Truyền Sơn ngồi xổm trên đất vừa húp cháo loãng vừa nhìn cánh đồng bát ngát hoang vắng xa xa.
Họ đóng ở đây đã bốn tháng trời, đang chờ mùa đông qua, mùa xuân tới. Khoảng thời gian này, có thể nói là khoảng thời gian hai năm nhàn nhã nhất của hắn. Không có chiến sự, hắn không cần che giấu lòng ra trận giết ‘địch ; cũng không cần chờ đợi lo lắng thám thính kịp tin tức đưa tới.
Aizz…!
Truyền Sơn thở thật dài. Việc làm mật thám này, thực sự không phải việc người thường có thể chịu đựng được. Hại người lại hại mình, làm đến sau này cũng không rõ mình rốt cục là chính nghĩa hay tà ác.
Nghĩ tới lúc đầu, hắn phải mất một tháng học cách làm một mật thám như thế nào. Về mặt kỹ năng, lớn thì giết người vô hình như nào, nhỏ thì ăn cắp giấu giếm ra sao; về mặt chiến thuật, từ việc làm thế nào để gây xích mích ly gián đến việc vu cáo ngược để tự bảo vệ bản thân; về mặt tố chất tâm lý, thì lại học cách điều chỉnh tâm tính thế nào sau khi giết người xong, cộng thêm việc xử lý các kiểu tâm lý dao động do sống với quân địch lâu ngày sinh tình thế nào; học xong rồi, hắn mới phát hiện mình đã bị lừa.
Những thứ này có thể học được trong một tháng sao? Cái gì gọi là tất cả sau này tự mình tìm tòi? Cái gì là nghĩ tới ngày lành sau này, ngươi thấy cuộc sống hiện tại khó khăn sao?
Càng quá đáng hơn là, cái gì gọi là mơ hồ một hồi rồi sẽ qua?
Vẫn là cuối cùng, có một vị sư phó dạy hắn, trước khi rời đi đã nói một câu lọt tai: mật thám không có nghĩa là chắc chắn sẽ chết, mạng có thể giữ thì cố sức mà giữ, chết rồi thì chẳng làm được gì cả.
Chính những lời ấy, làm hắn chống đỡ tới bây giờ.
Kể ra thì, từ khi hắn lẩn vào quân đội Lãng quốc tới giờ, hắn đã đưa tin tức thành công được chín lần. Trong đó có tới ba lần ảnh hưởng tới quyết định ─── Truyền Sơn kiên quyết không thừa nhận thể chất mang xui xẻo của mình đã ảnh hưởng tới quân đội Lãng quốc. Ba tin tức, bốn lần chiến sự, để Lãng quốc vốn thế như chẻ tre lần nhiều lần bị nhục, phải hộc ra sáu tòa thành đã nuốt lúc đầu.
Đại tướng Sa Sùng Minh của Lãng quốc không biết trong đó có kỳ lạ, chỉ cho là thủ hạ của Vương Tiêu Vương tướng quân – đại tướng thống lĩnh Bắc quân có người tài ba, nói không chừng chính là những bán tiên này tính toán ra. Vì thế, Sa Sùng Minh thận trọng đưa thỉnh cầu với quốc quân Lãng quốc, thỉnh cầu quốc sư ra tay, để phá đạo pháp của đối phương.
Quốc sư Lãng quốc Minh Quyết Tử, tương truyền xuất thân từ phái Ẩn Tông Thanh Vân, là vị cao nhân đại thần thông. Có người nói năng lực cực cao, không những có thể biết quá khứ tương lai, hơn nữa dấy mây rải mưa cũng chỉ là một việc nhỏ như móng tay, vẩy đậu thành binh càng không đáng kể. Đáng sợ nhất là, có người nói y có thể giành thủ cấp người ở xa ngàn dặm.
Đương nhiên đây đều là lời thuật lại, chí ít Truyền Sơn chưa từng tận mắt thấy. Nhưng không phải người ta thường nói, không lỗ làm sao có gió, không lửa làm sao có khói ư, nếu vị quốc sư này không có một hai kiểu thủ đoạn thì cũng không thể được Lãng quốc tôn là quốc sư được.
“Ba Tử, ngươi sao lại ngồi xổm ở đây húp cháo thế?”
“Phong, phong cảnh đẹp.” Truyền Sơn không quay đầu lại, nghe tiếng là biết Điền Sĩ, Thiên Hộ trưởng cùng cấp với hắn. Người này coi như là một người chơi được trong quân đội Lãng quốc.
Không sai, Truyền Sơn đã bò tới vị trí Thiên Hộ trưởng của một đội. Bây giờ hắn đã là một chức quan không lớn không nhỏ, thủ hạ có gần ba trăm sáu mươi người.
“Chẹp, bánh bao thịt bữa sáng ngươi chưa ăn đến sao? Đó là Tam điện hạ thương chúng ta, đặc biệt cho người làm đưa tới. Nhân thịt khá nhiều, lớp vỏ cũng được luộc ngấm, ăn ngon vô cùng. Các binh sĩ mỗi người một cái, kể từ Thiên Hộ trưởng trở nên đều có hai cái. Sịt…” Điền Sĩ nhớ tới bánh bao thịt ngon lành mỹ vị ấy mà thèm.
“Tam điện hạ? Hắn hắn hắn lúc nào tới?”
Truyền Sơn cũng rất muốn ăn bánh bao, nhưng vấn đề của Tam điện hạ khá nghiêm trọng. Ngươi nói quốc sư chạy tới trợ giúp chiến cục còn chưa kể tới, vị Tam hoàng tử Tiết Triêu Nguyên tục truyền có khả năng trở thành Thái tử Lãng quốc nhất chạy tới làm gì?
“Chậm hơn quốc sư một bước, giờ Hợi tối hôm qua đến. Vẫn là Tam điện hạ tốt, ta hi vọng Tam điện hạ trở thành Thái tử. Ngươi xem hắn tối qua đến muộn như vậy, sáng sớm đã dậy nghị sự với tướng quân, nhưng lại có thể nhớ tới những binh sĩ như chúng ta. Khắp thiên hạ cũng không tìm được hoàng tử nào tốt như thế!”
“Đúng, đúng vậy.” Truyền Sơn thuận miệng phụ họa. Nghĩ thầm lẽ nào phân chia thế lực thượng tầng của Lãng quốc có biến hóa? Trong khoảng thời gian này, không nghe ai nói vị hoàng tử nào khá được sủng ái cả. Chẳng lẽ mình thân ở binh doanh, cho nên tin tức hơi tắc nghẽn?
“Ngươi đừng chỉ ngồi ở đây húp cháo chứ, bây giờ trở về, nói không chừng vẫn còn bánh bao đấy. Ngươi nếu không ăn thì lấy cho ta.” Tình cảm vị này chạy tới đây lẽ nào là muốn đòi bánh bao?
“Nghĩ rõ hay! Muốn bánh bao ngươi mang chủy thủ ra đổi đi.”
Người không phải cây cỏ, nào ai có thể vô tình. Hai năm qua, thêm công hắn cố gắng kết giao, bên cạnh tự nhiên là tụ tập một đám bạn bè. Nhìn những người bạn xưng huynh gọi đệ với mình, vì mình bị mất mạng hoặc tàn phế cả đời, cái cảm nhận ấy thật con mịa nó…!
Nhưng nếu nói không hận, cũng không có khả năng. Nhìn thấy binh sĩ Lãng quốc chém giết bách tính Hi quốc, cướp đoạt tiền tài con gái của Hi quốc, hắn làm người Hi quốc có thể không hận sao?
Mặc kệ đi! Truyền Sơn ngửa cổ uống nốt miếng cháo cuối cùng, đứng lên.
Chờ lần này thám thính được thủ đoạn của quốc sư Lãng quốc dự định đối phó với quân đội Hi quốc xong, hắn sẽ đưa yêu cầu trở về đại doanh với Vương đầu. Việc mật thám này không thể làm tiếp được nữa. Cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn sợ chính mình không phải nhập ma đạo thì cũng phải vào quỷ đạo – cắt cổ luôn cho xong việc.
“Nè nè! Thằng này, sao giờ ngươi không nói lắp nữa? Hai cái bánh bao ngươi liền muốn đổi lấy chủy thủ của ta, ngươi cũng tham lam quá đi?”
Trên đường về, hai người liền lấy vấn đề bánh bao và chủy thủ có cùng giá hay không để thảo luận. Đến cuối cùng, kết luận được…
—
“Hồ Dư muốn cùng chúng ta hợp tác thật hay là thuật dụ địch?” Sa Sùng Minh cau mày nói.
Tam điện hạ mỉm cười quay đầu, “Quốc sư người thấy thế nào?”
Minh Quyết Tử vuốt chòm râu dài, nhắm mắt tự hỏi một hồi nói: “Điều này phải phân tích từ tình trạng hiện tại của Hi quốc, có tám phần đáng tin.”
“Ờm?” Sa tướng quân bày ra tư thế nguyện nghe cho rõ.
Nhưng Minh Quyết Tử lại không nói, còn Tam điện hạ tốt tính tiếp lời.
“Quốc quân Hi quốc Chu Y một lòng cầu đạo, đã lâu không hỏi việc nước. Theo tin thám tử truyền về, Chu Y sau khi tự dùng cái gọi là tiên đan xong, đã kém lắm rồi. Thế mà ba hoàng tử của Hi quốc, người thì nhỏ, người thì yếu, còn một người lại bị thiểu năng. Các vương tộc có huyết thống hoàng tộc khác của Hi quốc tự nhiên phải động lòng rồi.”
“Điều này thì có liên quan gì tới thừa tướng Hồ Dư của Hi quốc? Lẽ nào gã sợ thay đổi quốc quân, gã liền không được làm thừa tướng nữa?”
“Ha hả, Sa tướng quân một lòng vì nước, trung thành và tận tâm, tự nhiên không nghĩ ra được dục vọng này của Hồ Dư lớn cỡ nào.”
“Điện hạ quá khen. Ý ngài là…?”
“Gã không chỉ muốn giữ vị trí thừa tướng. Trong mắt gã, nếu Hi quốc phải đổi hoàng đế, vậy không bằng cứ để gã đảm đương luôn.”
“Cái gì?” Trong lòng Sa Sùng Minh đã nghĩ tới, nhưng cũng phải làm ra vẻ khá là ngạc nhiên. Tuy Tam điện hạ khen hắn trung thành, nhưng hắn biết lúc này nhất cử nhất động đều cực kỳ quan trọng. Người nắm giữ đại quân, thà biểu hiện ý nghĩ anh dũng giết địch còn hơn là thông minh tài trí.
“Hồ Dư muốn hợp tác với Lãng quốc ta, cùng chúng ta chia nước để trị. Đồng ý lấy Đại Vận Hà (*) làm ranh giới phân chia, phần đất phía Bắc thuộc hết về Lãng quốc ta, còn gã thì xưng đế ở phía Nam.” Tam điện hạ nói rõ hơn nữa.
(*) Đại Vận Hà: còn được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà, là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang.
“Vậy gã không sợ chúng ta qua sông đoạn cầu sao? Nếu chúng ta lấy phần đất phía Bắc, tự nhiên là có thể ‘nhất cổ tác khí’ (*) tiến công qua sông.(*) nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ý ở đây là, đã đạt được phần đất phía Bắc thì nhân tiện lúc tinh thần đang hăng, đang lên cao, để chiếm nốt phần phía Nam.
Tam điện hạ lắc đầu, “Hồ Dư tự nhiên đã nghĩ qua điểm ấy. Nhưng Sa tướng quân đã nghĩ tới chưa, Đại Vận Hà vốn đã là nơi hiểm yếu, quân ta muốn vượt sông cũng phải trả cái giá đắt, hơn nữa lương thảo không thể bắt kịp, bách tính Hi quốc lại quấy rối ở phía sau, quân ta sẽ rơi vào cục diện bất lợi hai mặt chịu địch. Vì thế, quân ta muốn đánh phía Nam, phải chờ thêm mấy năm thậm chí mấy chục năm, đến khi dàn xếp hậu phương, bảo đảm không còn phản quân Hi quốc nữa, đồng thời lương thảo cung ứng cũng không còn là vấn đề thì mới có thể ra tay được.”
Sa Sùng Minh gật đầu, cũng hiểu ngụ ý của Tam điện hạ: “Đúng vậy, có khoảng thời gian hòa hoãn này, nước ta tuy đã vững chắc, song bên Hồ Dư kia cũng không thể không chuẩn bị chút nào. Tính toán này của gã kể ra không tồi.”
“Ha hả, chúng ta có ý lấy phía Nam, sao gã lại không có ý phản công qua sông chứ?”
“Tuy nói thế, nhưng nếu đây quả thực là kế dụ địch của Hồ Dư thì sao?”
“Không sao cả. Bản cung đã đưa lời nhắn lại cho sứ giả của gã, nếu muốn Lãng quốc ta tương trợ, gã cũng phải đưa ra thành ý chứ.” Tiết Triêu Nguyên cười như đã định liệu trước.
Muốn cho Tam điện hạ thỏa mãn, phần thành ý này sợ rằng chẳng nhẹ. Sa Sùng Minh thầm nghĩ.
“Chờ gã thực sự dâng lên thành ý của gã rồi, đại quân Lãng quốc ta liền cùng gã nội ứng ngoại hợp cùng chia Hi quốc!”
“Hoàng thượng thánh minh, điện hạ anh minh.” Sa Sùng Minh vội vã tán thưởng.
“Sa tướng quân.” Minh Quyết Tử một mực nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở miệng nói.
“Quốc sư có gì phân phó?” Sa Sùng Minh kính cẩn nói.
“Ngươi nói sáu tòa thành trì kia mất oan, là vì đâu? Ngươi tạm kể lại quá trình đó cho bần đạo nghe thử xem.”
“Vâng.” Việc này không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới việc mất oan sáu tòa thành trì này, Sa Sùng Minh vẫn đầy bụng lửa giận.
Nghĩ kỹ lại xem nên kể thế nào mới thỏa đáng, Sa Sùng Minh bấy giờ mới mở miệng: “Lúc đó hạ quan đang chuẩn bị đánh Lật Dương (*), bởi vì binh lực thiếu, liền điều binh lực của thành Trường Lưu và Bình Phán trong sáu tòa thành trì, chỉ để lại một ít làm dáng. Việc này vốn cực kỳ cơ mật, hạ quan cũng chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, đánh cho Lật Dương trở tay không kịp. Nhưng nào ngờ…”
(*) Lật Dương: một tỉnh ở Giang Tô, Trung Quốc.
Sa Sùng Minh vỗ mạnh vào tay ghế, “Lật Dương đã chuẩn bị nghênh chiến tốt từ lâu, quân ta không đề phòng, cùng Lật Dương rơi vào cuộc ác chiến. Mà Bắc quân Hi quốc không biết nhận được tin từ đâu, thầm xuất binh nhiễu loạn quân ta, bắt đầu đánh Bình Phán và Trường Lưu. Sau đó, tuy hạ quan phát hiện hướng đi của Hi quân, lại bị cuộc chiến ở Lật Dương quấn lấy. Đợi hạ quan sắp xếp nhân thủ muốn quay về phòng ngự thì lại đột ngột mưa to xối xả, vất vả lắm mới chạy tới nơi thì đã muộn. Bình Phán và Trường Lưu đã bị Hi quân đóng chiếm. Sau đó, hạ quan lo lắng hai mặt chịu địch, đành buông tha Lật Dương.”
Minh Quyết Tử từ chối cho ý kiến, ý bảo Sa Sùng Minh tiếp tục nói tiếp.
Trong lòng Sa Sùng Minh, tâm tư chuyển biến nhanh chóng, dù quân công trước đây của hắn có lớn thế nào, hai năm chinh chiến này bất lợi là sự thực. Tuy trong triều không sinh ra tiếng nói nào muốn cho người thay thế hắn thì hắn cũng thể sơ suất được. Ai biết sau này chiến sự kết thúc rồi, nợ cũ nợ mới cùng tính một lúc, qua cầu rút ván với Sa Sùng Minh hắn hay không.
“Hai tòa thành Hưng Thành và An Bảo bị mất thì càng thêm lạ.” Sa Sùng Minh thở dài.
“Đầu tiên là Hưng Thành, chuồng ngựa bị cháy, làm ngựa bị kinh hãi, chạy mất. Trong đó có bảy con ngựa dũng mãnh nhất, giẫm đạp lên vô số binh sĩ, trốn vào đường phố, sau đó quan binh đuổi bắt ngựa bất đắc dĩ, đành phải rút cung bắn chúng. Không ngờ xạ thủ bị người né tránh ngựa bên cạnh đụng phải, trong lúc hỗn loạn, lại bắn chết quan chỉ huy Lưu tri huyện tối cao đóng giữ ở Hưng Thành. Vốn việc này nên kết thúc ở đó. Nào ngờ… Aiz!”
Minh Quyết Tử và Tam điện hạ nhìn nhau một cái.
“Sau đó thế nào?”
“Việc này hạ quan chẳng dám giấu diếm, đã báo cho triều đình. Tam điện hạ cũng biết.”
Tiết Triêu Nguyên gật đầu, “Cuốn sổ con đó bản cung đã thấy rồi, hai chữ ─── hoang đường!
Sa Sùng Minh xấu hổ cúi đầu.
Tiết Triêu nguyên vội vã an ủi hắn, “Việc này không liên quan tới Sa tướng quân, Sa tướng quân không cần tự trách.”
“Đa tạ điện hạ khoan dung độ lượng. Nhưng đây cũng là do hạ quan quản không nghiêm, xấu hổ a xấu hổ. Quốc sư, việc này vẫn để hạ quan kể lại cho ngài nghe đi.” Sa Sùng Minh cười khổ.
“Người bắn tên lầm vào Lưu tri huyện là thủ hạ của tri huyện Tào Phó. đội cưỡi ngựa bắn cung chịu sự quản lý của tri huyện Tào Phó. Mà hai vị tri huyện Lưu, Tào từ lâu không hợp, ngầm cãi vã chẳng biết bao lần, nhưng bởi vì cãi nhau không lớn, hai người họ cũng có khả năng thật, hạ quan cũng chỉ phạt nhẹ họ cho xong việc, vẫn chưa phạt nặng bao giờ. Không ngờ lần này lại chọc ra một kẽ hở lớn.”
“Bởi vì Lưu tri huyện bị bắn chết, thủ hạ của hắn cho rằng tri huyện Tào Phó cố ý trả thù, thừa dịp giết người lung tung, muốn tri huyện Tào Phó giao hung thủ ra. Nếu tri huyện Tào Phó giao người này ra, việc này nói không chừng cũng sẽ dẹp yên rồi. Nhưng người bắn tên kia lại là cháu trai ruột của tri huyện Tào Phó, tự nhiên là không có khả năng giao ra được. Việc này cũng lại càng cãi càng lớn, hai bên nhân mã càng đánh nhau trong thành.”
“Trong hỗn loạn, tri huyện Tào Phó và cháu trai của hắn đều bị người ta đánh chết, trong thành thoáng cái mất hai vị quan chỉ huy. Cũng may có người hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, lập tức lặng lẽ rời thành giục ngựa báo cho hạ quan. Hạ quan nhận được tin tức thì lập tức phái người đi trước, nhưng đụng phải quân đội Hi quốc đến đánh Hưng Thành trước.”
Sa Sùng Minh vừa nghĩ tới chuyện xảy ra sau đó, trên mặt đã tràn đầy đau xót, điều chỉnh tâm tình, nói tiếp:
“Quan binh đóng quân ở Hưng Thành thấy hai vị quan chỉ huy đều đã chết, cũng không biết bị người phương nào đầu độc, sợ quân pháp xử trí nên phần lớn đã rời thành chạy trốn. Còn phần lớn những người ở lại bị Hi quân bắt giữ. Đáng trách nhất là, Hi quân nắm giữ được Hưng Thành xong thì không còn bao nhiêu sức chống cự, để bộ phận binh sĩ mặc phục sức quân ta, giả thành quân ta lừa thành An Bảo mở cửa thành. Cứ thế, quân ta liền mất hai thành. Hi quân nắm giữ được bốn thành xong, ‘nhất cổ tác khí’ hăng hái chiếm nốt hai tòa thành còn lại. Thế mà khoảng thời gian ấy, hạ quan, hạ quan… Ack, bệnh cũ tái phát không thể đi được, để Vương Tiêu lại nhân cơ hội được nước lấn tới, cướp lấy hai thành.”
Nghe xong quá trình sáu tòa thành bị mất, Minh Quyết Tử thân là quốc sư cũng không biết phải nói gì. Trách không được Sa Sùng Minh nhắc tới việc này là vẻ mặt như nuốt phải ruồi, đổi lại là ai chắc cũng không thoải mái được. Sáu tòa thành này bị mất cũng oan quá đi, nhất là hai tòa thành ở giữa.
“Đúng là hoang đường.”
Sa Sùng Minh cười mỉa, càng không dám nói thật. Thực ra, khoảng thời gian ấy, hắn cũng không phải bệnh cũ tái phát, mà là đi ra ngoài săn thú giải sầu, gặp phải nữ nhi của một hộ săn bắn, thấy sắc dấy nghĩa, lại bị đối phương đá trúng nửa người dưới, suýt thì từ nay về sau ‘không dậy’ được. Khoảng thời gian ấy, hắn ngay cả đường cũng chẳng đi được, chứ nói gì tới chuyện lên ngựa chỉ huy? Sau chuyện sợ việc này bại lộ ảnh hưởng tới tiền đồ thậm chí sinh mệnh của hắn, ngoại trừ thân vệ tùy thân, hắn đã giết toàn bộ người biết chuyện ấy, bao gồm cả ba mạng người nhà hộ săn bắn kia, cùng với hai tên tiểu binh đi theo.
Sự thực tuy đã bị hắn vùi lấp, nhưng Sa Sùng Minh vẫn thấp thỏm lo âu, rất sợ bán tiên bên cạnh nhìn ra điều gì.
Minh Quyết Tử vẻ mặt sâu xa khó hiểu không biết có nhìn ra bí mật của Sa tướng quân hay không, lại hỏi kỹ càng vài vấn đề, cuối cùng tổng kết rằng: “Trong quân nhất định có mật thám của Hi quốc.”
“Vâng. Hạ quan cũng cho là như thế. Bằng không mặc cho Vương Tiêu thần cơ diệu toán đến đâu, cũng không thể nắm giữ được thời cơ tốt như thế! Hừ, hôm đó nếu cho hạ quan bắt được mật thám, hạ quan nhất định lột da rút gân thiêu hắn thành tro bụi! Không, đây cũng quá là lợi cho hắn rồi, hạ quan nhất định phải để hắn chết chẳng được, sống chẳng xong….” Sa Sùng Minh hận chết tên mật thám kia, nếu như không phải do tên kia, hắn đường đường dũng tướng một nước cũng không đến nỗi chịu cảnh danh tiếng thảm hại, ngày ngày sống như đứng trên băng mỏng.
“Mật thám này đúng là đáng hận. Nhưng sao tên đó biết được nhiều tin tức như vậy, chắc hẳn vị trí trong quân cũng không thấp. Không biết trong lòng Sa tướng quân có biết không?”
“Này…” Sa Sùng Minh lắc đầu, “Hạ quan mặc dù có đối tượng hoài nghi chắc chắn, nhưng khổ là không có chứng cứ. Lại không thể tùy tiện bắt người, tạo nên lòng quân bất ổn. Vẫn xin điện hạ cùng quốc sư chỉ điểm nhiều hơn, để quân ta sớm ngày trừ tên sâu hại ấy!”
Minh Quyết Tử vuốt chòm râu dài, nói: “Bần đạo nếu tới đây, thì sẽ trợ giúp Sa tướng quân một tay. Bần đạo hiện có một kế, có thể đả kích ra oai của Bắc quân Hi quốc, cũng có thể nhân cơ hội khiến tên mật thám ấy lộ chân tướng.”
Tam điện hạ và Sa Sùng Minh nhất tề lên tinh thần, cùng đồng thanh nói:
Họ đóng ở đây đã bốn tháng trời, đang chờ mùa đông qua, mùa xuân tới. Khoảng thời gian này, có thể nói là khoảng thời gian hai năm nhàn nhã nhất của hắn. Không có chiến sự, hắn không cần che giấu lòng ra trận giết ‘địch ; cũng không cần chờ đợi lo lắng thám thính kịp tin tức đưa tới.
Aizz…!
Truyền Sơn thở thật dài. Việc làm mật thám này, thực sự không phải việc người thường có thể chịu đựng được. Hại người lại hại mình, làm đến sau này cũng không rõ mình rốt cục là chính nghĩa hay tà ác.
Nghĩ tới lúc đầu, hắn phải mất một tháng học cách làm một mật thám như thế nào. Về mặt kỹ năng, lớn thì giết người vô hình như nào, nhỏ thì ăn cắp giấu giếm ra sao; về mặt chiến thuật, từ việc làm thế nào để gây xích mích ly gián đến việc vu cáo ngược để tự bảo vệ bản thân; về mặt tố chất tâm lý, thì lại học cách điều chỉnh tâm tính thế nào sau khi giết người xong, cộng thêm việc xử lý các kiểu tâm lý dao động do sống với quân địch lâu ngày sinh tình thế nào; học xong rồi, hắn mới phát hiện mình đã bị lừa.
Những thứ này có thể học được trong một tháng sao? Cái gì gọi là tất cả sau này tự mình tìm tòi? Cái gì là nghĩ tới ngày lành sau này, ngươi thấy cuộc sống hiện tại khó khăn sao?
Càng quá đáng hơn là, cái gì gọi là mơ hồ một hồi rồi sẽ qua?
Vẫn là cuối cùng, có một vị sư phó dạy hắn, trước khi rời đi đã nói một câu lọt tai: mật thám không có nghĩa là chắc chắn sẽ chết, mạng có thể giữ thì cố sức mà giữ, chết rồi thì chẳng làm được gì cả.
Chính những lời ấy, làm hắn chống đỡ tới bây giờ.
Kể ra thì, từ khi hắn lẩn vào quân đội Lãng quốc tới giờ, hắn đã đưa tin tức thành công được chín lần. Trong đó có tới ba lần ảnh hưởng tới quyết định ─── Truyền Sơn kiên quyết không thừa nhận thể chất mang xui xẻo của mình đã ảnh hưởng tới quân đội Lãng quốc. Ba tin tức, bốn lần chiến sự, để Lãng quốc vốn thế như chẻ tre lần nhiều lần bị nhục, phải hộc ra sáu tòa thành đã nuốt lúc đầu.
Đại tướng Sa Sùng Minh của Lãng quốc không biết trong đó có kỳ lạ, chỉ cho là thủ hạ của Vương Tiêu Vương tướng quân – đại tướng thống lĩnh Bắc quân có người tài ba, nói không chừng chính là những bán tiên này tính toán ra. Vì thế, Sa Sùng Minh thận trọng đưa thỉnh cầu với quốc quân Lãng quốc, thỉnh cầu quốc sư ra tay, để phá đạo pháp của đối phương.
Quốc sư Lãng quốc Minh Quyết Tử, tương truyền xuất thân từ phái Ẩn Tông Thanh Vân, là vị cao nhân đại thần thông. Có người nói năng lực cực cao, không những có thể biết quá khứ tương lai, hơn nữa dấy mây rải mưa cũng chỉ là một việc nhỏ như móng tay, vẩy đậu thành binh càng không đáng kể. Đáng sợ nhất là, có người nói y có thể giành thủ cấp người ở xa ngàn dặm.
Đương nhiên đây đều là lời thuật lại, chí ít Truyền Sơn chưa từng tận mắt thấy. Nhưng không phải người ta thường nói, không lỗ làm sao có gió, không lửa làm sao có khói ư, nếu vị quốc sư này không có một hai kiểu thủ đoạn thì cũng không thể được Lãng quốc tôn là quốc sư được.
“Ba Tử, ngươi sao lại ngồi xổm ở đây húp cháo thế?”
“Phong, phong cảnh đẹp.” Truyền Sơn không quay đầu lại, nghe tiếng là biết Điền Sĩ, Thiên Hộ trưởng cùng cấp với hắn. Người này coi như là một người chơi được trong quân đội Lãng quốc.
Không sai, Truyền Sơn đã bò tới vị trí Thiên Hộ trưởng của một đội. Bây giờ hắn đã là một chức quan không lớn không nhỏ, thủ hạ có gần ba trăm sáu mươi người.
“Chẹp, bánh bao thịt bữa sáng ngươi chưa ăn đến sao? Đó là Tam điện hạ thương chúng ta, đặc biệt cho người làm đưa tới. Nhân thịt khá nhiều, lớp vỏ cũng được luộc ngấm, ăn ngon vô cùng. Các binh sĩ mỗi người một cái, kể từ Thiên Hộ trưởng trở nên đều có hai cái. Sịt…” Điền Sĩ nhớ tới bánh bao thịt ngon lành mỹ vị ấy mà thèm.
“Tam điện hạ? Hắn hắn hắn lúc nào tới?”
Truyền Sơn cũng rất muốn ăn bánh bao, nhưng vấn đề của Tam điện hạ khá nghiêm trọng. Ngươi nói quốc sư chạy tới trợ giúp chiến cục còn chưa kể tới, vị Tam hoàng tử Tiết Triêu Nguyên tục truyền có khả năng trở thành Thái tử Lãng quốc nhất chạy tới làm gì?
“Chậm hơn quốc sư một bước, giờ Hợi tối hôm qua đến. Vẫn là Tam điện hạ tốt, ta hi vọng Tam điện hạ trở thành Thái tử. Ngươi xem hắn tối qua đến muộn như vậy, sáng sớm đã dậy nghị sự với tướng quân, nhưng lại có thể nhớ tới những binh sĩ như chúng ta. Khắp thiên hạ cũng không tìm được hoàng tử nào tốt như thế!”
“Đúng, đúng vậy.” Truyền Sơn thuận miệng phụ họa. Nghĩ thầm lẽ nào phân chia thế lực thượng tầng của Lãng quốc có biến hóa? Trong khoảng thời gian này, không nghe ai nói vị hoàng tử nào khá được sủng ái cả. Chẳng lẽ mình thân ở binh doanh, cho nên tin tức hơi tắc nghẽn?
“Ngươi đừng chỉ ngồi ở đây húp cháo chứ, bây giờ trở về, nói không chừng vẫn còn bánh bao đấy. Ngươi nếu không ăn thì lấy cho ta.” Tình cảm vị này chạy tới đây lẽ nào là muốn đòi bánh bao?
“Nghĩ rõ hay! Muốn bánh bao ngươi mang chủy thủ ra đổi đi.”
Người không phải cây cỏ, nào ai có thể vô tình. Hai năm qua, thêm công hắn cố gắng kết giao, bên cạnh tự nhiên là tụ tập một đám bạn bè. Nhìn những người bạn xưng huynh gọi đệ với mình, vì mình bị mất mạng hoặc tàn phế cả đời, cái cảm nhận ấy thật con mịa nó…!
Nhưng nếu nói không hận, cũng không có khả năng. Nhìn thấy binh sĩ Lãng quốc chém giết bách tính Hi quốc, cướp đoạt tiền tài con gái của Hi quốc, hắn làm người Hi quốc có thể không hận sao?
Mặc kệ đi! Truyền Sơn ngửa cổ uống nốt miếng cháo cuối cùng, đứng lên.
Chờ lần này thám thính được thủ đoạn của quốc sư Lãng quốc dự định đối phó với quân đội Hi quốc xong, hắn sẽ đưa yêu cầu trở về đại doanh với Vương đầu. Việc mật thám này không thể làm tiếp được nữa. Cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn sợ chính mình không phải nhập ma đạo thì cũng phải vào quỷ đạo – cắt cổ luôn cho xong việc.
“Nè nè! Thằng này, sao giờ ngươi không nói lắp nữa? Hai cái bánh bao ngươi liền muốn đổi lấy chủy thủ của ta, ngươi cũng tham lam quá đi?”
Trên đường về, hai người liền lấy vấn đề bánh bao và chủy thủ có cùng giá hay không để thảo luận. Đến cuối cùng, kết luận được…
—
“Hồ Dư muốn cùng chúng ta hợp tác thật hay là thuật dụ địch?” Sa Sùng Minh cau mày nói.
Tam điện hạ mỉm cười quay đầu, “Quốc sư người thấy thế nào?”
Minh Quyết Tử vuốt chòm râu dài, nhắm mắt tự hỏi một hồi nói: “Điều này phải phân tích từ tình trạng hiện tại của Hi quốc, có tám phần đáng tin.”
“Ờm?” Sa tướng quân bày ra tư thế nguyện nghe cho rõ.
Nhưng Minh Quyết Tử lại không nói, còn Tam điện hạ tốt tính tiếp lời.
“Quốc quân Hi quốc Chu Y một lòng cầu đạo, đã lâu không hỏi việc nước. Theo tin thám tử truyền về, Chu Y sau khi tự dùng cái gọi là tiên đan xong, đã kém lắm rồi. Thế mà ba hoàng tử của Hi quốc, người thì nhỏ, người thì yếu, còn một người lại bị thiểu năng. Các vương tộc có huyết thống hoàng tộc khác của Hi quốc tự nhiên phải động lòng rồi.”
“Điều này thì có liên quan gì tới thừa tướng Hồ Dư của Hi quốc? Lẽ nào gã sợ thay đổi quốc quân, gã liền không được làm thừa tướng nữa?”
“Ha hả, Sa tướng quân một lòng vì nước, trung thành và tận tâm, tự nhiên không nghĩ ra được dục vọng này của Hồ Dư lớn cỡ nào.”
“Điện hạ quá khen. Ý ngài là…?”
“Gã không chỉ muốn giữ vị trí thừa tướng. Trong mắt gã, nếu Hi quốc phải đổi hoàng đế, vậy không bằng cứ để gã đảm đương luôn.”
“Cái gì?” Trong lòng Sa Sùng Minh đã nghĩ tới, nhưng cũng phải làm ra vẻ khá là ngạc nhiên. Tuy Tam điện hạ khen hắn trung thành, nhưng hắn biết lúc này nhất cử nhất động đều cực kỳ quan trọng. Người nắm giữ đại quân, thà biểu hiện ý nghĩ anh dũng giết địch còn hơn là thông minh tài trí.
“Hồ Dư muốn hợp tác với Lãng quốc ta, cùng chúng ta chia nước để trị. Đồng ý lấy Đại Vận Hà (*) làm ranh giới phân chia, phần đất phía Bắc thuộc hết về Lãng quốc ta, còn gã thì xưng đế ở phía Nam.” Tam điện hạ nói rõ hơn nữa.
(*) Đại Vận Hà: còn được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà, là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang.
“Vậy gã không sợ chúng ta qua sông đoạn cầu sao? Nếu chúng ta lấy phần đất phía Bắc, tự nhiên là có thể ‘nhất cổ tác khí’ (*) tiến công qua sông.(*) nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ý ở đây là, đã đạt được phần đất phía Bắc thì nhân tiện lúc tinh thần đang hăng, đang lên cao, để chiếm nốt phần phía Nam.
Tam điện hạ lắc đầu, “Hồ Dư tự nhiên đã nghĩ qua điểm ấy. Nhưng Sa tướng quân đã nghĩ tới chưa, Đại Vận Hà vốn đã là nơi hiểm yếu, quân ta muốn vượt sông cũng phải trả cái giá đắt, hơn nữa lương thảo không thể bắt kịp, bách tính Hi quốc lại quấy rối ở phía sau, quân ta sẽ rơi vào cục diện bất lợi hai mặt chịu địch. Vì thế, quân ta muốn đánh phía Nam, phải chờ thêm mấy năm thậm chí mấy chục năm, đến khi dàn xếp hậu phương, bảo đảm không còn phản quân Hi quốc nữa, đồng thời lương thảo cung ứng cũng không còn là vấn đề thì mới có thể ra tay được.”
Sa Sùng Minh gật đầu, cũng hiểu ngụ ý của Tam điện hạ: “Đúng vậy, có khoảng thời gian hòa hoãn này, nước ta tuy đã vững chắc, song bên Hồ Dư kia cũng không thể không chuẩn bị chút nào. Tính toán này của gã kể ra không tồi.”
“Ha hả, chúng ta có ý lấy phía Nam, sao gã lại không có ý phản công qua sông chứ?”
“Tuy nói thế, nhưng nếu đây quả thực là kế dụ địch của Hồ Dư thì sao?”
“Không sao cả. Bản cung đã đưa lời nhắn lại cho sứ giả của gã, nếu muốn Lãng quốc ta tương trợ, gã cũng phải đưa ra thành ý chứ.” Tiết Triêu Nguyên cười như đã định liệu trước.
Muốn cho Tam điện hạ thỏa mãn, phần thành ý này sợ rằng chẳng nhẹ. Sa Sùng Minh thầm nghĩ.
“Chờ gã thực sự dâng lên thành ý của gã rồi, đại quân Lãng quốc ta liền cùng gã nội ứng ngoại hợp cùng chia Hi quốc!”
“Hoàng thượng thánh minh, điện hạ anh minh.” Sa Sùng Minh vội vã tán thưởng.
“Sa tướng quân.” Minh Quyết Tử một mực nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở miệng nói.
“Quốc sư có gì phân phó?” Sa Sùng Minh kính cẩn nói.
“Ngươi nói sáu tòa thành trì kia mất oan, là vì đâu? Ngươi tạm kể lại quá trình đó cho bần đạo nghe thử xem.”
“Vâng.” Việc này không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới việc mất oan sáu tòa thành trì này, Sa Sùng Minh vẫn đầy bụng lửa giận.
Nghĩ kỹ lại xem nên kể thế nào mới thỏa đáng, Sa Sùng Minh bấy giờ mới mở miệng: “Lúc đó hạ quan đang chuẩn bị đánh Lật Dương (*), bởi vì binh lực thiếu, liền điều binh lực của thành Trường Lưu và Bình Phán trong sáu tòa thành trì, chỉ để lại một ít làm dáng. Việc này vốn cực kỳ cơ mật, hạ quan cũng chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, đánh cho Lật Dương trở tay không kịp. Nhưng nào ngờ…”
(*) Lật Dương: một tỉnh ở Giang Tô, Trung Quốc.
Sa Sùng Minh vỗ mạnh vào tay ghế, “Lật Dương đã chuẩn bị nghênh chiến tốt từ lâu, quân ta không đề phòng, cùng Lật Dương rơi vào cuộc ác chiến. Mà Bắc quân Hi quốc không biết nhận được tin từ đâu, thầm xuất binh nhiễu loạn quân ta, bắt đầu đánh Bình Phán và Trường Lưu. Sau đó, tuy hạ quan phát hiện hướng đi của Hi quân, lại bị cuộc chiến ở Lật Dương quấn lấy. Đợi hạ quan sắp xếp nhân thủ muốn quay về phòng ngự thì lại đột ngột mưa to xối xả, vất vả lắm mới chạy tới nơi thì đã muộn. Bình Phán và Trường Lưu đã bị Hi quân đóng chiếm. Sau đó, hạ quan lo lắng hai mặt chịu địch, đành buông tha Lật Dương.”
Minh Quyết Tử từ chối cho ý kiến, ý bảo Sa Sùng Minh tiếp tục nói tiếp.
Trong lòng Sa Sùng Minh, tâm tư chuyển biến nhanh chóng, dù quân công trước đây của hắn có lớn thế nào, hai năm chinh chiến này bất lợi là sự thực. Tuy trong triều không sinh ra tiếng nói nào muốn cho người thay thế hắn thì hắn cũng thể sơ suất được. Ai biết sau này chiến sự kết thúc rồi, nợ cũ nợ mới cùng tính một lúc, qua cầu rút ván với Sa Sùng Minh hắn hay không.
“Hai tòa thành Hưng Thành và An Bảo bị mất thì càng thêm lạ.” Sa Sùng Minh thở dài.
“Đầu tiên là Hưng Thành, chuồng ngựa bị cháy, làm ngựa bị kinh hãi, chạy mất. Trong đó có bảy con ngựa dũng mãnh nhất, giẫm đạp lên vô số binh sĩ, trốn vào đường phố, sau đó quan binh đuổi bắt ngựa bất đắc dĩ, đành phải rút cung bắn chúng. Không ngờ xạ thủ bị người né tránh ngựa bên cạnh đụng phải, trong lúc hỗn loạn, lại bắn chết quan chỉ huy Lưu tri huyện tối cao đóng giữ ở Hưng Thành. Vốn việc này nên kết thúc ở đó. Nào ngờ… Aiz!”
Minh Quyết Tử và Tam điện hạ nhìn nhau một cái.
“Sau đó thế nào?”
“Việc này hạ quan chẳng dám giấu diếm, đã báo cho triều đình. Tam điện hạ cũng biết.”
Tiết Triêu Nguyên gật đầu, “Cuốn sổ con đó bản cung đã thấy rồi, hai chữ ─── hoang đường!
Sa Sùng Minh xấu hổ cúi đầu.
Tiết Triêu nguyên vội vã an ủi hắn, “Việc này không liên quan tới Sa tướng quân, Sa tướng quân không cần tự trách.”
“Đa tạ điện hạ khoan dung độ lượng. Nhưng đây cũng là do hạ quan quản không nghiêm, xấu hổ a xấu hổ. Quốc sư, việc này vẫn để hạ quan kể lại cho ngài nghe đi.” Sa Sùng Minh cười khổ.
“Người bắn tên lầm vào Lưu tri huyện là thủ hạ của tri huyện Tào Phó. đội cưỡi ngựa bắn cung chịu sự quản lý của tri huyện Tào Phó. Mà hai vị tri huyện Lưu, Tào từ lâu không hợp, ngầm cãi vã chẳng biết bao lần, nhưng bởi vì cãi nhau không lớn, hai người họ cũng có khả năng thật, hạ quan cũng chỉ phạt nhẹ họ cho xong việc, vẫn chưa phạt nặng bao giờ. Không ngờ lần này lại chọc ra một kẽ hở lớn.”
“Bởi vì Lưu tri huyện bị bắn chết, thủ hạ của hắn cho rằng tri huyện Tào Phó cố ý trả thù, thừa dịp giết người lung tung, muốn tri huyện Tào Phó giao hung thủ ra. Nếu tri huyện Tào Phó giao người này ra, việc này nói không chừng cũng sẽ dẹp yên rồi. Nhưng người bắn tên kia lại là cháu trai ruột của tri huyện Tào Phó, tự nhiên là không có khả năng giao ra được. Việc này cũng lại càng cãi càng lớn, hai bên nhân mã càng đánh nhau trong thành.”
“Trong hỗn loạn, tri huyện Tào Phó và cháu trai của hắn đều bị người ta đánh chết, trong thành thoáng cái mất hai vị quan chỉ huy. Cũng may có người hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, lập tức lặng lẽ rời thành giục ngựa báo cho hạ quan. Hạ quan nhận được tin tức thì lập tức phái người đi trước, nhưng đụng phải quân đội Hi quốc đến đánh Hưng Thành trước.”
Sa Sùng Minh vừa nghĩ tới chuyện xảy ra sau đó, trên mặt đã tràn đầy đau xót, điều chỉnh tâm tình, nói tiếp:
“Quan binh đóng quân ở Hưng Thành thấy hai vị quan chỉ huy đều đã chết, cũng không biết bị người phương nào đầu độc, sợ quân pháp xử trí nên phần lớn đã rời thành chạy trốn. Còn phần lớn những người ở lại bị Hi quân bắt giữ. Đáng trách nhất là, Hi quân nắm giữ được Hưng Thành xong thì không còn bao nhiêu sức chống cự, để bộ phận binh sĩ mặc phục sức quân ta, giả thành quân ta lừa thành An Bảo mở cửa thành. Cứ thế, quân ta liền mất hai thành. Hi quân nắm giữ được bốn thành xong, ‘nhất cổ tác khí’ hăng hái chiếm nốt hai tòa thành còn lại. Thế mà khoảng thời gian ấy, hạ quan, hạ quan… Ack, bệnh cũ tái phát không thể đi được, để Vương Tiêu lại nhân cơ hội được nước lấn tới, cướp lấy hai thành.”
Nghe xong quá trình sáu tòa thành bị mất, Minh Quyết Tử thân là quốc sư cũng không biết phải nói gì. Trách không được Sa Sùng Minh nhắc tới việc này là vẻ mặt như nuốt phải ruồi, đổi lại là ai chắc cũng không thoải mái được. Sáu tòa thành này bị mất cũng oan quá đi, nhất là hai tòa thành ở giữa.
“Đúng là hoang đường.”
Sa Sùng Minh cười mỉa, càng không dám nói thật. Thực ra, khoảng thời gian ấy, hắn cũng không phải bệnh cũ tái phát, mà là đi ra ngoài săn thú giải sầu, gặp phải nữ nhi của một hộ săn bắn, thấy sắc dấy nghĩa, lại bị đối phương đá trúng nửa người dưới, suýt thì từ nay về sau ‘không dậy’ được. Khoảng thời gian ấy, hắn ngay cả đường cũng chẳng đi được, chứ nói gì tới chuyện lên ngựa chỉ huy? Sau chuyện sợ việc này bại lộ ảnh hưởng tới tiền đồ thậm chí sinh mệnh của hắn, ngoại trừ thân vệ tùy thân, hắn đã giết toàn bộ người biết chuyện ấy, bao gồm cả ba mạng người nhà hộ săn bắn kia, cùng với hai tên tiểu binh đi theo.
Sự thực tuy đã bị hắn vùi lấp, nhưng Sa Sùng Minh vẫn thấp thỏm lo âu, rất sợ bán tiên bên cạnh nhìn ra điều gì.
Minh Quyết Tử vẻ mặt sâu xa khó hiểu không biết có nhìn ra bí mật của Sa tướng quân hay không, lại hỏi kỹ càng vài vấn đề, cuối cùng tổng kết rằng: “Trong quân nhất định có mật thám của Hi quốc.”
“Vâng. Hạ quan cũng cho là như thế. Bằng không mặc cho Vương Tiêu thần cơ diệu toán đến đâu, cũng không thể nắm giữ được thời cơ tốt như thế! Hừ, hôm đó nếu cho hạ quan bắt được mật thám, hạ quan nhất định lột da rút gân thiêu hắn thành tro bụi! Không, đây cũng quá là lợi cho hắn rồi, hạ quan nhất định phải để hắn chết chẳng được, sống chẳng xong….” Sa Sùng Minh hận chết tên mật thám kia, nếu như không phải do tên kia, hắn đường đường dũng tướng một nước cũng không đến nỗi chịu cảnh danh tiếng thảm hại, ngày ngày sống như đứng trên băng mỏng.
“Mật thám này đúng là đáng hận. Nhưng sao tên đó biết được nhiều tin tức như vậy, chắc hẳn vị trí trong quân cũng không thấp. Không biết trong lòng Sa tướng quân có biết không?”
“Này…” Sa Sùng Minh lắc đầu, “Hạ quan mặc dù có đối tượng hoài nghi chắc chắn, nhưng khổ là không có chứng cứ. Lại không thể tùy tiện bắt người, tạo nên lòng quân bất ổn. Vẫn xin điện hạ cùng quốc sư chỉ điểm nhiều hơn, để quân ta sớm ngày trừ tên sâu hại ấy!”
Minh Quyết Tử vuốt chòm râu dài, nói: “Bần đạo nếu tới đây, thì sẽ trợ giúp Sa tướng quân một tay. Bần đạo hiện có một kế, có thể đả kích ra oai của Bắc quân Hi quốc, cũng có thể nhân cơ hội khiến tên mật thám ấy lộ chân tướng.”
Tam điện hạ và Sa Sùng Minh nhất tề lên tinh thần, cùng đồng thanh nói:
/143
|