Lý Chiêu Dương cũng đã tỉnh lại ngay sau đó vì cô không yếu ớt như những nữ nhi khác nên những vết thương chỉ coi như là ngoài da,cô vừa tỉnh lại thì đã thấy gương mặt lo lắng của Hàn Diệt Phong và Minh Nguyệt đang ở bên cạnh.
Minh Nguyệt vui mừng nói:
"Anh Anh cậu tỉnh rồi, tốt quá"
Lý Chiêu Dương gật đầu cười nói:
"Làm cậu lo lắng rồi Nguyệt Nguyệt "
Lý Chiêu Dương đưa mắt nhìn Hàn Diệt Phong lúc này cô mới nhận ra tay của hắn luôn nắm chặt lấy tay cô,cô nhìn được trong đôi mắt lạnh lùng ấy là sự lo lắng tột cùng và sự giận dữ lẫn thù hận,Hàn Diệt Phong nhìn chằm chằm Lý Chiêu Dương một lúc thì Lý Chiêu Dương nhẹ nhàng nắm lại tay hắn như đang cố trấn an Hàn Diệt Phong mà nói:
"Hoàng Thúc, con không sao chỉ là bị thương ngoài da mà thôi"
Hàn Diệt Phong càng siết chặt tay Lý Chiêu Dương hơn,Minh Nguyệt thấy vậy liền dẫn theo đám Thập Vi ra ngoài để không gian lại cho bọn họ nói chuyện.Sau khi Minh Nguyệt ra ngoài thì Hàn Diệt Phong mới lên tiếng:
"Anh Anh,...
Cô nghe hắn gọi cũng đưa mắt nhìn hắn,Hàn Diệt Phong nắm chặt tay cô mà lên tiếng:
"Tại sao,con luôn liều mạng vì bọn họ vậy Anh Anh,bọn họ không xứng đáng cả Phong Quốc này đều không xứng đáng tại sao vậy Anh Anh"Lý Chiêu Dương im lặng cô đưa đôi mắt mỏi mệt của mình nhìn hắn cô biết chứ cô hy sinh bao nhiêu cũng không bằng một lời nói của Lý Chiêu Nhi,cô biết tất cả những gì mình làm đều vô nghĩa cô biết rõ những người mà cô muốn bảo vệ đó vĩnh viễn cũng sẽ không công nhận cô nhưng mà đó là tội lỗi mà cô phải gánh chịu, những thứ này rất xứng đáng.Lý Chiêu Dương mệt mỏi đưa mắt sang nơi khác mà chậm rãi lên tiếng:
"Con biết chứ nhưng Hoàng Thúc à,...Con không còn lựa chọn nào khác con sinh ra là mệnh thiên sát cô tinh sớm đã định không có cuộc sống tốt, có lẽ nếu bản thân không gồng mình để chuộc lại lỗi lầm thì sớm đã không còn nữa"
Nghe những lời cô nói tim hắn quặn thắt mà đau đớn khôn ngui,Hàn Diệt Phong hận hắn hận cả cái thiên hạ này,hận bọn họ đã ép người hắn yêu thương vào đường cùng hắn thật sự hận nhưng hắn lại hận bản thân mình hơn nếu năm đó hắn đem cô đi theo hoặc ít nhất là ở lại bên cạnh cô thì mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này.Cô sẽ không trúng độc,sẽ không trở thành một đứa trẻ chỉ mới 14 tuổi đã bị cả thiên hạ dè biểu,và kiếp trước hắn tại sao lại phản Quốc tại sao lại ra tay giết cô hắn thật sự không hiểu,hắn thật sự không thể hiểu được.
Hàn Diệt Phong nhắm chặt mắt lấy tay cô áp lên trán hắn rồi nói:
"Con không có lỗi lầm gì hết Anh Anh"
Lý Chiêu Dương vẫn không nhìn hắn mà lên tiếng:
"Tại sao lại không có chứ,sinh ra đã khắc chết chính người đã sinh ra mình,phàm là người thân thiết với con đều chết thảm không ai có cuộc sống tốt đẹp,con đôi lúc tự hỏi tại sao người chết không phải là con mà cứ nhất thiết là những người yêu thương con"
Hàn Diệt Phong quỳ gối trên nền đất mà ôm lấy cánh tay của Lý Chiêu Dương nói:
"Không ph,...."
Hắn chưa nói hết thì cô lại lên tiếng:
"Hoàng Thúc người có biết không,con không chọn cách tự sát là vì con muốn sống, sống để chịu cực hình sau này chết đi rồi ở dưới địa ngục sẽ chịu ít nổi đau hơn"
Hàn Diệt Phong lòng quặn thắt đến nghẹt thở tim đau như có vạn lưỡi đao đâm vào, từng giọt nước mắt của hắn không kiềm được mà rơi xuống hắn nức nở hỏi:
"Anh Anh, hức,Anh Anh xin lỗi,xin lỗi con,tất cả đều là lỗi của ta"Lý Chiêu Dương im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
"Không đâu làm gì có lỗi của người chứ, kiếp này của con coi như đều là ý trời,ý trời đã định thì khó cãi được cứ sống hết kiếp này đi trả hết mọi lỗi lầm"
"Nhân gian quá khổ kiếp sau không đến nữa cũng không muốn làm người nữa thật sự rất mệt"
Hàn Diệt Phong quỳ bên giường cô mà nức nở hắn biết cô đã sớm kiệt sức vì phải chịu đựng chốn nhân gian còn hơn cả địa ngục này,Anh Anh của hắn đã tồn tại đến hai kiếp người đã trưởng thành hơn bất cứ ai trên thế gian này.Hắn thật sự không có đủ can đảm để nghĩ được kiếp trước rốt cuộc cô đã phải sống như thế nào mà khiến chính bản thân cô không muốn quay lại. Hàn Diệt Phong bây giờ thật sự chỉ muốn xé toạc những kẻ đã làm tổn thương cô, những kẻ khiến cô phải chịu đau khổ những kẻ mắt cô cầm hận nhưng vẫn im lặng ngậm ngùi cơn hận đó mà muốn người khác được vui vẻ mà tự làm khổ chính mình.
Hàn Diệt Phong nắm chặt đôi bàn tay gầy yếu của Lý Chiêu Dương mà xoa hắn không muốn biết cô ở kiếp trước đã sống như thế nào nhưng hắn lại rất muốn biết là những kẻ nào kiếp trước đã tổn thương cô,hắn muốn biết và hắn sẽ đòi lại từng chút một.
Minh Nguyệt vui mừng nói:
"Anh Anh cậu tỉnh rồi, tốt quá"
Lý Chiêu Dương gật đầu cười nói:
"Làm cậu lo lắng rồi Nguyệt Nguyệt "
Lý Chiêu Dương đưa mắt nhìn Hàn Diệt Phong lúc này cô mới nhận ra tay của hắn luôn nắm chặt lấy tay cô,cô nhìn được trong đôi mắt lạnh lùng ấy là sự lo lắng tột cùng và sự giận dữ lẫn thù hận,Hàn Diệt Phong nhìn chằm chằm Lý Chiêu Dương một lúc thì Lý Chiêu Dương nhẹ nhàng nắm lại tay hắn như đang cố trấn an Hàn Diệt Phong mà nói:
"Hoàng Thúc, con không sao chỉ là bị thương ngoài da mà thôi"
Hàn Diệt Phong càng siết chặt tay Lý Chiêu Dương hơn,Minh Nguyệt thấy vậy liền dẫn theo đám Thập Vi ra ngoài để không gian lại cho bọn họ nói chuyện.Sau khi Minh Nguyệt ra ngoài thì Hàn Diệt Phong mới lên tiếng:
"Anh Anh,...
Cô nghe hắn gọi cũng đưa mắt nhìn hắn,Hàn Diệt Phong nắm chặt tay cô mà lên tiếng:
"Tại sao,con luôn liều mạng vì bọn họ vậy Anh Anh,bọn họ không xứng đáng cả Phong Quốc này đều không xứng đáng tại sao vậy Anh Anh"Lý Chiêu Dương im lặng cô đưa đôi mắt mỏi mệt của mình nhìn hắn cô biết chứ cô hy sinh bao nhiêu cũng không bằng một lời nói của Lý Chiêu Nhi,cô biết tất cả những gì mình làm đều vô nghĩa cô biết rõ những người mà cô muốn bảo vệ đó vĩnh viễn cũng sẽ không công nhận cô nhưng mà đó là tội lỗi mà cô phải gánh chịu, những thứ này rất xứng đáng.Lý Chiêu Dương mệt mỏi đưa mắt sang nơi khác mà chậm rãi lên tiếng:
"Con biết chứ nhưng Hoàng Thúc à,...Con không còn lựa chọn nào khác con sinh ra là mệnh thiên sát cô tinh sớm đã định không có cuộc sống tốt, có lẽ nếu bản thân không gồng mình để chuộc lại lỗi lầm thì sớm đã không còn nữa"
Nghe những lời cô nói tim hắn quặn thắt mà đau đớn khôn ngui,Hàn Diệt Phong hận hắn hận cả cái thiên hạ này,hận bọn họ đã ép người hắn yêu thương vào đường cùng hắn thật sự hận nhưng hắn lại hận bản thân mình hơn nếu năm đó hắn đem cô đi theo hoặc ít nhất là ở lại bên cạnh cô thì mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này.Cô sẽ không trúng độc,sẽ không trở thành một đứa trẻ chỉ mới 14 tuổi đã bị cả thiên hạ dè biểu,và kiếp trước hắn tại sao lại phản Quốc tại sao lại ra tay giết cô hắn thật sự không hiểu,hắn thật sự không thể hiểu được.
Hàn Diệt Phong nhắm chặt mắt lấy tay cô áp lên trán hắn rồi nói:
"Con không có lỗi lầm gì hết Anh Anh"
Lý Chiêu Dương vẫn không nhìn hắn mà lên tiếng:
"Tại sao lại không có chứ,sinh ra đã khắc chết chính người đã sinh ra mình,phàm là người thân thiết với con đều chết thảm không ai có cuộc sống tốt đẹp,con đôi lúc tự hỏi tại sao người chết không phải là con mà cứ nhất thiết là những người yêu thương con"
Hàn Diệt Phong quỳ gối trên nền đất mà ôm lấy cánh tay của Lý Chiêu Dương nói:
"Không ph,...."
Hắn chưa nói hết thì cô lại lên tiếng:
"Hoàng Thúc người có biết không,con không chọn cách tự sát là vì con muốn sống, sống để chịu cực hình sau này chết đi rồi ở dưới địa ngục sẽ chịu ít nổi đau hơn"
Hàn Diệt Phong lòng quặn thắt đến nghẹt thở tim đau như có vạn lưỡi đao đâm vào, từng giọt nước mắt của hắn không kiềm được mà rơi xuống hắn nức nở hỏi:
"Anh Anh, hức,Anh Anh xin lỗi,xin lỗi con,tất cả đều là lỗi của ta"Lý Chiêu Dương im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
"Không đâu làm gì có lỗi của người chứ, kiếp này của con coi như đều là ý trời,ý trời đã định thì khó cãi được cứ sống hết kiếp này đi trả hết mọi lỗi lầm"
"Nhân gian quá khổ kiếp sau không đến nữa cũng không muốn làm người nữa thật sự rất mệt"
Hàn Diệt Phong quỳ bên giường cô mà nức nở hắn biết cô đã sớm kiệt sức vì phải chịu đựng chốn nhân gian còn hơn cả địa ngục này,Anh Anh của hắn đã tồn tại đến hai kiếp người đã trưởng thành hơn bất cứ ai trên thế gian này.Hắn thật sự không có đủ can đảm để nghĩ được kiếp trước rốt cuộc cô đã phải sống như thế nào mà khiến chính bản thân cô không muốn quay lại. Hàn Diệt Phong bây giờ thật sự chỉ muốn xé toạc những kẻ đã làm tổn thương cô, những kẻ khiến cô phải chịu đau khổ những kẻ mắt cô cầm hận nhưng vẫn im lặng ngậm ngùi cơn hận đó mà muốn người khác được vui vẻ mà tự làm khổ chính mình.
Hàn Diệt Phong nắm chặt đôi bàn tay gầy yếu của Lý Chiêu Dương mà xoa hắn không muốn biết cô ở kiếp trước đã sống như thế nào nhưng hắn lại rất muốn biết là những kẻ nào kiếp trước đã tổn thương cô,hắn muốn biết và hắn sẽ đòi lại từng chút một.
/165
|