Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)
Chương 158: Vì em anh nguyện hóa hồ đồ - Cơn thịnh nộ rung chuyển Hà Đô (5)
/257
|
Cùng lúc này, trong căn biệt thự
Trần Khanh đang ngồi tại bàn tiếp khách nói chuyện với cha hắn:
- Tình hình cấp lại phép xây dựng khu nhà ở cho con thế nào rồi bố? Bọn thợ ở dưới không có việc làm, con vẫn đang phải còng lưng nuôi báo cô duy trì, bố không can thiệp sớm thì chắc con phải bỏ dự án quá.
Trần Tài cau mày lắc đầu:
- Dự án này mày cũng làm ẩu quá, sai sót tùm lum hết cả lên. Mày ị ra giờ tao lại phải đi chùi đít cho mày phát mệt.
Trần Khanh nhếch miệng cười:
- Thì trước đây vẫn vậy có sao đâu. Bố qua nói lại với mấy chú bên Sở Xây dựng là được mà.
Trần Tài có chút bực bội:
- Hừ, mày thì biết cái gì. Trước khác nay khác, dự án này của mày tao nghe mấy ông bên đó nói là có bên trên can thiệp vào. Bây giờ hoặc là đập đi làm lại theo đúng giấy phép hoặc là cứ bỏ đó đi làm cái khác, chờ sau này êm êm đã rồi lại tính tiếp.
Trần Khanh nghe xong có chút thất vọng:
- Khó vậy sao bố? Hay là tăng thêm chút hoa hồng nhỉ?
- Hừ! Tiền, mày lúc nào cũng tiền. Mày nghĩ tiền có thể giải quyết được vấn đề chắc! Tao nói cho mày biết, mày có đưa thêm tiền tấn các ông ấy cũng không dám cấp lại giấy cho mày ngay được đâu. Không biết rốt cục là dự án này hấp dẫn tới kẻ nào hay mày đụng chạm đến ai mà lại rắc rối như vậy. Mày cần cẩn thận xem lại việc này đi kẻo chết lúc nào không biết đấy.
Trần Khanh cười lớn:
- Ha ha… việc này thì không cần lo! Bố còn không biết con à? Bố yên tâm đi con tự có biện pháp của mình.
Trần Khanh nói tới đây thì có tiếng chuông cửa, người giúp việc chạy lại kiểm tra màn hình theo dõi gắn trên tường rồi nói vọng vào:
- Cậu Trần Khanh, có người xưng là Trịnh Vũ quản lý phòng trà gì đó muốn gặp cậu.
Trần Khanh ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Trịnh Vũ? Sao thằng này lại tới đây được!
Nói xong, Trần Khanh trực tiếp đi lại nhìn màn hình thì quả đúng là Trịnh Vũ thật. Mặc dù vẫn có chút khó hiểu nhưng thấy tên này đã tới được đây nên Trần Khanh cũng đành ấn nút mở cổng cho hắn vào.
Cảnh cửa bằng đồng được từ từ mở ra, người giúp việc cũng mau mắn đi ra mở rộng cửa chính. Ngay khi lối vào nhà đã thông thoáng thì bất ngờ từ bên ngoài những bóng người bỗng bất ngờ xuất hiện rồi lao vào bên trong biệt thự trước ánh mắt hoảng hốt của người giúp việc. Sau đó, càng đáng sợ hơn là những người này sau khi xuất hiện thì không chào hỏi hay nói lấy một lời mà lập tức xông tới bắt giữ, khống chế Trần Khanh rồi đè sấp hắn xuống đất. Trong phòng khi này chỉ có mỗi Trần Khanh là thanh niên nên không khó để những người cận vệ có thể dễ dàng nhận ra hắn sau khi đã được Đinh Dũng truyền đạt mệnh lệnh trước đó.
Trần Tài dù sao cũng là quan lớn một phương, gặp nguy không loạn, ông ta đặt mạnh chiếc cốc uống nước xuống mặt kính chiếc bàn khổ lớn lên giọng nạt nộ:
- Hừ… Làm càn, các anh có biết đây là đâu không mà xông vào làm bậy hả?
Trần Tài vừa nói xong thì một tiếng cười lạnh vang lên ngoài cửa:
- Ha ha… Vậy ông nói là nơi nào? Hừ…Đừng nói nơi này không phải là hang hùm huyệt hổ, cứ cho đúng là như vậy thì có gì mà bọn tôi không dám.
Theo phản xạ, Trần Tài quay đầu nhìn ra thì thấy từ bên ngoài một người thanh niên cao lớn, khí vũ hiên ngang ung dung bước vào. Phía sau người này còn có hai người khác mà một trong số đó ông ta có chút quen mặt, nếu ông ta nhớ không nhầm thì người này chính là tay chân của thằng con trai của ông ta gọi là Trịnh Vũ thì phải.
Nheo mắt nhìn người thanh niên một chút, Trần Tài đứng lên lớn tiếng:
- Các anh rốt cuộc là ai? Sao tự tiện xông vào nhà tôi gây rối? Các anh có coi luật pháp ra gì không hả?
Lý Đông lắc đầu khinh bỉ rồi cười lớn:
- Ha ha… ông nói tới luật pháp ư? Vậy thì phải hỏi thằng con cặn bã của ông xem nó biết luật pháp là cái gì hay không đã thì hãy ra mặt giáo huấn chúng tôi. Trước khi dạy người khác, tôi nghĩ ông nên dạy lại con của mình đi! Ông hiểu chứ?
Trần Tài liếc mắt về phía Trần Khanh trong lòng âm thầm kêu khổ, xem ra thằng con trời đánh không sợ trời không sợ đất của mình lại đi gây họa, chọc giận kẻ có thế lực ở bên ngoài rồi. Biết không làm rõ mọi chuyện thì hôm nay có thể sẽ gặp rắc rối, Trần Tài nhìn về phía Lý Đông mỉm cười đầy khí độ:
- Anh bạn, chắc là có gì đó hiểu lầm. Mọi chuyện đều có thể thương thảo được, không nên động tay động chân làm gì. Anh qua đây, chúng ta ngồi xuống uống nước rồi thảo luận tìm cách giải quyết vấn đề được chứ!
Nói xong ông ta quay sang phía người giúp việc lúc này đang run lẩy bẩy đứng nép sau cột nhà:
- Cô Loan, pha cho tôi một bình trà thơm, loại tốt nhất ấy!
Lý Đông biết vị Giám đốc Sở này đang tìm kế hoãn binh nên vung tay:
- Không cần! Tôi đến đây là để trừng phạt kẻ thủ ác, không phải đến đàm đạo với các người!
Nói xong không để cho Trần Tài kịp phản ứng, Lý Đông nhìn về đám vệ sĩ nói:
- Các anh đánh nát hết tay chân thằng kia cho tôi!
Trần Khanh nằm dưới đất đang nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Lý Đông, kể từ khi thấy Lý Đông cùng Trịnh Vũ đi vào thì hắn đã biết việc hãm hại Đình Hương của mình đã bại lộ, theo đó Trần Khanh cũng đành ngậm miệng không nói câu gì nãy giờ.
Trần Khanh thực ra cũng là một kẻ to gan, có điều khi nghe đến Lý Đông muốn đánh nát tay chân của mình thì hắn bất giác có chút lạnh cả người, hai vai khẽ run lên. Phải biết xưa nay vốn chỉ có hắn đánh người chứ nào có ai dám động đến một sợi lông chân của hắn, do đó tình huống nguy hiểm này đột ngột xảy ra mà nói Trần Khanh lại không có chút nào sợ hãi thì quả thật không phải. Tên Lý Đông này hôm nay đã dám xông tới đây thì hẳn gan cũng lớn, dám làm ra việc hắn vừa nói lắm, theo đó Trần Khanh vội vã nhìn về phía Trần Tài gào to:
- Bố… bố… mau gọi người cứu con!
Trần Tài cũng đang vô cùng kinh ngạc trước thái độ lớn lối của Lý Đông, hắn không tưởng tượng được giữa mảnh đất đô thành này, ngay tại nhà của một người có chức sắc cao như hắn mà có kẻ lại dám khinh thường hành xử vô pháp vô thiên như vậy. Tuy cũng đoán ra Trần Khanh là gây họa bên ngoài chuyện gì đó nhưng thân là bố của hắn, ông ta không thể đứng ngoài mà nhìn không ra tay can thiệp được, theo đó Trần Tài vội quát lớn:
- Ai dám! Các anh có biết tự tiện xông vào nhà người khác đánh người là tù bao nhiêu năm không hả? Nếu con tôi có việc gì thì tôi sẽ làm cho các anh rục xương! Các anh đã mò được đến đây hẳn cũng biết Trần Tài tôi là ai! Hừ… Trần Tài tôi nói được là làm được!
Lý Đông nghe xong gằn giọng:
- Hừ… Trần Tài! Ông nghĩ mình lợi hại lắm à? Được, để tôi xem ông lợi hại tới đâu! Các anh, cứ làm theo lời tôi. Sai tới đâu tôi chịu trách nhiệm!
Mấy người cận vệ đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ cũng biết lợi hại thiệt hơn trong chuyện này, có điều đây đã là lệnh của chủ tịch nên họ không dám không làm. Theo đó người đội trưởng Đỗ Toàn đưa tay xô đổ một bình hoa gần đó rồi xách lên chiếc ghế đẩu cỡ nhỏ kê phía dưới, lừng lững tiến về phía Trần Khanh trước ánh mắt khiếp đảm của hắn.
Ngay khi Đỗ Toàn mới đi được vài bước thì bất ngờ một bàn tay giữ chặt vai hắn kèm theo đó là một giọng nói trầm trầm:
- Anh Đỗ Toàn, việc này để tôi!
Đỗ Toàn ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn sang thì nhận ra người vừa nói là người chiến hữu Đặng Kiên.
Đặng Kiên không nói thêm gì mà đưa tay giằng lấy chiếc ghế trong tay Đỗ Toàn rồi động thân lao tới phía Trần Khanh vung tay giáng xuống.
- Bốp… bịch… crack… A...A…A…A…
Một tràng cảnh thảm thương bi thiết, những tiếng la hét đau đớn rầm trời vang lên, có điều nó cũng không diễn ra được lâu vì nạn nhân đã mau chóng lâm vào bất tỉnh.
Xỉu tại hiện trường cũng không chỉ có mình Trần Khanh mà người giúp việc mà mẹ của hắn từ trên lầu chạy xuống đều vì tình cảnh quá máu tanh mà lăn ra bất tỉnh. Về phần Trần Tài thì lúc này đã như chết lặng, vô lực đứng tại chỗ mà nhìn con trai bị đánh đập. Ông ta biết mình đơn độc không can thiệp ngăn chặn được chuyện này nên chỉ biết cắn răng nhìn cho kỹ mặt Lý Đông, âm thầm thề bằng mọi giá sẽ để kẻ này về sau sống không bằng chết.
Đặng Kiên sau khi thực hiện xong nhiệm vụ, cuối xuống đưa tay lắc lư tay chân Trần Khanh thấy đã lủng lẳng gãy nát đúng theo ý của Lý Đông thì mới đứng lên vung tay vứt đi chiếc ghế đẩu đã nhuốm máu tiến về phía Đỗ Toàn.
Đỗ Toàn trân trối nhìn Đặng Kiên tức giận hỏi:
- Đặng Kiên, sao anh làm thế?
Đặng Kiên lắc đầu vỗ vai Đỗ Toàn:
- Anh còn mẹ già con nhỏ, tôi một thân một mình, ra sao cũng được!
Đỗ Toàn nghe xong không hỏi thêm câu gì chỉ nhìn trừng trừng vào Đặng Kiên. Đặng Kiên cười nhạt, hai người là bạn thân nên không cần nói nhiều, hiểu nhau là được.
Lý Đông khi này thấy mọi chuyện đã xong xuôi mới hài lòng gật đầu. Theo đó hắn lớn tiếng ra lệnh:
- Được rồi, rút thôi!
Lý Đông quay người định đi ra cửa thì có tiếng Trần Tài thét lên:
- Hừ… bọn khốn kiếp, chúng mày sẽ phải trả giá lớn cho việc này
Lý Đông không buồn quay người lại nghỉ nghiêng đầu nhếch mép trả lời:
- Được, nếu muốn báo thù, hãy đến tìm tôi, Lý Đông, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Kỷ nguyên mới!
Trần Khanh đang ngồi tại bàn tiếp khách nói chuyện với cha hắn:
- Tình hình cấp lại phép xây dựng khu nhà ở cho con thế nào rồi bố? Bọn thợ ở dưới không có việc làm, con vẫn đang phải còng lưng nuôi báo cô duy trì, bố không can thiệp sớm thì chắc con phải bỏ dự án quá.
Trần Tài cau mày lắc đầu:
- Dự án này mày cũng làm ẩu quá, sai sót tùm lum hết cả lên. Mày ị ra giờ tao lại phải đi chùi đít cho mày phát mệt.
Trần Khanh nhếch miệng cười:
- Thì trước đây vẫn vậy có sao đâu. Bố qua nói lại với mấy chú bên Sở Xây dựng là được mà.
Trần Tài có chút bực bội:
- Hừ, mày thì biết cái gì. Trước khác nay khác, dự án này của mày tao nghe mấy ông bên đó nói là có bên trên can thiệp vào. Bây giờ hoặc là đập đi làm lại theo đúng giấy phép hoặc là cứ bỏ đó đi làm cái khác, chờ sau này êm êm đã rồi lại tính tiếp.
Trần Khanh nghe xong có chút thất vọng:
- Khó vậy sao bố? Hay là tăng thêm chút hoa hồng nhỉ?
- Hừ! Tiền, mày lúc nào cũng tiền. Mày nghĩ tiền có thể giải quyết được vấn đề chắc! Tao nói cho mày biết, mày có đưa thêm tiền tấn các ông ấy cũng không dám cấp lại giấy cho mày ngay được đâu. Không biết rốt cục là dự án này hấp dẫn tới kẻ nào hay mày đụng chạm đến ai mà lại rắc rối như vậy. Mày cần cẩn thận xem lại việc này đi kẻo chết lúc nào không biết đấy.
Trần Khanh cười lớn:
- Ha ha… việc này thì không cần lo! Bố còn không biết con à? Bố yên tâm đi con tự có biện pháp của mình.
Trần Khanh nói tới đây thì có tiếng chuông cửa, người giúp việc chạy lại kiểm tra màn hình theo dõi gắn trên tường rồi nói vọng vào:
- Cậu Trần Khanh, có người xưng là Trịnh Vũ quản lý phòng trà gì đó muốn gặp cậu.
Trần Khanh ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Trịnh Vũ? Sao thằng này lại tới đây được!
Nói xong, Trần Khanh trực tiếp đi lại nhìn màn hình thì quả đúng là Trịnh Vũ thật. Mặc dù vẫn có chút khó hiểu nhưng thấy tên này đã tới được đây nên Trần Khanh cũng đành ấn nút mở cổng cho hắn vào.
Cảnh cửa bằng đồng được từ từ mở ra, người giúp việc cũng mau mắn đi ra mở rộng cửa chính. Ngay khi lối vào nhà đã thông thoáng thì bất ngờ từ bên ngoài những bóng người bỗng bất ngờ xuất hiện rồi lao vào bên trong biệt thự trước ánh mắt hoảng hốt của người giúp việc. Sau đó, càng đáng sợ hơn là những người này sau khi xuất hiện thì không chào hỏi hay nói lấy một lời mà lập tức xông tới bắt giữ, khống chế Trần Khanh rồi đè sấp hắn xuống đất. Trong phòng khi này chỉ có mỗi Trần Khanh là thanh niên nên không khó để những người cận vệ có thể dễ dàng nhận ra hắn sau khi đã được Đinh Dũng truyền đạt mệnh lệnh trước đó.
Trần Tài dù sao cũng là quan lớn một phương, gặp nguy không loạn, ông ta đặt mạnh chiếc cốc uống nước xuống mặt kính chiếc bàn khổ lớn lên giọng nạt nộ:
- Hừ… Làm càn, các anh có biết đây là đâu không mà xông vào làm bậy hả?
Trần Tài vừa nói xong thì một tiếng cười lạnh vang lên ngoài cửa:
- Ha ha… Vậy ông nói là nơi nào? Hừ…Đừng nói nơi này không phải là hang hùm huyệt hổ, cứ cho đúng là như vậy thì có gì mà bọn tôi không dám.
Theo phản xạ, Trần Tài quay đầu nhìn ra thì thấy từ bên ngoài một người thanh niên cao lớn, khí vũ hiên ngang ung dung bước vào. Phía sau người này còn có hai người khác mà một trong số đó ông ta có chút quen mặt, nếu ông ta nhớ không nhầm thì người này chính là tay chân của thằng con trai của ông ta gọi là Trịnh Vũ thì phải.
Nheo mắt nhìn người thanh niên một chút, Trần Tài đứng lên lớn tiếng:
- Các anh rốt cuộc là ai? Sao tự tiện xông vào nhà tôi gây rối? Các anh có coi luật pháp ra gì không hả?
Lý Đông lắc đầu khinh bỉ rồi cười lớn:
- Ha ha… ông nói tới luật pháp ư? Vậy thì phải hỏi thằng con cặn bã của ông xem nó biết luật pháp là cái gì hay không đã thì hãy ra mặt giáo huấn chúng tôi. Trước khi dạy người khác, tôi nghĩ ông nên dạy lại con của mình đi! Ông hiểu chứ?
Trần Tài liếc mắt về phía Trần Khanh trong lòng âm thầm kêu khổ, xem ra thằng con trời đánh không sợ trời không sợ đất của mình lại đi gây họa, chọc giận kẻ có thế lực ở bên ngoài rồi. Biết không làm rõ mọi chuyện thì hôm nay có thể sẽ gặp rắc rối, Trần Tài nhìn về phía Lý Đông mỉm cười đầy khí độ:
- Anh bạn, chắc là có gì đó hiểu lầm. Mọi chuyện đều có thể thương thảo được, không nên động tay động chân làm gì. Anh qua đây, chúng ta ngồi xuống uống nước rồi thảo luận tìm cách giải quyết vấn đề được chứ!
Nói xong ông ta quay sang phía người giúp việc lúc này đang run lẩy bẩy đứng nép sau cột nhà:
- Cô Loan, pha cho tôi một bình trà thơm, loại tốt nhất ấy!
Lý Đông biết vị Giám đốc Sở này đang tìm kế hoãn binh nên vung tay:
- Không cần! Tôi đến đây là để trừng phạt kẻ thủ ác, không phải đến đàm đạo với các người!
Nói xong không để cho Trần Tài kịp phản ứng, Lý Đông nhìn về đám vệ sĩ nói:
- Các anh đánh nát hết tay chân thằng kia cho tôi!
Trần Khanh nằm dưới đất đang nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Lý Đông, kể từ khi thấy Lý Đông cùng Trịnh Vũ đi vào thì hắn đã biết việc hãm hại Đình Hương của mình đã bại lộ, theo đó Trần Khanh cũng đành ngậm miệng không nói câu gì nãy giờ.
Trần Khanh thực ra cũng là một kẻ to gan, có điều khi nghe đến Lý Đông muốn đánh nát tay chân của mình thì hắn bất giác có chút lạnh cả người, hai vai khẽ run lên. Phải biết xưa nay vốn chỉ có hắn đánh người chứ nào có ai dám động đến một sợi lông chân của hắn, do đó tình huống nguy hiểm này đột ngột xảy ra mà nói Trần Khanh lại không có chút nào sợ hãi thì quả thật không phải. Tên Lý Đông này hôm nay đã dám xông tới đây thì hẳn gan cũng lớn, dám làm ra việc hắn vừa nói lắm, theo đó Trần Khanh vội vã nhìn về phía Trần Tài gào to:
- Bố… bố… mau gọi người cứu con!
Trần Tài cũng đang vô cùng kinh ngạc trước thái độ lớn lối của Lý Đông, hắn không tưởng tượng được giữa mảnh đất đô thành này, ngay tại nhà của một người có chức sắc cao như hắn mà có kẻ lại dám khinh thường hành xử vô pháp vô thiên như vậy. Tuy cũng đoán ra Trần Khanh là gây họa bên ngoài chuyện gì đó nhưng thân là bố của hắn, ông ta không thể đứng ngoài mà nhìn không ra tay can thiệp được, theo đó Trần Tài vội quát lớn:
- Ai dám! Các anh có biết tự tiện xông vào nhà người khác đánh người là tù bao nhiêu năm không hả? Nếu con tôi có việc gì thì tôi sẽ làm cho các anh rục xương! Các anh đã mò được đến đây hẳn cũng biết Trần Tài tôi là ai! Hừ… Trần Tài tôi nói được là làm được!
Lý Đông nghe xong gằn giọng:
- Hừ… Trần Tài! Ông nghĩ mình lợi hại lắm à? Được, để tôi xem ông lợi hại tới đâu! Các anh, cứ làm theo lời tôi. Sai tới đâu tôi chịu trách nhiệm!
Mấy người cận vệ đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ cũng biết lợi hại thiệt hơn trong chuyện này, có điều đây đã là lệnh của chủ tịch nên họ không dám không làm. Theo đó người đội trưởng Đỗ Toàn đưa tay xô đổ một bình hoa gần đó rồi xách lên chiếc ghế đẩu cỡ nhỏ kê phía dưới, lừng lững tiến về phía Trần Khanh trước ánh mắt khiếp đảm của hắn.
Ngay khi Đỗ Toàn mới đi được vài bước thì bất ngờ một bàn tay giữ chặt vai hắn kèm theo đó là một giọng nói trầm trầm:
- Anh Đỗ Toàn, việc này để tôi!
Đỗ Toàn ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn sang thì nhận ra người vừa nói là người chiến hữu Đặng Kiên.
Đặng Kiên không nói thêm gì mà đưa tay giằng lấy chiếc ghế trong tay Đỗ Toàn rồi động thân lao tới phía Trần Khanh vung tay giáng xuống.
- Bốp… bịch… crack… A...A…A…A…
Một tràng cảnh thảm thương bi thiết, những tiếng la hét đau đớn rầm trời vang lên, có điều nó cũng không diễn ra được lâu vì nạn nhân đã mau chóng lâm vào bất tỉnh.
Xỉu tại hiện trường cũng không chỉ có mình Trần Khanh mà người giúp việc mà mẹ của hắn từ trên lầu chạy xuống đều vì tình cảnh quá máu tanh mà lăn ra bất tỉnh. Về phần Trần Tài thì lúc này đã như chết lặng, vô lực đứng tại chỗ mà nhìn con trai bị đánh đập. Ông ta biết mình đơn độc không can thiệp ngăn chặn được chuyện này nên chỉ biết cắn răng nhìn cho kỹ mặt Lý Đông, âm thầm thề bằng mọi giá sẽ để kẻ này về sau sống không bằng chết.
Đặng Kiên sau khi thực hiện xong nhiệm vụ, cuối xuống đưa tay lắc lư tay chân Trần Khanh thấy đã lủng lẳng gãy nát đúng theo ý của Lý Đông thì mới đứng lên vung tay vứt đi chiếc ghế đẩu đã nhuốm máu tiến về phía Đỗ Toàn.
Đỗ Toàn trân trối nhìn Đặng Kiên tức giận hỏi:
- Đặng Kiên, sao anh làm thế?
Đặng Kiên lắc đầu vỗ vai Đỗ Toàn:
- Anh còn mẹ già con nhỏ, tôi một thân một mình, ra sao cũng được!
Đỗ Toàn nghe xong không hỏi thêm câu gì chỉ nhìn trừng trừng vào Đặng Kiên. Đặng Kiên cười nhạt, hai người là bạn thân nên không cần nói nhiều, hiểu nhau là được.
Lý Đông khi này thấy mọi chuyện đã xong xuôi mới hài lòng gật đầu. Theo đó hắn lớn tiếng ra lệnh:
- Được rồi, rút thôi!
Lý Đông quay người định đi ra cửa thì có tiếng Trần Tài thét lên:
- Hừ… bọn khốn kiếp, chúng mày sẽ phải trả giá lớn cho việc này
Lý Đông không buồn quay người lại nghỉ nghiêng đầu nhếch mép trả lời:
- Được, nếu muốn báo thù, hãy đến tìm tôi, Lý Đông, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Kỷ nguyên mới!
/257
|