“Em nói có đúng không, Táp Táp.” Tay anh ta vẫn đặt trên vai cô, dùng lực không nặng không nhẹ. Ánh mắt anh ta trầm tĩnh bao khắp khuôn mặt cô, như thể đang trần thuật một chuyện bình thường trong cuộc sống .
“Cảnh Chí Sâm, hiện tại chỉ có hai chúng ta, làm ơn lột mặt nạ giả dối của anh xuống giùm.” Mục Táp nghiêm túc đáp trả,“Anh sớm biết bốn năm nay, những việc tôi làm là vì điều gì, bất kể động lực hay mục tiêu của tôi, đều chỉ xoay quanh một thứ duy nhất. Chẳng phải IQ anh cao lắm sao, chưa kể khôn lỏi là số một, thế mà lại không nhận ra tôi thích anh? Mỗi khi tôi nản lòng thoái chí, anh lại bố thí chút tình cảm để làm mồi nhử, châm lên ý chí chiến đấu cho tôi. Một lần rồi lại một lần, tôi hệt như con rối, bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tôi thừa nhận, ở phương diện này, anh là cao thủ. Một kẻ ngu như tôi, không thể là đối thủ của anh, tôi thua đẹp mặt lắm rồi. Hiện tại anh và Kiều Kiều đã công khai quan hệ, đồng nghĩa với việc chúng ta chấm dứt trò chơi ái muội đó.”
Trước kia, anh ta và cô đều là những người độc thân tự do. Lúc ấy, hai người họ chơi trò ỡm ờ, đưa đẩy tình cảm. Tuy rằng, cô luôn phải sống trong cảm giác bất an, lo được lo mất, song thỉnh thoảng vẫn có tí ngọt ngào lãng mạn. Nhưng bây giờ cô sắp lập gia đình, anh ta cũng đã đến với em gái cô, nếu tiếp tục duy trì tình cảm mập mờ khi gần khi xa ấy…. quá ghê tởm, chả bằng cầm thú.
Cảnh Chí Sâm nghe vậy, bật tiếng cười khẽ:“Dù em tin hay không, anh vẫn phải nói, anh không hề có ý đùa giỡn em. Táp Táp, anh chưa bao giờ muốn tổn thương em”
“Ồ, ra thế?” Mục Táp cười lạnh, vặn hỏi,“Là ai say rượu liền nắm tay tôi, chủ động hôn tôi, hứa với tôi khi tôi ba mươi tuổi mà chưa gả đi thì sẽ lập tức cưới tôi? Lúc ấy, tôi y chang con khờ, ngây ngô tin lời anh nói. Kết quả ra sao? Chưa đầy một tuần, anh đã đột ngột thay đổi thái độ, lạnh lùng xa cách, cố ý trốn tránh tôi, hèn đến nỗi không dám tiếp điện thoại…… Cảnh Chí Sâm, đến mức ấy thì anh còn phủ nhận cái gì, còn ‘mặt dày’ muốn phân bua, giải thích gì? Tôi chẳng thèm so đo với mấy câu lẻo mép của anh nữa, cũng không lấy chuyện này để phá bĩnh tình cảm của anh và Mục Kiều, anh không cần phải sợ.”
“Táp Táp, anh biết hiện giờ anh nói gì em cũng không tin.” Bàn tay Cảnh Chí Sâm đặt trên vai cô tăng thêm lực, đôi môi mấp máy, cân nhắc dùng từ,“Em đã nghĩ qua chưa, có lẽ lần đó, những lời anh nói đều thật lòng thật dạ? Ít nhất tại giây phút mở miệng hứa hẹn, suy nghĩ của anh chính xác là vậy. Em luôn đối tốt với anh, anh nguyện ý thề ước cùng em.”
“Say rượu thành ‘vu lý khán hoa’* đúng không?” Mục Táp nghiêng người, chau mày tránh bàn tay anh ta “Đợi khi tỉnh rượu thì phủi tay vứt sạch, xem như việc gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói. Cảnh Chí Sâm, anh là điển hình của người làm việc lớn, tôi biết những việc ‘nhi nữ tình trường’ với anh chỉ là ruồi muỗi, không đáng để mắt đến. Con người anh luôn điềm tĩnh thong dong, nào biết xấu hổ. Tôi phấn đấu cả đời cũng không thể đạt tới ‘đẳng cấp’ đó. Tôi không phải đối thủ của anh đâu, về sau đừng quấy rầy tôi nữa.”
* vu lý khán hoa: thành ngữ hình dung người lớn tuổi thị lực kém đi, hay nhầm lẫn nọ kia. ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo. Tương tự với câu ‘trông gà hóa cuốc’ Cảnh Chí Sâm chậm rãi thu hồi cánh tay lơ lửng giữa không trung, tay áo của bộ âu phục hoàn mỹ bao dọc theo cánh tay anh ta. Đầu ngón tay cuộn lại, anh ta cúi đầu, cười khổ:“Xem ra em quyết tâm không nhìn mặt anh cả đời. Cũng đáng đời anh mà, vô ý trêu đùa tình cảm của em. Em tức giận, phẫn nộ là đúng. Thế nhưng Táp Táp à, không phải với ai anh cũng đối xử như vậy. Anh không phải kẻ thích chơi trò tình cảm ái muội. Không thể không thừa nhận, em có nhiều phẩm chất tốt khiến anh ấn tượng. Anh luôn có thiện cảm với em.” “Đồ của tôi đâu?” Ánh mắt Mục Táp dời khỏi gương mặt anh ta, quan sát khắp phòng. Cô không muốn tốn thời gian vào đề tài vô bổ này.
Hai chữ ‘thiện cảm’ thoát ra từ mồm anh ta từng khiến trái tim cô đập dồn dập, mặt đỏ tai hồng. Nhưng hiện tại, nó không thể khiến đáy lòng cô dậy nổi một gợn sóng. Cô đã nhìn rõ bản chất của sự việc, với anh ta, lời nói chẳng mất tiền mua, nên dại gì không dùng mấy lời ngon ngọt để lấy lòng người khác. Cái mồm bép xép quen rồi, nói gì cũng chả biết ngượng. Lời nói và chân tình của anh ta hoàn toàn không liên hệ.
“Những vật đó cứ để anh giữ đi.” Anh ta thấp giọng nói,“Coi như lưu lại chút kỉ niệm về em.”
“Tôi không tính lưu lại cho anh kỉ niệm gì cả…… Những thứ ấy chẳng khác rác rưởi, anh muốn giữ tùy anh, tôi không quan tâm.” Mục Táp xoay người. Trước khi đến đây, cô đã đoán được mục đích của Cảnh Chí Sâm không đơn giản là muốn trả đồ cho cô. Anh ta nhất định có ý khác. Mà cô quyết định đến đây… là bắt bản thân phải thẳng thắng đối diện với sự thất bại của mình.
Không việc gì phải trốn, cô chỉ phạm một lỗi duy nhất, là ôm hi vọng quá lâu với Cảnh Chí Sâm, chưa đến tường Nam chưa quay đầu *. Cô chịu đau khổ là đáng, bây giờ tất cả đều được giải thoát rồi.
*chưa đến tường Nam chưa quay đầu : Ý nói hành vi cố chấp của một người, khăng khăng với ý định của mình, không tiếp thu ý kiến người khác.
Tường Nam cũng chỉ là một bức tường. Gọi như vậy vì ở thời Nam triều, cơ ngơi của quan lớn hay những người có địa vị, thế lực đều xây dựng một bức tường làm bình phong trước cổng chính. Cho nên khi ra cổng, người ta phải rẽ hướng trái hoặc phải. Nếu đi thẳng, chắc hẳn sẽ đụng phải bức tường( hay Tường Nam)
“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm gọi tên cô, nán bước chân cô lại, anh ta nhướn mày, húng hắng ho,“Mặc kệ thế nào, anh vẫn cám ơn em, sự yêu thích của em đem đến vinh hạnh cho anh. Vì anh, em trả giá cho Duy Cách nhiều hơn thu hoạch, anh mãi không quên”
Mục Táp ngoái đầu, bình tĩnh nhìn anh ta, vẫn là bộ dáng tuấn tú của buổi đầu gặp gỡ, chỉ khác biệt ở chỗ, giờ đây anh ta trầm ổn, nội liễm hơn xưa. Mặt mày thần thái sáng ngời, toát lên vẻ tự tin phi thường, trời sinh đã là dáng vẻ lãnh đạo. Nhớ tới khoảng thời gian bốn năm tiếp xúc…anh ta là người hăng hái, năng nổ trong công việc, lại cẩn thận tỉ mỉ, là tín đồ của chủ nghĩa hoàn mỹ . Còn với đồng nghiệp hay cấp dưới, anh ta luôn dùng thái độ ôn hòa để giao tiếp, nói chuyện hài hước hóm hỉnh, không hà khắc hay cứng ngắt. Nhiều lúc còn tự mình hoàn thành những việc nhỏ nhặt. Anh ta khiến cấp dưới ngưỡng mộ, trầm trồ tán tụng, nguyện ý góp hết sức vì ông chủ. Và với đa số phụ nữ, anh ta mãi là người đàn ông xứng đáng với chữ “độc”.
“Tốt nhất anh nên quên đi, hãy nhớ tới quan hệ của anh và Mục Kiều” Mục Táp bắt chước bộ điệu mỉm cười của anh ta,“Trong mắt em gái tôi…tuyệt đối không chứa chấp được nửa hạt cát. Anh nhất định phải toàn tâm toàn ý với nó, đừng mơ tưởng những thứ linh tinh nữa .”
Cảnh Chí Sâm nghe vậy, ánh mắt bỗng lóe lên tia cảm xúc khác thường. Ngoài cửa sổ, ánh nắng nóng cháy mặt trời, chiếu muôn vàn ánh kim xuống mặt đất. Anh ta khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ rồi hỏi:“Khoan đã, có phải hai bác muốn gả em cho Tống……”
Chưa nói xong đã bị cô cắt đứt:“Chuyện đó không liên quan đến anh, đừng thắc mắc chuyện riêng của tôi.”
Dứt lời, cô kéo cửa, nghiêng thân đi ra.
Cảnh Chí sâm đứng tại chỗ, hơi ngửa thân mình ra sau, tựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, thần sắc thoáng ngưng đọng, như thể lâm vào trầm tư. Qua một lúc lâu, anh ta xoay người, đấm một cú vào chồng tài liệu đặt trên bàn.
Ra khỏi Duy Cách, Mục Táp khe khẽ thở dài, cảm thấy toàn thân khoan khoái dị thường, tựa như trút bỏ gánh nặng bấy lâu trên đôi vai, ngay cả bước đi cũng nhẹ tênh thoăn thoắt.
Đón xe, cô yêu cầu tài xế chạy đến đường Nam Sơn nổi tiếng với những món ăn Nhật. Đến nơi, cô nhảy xuống xe, đi vào cửa hàng bánh ngọt sang trọng. Lúc trở về xe, bên cạnh cô là hai phần bánh puding thơm nức mũi. Cô híp mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy chiều tà rải ánh kim vàng, bóng cây lắc lư theo làn giò, mùa này ở thành H đẹp quá.
Nếu có thể cùng bạn bè lái xe dạo quanh hồ, hay chơi bóng, hoặc leo núi…thì tuyệt.
Đêm nay, Lục Tây Dao gọi điện thoại tới, Mục Táp kể lại chuyện buổi trưa cô và Cảnh Chí Sâm gặp nhau. Lục Tây Dao nghe xong, cảm thán:“Thái độ của cậu bỗng nhiên trở nên quyết tuyệt như vậy, tớ cóc tin không có nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đâu nhé, thừa nhận đi nhóc, cậu yêu Tống Vực rồi.”
Mục Táp nghe vậy, chớp chớp đôi mắt, sau đó sờ sờ trán, thành thực nói:“Yêu anh ấy……? Hiện chưa tới mức đó. Tớ không lừa cậu đâu…… sao nhanh thế được.”
“Chỉ cần một giây ngắn ngủi, tình yêu cũng có thể phát sinh đấy nhóc, chờ cậu phản ứng kịp, chắc phải qua thêm vài năm quá.” Lục Tây Dao cười hì hì,“Cậu không biết mấy ngày nay, mỗi lần nhắc tới anh ta, giọng nói của cậu đặc biệt mềm mại ư? Ngọt y như kẹo đường.”
“Nói chơi hay thiệt thế?” Mục Táp cảm thấy cánh tay mình nổi rộm tầng da gà.
“Thật mà.” Lục Tây Dao gằn từng chữ,“Mục Táp, chắc, chắn, cậu, đã, nhảy, vào, con, đường, tình, yêu, với, Tống Vực rồi.”
Mục Táp bật cười:“Không sao cả, tớ yêu anh ấy chẳng phải là việc đáng mừng à?”
“Còn anh ta? Anh ta đối với cậu thế nào?” Lục Tây Dao hỏi.
“Anh ấy rất tốt .”
“Anh ta từng nói thích cậu chưa? Có khen ngợi ánh mắt cậu đẹp đến mê người không, có bảo rằng mái tóc cậu khiến anh ta mê muội không, gu thời trang của cậu có khiến anh ta yêu thích không?!”
“Hỏi lắm thế.” Mục Táp lấy tay vỗ trán, không khỏi mỉm cười,“Anh ấy sẽ không nói như vậy đâu. Tây Tây, anh ấy theo chủ nghĩa thiết thực, không phải tuýp người lãng mạng.”
“Ồ” Thanh âm Lục Tây Dao lộ vẻ tiếc hận.
“Lãng mạn vốn không thể biến ra cơm ăn……”
“Nhưng tuyệt đối không được thiếu.” Lục Tây Dao lập tức căn dặn,“Cậu đã xui xẻo đụng trúng một gã đàn ông cặn bã rồi, lần này phải biết rút kinh nghiệm. Nâng cao yêu cầu của bản thân lên, đừng quá chiều chuộng anh ta, cũng không được e dè gia thế của anh ta mà nhân nhượng vì lợi ích chung.”
“Không đúng.” Mục Táp nghĩ một lúc, nói như đinh đóng cột,“Anh ấy rất tốt .”
“Quên đi, giờ nói gì với cậu cũng tốn nước bọt.” Lục Tây Dao chuyển đề tài,“Ngày mai thứ bảy, cùng đi dạo nhé. Cậu sắp làm cô dâu, thể nào cũng cần chuẩn bị khối đồ.”
Mục Táp vui vẻ đồng ý.
Hôm sau, hai cô gái đến trung tâm thương mại trên đường Bình Hải để mua sắm, Mục Táp có cơ hội trải nghiệm việc yêu thích của phái nữ, chính là vô tư quẹt thẻ của bạn trai. Trước đó, cô không biết giá trị tấm thẻ là bao nhiêu, chờ đến khi máy ATM hiện lện dãy số, con số trên màn hình khiến Lục Tây Dao lóa mắt. Cô nàng cứng họng, lấy ngón tay chỉ từng con số 0. Loạt số 0 dài ngoằng khiến cô nàng hoa mắt chóng mặt……
“Ôi mẹ ơi, Tống Vực nhiều tiền quá!” Lục Tây Dao gào rống,“Lại hết sức hào phóng! Tớ thu hồi mọi thành kiến lúc trước nhé bạn yêu!”
Mục Táp mỉm cười, sờ đầu cô bạn, rút tấm thẻ, nắm tay bạn kéo đi.
Tầng một, tầng hai, rồi tầng ba, Mục Táp vẫn giữ nguyên dáng vẻ cẩn thận xem xét, lật coi kĩ bảng giá, thứ nào cần mới mua. Lục Tây Dao đâm bực:“Đừng như thế, dù cậu có mua cả cửa hàng cũng không thành vấn đề, cùng lắm chỉ mất đi phần lẻ tẻ.”
“Không nên. Anh ấy kiến tiền vất vả lắm đấy.” Trong đầu Mục Táp bất giác hiện lên hình ảnh anh hút thuốc, hai tay gõ bàn phím,“Cậu không biết đâu, công việc của anh ấy…… lao lực lắm, tiêu tốn nơ ron kinh khủng. Tớ chỉ xem sơ vài số liệu mật mã đã muốn cắn lưỡi tự sát. Thế mà anh ấy phải giải mã, sửa sang, thiết kế lại. Anh ấy thức suốt đêm làm việc là chuyện thường. Tóm lại, sự gian khổ ấy, người ngoài nghề không hiểu nổi đâu.”
Lục Tây Dao trợn tròn mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng ken két:“Cậu thuộc dạng cuồng ngược đãi bản thân à? Lúc trước lẽo đẽo theo Cảnh Chí Sâm bốn năm, chả thu được thứ gì hay ho. Còn ngu ngốc vì sinh nhật hắn ta, tặng cái áo cao cấp cho lắm vào, sau đó gặm mì gói suốt nguyên tháng trời. Giờ cũng chả kém, sắp làm vợ người ta tới nơi, mà ngay cả mấy ngàn đồng cũng không dám tiêu hả?”
Lời nói của Lục Tây Dao truyền từ lỗ tai trái sang lỗ tai phải của Mục Táp rồi bay tót ra ngoài, cô cầm món đồ giá một nghìn đồng, cười nói:“Cái này được nè, lớn hay nhỏ đều hợp, không biết có giảm giá không nhỉ?”
Vì Mục Táp tiết kiệm tiền cho Tống Vực, thành thử phải chịu ánh mắt khinh bỉ của Lục Tây Dao suốt từ tầng 1 đến tầng 4. Cuối cùng, Mục Táp chịu không thấu sự ‘đay nghiến’ của cô bạn, đành miễn cường đến tầng bày bán sản phẩm cao cấp.
Đi vào nơi xa hoa sang trọng, Lục Tây Dao kéo Mục Táp tới quầy hàng bán trang sức và trang phục nổi tiếng của Pháp, chọn giúp cô một cái áo khoác tây trang màu tím.
Mục Táp thấy ưng cái áo, vừa định cầm đi thử, tia sáng nơi khoé mắt chợt lướt qua bóng dáng xinh đẹp đang tiến vào.
Là Mạc Tử Tuyền. Chị ta ăn mặc thanh nhã, bên ngoài là áo khoác màu sáng, phía trong là áo mỏng hơi trễ ngực màu xanh ngọc. Trên cổ mang khăn lụa màu trắng, thấp thoáng che đi viên ngọc phỉ thuý màu xanh đen hình giọt nước. Phía sau buộc tóc đuôi ngựa, tay trái cầm cây dù màu đen, tay phải cầm một đồ vật lạ, nhìn rất đẳng cấp và thời thượng, tuyệt đối không phải là túi xách bình thường.
Lục Tây Dao bật giọng tán thưởng:“Ôi, mỹ nữ kìa, nhìn có khí chất của Lương Lạc Thi*.”
* Lương Lạc Thi: một nữ ca sĩ, diễn viên Hồng Kông.
Mạc Tử Tuyền quay đầu lại, Lục Tây Dao nhận xét tiếp:“Nhưng ngoại hình không giống Lương Lạc Thi, cô này đẹp hơn gấp bội.”
Mục Táp cười cười, nhẹ nhàng vẫy tay. Mạc Tử Tuyền nhìn thấy Mục Táp, bèn bước nhanh tới, thanh âm êm dịu :“Thật khéo, em đi dạo với bạn à?”
“Vâng, lâu rồi em chưa đi shopping.”
“Tống Vực đâu? Cậu ấy không đi cùng em ư?”
“Anh ấy bận quá, chưa có thời gian rỗi.”
Mạc Tử Tuyền nghe vậy, nụ cười thoáng âm trầm:“À, công việc của cậu ấy rất bận, cậu ấy lại là người tham công tiếc việc, em đừng để bụng nhé.”
“Sao có thể ạ.” Mục Táp hỏi,“Chị thường tới đây mua sắm?”
“Ừm, chị thích quần áo và trang sức ở đây, lâu lâu đến xem có hàng mới hay không.” Ánh mắt Mạc Tử Tuyền liếc dọc áo khoác trong tay Mục Táp, đánh giá một phen,“Quá khéo, tuần trước chị mới mua kiểu áo này nè.”
“Thế hả chị?” Mục Táp nghe xong, cúi đầu nhìn áo khoác. Tuy cô rất thích, nhưng ‘đụng hàng’ với chị dâu tương lai thì không hay lắm. Cho dù cô không ngại, nhưng chắc gì chị ta sẽ không để ý.
“Có điều…dù chị đã lựa số nhỏ nhất, nhưng mặc vẫn hơi rộng. Cái em đang cầm có cùng cỡ với cái chị mua, hay em vào thử đi. Nếu mặc vừa, không cần tốn tiền đâu, chị tặng em cái của chị.” Mạc Tử Tuyền vui vẻ nói,“Chị mới mặc một lần thôi, đã giặt ủi sạch sẽ, được bọc trong túi chống bụi, treo ngay ngắn thẳng thớm, nhìn y như mới.”
“Thế thì ngại quá .” Mục Táp nói,“Cái áo này đắt tiền lắm.”
“Coi như chị tặng quà cưới sớm đi.” Mạc Tử Tuyền tươi cười rạng rỡ,“Em đừng ghét bỏ nhé.”
Thịnh tình của chị ta khiến Mục Táp khó từ chối. Nếu kiên trì cự tuyệt thì lại giống làm kiêu, nên Mục Táp gật đồng đồng ý. Lục Tây Dao cùng cô đi vào phòng thay đồ, luôn mồm xuýt xoa:“Cô ta là chị dâu tương lai của cậu hả? Lời đồn không hề khoa trương nhỉ, tớ chấn động khi thấy cô ta đấy. Chao ôi,làn da trắng nõn, mịn màng non ra nước. Cô ta dùng son môi hiệu gì thế? Màu tự nhiên tươi ghê……”
Mục Táp mỉm cười, cởi áo khoác trên người, mặc cái áo mới, vừa soi gương vừa nói:“Tớ kể với cậu rồi mà, chị ấy là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.”
“Đáng tiếc hồng nhan bạc phận, trẻ đẹp thế mà ……”
Mục Táp lập tức ngăn cản những lời tràng giang đại hải của cô bạn:“Đừng nói nữa, người ta còn ở bên ngoài đó.”
Lục Tây Dao tự vã miệng mình, nói tiếp “ Cô ta cũng tinh tế lắm nha. Nhìn ra được cậu thích cái áo này, lại băn khoăn việc cậu ngại đụng hàng, nên cố tình tìm lý do tặng cậu.”
Mục Táp gật đầu:“Chị ấy tốt lắm, lần trước tớ đến Tống gia, chị ấy tự xuống bếp nấu nguyên một bàn thức ăn ngon, còn pha trà cho tớ uống. Lúc tớ trò chuyện với bác Tống, chị ấy lẳng lặng ngồi một bên, nói rất ít, luôn để ý châm trà cho bác Tống. Chị ấy là người biết quan tâm, săn sóc người khác.”
“Ái chà, cậu làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?”
“Cô ta đẹp người đẹp nết, tài nấu nướng tuyệt vời, còn hiếu thuận với nhà chồng. Ăn đứt cậu mọi mặt.” Lục Tây Dao đưa ra nhận xét khách quan.
“Quan hệ gì đến tớ.” Mục Táp nghiêng người, ngó phía sau,“Vì sao tớ phải cạnh tranh với chị ấy?”
“Bởi hai người đều là con dâu Tống gia, nên người bên ngoài thể nào cũng ngầm so sánh hai người với nhau.”
Mục Táp bất đắc dĩ nở nụ cười, lắc đầu:“Không sao cả, ai muốn so cứ so.”
Mục Táp vô cùng hài lòng với cái áo. Lúc cô đi ra, Mạc Tử Tuyền tới gần, cười tươi rói:“Đẹp lắm, vừa khít người. Ok, quyết định vậy đi, chị lấy cái kia tặng em.”
Mục Táp đồng ý, nói cảm ơn.
“Đừng khách sáo, đây là tâm ý của chị mà.” Mạc Tử Tuyền nói.
Đã đến đây, còn mặc thử đồ của người ta, nếu không mua thứ gì thì kì lắm. Mục Táp quyết định dạo thêm một vòng, chọn mua một bao khoá tinh xảo. Lúc quẹt thẻ, cô kí tên Tống Vực. Mạc Tử Tuyền đứng bên cạnh trông thấy, mắt liền tối sầm. Song khi nhìn Mục Táp, ánh mắt chị ta lại trong veo, cười nói tự nhiên như đùa giỡn:“Đây là thẻ của Tống Vực à, chắc cậu ấy áy náy việc không thể đi dạo phố cùng em, nên lấy tiền bồi tội .”
“Hoá ra là vậy, may mắn có chị nhắc nhở, để tối nay em gọi điện, hỏi rõ anh ấy xem sao.” Mục Táp hùa theo sự đùa bỡn của chị ta.
Ý cười không giảm nơi khoé môi Mạc Tử Tuyền, có điều, bàn tay giấu trong tay áo co thành nắm đấm chặt, móng tay đâm mạnh lòng bàn tay.
Thế nhưng, lại có sự khoái trá xen lẫn cơn tức giận.
Tống Vực hiển nhiên không đặt Mục Táp trong lòng, thậm chí lười dạo phố cùng cô ta. Gì mà công việc bận bịu? Chỉ là cái cớ. Đã từng…chỉ cần chị ta giở chiêu ‘nhõng nhẽo’, Tống Vực liền xuất hiện, dẫn chị ta đến các khu trung tâm lớn của thành H, mua sắm nhiều không đếm xuể. Chị ta muốn cái gì, có cái đấy. Lúc đó, trong mắt Tống Hạo và Tống Vực, Mạc Tử Tuyền là nàng công chúa kiêu kỳ diễm lệ, chị ta chính là niềm ao ước của hai anh em họ.
Chị ta vẫn nhớ rõ, có một lần, dù xách về lỉnh kỉnh những túi đồ to nhỏ, nhưng tâm trạng chị ta vẫn không tốt lên được, nên miệng ngậm chặt, nửa chữ cũng không thốt. Lúc ấy, Tống Vực đi tới, vừa bất đắc dĩ vừa trìu mến nhìn chị ta, hỏi:“Tiểu công chúa, em còn yêu sách gì nữa?”
Hiện tại…quá đỗi châm chọc……
Mục Táp xách đồ, cười với Mạc Tử Tuyền:“Tụi em định đi dạo chỗ khác, chị đi cùng tụi em nha?”
“Thôi khỏi.” Mạc Tử Tuyền dịu dàng nói,“Hai người đi đi, chị hơi mệt, chắc vào quán cà phê phía sau ngồi nghỉ tí.”
“Được ạ.”
Buổi tối, Mục Táp gọi điện cho Tống Vực. Tống Vực cười trêu ghẹo:“Tiêu hết tiền chưa em?”
“Sao tiêu hết nổi.” Mục Táp mỉm cười,“Tấm thẻ của anh xém hù chết em và Tây Tây. Em không có năng lực xài hết đâu.”
“Đều nói kiếm tiền khó, nào thấy ai than xài tiền khổ. Có phải em tiếc tiền cho anh không?” Ban đêm, giọng nói Tống Vực lành lạnh tựa nước, như thể truyền qua sóng điện thoại, thấm vào da thịt Mục Táp, khiến tâm hồn cô nhộn nhạo.
“Nhưng anh kiếm tiền vất vả lắm.”
Tống Vực cười nhẹ, lười nhác nói:“Không hề vất vả. Đừng tiết kiệm giùm anh, em thích gì cứ mua. Cả đời chỉ làm cô dâu một lần, sao em có thể bủn xỉn với bản thân mình được. Dù em mua hết khu trung tâm, anh cũng không nhíu mày một cái đâu.”
Sao lời anh nói nghe êm tai thế?
Nhất là câu, cả đời chỉ làm cô dâu một lần.
“Ừm, vậy em sẽ học cách tiêu xài.” Mục Táp lắc lắc đầu,“Sau này em mà sa đoạ thì anh đừng hối hận đấy.”
“Anh cầu còn không được.”
“À mà.”
“Gì thế?”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Mới từ công ty về khách sạn, tắm rửa xong xuôi thấy bụng hơi đói, nên anh uống tí rượu, dùng chút đồ ăn nhẹ.”
Hèn gì giọng nói anh bỗng dưng trầm khàn gợi cảm, đê mê đến thế, hoá ra có men rượu làm chất xúc tác. Thanh âm của anh như hoà vào lớp cát mịn, dán sát tai cô, từng chữ lọt sâu xuống đáy tai, thong thả, trầm thấp, bùi bùi.
“Em…… có chút nhớ anh.” Mục Táp buột miệng cảm thán.
Chữ ‘anh’ vừa chấm dứt, điện thoại liền tắt máy. Mục Táp ‘Á” một tiếng, phóng xuống giường, tức tốc sạc pin.
Sau khi màn hình sáng lên, cô nhận được tin nhắn.
Mở tin ra thì thấy.
“Cám ơn em đã nhớ anh. Anh thật sự rất vui.”
Cô ngồi trên tấm thảm, lặng thinh nhìn tin nhắn. Làn gió đêm thổi vào, bay lơ phơ lất phất sau gáy cô, mang theo hương hoa say lòng người, cô cảm thấy một nơi nào đó trên cơ thể mình đang tê dại.
Cái gọi là gió xuân đêm mê đắm, hoá ra để chỉ tình cảnh này.
“Cảnh Chí Sâm, hiện tại chỉ có hai chúng ta, làm ơn lột mặt nạ giả dối của anh xuống giùm.” Mục Táp nghiêm túc đáp trả,“Anh sớm biết bốn năm nay, những việc tôi làm là vì điều gì, bất kể động lực hay mục tiêu của tôi, đều chỉ xoay quanh một thứ duy nhất. Chẳng phải IQ anh cao lắm sao, chưa kể khôn lỏi là số một, thế mà lại không nhận ra tôi thích anh? Mỗi khi tôi nản lòng thoái chí, anh lại bố thí chút tình cảm để làm mồi nhử, châm lên ý chí chiến đấu cho tôi. Một lần rồi lại một lần, tôi hệt như con rối, bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tôi thừa nhận, ở phương diện này, anh là cao thủ. Một kẻ ngu như tôi, không thể là đối thủ của anh, tôi thua đẹp mặt lắm rồi. Hiện tại anh và Kiều Kiều đã công khai quan hệ, đồng nghĩa với việc chúng ta chấm dứt trò chơi ái muội đó.”
Trước kia, anh ta và cô đều là những người độc thân tự do. Lúc ấy, hai người họ chơi trò ỡm ờ, đưa đẩy tình cảm. Tuy rằng, cô luôn phải sống trong cảm giác bất an, lo được lo mất, song thỉnh thoảng vẫn có tí ngọt ngào lãng mạn. Nhưng bây giờ cô sắp lập gia đình, anh ta cũng đã đến với em gái cô, nếu tiếp tục duy trì tình cảm mập mờ khi gần khi xa ấy…. quá ghê tởm, chả bằng cầm thú.
Cảnh Chí Sâm nghe vậy, bật tiếng cười khẽ:“Dù em tin hay không, anh vẫn phải nói, anh không hề có ý đùa giỡn em. Táp Táp, anh chưa bao giờ muốn tổn thương em”
“Ồ, ra thế?” Mục Táp cười lạnh, vặn hỏi,“Là ai say rượu liền nắm tay tôi, chủ động hôn tôi, hứa với tôi khi tôi ba mươi tuổi mà chưa gả đi thì sẽ lập tức cưới tôi? Lúc ấy, tôi y chang con khờ, ngây ngô tin lời anh nói. Kết quả ra sao? Chưa đầy một tuần, anh đã đột ngột thay đổi thái độ, lạnh lùng xa cách, cố ý trốn tránh tôi, hèn đến nỗi không dám tiếp điện thoại…… Cảnh Chí Sâm, đến mức ấy thì anh còn phủ nhận cái gì, còn ‘mặt dày’ muốn phân bua, giải thích gì? Tôi chẳng thèm so đo với mấy câu lẻo mép của anh nữa, cũng không lấy chuyện này để phá bĩnh tình cảm của anh và Mục Kiều, anh không cần phải sợ.”
“Táp Táp, anh biết hiện giờ anh nói gì em cũng không tin.” Bàn tay Cảnh Chí Sâm đặt trên vai cô tăng thêm lực, đôi môi mấp máy, cân nhắc dùng từ,“Em đã nghĩ qua chưa, có lẽ lần đó, những lời anh nói đều thật lòng thật dạ? Ít nhất tại giây phút mở miệng hứa hẹn, suy nghĩ của anh chính xác là vậy. Em luôn đối tốt với anh, anh nguyện ý thề ước cùng em.”
“Say rượu thành ‘vu lý khán hoa’* đúng không?” Mục Táp nghiêng người, chau mày tránh bàn tay anh ta “Đợi khi tỉnh rượu thì phủi tay vứt sạch, xem như việc gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói. Cảnh Chí Sâm, anh là điển hình của người làm việc lớn, tôi biết những việc ‘nhi nữ tình trường’ với anh chỉ là ruồi muỗi, không đáng để mắt đến. Con người anh luôn điềm tĩnh thong dong, nào biết xấu hổ. Tôi phấn đấu cả đời cũng không thể đạt tới ‘đẳng cấp’ đó. Tôi không phải đối thủ của anh đâu, về sau đừng quấy rầy tôi nữa.”
* vu lý khán hoa: thành ngữ hình dung người lớn tuổi thị lực kém đi, hay nhầm lẫn nọ kia. ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo. Tương tự với câu ‘trông gà hóa cuốc’ Cảnh Chí Sâm chậm rãi thu hồi cánh tay lơ lửng giữa không trung, tay áo của bộ âu phục hoàn mỹ bao dọc theo cánh tay anh ta. Đầu ngón tay cuộn lại, anh ta cúi đầu, cười khổ:“Xem ra em quyết tâm không nhìn mặt anh cả đời. Cũng đáng đời anh mà, vô ý trêu đùa tình cảm của em. Em tức giận, phẫn nộ là đúng. Thế nhưng Táp Táp à, không phải với ai anh cũng đối xử như vậy. Anh không phải kẻ thích chơi trò tình cảm ái muội. Không thể không thừa nhận, em có nhiều phẩm chất tốt khiến anh ấn tượng. Anh luôn có thiện cảm với em.” “Đồ của tôi đâu?” Ánh mắt Mục Táp dời khỏi gương mặt anh ta, quan sát khắp phòng. Cô không muốn tốn thời gian vào đề tài vô bổ này.
Hai chữ ‘thiện cảm’ thoát ra từ mồm anh ta từng khiến trái tim cô đập dồn dập, mặt đỏ tai hồng. Nhưng hiện tại, nó không thể khiến đáy lòng cô dậy nổi một gợn sóng. Cô đã nhìn rõ bản chất của sự việc, với anh ta, lời nói chẳng mất tiền mua, nên dại gì không dùng mấy lời ngon ngọt để lấy lòng người khác. Cái mồm bép xép quen rồi, nói gì cũng chả biết ngượng. Lời nói và chân tình của anh ta hoàn toàn không liên hệ.
“Những vật đó cứ để anh giữ đi.” Anh ta thấp giọng nói,“Coi như lưu lại chút kỉ niệm về em.”
“Tôi không tính lưu lại cho anh kỉ niệm gì cả…… Những thứ ấy chẳng khác rác rưởi, anh muốn giữ tùy anh, tôi không quan tâm.” Mục Táp xoay người. Trước khi đến đây, cô đã đoán được mục đích của Cảnh Chí Sâm không đơn giản là muốn trả đồ cho cô. Anh ta nhất định có ý khác. Mà cô quyết định đến đây… là bắt bản thân phải thẳng thắng đối diện với sự thất bại của mình.
Không việc gì phải trốn, cô chỉ phạm một lỗi duy nhất, là ôm hi vọng quá lâu với Cảnh Chí Sâm, chưa đến tường Nam chưa quay đầu *. Cô chịu đau khổ là đáng, bây giờ tất cả đều được giải thoát rồi.
*chưa đến tường Nam chưa quay đầu : Ý nói hành vi cố chấp của một người, khăng khăng với ý định của mình, không tiếp thu ý kiến người khác.
Tường Nam cũng chỉ là một bức tường. Gọi như vậy vì ở thời Nam triều, cơ ngơi của quan lớn hay những người có địa vị, thế lực đều xây dựng một bức tường làm bình phong trước cổng chính. Cho nên khi ra cổng, người ta phải rẽ hướng trái hoặc phải. Nếu đi thẳng, chắc hẳn sẽ đụng phải bức tường( hay Tường Nam)
“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm gọi tên cô, nán bước chân cô lại, anh ta nhướn mày, húng hắng ho,“Mặc kệ thế nào, anh vẫn cám ơn em, sự yêu thích của em đem đến vinh hạnh cho anh. Vì anh, em trả giá cho Duy Cách nhiều hơn thu hoạch, anh mãi không quên”
Mục Táp ngoái đầu, bình tĩnh nhìn anh ta, vẫn là bộ dáng tuấn tú của buổi đầu gặp gỡ, chỉ khác biệt ở chỗ, giờ đây anh ta trầm ổn, nội liễm hơn xưa. Mặt mày thần thái sáng ngời, toát lên vẻ tự tin phi thường, trời sinh đã là dáng vẻ lãnh đạo. Nhớ tới khoảng thời gian bốn năm tiếp xúc…anh ta là người hăng hái, năng nổ trong công việc, lại cẩn thận tỉ mỉ, là tín đồ của chủ nghĩa hoàn mỹ . Còn với đồng nghiệp hay cấp dưới, anh ta luôn dùng thái độ ôn hòa để giao tiếp, nói chuyện hài hước hóm hỉnh, không hà khắc hay cứng ngắt. Nhiều lúc còn tự mình hoàn thành những việc nhỏ nhặt. Anh ta khiến cấp dưới ngưỡng mộ, trầm trồ tán tụng, nguyện ý góp hết sức vì ông chủ. Và với đa số phụ nữ, anh ta mãi là người đàn ông xứng đáng với chữ “độc”.
“Tốt nhất anh nên quên đi, hãy nhớ tới quan hệ của anh và Mục Kiều” Mục Táp bắt chước bộ điệu mỉm cười của anh ta,“Trong mắt em gái tôi…tuyệt đối không chứa chấp được nửa hạt cát. Anh nhất định phải toàn tâm toàn ý với nó, đừng mơ tưởng những thứ linh tinh nữa .”
Cảnh Chí Sâm nghe vậy, ánh mắt bỗng lóe lên tia cảm xúc khác thường. Ngoài cửa sổ, ánh nắng nóng cháy mặt trời, chiếu muôn vàn ánh kim xuống mặt đất. Anh ta khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ rồi hỏi:“Khoan đã, có phải hai bác muốn gả em cho Tống……”
Chưa nói xong đã bị cô cắt đứt:“Chuyện đó không liên quan đến anh, đừng thắc mắc chuyện riêng của tôi.”
Dứt lời, cô kéo cửa, nghiêng thân đi ra.
Cảnh Chí sâm đứng tại chỗ, hơi ngửa thân mình ra sau, tựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, thần sắc thoáng ngưng đọng, như thể lâm vào trầm tư. Qua một lúc lâu, anh ta xoay người, đấm một cú vào chồng tài liệu đặt trên bàn.
Ra khỏi Duy Cách, Mục Táp khe khẽ thở dài, cảm thấy toàn thân khoan khoái dị thường, tựa như trút bỏ gánh nặng bấy lâu trên đôi vai, ngay cả bước đi cũng nhẹ tênh thoăn thoắt.
Đón xe, cô yêu cầu tài xế chạy đến đường Nam Sơn nổi tiếng với những món ăn Nhật. Đến nơi, cô nhảy xuống xe, đi vào cửa hàng bánh ngọt sang trọng. Lúc trở về xe, bên cạnh cô là hai phần bánh puding thơm nức mũi. Cô híp mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy chiều tà rải ánh kim vàng, bóng cây lắc lư theo làn giò, mùa này ở thành H đẹp quá.
Nếu có thể cùng bạn bè lái xe dạo quanh hồ, hay chơi bóng, hoặc leo núi…thì tuyệt.
Đêm nay, Lục Tây Dao gọi điện thoại tới, Mục Táp kể lại chuyện buổi trưa cô và Cảnh Chí Sâm gặp nhau. Lục Tây Dao nghe xong, cảm thán:“Thái độ của cậu bỗng nhiên trở nên quyết tuyệt như vậy, tớ cóc tin không có nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đâu nhé, thừa nhận đi nhóc, cậu yêu Tống Vực rồi.”
Mục Táp nghe vậy, chớp chớp đôi mắt, sau đó sờ sờ trán, thành thực nói:“Yêu anh ấy……? Hiện chưa tới mức đó. Tớ không lừa cậu đâu…… sao nhanh thế được.”
“Chỉ cần một giây ngắn ngủi, tình yêu cũng có thể phát sinh đấy nhóc, chờ cậu phản ứng kịp, chắc phải qua thêm vài năm quá.” Lục Tây Dao cười hì hì,“Cậu không biết mấy ngày nay, mỗi lần nhắc tới anh ta, giọng nói của cậu đặc biệt mềm mại ư? Ngọt y như kẹo đường.”
“Nói chơi hay thiệt thế?” Mục Táp cảm thấy cánh tay mình nổi rộm tầng da gà.
“Thật mà.” Lục Tây Dao gằn từng chữ,“Mục Táp, chắc, chắn, cậu, đã, nhảy, vào, con, đường, tình, yêu, với, Tống Vực rồi.”
Mục Táp bật cười:“Không sao cả, tớ yêu anh ấy chẳng phải là việc đáng mừng à?”
“Còn anh ta? Anh ta đối với cậu thế nào?” Lục Tây Dao hỏi.
“Anh ấy rất tốt .”
“Anh ta từng nói thích cậu chưa? Có khen ngợi ánh mắt cậu đẹp đến mê người không, có bảo rằng mái tóc cậu khiến anh ta mê muội không, gu thời trang của cậu có khiến anh ta yêu thích không?!”
“Hỏi lắm thế.” Mục Táp lấy tay vỗ trán, không khỏi mỉm cười,“Anh ấy sẽ không nói như vậy đâu. Tây Tây, anh ấy theo chủ nghĩa thiết thực, không phải tuýp người lãng mạng.”
“Ồ” Thanh âm Lục Tây Dao lộ vẻ tiếc hận.
“Lãng mạn vốn không thể biến ra cơm ăn……”
“Nhưng tuyệt đối không được thiếu.” Lục Tây Dao lập tức căn dặn,“Cậu đã xui xẻo đụng trúng một gã đàn ông cặn bã rồi, lần này phải biết rút kinh nghiệm. Nâng cao yêu cầu của bản thân lên, đừng quá chiều chuộng anh ta, cũng không được e dè gia thế của anh ta mà nhân nhượng vì lợi ích chung.”
“Không đúng.” Mục Táp nghĩ một lúc, nói như đinh đóng cột,“Anh ấy rất tốt .”
“Quên đi, giờ nói gì với cậu cũng tốn nước bọt.” Lục Tây Dao chuyển đề tài,“Ngày mai thứ bảy, cùng đi dạo nhé. Cậu sắp làm cô dâu, thể nào cũng cần chuẩn bị khối đồ.”
Mục Táp vui vẻ đồng ý.
Hôm sau, hai cô gái đến trung tâm thương mại trên đường Bình Hải để mua sắm, Mục Táp có cơ hội trải nghiệm việc yêu thích của phái nữ, chính là vô tư quẹt thẻ của bạn trai. Trước đó, cô không biết giá trị tấm thẻ là bao nhiêu, chờ đến khi máy ATM hiện lện dãy số, con số trên màn hình khiến Lục Tây Dao lóa mắt. Cô nàng cứng họng, lấy ngón tay chỉ từng con số 0. Loạt số 0 dài ngoằng khiến cô nàng hoa mắt chóng mặt……
“Ôi mẹ ơi, Tống Vực nhiều tiền quá!” Lục Tây Dao gào rống,“Lại hết sức hào phóng! Tớ thu hồi mọi thành kiến lúc trước nhé bạn yêu!”
Mục Táp mỉm cười, sờ đầu cô bạn, rút tấm thẻ, nắm tay bạn kéo đi.
Tầng một, tầng hai, rồi tầng ba, Mục Táp vẫn giữ nguyên dáng vẻ cẩn thận xem xét, lật coi kĩ bảng giá, thứ nào cần mới mua. Lục Tây Dao đâm bực:“Đừng như thế, dù cậu có mua cả cửa hàng cũng không thành vấn đề, cùng lắm chỉ mất đi phần lẻ tẻ.”
“Không nên. Anh ấy kiến tiền vất vả lắm đấy.” Trong đầu Mục Táp bất giác hiện lên hình ảnh anh hút thuốc, hai tay gõ bàn phím,“Cậu không biết đâu, công việc của anh ấy…… lao lực lắm, tiêu tốn nơ ron kinh khủng. Tớ chỉ xem sơ vài số liệu mật mã đã muốn cắn lưỡi tự sát. Thế mà anh ấy phải giải mã, sửa sang, thiết kế lại. Anh ấy thức suốt đêm làm việc là chuyện thường. Tóm lại, sự gian khổ ấy, người ngoài nghề không hiểu nổi đâu.”
Lục Tây Dao trợn tròn mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng ken két:“Cậu thuộc dạng cuồng ngược đãi bản thân à? Lúc trước lẽo đẽo theo Cảnh Chí Sâm bốn năm, chả thu được thứ gì hay ho. Còn ngu ngốc vì sinh nhật hắn ta, tặng cái áo cao cấp cho lắm vào, sau đó gặm mì gói suốt nguyên tháng trời. Giờ cũng chả kém, sắp làm vợ người ta tới nơi, mà ngay cả mấy ngàn đồng cũng không dám tiêu hả?”
Lời nói của Lục Tây Dao truyền từ lỗ tai trái sang lỗ tai phải của Mục Táp rồi bay tót ra ngoài, cô cầm món đồ giá một nghìn đồng, cười nói:“Cái này được nè, lớn hay nhỏ đều hợp, không biết có giảm giá không nhỉ?”
Vì Mục Táp tiết kiệm tiền cho Tống Vực, thành thử phải chịu ánh mắt khinh bỉ của Lục Tây Dao suốt từ tầng 1 đến tầng 4. Cuối cùng, Mục Táp chịu không thấu sự ‘đay nghiến’ của cô bạn, đành miễn cường đến tầng bày bán sản phẩm cao cấp.
Đi vào nơi xa hoa sang trọng, Lục Tây Dao kéo Mục Táp tới quầy hàng bán trang sức và trang phục nổi tiếng của Pháp, chọn giúp cô một cái áo khoác tây trang màu tím.
Mục Táp thấy ưng cái áo, vừa định cầm đi thử, tia sáng nơi khoé mắt chợt lướt qua bóng dáng xinh đẹp đang tiến vào.
Là Mạc Tử Tuyền. Chị ta ăn mặc thanh nhã, bên ngoài là áo khoác màu sáng, phía trong là áo mỏng hơi trễ ngực màu xanh ngọc. Trên cổ mang khăn lụa màu trắng, thấp thoáng che đi viên ngọc phỉ thuý màu xanh đen hình giọt nước. Phía sau buộc tóc đuôi ngựa, tay trái cầm cây dù màu đen, tay phải cầm một đồ vật lạ, nhìn rất đẳng cấp và thời thượng, tuyệt đối không phải là túi xách bình thường.
Lục Tây Dao bật giọng tán thưởng:“Ôi, mỹ nữ kìa, nhìn có khí chất của Lương Lạc Thi*.”
* Lương Lạc Thi: một nữ ca sĩ, diễn viên Hồng Kông.
Mạc Tử Tuyền quay đầu lại, Lục Tây Dao nhận xét tiếp:“Nhưng ngoại hình không giống Lương Lạc Thi, cô này đẹp hơn gấp bội.”
Mục Táp cười cười, nhẹ nhàng vẫy tay. Mạc Tử Tuyền nhìn thấy Mục Táp, bèn bước nhanh tới, thanh âm êm dịu :“Thật khéo, em đi dạo với bạn à?”
“Vâng, lâu rồi em chưa đi shopping.”
“Tống Vực đâu? Cậu ấy không đi cùng em ư?”
“Anh ấy bận quá, chưa có thời gian rỗi.”
Mạc Tử Tuyền nghe vậy, nụ cười thoáng âm trầm:“À, công việc của cậu ấy rất bận, cậu ấy lại là người tham công tiếc việc, em đừng để bụng nhé.”
“Sao có thể ạ.” Mục Táp hỏi,“Chị thường tới đây mua sắm?”
“Ừm, chị thích quần áo và trang sức ở đây, lâu lâu đến xem có hàng mới hay không.” Ánh mắt Mạc Tử Tuyền liếc dọc áo khoác trong tay Mục Táp, đánh giá một phen,“Quá khéo, tuần trước chị mới mua kiểu áo này nè.”
“Thế hả chị?” Mục Táp nghe xong, cúi đầu nhìn áo khoác. Tuy cô rất thích, nhưng ‘đụng hàng’ với chị dâu tương lai thì không hay lắm. Cho dù cô không ngại, nhưng chắc gì chị ta sẽ không để ý.
“Có điều…dù chị đã lựa số nhỏ nhất, nhưng mặc vẫn hơi rộng. Cái em đang cầm có cùng cỡ với cái chị mua, hay em vào thử đi. Nếu mặc vừa, không cần tốn tiền đâu, chị tặng em cái của chị.” Mạc Tử Tuyền vui vẻ nói,“Chị mới mặc một lần thôi, đã giặt ủi sạch sẽ, được bọc trong túi chống bụi, treo ngay ngắn thẳng thớm, nhìn y như mới.”
“Thế thì ngại quá .” Mục Táp nói,“Cái áo này đắt tiền lắm.”
“Coi như chị tặng quà cưới sớm đi.” Mạc Tử Tuyền tươi cười rạng rỡ,“Em đừng ghét bỏ nhé.”
Thịnh tình của chị ta khiến Mục Táp khó từ chối. Nếu kiên trì cự tuyệt thì lại giống làm kiêu, nên Mục Táp gật đồng đồng ý. Lục Tây Dao cùng cô đi vào phòng thay đồ, luôn mồm xuýt xoa:“Cô ta là chị dâu tương lai của cậu hả? Lời đồn không hề khoa trương nhỉ, tớ chấn động khi thấy cô ta đấy. Chao ôi,làn da trắng nõn, mịn màng non ra nước. Cô ta dùng son môi hiệu gì thế? Màu tự nhiên tươi ghê……”
Mục Táp mỉm cười, cởi áo khoác trên người, mặc cái áo mới, vừa soi gương vừa nói:“Tớ kể với cậu rồi mà, chị ấy là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.”
“Đáng tiếc hồng nhan bạc phận, trẻ đẹp thế mà ……”
Mục Táp lập tức ngăn cản những lời tràng giang đại hải của cô bạn:“Đừng nói nữa, người ta còn ở bên ngoài đó.”
Lục Tây Dao tự vã miệng mình, nói tiếp “ Cô ta cũng tinh tế lắm nha. Nhìn ra được cậu thích cái áo này, lại băn khoăn việc cậu ngại đụng hàng, nên cố tình tìm lý do tặng cậu.”
Mục Táp gật đầu:“Chị ấy tốt lắm, lần trước tớ đến Tống gia, chị ấy tự xuống bếp nấu nguyên một bàn thức ăn ngon, còn pha trà cho tớ uống. Lúc tớ trò chuyện với bác Tống, chị ấy lẳng lặng ngồi một bên, nói rất ít, luôn để ý châm trà cho bác Tống. Chị ấy là người biết quan tâm, săn sóc người khác.”
“Ái chà, cậu làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?”
“Cô ta đẹp người đẹp nết, tài nấu nướng tuyệt vời, còn hiếu thuận với nhà chồng. Ăn đứt cậu mọi mặt.” Lục Tây Dao đưa ra nhận xét khách quan.
“Quan hệ gì đến tớ.” Mục Táp nghiêng người, ngó phía sau,“Vì sao tớ phải cạnh tranh với chị ấy?”
“Bởi hai người đều là con dâu Tống gia, nên người bên ngoài thể nào cũng ngầm so sánh hai người với nhau.”
Mục Táp bất đắc dĩ nở nụ cười, lắc đầu:“Không sao cả, ai muốn so cứ so.”
Mục Táp vô cùng hài lòng với cái áo. Lúc cô đi ra, Mạc Tử Tuyền tới gần, cười tươi rói:“Đẹp lắm, vừa khít người. Ok, quyết định vậy đi, chị lấy cái kia tặng em.”
Mục Táp đồng ý, nói cảm ơn.
“Đừng khách sáo, đây là tâm ý của chị mà.” Mạc Tử Tuyền nói.
Đã đến đây, còn mặc thử đồ của người ta, nếu không mua thứ gì thì kì lắm. Mục Táp quyết định dạo thêm một vòng, chọn mua một bao khoá tinh xảo. Lúc quẹt thẻ, cô kí tên Tống Vực. Mạc Tử Tuyền đứng bên cạnh trông thấy, mắt liền tối sầm. Song khi nhìn Mục Táp, ánh mắt chị ta lại trong veo, cười nói tự nhiên như đùa giỡn:“Đây là thẻ của Tống Vực à, chắc cậu ấy áy náy việc không thể đi dạo phố cùng em, nên lấy tiền bồi tội .”
“Hoá ra là vậy, may mắn có chị nhắc nhở, để tối nay em gọi điện, hỏi rõ anh ấy xem sao.” Mục Táp hùa theo sự đùa bỡn của chị ta.
Ý cười không giảm nơi khoé môi Mạc Tử Tuyền, có điều, bàn tay giấu trong tay áo co thành nắm đấm chặt, móng tay đâm mạnh lòng bàn tay.
Thế nhưng, lại có sự khoái trá xen lẫn cơn tức giận.
Tống Vực hiển nhiên không đặt Mục Táp trong lòng, thậm chí lười dạo phố cùng cô ta. Gì mà công việc bận bịu? Chỉ là cái cớ. Đã từng…chỉ cần chị ta giở chiêu ‘nhõng nhẽo’, Tống Vực liền xuất hiện, dẫn chị ta đến các khu trung tâm lớn của thành H, mua sắm nhiều không đếm xuể. Chị ta muốn cái gì, có cái đấy. Lúc đó, trong mắt Tống Hạo và Tống Vực, Mạc Tử Tuyền là nàng công chúa kiêu kỳ diễm lệ, chị ta chính là niềm ao ước của hai anh em họ.
Chị ta vẫn nhớ rõ, có một lần, dù xách về lỉnh kỉnh những túi đồ to nhỏ, nhưng tâm trạng chị ta vẫn không tốt lên được, nên miệng ngậm chặt, nửa chữ cũng không thốt. Lúc ấy, Tống Vực đi tới, vừa bất đắc dĩ vừa trìu mến nhìn chị ta, hỏi:“Tiểu công chúa, em còn yêu sách gì nữa?”
Hiện tại…quá đỗi châm chọc……
Mục Táp xách đồ, cười với Mạc Tử Tuyền:“Tụi em định đi dạo chỗ khác, chị đi cùng tụi em nha?”
“Thôi khỏi.” Mạc Tử Tuyền dịu dàng nói,“Hai người đi đi, chị hơi mệt, chắc vào quán cà phê phía sau ngồi nghỉ tí.”
“Được ạ.”
Buổi tối, Mục Táp gọi điện cho Tống Vực. Tống Vực cười trêu ghẹo:“Tiêu hết tiền chưa em?”
“Sao tiêu hết nổi.” Mục Táp mỉm cười,“Tấm thẻ của anh xém hù chết em và Tây Tây. Em không có năng lực xài hết đâu.”
“Đều nói kiếm tiền khó, nào thấy ai than xài tiền khổ. Có phải em tiếc tiền cho anh không?” Ban đêm, giọng nói Tống Vực lành lạnh tựa nước, như thể truyền qua sóng điện thoại, thấm vào da thịt Mục Táp, khiến tâm hồn cô nhộn nhạo.
“Nhưng anh kiếm tiền vất vả lắm.”
Tống Vực cười nhẹ, lười nhác nói:“Không hề vất vả. Đừng tiết kiệm giùm anh, em thích gì cứ mua. Cả đời chỉ làm cô dâu một lần, sao em có thể bủn xỉn với bản thân mình được. Dù em mua hết khu trung tâm, anh cũng không nhíu mày một cái đâu.”
Sao lời anh nói nghe êm tai thế?
Nhất là câu, cả đời chỉ làm cô dâu một lần.
“Ừm, vậy em sẽ học cách tiêu xài.” Mục Táp lắc lắc đầu,“Sau này em mà sa đoạ thì anh đừng hối hận đấy.”
“Anh cầu còn không được.”
“À mà.”
“Gì thế?”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Mới từ công ty về khách sạn, tắm rửa xong xuôi thấy bụng hơi đói, nên anh uống tí rượu, dùng chút đồ ăn nhẹ.”
Hèn gì giọng nói anh bỗng dưng trầm khàn gợi cảm, đê mê đến thế, hoá ra có men rượu làm chất xúc tác. Thanh âm của anh như hoà vào lớp cát mịn, dán sát tai cô, từng chữ lọt sâu xuống đáy tai, thong thả, trầm thấp, bùi bùi.
“Em…… có chút nhớ anh.” Mục Táp buột miệng cảm thán.
Chữ ‘anh’ vừa chấm dứt, điện thoại liền tắt máy. Mục Táp ‘Á” một tiếng, phóng xuống giường, tức tốc sạc pin.
Sau khi màn hình sáng lên, cô nhận được tin nhắn.
Mở tin ra thì thấy.
“Cám ơn em đã nhớ anh. Anh thật sự rất vui.”
Cô ngồi trên tấm thảm, lặng thinh nhìn tin nhắn. Làn gió đêm thổi vào, bay lơ phơ lất phất sau gáy cô, mang theo hương hoa say lòng người, cô cảm thấy một nơi nào đó trên cơ thể mình đang tê dại.
Cái gọi là gió xuân đêm mê đắm, hoá ra để chỉ tình cảnh này.
/52
|