CHƯƠNG 84 – Giằng co
Thiên sách mùa xuân năm thứ ba, tháng ba.
Cảnh xuân tươi đẹp tựa hồ vì Huyền Thục liên quân mà mở ra cánh cửa may mắn.
Bộc lộ tài năng trước hết lại là một phó tướng không ai biết đến — vốn là thống lĩnh Thiên Diệu tổ, hiện nay là phó tướng của Đông Huyền Thường Thắng quân – Thường Bùi.
Thủ hạ tài giỏi dũng mãnh nhất dưới trướng của Đông Huyền Bắc Đường Ngang chính là Thường Bùi, suất lĩnh bảy vạn Thường Thắng quân dựa vào ưu thế tuyệt đối và chiến thuật tia chớp, ba trận thắng hết ba, thu về cả ba tòa thành trì ở biên phòng Tây Sở, thanh thế lớn mạnh, mạnh như vũ bão.
Ngay khi Thường Bùi hạ tòa thành trì thứ ba, Diệu đế bệ hạ đã tự tay viết thư khen ngợi đồng thời cũng truyền lệnh xuống, chính thức đề bạt Thường phó tướng làm tướng quân, độc lĩnh nhất quân. (tự dẫn đầu 1 quân)
Trong khi Đông Huyền liên tiếp thắng lợi, Tây Sở thì ngược lại, vẫn mang một bộ ngoại cường trung kiền (miệng cọp gan thỏ), căn bản không có tổ chức gì để chống lại cả, trên dưới cả nước đều là một mảnh trầm mặc quỷ dị.
Đối mặt với tình thế dường như rất tốt ấy, Tiêu vương gia bỗng nhiên nhớ tới một câu danh ngôn kinh điển: “Bất tại trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong.”
(Nếu không ở trong trầm mặc mà bạo phát, thì sẽ ở trong trầm mặc mà diệt vong)
Về phần Tây Sở là bạo phát hay diệt vong, Tiêu Sơ Lâu chỉ nhướng mi cười, bạo phát có lẽ chỉ là quá trình mà thôi, kết cục vẫn là phải diệt vong.
Cái gọi là ‘đại thế sở xu’ (chiều hướng phát triển) — Đông Huyền và Thục Xuyên cùng nhau đứng lên, thì chỉ cần nhấc chân lên một bước, cũng có thể đạp bẹp Tây Sở a.
Thế nhưng thân là người chỉ huy tối cao của việc sắp xếp quân lược, Tiêu vương gia và Bắc Đường nguyên soái đương nhiên không thể chỉ đi đánh giặc bằng niềm tin được.
Quả nhiên, Thường Bùi đang một đường xướng khúc khải hoàn, thì ở ngay tòa thành thứ tư rốt cuộc cũng bị thất bại thê thảm.
Thiết Lang bảo (thôn) được xưng là cánh cửa đệ nhất của Tây Sở nội địa, tựa như một con voi to lớn khoác da con nhím, kiên cường chiếm giữ tại mảnh đồi núi bình nguyên này.
Các hộ gia đình trong Thiết Lang bảo khoảng chừng có gần ba mươi vạn, phòng thủ quân trong đó có hơn năm vạn người, cửa phía Bắc và phía Tây vừa lúc dựa vào đồi núi, thông lộ chật hẹp, không thể công thành được, bằng không cũng chỉ có thể thấy ngàn vạn binh sĩ chen chúc ở dưới cửa thành, phòng thủ quân ở trên tường thành cũng không cần làm gì cả, chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể nắm bắt được toàn bộ quân địch dưới cửa thành rồi.
Năm vạn phòng thủ quân đa số đều ngăn ở cửa nam và cửa đông, đây không lẽ còn không đủ chứ? Huống hồ còn có hai tiễn thai (đài bắn tiễn) tựa như thần giữ cửa mà kiên cố đứa ở trước hai cửa thành, lực công kích cực đại nhất thời khiến quân Đông Huyền rơi vào hoàn cảnh xấu hổ tiến lùi không được.
Nói chung, Thiết Lang bảo mặc cho cuồng phong bạo vũ, ta đây cứ lù lù bất động, thỉnh thoảng bất chợt đạp ngươi một cái, đâm ngươi một nhát!
Một khối xương cứng cáp như vậy, lại kẹp cho đại tướng Đông Huyền không thể động đậy được.
Thục lịch năm đầu ngày mười tám tháng ba, mười vạn đại quân Thục Xuyên sau hơn trăm năm nghỉ dưỡng lần đầu tiên xuất động công kích, bước vào lãnh thổ rộng lớn của Tây Sở.
Đạo quân chọn tuyến đường đi Cát thành, trực tiếp vượt qua Thục đạo quan khẩu, tiến nhập địa giới Tây Sở, một đường đi cứ như vào chỗ không người, thẳng tiến tới Thiết Lang bảo.
Lúc Thục quân đến Thiết Lang bảo, Thường Bùi đã ngồi ở trước cửa thành cứng cáp như vỏ rùa này được mười ngày, ngoại trừ thỉnh thoảng quấy rầy gãi ngứa đối phương một chút, cũng chỉ có thể ở ngoài cửa thành lưu lại mấy nghìn thi cốt của các binh sĩ Đông Huyền mà thôi.
Thiên Sách năm thứ ba ngày hai mươi mốt tháng ba, mười vạn đại quân Thục Xuyên cùng năm vạn quân Đông Huyền hội hợp dưới Thiết Lang bảo, lúc đó, Huyền quân đã không còn bao nhiêu, hai bên giằng co, Thục Xuyên cường viện đến, Diệu đế thân chinh, tình thế giằng co rốt cuộc cũng có biến chuyển.
Chạng vạng, ánh tà dương trầm trầm, ngoan cố mà trĩu xuống ở phương xa.
Trên tường thành cao cao của Thiết Lang bảo, một nam tử tướng sĩ trung niên đang chuyên chú trông về nơi bình nguyên xa xa trước mắt, một làn sóng tựa như thủy triều mà cuồn cuộn kéo đến, từng cơn từng cơn cấp tốc mà chỉnh tề tụ tập lại, đông nghẹt cả đại doanh Đông Huyền.
Người này chính là thủ tướng (tướng giữ thành) Chung Kính của Thiết Lang bảo, tính tình trầm ổn mà bảo thủ, cũng là một tướng lĩnh nổi danh lòng son dạ sắt trong quân đội Tây Sở, huống hồ trông coi một tòa hùng thành như vậy, Đông Huyền có muốn khuyên hàng cũng không có khả năng.
Chung Kính vận một thân áo giáp sẫm màu, một tay gác trên tường thành dù đã trải qua biết bao năm phong phong vũ vũ nhưng vẫn sừng sững cho đến nay, trầm mặc mà ngưng mắt nhìn mảnh thiết lưu màu đen ấy, thật lâu không nói gì.
Vốn là dựa vào ưu thế phòng thủ, dựa vào một tướng quân vừa mới được đề bạt của Đông Huyền, suất lĩnh năm sáu vạn binh sĩ cũng không có khả năng là đối thủ của hắn, mà nếu không phải hắn cố sống cố chết tọa trấn trong Thiết Lang bảo, hắn đã sớm ra khỏi thành tàn sát toàn bộ năm sáu vạn quân Đông Huyền kia rồi!
Hôm nay thì tốt rồi, Thục Xuyên quân đã dốc toàn bộ lực lượng, trong phút chốc đã tới hơn mười vạn.
Nếu như là viện quân giống như trước thì còn dễ, dù sao đánh vào một kiên thành như Thiết Lang bảo, tổn hại vài lần cũng không có gì đáng kể, nhưng mà đối thủ lần này lại là Thục Xuyên quân — hơn nữa có người nói là do Thục Xuyên vương và Đông Huyền Diệu đế tự mình suất lĩnh!
Biết được tin này khiến Chung Kính tướng quân rất đỗi ngạc nhiên, sau đó là cười khổ — hai vị tôn quý nhất của liên quân Huyền Thục này còn tự mình đến đây, xem ra Thiết Lang bảo thật sự đã rơi vào tình thế bắt buộc rồi.
Rõ ràng đã biết đây là một khối xương đầu cứng cáp được đặc biệt chọn ra, vẫn theo tư thái cường ngạnh nhất đả kích Tây Sở, đã là chiếm trước quân lược trọng yếu rồi, lại còn mang theo tâm lý lấy thế đè người nữa chứ.
— Thật đúng là… Nể mặt hắn a!
Ba vạn kỵ binh Kẻ Hủy Diệu giẫm đạp trên đại địa, bụi bặm cuồn cuộn mịt mù chấn động bay đầy trời, giống như một cơn bão cát che khuất thái dương, cơ hồ muốn ngăn lại ánh hoàng hôn đang dần dần lặn xuống.
Tiếng trống cùng tiếng vó ngựa ầm vang rền trời, khiến Chung Kính bỗng nhiên có một loại lỗi giác như cả pháo đài đang rung động.
Hắn không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn tòa hùng thành kiên cố nguy nga ở phía sau, các binh sĩ đang lui lui tới tới, còn có hai tiễn thai to lớn trước cửa thành, trong lòng mới hồi phục lại chút sức lực, cuối cùng hạ một quyết tâm.
Chỉ chốc lát sau, truyền lệnh binh (lính liên lạc) đã chạy tới, cung kính nói: “Đại nhân có gì phân phó?”
Chung Kinh thu lại thần tình, từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa qua, nghiêm túc nói: “Tình thế bây giờ không được lạc quan cho lắm, phái người lập tức đưa tới đế đô, cần phải đưa tới tay bệ hạ, càng nhanh càng tốt!”
Truyền lệnh binh sửng sốt, vẫn chưa nhận thư, ấp úng nói: “Bệ hạ không phải đã…”
Mí mắt Chung Kính khẽ giật một chút, bình tĩnh thở dài nói: “A, là bổn tướng nói sai rồi, đưa tới — đưa tới tay Đại vương tử ấy.” Hắn do dự một lúc, chung quy không có nói ra bốn chữ ‘quốc sư đại nhân’.
Truyền lệnh binh nho nhỏ đương nhiên không hiểu được mấy chuyện chính trị loạn thất bát tao này, nhận được lệnh rồi thì đáp một tiếng, xoay người vội vã chạy.
Nhìn theo tiểu binh kia ly khai, Chung Kính lại đưa mắt về phía doanh trại của địch, âm thầm lẩm bẩm nói: “Thục Xuyên vương trong truyền thuyết, rốt cuộc có xứng với cái danh hào thiên hạ đệ nhất hay không đây? Hừ! Tây Sở hôm nay cũng không còn giống cái dạng mãng phu tám năm trước đâu…”
Ngay lúc Chung Kính thủ tướng còn đang lo lắng vì cường viện của Huyền Thục, đại doanh của địch quân cách đó một dặm cũng đang trộn lẫn giữa hai tình tự trái ngược nhau – nôn nóng và bình tĩnh.
Không cần phải nói, người nôn nóng đương nhiên là vị Thường Bùi tướng quân vừa lập được công lao thì nửa đường lại bị ép chết non.
Vốn biết được Thục Xuyên vương và Diệu đế bệ hạ đang dẫn đại quân tiến đến, Thường Bùi hầu như hưng phấn mà ba ngày không ngủ được, thế nhưng từ khi phát hiện Tiêu vương gia hoàn toàn không có ý tứ lập tức xuất binh, niềm hưng phấn ấy cũng dần dần biến thành nôn nóng.
Nhất là khi hắn nhìn thấy “quân đoàn thần thoại” trong truyền thuyết kia — tựa như một đám ô hợp đi du xuân vậy, cực kỳ phấn chấn hớn hở mà ở ngay trong đại doanh mở “Tiệc tối liên hoan”.
Vào đêm, trong soái trướng chủ doanh.
Đầu mùa xuân ở Tây Bắc còn có chút hàn ý, gió lạnh ngoài doanh trướng thảm thiết kêu khóc.
Dưới ánh nến trên bàn, một cây yên can phỉ thúy đang với tới châm chút lửa, trong nháy mắt liền tỏa ra một luồng khói xanh lượn lờ.
Nhẹ nhàng thong thả mà phun ra một vòng khói, Tiêu Sơ Lâu híp hai mắt lại, tựa lưng vào ghế dựa, hai chân gác lên một chiếc ghế nho nhỏ được lót nệm, trên tay cầm một cây bút lông sói vẽ một vài nét lộn xộn gì đó lên tấm bản đồ ở dưới đất.
Trên người Thục Xuyên vương phi một kiện áo choàng ấm áp, trên bàn bên cạnh là một chén Bích Loa Xuân tốt nhất còn nóng hổi, nằm ở trên ghế mềm mại, thật sự là thoải mái cực kỳ.
Vừa lúc đó, Thường Bùi đại nhân mang theo sắc mặt tiều tụy cùng với hai vành mắt thâm quần mà tựa như một cơn gió lốc xông vào trong trướng.
“Tiêu vương gia —”
Thường Bùi ho nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng.
Gió lạnh ngoài trướng cũng theo hắn ùa vào trong, trông thấy đối phương còn mang theo bùn đất cọ cọ xuống thảm, Tiêu Sơ Lâu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhướng một bên lông mi, thản nhiên nói: “Thường tướng quân, buông trướng liêm xuống, cởi hài rồi hãy vào a.”
Thường Bùi nghiêng đầu ngẩn người, thấy thần sắc hắn không giống như là vui đùa, không thể làm gì khác hơn là sầu mi khổ kiểm mà ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu cởi giày.
Mới vừa cởi được một chiếc, dư quang đã thấy một đôi chân trần trắng nõn đạp trên mao thảm, dừng lại trước người mình.
Hắn vô thức mà ngẩng đầu lên nhìn —
“Hoàng thượng!”
Thường Bùi kinh hãi đến nhảy xổm lên, cũng bất chấp hình tượng mình khó coi ra sao, cứ vậy mà để một chân trần thành thành thật thật quỳ trên mặt đất thỉnh an: “Vi thần khấu kiến hoàng thượng!”
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.” Huyền Lăng Diệu khoát tay ngăn lại, cúi đầu nhìn vị tướng quân trẻ tuổi khí thịnh trước mặt mình, nhàn nhạt mỉm cười nói, “Chuyện gì có thể làm cho Thường tướng quân gấp như thế? Ngay cả xiêm y sạch sẽ cũng không kịp đổi.”
Vốn tưởng rằng hắn ở trong quân doanh lăn lộn đã lâu, có thể học được nhiều điều, hiện nay xem ra là tài năng thì có đó, nhưng bình tĩnh thì còn thiếu nhiều lắm, Diệu đế bệ hạ âm thầm bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Trong giọng nói bệ hạ mặc dù không có vẻ gì là không vui, nhưng lại mang theo một chút cười nhạo, Thường Bùi thoáng lúng túng, chỉ cảm thấy giống như đang trở lại những ngày làm Thiên Diệu vệ ở bên cạnh bệ hạ, cả ngày thần kinh cứ khẩn khẩn trương trương, rất sợ xảy ra sơ sót gì đó.
Lập tức vùi đầu thấp hơn, Thường Bùi cung kính mà cẩn cẩn dực dực, thấp giọng đáp: “Vi thần vô trạng (kiểu như là ko biết chú ý hình dáng ý), xin bệ hạ thứ tội. Cũng không phải là việc gấp gì, chỉ là…”
“Chỉ là mắt thấy đại quân đã đến gần, nhưng chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, nhìn mà không ăn được, cho nên sốt ruột đến ngay cả bản thân cũng không có tâm tư xử lý,” Tiêu vương gia thản nhiên ngồi ở sau bàn không biết từ lúc nào đã vòng đi ra, hai tay đặt ở sau người, chậm rãi nói tiếp, “Thường tướng quân, bổn vương nói có đúng không?”
Thường Bùi bị nói trúng tim đen càng thêm lúng túng, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói: “Vương gia, thế nhưng ty chức thật sự không rõ, vì sao không thừa dịp hiện tại sĩ khí của quân ta đang phấn chấn, nhất cổ tác khí đánh hạ Thiết Lang bảo? Bên ta có tới mười lăm vạn đại quân, đối phương chỉ bất quá có năm vạn, nếu như còn chậm trễ, Thiết Lang bảo sẽ có thêm viện quân từ Tây Sở, chỉ thêm phiền phức mà thôi.”
Không chỉ vậy, Thường Bùi còn có ý kiến khác, hôm nay Bắc Đường nguyên soái dẫn một nhóm quân khác hướng về giao giới của Huyền Sở là Bắc Ngư sơn mở ra thông đạo, nếu là mình bên này có thể một đường khải hoàn ca, vậy thì lưỡng quân có thể cùng nhau tiến đánh, thúc đẩy Tây Sở được cái này mất cái kia, nếu như Tây Sở dám can đảm tách ra, vậy càng tốt — trực tiếp lấy lớn hiếp bé, đánh bại từng chút một!
Thế nhưng Tiêu vương gia rõ ràng không muốn mau chóng xuất kích, tuy nói Thiết Lang bảo nan công dịch thủ (khó tấn công, dễ phòng thủ), nhưng cường công chắc chắn sẽ có tổn thất, thế nhưng nhìn chung mà nói, điểm tổn thất này cũng chỉ là nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
— Đương nhiên, “nhỏ bé không đáng kể” này là dựa theo tổng số binh lực của Đông Huyền và Thục Xuyên mà nói a.
Nhưng mà với ánh mắt của Thục Xuyên vương lại nhìn không ra, vậy không lẽ nói cách khác — Tiêu vương gia là sợ Thục Xuyên tổn thất quá lớn, muốn nhân cơ hội bảo tồn thực lực sao…
Thường Bùi do dự mà nhíu nhíu mày, lén nhìn bệ hạ và Tiêu vương gia một cái, ngầm lắc đầu bỏ đi cái ý niệm hoang đường đại nghịch bất đạo này ở trong đầu.
Trong soái trướng có một tấm quân sự địa đồ thật lớn, trên mặt chi chít những nơi địa hình chiến lược trọng yếu cùng với những thị trấn quan trọng.
Hiện tại, đại quân ở Thiết Lang bảo được vẽ một cái vòng tròn thật lớn, ở phía Bắc được dùng bút đỏ vẽ một đường cong uốn khúc — đây chính là hành quân lộ tuyến của Bắc Đường nguyên soái từ Đông Huyền đi về phía Tây.
Tiêu Sơ Lâu cầm cây bút lông nọ xoay xoay ở trong tay, hắn ngẩng đầu lên nhìn Thường Bùi một cái, trong miệng bình tĩnh mà phun ra một câu nói kinh người: “Ha ha, cái chúng ta không sợ nhất chính là chờ đợi, bởi vì Thiết Lang bảo chắc chắn là không có viện quân!”
“Cái gì?”
Thất thanh kêu câu này đương nhiên là Thường Bùi, Huyền Lăng Diệu ngồi ở trên ghế đệm cạnh bàn, thần sắc vẫn như trước, rõ ràng là đã biết được từ lâu.
Trong mắt Thường Bùi tràn ngập vẻ nghi hoặc không thể tin được: “Vương gia vì sao nói như vậy?”
Lại nghe “Phụt” một tiếng — Bút lông sói trong tay Tiêu Sơ Lâu đã lao ra, tựa như một cây phi tiêu bằng thép mà đứng thẳng tắp trên tấm bản đồ — cính là nơi đánh dấu Tây Sở đế đô!
Công lực đã có chút tiến bộ, Tiêu Sơ Lâu khẽ cười nói: “Đương nhiên là bởi vì cái ghế dựa này rồi.”
Thường Bùi mắt thấy cây bút lông vốn mềm mại mảnh khảnh kia, trong nháy mắt lại có một kình khí hung dũng như mũi khoan bén nhọn, đâm vào trong tấm địa đồ dày thật dày nọ, quả thật là kinh hãi đến tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
Nếu như cái kia mà đâm vào người thì…
Hắn vô thức mà rụt cổ lại, khí thế vừa rồi không khỏi yếu đi vài phần, còn không cam lòng nói: “Ý của vương gia là sau khi Tây Sở tiên đế băng hà, các vị vương tử sẽ bởi vì kế thừa vương vị mà ra tay lẫn nhau? Thế nhưng lúc này đại quân ta đang gần kề, hiện nay đối với Tây Sở mà nói, lẽ nào chúng ta không phải là địch nhân lớn nhất sao?”
Diệu đế bệ hạ vẫn lẳng lặng ngồi một bên lúc này mới đột nhiên mở miệng nói: “Không, đối với các vương tử Tây Sở mà nói, nếu đã rơi vào tay giặc thì sẽ là vong quốc, cùng lắm thì bị làm tù nhân, vận khí tốt còn có thể được phong tước này nọ, nhưng mà vạn nhất trong lúc tranh đoạt vương vị lại thất bại, đây mới thật sự là vạn kiếp bất phục. Cho dù —”
Bệ hạ đột nhiên ngừng lại, rũ mắt xuống lạnh lùng nói: “Cho dù có muốn làm tù nhân, chỉ sợ là cầu cũng không được…”
Lời vừa nói ra, trong trướng chợt lâm vào trầm mặc lúng túng — Ai cũng biết nguyên nhân là vì cái đêm đầy máu phát sinh động loạn mấy năm trước.
Tiêu Sơ Lâu chậm rãi đi tới trước địa đồ rút bút lông ra, cổ tay hơi run lên, bút lông cứng rắn lại lập tức mềm nhũn lại.
“Bệ hạ nói rất đúng, theo lý giải của bổn vương, Nhị vương tử Sở Khinh Lệ năm đó cấu kết với Huyền Lăng Huy ám toán Đại vương tử, không ngờ Đại vương tử không chỉ không chết, trái lại còn thuận lợi trở về Tây Sở đế đô, hai người tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, hôm nay Tây Sở tiên đế bất hạnh qua đời, chính là thời kì then chốt được làm vua thua làm giặc, Thường tướng quân, ngươi nói bọn họ có thể đột nhiên nắm tay giảng hòa, tương thân tương ái, một lòng đánh giặc hay sao?”
Thường Bùi lộ vẻ khó xử, nửa vui nửa sầu, cuối cùng mới lắc đầu.
Tiêu Sơ Lâu mỉm cười, cầm bút chỉ vào mấy trấn trọng điểm của Tây Sở, tiếp tục kiên trì giải thích: “Kỳ thực ai cũng không ngờ rằng lão Hoàng đế của Tây Sở đột nhiên qua đời, cho nên đội quân Tây Sở có hỗn loạn thì cũng là chuyện bình thường, hơn nữa trên tay hai vị vương tử đều có quân đội riêng, kiềm chế ở đế đô, lúc này còn không thèm nhìn đến Thiết Lang bảo ở biên cảnh xa xôi, chứ đừng nói gì đến việc cử viện quân a.”
Thường Bùi bỗng nhiên nói: “Thế nhưng, cho dù Thiết Lang bảo không có viện quân, quân ta vẫn phải đánh hạ tòa thành này mới đúng a!”
“Ai cha, Thường tướng quân rốt cuộc cũng nắm được trọng điểm rồi.” Tiêu vương gia tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.
Nhìn Thường Bùi mặt đỏ tới mang tai sững người tại chỗ, Diệu đế bệ hạ thiện lương rốt cuộc phải nhịn xuống tiếu ý, nói: “Sơ Lâu, ngươi cứ việc nói thẳng ra đi.”
Nguyên lai bệ hạ và Vương gia đã sớm định kế hoạch rồi…
Thường Bùi xấu hổ đến tiến không được mà lui cũng chẳng xong, ngượng ngùng cười nói: “Ty chức đần độn, xin Vương gia hãy giải thích rõ.”
Tiêu Sơ Lâu ném bút xuống, lại ung dung ngồi vào chỗ của mình, nói: “Tuy rằng Thiết Lang bảo da thô thịt dày không thể ăn, bất quá nếu muốn tấn công, với binh lực của quân ta cũng đủ rồi, chỉ là…”
Hắn chuyển đề tài, hướng Thường Bùi hỏi: “Trên tường thành có hai cái tiễn thai, uy lực chắc không đùa đâu nhỉ?”
Thường Bùi trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Không sai, tiễn bọn họ dùng rất to, chỉ cần bắn một trận, các huynh đệ không chết thì cũng trọng thương, hơn nữa tiễn thai lại rất lớn, còn dựng ở đầu tường, căn bản không thể phá hư, nhược điểm duy nhất chính là quá mức cồng kềnh, cũng không linh hoạt, bằng không quân của ta cũng không đến nỗi diệt vong nhiều như thế.”
Tiêu Sơ Lâu gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Cường công quả thật là không hề sáng suốt, đã như vậy, chúng ta chỉ có thể “chờ” thôi.”
Huyền Lăng Diệu bưng chung trà lên nhấp một hơi, cau mày nói: “Nhưng đây có phải là theo ý muốn của đối phương không?”
“Đương nhiên không!” Khóe miệng Tiêu Sơ Lâu lộ ra một nụ cười thật chắc chắn, “Đừng quên hiện tại chính là vừa qua khỏi mùa đông, ruộng đồng còn chưa có gieo hạt, lương thực trong thành hẳn cũng đã không còn nhiều, huống đồ đối phương trong một thời gian ngắn không thể có viện quân, bọn họ so với chúng ta còn chờ không nổi!”
Thường Bùi rốt cuộc cũng chen miệng vào: “Chờ cái gì?”
Tiêu Sơ Lâu khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười đầy thần bí mà nói: “Chờ người thi công ‘làm xong’ a.”
“A?”
Đúng lúc này, thủ vệ ngoài trướng đột nhiên kêu lên: “Khởi bẩm bệ hạ, Vương gia, ở ngoài đại doanh phát hiện một phong thư, là dành cho Tiêu vương gia.”
Kinh ngạc trong mắt Tiêu Sơ Lâu chợt lóe rồi biến mất, giương giọng nói: “Đưa vào đây.”
Cầm lấy phong thư nhìn một chút, Tiêu Sơ Lâu khẽ rùng mình, liếc nhìn Huyền Lăng Diệu một cái, cũng từ trong ánh mắt đối phương thấy được một tia ngoài ý muốn.
Mà trong mắt Diệu bệ hạ còn có thêm vài phần cân nhắc.
— Lá thư này được kí tên với hai chữ: “Hạ Kiệt.”
Thiên sách mùa xuân năm thứ ba, tháng ba.
Cảnh xuân tươi đẹp tựa hồ vì Huyền Thục liên quân mà mở ra cánh cửa may mắn.
Bộc lộ tài năng trước hết lại là một phó tướng không ai biết đến — vốn là thống lĩnh Thiên Diệu tổ, hiện nay là phó tướng của Đông Huyền Thường Thắng quân – Thường Bùi.
Thủ hạ tài giỏi dũng mãnh nhất dưới trướng của Đông Huyền Bắc Đường Ngang chính là Thường Bùi, suất lĩnh bảy vạn Thường Thắng quân dựa vào ưu thế tuyệt đối và chiến thuật tia chớp, ba trận thắng hết ba, thu về cả ba tòa thành trì ở biên phòng Tây Sở, thanh thế lớn mạnh, mạnh như vũ bão.
Ngay khi Thường Bùi hạ tòa thành trì thứ ba, Diệu đế bệ hạ đã tự tay viết thư khen ngợi đồng thời cũng truyền lệnh xuống, chính thức đề bạt Thường phó tướng làm tướng quân, độc lĩnh nhất quân. (tự dẫn đầu 1 quân)
Trong khi Đông Huyền liên tiếp thắng lợi, Tây Sở thì ngược lại, vẫn mang một bộ ngoại cường trung kiền (miệng cọp gan thỏ), căn bản không có tổ chức gì để chống lại cả, trên dưới cả nước đều là một mảnh trầm mặc quỷ dị.
Đối mặt với tình thế dường như rất tốt ấy, Tiêu vương gia bỗng nhiên nhớ tới một câu danh ngôn kinh điển: “Bất tại trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong.”
(Nếu không ở trong trầm mặc mà bạo phát, thì sẽ ở trong trầm mặc mà diệt vong)
Về phần Tây Sở là bạo phát hay diệt vong, Tiêu Sơ Lâu chỉ nhướng mi cười, bạo phát có lẽ chỉ là quá trình mà thôi, kết cục vẫn là phải diệt vong.
Cái gọi là ‘đại thế sở xu’ (chiều hướng phát triển) — Đông Huyền và Thục Xuyên cùng nhau đứng lên, thì chỉ cần nhấc chân lên một bước, cũng có thể đạp bẹp Tây Sở a.
Thế nhưng thân là người chỉ huy tối cao của việc sắp xếp quân lược, Tiêu vương gia và Bắc Đường nguyên soái đương nhiên không thể chỉ đi đánh giặc bằng niềm tin được.
Quả nhiên, Thường Bùi đang một đường xướng khúc khải hoàn, thì ở ngay tòa thành thứ tư rốt cuộc cũng bị thất bại thê thảm.
Thiết Lang bảo (thôn) được xưng là cánh cửa đệ nhất của Tây Sở nội địa, tựa như một con voi to lớn khoác da con nhím, kiên cường chiếm giữ tại mảnh đồi núi bình nguyên này.
Các hộ gia đình trong Thiết Lang bảo khoảng chừng có gần ba mươi vạn, phòng thủ quân trong đó có hơn năm vạn người, cửa phía Bắc và phía Tây vừa lúc dựa vào đồi núi, thông lộ chật hẹp, không thể công thành được, bằng không cũng chỉ có thể thấy ngàn vạn binh sĩ chen chúc ở dưới cửa thành, phòng thủ quân ở trên tường thành cũng không cần làm gì cả, chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể nắm bắt được toàn bộ quân địch dưới cửa thành rồi.
Năm vạn phòng thủ quân đa số đều ngăn ở cửa nam và cửa đông, đây không lẽ còn không đủ chứ? Huống hồ còn có hai tiễn thai (đài bắn tiễn) tựa như thần giữ cửa mà kiên cố đứa ở trước hai cửa thành, lực công kích cực đại nhất thời khiến quân Đông Huyền rơi vào hoàn cảnh xấu hổ tiến lùi không được.
Nói chung, Thiết Lang bảo mặc cho cuồng phong bạo vũ, ta đây cứ lù lù bất động, thỉnh thoảng bất chợt đạp ngươi một cái, đâm ngươi một nhát!
Một khối xương cứng cáp như vậy, lại kẹp cho đại tướng Đông Huyền không thể động đậy được.
Thục lịch năm đầu ngày mười tám tháng ba, mười vạn đại quân Thục Xuyên sau hơn trăm năm nghỉ dưỡng lần đầu tiên xuất động công kích, bước vào lãnh thổ rộng lớn của Tây Sở.
Đạo quân chọn tuyến đường đi Cát thành, trực tiếp vượt qua Thục đạo quan khẩu, tiến nhập địa giới Tây Sở, một đường đi cứ như vào chỗ không người, thẳng tiến tới Thiết Lang bảo.
Lúc Thục quân đến Thiết Lang bảo, Thường Bùi đã ngồi ở trước cửa thành cứng cáp như vỏ rùa này được mười ngày, ngoại trừ thỉnh thoảng quấy rầy gãi ngứa đối phương một chút, cũng chỉ có thể ở ngoài cửa thành lưu lại mấy nghìn thi cốt của các binh sĩ Đông Huyền mà thôi.
Thiên Sách năm thứ ba ngày hai mươi mốt tháng ba, mười vạn đại quân Thục Xuyên cùng năm vạn quân Đông Huyền hội hợp dưới Thiết Lang bảo, lúc đó, Huyền quân đã không còn bao nhiêu, hai bên giằng co, Thục Xuyên cường viện đến, Diệu đế thân chinh, tình thế giằng co rốt cuộc cũng có biến chuyển.
Chạng vạng, ánh tà dương trầm trầm, ngoan cố mà trĩu xuống ở phương xa.
Trên tường thành cao cao của Thiết Lang bảo, một nam tử tướng sĩ trung niên đang chuyên chú trông về nơi bình nguyên xa xa trước mắt, một làn sóng tựa như thủy triều mà cuồn cuộn kéo đến, từng cơn từng cơn cấp tốc mà chỉnh tề tụ tập lại, đông nghẹt cả đại doanh Đông Huyền.
Người này chính là thủ tướng (tướng giữ thành) Chung Kính của Thiết Lang bảo, tính tình trầm ổn mà bảo thủ, cũng là một tướng lĩnh nổi danh lòng son dạ sắt trong quân đội Tây Sở, huống hồ trông coi một tòa hùng thành như vậy, Đông Huyền có muốn khuyên hàng cũng không có khả năng.
Chung Kính vận một thân áo giáp sẫm màu, một tay gác trên tường thành dù đã trải qua biết bao năm phong phong vũ vũ nhưng vẫn sừng sững cho đến nay, trầm mặc mà ngưng mắt nhìn mảnh thiết lưu màu đen ấy, thật lâu không nói gì.
Vốn là dựa vào ưu thế phòng thủ, dựa vào một tướng quân vừa mới được đề bạt của Đông Huyền, suất lĩnh năm sáu vạn binh sĩ cũng không có khả năng là đối thủ của hắn, mà nếu không phải hắn cố sống cố chết tọa trấn trong Thiết Lang bảo, hắn đã sớm ra khỏi thành tàn sát toàn bộ năm sáu vạn quân Đông Huyền kia rồi!
Hôm nay thì tốt rồi, Thục Xuyên quân đã dốc toàn bộ lực lượng, trong phút chốc đã tới hơn mười vạn.
Nếu như là viện quân giống như trước thì còn dễ, dù sao đánh vào một kiên thành như Thiết Lang bảo, tổn hại vài lần cũng không có gì đáng kể, nhưng mà đối thủ lần này lại là Thục Xuyên quân — hơn nữa có người nói là do Thục Xuyên vương và Đông Huyền Diệu đế tự mình suất lĩnh!
Biết được tin này khiến Chung Kính tướng quân rất đỗi ngạc nhiên, sau đó là cười khổ — hai vị tôn quý nhất của liên quân Huyền Thục này còn tự mình đến đây, xem ra Thiết Lang bảo thật sự đã rơi vào tình thế bắt buộc rồi.
Rõ ràng đã biết đây là một khối xương đầu cứng cáp được đặc biệt chọn ra, vẫn theo tư thái cường ngạnh nhất đả kích Tây Sở, đã là chiếm trước quân lược trọng yếu rồi, lại còn mang theo tâm lý lấy thế đè người nữa chứ.
— Thật đúng là… Nể mặt hắn a!
Ba vạn kỵ binh Kẻ Hủy Diệu giẫm đạp trên đại địa, bụi bặm cuồn cuộn mịt mù chấn động bay đầy trời, giống như một cơn bão cát che khuất thái dương, cơ hồ muốn ngăn lại ánh hoàng hôn đang dần dần lặn xuống.
Tiếng trống cùng tiếng vó ngựa ầm vang rền trời, khiến Chung Kính bỗng nhiên có một loại lỗi giác như cả pháo đài đang rung động.
Hắn không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn tòa hùng thành kiên cố nguy nga ở phía sau, các binh sĩ đang lui lui tới tới, còn có hai tiễn thai to lớn trước cửa thành, trong lòng mới hồi phục lại chút sức lực, cuối cùng hạ một quyết tâm.
Chỉ chốc lát sau, truyền lệnh binh (lính liên lạc) đã chạy tới, cung kính nói: “Đại nhân có gì phân phó?”
Chung Kinh thu lại thần tình, từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa qua, nghiêm túc nói: “Tình thế bây giờ không được lạc quan cho lắm, phái người lập tức đưa tới đế đô, cần phải đưa tới tay bệ hạ, càng nhanh càng tốt!”
Truyền lệnh binh sửng sốt, vẫn chưa nhận thư, ấp úng nói: “Bệ hạ không phải đã…”
Mí mắt Chung Kính khẽ giật một chút, bình tĩnh thở dài nói: “A, là bổn tướng nói sai rồi, đưa tới — đưa tới tay Đại vương tử ấy.” Hắn do dự một lúc, chung quy không có nói ra bốn chữ ‘quốc sư đại nhân’.
Truyền lệnh binh nho nhỏ đương nhiên không hiểu được mấy chuyện chính trị loạn thất bát tao này, nhận được lệnh rồi thì đáp một tiếng, xoay người vội vã chạy.
Nhìn theo tiểu binh kia ly khai, Chung Kính lại đưa mắt về phía doanh trại của địch, âm thầm lẩm bẩm nói: “Thục Xuyên vương trong truyền thuyết, rốt cuộc có xứng với cái danh hào thiên hạ đệ nhất hay không đây? Hừ! Tây Sở hôm nay cũng không còn giống cái dạng mãng phu tám năm trước đâu…”
Ngay lúc Chung Kính thủ tướng còn đang lo lắng vì cường viện của Huyền Thục, đại doanh của địch quân cách đó một dặm cũng đang trộn lẫn giữa hai tình tự trái ngược nhau – nôn nóng và bình tĩnh.
Không cần phải nói, người nôn nóng đương nhiên là vị Thường Bùi tướng quân vừa lập được công lao thì nửa đường lại bị ép chết non.
Vốn biết được Thục Xuyên vương và Diệu đế bệ hạ đang dẫn đại quân tiến đến, Thường Bùi hầu như hưng phấn mà ba ngày không ngủ được, thế nhưng từ khi phát hiện Tiêu vương gia hoàn toàn không có ý tứ lập tức xuất binh, niềm hưng phấn ấy cũng dần dần biến thành nôn nóng.
Nhất là khi hắn nhìn thấy “quân đoàn thần thoại” trong truyền thuyết kia — tựa như một đám ô hợp đi du xuân vậy, cực kỳ phấn chấn hớn hở mà ở ngay trong đại doanh mở “Tiệc tối liên hoan”.
Vào đêm, trong soái trướng chủ doanh.
Đầu mùa xuân ở Tây Bắc còn có chút hàn ý, gió lạnh ngoài doanh trướng thảm thiết kêu khóc.
Dưới ánh nến trên bàn, một cây yên can phỉ thúy đang với tới châm chút lửa, trong nháy mắt liền tỏa ra một luồng khói xanh lượn lờ.
Nhẹ nhàng thong thả mà phun ra một vòng khói, Tiêu Sơ Lâu híp hai mắt lại, tựa lưng vào ghế dựa, hai chân gác lên một chiếc ghế nho nhỏ được lót nệm, trên tay cầm một cây bút lông sói vẽ một vài nét lộn xộn gì đó lên tấm bản đồ ở dưới đất.
Trên người Thục Xuyên vương phi một kiện áo choàng ấm áp, trên bàn bên cạnh là một chén Bích Loa Xuân tốt nhất còn nóng hổi, nằm ở trên ghế mềm mại, thật sự là thoải mái cực kỳ.
Vừa lúc đó, Thường Bùi đại nhân mang theo sắc mặt tiều tụy cùng với hai vành mắt thâm quần mà tựa như một cơn gió lốc xông vào trong trướng.
“Tiêu vương gia —”
Thường Bùi ho nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng.
Gió lạnh ngoài trướng cũng theo hắn ùa vào trong, trông thấy đối phương còn mang theo bùn đất cọ cọ xuống thảm, Tiêu Sơ Lâu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhướng một bên lông mi, thản nhiên nói: “Thường tướng quân, buông trướng liêm xuống, cởi hài rồi hãy vào a.”
Thường Bùi nghiêng đầu ngẩn người, thấy thần sắc hắn không giống như là vui đùa, không thể làm gì khác hơn là sầu mi khổ kiểm mà ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu cởi giày.
Mới vừa cởi được một chiếc, dư quang đã thấy một đôi chân trần trắng nõn đạp trên mao thảm, dừng lại trước người mình.
Hắn vô thức mà ngẩng đầu lên nhìn —
“Hoàng thượng!”
Thường Bùi kinh hãi đến nhảy xổm lên, cũng bất chấp hình tượng mình khó coi ra sao, cứ vậy mà để một chân trần thành thành thật thật quỳ trên mặt đất thỉnh an: “Vi thần khấu kiến hoàng thượng!”
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.” Huyền Lăng Diệu khoát tay ngăn lại, cúi đầu nhìn vị tướng quân trẻ tuổi khí thịnh trước mặt mình, nhàn nhạt mỉm cười nói, “Chuyện gì có thể làm cho Thường tướng quân gấp như thế? Ngay cả xiêm y sạch sẽ cũng không kịp đổi.”
Vốn tưởng rằng hắn ở trong quân doanh lăn lộn đã lâu, có thể học được nhiều điều, hiện nay xem ra là tài năng thì có đó, nhưng bình tĩnh thì còn thiếu nhiều lắm, Diệu đế bệ hạ âm thầm bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Trong giọng nói bệ hạ mặc dù không có vẻ gì là không vui, nhưng lại mang theo một chút cười nhạo, Thường Bùi thoáng lúng túng, chỉ cảm thấy giống như đang trở lại những ngày làm Thiên Diệu vệ ở bên cạnh bệ hạ, cả ngày thần kinh cứ khẩn khẩn trương trương, rất sợ xảy ra sơ sót gì đó.
Lập tức vùi đầu thấp hơn, Thường Bùi cung kính mà cẩn cẩn dực dực, thấp giọng đáp: “Vi thần vô trạng (kiểu như là ko biết chú ý hình dáng ý), xin bệ hạ thứ tội. Cũng không phải là việc gấp gì, chỉ là…”
“Chỉ là mắt thấy đại quân đã đến gần, nhưng chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, nhìn mà không ăn được, cho nên sốt ruột đến ngay cả bản thân cũng không có tâm tư xử lý,” Tiêu vương gia thản nhiên ngồi ở sau bàn không biết từ lúc nào đã vòng đi ra, hai tay đặt ở sau người, chậm rãi nói tiếp, “Thường tướng quân, bổn vương nói có đúng không?”
Thường Bùi bị nói trúng tim đen càng thêm lúng túng, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói: “Vương gia, thế nhưng ty chức thật sự không rõ, vì sao không thừa dịp hiện tại sĩ khí của quân ta đang phấn chấn, nhất cổ tác khí đánh hạ Thiết Lang bảo? Bên ta có tới mười lăm vạn đại quân, đối phương chỉ bất quá có năm vạn, nếu như còn chậm trễ, Thiết Lang bảo sẽ có thêm viện quân từ Tây Sở, chỉ thêm phiền phức mà thôi.”
Không chỉ vậy, Thường Bùi còn có ý kiến khác, hôm nay Bắc Đường nguyên soái dẫn một nhóm quân khác hướng về giao giới của Huyền Sở là Bắc Ngư sơn mở ra thông đạo, nếu là mình bên này có thể một đường khải hoàn ca, vậy thì lưỡng quân có thể cùng nhau tiến đánh, thúc đẩy Tây Sở được cái này mất cái kia, nếu như Tây Sở dám can đảm tách ra, vậy càng tốt — trực tiếp lấy lớn hiếp bé, đánh bại từng chút một!
Thế nhưng Tiêu vương gia rõ ràng không muốn mau chóng xuất kích, tuy nói Thiết Lang bảo nan công dịch thủ (khó tấn công, dễ phòng thủ), nhưng cường công chắc chắn sẽ có tổn thất, thế nhưng nhìn chung mà nói, điểm tổn thất này cũng chỉ là nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
— Đương nhiên, “nhỏ bé không đáng kể” này là dựa theo tổng số binh lực của Đông Huyền và Thục Xuyên mà nói a.
Nhưng mà với ánh mắt của Thục Xuyên vương lại nhìn không ra, vậy không lẽ nói cách khác — Tiêu vương gia là sợ Thục Xuyên tổn thất quá lớn, muốn nhân cơ hội bảo tồn thực lực sao…
Thường Bùi do dự mà nhíu nhíu mày, lén nhìn bệ hạ và Tiêu vương gia một cái, ngầm lắc đầu bỏ đi cái ý niệm hoang đường đại nghịch bất đạo này ở trong đầu.
Trong soái trướng có một tấm quân sự địa đồ thật lớn, trên mặt chi chít những nơi địa hình chiến lược trọng yếu cùng với những thị trấn quan trọng.
Hiện tại, đại quân ở Thiết Lang bảo được vẽ một cái vòng tròn thật lớn, ở phía Bắc được dùng bút đỏ vẽ một đường cong uốn khúc — đây chính là hành quân lộ tuyến của Bắc Đường nguyên soái từ Đông Huyền đi về phía Tây.
Tiêu Sơ Lâu cầm cây bút lông nọ xoay xoay ở trong tay, hắn ngẩng đầu lên nhìn Thường Bùi một cái, trong miệng bình tĩnh mà phun ra một câu nói kinh người: “Ha ha, cái chúng ta không sợ nhất chính là chờ đợi, bởi vì Thiết Lang bảo chắc chắn là không có viện quân!”
“Cái gì?”
Thất thanh kêu câu này đương nhiên là Thường Bùi, Huyền Lăng Diệu ngồi ở trên ghế đệm cạnh bàn, thần sắc vẫn như trước, rõ ràng là đã biết được từ lâu.
Trong mắt Thường Bùi tràn ngập vẻ nghi hoặc không thể tin được: “Vương gia vì sao nói như vậy?”
Lại nghe “Phụt” một tiếng — Bút lông sói trong tay Tiêu Sơ Lâu đã lao ra, tựa như một cây phi tiêu bằng thép mà đứng thẳng tắp trên tấm bản đồ — cính là nơi đánh dấu Tây Sở đế đô!
Công lực đã có chút tiến bộ, Tiêu Sơ Lâu khẽ cười nói: “Đương nhiên là bởi vì cái ghế dựa này rồi.”
Thường Bùi mắt thấy cây bút lông vốn mềm mại mảnh khảnh kia, trong nháy mắt lại có một kình khí hung dũng như mũi khoan bén nhọn, đâm vào trong tấm địa đồ dày thật dày nọ, quả thật là kinh hãi đến tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
Nếu như cái kia mà đâm vào người thì…
Hắn vô thức mà rụt cổ lại, khí thế vừa rồi không khỏi yếu đi vài phần, còn không cam lòng nói: “Ý của vương gia là sau khi Tây Sở tiên đế băng hà, các vị vương tử sẽ bởi vì kế thừa vương vị mà ra tay lẫn nhau? Thế nhưng lúc này đại quân ta đang gần kề, hiện nay đối với Tây Sở mà nói, lẽ nào chúng ta không phải là địch nhân lớn nhất sao?”
Diệu đế bệ hạ vẫn lẳng lặng ngồi một bên lúc này mới đột nhiên mở miệng nói: “Không, đối với các vương tử Tây Sở mà nói, nếu đã rơi vào tay giặc thì sẽ là vong quốc, cùng lắm thì bị làm tù nhân, vận khí tốt còn có thể được phong tước này nọ, nhưng mà vạn nhất trong lúc tranh đoạt vương vị lại thất bại, đây mới thật sự là vạn kiếp bất phục. Cho dù —”
Bệ hạ đột nhiên ngừng lại, rũ mắt xuống lạnh lùng nói: “Cho dù có muốn làm tù nhân, chỉ sợ là cầu cũng không được…”
Lời vừa nói ra, trong trướng chợt lâm vào trầm mặc lúng túng — Ai cũng biết nguyên nhân là vì cái đêm đầy máu phát sinh động loạn mấy năm trước.
Tiêu Sơ Lâu chậm rãi đi tới trước địa đồ rút bút lông ra, cổ tay hơi run lên, bút lông cứng rắn lại lập tức mềm nhũn lại.
“Bệ hạ nói rất đúng, theo lý giải của bổn vương, Nhị vương tử Sở Khinh Lệ năm đó cấu kết với Huyền Lăng Huy ám toán Đại vương tử, không ngờ Đại vương tử không chỉ không chết, trái lại còn thuận lợi trở về Tây Sở đế đô, hai người tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, hôm nay Tây Sở tiên đế bất hạnh qua đời, chính là thời kì then chốt được làm vua thua làm giặc, Thường tướng quân, ngươi nói bọn họ có thể đột nhiên nắm tay giảng hòa, tương thân tương ái, một lòng đánh giặc hay sao?”
Thường Bùi lộ vẻ khó xử, nửa vui nửa sầu, cuối cùng mới lắc đầu.
Tiêu Sơ Lâu mỉm cười, cầm bút chỉ vào mấy trấn trọng điểm của Tây Sở, tiếp tục kiên trì giải thích: “Kỳ thực ai cũng không ngờ rằng lão Hoàng đế của Tây Sở đột nhiên qua đời, cho nên đội quân Tây Sở có hỗn loạn thì cũng là chuyện bình thường, hơn nữa trên tay hai vị vương tử đều có quân đội riêng, kiềm chế ở đế đô, lúc này còn không thèm nhìn đến Thiết Lang bảo ở biên cảnh xa xôi, chứ đừng nói gì đến việc cử viện quân a.”
Thường Bùi bỗng nhiên nói: “Thế nhưng, cho dù Thiết Lang bảo không có viện quân, quân ta vẫn phải đánh hạ tòa thành này mới đúng a!”
“Ai cha, Thường tướng quân rốt cuộc cũng nắm được trọng điểm rồi.” Tiêu vương gia tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.
Nhìn Thường Bùi mặt đỏ tới mang tai sững người tại chỗ, Diệu đế bệ hạ thiện lương rốt cuộc phải nhịn xuống tiếu ý, nói: “Sơ Lâu, ngươi cứ việc nói thẳng ra đi.”
Nguyên lai bệ hạ và Vương gia đã sớm định kế hoạch rồi…
Thường Bùi xấu hổ đến tiến không được mà lui cũng chẳng xong, ngượng ngùng cười nói: “Ty chức đần độn, xin Vương gia hãy giải thích rõ.”
Tiêu Sơ Lâu ném bút xuống, lại ung dung ngồi vào chỗ của mình, nói: “Tuy rằng Thiết Lang bảo da thô thịt dày không thể ăn, bất quá nếu muốn tấn công, với binh lực của quân ta cũng đủ rồi, chỉ là…”
Hắn chuyển đề tài, hướng Thường Bùi hỏi: “Trên tường thành có hai cái tiễn thai, uy lực chắc không đùa đâu nhỉ?”
Thường Bùi trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Không sai, tiễn bọn họ dùng rất to, chỉ cần bắn một trận, các huynh đệ không chết thì cũng trọng thương, hơn nữa tiễn thai lại rất lớn, còn dựng ở đầu tường, căn bản không thể phá hư, nhược điểm duy nhất chính là quá mức cồng kềnh, cũng không linh hoạt, bằng không quân của ta cũng không đến nỗi diệt vong nhiều như thế.”
Tiêu Sơ Lâu gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Cường công quả thật là không hề sáng suốt, đã như vậy, chúng ta chỉ có thể “chờ” thôi.”
Huyền Lăng Diệu bưng chung trà lên nhấp một hơi, cau mày nói: “Nhưng đây có phải là theo ý muốn của đối phương không?”
“Đương nhiên không!” Khóe miệng Tiêu Sơ Lâu lộ ra một nụ cười thật chắc chắn, “Đừng quên hiện tại chính là vừa qua khỏi mùa đông, ruộng đồng còn chưa có gieo hạt, lương thực trong thành hẳn cũng đã không còn nhiều, huống đồ đối phương trong một thời gian ngắn không thể có viện quân, bọn họ so với chúng ta còn chờ không nổi!”
Thường Bùi rốt cuộc cũng chen miệng vào: “Chờ cái gì?”
Tiêu Sơ Lâu khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười đầy thần bí mà nói: “Chờ người thi công ‘làm xong’ a.”
“A?”
Đúng lúc này, thủ vệ ngoài trướng đột nhiên kêu lên: “Khởi bẩm bệ hạ, Vương gia, ở ngoài đại doanh phát hiện một phong thư, là dành cho Tiêu vương gia.”
Kinh ngạc trong mắt Tiêu Sơ Lâu chợt lóe rồi biến mất, giương giọng nói: “Đưa vào đây.”
Cầm lấy phong thư nhìn một chút, Tiêu Sơ Lâu khẽ rùng mình, liếc nhìn Huyền Lăng Diệu một cái, cũng từ trong ánh mắt đối phương thấy được một tia ngoài ý muốn.
Mà trong mắt Diệu bệ hạ còn có thêm vài phần cân nhắc.
— Lá thư này được kí tên với hai chữ: “Hạ Kiệt.”
/106
|