Thuở còn quen nhau, hễ Mạc Tử Tuyền xụ mặt nói câu ‘em không phê chuẩn’, Tống Vực tức khắc chiều theo ý chị ta. Mà hiện giờ, cũng câu nói đấy, nhưng Tống Vực lạnh lùng đáp trả: “Tôi nhắc lại, chị đừng xía mũi vào chuyện của vợ chồng tôi.” .
Ngăn cách giữa bọn họ không đơn giản chỉ có Mục Táp. Năm tháng đổi dời, việc đời thay đổi, đã khiến người đàn ông mà Mạc Tử Tuyền mê luyến nhất dần trưởng thành, chín chắn hơn trong chuyện tình cảm. Rồi biến cố nọ nối tiếp biến cố kia, cứ thế mang Tống Vực cách xa thế giới của chị ta.
Mạc Tử Tuyền đâu còn là thiếu nữ ngây thơ, trong sáng đến mức ngờ nghệch, ngu ngốc. Chị ta đương nhiên biết, trên cõi đời này, làm gì có gã đàn ông nào tự nguyện yêu một cách vô điều kiện, thủy chung đến trọn đời trọn kiếp. Huống chi, vào lúc Tống Vực rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, chị ta lại lạnh lùng quay gót đi theo Tống Hạo. Hành động ấy chẳng khác nào châm dầu vào lửa, gián tiếp dùng dao khoét sâu thêm vết thương nhục nhã của anh. Vì thế, Tống Vực lúc này chán ghét, bài xích chị ta là điều dễ hiểu.
Nhưng Mạc Tử Tuyền vẫn cố chấp ôm vọng tưởng cuồng, rằng sâu trong thâm tâm Tống Vực, chị ta luôn đặc biệt, không bao giờ có thể thay thế.
Sau khi Tống Hạo chết bệnh, nguyên nhân khiến Mạc Tử Tuyền tình nguyện ở lại Tống gia chỉ có một, chính là Tống Vực.
Chỉ có như vậy, chị ta mới có thể tồn tại trong cuộc sống của anh, còn có thể cùng anh bảo trì một loại quan hệ ‘thân mật’.
Mạc Tử Tuyền đứng chôn chân tại chỗ, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay phải mượt mà, láng mịn. Ánh mắt chị ta đau đáu dõi theo bóng lưng Tống Vực đang dần xa cách. Theo từng bước chân anh, sự chấp niệm càng mọc rễ sâu trong lòng chị ta.
Tống Vực đi tới chỗ Mục Táp, hai người tựa sát vào nhau, cùng nhau ngắm nhìn bức họa. Mục Táp hồ như hỏi anh vấn đề gì đó. Anh cúi đầu, nhoẻn cười giải thích cho cô hiểu. Theo góc độ quan sát của Mạc Tử Tuyền, sẽ ngó thấy đường cong anh tuấn của sườn mặt anh, thêm cung độ hoàn hảo của đôi môi đang nở nụ cười trìu mến. Hết thảy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ quá mức.
Chị ta không cam lòng chịu thua. Bởi trong suy nghĩ của chị ta, không sớm thì muộn, Tống Vực sẽ hoàn toàn thuộc về chị ta.
*
Lựa một ngày đẹp trời, đi chèo thuyền quanh hồ…quả là rất thú vị.
Vì đền bù chuyện thất hứa lần trước, ngày cuối tuần, Tống Vực tạm gác công việc sang một bên, sáng sớm lái xe chở Mục Táp đến bờ hồ. Hai người vô mua vé, lên thuyền, cùng nhau hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm có.
Trời quang mây tạnh, sông nước một dòng trôi êm đềm, yên ả, ngồi trên thuyền có thể giơ tay vọc nước. Cách đó không xa, vang vọng tiếng đàn cổ da diết. Tống Vực và Mục Táp lười nhát ngồi ở hai đầu thuyền, để thuyền viên xuôi mái chèo theo dòng nước.
“Dạo hồ lúc trời quang đãng không bằng ngắm hồ trong cơn mưa lất phất. Ngắm hồ trong cơn mưa lất phất lại thua cảnh hồ buổi sương sớm. Cảnh hồ buổi sương sớm không thú vị như ngày hồ có tuyết rơi. Mà hồ tuyết rơi nào đẹp bằng khung cảnh bờ hồ được ánh trăng chiếu rọi.” Thuyền viên nói,“Đáng tiếc, hôm nay trời rất nắng.”
Tống Vực gật đầu, cười nói với Mục Táp:“Sau này còn nhiều cơ hội, anh nhất định sẽ cùng em thưởng thức đủ mọi cảnh hồ.”
Mục Táp tươi cười gật đầu, rồi cầm miếng mứt hoa quả đưa sát miệng anh. Anh cắn một nửa, đem nửa còn lại đút ngược cho cô, cô vui vẻ hé miệng, cảm thấy…ngọt chết người.
Mùi hương sen thoang thoảng trong làn gió ngâm nga, như tấm lụa mỏng phất phơ khắp gương mặt, khiến lòng người đặc biệt khoan khoái. Mục Táp hài lòng nhấp ngụm nước trái cây. Sau đó, cô lấy máy ảnh, hào hứng chụp liên tục cảnh đẹp xung quanh.
Thuyền trôi đến giữa hồ, ở đấy dựng một bia đá. Trên bia đá đề hai câu thơ: Hồ sơn thử địa tằng mai ngọc. Phong nguyệt kì nhân khả chú kim.*
*Nghĩa nôn na: Sâu dưới hồ sơn chôn ngọc quý, kết thành mối tình vàng thắm đượm.
Mục Táp hối hả muốn chụp lại bia đá, nhưng con thuyền tròng trành, lung lay quá, khiến cô canh mãi không được góc độ tốt. Tống Vực thấy cô loay hoay đến phát rầu, bèn giờ tay lấy máy ảnh, nhắm ngay bia đá, dùng vài giây điều chỉnh ánh sáng, ‘tách’ một tiếng, chụp xong xuôi.
Sau đó, vật hoàn chủ cũ. Mục Táp ngắm nghía hồi lâu, không nhịn được bật thốt: “Anh chụp đẹp quá.”
‘Trước kia, anh từng có sở thích chụp ảnh, đặc biệt là chụp cảnh những chú chim bay lượn. Kỹ năng đã sớm tôi luyện từ lâu. Mấy cái này chẳng nhằm nhò gì.” Tống Vực dùng vẻ mặt tỉnh queo khoe tài.
Mục Táp ném cho anh ánh mắt “Anh khiêm tốn một tí thì chết à?”.
Cách họ không xa, một con thuyền khác đang chở một gia đình gồm sáu thành viên: hai cặp vợ chồng – một già một trẻ và hai đứa nhóc sinh đôi trai gái. Hình ảnh bọn họ quây quần bên nhau thật ấm áp biết bao. Mục Táp ghi lại hình ảnh đấy. Chụp xong, cô mải mê ngắm ảnh, bụng bảo dạ, gia đình này thật hạnh phúc. Hai cụ già tuy đã cao tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn tràn đầy sức sống, tình cảm đôi vợ chồng trẻ thắm thiết qua từng cử chỉ nhỏ, thêm hai đứa nhóc hoạt bát, đáng yêu.
Đây là điển hình của một gia đình hạnh phúc: trên có già, dưới có trẻ, thêm tình yêu làm chất giữ lửa tuyệt vời.
Gần đến giữa trưa, thuyền mới cập bờ, Tống Vực nhảy lên trước, đoạn xoay người đỡ Mục Táp. Hai người đi tới nhà hàng cách đấy không xa để dùng bữa.
Bởi đã đặt phòng trước, nên sau khi khai báo tên tuổi, nhân viên phục vụ liền nhanh nhẹn dẫn đường cho họ. Ba người đi xuyên qua hai tấm bình phong in hình hạc múa trên ao sen, tiến đến phòng bao. Vừa bước vào phòng, họ liền nhìn thấy trên bàn đã dọn sẵn hai tách trà nóng hổi và đĩa xà lách trộn.
Tống Vực xem thực đơn, gọi phần ăn dành cho hai người.
Lúc bê đồ ăn lên, Mục Táp nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu hồng nhạt. Đôi mắt Mục Táp nhất thời lóe sáng, cô bỗng nhớ tới hình ảnh Mạc Tử Tuyền mặc bộ sườn xám màu xanh thẫm. Chờ cô phục vụ lui ra, cô hiếu kì hỏi:“Anh thích phụ nữ mặc sườn xám không?”
Tống Vực gật đầu:“Phụ nữ mặc sườn xám rất đẹp. Bộ sườn xám bao dọc theo cơ thể người phụ nữ, có tác dụng tôn lên những đường cong gợi cảm. Đẹp một cách kín đáo và tinh tế, không hề lộ liễu.”
“Em đi may một bộ sườn xám nhé?”
“Mặc cho anh ngắm?” Ngữ khí của anh dạt dào niềm thích thú.
“Đương nhiên không chỉ có mình anh. Em dự định mặc sườn xám đi dạo khắp phố.”
“Sườn xám mang phong cách uyển chuyển, duyên dáng, tôn nét đẹp nội hàm, cởi mở quá thì phản tác dụng đấy.” Anh nghiêm nghị nhắc nhở.
“Ối giời, anh cổ hữu thế. Lâu lâu mới có dịp mặc sườn xám, nên em muốn để nhiều người chiêm ngưỡng tí thôi mà.”
“Em chỉ cần mặc sườn xám, đi loang quanh trong nhà để anh ngắm. Hứa với em, anh sẽ thưởng thức…một cách nồng nhiệt nhất” Ánh mắt anh chứa đầy thâm ý.
Mục Táp lần nữa câm nín.
Mặc dù gọi phần dành cho hai người, nhưng trên bàn có tới sáu, bảy món mặn và một món canh, hai người không cách nào ăn hết. Mục Táp đặc biệt thích món ba ba nấu bồ câu, cảm thấy bỏ thừa rất đáng tiếc. Tống Vực liền nói không sao cả, ăn không hết thì gói lại, đem về nhà, để dành làm thức ăn khuya, chẳng phải bụng em hay đánh trống vào giữa đêm à? Lúc nói chuyện, ngữ khí của anh ẩn chứa sự trêu đùa. Xem ra anh đang giễu cợt việc rạng sáng hôm kia, cô vì đói bụng mà phải tỉnh dậy mò xuống bếp, lục tục nấu vội món sủi cảo hấp để ‘cứu đói’ . Lúc cô vừa bỏ sủi cảo vào nồi hấp điện, giọng nói anh đột ngột vang lên từ đằng sau:“Anh cũng đói bụng, em nhớ hấp thêm mấy viên cho anh.”.
Sau, anh còn bảo gần mực thì đen. Trước kia, anh nào có thói quen ăn khuya. Từ ngày làm chồng cô, dần dà anh bị lây nhiễm thói xấu của cô. Mục Táp liền đáp trả, đấy là nhờ cô khai phá bản chất ‘dễ sa ngã’ tiềm tàng của anh.
Nhân viên đem máy quét thẻ đến, Tống Vực móc thẻ đưa đối phương. Mục Táp đứng dậy, nói: “Em đi toilet.”
Lúc cô rửa tay, thuận tiện thoa lại chút son bóng.
Trên đường trở về phòng, Mục Táp trông thấy phòng bao phía trước bất chợt mở toang cửa. Vài giây sau, gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cô. Đúng là oan gia ngõ hẹp, người cô thấy là Cảnh Chí Sâm.
Cảnh Chí Sâm tựa hồ muốn tìm chỗ hút thuốc, vì giữa hai ngón tay anh ta kẹp điếu thuốc lá chưa đốt lửa. Khi thấy Mục Táp, cặp mắt anh ta tức thời sáng rỡ, đôi chân tự động tăng tốc, lại gần cô.
“Táp Táp, em đến đây dùng bữa à?” Cảnh Chí Sâm cất giọng tự nhiên chào hỏi, tay phối hợp nhét điếu thuốc vô túi.
Không chờ Mục Táp ừ hử, Tống Vực đã mở cửa phòng bao, áo khoác giắt trên khuỷu tay, thanh âm không nặng không nhẹ:“Táp Táp, chúng ta nên về rồi.”
Mục Táp ‘Dạ’ một tiếng, vội vã lách qua người Cảnh Chí Sâm, chạy đến bên Tống Vực. Tống Vực tươi cười mơn trớn mái tóc cô, rồi ngón tay anh trượt xuống bờ môi đỏ: “Màu son này đẹp nhỉ” Dứt lời, tay anh ôm sát eo cô, sóng đôi ra cửa.
Cảnh Chí Sâm đứng sững tại chỗ, mắt mở trân trân nhìn theo bóng hai người. Lần đầu tiên, Cảnh Chí Sâm chứng kiến Mục Táp thân thiết với người đàn ông khác. Bấy chừ, anh ta không cách nào diễn tả được tư vị dưới đáy lòng mình. Lồng ngực dường như co thít lại, anh ta khẽ nhíu mày, giơ tay nới lỏng caravat, thở dài nặng trĩu.
Tống Vực – người chồng hợp pháp của Mục Táp – một người đàn ông xuất sắc, có thể tay không đánh lui mọi tình địch……
Vợ chồng Mục Táp đi rồi, điện thoại Cảnh Chí Sâm liền đổ chuông, là bà Kiều Tuệ Tuệ gọi đến.
Khoảng thời gian này, cảm xúc Mục Kiều vẫn bất ổn, nên thường xuyên kiếm chuyện gây gỗ với anh ta. Mỗi lần cãi vã là một lần Mục Kiều đỏ bừng mặt, tìm cách lái sang câu hỏi “Cảnh Chí Sâm, anh phải thành thật trả lời tôi biết, rốt cuộc anh và Mục Táp đã làm chuyện gì có lỗi với tôi hay chưa?” Anh ta luôn miệng biện giải bản thân và Mục Táp hoàn toàn trong sạch. Nhưng Mục Kiều lại ương bướng, nhất quyết không tin, hành xử dai như đĩa, cứ truy hỏi tới lui.
Cuối cùng tức nước vỡ bờ, vào ba ngày trước, anh ta nhịn hết nổi, phẫn nộ cùng Mục Kiều tranh cãi một trận kịch liệt. Ngay lúc Mục Kiều giở thói đa nghi như Tào Tháo, dùng những lời chối tai nói sốc óc anh ta. Lúc ấy, huyện thái dương anh ta nhảy bùm bùm như muốn vỡ tung mạch máu, đôi mắt đục ngầu, anh ta rống lên:“Đúng đấy, cô nói chính xác lắm luôn. Tôi quả thực chưa dứt tình cũ, vẫn nhớ mãi không quên Táp Táp. Những khi ôm cô ngủ, tôi đều ảo tưởng mình đang ôm cô ấy, nói thế cô vừa lòng chưa?!”
Mục Kiều giận đến phát run,chỉ tay thẳng mặt anh ta, song đôi môi mấy máy, mãi không nói nên lời. Nhìn thấy bộ dáng cô ta như vậy, nội tâm anh ta lại dội lên luồn khoái cảm hả hê độc địa.
Nói thì nói sướng mồm thật đấy, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn phải có trách nhiệm thu dọn cục diện rối rắm này. Bằng chứng là, hôm nay bà Kiều Tuệ Tuệ đã gọi điện tới.
Cảnh Chí Sâm thở dài thườn thượt, lấy tay day day mi tâm, đoạn tiếp máy, dùng giọng điệu hòa nhã:“Dì Kiều, dì gọi con có việc gì ạ?”
“Tiểu Cảnh, con lại cãi nhau với Kiều Kiều ư? Con bé mấy ngày nay không ăn không uống, chỉ nhốt mình trong phòng. Dì và ba nó khuyên hết lời, nhưng nó vẫn cố chấp không nghe. Ôi chao, tính tình nó tệ hại như vậy, mà trước giờ con vẫn chịu đựng được nó. Dì thật sự phải cám ơn con nhiều lắm. À, lúc trước bác sĩ đã nói, chuyển sẩy thai ảnh hưởng rất lớn đến tâm lí và cảm xúc của con bé, tạo thành gánh nặng trong lòng nó, khiến nó hay suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tiêu cực. Con người ta sống ở đời, cần có một sức khỏe tốt và một tinh thần thoải mái, đấy là nền móng quan trọng để tạo đà thuận lợi cho mọi việc. Gia đình dì đang cố gắng giúp Kiều Kiều vực dậy tinh thần. Và dì cũng mong con góp một phần sức lực. Dẫu sao con cũng lớn hơn Kiều Kiều tám tuổi, ắt hẳn tư tưởng sẽ chín chắn, thành thục hơn nó. Còn Kiều Kiều, cùng lắm chỉ vừa rời khỏi ghế nhà trường, lại xui xẻo gặp trở ngại trong công việc, khó tránh khỏi điều tiết cảm xúc không tốt, giận chó đánh mèo, đem chuyện công việc lẫn lộn vào chuyện đời sống. Mong con thông cảm cho em nó. Cứ xem như dì Kiều nhờ con vậy.”
Kiều Tuệ Tuệ nói một mạch không ngừng nghỉ. Cảnh Chí Sâm không hề có cơ hội xen vào. Nghe bà nói xong, anh ta biết bản thân vô phương từ chối. Vì anh ta là đầu sỏ dẫn tới việc Mục Kiều sẩy thai. Vả lại, anh ta lớn hơn Mục Kiều tám tuổi, anh ta là đàn ông, Mục Kiều là cô bạn gái nhỏ. Bởi vậy, anh ta phải yêu thương, phải có trách nhiệm săn sóc, chiếu cố Mục Kiều. Đấy là việc thuận theo lẽ thường.
Nhưng ai sẽ băn khoăn tới cảm thụ của anh ta?
Cho dù anh ta là người sắt, thì cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi. Huống chi, một người đàn ông bình thường, ai đời chịu nổi cô bạn gái có tính tình ương ngạnh, chỉ chăm chăm đề cao cảm xúc bản thân, coi cảm xúc bạn trai như rác rưởi?
Dẫu trong lòng tích tụ oán khí, song trước mặt người trưởng bối đã cố tình nói hết nước hết cái, anh ta đành đưa ra câu trả lời thấu tình đạt lí.
“Con biết rồi dì.” Cảnh Chí Sâm thấp giọng nói,“Ngày mai, con đến thăm Kiều Kiều.”
Gác máy, anh ta tức tối xoay người, tung cú đấm mạnh lên tường, miệng chửi đổng câu tục tĩu bằng tiếng Anh, cặp mắt gắt gao khép chặt.
Trong đầu anh ta lại lởn vởn khuôn mặt Mục Táp. Tuy là chị em, nhưng tính cách Mục Táp khác xa Mục Kiều. Cô hiền lành, tốt bụng, năng quan tâm, chiếu cố anh ta. Suốt bốn năm, cô luôn cùng anh ta chia sẻ những niềm vui lẫn nỗi buồn. Ngày xưa, những khi anh ta lao lực vì công việc, Mục Táp luôn canh thời gian bê tách trà nóng vào phòng, và cầm theo thỏi chocolate đen nguyên chất, mỉm cười bảo anh ta hãy tạm nghỉ ngơi, bổ sung chút năng lượng, mới có thể bảo trì sức khỏe và tinh thần, để đón đầu những thứ thách tiếp theo.
Những lúc ấy, anh ta thích ngắm nhìn thần sắc phấn chấn, và nụ cười rạng rỡ của cô. Sức sống tỏa ra từ con người cô, như thể trực tiếp lan truyền đến anh ta, giúp thể xác và tinh thần anh ta luôn căng tràn nhựa sống.
Giá như Mục Táp thì tốt biết bao. Cảnh Chí Sâm u uất ngẩng đầu, giơ tay che trán, miệng cười chua chát, nỗi hối hận ăn mòn trên từng tế bào.
Ngăn cách giữa bọn họ không đơn giản chỉ có Mục Táp. Năm tháng đổi dời, việc đời thay đổi, đã khiến người đàn ông mà Mạc Tử Tuyền mê luyến nhất dần trưởng thành, chín chắn hơn trong chuyện tình cảm. Rồi biến cố nọ nối tiếp biến cố kia, cứ thế mang Tống Vực cách xa thế giới của chị ta.
Mạc Tử Tuyền đâu còn là thiếu nữ ngây thơ, trong sáng đến mức ngờ nghệch, ngu ngốc. Chị ta đương nhiên biết, trên cõi đời này, làm gì có gã đàn ông nào tự nguyện yêu một cách vô điều kiện, thủy chung đến trọn đời trọn kiếp. Huống chi, vào lúc Tống Vực rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, chị ta lại lạnh lùng quay gót đi theo Tống Hạo. Hành động ấy chẳng khác nào châm dầu vào lửa, gián tiếp dùng dao khoét sâu thêm vết thương nhục nhã của anh. Vì thế, Tống Vực lúc này chán ghét, bài xích chị ta là điều dễ hiểu.
Nhưng Mạc Tử Tuyền vẫn cố chấp ôm vọng tưởng cuồng, rằng sâu trong thâm tâm Tống Vực, chị ta luôn đặc biệt, không bao giờ có thể thay thế.
Sau khi Tống Hạo chết bệnh, nguyên nhân khiến Mạc Tử Tuyền tình nguyện ở lại Tống gia chỉ có một, chính là Tống Vực.
Chỉ có như vậy, chị ta mới có thể tồn tại trong cuộc sống của anh, còn có thể cùng anh bảo trì một loại quan hệ ‘thân mật’.
Mạc Tử Tuyền đứng chôn chân tại chỗ, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay phải mượt mà, láng mịn. Ánh mắt chị ta đau đáu dõi theo bóng lưng Tống Vực đang dần xa cách. Theo từng bước chân anh, sự chấp niệm càng mọc rễ sâu trong lòng chị ta.
Tống Vực đi tới chỗ Mục Táp, hai người tựa sát vào nhau, cùng nhau ngắm nhìn bức họa. Mục Táp hồ như hỏi anh vấn đề gì đó. Anh cúi đầu, nhoẻn cười giải thích cho cô hiểu. Theo góc độ quan sát của Mạc Tử Tuyền, sẽ ngó thấy đường cong anh tuấn của sườn mặt anh, thêm cung độ hoàn hảo của đôi môi đang nở nụ cười trìu mến. Hết thảy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ quá mức.
Chị ta không cam lòng chịu thua. Bởi trong suy nghĩ của chị ta, không sớm thì muộn, Tống Vực sẽ hoàn toàn thuộc về chị ta.
*
Lựa một ngày đẹp trời, đi chèo thuyền quanh hồ…quả là rất thú vị.
Vì đền bù chuyện thất hứa lần trước, ngày cuối tuần, Tống Vực tạm gác công việc sang một bên, sáng sớm lái xe chở Mục Táp đến bờ hồ. Hai người vô mua vé, lên thuyền, cùng nhau hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm có.
Trời quang mây tạnh, sông nước một dòng trôi êm đềm, yên ả, ngồi trên thuyền có thể giơ tay vọc nước. Cách đó không xa, vang vọng tiếng đàn cổ da diết. Tống Vực và Mục Táp lười nhát ngồi ở hai đầu thuyền, để thuyền viên xuôi mái chèo theo dòng nước.
“Dạo hồ lúc trời quang đãng không bằng ngắm hồ trong cơn mưa lất phất. Ngắm hồ trong cơn mưa lất phất lại thua cảnh hồ buổi sương sớm. Cảnh hồ buổi sương sớm không thú vị như ngày hồ có tuyết rơi. Mà hồ tuyết rơi nào đẹp bằng khung cảnh bờ hồ được ánh trăng chiếu rọi.” Thuyền viên nói,“Đáng tiếc, hôm nay trời rất nắng.”
Tống Vực gật đầu, cười nói với Mục Táp:“Sau này còn nhiều cơ hội, anh nhất định sẽ cùng em thưởng thức đủ mọi cảnh hồ.”
Mục Táp tươi cười gật đầu, rồi cầm miếng mứt hoa quả đưa sát miệng anh. Anh cắn một nửa, đem nửa còn lại đút ngược cho cô, cô vui vẻ hé miệng, cảm thấy…ngọt chết người.
Mùi hương sen thoang thoảng trong làn gió ngâm nga, như tấm lụa mỏng phất phơ khắp gương mặt, khiến lòng người đặc biệt khoan khoái. Mục Táp hài lòng nhấp ngụm nước trái cây. Sau đó, cô lấy máy ảnh, hào hứng chụp liên tục cảnh đẹp xung quanh.
Thuyền trôi đến giữa hồ, ở đấy dựng một bia đá. Trên bia đá đề hai câu thơ: Hồ sơn thử địa tằng mai ngọc. Phong nguyệt kì nhân khả chú kim.*
*Nghĩa nôn na: Sâu dưới hồ sơn chôn ngọc quý, kết thành mối tình vàng thắm đượm.
Mục Táp hối hả muốn chụp lại bia đá, nhưng con thuyền tròng trành, lung lay quá, khiến cô canh mãi không được góc độ tốt. Tống Vực thấy cô loay hoay đến phát rầu, bèn giờ tay lấy máy ảnh, nhắm ngay bia đá, dùng vài giây điều chỉnh ánh sáng, ‘tách’ một tiếng, chụp xong xuôi.
Sau đó, vật hoàn chủ cũ. Mục Táp ngắm nghía hồi lâu, không nhịn được bật thốt: “Anh chụp đẹp quá.”
‘Trước kia, anh từng có sở thích chụp ảnh, đặc biệt là chụp cảnh những chú chim bay lượn. Kỹ năng đã sớm tôi luyện từ lâu. Mấy cái này chẳng nhằm nhò gì.” Tống Vực dùng vẻ mặt tỉnh queo khoe tài.
Mục Táp ném cho anh ánh mắt “Anh khiêm tốn một tí thì chết à?”.
Cách họ không xa, một con thuyền khác đang chở một gia đình gồm sáu thành viên: hai cặp vợ chồng – một già một trẻ và hai đứa nhóc sinh đôi trai gái. Hình ảnh bọn họ quây quần bên nhau thật ấm áp biết bao. Mục Táp ghi lại hình ảnh đấy. Chụp xong, cô mải mê ngắm ảnh, bụng bảo dạ, gia đình này thật hạnh phúc. Hai cụ già tuy đã cao tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn tràn đầy sức sống, tình cảm đôi vợ chồng trẻ thắm thiết qua từng cử chỉ nhỏ, thêm hai đứa nhóc hoạt bát, đáng yêu.
Đây là điển hình của một gia đình hạnh phúc: trên có già, dưới có trẻ, thêm tình yêu làm chất giữ lửa tuyệt vời.
Gần đến giữa trưa, thuyền mới cập bờ, Tống Vực nhảy lên trước, đoạn xoay người đỡ Mục Táp. Hai người đi tới nhà hàng cách đấy không xa để dùng bữa.
Bởi đã đặt phòng trước, nên sau khi khai báo tên tuổi, nhân viên phục vụ liền nhanh nhẹn dẫn đường cho họ. Ba người đi xuyên qua hai tấm bình phong in hình hạc múa trên ao sen, tiến đến phòng bao. Vừa bước vào phòng, họ liền nhìn thấy trên bàn đã dọn sẵn hai tách trà nóng hổi và đĩa xà lách trộn.
Tống Vực xem thực đơn, gọi phần ăn dành cho hai người.
Lúc bê đồ ăn lên, Mục Táp nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu hồng nhạt. Đôi mắt Mục Táp nhất thời lóe sáng, cô bỗng nhớ tới hình ảnh Mạc Tử Tuyền mặc bộ sườn xám màu xanh thẫm. Chờ cô phục vụ lui ra, cô hiếu kì hỏi:“Anh thích phụ nữ mặc sườn xám không?”
Tống Vực gật đầu:“Phụ nữ mặc sườn xám rất đẹp. Bộ sườn xám bao dọc theo cơ thể người phụ nữ, có tác dụng tôn lên những đường cong gợi cảm. Đẹp một cách kín đáo và tinh tế, không hề lộ liễu.”
“Em đi may một bộ sườn xám nhé?”
“Mặc cho anh ngắm?” Ngữ khí của anh dạt dào niềm thích thú.
“Đương nhiên không chỉ có mình anh. Em dự định mặc sườn xám đi dạo khắp phố.”
“Sườn xám mang phong cách uyển chuyển, duyên dáng, tôn nét đẹp nội hàm, cởi mở quá thì phản tác dụng đấy.” Anh nghiêm nghị nhắc nhở.
“Ối giời, anh cổ hữu thế. Lâu lâu mới có dịp mặc sườn xám, nên em muốn để nhiều người chiêm ngưỡng tí thôi mà.”
“Em chỉ cần mặc sườn xám, đi loang quanh trong nhà để anh ngắm. Hứa với em, anh sẽ thưởng thức…một cách nồng nhiệt nhất” Ánh mắt anh chứa đầy thâm ý.
Mục Táp lần nữa câm nín.
Mặc dù gọi phần dành cho hai người, nhưng trên bàn có tới sáu, bảy món mặn và một món canh, hai người không cách nào ăn hết. Mục Táp đặc biệt thích món ba ba nấu bồ câu, cảm thấy bỏ thừa rất đáng tiếc. Tống Vực liền nói không sao cả, ăn không hết thì gói lại, đem về nhà, để dành làm thức ăn khuya, chẳng phải bụng em hay đánh trống vào giữa đêm à? Lúc nói chuyện, ngữ khí của anh ẩn chứa sự trêu đùa. Xem ra anh đang giễu cợt việc rạng sáng hôm kia, cô vì đói bụng mà phải tỉnh dậy mò xuống bếp, lục tục nấu vội món sủi cảo hấp để ‘cứu đói’ . Lúc cô vừa bỏ sủi cảo vào nồi hấp điện, giọng nói anh đột ngột vang lên từ đằng sau:“Anh cũng đói bụng, em nhớ hấp thêm mấy viên cho anh.”.
Sau, anh còn bảo gần mực thì đen. Trước kia, anh nào có thói quen ăn khuya. Từ ngày làm chồng cô, dần dà anh bị lây nhiễm thói xấu của cô. Mục Táp liền đáp trả, đấy là nhờ cô khai phá bản chất ‘dễ sa ngã’ tiềm tàng của anh.
Nhân viên đem máy quét thẻ đến, Tống Vực móc thẻ đưa đối phương. Mục Táp đứng dậy, nói: “Em đi toilet.”
Lúc cô rửa tay, thuận tiện thoa lại chút son bóng.
Trên đường trở về phòng, Mục Táp trông thấy phòng bao phía trước bất chợt mở toang cửa. Vài giây sau, gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cô. Đúng là oan gia ngõ hẹp, người cô thấy là Cảnh Chí Sâm.
Cảnh Chí Sâm tựa hồ muốn tìm chỗ hút thuốc, vì giữa hai ngón tay anh ta kẹp điếu thuốc lá chưa đốt lửa. Khi thấy Mục Táp, cặp mắt anh ta tức thời sáng rỡ, đôi chân tự động tăng tốc, lại gần cô.
“Táp Táp, em đến đây dùng bữa à?” Cảnh Chí Sâm cất giọng tự nhiên chào hỏi, tay phối hợp nhét điếu thuốc vô túi.
Không chờ Mục Táp ừ hử, Tống Vực đã mở cửa phòng bao, áo khoác giắt trên khuỷu tay, thanh âm không nặng không nhẹ:“Táp Táp, chúng ta nên về rồi.”
Mục Táp ‘Dạ’ một tiếng, vội vã lách qua người Cảnh Chí Sâm, chạy đến bên Tống Vực. Tống Vực tươi cười mơn trớn mái tóc cô, rồi ngón tay anh trượt xuống bờ môi đỏ: “Màu son này đẹp nhỉ” Dứt lời, tay anh ôm sát eo cô, sóng đôi ra cửa.
Cảnh Chí Sâm đứng sững tại chỗ, mắt mở trân trân nhìn theo bóng hai người. Lần đầu tiên, Cảnh Chí Sâm chứng kiến Mục Táp thân thiết với người đàn ông khác. Bấy chừ, anh ta không cách nào diễn tả được tư vị dưới đáy lòng mình. Lồng ngực dường như co thít lại, anh ta khẽ nhíu mày, giơ tay nới lỏng caravat, thở dài nặng trĩu.
Tống Vực – người chồng hợp pháp của Mục Táp – một người đàn ông xuất sắc, có thể tay không đánh lui mọi tình địch……
Vợ chồng Mục Táp đi rồi, điện thoại Cảnh Chí Sâm liền đổ chuông, là bà Kiều Tuệ Tuệ gọi đến.
Khoảng thời gian này, cảm xúc Mục Kiều vẫn bất ổn, nên thường xuyên kiếm chuyện gây gỗ với anh ta. Mỗi lần cãi vã là một lần Mục Kiều đỏ bừng mặt, tìm cách lái sang câu hỏi “Cảnh Chí Sâm, anh phải thành thật trả lời tôi biết, rốt cuộc anh và Mục Táp đã làm chuyện gì có lỗi với tôi hay chưa?” Anh ta luôn miệng biện giải bản thân và Mục Táp hoàn toàn trong sạch. Nhưng Mục Kiều lại ương bướng, nhất quyết không tin, hành xử dai như đĩa, cứ truy hỏi tới lui.
Cuối cùng tức nước vỡ bờ, vào ba ngày trước, anh ta nhịn hết nổi, phẫn nộ cùng Mục Kiều tranh cãi một trận kịch liệt. Ngay lúc Mục Kiều giở thói đa nghi như Tào Tháo, dùng những lời chối tai nói sốc óc anh ta. Lúc ấy, huyện thái dương anh ta nhảy bùm bùm như muốn vỡ tung mạch máu, đôi mắt đục ngầu, anh ta rống lên:“Đúng đấy, cô nói chính xác lắm luôn. Tôi quả thực chưa dứt tình cũ, vẫn nhớ mãi không quên Táp Táp. Những khi ôm cô ngủ, tôi đều ảo tưởng mình đang ôm cô ấy, nói thế cô vừa lòng chưa?!”
Mục Kiều giận đến phát run,chỉ tay thẳng mặt anh ta, song đôi môi mấy máy, mãi không nói nên lời. Nhìn thấy bộ dáng cô ta như vậy, nội tâm anh ta lại dội lên luồn khoái cảm hả hê độc địa.
Nói thì nói sướng mồm thật đấy, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn phải có trách nhiệm thu dọn cục diện rối rắm này. Bằng chứng là, hôm nay bà Kiều Tuệ Tuệ đã gọi điện tới.
Cảnh Chí Sâm thở dài thườn thượt, lấy tay day day mi tâm, đoạn tiếp máy, dùng giọng điệu hòa nhã:“Dì Kiều, dì gọi con có việc gì ạ?”
“Tiểu Cảnh, con lại cãi nhau với Kiều Kiều ư? Con bé mấy ngày nay không ăn không uống, chỉ nhốt mình trong phòng. Dì và ba nó khuyên hết lời, nhưng nó vẫn cố chấp không nghe. Ôi chao, tính tình nó tệ hại như vậy, mà trước giờ con vẫn chịu đựng được nó. Dì thật sự phải cám ơn con nhiều lắm. À, lúc trước bác sĩ đã nói, chuyển sẩy thai ảnh hưởng rất lớn đến tâm lí và cảm xúc của con bé, tạo thành gánh nặng trong lòng nó, khiến nó hay suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tiêu cực. Con người ta sống ở đời, cần có một sức khỏe tốt và một tinh thần thoải mái, đấy là nền móng quan trọng để tạo đà thuận lợi cho mọi việc. Gia đình dì đang cố gắng giúp Kiều Kiều vực dậy tinh thần. Và dì cũng mong con góp một phần sức lực. Dẫu sao con cũng lớn hơn Kiều Kiều tám tuổi, ắt hẳn tư tưởng sẽ chín chắn, thành thục hơn nó. Còn Kiều Kiều, cùng lắm chỉ vừa rời khỏi ghế nhà trường, lại xui xẻo gặp trở ngại trong công việc, khó tránh khỏi điều tiết cảm xúc không tốt, giận chó đánh mèo, đem chuyện công việc lẫn lộn vào chuyện đời sống. Mong con thông cảm cho em nó. Cứ xem như dì Kiều nhờ con vậy.”
Kiều Tuệ Tuệ nói một mạch không ngừng nghỉ. Cảnh Chí Sâm không hề có cơ hội xen vào. Nghe bà nói xong, anh ta biết bản thân vô phương từ chối. Vì anh ta là đầu sỏ dẫn tới việc Mục Kiều sẩy thai. Vả lại, anh ta lớn hơn Mục Kiều tám tuổi, anh ta là đàn ông, Mục Kiều là cô bạn gái nhỏ. Bởi vậy, anh ta phải yêu thương, phải có trách nhiệm săn sóc, chiếu cố Mục Kiều. Đấy là việc thuận theo lẽ thường.
Nhưng ai sẽ băn khoăn tới cảm thụ của anh ta?
Cho dù anh ta là người sắt, thì cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi. Huống chi, một người đàn ông bình thường, ai đời chịu nổi cô bạn gái có tính tình ương ngạnh, chỉ chăm chăm đề cao cảm xúc bản thân, coi cảm xúc bạn trai như rác rưởi?
Dẫu trong lòng tích tụ oán khí, song trước mặt người trưởng bối đã cố tình nói hết nước hết cái, anh ta đành đưa ra câu trả lời thấu tình đạt lí.
“Con biết rồi dì.” Cảnh Chí Sâm thấp giọng nói,“Ngày mai, con đến thăm Kiều Kiều.”
Gác máy, anh ta tức tối xoay người, tung cú đấm mạnh lên tường, miệng chửi đổng câu tục tĩu bằng tiếng Anh, cặp mắt gắt gao khép chặt.
Trong đầu anh ta lại lởn vởn khuôn mặt Mục Táp. Tuy là chị em, nhưng tính cách Mục Táp khác xa Mục Kiều. Cô hiền lành, tốt bụng, năng quan tâm, chiếu cố anh ta. Suốt bốn năm, cô luôn cùng anh ta chia sẻ những niềm vui lẫn nỗi buồn. Ngày xưa, những khi anh ta lao lực vì công việc, Mục Táp luôn canh thời gian bê tách trà nóng vào phòng, và cầm theo thỏi chocolate đen nguyên chất, mỉm cười bảo anh ta hãy tạm nghỉ ngơi, bổ sung chút năng lượng, mới có thể bảo trì sức khỏe và tinh thần, để đón đầu những thứ thách tiếp theo.
Những lúc ấy, anh ta thích ngắm nhìn thần sắc phấn chấn, và nụ cười rạng rỡ của cô. Sức sống tỏa ra từ con người cô, như thể trực tiếp lan truyền đến anh ta, giúp thể xác và tinh thần anh ta luôn căng tràn nhựa sống.
Giá như Mục Táp thì tốt biết bao. Cảnh Chí Sâm u uất ngẩng đầu, giơ tay che trán, miệng cười chua chát, nỗi hối hận ăn mòn trên từng tế bào.
/52
|