Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 7.3

/51


Editor: Tóc gió thôi bay

"Anh cảm thấy anh có thể ngăn cản tôi thu mua Thế Thành?" Cô cười lạnh, trong mắt có khinh thường. Mấy năm nay Hạ Viễn Hàng anh xác thực làm rất tốt, tuy là kiểu công ty nhỏ, thu nhập cũng cao hơn so với rất nhiều công ty lớn khác. Nhưng so sánh với Diêu Thị thì khoảng cách vẫn không nhỏ.

Nếu như không phải cô thật sự không muốn phiền phức với tên đàn ông không có đầu óc của AT đó, với thực lực của Diêu Thị, Thế Thành nho nhỏ cũng đã sớm nằm trong lòng bàn tay rồi. Cô ghét dùng tiền bạc đi phá người, quá thiếu thông minh.

"Có thể anh không thể ngăn cản." Anh cũng rất bình tĩnh trả lời. "Nhưng em hẵn rất rõ, anh sẽ trở thành trở ngại không phải nhỏ của em. Em làm việc không phải thích dùng phương pháp nhanh nhất để giải quyết tất cả sao? Hiện tại anh đưa ra thành ý, em nên suy nghĩ."

Nhìn ở lập trường kinh doanh, cô vẫn có phong cách như thế, có điều anh sẽ tốt bụng vậy sao?

Anh thấy rõ hoài nghi của cô. "Thế Thành là khách hàng của anh, bây giờ anh là đại diện của công ty không phải cá nhân." Ý tức là, anh sẽ không lẫn lộn tình cảm riêng tư vào bên trong.

"Anh có đề nghị gì?"

"51% cổ phần trong tay Phương Minh Gia, như vậy có đủ thành ý hay chưa?"

"Không phải đến chết hắn cũng không chịu chấp nhận tôi thu mua, vậy hiện tại chịu?" Cười lạnh, người dàn ông kia ngày đó giận đến chỉ thiếu chút nữa nổi điên, hắn sẽ thay đổi chủ ý nhanh như vậy chứ? Coi Diêu Thủy Tinh cô là ngu?

"Trước có sói, sau có hổ, ít nhất hắn có thể lựa chọn một cách thức chết không thấy đau."

AT và Diêu Thị, người có đầu đều biết phải nên nên chọn ai.

"Điều kiện."

"Em muốn 12 khách sạn, có thể cho em, nhưng tổng công ty của Phương gia mãi mãi đều phải là họ Phương. Mà em phải dùng giá tiền cao hơn giá thị trường hai lần tới để thu mua cổ phần trong tay Phương Minh Gia."

Diêu Thủy Tinh nhanh chóng tính toán trong lòng một chút, trên mặt nồng đạm ý vị châm chọc nữa. "Thật buồn cười, vì cái gì mà tôi phải trả một trăm hai mươi triệu này?" Cổ phiếu Phương gia vốn dĩ cũng sắp không khác giấy vụn là mấy, bị kẻ ngốc Ryan kia quấy nhiễu như vậy mới tăng trở lại không ít, nhưng không đến mức cô phải tốn thêm nhiều tiền thế, coi Diêu Thủy Tinh cô là kẻ ngốc có thể tùy tiện chém gọt?

"Bởi vì nếu như em không muốn, tưởng tượng xem tổng giám đốc AT sẽ hài lòng cỡ nào." Không phải A tức là B, cô không có lựa chọn khác.

"Tại sao tôi phải tin anh?"

Hạ Viễn Hàng chỉ chỉ tài liệu đặt trên bàn. "Lúc này Phương Minh Gia đã ký xong tên đơn chuyển nhượng cổ phần." Lúc trước bảo trợ lý đưa máy tính tới đây cũng thuận tiện mang theo tài liệu này tới.

Cô đi tới, cầm tài liệu kia lên nhanh chóng nhìn qua một lần, rất hoàn mỹ, tất cả đều như Hạ Viễn Hàng mới nói xong, không có một chút nhầm lẫn.

"Anh khẳng định là đến giúp Phương gia giải quyết khủng hoảng?" Cô giễu cợt hỏi, việc bây giờ anh làm chẳng phải là thần tốc tiêu diệt Phương gia? Vào trong tay cô, Thế Thành không mang họ Phương cũng đã không còn quan trọng.

"Anh xử lý khủng hoảng, không phải cái chết. Thế Thành cũng đã sớm mắc nợ chồng chất, con số, anh tin chắc em rất rõ. Trước mắt thứ đáng giá nhất của Thế Thành chỉ có 12 khách sạn này, điều duy nhất anh có thể làm chính là giúp hắn bán với một giá tốt."

"Điện thoại di động của tôi." Cô nhàn nhạt mở miệng.

Hạ Viễn Hàng lấy điện thoại của cô đưa cho cô, nhìn cô từ từ bấm số điện thoại.

"Trợ lý Tào, tôi muốn bản báo cáo tất cả tài sản trên danh nghĩa Phương Minh Gia và Thế Thành, nửa giờ sau cô gửi fax tới khách sạn Thủy Tinh."

"Ừ, buổi chiều tôi sẽ đến công ty."

Đề tài kết thúc, bọn họ lẳng lặng nhìn nhau. "Trước khi luật sư đến, xin hỏi ngài Hạ, tôi có thể mặc quần áo của mình chưa?"

Anh miễn cưỡng bày động tác "xin mời", Diêu Thủy Tinh cầm điện thoại lên.

Nửa giờ sau, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng.

Diêu Thủy Tinh từ bản báo cáo các con số vừa mới fax đến ngẩng đầu lên, nhìn về luật sư của công ty.

Trần Viễn gật đầu một cái: "Tổng giám đốc, giấy chuyển nhượng này không có vấn đề."

"Tổng giám đốc Diêu còn có vấn đề gì?" Hạ Viễn Hàng nhíu mày.

Cô không có vấn đề, tất cả đều hoàn mỹ hợp đúng yêu cầu của cô, nhưng hoàn mỹ thuận lợi đến mức khiến cô cau mày.

Yên lặng nhìn anh, trầm mặc. Anh cũng an tĩnh nhìn lại cô, không thúc giục cũng không gấp gáp nóng nảy.

Thời gian dường như chưa từng đi qua mười năm xa xôi, anh vẫn là Hạ Viễn Hàng năm đó yên lặng đứng dưới gốc cây đợi cô, có yên tĩnh và quyết tâm sẽ đợi cô đến thiên hoang địa lão (lâu như trời đất) đó. Cô vẫn là Diêu Thủy Tinh năm đó, chỉ đơn thuần muốn yêu một người.

Bọn họ vẫn yêu nhau như trước kia.

Ánh mắt chớp chớp, rốt cuộc Diêu Thủy Tinh nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không có bất cứ vấn đề gì nữa." Nhận lấy bút luật sư đưa tới, cô ký tên của mình.

Trần Viễn nhìn tài liệu một chút, cung kính gật đầu với cô: "Chuyện kế tiếp, tôi sẽ xử lý thỏa đáng." Sau khi gật đầu chào hỏi với Hạ Viễn Hàng lập tức đi thẳng ra ngoài.

Hạ Viễn Hàng chậm rãi thu dọn laptop và tài liệu trên bàn, nên làm cũng đã làm xong, hình như anh không còn lý do ở lại.

Năm phút sau, anh ngẩng đầu nhìn lại cô: "Muốn hỏi gì cứ hỏi đi!"

"Nói cho tôi biết, Hạ Viễn Hàng, vụ này anh còn có thể coi là thành công sao?" Anh như vậy cũng không tính là hoàn thành nhiệm vụ của người được ủy thác chứ? Dù sao chẳng mấy chốc Thế Thành sẽ trở thành quá khứ.

Anh đứng thẳng, cười một tiếng lười biếng mà hấp dẫn với cô, trong mắt có tia lửa, ý vị sâu xa: "Dĩ nhiên! Tổng giám đốc Diêu không nhớ rõ mình phải thanh toán cho Phương Minh Gia một trăm hai mươi triệu sao?"

Con ngươi của cô chợt co rụt lại.

Người đàn ông kia cứ như vậy xách laptop lên, thản nhiên rời đi.

Diêu Thủy Tinh lặng lẽ đứng ở giữa phòng tiếp khách, một hồi lâu, cầm ly rượu anh đã uống qua trên bàn, hung hăng ném xuống!

/51

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status