Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 83: Đâu là sự thật (1)

/94


Bảo Phương phát hoảng khi chứng kiến cảnh kinh hoàng trước mắt. Chuyện gì xảy ra khi cô ra ngoài? Bảo Nam, Thục QUyên, hai người thế nào rồi.

Hoảng hốt, Bảo Phương vội vã bấm số gọi cho Thục Quyên nhưng cô không nghe máy, cũng không hề có cuộc gọi nhỡ nào cho cô cả. Như vậy có nghĩa là hai người họ không chạy thoát.

Nhưng dù muốn chạy thoát cũng là điều không thể với một cô gái hoàn toàn không biết gì và một người đang hôn mê bất tĩnh. Lúc cô đi, Bảo Nam vẫn còn trong tình trạng hôn mê chưa tỉnh lại.

Nhưng với tình trạng này thì xem ra Bảo Nam đã tỉnh lại rồi. Bảo Phương cũng có chút mừng rỡ vì cuối cùng Bảo Nam cũng thoát được tử thần.

Nhưng ai là người bắt họ, nếu là cảnh sát đã điều tra ra được Bảo Nam là hung thủ của mấy vụ ám sát gần đây. Cô sẽ nhận được lệnh điều động , hoặc là căn nhà sẽ bị niêm phong, nhưng dường như không có điều gì xảy ra cả.

Vậy thì chỉ có một khả năng, hai người bọn họ đã bị bọn người khác bắt giữ. Nhưng là bọn người nào? Là ông Kiến Quốc cho người làm hại Thục Quyên, hay là bọn người đã sai Bảo Nam đi làm sát thủ? Mọi manh mối gần như mờ mịt khiến cho Bảo Phương cảm thấy cả người mình như bị rơi vào một vòng xoáy.

Cô chỉ có thể tạm vui mừng là ngoài sự đỗ bể ra không hề có vết máu nào cả, cho thấy họ bị bắt đi trong tình trạng an toàn. Nhưng cô lo lắng cho vết thương của Bảo Nam. Dù anh đã tỉnh lại, nhưng chắc chắn sức khỏe còn rất yếu, mà bọn người kia liệu có đối xử tử tế với anh ấy hay không? Lòng Bảo Phương dấy lên một trận lo lắng vô cùng.

Cô quay người rời khỏi chỗ này nhanh chóng. Chỉ có một người có thể giúp cô ngay lúc này mà thôi. Cô chạy thật nhanh đến nhà Lăng Phong, dù phải đánh đổi bất cứ giá nào, cô cũng phải nhờ anh giúp mình tìm ra Bảo Nam và Thục Quyên .

Nhưng khi cô vừa chạy đến nhà Lăng Phong thì một tiếng nổ vang lên đầy kinh hãi. Nhưng tiếng nổ này không giống như một quả bom cực mạnh có thể làm rung chuyển một góc trời. Nó giống như một vụ nổ xảy ra ở một khu thí nghiệm nhỏ.

Tiếng la hét hoảng hốt của mọi người vang lên, tất cả các vệ sĩ đều vội vã chạy vào bên trong xem xét chuyện gì xảy ra. Bảo Phương đứng chết lặng bên ngoài. Đột nhiên cô cảm thấy vụ nổ này diễn ra một cách kì lạ, linh tính mác bảo cô rằng có lien quan đến chiếc hộp đựng dồng hồ mà cô đã tặng.

Chỉ một lát sau, tiếng xe thắng gấp vang lên đầy rung rợn trước cửa nhà, một đám đông ồn ào từ bên trong tông cửa chạy ra. Đám người dường như đang bao quay lấy ai đó, đưa người đó ra xe.

Cánh cửa cổng vì vậy mà gấp gáp mở ra. Bảo Phương không đợi cánh cửa mở rộng, cô chen người chạy vào bên trong. Vừa chạy đến, cô đã biết người được bao quay xung quanh là ai.

Điều cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra. Cô đứng bất động nhìn bọn họ đưa ông vào trong xe.

Lăng Phong là người theo vào cùng ông. Cậu khựng lại khi nhìn thấy cô đứng đó, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng vô cùng. Sau đó không một lời, cậu chui vào xe, mau chóng đưa ba mình đi cấp cứu. Chiếc xe lăng bánh thật nhanh chẳng mấy chốc biến mất trên làn đường. Những chiếc xe theo sau cũng dần biến mất theo.

Một tiếng kích vang lên, kéo theo đồng loạt một tiếng kích khác. Hơn 10 khẩu súng đồng loạt lên đạn chĩa về phía cô.

Bao Phương khẽ nhắm mắt thở dài, quả nhiên điều cô lo sợ đã xảy ra. Chiếc hộp đựng đồng hồ đó không phải là là một chiếc hộp để đặt thiết bị nghe lén.

Cô bị giam giữ ở một căn phòng lạnh lẽo trắng toát không có một cánh cửa sổ, tay chân bị khóa xích như tội phạm ở thế kỷ 15. Ngoài ánh sáng đèn ra, cùng tiếng xích kêu, chẳng có gì cả ngoài bốn bức tường sơn màu trắng. Nhưng sự lạnh lẽo ở nơi này không đáng sợ bằng ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Phong nhìn cô khi nãy.

Bảo Phương co người ngồi vào trong góc phòng, gục đầu dưới hai tay mình cảm nhận một nỗi chua xót âng trào. Lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn và sợ hãi đến thế.

Không biết thời gian trải qua bao nhiêu lâu nữa, chỉ biết rằng thời gian rất dài, rất dài. Gần như là vô tận đối với cô lúc này. Cho đến lúc cô thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Cho đến khi cô cảm thấy một bàn tay mát lạnh chạm vào gương mặt mình, mới mơ màng tỉnh giấc. Cô giật mình mở mắt ra, gương mặt mệt mỏi của Lăng Phong hiện ra trước mặt, chỉ có điều ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng như thế. Cô không màn đến ánh mắt của cậu lên tiếng hỏi:

- Bác ấy sao rồi.

- Không sao rồi – Lăng Phong đứang bật dậy quay người đáp.

Bảo Phương cũng đứang bậy dậy, cô muốn tìm hiểu rõ nên hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra.

- Anh nghĩ là em đoán ra được – Lăng Phong không nhìn cô, cậu lạnh lùng đáp.

Chưa bao giờ cô thấy thái độ này của Lăng Phong đối với mình, cô dường như không mấy quen, cảm thấy khó thở vô cùng. Cảm thấy mắt mình có chút cay, cô muốn chạm vào cậu nhưng lại không đủ tự tin để chạm vào. Cánh tay giơ lên rồi khựng lại sát bờ vai cậu.

Tiếng xích trên tay cô bị lung lay tạo ra âm thanh, Lăng Phong nghe thấy bèn quay người lại. Hai người mặt đối mặt nhau, Bảo Phương không muốn có sự hiểu lầm nghiêm trọng nào bèn giải thích:

- Anh tin hay không tin cũng được, nhưng em không hề biết gì về bên trong chiếc hộp ấy cả. Em càng không ngờ mọi chuyện lại như thế này….

- Bỏ đi – Lăng Phong ngắt lời cô, sau đó cậu đưa tay vào túi lấy ra chiếc chìa khóa mở xích cho cô

- Có biết căn phòng này vì sao lại sơn màu thắng thế này không? – Lăng Phong đột nhiên lại lên tiếng hỏi.

Bảo Phương lắc đầu tỏ ý không biết.

- Đây là nơi để giam giữ người, nó được sơn màu trắng để người đó dù có hành động nào cũng dễ dàng bị phát hiện, chỉ cần hắn làm gì đó, sẽ làm mất dấu cái bức tường vốn trắng phau kia. Mà màu trắng luôn khiến người ta đặc biệt sợ hãi, có khả năng khống chế tinh thần của mấy tên tội phạm - Im lặng một lát Lăng Phong nói - Lăng Phong Em có thể đi được rồi.

Bảo Phương nhìn Lăng Phong mà đau đớn vô cùng. Nhưng cô còn có thể làm gì được đây, chính tay cô đã tạo ra hoàn cảnh như thế này. Cô đã hại ba của Lăng Phong, nếu như ông ấy thật sự có chuyện xảy ra, cô chắc chắn sẽ ân hận rất nhiều. Cô hiểu cái cảm giác chứng kiến ba mình bị hại là như thế nào, càng đau đớn hơn là khi người rat ay lại chính là người con gái mình yêu thương.

Bảo Phương cắn mạnh môi của mình, cô quyết định quay người bỏ đi.

Dường như đã được thong báo, cô ra đi mà không gặp phải một sự ngăn cản nào cả.

Bảo Phương quyết định, cô phải đi gặp ông ta để làm cho rõ mọi chuyện, thật chất là ông ta đang âm mưu điều gì. Cô không thể để bản thân mình bị lợi dụng được.

Cuối cùng cô đã đứng trước cửa nhà của ông ta. Cô cường quyết đưa tay bấm chuông

/94

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status