì vậy mà bọn họ đều rất kiên cường, tinh thần chịu khổ chất phác.
Vùng Cát thành này, vẫn là một phế địa không ai thèm coi trọng, dù sao ở thời cổ đại, nông nghiệp vẫn là việc chính, thổ địa cằn cỗi cũng đủ để đánh giá là hàng thấp kém rồi, tương tự như Ửu Xích tộc sinh sống ở đây vậy.
Mà ngay khi Tiêu Sơ Lâu tại vị được hai năm, Ửu Xích tộc trải qua trăm năm gian khổ rốt cuộc cũng được cải biến.
Tiêu vương gia năm đó chỉ mới có mười mấy tuổi, chẳng biết làm thế nào, lại nhìn trúng cái thành nhỏ nghèo khó đến không thể nghèo khó hơn được nữa ấy. Không ngừng đầu tư của cải vật chất, lương thực, đồ vật, công cụ, đồ dùng đều lén lén lút lút đưa tới nơi này.
Các tộc nhân của Ửu Xích tộc không cần trải qua những ngày ăn không no, sinh hoạt cực khổ áo rách quần manh nữa, không những vậy, bọn họ còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, các huynh đệ thậm chí còn được đi học, cố gắng tương lai một ngày nào đó có thể trở nên xuất sắc hơn.
Mà cái bọn họ phải trả giá, chỉ là một việc hết sức đơn giản đối với bọn họ — khai thác địa đạo, đào đường hầm, còn có một yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, đó là lợi dụng những tảng đá màu đỏ màu xám gì đó ở gần đấy, làm ra các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái.
Người Ửu Xích tộc vốn rất đơn thuần, thế nên không rõ ràng lắm, bọn họ chỉ dựa theo bản vẽ được làm từ một tấm sắt thâm đen, lắp ráp lại, sẽ cho ra một vũ khí mà so với lãnh binh khí của thời đại, còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Tất cả những việc này, quả thực tựa như một mẩu bánh mà ông trời ban cho, Ửu Xích tộc có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại trở thành sự thật.
Cũng bởi vì một câu nói của vị thiếu niên Vương gia ở trong Vương thành xa xôi giàu có kia.
Năm đó, hầu như tất cả mọi người hiểu rõ tình hình trong Tiêu vương phủ đều cho rằng vị tiểu thiên tài này điên rồi, mới có thể bỏ nhiều tâm huyết ra dùng một cái địa phương chẳng có cái giá trị gì cả như thế.
Thậm chí ngay cả Lãng Phong luôn luôn vô điều kiện giúp đỡ hắn, cũng đứng ra phản đối.
Thế nhưng mệnh lệnh của Tiêu Sơ Lâu lại dị thường kiên quyết.
Cuối cùng, sau hơn mười năm đến nay, thời gian một lần nữa minh chứng cho việc nhìn xa trông rộng của Tiêu Sơ Lâu.
Khi biết được toàn quân tiên phong của Tây Sở đã bị tiêu diệt tại cái nơi Cát thành sơn bất lộ thủy, ngay cả một điểm trên bản đồ cũng không được đánh dấu kia, thì các vị thống lĩnh đại nhân trong Vương phủ lại một lần nữa ngốc lăng ra mà nhìn chiến báo (bản tin chiến sự), nửa ngày cũng không nói ra lời.
Khi một trăm quân tiên phong của Tây Sở đột kích Cát thành không chút nào phòng bị ấy, thấy được cái thôn trấn đổ nát hoang vắng, thật tình là ngay cả một chút dục vọng đánh chiếm cũng chẳng có, thế nhưng họ vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của cấp trên như cũ.
Ngay khi bọn họ gióng trống khua chiêng giết chết hơn mười thôn dân tay không tấc sắt, không biết từ nơi nào lại lao ra hơn một nghìn thanh niên cường tráng khỏe mạnh của Ửu Xích tộc, trong tay là vũ khí thiết quản (ống sắt) đen kịt, đem đội quân trăm người đang hoảng sợ gắt gao vây lại.
Một trận bắn đinh tai nhức óc vang lên, trên thổ địa đỏ thẫm cằn cỗi ấy, chỉ còn lại một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Sau đó liền châm một mồi lửa dữ tợn, đốt sạch tất cả, tan biến thành tro.
Ửu Xích tộc nhân đơn thuần mà trầm mặc, sẽ không cho phép nhà mình bị xâm phạm, sẽ không cho phép những kẻ tàn nhẫn giết chết tộc nhân của mình tiếp tục tồn tại, lại càng không cho phép bất kì một người nào có gan mạo phạm Thục Xuyên, cùng với vị Vương duy nhất của bọn họ là địch.
Người có tội, chỉ có thể dùng cái chết và máu tươi mới có thể chuộc tội.
Mà trong mắt Ửu Xích tộc nhân, người nào có gan mạo phạm Vương của họ, chính là tội nhân.
Nếu Tiêu vương gia ra lệnh một tiếng, chỉ bằng mấy nghìn người này, bọn họ thậm chí cũng có thể trực tiếp chạy vào Tây Sở, đem thành tường vương cung kia nổ cho tan bành!
Cho dù ở Thục Xuyên, cũng không có một bộ tộc nào như Ửu Xích tộc, sùng bái mù quáng Thục Xuyên vương đến nông nỗi thế. Tựa như giáo chúng của Yểm Hoàng giáo sùng bái giáo chủ của bọn họ vậy.
Trận hỏa thiêu này đỏ thẫm như tàn dương, cũng rung động toàn bộ thiên hạ.
Rất ít người biết, dưới Cát thành ấy có một mật đạo dài đến mấy nghìn công lý (km), nối thẳng tới sông Gia Lăng ở Thục đạo quan khẩu của biên cảnh Thục Xuyên, mà ngay cả những sĩ binh đi qua nó đều phải che đầu, nắm một sợi dây mới đi qua được.
Chính là nhờ vào cái thông đạo được khai thác suốt sáu năm trời này, mới có trận chiến Thục đạo quan kinh thiên động địa tám năm trước, ba vạn quân Kẻ Hủy Diệt đại bại bốn mươi vạn đại quân của Tây Sở, trở thành thần thoại bất bại của Thục Xuyên vương.
Nhưng mà ngoại trừ mật đạo này, dưới Cát thành còn tồn tại một tòa binh công hán quy mô rất lớn, cái này chính là cơ mật hạng nhất, người biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí trong bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chỉ có Nguyệt Phàm biết mà thôi.
Cũng không phải là Tiêu vương gia tín nhiệm hắn hơn những người khác, mà là Nguyệt Phàm chưởng quản tài sản sở hữu của Tiêu vương phủ, hao tổn của cải lớn như vậy, muốn giấu hắn cũng khó a.
Lúc đầu, Nguyệt Phàm cũng không hiểu được chuyện này, bất quá hắn xưa nay tính tình ôn hòa, không bao giờ ngỗ nghịch Vương gia.
Mà lúc này… Còn phải hỏi sao?
Chiến cục của tam quốc, ván cờ phong vân biến huyễn (thay đổi bất ngờ) này, Tiêu Sơ Lâu đã sắp đặt từ hai mươi năm trước rồi.
Sắp đặt ở Thục Xuyên, ở Tây Sở, ở Đông Huyền, từng bước từng bước mà khấu trừ.
Mỗi một bước hắn đều tính đến tám chín phần, toàn bộ thiên hạ, ngay cả đại thế cũng được nằm trong kịch bản của Tiêu Sơ Lâu mà xoay quanh quỹ đạo của nó.
Cái duy nhất mà hắn tính sót, đó chính là trên thế giới này còn có một Huyền Lăng Diệu.
Mà quân cờ đã từng là trọng yếu nhất này lại nhảy ra nằm trong tay hắn, thậm chí còn kích động tâm của hắn, khiến hắn cứ thế mà theo đối phương từng chút từng chút một thoát ly khỏi lý trí đang nắm trong tay mình.
Này thật sự là… Tự tác nghiệt a…
Lúc này, Thục Xuyên vương tự thán chính mình tác nghiệt đang nhu nhu mi tâm, buông xuống tờ chiến báo mới nhất từ Cát thành truyền đến, tựa lưng vào ghế dựa mềm mại thở dài một hơi.
Lãng Phong yên lặng đứng ở bên cạnh hắn, vẫn đĩnh bạt như ngày xưa vậy.
Trong thư phòng, ánh sáng nho nhỏ như hạt đậu. Gió đêm mang theo cái rét lạnh của mùa xuân, thổi vào cửa sổ đang mở rộng, khiến cho ánh nên trong phòng chập chờn lay động.
Lãng Phong chau mày, từ trên giá áo lấy một kiện áo choàng khoác lên vai Vương gia, thấp giọng nói: “Đêm đã khuya, Vương gia người sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Tiêu Sơ Lâu nhu hòa cười một tiếng, bàn tay khoan hậu nhè nhẹ vỗ lên tay đối phương: “A Phong, lâu như vậy tới nay, lúc bổn vương không có ở đây, Vương phủ đều nhờ có ngươi cả.”
Thân thể Lãng Phong bỗng nhiên khẽ chấn động, hắn không có rút tay về, chỉ là duy trì tư thế gần gũi ấy, thản nhiên nói: “Đây vốn là trách nhiệm của Lãng Phong, không giám cô phụ kỳ vọng của Vương gia.”
Tiêu vương gia năm xưa đã từng phong lưu một thời, lúc này nhưng cũng không có ý tứ gì khác, hắn đang chuẩn bị tìm một lý do gì đó phái cái tên lúc nào cũng thức đêm cùng hắn này mau quay về ngủ.
Miệng còn chưa mở, cửa thư phòng lại đột nhiên mở ra.
“Sơ Lâu —” Nam nhân vừa vào khoác một bộ áo choàng lông cáo, thanh âm thoáng chốc ngừng lại.
Tiêu Sơ Lâu sửng sốt một chút, lúc này mới hoảng hồn cảm thấy được tư thế của hai người họ lúc này ái muội đến cực điểm, tay của mình còn đang khoát lên tay Lãng Phong a.
Trời mới thấy, tác nghiệt thì thôi đi, tay còn…
Gió lạnh ngoài cửa trong nháy mắt thổi đầy trong thư phòng, ánh nến bị thổi lại hoảng động chập chờn như sắp tắt.
Bầu không khí trong phòng lúc này có chút cổ quái.
Nhãn thần của Diệu đế bệ hạ rơi vào trên cặp tay kia, chỉ trong giây lát liền rời đi. Y không có nói gì, nhấc chân chậm rãi bước vào phòng.
“Bái kiến Hoàng thượng.” Lãng Phong hơi lui xuống một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cúi đầu quỳ xuống.
Huyền Lăng Diệu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khoát tay nói: “Bình thân đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Lãng Phong thẳng người dậy, dư quang thoáng nhìn Tiêu vương gia một cái, sau đó liền nói, “Vương gia, Lãng Phong cáo lui trước.”
Tiêu Sơ Lâu “Ân” một tiếng, rồi lại thả người dựa vào ghế thái sư.
Ánh nến trên bàn vẫn còn chập chờn, đôi mắt của Vương gia vẫn như trước mà xem xét Diệu đế bệ hạ từ khi bước vào cửa thì diện vô biểu tình này.
Nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng lại, Lãng Phong đi về phía hoa viên, tiếng sột soạt nho nhỏ thoáng chốc đã im bặt.
Ánh trăng lạnh lẽo phủ ở trên người, đem cái bóng gầy gầy cô đơn của hắn kéo thành một vệt dài trên mặt đất, đợi hơi ấm ở trên tay dần dần biến mất, Lãng Phong mới quay đầu lại nhìn về phía thư phòng an tĩnh nọ một cái, thân ảnh cao to mới dọc theo con đường trải đầy đá vụn, chậm rãi ly khai.
Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy ánh nến phập phồng vang lên thanh âm lách tách nho nhỏ.
Đế vương trầm mặc khiến Tiêu vương gia bình tĩnh không nổi nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Kỳ thực, mới vừa rồi a Phong và ta không có việc gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Sơ Lâu lại hận không thể thống cho mình một đao!
Cái này cùng với ‘không đánh đã khai’ có khác nhau gì đâu?
Nhưng Tiêu Sơ Lâu lại nghĩ, chính mình cùng với Lãng Phong này… Hình như xác thực có một tầng quan hệ ám muội như vậy, Vương phủ từ trên xuống dưới đều rất rõ ràng đấy sao — người nào mà chả biết Thục Xuyên vương háo sắc thành tính chứ?
Nếu như có lời đồn gì đó truyền tới tai Huyền Lăng Diệu, vậy hắn chẳng phải là triệt để bi kịch a?
Quả nhiên, sắc mắt của Diệu đế bệ hạ trong nháy mắt liền trầm xuống, cười lạnh nói: “Tiêu vương gia thật đúng là đa tình, xem ra trẫm đã tới không đúng lúc, quấy rầy nhã hứng của Vương gia rồi.”
Một mặt nói, chân cũng cất bước đi ra ngoài.
“Lăng Diệu, ngươi hiểu lầm rồi.” Tiêu Sơ Lâu không ngờ tới đối phương lại nổi nóng như vậy, bất đắc dĩ mà nhất cá đầu lưỡng cá đại(*).
(*)Nhất cá đầu, lưỡng cá đại (tục ngữ) ý tứ là: bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.
Hắn vội vàng từ sau thư trác lao ra, đưa tay ôm lấy người vào lòng.
Ống tay áo vung lên, Huyền Lăng Diệu ngăn lại cánh tay của đối phương, năm ngón tay thẳng hướng bờ vai hắn mà bắt lấy.
Tiêu Sơ Lâu vốn không dự định đánh trả lại, thế nhưng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, thân thể lâu năm luyện võ nên phản xạ có điều kiện mà gạt tay y ra.
Việc này lại càng khiến Huyền Lăng Diệu hừng hực bốc hỏa, y hừ lạnh một tiếng, vươn tay từng chiêu từng chiêu mà hướng hắn thăm hỏi — hai người cư nhiên ngay trong không gian nhỏ hẹp trước thư trác mà liều mạng so chiêu với nhau.
“Lăng Diệu —” Tiêu Sơ Lâu hạ giọng giải thích, “Ta thực sự không…”
“Tiêu Sơ Lâu, ngoại trừ Lãng Phong kia, còn có một Hoa Lâm Hạo nữa, ngươi nói trẫm chẳng lẽ không hay biết gì sao?” Huyền Lăng Diệu nheo lại hai mắt, tựa như hai lưỡi dao nhỏ sắc bén nhìn chằm chằm hắn, “Chuyện lúc trước trẫm cũng có thể nhịn, thế nhưng hiện tại giải thích sao đây, ân?”
Quả nhiên là khởi binh vấn tội a…
Tiêu vương gia xấu hổ, thật là xấu hổ nha, động tác trên tay không khỏi chậm lại một chút, chậm một chút thôi nha, lại không ngờ kết quả là bị người tấu cho một quyền.
“Ô—” Tiêu Sơ Lâu ôm bụng kêu một tiếng đau đớn, cúi đầu dựa lưng vào mép bàn.
Cái này trái lại ngoài ý muốn của Huyền Lăng Diệu, y thật sự không nghĩ tới sẽ đánh trúng người nọ.
Diệu đế bệ hạ theo dõi hắn, nhíu mày, nghĩ xem mới vừa rồi mình dùng nhiều ít lực đạo.
Thấy nam nhân nửa ngày không nói lời nào, cũng không chịu ngẩng đầu lên, Huyền Lăng Diệu mấp máy môi, cho dù biết rõ cái tên vô lại này đang giả bộ, nhưng y vẫn là không nhịn được mà chuẩn bị nhẹ dạ.
Thế nên ngay lúc Tiêu vương gia tự cho mình là đắc kế (mưu thành), nhanh như chớp mà đưa tay gắt gao ôm lấy y, Huyền Lăng Diệu rốt cuộc cũng nhịn không được mà tấu cho hắn một quyền nữa.
“Đừng nóng giận mà, ta thề, sau khi cùng ngươi một chỗ thì không hề chạm qua người khác nữa.” Tiêu Sơ Lâu gác cằm lên vai y, ghé vào lỗ tai y thổi thổi nhiệt khí.
Thần sắc Huyền Lăng Diệu liền bình tĩnh lại, thanh âm nhưng vẫn còn hoài nghi: “Thật sao…”
Cánh tay ôm người nọ lại siết chặt thêm một chút, sợi tóc lướt trên mặt khiến hắn hơi có chút ngứa ngứa, Tiêu Sơ Lâu nhếch môi cúi đầu cười rộ lên: “Bệ hạ, lúc người ghen thật khiến người ta không thể đỡ được a…”
“Ai da —” Lời còn chưa dứt, tên họ Tiêu nào đó đã bị khuỷu tay đánh vào ngực, lực đạo này là dùng mười phần nha, lúc này thật sự rất đau đó.
Huyền Lăng Diệu chỉ cảm thấy gân xanh trên thái dương lại nổi lên, y chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, học theo cái giọng điệu chết cũng không chịu thừa nhận của Tiêu vương gia mà nói: “Ngươi nói trẫm có sao?”
Tiêu Sơ Lâu vẻ mặt đau khổ, cũng chỉ đành phải hùa theo: “Không có không có…”
Vừa liếc mắt nhìn sắc trời, lúc này nguyệt hắc phong cao, lại thêm bốn bề vắng lặng, huống hồ mỹ nhân còn đang ở trong lòng, không bằng… làm chút gì đó để không lãng phí a?
Tiêu vương gia vĩnh viễn học không ngoan lại càng thấy tâm dương khó nhịn, một mặt dán vào lỗ tai mẫn cảm của người nọ mà miên miên âu yếm, một mặt bắt đầu động tay động chân sờ xoạng khắp nơi.
“Tiêu Sơ Lâu! Ngươi cho là đang ở phòng mình sao?” Diệu đế bệ hạ trừng mắt liếc hắn.
“Không sao, thư phòng có giường a…” Ngoài miệng thong thả nói, động tác trên tay càng lúc càng nhanh.
“…Ân…Không được…”
“Yên tâm, bên ngoài không có ai a…”
Ngoại bào từng chút từng chút đều bị gỡ bỏ, sắc mặt vốn lạnh lẽo của Huyền Lăng Diệu cũng dần dần nhiễm một tầng ửng hồng, ân ân a a mà bị lôi lên giường…
“Rầm rầm rầm —” Bên tai chợt vang lên tiếng đập cửa rung trời rung đất, sợ đến mức cả hai đều giật nảy mình.
Một thanh âm non nớt trẻ con ở ngoài cửa vang lên: “Phụ vương! Phụ vương! Người đã trở về!”
Nguyên lai là tiểu thế tử chạy đến tìm hắn, không ngờ ám vệ xung quanh đều đã rời đi, vì vậy ngay cả một tiếng thông báo cũng không có, cậu bé lại trực tiếp chạy đến cửa thư phòng.
Tiêu Sơ Lâu trong nháy mắt cảm thấy có một cổ sát khí từ dưới thân toát ra.
“Không hề chạm qua người khác sao?” Huyền Lăng Diệu mặt trầm như nước đục mà liếc mắt hắn, đẩy hắn ra, cầm lấy y phục vừa mới rơi xuống đất mặc vào từng kiện từng kiện, không khí xung quanh hầu như đều bị kết thành băng sương.
Tiêu vương gia yên lặng quay đầu lại, nhất thời ở trong lòng ói ra một búng máu.
/106
|