Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 50 - Chương 50

/218


Dù sao cũng đang ở trong chùa miếu, theo đạo lý nam nữ không được ở cùng phòng. Ta và Vương Lang mặc dù có chút đặc quyền, nhưng cũng không thể khinh nhờn Phật môn, sau khi rửa mặt, hai người đã sớm có mặt trong thiền phòng tao nhã và sạch sẽ, sóng vai nằm xuống. Ta mặc dù có một vài ý tưởng không nên có, nhưng ta biết Vương Lang vẫn tương đối kính trọng thanh quy Phật môn, nên phải miễn cưỡng nhịn xuống. Suy nghĩ lung tung một hồi, đã mấy lần lấy dũng khí muốn hỏi Vương Lang, cuối cùng cũng đều không thể mở miệng.

Vương Lang vẫn rất kiệm lời như cũ, nhưng ta biết hắn vẫn còn thức, hắn cảm nhận được ta đang do dự, nên kiên nhẫn chờ ta. Chẳng qua đến khi ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Vương Lang vẫn không hề bộc lộ dù chỉ một chút gấp gáp. Khiến ta hoài nghi có phải hắn đã thật sự ngủ rồi hay không, chờ đợi cái gì đó, chẳng qua chỉ là suy nghĩ kỳ quái của ta mà thôi.

Đã rất lâu không có nằm ở một nơi xa lại như thế này, từ cửa sổ thiền phòng nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy rất rõ ràng một khoảng trời đêm hoàn toàn khác biệt, xa xa là hình ảnh lầu chuông mờ mờ ảo ảo. Điều này khiến ta cảm thấy hết sức mới mẻ, đồng thời cũng có hơi mệt mỏi, lúc này ta mới phát hiện thật ra thì ta cũng không thích cửa sổ Tây điện, từ trên giường nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh kiến trúc liền nhau không dứt, cảnh tượng này đã từng khiến ta cảm thấy hùng vĩ, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, thật ra là do suy nghĩ của ta bị hạn chế.

Cứ suy nghĩ lung tung vớ vẩn như vậy, ta chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chỉ là rạng sáng ngày hôm sau, tinh thần của ta không những không tệ, cảm xúc cũng tăng cao khác thường.

Ta cũng thật sự là quá ngu ngốc rồi!

Khó có được ba ngày xuất cung, mắt thấy ngày thứ nhất đã bị Vương Lang để trôi qua một cách lãng phí, chẳng lẽ ta còn không biết nắm bắt thật tốt hai ngày còn lại này để tận hưởng lạc thú trước mắt, sao phải lãng phí nhiều thời gian vào thương xuân bi thu, rối rắm không rõ ràng?

Tô Thế Noãn, ngươi thực sự là heo à! Muốn thương xuân bi thu, ảm đạm không rõ ràng, có thể trở về Đông cung mà giải quyết. Hiện tại phải làm dĩ nhiên là cưỡi ngựa chơi xuân, trong một ngày phải đến xem hết các kỹ viện trong kinh thành. Tin Vương Lang hay là tin Vương Lung, hoặc là tin bản thân mình, chuyện bày đặt học đòi làm thơ như vậy, ba ngày sau. . . . . . Hai ngày sau hãy bàn!

Ta hận ngươi. Ta nói với Vương Lang. Vô duyên vô cớ để lãng phí một ngày! Hiện tại chúng ta chỉ còn có thời gian hai ngày để chơi thôi!

Thái tử gia hôm nay cũng khó được ngủ nướng như vậy, nếu là thường ngày, đại khái khi tiếng chuông buổi sáng sớm vang lên, hắn đã lập tức thức dậy.

Dĩ nhiên, chiếu theo tác phong bình thường của hắn, hiện tại có thể cũng đã tỉnh ngủ, chuẩn bị cho giờ học sáng. Cho nên ta cũng chưa hỏi qua Vương Lang 'có muốn đi chơi với ta hay không' đã phân phó Tiểu Bạch Liên: Đi, lấy nam trang ra thay, chúng ta sẽ không ăn điểm tâm ở trong chùa, Bổn cung...tử mang các ngươi ra ngoài ăn một số món ăn bình dân chánh tông kinh thành.

Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai đều mang gương mặt mê mẩn, hai tiểu nha đầu đáng thương này mười ba tuổi đã vào cung, đến bây giờ đã được bảy tám năm rồi, thậm chí không có một lần xuất cung, mặc dù là người kinh thành, nhưng nếu vứt các nàng trên đường cái Triêu Dương môn, sợ rằng thật sự sẽ không tìm được đường về.

Đợi khi bọn họ thu thập cho ta xong xuôi, ta vừa chạm trúc quan trên đầu, vừa hả hê hướng Vương Lang khoe khoang: Chàng xem cách ăn mặc của ta, bàn về phong lưu tuấn tú, cũng không thua kém chàng nha!

Vương Lang dưới sự hầu hạ của A Xương đã thay vào một thân áo đay, giờ phút này đang phe phẩy cây quạt một cách phong nhã, thấy ta hả hê như vậy, hắn giơ quạt che miệng, hai mắt cong lên. Về phần phía sau chiếc quạt kia có lộ ra nụ cười hay không, thì cũng chỉ mình hắn biết.

Từ nhỏ đến lớn, ta và Vương Lang dĩ nhiên không phải lúc nào cũng gây gổ. Khi hắn không phải học hành bận rộn, ta liền lôi kéo hắn đi Thái Dịch Trì, Ngự Hoa viên, Nam Uyển Bắc Giao phóng túng du ngoạn rất nhiều lần, chẳng qua bị cô cô ta trông coi rất chặt chẽ. Vương Lang từ nhỏ vẫn rất ít xuất cung, cho nên hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ta cải trang thành đại công tử.

Hắn chỉ đánh giá một câu duy nhất: Ai nhìn ra nàng là nam nhân, vậy ánh mắt của hắn cũng quá kém rồi.

Như vậy khẳng định toàn bộ nam nữ già trẻ trong kinh thành một nửa đều mù. Ta tức giận nói với Vương Lang. Chẳng hạn tại thời điểm Liễu Chiêu huấn vào cung, nàng ấy nói gia đình hàng xóm đầu ngõ nhà chúng ta bán món gan xào, vẫn còn thắc mắc hỏi nàng ấy Tô gia Nhị công tử sao lâu rồi không tới quán hắn ăn gan xào.

Vương Lang và Tiểu Bạch Liên, Tiểu Tịch Mai đều mang vẻ mặt đồng cảm nhìn ta, thật giống như ta đang lừa mình dối người. Ta thật sự cảm thấy có chút không đúng, chùa chiền kham khổ, không có bàn trang điểm tây dương, ta đành phải tùy tiện tìm một mặt gương đồng đến nhìn chính mình.

Vừa nhìn qua, bản thân ta không thể không thừa nhận, nếu có người nào đó bây giờ nhìn ra ta thành nam nhân, vậy ánh mắt hắn nhất định là có điểm không ổn.

Mười ba mười bốn tuổi, ta dù sao cũng còn nhỏ, giả trang thành nam tử lại thêm mấy phần hiên ngang, đi ra ngoài người ta chỉ cho ta là phú gia công tử nhút nhát, có một chút thần thái của nữ nhi, cũng sẽ bị xem là tượng trưng cho sự nuông chiều mà ra.

Nhưng hiện tại ta đã mười tám tuổi, khóe mắt đuôi mày đều là nữ nhi gia, lại nhờ Vương Lang đã tạo ra cho ta thêm nét quyến rũ, trong mỗi hành động cử chỉ cũng bất ngờ có chút ngượng ngùng. Cho dù mặc nam trang, dùng vải bao lấy ngực. Ngực, vẫn là có thể dễ dàng nhìn ra, áo bào đẹp đẽ quý báu này đang bao quanh đính thị là một nữ nhân.

Ta buồn bã nhìn ba người một lượt, dán râu giả đã dày công chuẩn bị lên nhân trung, rồi lại nhìn vào gương soi, sau đó nhanh chóng gỡ ra.

Nhưng cũng không kịp rồi.

Không những hai tiểu nha đầu không hiểu chuyện Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai bắt đầu cười cười ha ha, mà ngay cả hai vai của Vương Lang cũng kịch liệt lay động.

Được rồi, nếu người xấu mặt không phải là ta, ta hiện tại cũng sẽ cười lăn cười bò dưới đất. Cho nên ta cũng không thèm trách cứ bọn họ, chỉ là nhanh chóng ném râu ria qua một bên, tính toán bắt đầu một chủ ý mới.

Nữ giả nam trang đi ra ngoài chơi xuân, đương nhiên là một chuyện cực kỳ phấn khích, chẳng qua nếu như ai nấy đều nhận ra ngươi là nữ nhi gia, vậy thì còn phấn khích cái gì nữa. Trước không nói đến vấn đề khuê danh, chỉ là trên đường đi có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Một số kinh thành ác thiếu cũng sẽ không cần biết thân phận của ngươi là gì, nhìn thấy một


/218

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status