Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, chuyện lớn rồi.
Không chờ thêm một giây đồng hồ, Mục Thiên Dương lập tức đứng lên đi về phía chuông khẩn cáp báo hoả hoạn.
Hắn vươn tay, đè xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, chuông báo vang dội cả tòa cao ốc Babel, thanh âm chói tai phá vỡ sự bình yên vốn có của khu cao ốc này.
"Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi ! ?"
" Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi! ?"
Các nhân viên trong cao ốc Babel, đều từ trong phòng làm việc vọt ra đại sảnh, bay vọt vào cầu thang thoát hiểm.
Lúc này, trừ chạy trối chết ra ngoài, còn có chuyện quan trọng hơn? !
Sau một khắc, Mục Thiên Dương lợi dụng hệ thống truyền thanh triệu tập lại tất cả nhân viên.
"Không có hỏa hoạn. Tôi yêu cầu mọi người lục tìm mọi gian phòng, phòng họp, bất kỳ chỗ nào có thể chỗ giấu người!" Mục Thiên Dương nói: "Người nào tìm được Doãn Thần Lam trước, tôi sẽ thưởng. . . . . . Một vạn"
Một vạn? !
Một vạn? !
Bọn họ không có nghe lầm chớ?
Như này mà cũng được? Coi như thật sự hỏa hoạn cũng muốn lấy thân đi liều mạng nha!
Mọi người châu đầu ghé tai mấy giây, lập tức giải tán .
Đây là tìm người, cũng là"Kiếm tiền" !
Cách phòng làm việc Mục Thiên Dương không xa ở đầu này, Cô Giai Thành đang chuẩn bị hưởng dụng Doãn Thần Lam, cũng bị chuông báo dọa cho sợ hãi.
Hắn từ trên người Doãn Thần Lam nhảy xuống.
Doãn Thần Lam nhân cơ hội hô to: "Cứu mạng ! Cứu mạng !"
Cô Giai Thành ngay tức khắc quay đầu lại giữ chặt cô.
Hắn uy hiếp cô nói: "Chúng ta cùng đi."
"Tôi không muốn!" Cô liều mạng giãy giụa.
"Cô không có lựa chọn, đi!"
Cứ như vậy, Cô Giai Thành đem theo Doãn Thần Lam, mở cửa khóa phòng họp, đi ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa ra, mặt lạnh như băng của Mục Thiên Dương lập tức xuất hiện trước mặt, sau lưng còn có một nhóm người đi theo.
Cô Giai Thành cơ trí lập tức bắt lấy Doãn Thần Lam lui về phía sau.
"Không có hỏa hoạn chứ? !" Cô Giai Thành nghĩ “Là mưu kế của anh? !"
"Ngưỡng mộ đã lâu, Cô -- tiên -- sinh!" Mục Thiên Dương từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ này.
"Không được đến gần!" Cô Giai Thành nắm được cổ của Doãn Thần Lam: "Nếu không tôi sẽ bóp chết cô ấy."
"Anh đang uy hiếp tôi?"
"Hừ, tôi không uy hiếp!" Cô Giai Thành đắc ý nói: "Tuy nhiên anh không có lựa chọn..."
"Vậy sao?"
"Cô ta là tôi theo đuổi trước, anh đừng mong ngồi hưởng thụ thành quả!" Cô Giai Thành nói: "Anh muốn dạng con gái không còn trinh trắng? Cô gái này là của tôi, anh nên biết, cô ấy sớm đã là người của tôi."
"Anh. . . . . . vì sao. . . . . . nói như vậy?!" Doãn Thần Lam mặc dù bị bóp cổ đến khó thở, cũng gắng hết sức để giải thích.
Bởi vì, cô không muốn Mục Thiên Dương hiểu lầm.
"Xin buông cô ấy ra!" Mục Thiên Dương rất lễ phép dùng chữ “Xin" này.
Lúc này, người chung quanh vừa nghe thấy, chân cũng mềm nhũn.
Bởi vì chỉ có bọn họ biết, khi Mục Thiên Dương càng lễ phép, thì chứng tỏ, kết quả dành cho đối thủ của hắn càng thê thảm.
"Cầm thú!" Doãn Thần Lam thật vất vả tránh thoát bàn tay của hắn, điều chỉnh tốt góc độ, liền hướng cánh tay Cô Giai Thành nghiến răng cắn một miếng.
Một tay Cô Giai Thành đau đến tê dại, nhưng hắn vẫn cố sức dùng tay còn lại giáng cho cô một cái tát.
Doãn Thần Lam té xuống đất.
Hành động này khiến Mục Thiên Dương mất đi sự kiên nhẫn nãy giờ, hết sức tức giận.
Hắn nháy mắt với những người xung quanh .
Không tới ba giây, có mười đầu súng nhắm ngay vào đầu Cô Giai Thành.
Những hộ vệ cầm súng này, bình thường trông giữ trong cao ốc Babel, phụ trách bảo vệ an toàn của Mục Thiên Dương, bọn họ đều là thủ hạ trong tay Cát Liên Thành, được chọn lựa kỹ càng, mỗi người đều là danh thủ tiêu chuẩn cấp quốc gia tuyển đi thi Olympic.
Ý tứ chính là, mười khẩu súng trên đầu Cô Giai Thành này, sẽ tạo ra một cái hố.
Cô Giai Thành bây giờ mới tỉnh táo lại, mặt không chút máu, quỳ thụp xuống, giơ hai tay lên.
"Tha mạng !"
"Tôi không nói muốn mạng của anh!" biểu tình Mục Thiên Dương vẫn lạnh lùng, giọng nói nghe như băng giá tỏa ra.
Mười người thuận lợi giữ chặt Cô Giai Thành.
Mục Thiên Dương đi tới bên người Doãn Thần Lam, ngồi xuống, dịu dàng đỡ cô dậy:"Có đau không?"
"Đau!" Doãn Thần Lam oán hận nhìn Cô Giai Thành, nói: "Rất đau!"
Mười người bắt đầu động tay với Cô Giai Thành.
Bốp bốp bốp ba tiếng vang lên.
Mười người đàn ông to lớn ra tay, không phải là chuyện tốt lành. Cô Giai Thành đau đến tè ra quần, kêu van tha thứ.
Mục Thiên Dương ra hiệu bằng mắt, mười người đồng thời dừng tay.
Mục Thiên Dương lại hỏi một lần nữa: "Còn đau không?"
Doãn Thần Lam kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn Mục Thiên Dương, lại ngọt ngào làm nũng nói: "Rất đau! Rất đau!"
Mười người nghe thế, tiếp tục đánh.
Cô Giai Thành liền hướng Doãn Thần Lam hô cứu mạng: "Thần Lam, anh biết sai rồi! Anh thề. . . . . . A! Xin đừng. . . . . . Tôi thật sự . . . . . . A!"
Mục Thiên Dương cùng Doãn Thần Lam nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nở nụ cười.
Lần này Doãn Thần Lam quyết định không mềm lòng nữa, huống chi, có Mục Thiên Dương làm chỗ dựa vững chắc.
Cô không cần phải nhân nhượng vì lợi ích của hắn nữa, nên tính toán sổ sách với hắn rõ ràng một lần luôn.
Cô Giai Thành lúc này dù đã hối hận, cũng không thể khiến hình tượng cầm thú của hắn vừa rồi trong đầu cô vĩnh viễn mất đi được.
Có mới nới cũ, đùa bỡn phụ nữ. Thuận tiện cô cũng muốn thay mặt Michel lấy lại công bằng.
"Tôi không biết lỗi của anh ở chỗ nào." Chớp chớp đôi mắt to vô tội, nhìn Cô Giai Thành, lại quay đầu sang nhìn Mục Thiên Dương nói tiếp:"Em không biết hắn có lỗi gì?”.
Mục Thiên Dương cũng chơi đùa."Anh cũng muốn biết."
Mười người đàn ông lại tiếp tục đánh dữ dội, đánh tới tới mức Cô Giai Thành mặt sắp hỏng hết.
"Tôi không nên đùa bỡn cô, không nên đùa bỡn Michel, không nên quay đầu lại muốn xâm phạm cô, không nên vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, không nên. . . . . ."
Lúc này Cô Giai Thành thống hận chính mình không nên để cảm xúc chi phối, làm điểu điên rồ mạo phạm tới Doãn Thần Lam như vậy.
Lúc này, Mục Thiên Dương đã dìu Doãn Thần Lam đứng dậy.
"Chúng ta đừng xem những cảnh máu me như vậy! " Doãn Thần Lam nói: "Em không muốn ảnh hưởng tâm tình."
"Tâm tình gì?" Mục Thiên Dương tò mò hỏi.
"Tâm tình chuẩn bị kết hôn!" Doãn Thần Lam nói.
"Vậy tốt nhất chúng ta đi thôi!" Mục Thiên Dương nói.
"Em mới đáp ứng lời cầu hôn của anh”. Doãn Thần Lam bất mãn kháng nghị: "Tại sao anh không bày tỏ?"
"Anh quyết định cưới em chính là cưới!" Mục Thiên Dương kiêu ngạo nói: "Em có đáp ứng hay không cũng giống nhau"
"Cái người này người thật sự. . . . . ." Doãn Thần Lam tức đến nói không ra lời.
Tức chết người đi được, nào có ai có bộ dáng cầu hôn như vậy chứ? !
"Con người của anh thật bá đạo!" Mục Thiên Dương nói rõ ràng thay cô: "Cám ơn! Đây là điểm đặc biệt của anh."
Hai người hạnh phúc ngọt ngào rời đi.
Mà trong phòng họp tiếng "bốp, chát", vẫn tiếp tục vang lên.
Lần này, Doãn Thần Lam vô cùng thoải mái, đối với Cô Giai Thành không còn có thương hại.
Bị đánh trận này xong, nếu Cô Giai Thành muốn cầm gương mặt đó đi lừa gạt tình cảm của con gái, sợ rằng phải tốn tiền đi chỉnh dung lại nữa!
Tin tức Chủ tịch tập đoàn Đại Dương - Mục Thiên Dương sắp kết hôn, chiếm hết trang đầu của các báo, tuy nhiên không có phóng viên nào dám can đảm đến phỏng vấn người trong cuộc.
Chỉ vì bà xã tương lai của Mục Thiên Dương nói thích cuộc sống khiêm tốn.
Lô Giai Giai than vãn, đà điểu này cuối cùng đã phất thành Phượng Hoàng rồi.
Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô không cần vì giữ được con lừa là nhân viên nhỏ bé này, giúp cô ấy viết báo cáo cuối năm.
Cô cũng không cần phải lắng nghe tình sử hộc máu thất tình của con lừa này nữa.
Cám ơn trời đất, cuối cùng Doãn Thần Lam cũng gả được.
Về phần Cô Giai Thành đáng thương, cuối cùng vẫn rơi vào tay Michel.
Không có cách nào, bởi vì Michel không so đo cái vụ náo loạn kia, ngược lại khi hắn được đưa đi cấp cứu, cô ấy là người đầu tiên có mặt tại phòng cấp cứu.
Michel luôn kiêu ngạo và được cưng chiều, lại ở trong phòng cấp cứu khóc đến đứt từng khúc ruột.
Sau khi Tam Hợp thực nghiệp chính thức suy sụp, Michel mất đi tất cả. Đúng lúc này, cô phát hiện con đường duy nhất còn có hy vọng, chính là cô thật lòng yêu người này, mặc dù hắn không hoàn mỹ.
Cô Giai Thành nhận ra
Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì?
Đáp án dĩ nhiên là gì cũng không quan trọng. Hắn lặng lẽ thở dài.
Quan trọng là, hắn có tình yêu chân chính.
Suy nghĩ một chút, tiếp tục làm sủng vật cũng thật tốt, so với chó lang thang tốt hơn ngàn vạn lần.
Nên biết đủ là được rồi.
Cuối cùng, phải nói một chút về buổi tối tân hôn hôm đó, Mục Thiên Dương cùng Doãn Thần Lam là một đôi trong tình huống. . . . . .
Cô dâu thừa dịp chú rể ở bên ngoài tiếp đãi khách khứa, còn chưa trở về phòng, đã làm mình say mèm.
Để thêm can đảm, Doãn Thần Lam mang chai rượu nho trăm năm của Mục Thiên Dương cất giấu ở trong ngăn tủ ra, uống cạn sạch.
Luôn chỉ nghe qua chú rể uống say đêm tân hôn, chứ chưa nghe nói qua cô dâu uống say.
Khi Mục Thiên Dương vui vẻ mở cửa, thấy thế vô cùng sửng sốt.
Chỉ thấy Doãn Thần Lam gương mặt đỏ lừ, ngồi ngây ngốc ở đầu giường.
Lại nhìn thấy vỏ chai rượu ở một bên, Mục Thiên Dương ngu luôn.
Cô gái nhỏ này gả cho hắn liệu có cái gì không vui sao? Sao lại làm mình uống say mèm đây?
Tình huống giờ phút này, cùng với lần đầu tiên hắn nhìn thấy Doãn Thần Lam giống nhau – cô say không khác gì con ma men.
Hắn đi lên phía trước, ngồi xuống trước mặt cô, đỡ lấy bả vai của cô, dịu dàng hỏi: "Em sao rồi? Sao lại uống nhiều rượu vậy?"
Doãn Thần Lam nhịn xuống không nói.
"Không nói?"
Cô lắc đầu một cái.
"Có thật không nói hay không?"
Cô gật đầu một cái.
"Ai chọc giận em không vui?"
Lại lắc đầu.
"Tốt." Mục Thiên Dương nói: "Vậy anh gọi tất cả mọi người bên kia đến hỏi, xem ai dám khi dễ cô dâu của anh?"
Nói xong, hắn đứng dậy làm bộ phải đi.
"Được rồi!" Doãn Thần Lam vội vàng kéo tay hắn lại, không thể để người vô tội chịu tai họa nha.
Cô cúi đầu thấp xuống, "Em nói là được!"
Mục Thiên Dương chờ đáp án của vợ.
"Em rất hồi hộp."
"Hồi hộp cái gì?" Mục Thiên Dương hỏi: "Hôn lễ cũng đã kết thúc."
"Chính là hôn lễ đã kết thúc mới hồi hộp, bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ."
"Bởi vì sao?"
"Bởi vì. . . . . ." Một câu nói không hết, bất cứ giá nào cô cũng phải nói: "Bởi vì em sợ động phòng!"
Tốt lắm, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Mục Thiên Dương căn bản không nghĩ tới, sẽ nghe thấy cái đáp án không giải thích được, nhất thời sửng sốt.
"Chuyện như vậy em không phải lo lắng ."
Nghe nói, sau đó hai người liên tục ba ngày cũng không ra khỏi cửa phòng --
Mà mười tháng sau, Doãn Thần Lam " đúng giờ" sinh hạ một bé trai -- Mục Triêu Dương.
Vậy là một chuyện xưa đặc sắc đã hết!
Hết.
Không chờ thêm một giây đồng hồ, Mục Thiên Dương lập tức đứng lên đi về phía chuông khẩn cáp báo hoả hoạn.
Hắn vươn tay, đè xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, chuông báo vang dội cả tòa cao ốc Babel, thanh âm chói tai phá vỡ sự bình yên vốn có của khu cao ốc này.
"Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi ! ?"
" Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi! ?"
Các nhân viên trong cao ốc Babel, đều từ trong phòng làm việc vọt ra đại sảnh, bay vọt vào cầu thang thoát hiểm.
Lúc này, trừ chạy trối chết ra ngoài, còn có chuyện quan trọng hơn? !
Sau một khắc, Mục Thiên Dương lợi dụng hệ thống truyền thanh triệu tập lại tất cả nhân viên.
"Không có hỏa hoạn. Tôi yêu cầu mọi người lục tìm mọi gian phòng, phòng họp, bất kỳ chỗ nào có thể chỗ giấu người!" Mục Thiên Dương nói: "Người nào tìm được Doãn Thần Lam trước, tôi sẽ thưởng. . . . . . Một vạn"
Một vạn? !
Một vạn? !
Bọn họ không có nghe lầm chớ?
Như này mà cũng được? Coi như thật sự hỏa hoạn cũng muốn lấy thân đi liều mạng nha!
Mọi người châu đầu ghé tai mấy giây, lập tức giải tán .
Đây là tìm người, cũng là"Kiếm tiền" !
Cách phòng làm việc Mục Thiên Dương không xa ở đầu này, Cô Giai Thành đang chuẩn bị hưởng dụng Doãn Thần Lam, cũng bị chuông báo dọa cho sợ hãi.
Hắn từ trên người Doãn Thần Lam nhảy xuống.
Doãn Thần Lam nhân cơ hội hô to: "Cứu mạng ! Cứu mạng !"
Cô Giai Thành ngay tức khắc quay đầu lại giữ chặt cô.
Hắn uy hiếp cô nói: "Chúng ta cùng đi."
"Tôi không muốn!" Cô liều mạng giãy giụa.
"Cô không có lựa chọn, đi!"
Cứ như vậy, Cô Giai Thành đem theo Doãn Thần Lam, mở cửa khóa phòng họp, đi ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa ra, mặt lạnh như băng của Mục Thiên Dương lập tức xuất hiện trước mặt, sau lưng còn có một nhóm người đi theo.
Cô Giai Thành cơ trí lập tức bắt lấy Doãn Thần Lam lui về phía sau.
"Không có hỏa hoạn chứ? !" Cô Giai Thành nghĩ “Là mưu kế của anh? !"
"Ngưỡng mộ đã lâu, Cô -- tiên -- sinh!" Mục Thiên Dương từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ này.
"Không được đến gần!" Cô Giai Thành nắm được cổ của Doãn Thần Lam: "Nếu không tôi sẽ bóp chết cô ấy."
"Anh đang uy hiếp tôi?"
"Hừ, tôi không uy hiếp!" Cô Giai Thành đắc ý nói: "Tuy nhiên anh không có lựa chọn..."
"Vậy sao?"
"Cô ta là tôi theo đuổi trước, anh đừng mong ngồi hưởng thụ thành quả!" Cô Giai Thành nói: "Anh muốn dạng con gái không còn trinh trắng? Cô gái này là của tôi, anh nên biết, cô ấy sớm đã là người của tôi."
"Anh. . . . . . vì sao. . . . . . nói như vậy?!" Doãn Thần Lam mặc dù bị bóp cổ đến khó thở, cũng gắng hết sức để giải thích.
Bởi vì, cô không muốn Mục Thiên Dương hiểu lầm.
"Xin buông cô ấy ra!" Mục Thiên Dương rất lễ phép dùng chữ “Xin" này.
Lúc này, người chung quanh vừa nghe thấy, chân cũng mềm nhũn.
Bởi vì chỉ có bọn họ biết, khi Mục Thiên Dương càng lễ phép, thì chứng tỏ, kết quả dành cho đối thủ của hắn càng thê thảm.
"Cầm thú!" Doãn Thần Lam thật vất vả tránh thoát bàn tay của hắn, điều chỉnh tốt góc độ, liền hướng cánh tay Cô Giai Thành nghiến răng cắn một miếng.
Một tay Cô Giai Thành đau đến tê dại, nhưng hắn vẫn cố sức dùng tay còn lại giáng cho cô một cái tát.
Doãn Thần Lam té xuống đất.
Hành động này khiến Mục Thiên Dương mất đi sự kiên nhẫn nãy giờ, hết sức tức giận.
Hắn nháy mắt với những người xung quanh .
Không tới ba giây, có mười đầu súng nhắm ngay vào đầu Cô Giai Thành.
Những hộ vệ cầm súng này, bình thường trông giữ trong cao ốc Babel, phụ trách bảo vệ an toàn của Mục Thiên Dương, bọn họ đều là thủ hạ trong tay Cát Liên Thành, được chọn lựa kỹ càng, mỗi người đều là danh thủ tiêu chuẩn cấp quốc gia tuyển đi thi Olympic.
Ý tứ chính là, mười khẩu súng trên đầu Cô Giai Thành này, sẽ tạo ra một cái hố.
Cô Giai Thành bây giờ mới tỉnh táo lại, mặt không chút máu, quỳ thụp xuống, giơ hai tay lên.
"Tha mạng !"
"Tôi không nói muốn mạng của anh!" biểu tình Mục Thiên Dương vẫn lạnh lùng, giọng nói nghe như băng giá tỏa ra.
Mười người thuận lợi giữ chặt Cô Giai Thành.
Mục Thiên Dương đi tới bên người Doãn Thần Lam, ngồi xuống, dịu dàng đỡ cô dậy:"Có đau không?"
"Đau!" Doãn Thần Lam oán hận nhìn Cô Giai Thành, nói: "Rất đau!"
Mười người bắt đầu động tay với Cô Giai Thành.
Bốp bốp bốp ba tiếng vang lên.
Mười người đàn ông to lớn ra tay, không phải là chuyện tốt lành. Cô Giai Thành đau đến tè ra quần, kêu van tha thứ.
Mục Thiên Dương ra hiệu bằng mắt, mười người đồng thời dừng tay.
Mục Thiên Dương lại hỏi một lần nữa: "Còn đau không?"
Doãn Thần Lam kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn Mục Thiên Dương, lại ngọt ngào làm nũng nói: "Rất đau! Rất đau!"
Mười người nghe thế, tiếp tục đánh.
Cô Giai Thành liền hướng Doãn Thần Lam hô cứu mạng: "Thần Lam, anh biết sai rồi! Anh thề. . . . . . A! Xin đừng. . . . . . Tôi thật sự . . . . . . A!"
Mục Thiên Dương cùng Doãn Thần Lam nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nở nụ cười.
Lần này Doãn Thần Lam quyết định không mềm lòng nữa, huống chi, có Mục Thiên Dương làm chỗ dựa vững chắc.
Cô không cần phải nhân nhượng vì lợi ích của hắn nữa, nên tính toán sổ sách với hắn rõ ràng một lần luôn.
Cô Giai Thành lúc này dù đã hối hận, cũng không thể khiến hình tượng cầm thú của hắn vừa rồi trong đầu cô vĩnh viễn mất đi được.
Có mới nới cũ, đùa bỡn phụ nữ. Thuận tiện cô cũng muốn thay mặt Michel lấy lại công bằng.
"Tôi không biết lỗi của anh ở chỗ nào." Chớp chớp đôi mắt to vô tội, nhìn Cô Giai Thành, lại quay đầu sang nhìn Mục Thiên Dương nói tiếp:"Em không biết hắn có lỗi gì?”.
Mục Thiên Dương cũng chơi đùa."Anh cũng muốn biết."
Mười người đàn ông lại tiếp tục đánh dữ dội, đánh tới tới mức Cô Giai Thành mặt sắp hỏng hết.
"Tôi không nên đùa bỡn cô, không nên đùa bỡn Michel, không nên quay đầu lại muốn xâm phạm cô, không nên vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, không nên. . . . . ."
Lúc này Cô Giai Thành thống hận chính mình không nên để cảm xúc chi phối, làm điểu điên rồ mạo phạm tới Doãn Thần Lam như vậy.
Lúc này, Mục Thiên Dương đã dìu Doãn Thần Lam đứng dậy.
"Chúng ta đừng xem những cảnh máu me như vậy! " Doãn Thần Lam nói: "Em không muốn ảnh hưởng tâm tình."
"Tâm tình gì?" Mục Thiên Dương tò mò hỏi.
"Tâm tình chuẩn bị kết hôn!" Doãn Thần Lam nói.
"Vậy tốt nhất chúng ta đi thôi!" Mục Thiên Dương nói.
"Em mới đáp ứng lời cầu hôn của anh”. Doãn Thần Lam bất mãn kháng nghị: "Tại sao anh không bày tỏ?"
"Anh quyết định cưới em chính là cưới!" Mục Thiên Dương kiêu ngạo nói: "Em có đáp ứng hay không cũng giống nhau"
"Cái người này người thật sự. . . . . ." Doãn Thần Lam tức đến nói không ra lời.
Tức chết người đi được, nào có ai có bộ dáng cầu hôn như vậy chứ? !
"Con người của anh thật bá đạo!" Mục Thiên Dương nói rõ ràng thay cô: "Cám ơn! Đây là điểm đặc biệt của anh."
Hai người hạnh phúc ngọt ngào rời đi.
Mà trong phòng họp tiếng "bốp, chát", vẫn tiếp tục vang lên.
Lần này, Doãn Thần Lam vô cùng thoải mái, đối với Cô Giai Thành không còn có thương hại.
Bị đánh trận này xong, nếu Cô Giai Thành muốn cầm gương mặt đó đi lừa gạt tình cảm của con gái, sợ rằng phải tốn tiền đi chỉnh dung lại nữa!
Tin tức Chủ tịch tập đoàn Đại Dương - Mục Thiên Dương sắp kết hôn, chiếm hết trang đầu của các báo, tuy nhiên không có phóng viên nào dám can đảm đến phỏng vấn người trong cuộc.
Chỉ vì bà xã tương lai của Mục Thiên Dương nói thích cuộc sống khiêm tốn.
Lô Giai Giai than vãn, đà điểu này cuối cùng đã phất thành Phượng Hoàng rồi.
Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô không cần vì giữ được con lừa là nhân viên nhỏ bé này, giúp cô ấy viết báo cáo cuối năm.
Cô cũng không cần phải lắng nghe tình sử hộc máu thất tình của con lừa này nữa.
Cám ơn trời đất, cuối cùng Doãn Thần Lam cũng gả được.
Về phần Cô Giai Thành đáng thương, cuối cùng vẫn rơi vào tay Michel.
Không có cách nào, bởi vì Michel không so đo cái vụ náo loạn kia, ngược lại khi hắn được đưa đi cấp cứu, cô ấy là người đầu tiên có mặt tại phòng cấp cứu.
Michel luôn kiêu ngạo và được cưng chiều, lại ở trong phòng cấp cứu khóc đến đứt từng khúc ruột.
Sau khi Tam Hợp thực nghiệp chính thức suy sụp, Michel mất đi tất cả. Đúng lúc này, cô phát hiện con đường duy nhất còn có hy vọng, chính là cô thật lòng yêu người này, mặc dù hắn không hoàn mỹ.
Cô Giai Thành nhận ra
Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì?
Đáp án dĩ nhiên là gì cũng không quan trọng. Hắn lặng lẽ thở dài.
Quan trọng là, hắn có tình yêu chân chính.
Suy nghĩ một chút, tiếp tục làm sủng vật cũng thật tốt, so với chó lang thang tốt hơn ngàn vạn lần.
Nên biết đủ là được rồi.
Cuối cùng, phải nói một chút về buổi tối tân hôn hôm đó, Mục Thiên Dương cùng Doãn Thần Lam là một đôi trong tình huống. . . . . .
Cô dâu thừa dịp chú rể ở bên ngoài tiếp đãi khách khứa, còn chưa trở về phòng, đã làm mình say mèm.
Để thêm can đảm, Doãn Thần Lam mang chai rượu nho trăm năm của Mục Thiên Dương cất giấu ở trong ngăn tủ ra, uống cạn sạch.
Luôn chỉ nghe qua chú rể uống say đêm tân hôn, chứ chưa nghe nói qua cô dâu uống say.
Khi Mục Thiên Dương vui vẻ mở cửa, thấy thế vô cùng sửng sốt.
Chỉ thấy Doãn Thần Lam gương mặt đỏ lừ, ngồi ngây ngốc ở đầu giường.
Lại nhìn thấy vỏ chai rượu ở một bên, Mục Thiên Dương ngu luôn.
Cô gái nhỏ này gả cho hắn liệu có cái gì không vui sao? Sao lại làm mình uống say mèm đây?
Tình huống giờ phút này, cùng với lần đầu tiên hắn nhìn thấy Doãn Thần Lam giống nhau – cô say không khác gì con ma men.
Hắn đi lên phía trước, ngồi xuống trước mặt cô, đỡ lấy bả vai của cô, dịu dàng hỏi: "Em sao rồi? Sao lại uống nhiều rượu vậy?"
Doãn Thần Lam nhịn xuống không nói.
"Không nói?"
Cô lắc đầu một cái.
"Có thật không nói hay không?"
Cô gật đầu một cái.
"Ai chọc giận em không vui?"
Lại lắc đầu.
"Tốt." Mục Thiên Dương nói: "Vậy anh gọi tất cả mọi người bên kia đến hỏi, xem ai dám khi dễ cô dâu của anh?"
Nói xong, hắn đứng dậy làm bộ phải đi.
"Được rồi!" Doãn Thần Lam vội vàng kéo tay hắn lại, không thể để người vô tội chịu tai họa nha.
Cô cúi đầu thấp xuống, "Em nói là được!"
Mục Thiên Dương chờ đáp án của vợ.
"Em rất hồi hộp."
"Hồi hộp cái gì?" Mục Thiên Dương hỏi: "Hôn lễ cũng đã kết thúc."
"Chính là hôn lễ đã kết thúc mới hồi hộp, bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ."
"Bởi vì sao?"
"Bởi vì. . . . . ." Một câu nói không hết, bất cứ giá nào cô cũng phải nói: "Bởi vì em sợ động phòng!"
Tốt lắm, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Mục Thiên Dương căn bản không nghĩ tới, sẽ nghe thấy cái đáp án không giải thích được, nhất thời sửng sốt.
"Chuyện như vậy em không phải lo lắng ."
Nghe nói, sau đó hai người liên tục ba ngày cũng không ra khỏi cửa phòng --
Mà mười tháng sau, Doãn Thần Lam " đúng giờ" sinh hạ một bé trai -- Mục Triêu Dương.
Vậy là một chuyện xưa đặc sắc đã hết!
Hết.
/20
|