Tóm tắt:
Một kẻ cực kỳ xui xẻo, một nhà tiên đoán đã tham ăn lại còn gà mờ, sắp sửa mở ra một đoạn song, tu, kỳ, duyên ─── kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?
Đã tu thành ma công, kiếm được hầu bao bự, còn lừa được vợ vào tay, tiểu ma đầu Truyền Sơn đã trở lại Lam tinh xa cách lâu ngày. Nhưng phát hiện cả nhà bị gian tướng đã hãm hại hắn lúc đầu lùng bắt, không những phải chịu cuộc sống đầu đường xó chợ, nghèo khó khốn đốn mà thằng em Truyền Hải còn trở thành thủ lĩnh của quân phản loạn!
Điều gì có thể nhịn chứ điều này không thể nhịn được. La Truyền Sơn hắn cũng không còn là dân lành bình thường bốn trăm năm trước nữa.
Nhưng, kế hoạch báo thù phải bàn bạc kỹ hơn.
Điều cần gấp lúc này là phải bố trí ổn thỏa cho người nhà, thuận tiện nâng đỡ thế lực cho thằng em, tiếp theo, đó là tìm cách đường hoàng chính chính cưới Canh Nhị vào nhà…
Vài chữ bỏ ngỏ:
“Anh, vị tiểu ca này biết y thuật hử?” Truyền Hải hỏi.
“Ừ, chỉ cần còn một hơi thở, trên đời này không có ai là y không cứu được.” Truyền Sơn đang nói thật, nhưng vào tai người khác thì cứ như là bốc phét ấy.
Người nhà họ La cùng dùng ánh mắt cọ rửa Canh Nhị bản thiếu niên béo lùn chắc nịch, nhìn kiểu gì cũng không thấy nhóc béo này giống thần y.
Canh Nhị bị mọi người nhìn ghê quá, rụt người lại trốn ra đằng sau Truyền Sơn.
Truyền Sơn dứt khoát lôi y ra, ôm người ở trước ngực: “Mấy năm nay nếu không có y, không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Y là cứu tinh của đời ta, có y ở bên, ta luôn gặp dữ hóa lành.”
Nghe thấy lời giới thiệu của Truyền Sơn, con mắt người nhà họ La đều sáng trưng.
“Cứu tinh?” Truyền Hải cười quái dị.
“Y chỉ ‘vượng’ ta.” Ai kia nói mà không biết xấu hổ.
*vượng: thịnh vượng, chả biết nên để thế nào nữa
Một kẻ cực kỳ xui xẻo, một nhà tiên đoán đã tham ăn lại còn gà mờ, sắp sửa mở ra một đoạn song, tu, kỳ, duyên ─── kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?
Đã tu thành ma công, kiếm được hầu bao bự, còn lừa được vợ vào tay, tiểu ma đầu Truyền Sơn đã trở lại Lam tinh xa cách lâu ngày. Nhưng phát hiện cả nhà bị gian tướng đã hãm hại hắn lúc đầu lùng bắt, không những phải chịu cuộc sống đầu đường xó chợ, nghèo khó khốn đốn mà thằng em Truyền Hải còn trở thành thủ lĩnh của quân phản loạn!
Điều gì có thể nhịn chứ điều này không thể nhịn được. La Truyền Sơn hắn cũng không còn là dân lành bình thường bốn trăm năm trước nữa.
Nhưng, kế hoạch báo thù phải bàn bạc kỹ hơn.
Điều cần gấp lúc này là phải bố trí ổn thỏa cho người nhà, thuận tiện nâng đỡ thế lực cho thằng em, tiếp theo, đó là tìm cách đường hoàng chính chính cưới Canh Nhị vào nhà…
Vài chữ bỏ ngỏ:
“Anh, vị tiểu ca này biết y thuật hử?” Truyền Hải hỏi.
“Ừ, chỉ cần còn một hơi thở, trên đời này không có ai là y không cứu được.” Truyền Sơn đang nói thật, nhưng vào tai người khác thì cứ như là bốc phét ấy.
Người nhà họ La cùng dùng ánh mắt cọ rửa Canh Nhị bản thiếu niên béo lùn chắc nịch, nhìn kiểu gì cũng không thấy nhóc béo này giống thần y.
Canh Nhị bị mọi người nhìn ghê quá, rụt người lại trốn ra đằng sau Truyền Sơn.
Truyền Sơn dứt khoát lôi y ra, ôm người ở trước ngực: “Mấy năm nay nếu không có y, không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Y là cứu tinh của đời ta, có y ở bên, ta luôn gặp dữ hóa lành.”
Nghe thấy lời giới thiệu của Truyền Sơn, con mắt người nhà họ La đều sáng trưng.
“Cứu tinh?” Truyền Hải cười quái dị.
“Y chỉ ‘vượng’ ta.” Ai kia nói mà không biết xấu hổ.
*vượng: thịnh vượng, chả biết nên để thế nào nữa
/143
|