Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 87: Nhận ra (1)

/94


Ông Hoàng Danh trở về nhà thì nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ đặt trên mặt bàn, đó là một gói bưu phẩm nhưng không hề có tên người gửi. Quá nhiều sự việc xảy ra, ông có lòng đề phòng với mọi thứ vì sự an toàn của bản thân mình. Có chút e dè, ông ta đứng từ xa quan sát gói bưu phẩm kia thật lâu, lắng nghe động tĩnh bên trong gói bưu phẩm. Nhưng dường như chẳng có bất cứ tiếng động nào bên trong cả.

Do dự hồi lâu, ông liền quyết định mở chiếc hộp ra. Chiếc hộp dường như chỉ chứa một vật nhỏ nào đó, ông không dám mạnh tay, chỉ sợ bên trong là một quả bom nổ chậm, chẳng may ông kích thích nó, thì chắc chắn sẽ chết không toàn mạng. Rất nhẹ nhàng, ông dùng dao rọc nhẹ gói bưu phẩm ra. Rồi cẩn thận mở nắp gói bưu phẩm.

Khi nhìn vào cái vật kia, ông ta bàng hoàng sửng sốt vô cùng, còn hơn khi đó là một trái bom nổ chậm nữa. Bởi vì đó là một khẩu K 365.

Ông ta vội vàng cầm khẩu súng này lên xem, bên trong không có viên đạn nào cả. Một cái rùng mình ớn lạnh chạy dọc toàn thân, ông vội vàng mở khóa két sắt tìm khẩu súng K365 của mình. Khẩu súng màu xám bạc của ông vẫn còn đây, đạn vẫn còn đầy đủ, vậy thì khẩu súng được gửi đến cho ông là của ai? Không lẽ là…..

Ông Văn Lâm trở về nhà trong tâm trạng đầy căng thẳng và mệt mỏi. Dạo gần đây có quá nhiều áp lực đổ lên vai của ông cùng một lúc. Chuyện các cấp lãnh đạo đồng loạt bị ám sát một cách kì lạ và áp lực tìm cho ra tên sát thủ đó. Là âm mưu chính trị hay là do bọn ********* quá khích tạo nên. Chuyện Bảo Nam bị Bảo Phương biết được khiến con bé nổi giận bỏ đi.

Ông ngã người lên ghế dựa đưa tay xoa xoa trán, thím hà vợ của ông bê vào cho ông một ly nước cam. Thấy vẻ mệt mỏi của chồng, bà nhẹ nhàng vỗ vai ông nói:

- Con bé sẽ hiểu thôi, nó sẽ trở về. Cho nó ít thời gian suy nghĩ đi.

Nghe vợ khuyên, ông gật đầu bê ly nước cam uống, ánh mắt bỗng chuyển hướng và nhìn thấy một gói bưu phẩm trên góc kệ sát tường. Có chút ngạc nhiên ông hỏi vợ:

- Đó là cái gì vậy?

- À, chiều nay có gói bưu phẩm gửi đến cho anh, em quên nói – Thím Hà chợt nhớ ra bèn đáp rồi đi đến cầm gói bưu phẩm đó đưa cho ông Văn Lâm.

Ông Văn Lâm nhìn gói bưu phẩm không hề có tên người gửi, có chút thắc mắc, ông bèn lấy dao rọc giấy mở giói bưu phẩm kia ra. Sau đó ông chăm chú nhìn vào cái thứ bên trong gói bưu phẩm , giật mình đứng dậy.

- Thế nào, bây giờ có thể nói ra chỗ của Bảo Nam được rồi chứ? – Lăng Phong nhìn Andy ở trong một căn phòng đóng kín lạnh lùng hỏi.

- Em không hiểu anh đang nói gì cả - Andy mím môi cố gắng trấn tỉnh đáp – Cũng chẳng có gì để nói.

- Vậy chúng ta nói chuyện mà em có thể trả lời đi. Tại sao em lại tiếp cận tôi? – Lăng Phong nhếch môi cười nhạt nhìn cô ta đầy uy hiếp.

- Một người đàn ông ưu tú như anh, đương nhiên phụ nữ muốn sở hữu rồi – Andy bình tĩnh đáp.

- Vậy sao – Lăng Phong hừ mũi hỏi – Vậy tại sao lại đặt máy nghe lén trong phòng của tôi, tại sao đặt máy theo dõi vào trong xe của tôi. Mục đích em tiếp cận tôi chẳng phải là muốn đặt những thứ đó, để có thể theo dõi động tĩnh và công việc của tôi đúng không?

- Haha….anh nói xem, nghề của em là người mẫu, còn nghề của anh là vận chuyển hàng hải. Hai nghề hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Vậy thì vì sao em lại phải theo dõi anh cơ chứ? – Andy cười phá lên đáp.

- Đúng vậy, hai nghề của chúng ta hoàn toàn khác nhau, không có lí nào cô lại làm như thế - Lăng Phong nheo mắt nhìn Andy thâm trầm – Nhưng nếu có người cũng làm cùng ngành nghề vận chuyển này như tôi thì sự cạnh tranh là điều không tránh khỏi, và người đó chình là người đã sai khến em tiếp cận tôi.

Andy nghe Lăng phong nói, cô biết mình đã bị bại lộ thân phận rồi. Gương mặt cô ta tái xanh, cô ta cắn chặt môi của mình lại, bước thụt lùi. - Hai người họ hiện đang ở đâu.

- Tôi không thể nói được. Chỉ cần cô ấy làm đúng theo lời yêu cầu, họ sẽ thả anh của cô ấy ra ngay – Dù sợ hãi vô cùng nhưng Andy vẫn nhất mực không nói ra.

- Đó là yêu cầu gì? – Lăng Phong lạnh giọng hỏi.

- Tôi không biết. Ông ta chỉ bảo tôi lại một yêu cầu cho chính anh mà thôi.

Ánh mắt sắc nhọn của Lăng Phong chiếu tới Andy khiến cô ta sợ hãi, không đợi cậu hỏi them câu nào nữa, cô ta đã nói ra:

- Ông ta muốn anh ngừng giao dịch lô hàng đó.

Ánh mắt của Lăng Phong bỗng trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết. Cậu đứng bật dậy, dường như trong suy nghĩ vừa lóe lên một điều gì đó. Cậu mặc kệ Andy với căn phòng kín mít, bước thật nhanh ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho Jay ra lệnh.

- Bảo vệ sĩ không cho bất cứ người nào vào phòng của ba mình.

- Có chuyện gì xảy ra à. Yên tâm đi, bác trai khỏe lắm, bác ấy và Bảo Phương đang nói chuyện với nhau. Lăng Phong nghe xong thì kinh sợ gác máy phóng xe thật nhanh đến bệnh viện. Tay cậu siết chặt lại, cậu hy vọng mình không đến muộn, hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cậu biết đối với Bảo Phương, Bảo Nam vô cùng quan trọng, cô có thể vì Bảo Nam từ bỏ hết mọi nguyên tắc mà mình theo đuổi. Và cái giao dịch giữa cô với chú Minh, chắc chắn là phải dùng cậu hay ba cậu trao đổi. Bọn người này muốn cùng lúc có thể đạt được hai mục tiêu. Một là ngăn chặn được giao dịch gây bất lợi cho chúng, hai là dùng mạng trao đổi mạng.

Cậu hổn hểnh chạy thật nhanh vào bên trong phòng bệnh của ba mình, cánh cửa bật tung ra.

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn cậu, Bảo Phương lên tiếng gọi trước tiên:

- Phong! Anh đến rồi sao.

- Con đến rồi sao? – Ba cậu đang ngồi dựa lưng vào tường nhìn cậu. Bảo Phương ngồi bên cạnh ông, em sắc mặt thì dường như hai người vừa nói chuyện gì đó rất hòa hợp.

Mọi thứ vẫn chưa có gì xảy ra, lăng Phong thở phào nhẹ nhỏm. Cậu có gắng lấy vẻ bình tĩnh ngày thường của mình, bước vào mĩm cười với Bảo Phương và ba mình.

- Hai người vừa nói gì với nhau thế?

- Em hỏi, có phải khi bác bắt đầu gia nhập vào Việt Nam, bác đã đến tìm ba em muốn đút lót hay không? – Bảo Phương thẳng thắng đáp.

Lăng Phong có chút sững sờ, cậu không ngờ cô lại hỏi thẳng ba cậu như vậy. Còn ba cậu thì phá ra cười nói: - Con bé thật là thẳng tính, vừa đến thăm liền hỏi ngay. Quả thật khi vừa đến, ông ấy là người đầu tiên ba khâm phục. Bởi vì trước khi tìm đến ông ấy, ba đã làm quen được với tất cả những nhà lãnh đạo của các cấp. Cho nên, những người khác trả lời có chút e dè, dù họ từ chối nhưng không hề dùng lời nói dứt khoát và thẳng thắng như ba của Bảo Phương. Chẳng những từ chối mà trước khi đi, ông ấy còn đưa ra một câu cảnh cáo thế này:” Ông vào Việt Nam để làm ăn, tôi rất hoan nghênh, nhưng một khi ông phạm pháp, tôi nhất định sẽ bắt ông.”

- Đúng là tác phong của ba con – Bảo phương cười nhẹ.

Hai người cùng nhau ra về, Bảo Phương dùng khăn lau đi những vệt mồ hôi còn đọng lại trên mặt của Lăng Phong. Cậu nhìn cô thật lâu sau đó nắm lấy tay cô thật chặt. Thật lâu sau, cậu mới lên tiếng:

- Ông ta đưa ra điều kiện với em là phải giết chết ba anh đúng không?

Bảo Phương không chần chừ gật đầu.

- Nếu như không thể nào tìm được Bảo Nam thì sao, liệu em có chấp nhận theo yêu cầu của ông ta hay không?

- Sẽ không – Cô đáp ngay lập tức, sau đó mới chầm chậm nói – Đúng là Bảo Nam đối với em rất quan trọng, nhưng em sẽ không vì vậy mà đánh đổi một mạng người để cứu anh ấy. Đặc biệt ông ấy lại là ba của anh. Lời Bảo Phương nói khiến Lăng Phong cảm thấy rất hạnh phúc. Điều này có nghĩa là cô đã chấp nhận cậu và ba cậu, dù thân phận hai người có là gì đi chăng nữa.

- Cám ơn em – Cậu nhìn cô khẽ cười ấm áp nói.

Bảo Phương đưa tay vòng ôm lấy eo cậu, tựa đầu vào long cậu nói:

- Thật ra có lẽ vì em tin tưởng ở anh, tin tưởng anh có thể cứu Bảo nam ra.

- Anh nhất định sẽ mang Bảo Nam về bên cạnh em

- Cám ơn anh.

Tay Lăng Phong siết cô thật chặt, cả hai người giờ đây trong lòng đã không còn vách ngăn nào nữa . Chỉ cần mọi chuyện được giải quyết xong, họ có thể hạnh phúc bên nhau.

- Hừm ….- Jay đột nhiên bước ra tằng hắng.

Hai người buông nhau ra quay đầu nhìn Jay, mặt Bảo Phương có chút xấu hổ nên đỏ ửng lên.

- Đến lúc rồi, con cáo đang ra khỏi hang – Jay cười khẽ nháy mắt trêu chọc hai người bọn họ nhưng vẫn thong báo.

Ông nhận được khẩu súng K365 thì quyết tâm xem xét lại nơi mà mình đã cất giấu khẩu súng. Vốn ông đã định quăng bỏ nó đi, nhưng vì nó nhắc ông rằng, những ý định của mình vẫn chưa được hoàn thành, nên ông muốn đợi đến khi mình có thể thực hiện những điều mình mong muốn thì mới đem nó bỏ đi.

Thật không ngờ nó lại xuất hiện như thế trước mặt ông. Vậy thì ai là kẻ đã gửi cây sung đó, hắn ta đã biết chỗ ông cất giấu khẩu súng từ khi nào?

Ông chạy đến mạnh đất trống thuộc quyền sở hữu của mình, ở đó có một cái cây, ông đã chôn chiếc hộp đựng khẩu súng dưới gốc cây đó.

Ông nhanh chóng dùng cuốc cuốc phần đất đã chon chiếc hộp lên. Chiếc hộp đã bị thời gian bào mòn, nhưng vẫn không hư hại gì cả. Ông vội vã mở chiếc hộp bên trong ra.

Khẩu K365 vẫn còn nằm nguyên trong chiếc hộp. Ông giật mình nhìn lại khẩu sung K365 trên tay mình, vậy thì khẩu sung này là bản sao chép. Vậy thì ai đã gửi ch ông và vì mục địch gì? Chợt ông lờ mờ nhận ra điều gì đó, định đómng chiếc hộp lại rời khỏi nơi này thì …..

- Quả nhiên là chú.

/94

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status