Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 25: Biển trời trong xanh (2)

/94


Bảo Phương bám theo một tên có đeo khăn bịt mặt chỉ để chừa ra hai hốc mắt, hắn ta chính là kẻ đã nã phát súng vào Mạc Thanh Cốc. Hắn ta khá là nhanh nhẹn vừa chạy vừa chĩa súng về phía những trinh sát đuổi theo mình khiến cho Bảo Phương và mọi người vất vả né tránh.

Hắn ta có thể tùy ý bắn súng khắp nơi, nhưng chẳng ai trong những người đuổi theo có thể bắn trả chính xác vào hắn ta nên cũng ngừng ngại không dám bắn, chỉ sợ lạc đạn sẽ ảnh hưởng đến người dân. Chính vì vậy, một nữ đồng nghiệp đã bị bắn trúng một phát đạn ngã vật xuống.

Bảo Phương càng tức giận hơn quyết bắt giữ cho được hắn ta, cô há hốc miệng cô gắn thở để có sức tiếp tục truy đuổi theo hắn ta. Hắn ta nhảy từ cầu thang xuống

Cô liều lĩnh bám theo hắn nhảy từ trên cao xuống, chân vừa chạm đất liền đứng bật dây đuổi theo. Kiên trì cho đến phút chốc cuối cùng cô cũng đuổi được hắn đến đường cùng, lúc này súng của hắn do bắn xã khắp nơi mà hết đạn (Truyen tinh từ: truyennganplus), hắn liền ném vềcây súng nặng chịch về phía cô, Bảo phương nghiềng đầu nè tranh cây súng rồi giơ thẳng hai tay cầm súng về phía hắn ta bắn một phát sượt vai cảnh cáo:

- Nếu còn chạy nữa, tôi sẽ bắn thật.

Tên này nghe vậy bước chân chậm lại rồi dừng hẳn. Hắn đưa hai tay lên đầu rồi từ từ xoay đầu lại nhìn cô. - Ting….tiếng thang máy ngay cạnh đó đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bước ra khỏi thang máy, không chút chần chừ hắn ta chụp lấy bà ta xô về phía Bảo Phương cắt đứt ánh mắt của cô về phía hắn ta. Nhưng khi hắn ta vừa chạm một chân vào thang máy thì

- Bụp – Phát súng Bảo Phương nhanh chóng bắn vào lòng ngực hắn ta, khiến hắn ta giật mạnh ngã vào bên vách tường thang máy.

Tiếng hét kinh hoàng của người phụ nữ vang lên, đồng thời máu trên người tên đó cũng phun ra khỏi vạt ái khoát màu đen của hắn chạy xuống sàn một màu đỏ thẫm.

Cả người Bảo Phương gần như bị chấn động, đây là lần đầu tiên cô tham gia kế hoạch này. Là lần đầu tiên cô cầm súng bắn về phía một thân thể con người thật sự.

Nhìn thấy máu phun ra từ người hắn ta, cơn ác mộng về cái chết của cha xuất hiện, cũng là một màu máu đỏ thẩm như thế. Bất giác cả người cô run lên, hai bàn tay cầm súng cũng run rẩy. Cái cảm giác giết người khiến cho toàn thân cô gần như tê liệt.

Hắn ta đã giết chết nhiều mạng người bằng cách xã súng về phía họ, hắn ta đáng chết, nếu cô có bắn súng giết chết hắn ta cũng không có gì sai trái, không thể để hắn ta trốn thoát, nếu không sẽ còn có nhiều người vô tội bị giết nữa.

Cánh cửa thang máy từ từ khép lại. Nhưng cả người Bảo Phương bất động không thể nhúc nhích chút nào, trong đầu cô hình ảnh cha chết, cảnh cô lao người đỡ phát súng cho Lăng Phong cứ chạy xẹt trong đầu cô.

Hắn ta khẽ mĩm cười rút ra một cây súng ngắn chĩa về phía cô mà bắn, nhưng Bảo Phương lại không có khả năng né tránh.

Một bóng người lao qua ôm lấy cô xô ngã xuống đất, đồng thời bắn một phát súng về phía tên sát thủ trước khi cửa thang máy khép lại.

Người cưu Bảo Phương là Trí Lâm, anh và vài đồng nghiệp lo lắng đuổi theo, Trí Lâm mặt mũi xanh xao vội đứng dậy nhìn Bảo Phương lo lắng hỏi:

- Em có sao không? Có bị thương không? Tại sao không chịu tránh .

Bảo Phương không trả lời, hai tay run rẩy, sắc mặt vô hồn nhìn Trí Lâm.

************

- Là chướng ngại tâm lí – Ông Văn Lâm nhìn bảng báo cáo sức khỏe của bảo Phương từ bác sĩ tâm lí nhìn Trí Lâm khẽ nói.

- Ý ba là…- Trí Lâm nghi ngoặc hỏi lại.

Ông Văn Lâm thở dài gật đầu. Trí Lâm cảm thấy toàn thân đông cứng lại, anh giựt lấy mấy bảng báo cáo sức khỏe của Bảo Phương đọc kỹ lại lần nữa, rồi quay mặt đi rầu rĩ. Tay anh siết chặt mấy tờ giấy đến nhàu nát. Lát sau, anh quay lại nhìn ba hỏi:

- Vậy ba định thế nào?

- Điều con bé đi nơi khác – Ông Văn Lâm chậm rãi buông lời.

- Ba – Trí Lâm sửng sốt nhìn ba mình.

- Chúng ta buộc phải làm như thế, là vì an toàn cho con bé, nếu như con không đến kịp thì con bé đã chết rồi. Lần này con cứu được nó, nhưng lần sau thì thế nào. Nếu nó không thể nó súng vào con người thật thì sẽ bị bắn chết – Ông Văn Lâm nghiêm sắc mặt nhắc nhở .

Trí Lâm cắn môi bất lực, anh đập tay vào tường thật mạnh.

*************

- Tại sao? – Bảo Phương giận dữ đi đến trước mặt thủ trưởng của họ là ông Văn lâm chất vấn - Tại sao lại điều con xuống tổ văn phòng chứ?

Ông Văn Lâm không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn cô. Bảo Phương thấy vậy bèn nói tiếp:

- Chỉ vì sai lầm đó sao, con là lính mới, còn có nhiều người mắc sai lầm nghiêm trọng hơn con nhưng họ đâu có bị thuyên chuyển đi như con đâu.

- Bác sĩ tâm lí của con đánh giá ….

- Con có thể làm được, cho con một cơ hội….- Bảo Phương không để ông Văn Lâm nói xong liền cướp lời. Ông Văn Lâm trầm mặt xuống im lặng.

- Con xin chú, cho con thêm một cơ hội – Bảo Phương nài nỉ giọng đầy khuẩn thiết.

Ông Văn Lâm thở đài nói:

- Được, sẽ cho con một cơ hội nữa, nhưng nếu lần này không được nữa thì con phải chuyển xuống tổ văn phòng nếu không phải rút lui khỏi ngành.

Cả người bị trấn động mạnh, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi dứt khoát nói:

- Được.

*********

Có tất cả 4 giám khảo chấm điểm cho cô, một là ông Văn lâm, thủ trưởng của cô, hai là bác sĩ tâm lí điều trị cho cô, ba là hai vị cán bộ cao cấp khác.

Những tấm bia di động được thay thế bằng những hình nhân giả người, trong vòng 5 phút, Bảo Phương phải bắn trùng 10 phát đạn.

Tr1i Lâm vỗ nhẹ lên vao Bảo Phương hỏi:

- Em không sao chứ,

Bảo Phương gật đầu, quả thật cô không có chút hồi hộp lo lắng nào. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Chưa bao giờ cô cảm thấy run rẩy khi cầm súng.

- Cố lên, anh tin em sẽ làm được – Trí Lâm cổ vũ khích lệ cô rồi lui ra.

Ngay khi đó phát súng báo hiệu bắt đầu vang lên, Bảo Phương lập tức giơ cao cây súng trên tay mình nhắm thẳng vào những hình nhân đang chuyển động kia.

Một phát, hai phát….phát thứ 6 tất cả đều thuận lợi chỉ trong vòng 2 phút. Nhưng đến phát thứ 7 thì trong người tên hình nhân lập tức tuông ra một chất lỏng màu đỏ giống như máu. Trong giây phút đó, sắc mặt Bảo Phương xanh lại, hai tay run lên, cô không tài nào bắn được phát thứ 8. Mặc cho Trí Lâm bên ngoài kêu tên cô, nhưng Bảo Phương hoàn toàn không nghe thấy, mồ hôi trên mặt cô tuôn ra dưới trời nắng. Bảo Phương biết mình đã không còn khả năng nữa rồi.

Một bàn tay bước đến nắm lấy bàn tay cầm súng của cô vỗ về nói:

- Buổi kiểm tra đã xong rồi.

Bảo Phương ngẩng đầu nhìn ông Văn Lâm, vẫn là ánh mắt vô hồn đó, ông ôm cô vào lòng vỗ về cô. Bảo Phương bật khóc nức nở. Bao nhiêu năm qua cô cố gắng phấn đấu và học tập để có thể trở thành cảnh sát, vậy mà phút chốc lại trở thành như thế.

- Có lẽ ám ảnh quá khứ quá lớn khiến cô ấy không thể nào vượt qua được – bác sĩ tâm lí của cô bước đến thở dài nói.

- Tốc độ bắn và khả năng phán đoán của con bé đều rất xuất sắc, thật đáng tiếc – Hai vị lãnh đạo kia cũng bước đến nói.

***********

Bảo Phương về nhà nằm ủ rũ, cô chùm kín từ đầu đến chân, ý chí trong người cô giờ đây mất sạch. Mục tiêu của cuộc đời cô, mục tiêu của anh trai, ước nguyện của cha cô.

Thím Hà gõ cửa bước vào, nhìn thấy Bảo Phương như vậy, bà lắc đầu thở dài không muốn làm phiền phút giây yên tĩnh của Bảo Phương đành lui ra.

Bà trở về phòng tìm chồng hỏi han:

- Thật không có cách gì giúp con bé sao?

Ông Văn Lâm đang ngồi hút thuốc bên bàn làm việc, dáng vẻ trầm ngâm vô cùng, ít khi nào ông có dáng vẻ này, trừ khi đó là việc cực kì hệ trọng cần phải cân nhắc suy nghĩ thật kỹ.

Nghe vợ hỏi ông Văn Lâm mới quay lại nhìn bà trầm ngâm một lát ông quyết định nói với vợ:

- Có một nhiệm vụ đang tìm người thích hợp, theo nhận định Bảo Phương có lẽ sẽ làm tốt, nhưng tình trạng con bé thế này mà nhiệm vụ lại cực kì nguy hiểm.

Từ xưa đến nay, chuyện điều tra của ông luôn là bí mật, tuy có tâm sự với vợ, nhưng điều ở mức hạn chế. Thím Hà cũng hiểu rõ nên cũng chỉ nghe đến đó không truy hỏi thêm nữa.

Sáng hôm sau, Trí Lâm bước vào nhà bếp hỏi mẹ:

- Bảo Phương vẫn không chịu ăn hả mẹ.

Thím Hà lắc đầu đáp:

- Con bé vẫn một mực không muốn ăn, có vẻ suy sụp khá nhiều. Bao nhiêu năm phấn đấu, chưa bao giờ thấy con bé than vãn một lời dù là vất vã khổ sở như thế. Vậy mà lại điều đi vào tổ văn phòng, bảo sao con bé không bị shock.

- Nhưng không còn có cách nào khác để giữ chân con bé ở lại trong đội – Trí Lâm bất mãn nói.

- Nghe ba con nói có một nhiệm vụ, nếu như Bảo Phương có thể hòan thành nhiệm vụ thì cò thể ở lại đội – Thím Hà bí mật nói với con trai.

Không ngờ Bảo Phương đúng lúc bước xuống nghe thấy câu nói đó thì kích động vô cùng, cô hỏi dồn:

- Thật sao, có thật là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là con có thể ở lại trong đội không?

Trí Lâm và thím Hà giật cả mình, cả hai quay đầu nhìn Bảo Phương đang rất phấn khích, rồi đưa mắt nhìn nhau.

……………..

- Con có thể - Bảo Phương hùng hổ tuyên bố.

- Rất nguy hiểm – Ông Văn Lâm xoay người dứt khoát nói.

- Vậy thì sao, cũng cần có người đi đúng không? Vậy thì con tình nguyện đi – Bảo Phương nhất mực khăng khăng đòi nhận nhiệm vụ lần này.

- Chú đã hứa sẽ chăm sóc con thật tốt, không thể để con đi mạo hiểm như vậy – Ông Văn Lâm quay đầu nhìn Bảo Phương ảo não nói.

- Một là một cảnh sát chứ không phải là một kẻ hèn nhát, nếu sợ chết, con đã không chọn ngành này. Coi như con xin chú, hãy giao nhiệm vụ này cho con. Con chưa từng xin chú điều gì, đây là lần đầu tiên con xin chú, xin chú hãy giúp con – Bảo Phương dùng anh mắt vừa kiên quyết nhưng cũng vừa cầu khẩn nói.

Ông Văn Lâm nhìn sâu vào trong mắt cô, cuối cùng ông cũng gật đầu

/94

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status