Ở nơi không phải khách sạn cũng không vì công việc, đây là lần đầu tiên gặp lại sau khi Đồng Kỳ rời khỏi Danh Đô. Khóe môi Hà Lương Nguyệt mang theo ý cười, nhưng đôi mắt thì lại không có nửa điểm muốn cười. Thậm chí dáng vẻ cô ta cũng không giống trước đây. Trước kia toàn bộ tầm mắt của cô ta đều đặt trên người Liêu Thành Xuyên, mà giờ đây lại nhìn Đồng Kỳ trước tiên, còn gật đầu với Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ nở nụ cười, cũng gật đầu với cô ta.
Hà Lương Nguyệt đưa hoa cho nhân viên phục vụ, xoay người đến trước mặt Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên, cô ta liếc nhìn Liêu Thành Xuyên một cái, nở nụ cười rồi mới di dời tầm mắt, đưa tay về phía Đồng Kỳ: “Đã lâu không gặp.”
Gương mặt Đồng Kỳ mang theo ý cười, cũng giơ tay ra, tay hai ngừoi nắm chặt, giọng điệu Hà Lương Nguyệt thân mật: “Tôi tới muộn mất rồi, trận đấu chắc đã sắp kết thúc?”
Đồng Kỳ nói: “Đúng vậy.”
Hà Lương Nguyệt nhíu mày: “Ai thắng?”
Đồng Kỳ nở nụ cười, trả lời: “Cô xem bảng điểm là biết, Tang Dương hơn một chút.”
Hà Lương Nguyệt gạt tóc, vẻ mặt phong tình, tầm mắt rơi lướt qua gương mặt anh tuấn của Liêu Thành Xuyên, sau đó rũ mắt xuống nói: “Hôm nay sư phụ tôi phát huy không được tốt lắm, dù sao thì mấy hôm trước anh ấy vừa bị cảm xong. Hai hôm nay vẫn còn đang hồi phục, đại sư Tang Dương thắng cũng là chuyện bình thường thôi.”
Thật sự là bốn lạng đẩy ngàn cân(*), liền đưa ra một lý do hoàn mỹ cho sự thất bại của Orsay.
* 四两拨千斤 (tứ lưỡng bát thiên cân): Mềm mỏng khéo léo: Đây là một thuật ngữ võ thuật, chỉ có trong Thái Cực quyền, tức là lấy nhu chế cương.
Mọi ngừoi đều là người thông minh, không phải nghe không hiểu, Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt nói: “Cho dù Orsay thân thể khỏe mạnh cũng không thể thắng được!”
Tay Hà Lương Nguyệt để bên hông nắm chặt lại, nhưng trên mặt lại không bộc lộ cái gì, cừoi cười: “Liêu Tổng với đại sư Tang Dương là bạn tốt, đương nhiên sẽ ủng hộ đại sư Tang Dương.”
Liêu Thành Xuyên cười như không cười, không lên tiếng.
Đồng Kỳ nhìn Hà Lương Nguyệt trước mặt, nở nụ cười nói: “Còn vòng cuối cùng, chúng ta coi tiếp không?”
Hà Lương Nguyệt làm động tác mời: “Được thôi.”
Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên ngồi lại chỗ của mình.
Chỗ ngồi của Hà Lương Nguyệt ở dãy đằng sau, trước lúc cô ta chuẩn bị đị đột nhiên gọi Liêu Thành Xuyên: “Phải rồi, Liêu Tổng!”
Liêu Thành Xuyên không quay lại, Đồng Kỳ thay anh quay lại, cười hỏi: “Sao vậy?”
Hà Lương Nguyệt dừng một chút, cười nói: “Nghe nói Trần tiểu thư Trần gia sắp quay về thành phố S, giám đốc Đồng không biết vị Trần tiểu thư này ai đúng chứ? Tôi nói … “
“Không cần, tôi biết rồi, Trần Tích hả!” – Đồng Kỳ cắt ngang lời Hà Lương Nguyệt.
Đôi mắt Hà Lương Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc: “Thì ra giám đốc Đồng biết rồi.”
Đồng Kỳ đặt tay lên lưng ghế phía sau Liêu Thành Xuyên, chống tay lên đầu, sắc mặt thoải mái: “Đương nhiên biết, ba của Thành Xuyên nhà chúng tôi tìm vợ tương lai cho anh ấy mà.”
“Cô biết thì tốt.” – Hà Lương Nguyệt nhìn chằm chằm Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ cũng không né tránh, trên mặt vẫn giữ ý cười, trạng thái thoải mái, tựa như đang nhìn một tên hề, Hà Lương Nguyệt và Đồng Kỳ nhìn nhau mấy giây, cười nhạt: “Giám đốc Đồng, trèo cao cô biết viết thế nào không?”
“Giám đốc Hà càng hiểu rõ hơn so với tôi nhỉ?”
“Haha.”
Hà Lương Nguyệt bỏ lại hai tiếng cười này, đi thẳng về chỗ ngồi, ngồi xuống.
Trận đấu đã đến hồi kết, Đồng Kỳ quay người ngồi lại trên ghế, Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, cô dựa vào lòng anh, nghịch tay anh, Đồng Kỳ nói: “Em phát hiện Hà Lương Nguyệt rất thú vị.”
Liêu Thành Xuyên nắm tay cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Thú vị chỗ nào?”
“Hôm nay cô ta cũng không nhìn anh, có nhìn anh thì cũng quay đi rất nhanh, em đang nghĩ, nếu như em với cô ta không phải ngừoi quen cũ, em sẽ tán thưởng cô ta.” – Đồng Kỳ cảm thấy năng lực chống đỡ của Hà Lương Nguyệt này rất mạnh, tin đồn bên ngoài cũng đã lan truyền đến độ này.
Hà Lương Nguyệt còn có thể có sức chiến đấu như vậy, hơn nữa trạng thái còn tăng lên một bậc.
Liêu Thành Xuyên thờ ơ trả lời: “Cô ta thế nào không liên quan đến anh, em chỉ cần tin tưởng anh là được.”
Đồng Kỳ biết anh đang nói đến chuyện của Trần Tích, cô mìm cười trêu ghẹo cằm anh: “Em tin anh, nhưng mà, anh có muốn cược không?”
“Làm gì?” – Anh cúi đầu, nhìn cô.
Đồng Kỳ hôn lên cằm anh: “Đặt cược không, xem lúc nào em có thể giẫm Hà Lương Nguyệt dưới chân.”
Liêu Thành Xuyên nhướng mày: “Vụ cược này của em có bao gồm anh giúp em không?”
“Đương nhiên không.”
“Vậy anh chắc chắc đặt Hà Lương Nguyệt.” – Liêu Thành Xuyên đùa giỡn.
Đồng Kỳ ngồi thẳng dậy, đấm bả vai anh: “Anh…”
Liêu Thành Xuyên nắm tay cô, đặt bên môi khẽ hôn: “Anh đặt cô ta thua.”
Trận này, Tang Dương thắng.
Bốn ngừoi cùng nhau ăn tối, lái xe đến Nông Gia Lạc, gà cá đều bắt tại chỗ, con người Lưu Tây này cực kỳ ôn hòa nhã nhặn, làn da rất trắng, giống một công tử ngọc ngà, nói chuyện có lý có tình, hơn nữa giong nói còn rất hay, lúc nói chuyện sẽ luôn làm người ta chuyên tâm lắng nghe.
Tang Dương vừa lấy bát đũa cho anh ấy, vừa nhướng mày với Liêu Thành Xuyên: “Vợ anh anh tự chăm nhé, tôi không giúp anh đâu.”
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu cầm bát đũa, rửa sạch cho Đồng Kỳ, lại hỏi cô có lạnh không, chủ yếu là Nông gia lạc này ở giữa rừng cây, gió vừa thổi, tiếng lá cây sột soạt vang lên, Đồng Kỳ cười nói: “Không lạnh.”
Nhưng anh vẫn đưa tay nắm tay cô, ma sát một chút, gương mặt Đồng Kỳ vui vẻ, Lưu Tây đối diện dịu dàng nói: “Thành Xuyên, lần đầu tiên tôi thấy anh dẫn bạn gái ra ngoài.”
Liêu Thành Xuyên để chén đũa xong xuôi, giơ tay Đồng Kỳ lên, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh: “Không phải bạn gái, là vợ.”
Lưu Tây bật cười, gật đầu tắp lự: “Ừ, vợ.”
Tang Dương để bát đũa trước mặt Lưu Tây: “Hâm mộ sao?”
Lưu Tây liếc Tang Dương một cái, không lên tiếng.
Trước đó Đồng Kỳ còn khẩn trương mà đến, từ lúc gặp mặt trò chuyện với Tang Dương ban sáng, đã không còn cảm giác vậy nữa, đồng thời cũng có thể nhìn ra được tính cách của Tang Dương là thẳng như ruột ngựa.
Lúc ăn cơm, cô hỏi Tang Dương một số câu hỏi về bida.
Vẻ mặt Tang Dương ngông cuồng: “Con gái các cô học cách chơi của tôi làm gì? Cô đứng trụ nổi không?”
Đồng Kỳ khẽ cười: “Anh đây là coi thường chúng tôi?”
Tang Dương thẳng thắng: “Phải.”
Đồng Kỳ: “….”
Đồng Kỳ: “Lần sau tôi chơi với anh.”
Tang Dương lắc đầu: “Không chơi! Để chồng cô chơi với tôi.”
Liêu Thành Xuyên: “Chơi thì chơi.”
Tang Dương cười lạnh: “Thắng thì tính gì?”
Liêu Thành Xuyên: “Anh thắng được thì nói tiếp.”
Đồng Kỳ: “…..”
Lưu Tây: “……”
Thời gian trôi qua, sắc trời đã tối, sắp đến tám giờ, lúc này nhiệt độ đột nhiệt hạ xuống, hơn nữa còn hạ rất nhanh, đến nữa đêm càng lạnh hơn. Liêu Thành Xuyên khoác áo khoác lên vai Đồng Kỳ, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, gió thổi qua làm lộ ra thắt lưng của anh, Đồng Kỳ muốn cởi áo ra bị anh giữ lại: “Mặc đi, anh không lạnh.”
Hai người đi một đoạn đến chỗ để xe, trong rừng cây không thể đậu xe, lên xe, đầu mũi Đồng Kỳ có hơi ửng đỏ, Liêu Thành Xuyên xoa xoa tay cô, khởi động xe, quay về nhà.
Ngày hôm sau cuối tuần, Đồng Kỳ đến công ty mới, ở đó đến gần sáu giờ, đến sáu giờ Liêu Thành Xuyên gọi điện đến: “Buổi tối cùng ăn cơm?”
Đồng Kỳ vừa dọn túi vừa từ chối: “Không, em có hẹn với ngừoi khác.”
“Hửm? Hẹn với ai?”
“Một ngừoi bạn đại học.”
“Nam hay nữ?”
“Nữ! Liêu Tổng! “ Đồng Kỳ có chút tức giận.
Liêu Thành Xuyên ở bên kia cười khẽ: “Xin lỗi, nữ thì em cứ đi, muộn tí anh đến đón em?”
“Không cần, em tự về.” – Đồng Kỳ kéo cửa văn phòng, đi ra ngoài.
“Được, anh đợi em ở nhà.”
“Được.”
Cúp máy, Đồng Kỳ nói với Triệu Hoa một tiếng, sau đó xuống lầu, lái xe, chiếc Audi này cô chẳng chạy được mấy lần, cho nên vẫn còn rất mới, sau khi lên xe, khởi động xe, lái xe đến nhà Tần Nghệ. Tần Nghệ đang ở trước cửa đợi cô, thấy cô đến, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Đồng Kỳ đáp: “Chưa.”
Tần Nghệ kéo cô vào: “Cùng ăn đi, hôm nay trong nhà không có ai.”
“Nhẫn xong rồi sao?”
“Xong rồi xong rồi.” – Tần Nghệ trợn trắng mắt, hai người ngồi xuống, bàn dài rất lớn, bảo mẫu bưng đồ ăn ra, Đồng Kỳ nhìn thấy thì cười: “Nhiều vậy sao? Một người ăn sao hết?”
“Không phải đợi cô sao?” – Tần Nghệ mỉm cười.
Đồng Kỳ nhướng mày.
Cô với Tần Nghệ là bạn cùng lớp, tuy hai người không ở cùng ký túc xá nhưng vì cùng khoa, quan hệ không tệ, Đồng Kỳ không khách sáo với Tần Nghệ nữa. Biệt thự nhà Tần Nghệ tương đối xa, biệt thự cực lớn giống như hoàng cung vậy, hai người ngồi ở cái bàn to như thế ăn cơm, rất xa xỉ.
Ăn cơm xong, Tần Nghệ mới đưa cái hộp cho Đồng Kỳ: “Tôi tính tiền vốn thôi, cô xem đi, được không.”
Đồng Kỳ mở ra, chiếc nhẫn trơn trong hộp được khắc lên mấy ký tự viết tắt: Only you.
Tần Nghệ cười: “Rất có tâm nha, anh ta tên gì.”
Đồng Kỳ cười khẽ: “Không nói cô biết.”
Tần Nghệ: “Cô chuẩn bị lén lút kết hôn?”
Đồng Kỳ: “Coi là vậy đi.”
Tần Nghệ: “Hôn lễ cũng không làm cho cô? Người đàn ông này có chỗ nào đáng gả?”
Đồng Kỳ: “Sẽ làm, trường hợp đặc biệt, lãnh chứng trước.”
Tần Nghệ: “Đừng để bị lừa nhé.”
Đồng Kỳ chống cằm, lắc cái túi: “Cô cảm thấy tôi sẽ bị lùa?”
Tần Nghệ cười, ngã ra sau, lau khóe miệng: “Biết cô sẽ không bị lừa, nhưng con người cô đấy, có lúc rất coi trọng tình nghĩa, sợ cô nhất thời đầu óc lú lẫn. Tôi nói với cô này, tìm đàn ông phải mở to mắt ra, tốt hay xấu, ngộ nhỡ cô tìm trúng người xấu thì lãng phí rất nhiều thời gian còn không bằng độc thân một mình, cô nói đúng không?”
“Đúng đúng đúng, chị Tần nói rất đúng.” – Đồng Kỳ cười, sau đó lấy áo khoác với túi xách: “Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô, tôi đi trước nhé.”
“Được, lái xe cẩn thận.”
Tần Nghệ đi theo, nhìn thấy chiếc xe bên ngoài: “Xe mới sao? Xem ra là lăn lộn cũng không tồi ha.”
“Đúng vật, tàm tạm.” – Đồng Kỳ vung vẫy chìa khóa xe.
Tần Nghệ lại sững sờ: “Ối, biển số xe này đẹp thế, toàn số tám, biển số xe này còn đắt hơn cả chiếc xe, Đồng Kỳ, cô phát tài khi nào vậy?”
Đồng Kỳ nở nụ cười không đếm xỉa tới cô ấy, chui vào trong xe, nổ máy, hạ cửa sổ xe xuống: “Tôi đi đây.”
Tần Nghệ vẫy tay.
Đồng Kỳ lái xe rời khỏi khu biệt thự nhà Tần Nghệ, nhìn cái túi ở ghế phụ, mặt mày vui vẻ.
- -----oOo------
Đồng Kỳ nở nụ cười, cũng gật đầu với cô ta.
Hà Lương Nguyệt đưa hoa cho nhân viên phục vụ, xoay người đến trước mặt Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên, cô ta liếc nhìn Liêu Thành Xuyên một cái, nở nụ cười rồi mới di dời tầm mắt, đưa tay về phía Đồng Kỳ: “Đã lâu không gặp.”
Gương mặt Đồng Kỳ mang theo ý cười, cũng giơ tay ra, tay hai ngừoi nắm chặt, giọng điệu Hà Lương Nguyệt thân mật: “Tôi tới muộn mất rồi, trận đấu chắc đã sắp kết thúc?”
Đồng Kỳ nói: “Đúng vậy.”
Hà Lương Nguyệt nhíu mày: “Ai thắng?”
Đồng Kỳ nở nụ cười, trả lời: “Cô xem bảng điểm là biết, Tang Dương hơn một chút.”
Hà Lương Nguyệt gạt tóc, vẻ mặt phong tình, tầm mắt rơi lướt qua gương mặt anh tuấn của Liêu Thành Xuyên, sau đó rũ mắt xuống nói: “Hôm nay sư phụ tôi phát huy không được tốt lắm, dù sao thì mấy hôm trước anh ấy vừa bị cảm xong. Hai hôm nay vẫn còn đang hồi phục, đại sư Tang Dương thắng cũng là chuyện bình thường thôi.”
Thật sự là bốn lạng đẩy ngàn cân(*), liền đưa ra một lý do hoàn mỹ cho sự thất bại của Orsay.
* 四两拨千斤 (tứ lưỡng bát thiên cân): Mềm mỏng khéo léo: Đây là một thuật ngữ võ thuật, chỉ có trong Thái Cực quyền, tức là lấy nhu chế cương.
Mọi ngừoi đều là người thông minh, không phải nghe không hiểu, Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt nói: “Cho dù Orsay thân thể khỏe mạnh cũng không thể thắng được!”
Tay Hà Lương Nguyệt để bên hông nắm chặt lại, nhưng trên mặt lại không bộc lộ cái gì, cừoi cười: “Liêu Tổng với đại sư Tang Dương là bạn tốt, đương nhiên sẽ ủng hộ đại sư Tang Dương.”
Liêu Thành Xuyên cười như không cười, không lên tiếng.
Đồng Kỳ nhìn Hà Lương Nguyệt trước mặt, nở nụ cười nói: “Còn vòng cuối cùng, chúng ta coi tiếp không?”
Hà Lương Nguyệt làm động tác mời: “Được thôi.”
Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên ngồi lại chỗ của mình.
Chỗ ngồi của Hà Lương Nguyệt ở dãy đằng sau, trước lúc cô ta chuẩn bị đị đột nhiên gọi Liêu Thành Xuyên: “Phải rồi, Liêu Tổng!”
Liêu Thành Xuyên không quay lại, Đồng Kỳ thay anh quay lại, cười hỏi: “Sao vậy?”
Hà Lương Nguyệt dừng một chút, cười nói: “Nghe nói Trần tiểu thư Trần gia sắp quay về thành phố S, giám đốc Đồng không biết vị Trần tiểu thư này ai đúng chứ? Tôi nói … “
“Không cần, tôi biết rồi, Trần Tích hả!” – Đồng Kỳ cắt ngang lời Hà Lương Nguyệt.
Đôi mắt Hà Lương Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc: “Thì ra giám đốc Đồng biết rồi.”
Đồng Kỳ đặt tay lên lưng ghế phía sau Liêu Thành Xuyên, chống tay lên đầu, sắc mặt thoải mái: “Đương nhiên biết, ba của Thành Xuyên nhà chúng tôi tìm vợ tương lai cho anh ấy mà.”
“Cô biết thì tốt.” – Hà Lương Nguyệt nhìn chằm chằm Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ cũng không né tránh, trên mặt vẫn giữ ý cười, trạng thái thoải mái, tựa như đang nhìn một tên hề, Hà Lương Nguyệt và Đồng Kỳ nhìn nhau mấy giây, cười nhạt: “Giám đốc Đồng, trèo cao cô biết viết thế nào không?”
“Giám đốc Hà càng hiểu rõ hơn so với tôi nhỉ?”
“Haha.”
Hà Lương Nguyệt bỏ lại hai tiếng cười này, đi thẳng về chỗ ngồi, ngồi xuống.
Trận đấu đã đến hồi kết, Đồng Kỳ quay người ngồi lại trên ghế, Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, cô dựa vào lòng anh, nghịch tay anh, Đồng Kỳ nói: “Em phát hiện Hà Lương Nguyệt rất thú vị.”
Liêu Thành Xuyên nắm tay cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Thú vị chỗ nào?”
“Hôm nay cô ta cũng không nhìn anh, có nhìn anh thì cũng quay đi rất nhanh, em đang nghĩ, nếu như em với cô ta không phải ngừoi quen cũ, em sẽ tán thưởng cô ta.” – Đồng Kỳ cảm thấy năng lực chống đỡ của Hà Lương Nguyệt này rất mạnh, tin đồn bên ngoài cũng đã lan truyền đến độ này.
Hà Lương Nguyệt còn có thể có sức chiến đấu như vậy, hơn nữa trạng thái còn tăng lên một bậc.
Liêu Thành Xuyên thờ ơ trả lời: “Cô ta thế nào không liên quan đến anh, em chỉ cần tin tưởng anh là được.”
Đồng Kỳ biết anh đang nói đến chuyện của Trần Tích, cô mìm cười trêu ghẹo cằm anh: “Em tin anh, nhưng mà, anh có muốn cược không?”
“Làm gì?” – Anh cúi đầu, nhìn cô.
Đồng Kỳ hôn lên cằm anh: “Đặt cược không, xem lúc nào em có thể giẫm Hà Lương Nguyệt dưới chân.”
Liêu Thành Xuyên nhướng mày: “Vụ cược này của em có bao gồm anh giúp em không?”
“Đương nhiên không.”
“Vậy anh chắc chắc đặt Hà Lương Nguyệt.” – Liêu Thành Xuyên đùa giỡn.
Đồng Kỳ ngồi thẳng dậy, đấm bả vai anh: “Anh…”
Liêu Thành Xuyên nắm tay cô, đặt bên môi khẽ hôn: “Anh đặt cô ta thua.”
Trận này, Tang Dương thắng.
Bốn ngừoi cùng nhau ăn tối, lái xe đến Nông Gia Lạc, gà cá đều bắt tại chỗ, con người Lưu Tây này cực kỳ ôn hòa nhã nhặn, làn da rất trắng, giống một công tử ngọc ngà, nói chuyện có lý có tình, hơn nữa giong nói còn rất hay, lúc nói chuyện sẽ luôn làm người ta chuyên tâm lắng nghe.
Tang Dương vừa lấy bát đũa cho anh ấy, vừa nhướng mày với Liêu Thành Xuyên: “Vợ anh anh tự chăm nhé, tôi không giúp anh đâu.”
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu cầm bát đũa, rửa sạch cho Đồng Kỳ, lại hỏi cô có lạnh không, chủ yếu là Nông gia lạc này ở giữa rừng cây, gió vừa thổi, tiếng lá cây sột soạt vang lên, Đồng Kỳ cười nói: “Không lạnh.”
Nhưng anh vẫn đưa tay nắm tay cô, ma sát một chút, gương mặt Đồng Kỳ vui vẻ, Lưu Tây đối diện dịu dàng nói: “Thành Xuyên, lần đầu tiên tôi thấy anh dẫn bạn gái ra ngoài.”
Liêu Thành Xuyên để chén đũa xong xuôi, giơ tay Đồng Kỳ lên, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh: “Không phải bạn gái, là vợ.”
Lưu Tây bật cười, gật đầu tắp lự: “Ừ, vợ.”
Tang Dương để bát đũa trước mặt Lưu Tây: “Hâm mộ sao?”
Lưu Tây liếc Tang Dương một cái, không lên tiếng.
Trước đó Đồng Kỳ còn khẩn trương mà đến, từ lúc gặp mặt trò chuyện với Tang Dương ban sáng, đã không còn cảm giác vậy nữa, đồng thời cũng có thể nhìn ra được tính cách của Tang Dương là thẳng như ruột ngựa.
Lúc ăn cơm, cô hỏi Tang Dương một số câu hỏi về bida.
Vẻ mặt Tang Dương ngông cuồng: “Con gái các cô học cách chơi của tôi làm gì? Cô đứng trụ nổi không?”
Đồng Kỳ khẽ cười: “Anh đây là coi thường chúng tôi?”
Tang Dương thẳng thắng: “Phải.”
Đồng Kỳ: “….”
Đồng Kỳ: “Lần sau tôi chơi với anh.”
Tang Dương lắc đầu: “Không chơi! Để chồng cô chơi với tôi.”
Liêu Thành Xuyên: “Chơi thì chơi.”
Tang Dương cười lạnh: “Thắng thì tính gì?”
Liêu Thành Xuyên: “Anh thắng được thì nói tiếp.”
Đồng Kỳ: “…..”
Lưu Tây: “……”
Thời gian trôi qua, sắc trời đã tối, sắp đến tám giờ, lúc này nhiệt độ đột nhiệt hạ xuống, hơn nữa còn hạ rất nhanh, đến nữa đêm càng lạnh hơn. Liêu Thành Xuyên khoác áo khoác lên vai Đồng Kỳ, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, gió thổi qua làm lộ ra thắt lưng của anh, Đồng Kỳ muốn cởi áo ra bị anh giữ lại: “Mặc đi, anh không lạnh.”
Hai người đi một đoạn đến chỗ để xe, trong rừng cây không thể đậu xe, lên xe, đầu mũi Đồng Kỳ có hơi ửng đỏ, Liêu Thành Xuyên xoa xoa tay cô, khởi động xe, quay về nhà.
Ngày hôm sau cuối tuần, Đồng Kỳ đến công ty mới, ở đó đến gần sáu giờ, đến sáu giờ Liêu Thành Xuyên gọi điện đến: “Buổi tối cùng ăn cơm?”
Đồng Kỳ vừa dọn túi vừa từ chối: “Không, em có hẹn với ngừoi khác.”
“Hửm? Hẹn với ai?”
“Một ngừoi bạn đại học.”
“Nam hay nữ?”
“Nữ! Liêu Tổng! “ Đồng Kỳ có chút tức giận.
Liêu Thành Xuyên ở bên kia cười khẽ: “Xin lỗi, nữ thì em cứ đi, muộn tí anh đến đón em?”
“Không cần, em tự về.” – Đồng Kỳ kéo cửa văn phòng, đi ra ngoài.
“Được, anh đợi em ở nhà.”
“Được.”
Cúp máy, Đồng Kỳ nói với Triệu Hoa một tiếng, sau đó xuống lầu, lái xe, chiếc Audi này cô chẳng chạy được mấy lần, cho nên vẫn còn rất mới, sau khi lên xe, khởi động xe, lái xe đến nhà Tần Nghệ. Tần Nghệ đang ở trước cửa đợi cô, thấy cô đến, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Đồng Kỳ đáp: “Chưa.”
Tần Nghệ kéo cô vào: “Cùng ăn đi, hôm nay trong nhà không có ai.”
“Nhẫn xong rồi sao?”
“Xong rồi xong rồi.” – Tần Nghệ trợn trắng mắt, hai người ngồi xuống, bàn dài rất lớn, bảo mẫu bưng đồ ăn ra, Đồng Kỳ nhìn thấy thì cười: “Nhiều vậy sao? Một người ăn sao hết?”
“Không phải đợi cô sao?” – Tần Nghệ mỉm cười.
Đồng Kỳ nhướng mày.
Cô với Tần Nghệ là bạn cùng lớp, tuy hai người không ở cùng ký túc xá nhưng vì cùng khoa, quan hệ không tệ, Đồng Kỳ không khách sáo với Tần Nghệ nữa. Biệt thự nhà Tần Nghệ tương đối xa, biệt thự cực lớn giống như hoàng cung vậy, hai người ngồi ở cái bàn to như thế ăn cơm, rất xa xỉ.
Ăn cơm xong, Tần Nghệ mới đưa cái hộp cho Đồng Kỳ: “Tôi tính tiền vốn thôi, cô xem đi, được không.”
Đồng Kỳ mở ra, chiếc nhẫn trơn trong hộp được khắc lên mấy ký tự viết tắt: Only you.
Tần Nghệ cười: “Rất có tâm nha, anh ta tên gì.”
Đồng Kỳ cười khẽ: “Không nói cô biết.”
Tần Nghệ: “Cô chuẩn bị lén lút kết hôn?”
Đồng Kỳ: “Coi là vậy đi.”
Tần Nghệ: “Hôn lễ cũng không làm cho cô? Người đàn ông này có chỗ nào đáng gả?”
Đồng Kỳ: “Sẽ làm, trường hợp đặc biệt, lãnh chứng trước.”
Tần Nghệ: “Đừng để bị lừa nhé.”
Đồng Kỳ chống cằm, lắc cái túi: “Cô cảm thấy tôi sẽ bị lùa?”
Tần Nghệ cười, ngã ra sau, lau khóe miệng: “Biết cô sẽ không bị lừa, nhưng con người cô đấy, có lúc rất coi trọng tình nghĩa, sợ cô nhất thời đầu óc lú lẫn. Tôi nói với cô này, tìm đàn ông phải mở to mắt ra, tốt hay xấu, ngộ nhỡ cô tìm trúng người xấu thì lãng phí rất nhiều thời gian còn không bằng độc thân một mình, cô nói đúng không?”
“Đúng đúng đúng, chị Tần nói rất đúng.” – Đồng Kỳ cười, sau đó lấy áo khoác với túi xách: “Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô, tôi đi trước nhé.”
“Được, lái xe cẩn thận.”
Tần Nghệ đi theo, nhìn thấy chiếc xe bên ngoài: “Xe mới sao? Xem ra là lăn lộn cũng không tồi ha.”
“Đúng vật, tàm tạm.” – Đồng Kỳ vung vẫy chìa khóa xe.
Tần Nghệ lại sững sờ: “Ối, biển số xe này đẹp thế, toàn số tám, biển số xe này còn đắt hơn cả chiếc xe, Đồng Kỳ, cô phát tài khi nào vậy?”
Đồng Kỳ nở nụ cười không đếm xỉa tới cô ấy, chui vào trong xe, nổ máy, hạ cửa sổ xe xuống: “Tôi đi đây.”
Tần Nghệ vẫy tay.
Đồng Kỳ lái xe rời khỏi khu biệt thự nhà Tần Nghệ, nhìn cái túi ở ghế phụ, mặt mày vui vẻ.
- -----oOo------
/107
|