Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 83 - Chương 83

/218


Edit: Thu Lệ

Từ nhỏ ta đã muốn biết cảm giác khi ngồi ngự liễn là như thế nào. Ta nằm trong ngực Vương Lang chóng mặt nói. Nhiều lần ta đều muốn cùng chàng đi điện tế thiên hàng năm. . . . . .

Vương Lang khẽ cười lên, xoa tóc ta càng thêm loạn hơn, Thật ra thì cũng không có gì đặc biệt, so với xa giá của thái tử phi thì chỉ rộng rãi hơn một chút mà thôi.

Chàng lại biết chỉ rộng rãi một chút, chàng đã từng ngồi rồi à? Ta ngồi dậy, tìm kiếm y phục khắp nơi trong xa liễn ấm áp—— cái này nếu bỏ lại một hai kiện, truyền đi lại là chuyện xưa không nói được. Sợ rằng một bình dân bách tính cũng cho rằng Vương Lang có nhiều … rồi.

Xa liễn đã tiến vào Kinh Thành, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng người ồn ào hai bên đường phố: giỗ tổ Đông chí hằng năm, là cơ hội tốt nhất để dân chúng bình thường nhìn thấy thiên nhan. Có một số người không linh thông tin tức, còn tưởng rằng là hoàng thượng tự mình tế thiên. Xem náo nhiệt là thiên tính của dân chúng Đại Vân, bên ngoài hoàng bố, hai hàng cửa sổ đối diện đường cái nhìn đâu cũng thấy đầu người, mơ hồ còn có tiếng hô vạn tuế truyền đến.

Tuy rằng da mặt của Tô Thế Noãn ta vẫn rất dày, mà trong ngoài ngự liễn đều bị bao bọc đến cực kỳ chặt chẽ, tuyệt đối không chút cảnh xuân nào có thể tiết lộ ra ngoài, thậm chí ngay cả bên ngoài tiền xe, tùy tùng bốn phía, có thể cũng không biết bên trong đang diễn ra kịch hay gì. Nhưng biết rõ bên ngoài chính là ngàn vạn dân chúng, mấy trăm Ngự Lâm quân, ta còn có mấy phần không đất dung thân, hận không thể lập tức mặc quần áo tử tế, làm bộ như kiều diễm mới vừa rồi chỉ là một cuộc mộng xuân.

Vương Lang lại thong dong hơn ta nhiều, hắn nửa tựa lên gối dựa, chậm rãi thắt dây áo, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng đã lui và phong tình, nhìn quả thật giống như một người vừa bước ra khỏi mộng xuân, thấy ta sử dụng ánh mắt giết hắn, còn nhướng lông mày với ta, mang theo một nụ cười đùa bỡn ta, Muốn thì tới một lần nữa, vẫn còn thời gian.

Vừa nói, thậm chí còn làm bộ muốn cởi nút cài của ta ra. Ta hoảng sợ vội vàng cầu xin tha thứ, Xin Thái Tử Gia thương xót, bỏ qua cho nô tì đi. Nô tì đi ngựa từ sáng sớm, đau lưng, thật sự không chịu nổi nữa.

Rốt cuộc không nhịn được cười hắn, Nếu Thái Tử Gia vẫn chưa thỏa mãn, A Xương đang ở liễn tùy tùng bên cạnh. . . . . .

Vương Lang nhướng lông mày lên, cho ta một cái liếc mắt, lúc này mới ngồi thẳng người, tăng tốc độ mặc quần áo nhanh hơn. Vừa phân phó ta, Một lát vào Ngọ Môn, ta trực tiếp xuống kiệu trước điện Thái Hòa, còn phải đi cung Thụy Khánh thưa lại. Ta sẽ để A Xương ở lại, trực tiếp kéo nàng vào trong xe ngựa, nàng từ chỗ đó mà về nhà đi.

Nghĩ đến tuy rằng chúng ta cùng vào cung thành, nhưng rất nhanh ta sẽ có thể trở về Tô gia ấm áp, tiếp tục cuộc sống tiêu dao trong lán thủy tinh. Vương Lang lại phải đi đễn chỗ ước hẹn hung hiểm, ta không khỏi có mấy phần chán nản.

Mặc dù ta biết Vương Lang đã hiểu tất cả, thành thạo, tuy rằng ta biết coi như ta có hỏi, hỏi ra đáp án cũng chưa hẳn là lời thật lòng của hắn. Nhưng bây giờ ta mới biết: Thì ra là khi người trong lòng đứng trong hoàn cảnh nguy hiểm, chỉ cần một lời bảo đảm bé nhỏ không đáng kể, cũng đều sẽ trở thành cộng rơm cứu mạng ta.

Sẽ không có việc gì chứ? Không nhịn được mở miệng hỏi, tự ta đều có mấy phần buồn cười: Chỉ lát nữa là người này phải bị làm tù nhân rồi, ta vẫn còn nhất thiết tìm kiếm lời cam đoan của hắn với mình.

Ta sẽ không có việc gì. Vương Lang cúi đầu cài nút áo, thuận miệng an ủi ta. Một lát sau ngẩng đầu lên, thấy ta vẫn còn nhìn hắn, hắn thở dài, lại nghiêm túc nói cho ta biết, Thế Noãn, ta không có việc gì, lần này lão già chỉ lấy ta làm bè, người chân chính muốn khảo giáo, cũng không phải ta.

Không phải chàng? Ta mơ hồ lặp lại lời của hắn, Không phải chàng thì là ai?

Hắn lại lộ ra vẻ như cười như không, đang muốn mở miệng nói chuyện, ta vội vàng cắt đứt, Không cho nói để cho ta tới đoán! Bình thường chàng để cho ta đoán, ta không nghi ngờ, dù sao ta rảnh rỗi không có việc làm. Nhưng nếu chàng để chuyện này cho ta đoán, ta sẽ, ta sẽ. . . . . .

Ta còn chưa nói hết, Vương Lang đã hôn một ngụm lên môi ta.

Nha đầu ngốc. Môi của hắn cũng bị ta thấm ướt đến ấm rồi, đôi môi bình thường lạnh lẽo, dưới mắt là lửa nóng, mang theo mùi vị của chính ta, cùng mùi vị nhang đèn nhàn nhạt trong điện, ở trên môi của ta lúc mở lúc đóng, lại có hơi ngọt. Còn không đoán được sao? Một chiêu thử này không phải là ta, dĩ nhiên là Quý Phi nương nương.

Lần này, rốt cuộc ta đã hiểu được mấy phần, lại ngẫm nghĩ một lần nữa, mới chợt hiểu ra.

Hoàng thượng làm việc, thật là quỷ thần khó lường.

Cái này còn dùng thử sao? Không khỏi có mấy phần hậm hực, Trong bụng Miêu thị có mấy cân cỏ khô, ta thấy lão nhân gia ông ta cũng rất rõ ràng rồi.

Vương Lang cười không nói, lại cúi xuống hôn ta, thái độ cũng rất khắc chế, chỉ để môi lưỡi quấn quít ngắn ngủi, liền tách ra, Lão già làm việc, cho tới bây giờ cũng không chỉ có một mưu tính, thời gian quá ngắn, ta chỉ nghiên cứu tường tận được hai ý kiến quan trọng. Nàng yên tâm, hai chuyện này đều không quá liên quan đến chúng ta, nàng hãy ở nhà hầu hạ tẩu tẩu cho tốt, không cần lo lắng dư thừa, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Ta rất tiếc nuối nói phục bút(*) của Quân thái y cho Vương Lang, Vốn còn muốn, nhưng bây giờ không được. . . . . .

(*): Đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau

Vương Lang nghe được liền bật cười, vừa cười, vừa hôn ta, Được, không ngờ cổ tay của Tiểu Noãn chúng ta cũng thuần thục rồi. Chuyện này phải đợi nàng trở về Đông cung mà




/218

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status