Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 17: Suy tưởng muộn phiền 2

/39


Khu đào tạo Toán học của Trung tâm Olympic là một tòa nhà nhỏ nằm sâu bên trong khuôn viên trường Đại học Thanh Hoa, vây quanh bởi một rừng cây long não. Trời gần sang đông, nhưng những cây long não vẫn xanh um như đang độ xuân về, khắp nơi căng tràn nhựa sống. Diệp Tiểu Du đến đây đã được vài hôm, càng ngày càng thấy thích nơi này.

Bảy giờ, Diệp Tiểu Du đúng giờ đi vào lớp, tất cả học sinh của lớp tập huấn đều đã có mặt. Là một trợ giảng, công việc của cô chủ yếu tập trung vào việc hướng dẫn sau giờ học; do việc nhận lớp của các vị giáo sư nổi tiếng hầu như chỉ là công việc làm thêm, có quá nhiều lớp phải dạy, công việc ngập đầu, vô cùng bận rộn, yêu cầu về thời gian rất nghiêm ngặt, họ không thể có mặt thường trực tại trung tâm.

Học sinh của lớp tập huấn đều là tinh anh trong những tinh anh, mỗi một cá nhân đều rất ưu tú, không dễ gì đối phó. Nhưng, với tính tình khiêm tốn, hòa đồng, Diệp Tiểu Du lại rất được yêu thích; cả đám tinh anh kia ai nấy đều bị cô thu phục, trở nên ngoan ngoãn, dễ dạy.

Hôm nay, có một vị giáo sư từ nước ngoài đặc biệt được mời đến giảng dạy, nghe nói vị này là một người lai Tây, đến từ đại học Yale, còn từng được đề cử giải Nobel Toán học. Đám tinh anh này cũng rất nhiều chuyện, tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao. Diệp Tiểu Du ngồi một mình một bàn, lấy bài tập của tiết học ngày hôm qua ra chấm.

Lớp học bỗng nhiên yên ắng hẳn.

Diệp Tiểu Du ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, trước bảng đen không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, bộ đồ tây ôm vừa người làm lộ ra một thân hình hoàn hảo, anh đang xoay lưng, viết tháu lên bảng:

Trọng Khải, 28 tuổi, chòm sao Thiên Bình, Tiến sĩ Toán học của Đại học Harvard.

Cảnh tượng diễn ra giống y hệt ngày đầu tiên Tiểu Du bước lên bục giảng khiến cô bất giác mỉm cười, đột nhiên vị giáo sư kia quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp nụ cười vẫn còn lưu lại trên môi cô.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau trân trân, giống như cái nhìn say đắm của nam nữ nhân vật chính trong những bộ phim tình cảm sướt mướt. Thế nhưng sự thật lại không hề lãng mạn như vậy, anh ta cau mày, nụ cười trên mặt cô sượng ngắc.

Trong đôi mắt xanh thẳm như màu biển Địa Trung Hải của anh ta không có lấy một tia sáng ấm áp.

Anh ta cao ít nhất cũng khoảng 1m85; mái tóc đen được cắt so le tạo rối; sống mũi vừa cao vừa thẳng, giống như đã được gọt dũa; chân mày lưỡi kiếm rậm dày, mọc ngay hàng thẳng lối; vẻ mặt nghiêm nghị; hai tròng mắt xanh lam không chút ấm áp, tạo cảm giác xa cách, khó gần; ngoại trừ mái tóc đen và làn da bánh mật, nhìn không ra anh ta mang dòng máu phương Đông ở chỗ nào.

“Trò này,” Anh ta đột nhiên chỉ vào cô.

Diệp Tiểu Du nhìn nhìn ra sau, không còn ai khác, thì ra là chỉ cô, lấy hết can đảm, cô lúng túng đứng dậy. Đám tinh anh kia không biết sợ là gì còn che miệng cười khúc khích.

Anh ta nói chuyện bằng tiếng Trung rất khó nghe, nhưng vẫn có thể hiểu được.

“Hôm qua, mọi người đã được nghe giảng về xác suất, giờ em hãy nói lại những gì mình hiểu cho mọi người cùng nghe.”

Hả?! Diệp Tiểu Du trừng mắt nhìn anh ta, lúc đầu còn bối rối, bây giờ bỗng nhiên hoàn toàn hiểu rõ, anh ta tưởng cô là học sinh của lớp tập huấn. Cô trẻ đến vậy sao? Đám tinh anh này tất cả đều là học sinh cấp 3, nhìn kiểu gì trông cô vẫn giống chị bọn chúng.

Hiểu được khúc mắc nằm ở đâu rồi, mặt của cô bỗng nhiên ửng đỏ, cảm thấy vô cùng ngượng nghịu. Đầu óc trống rỗng, không còn nhớ anh ta vừa hỏi câu gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta, một câu cũng không trả lời được.

“Được rồi, ngồi xuống đi! Sau này khi lên lớp phải chú ý nghe giảng hơn, không nên ngồi đó mà cười ngu ngơ.” Anh ta vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng ban đầu, nhưng giọng nói lại vô cùng không khách sáo.

Diệp Tiểu Du trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm vào anh ta, không dám tin anh ta lại có thể nói ra những lời không nể nang ai như vậy. Đám học sinh không dám cười giỡn nữa, ai nấy đồng loạt ngồi ngay ngắn chỉnh tề, cùng lắm chỉ dám trao cho cô một ánh mắt thông cảm.

Cô rất hiếm khi nổi giận với người lạ, đây là lần đầu tiên, cô thật sự cảm thấy “con rùa biển” đáng ghét này quá mức kiêu ngạo. (rùa biển = hải quy, hài âm với “hải quy”=từ nước ngoài về: dùng để chỉ những người học tập ở nước ngoài xong quay về nước làm việc.)

Anh ta không nhìn cô nữa, quay đầu đi, bắt đầu tiết học.

Thời gian của anh ta rất quý giá nên không cho phép người khác lo ra trong giờ học, tốc độ giảng bài của anh ta cũng rất nhanh, không tập trung tinh thần, căn bản không theo kịp tư duy của anh ta.

Mặc dù không chấp nhận được cách xử sự của người này, nhưng Diệp Tiểu Du vẫn phải thừa nhận bài giảng của anh ta không chỉ bao quát toàn diện mà còn có chiều sâu, cô đã từng nghe rất nhiều bài giảng của các vị giáo sư nổi tiếng, nhưng chưa từng gặp người nào như anh, học thức uyên bác, tư duy nhanh nhẹn, lại còn có thể dùng cách nói đơn giản, thông dụng để làm sáng tỏ những vấn đề hóc búa, phức tạp. Thì ra, anh ta hoàn toàn có tư cách để kênh kiệu như vậy.

“Ok, tiết học hôm nay đến đây thôi, có gì thắc mắc, nói trợ giảng liên hệ với tôi.” Nói trắng ra là, anh ta không chấp nhận tư vấn riêng cho ai hết.

Đám học sinh đồng loạt nhìn sang cô, Diệp Tiểu Du giật mình ngẩng đầu lên: “Ý anh là…”

Ánh mắt Trọng Khải lạnh nhạt, không có ý định lặp lại một lần nữa, Diệp Tiểu Du bỏ lửng câu hỏi, khẽ gật đầu, cầm lấy xấp bài tập, chuẩn bị ra khỏi lớp.

“Khoan đã!” Anh ta gọi cô lại, “Sao cô lại được chọn vào lớp tập huấn này?”

“Dĩ nhiên là tôi dựa vào… … quan hệ để vào.” Cô mỉm cười nói.

Anh ta nhếch nhẹ khóe môi, nhưng cơ mặt lại không hề động đậy, nhún nhún vai như một quý ông, không nói gì thêm.

Tiểu Du có thể nhận ra đó không phải là một nụ cười.

Với cái bao tử cồn cào, Diệp Tiểu Du đi vào căng tin. Căng tin ở trung tâm đào tạo trước giờ vẫn luôn hoạt động theo kiểu tự phục vụ, khá nhanh chóng và tiện lợi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô không ngờ vị đại giáo sư kia mà cũng chịu hạ mình xuống cái căng tin nhỏ này ăn cơm, vả lại còn đích thân đi lấy cơm nữa chứ. Cô không muốn vì anh ta mà làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mình, cầm khay cơm, làm bộ như không thấy anh ta, xoay người đi sang hướng khác.

Nào ngờ anh ta lại không chịu buông tha, “Hi!” Ánh mắt anh ta xanh trong như mặt biển, phẳng lặng như mặt gương, đáng tiếc vẻ mặt lạnh lùng vô cảm đã phá hỏng loại cảm xúc này. Cô hờ hững nhìn anh ta.

“Giáo sư Trọng!” Giám đốc trung tâm đào tạo ở bàn bên cạnh, mỉm cười bước tới.

Anh ta hơi cúi người, coi như chào hỏi.

Giám đốc chỉ sang Diệp Tiểu Du, “Anh đã gặp cô giáo Diệp chưa?”

Vẻ mặt Trọng Khải chăm chú, ánh mắt nghiêm nghị, môi mím chặt lại, “Cô giáo Dạ?”

Giám đốc lắc đầu, “Là Diệp, chữ diệp trong diệp lục, cô Diệp chính là trợ giảng của lớp tập huấn, là một giảng viên rất ưu tú, do chúng tôi đặc biệt mời từ Đại học B qua.”

Trọng Khải gật đầu, không có chút gì gọi là lúng túng biết lỗi, dĩ nhiên càng không có ý định xin lỗi, chỉ gật đầu một cái, rồi xoay người bỏ đi.

Diệp Tiểu Du cũng không hi vọng anh ta sẽ xin lỗi mình, cho nên không hề thấy thất vọng chút nào. Từ trước đến nay, những kẻ đã học lên tới trình độ cao đều có cái gì đó khác với người bình thường. Ông trời luôn sắp đặt rất công bằng, một khi mở cho bạn một cánh cửa chính, thì nhất định sẽ đóng lại một cánh cửa sổ của bạn. Loại người như Trọng Khải, thì cánh cửa sổ “tôn trọng ngươi khác” đã bị đóng lại.

Tiểu Du chọn đại vài món ăn nhẹ và một chén canh rồi ngồi xuống một góc. Dạ dày thỉnh thoảng vẫn quặn đau, mỗi một cơn đau lại nhắc cô nhớ đến sự tồn tại của Kỷ Dược Phi. Cô chưa từng hạ quyết tâm quên anh đi, nhưng cũng không dám nghĩ về anh quá nhiều. Kỷ Dược Phi và cô xa nhau đã được một tuần, trong thời gian này, không ai gọi điện cho ai, dường như chia tay là một chuyện rất tự nhiên, mới đó mà đã thích nghi được ngay. Có lẽ Kỷ Dược Phi là vậy, nhưng cô thì không.

Mỗi lần trước khi ra về, cô đều cố tình để quên điện thoại lại Trung Tâm, sợ bản thân không kiềm chế được sẽ gọi điện cho anh, cũng sợ bản thân sẽ mong ngóng điện thoại của anh. Rồi hôm sau, cô vội vàng chạy đến trung tâm, việc đầu tiên là kiểm tra điện thoại của mình, đáng tiếc, người muốn gọi điện quấy rầy cô lại vô cùng ít ỏi, trừ vài số điện thoại lạ hoắc.

Ban đầu, cô là người đòi li hôn, nhưng nếu anh hứa từ nay về sau, trong tim anh, trong đầu anh đều chỉ có mình cô, cô sẽ ở lại, vĩnh viễn vĩnh viễn ở lại bên anh. Tiếc là anh không nói, cô cũng không thể quay đầu.

Cuộc sống có khổ sở hơn nữa thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

Gắp gắp mấy miếng, thở dài, tâm trạng bỗng dưng chùng xuống, cô buông đũa, không muốn ăn nữa.

“Cô Diệp!” ‘Núi băng’ ngồi xuống vị trí đối diện, nhiệt độ lập tức hạ thấp, gương mặt cô sượng đi, bất đắc dĩ đành chịu thiệt một chút nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Chuyện hôm nay không phải lỗi của tôi, tại cô nhỏ con, ngồi chung với đám học sinh…”

“Giáo sư Trọng,” Cô ngắt lời anh, “Tôi không đổ lỗi cho anh, nếu nói đến vấn đề lỗi phải, vậy nhất định là lỗi của mẹ tôi, bà đã không sinh ra tôi với thân hình cao to lực lưỡng, xuất hiện ở chỗ nào cũng khiến người ta không dám coi nhẹ, cho nên, anh không có lỗi gì hết.”

Trong Khải cứng đờ cả người, nhìn cô khoảng mười giây, rồi nói: “Tôi không cố ý.”

Cô hít sâu một hơi, “Tôi không định chỉ trích gì anh, sau này vẫn còn phải thường xuyên liên hệ, xin chiếu cố nhiều hơn.” Cô lãnh đạm nói, sau đó nghiêm mặt lại, quay đi chỗ khác.

“Cô Diệp, tối nay cô rảnh không?” Trọng Khải đột nhiên hỏi.

“Không rảnh!” Cô trả lời cấp kỳ.

“Cùng nhau ăn bữa cơm đi!” Anh ta đứng dậy, chờ đợi.

“Khẩu vị của tôi dạo này không được tốt, không muốn làm cho nó tệ hơn nữa.”

Tâm trạng của cô bắt đầu xấu đi.

Sắc mặt của Trọng Khải khẽ biến đổi, “Cô nhất định phải chấp nhất tới vậy sao? Tôi không cố ý mà.”

Diệp Tiểu Du hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, vô ý phạm lỗi thì không phải là lỗi sao, từ đầu đến cuối anh ta vẫn hề chịu mở miệng nhận lỗi.

“Tôi nhất quyết rồi, trước giờ tan trường, tôi sẽ ghé qua đón cô, thời gian của tôi rất eo hẹp, vả lại cũng chỉ là một bữa cơm bình thường, cô không cần phải trang điểm gì đâu.” Trọng Khải nói.

“Không cần phải lãng phí thời gian của anh!” Bồi thường kiểu này cô không cần, nói xong lập tức xoay người bỏ đi.

Một cơn gió thoảng hiu hiu làm mặt biển xanh trong lăn tăn gợn sóng.

Kỷ Dược Phi tự nhủ, lúc này chưa đến giờ tan trường, nếu cứ đứng ngẩn ngơ trước trường Đại học B thì thật đúng là ngu xuẩn. Từ lâu, anh đã qua cái tuổi trẻ người non dạ mê muội vì tình, cầm đàn ghi-ta đứng dưới cửa sổ nhà ai đó vừa đàn vừa hát từ lúc chạng vạng cho đến tận nửa đêm rồi. Dĩ nhiên, ở vào độ tuổi đó, trong lòng anh đã có sẵn một mục tiêu, ai cũng không thể lọt vào mắt anh được. Khi nghe mấy đứa bạn cùng phòng bàn tán này nọ về các cô gái, anh hầu như chỉ cười trừ, cảm thấy bọn họ thật ấu trĩ. Nhưng giờ đây anh đứng ở chỗ này thì nên gọi là gì? Đã vậy còn đứng suốt một tuần liền, quen mặt đến nỗi bảo vệ vừa thấy anh đã cất tiếng chào hỏi trước.

Kỷ Dược Phi hùng hồn tự nói với bản thân: Tiểu Du bị cảm chưa khỏi, lại thêm bị đau dạ dày, anh chỉ muốn biết chắc là cô đã khỏe lên hay chưa, nhưng nếu vậy thì chỉ cần gọi một cú điện thoại là biết ngay thôi, không được, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm, vậy thì cứ vào trường thăm cô có sao đâu, không nên, như vậy sẽ quấy rầy công việc của cô. Thật ra, anh không có can đảm bước chân vào đó.

Anh chỉ muốn đứng đây, lặng lẽ nhìn xem cô có khỏe không. Những lo lắng thấp thỏm trong lòng khiến anh không thể nào chuyên tâm vào công việc, Phó Cương thấy bộ dạng mất hồn lạc phách của anh, liền tự động gánh vác thay anh rất nhiều chuyện. Nhưng Kỷ Dược Phi càng ngày càng không khống chế nổi tâm trạng của mình, luôn thấy hoang mang như một đứa trẻ đi lạc. Tuy đã đứng ở đây rất nhiều ngày, anh vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô đâu. Cô không tan sở ư? Hay là bệnh của cô đã trở nặng, đang ở bệnh viện?

Kỷ Dược Phi cũng đã len lén tới bệnh viện lần trước, tìm hết một lượt từ trong ra ngoài, không thấy cô, anh mới yên tâm được một chút.

Có mấy cậu sinh viên mặt mày non choẹt cũng gia nhập hàng ngũ đứng đợi người yêu cùng với anh.

Haiz, nhìn mình cả người phục sức hàng hiệu từ đầu tới chân, thế mà lại đi làm một việc chẳng ra làm sao, còn nói cái gì mà nhân tài của giới kinh doanh, trong tình cảnh hiện giờ, Kỷ Dược Phi thật sự thấy rất mỉa mai.

Tại sao lại như vậy? Không phải đã li hôn rồi sao? Sau khi li hôn, trai cưới vợ gái lấy chồng, không liên quan gì đến nhau, anh nên để cô được yên tĩnh mới đúng. Dược Phi dùng lí trí cố áp chế những suy nghĩ cảm tính đang ùa về cùng một lúc như một cơn lũ quét không gì ngăn cản nổi.

Thế nhưng nỗi lo lắng không sao hiểu được này lại phát triển đến mức mỗi tế bào thần kinh của anh đều chịu sự tác động mạnh mẽ bởi những dòng suy nghĩ về cô.

Thậm chí lần này còn vượt xa cả cảm xúc chấn động lúc Viện Viện ra đi.

Có trời mới biết sau này mọi chuyện sẽ ra sao, hiện tại anh chỉ muốn được nhìn thấy cô một lát, để chắc chắn rằng cô vẫn khỏe, sau đó anh lại ra đi tiếp tục tìm kiếm đáp án của mình.

Từ năm 6 tuổi đến năm 28 tuổi, đường đời của anh luôn quá suôn sẻ, quá thuận lợi, dường như chính vì vậy mà mọi cảm giác trong anh đều trở nên tê liệt.

Có nhà, có xe, có sự nghiệp, có tất cả những thứ mà một người đàn ông cần để tô điểm cho bản thân. Anh có thói quen nắm giữ mọi thứ, cũng có thói quen phóng tầm nhìn của mình ra xa, cộng thêm chuyện bị từ chối ngoài dự tính, anh quyết tâm phải làm chủ cuộc đời mình, không cho phép nó có bất kì sai sót nào. Nhưng trong cuộc đời con người, nếu trước giờ chưa từng có sự kích thích nào thì nhất định sẽ nhàm chán đến mức khiến người ta thấy tẻ nhạt, đơn điệu.

Kích thích tiếp nối hết lần này tới lần khác, Viện Viện bỏ đi, anh trở thành kẻ phong lưu, sau đó đột nhiên chấn chỉnh lại kết hôn với Tiểu Du, kết hôn được nửa năm thì lại li hôn.

Việc thuận nước đẩy thuyền của anh bỗng dưng biến thành trì trệ, anh cũng có lúc vô năng bất lực.

Sau này phải như thế nào, anh cũng mơ hồ không rõ, thành đạt trong sự nghiệp không mang đến cho anh sự thỏa mãn, trong tim anh dường như có một lỗ hổng toang hoác, dù có nhét bất cứ thứ gì vào cũng không thể lấp đầy nó được.

Lại một điếu thuốc nữa đã tàn, Kỷ Dược Phi tiện tay quăng đầu thuốc vào thùng rác. Một đám sinh viên đi ra, anh tựa người vào cửa xe, hai mắt đăm đăm tìm kiếm. Vẻ hiên ngang của anh khiến những cậu sinh viên bên cạnh trở nên lu mờ, khiến những người vừa mới bước ra từ cổng trường đều hướng mắt nhìn về phía này.

Quả nhiên, có hai cô sinh viên bước đến.

“Thầy Kỷ?” Một cô nữ sinh có đôi mắt to tròn lên tiếng hỏi thử.

Anh kinh ngạc khẽ gật đầu, “Xin lỗi… …?”

Hai cô sinh viên quay sang làm mặt quỷ với đám bạn, rồi cười quay đầu lại, “Thầy Kỷ, lần đó trước cửa tiệm bánh, đang lúc cô Diệp nói chuyện với tụi em, thì thầy đến đón cô đi.”

Kỷ Dược Phi sực nhớ ra, hôm đó cũng là lúc anh và cô căng thẳng với nhau.

“Cô Diệp của các em hiện đang ở đâu?” Anh có hơi lúng túng.

Một cô sinh viên nhìn chằm chằm vào anh, “Thầy vẫn chưa biết cô Diệp hiện không còn dạy ở đây nữa sao?”

Anh sửng sốt, cười gượng gạo, “Ờ, tôi mới đi công tác về, sao vậy?”

Hai cô sinh viên hiểu ra gật gật đầu, “Cô Diệp được Trung tâm thi đấu mời làm trợ giảng trong ba tháng, khai giảng năm sau mới quay về. Nghe đâu Khu đào tạo của Trung tâm nằm bên Đại học Thanh Hoa.”

Kỷ Dược Phi che giấu sự hụt hẫng trong lòng, khẽ gật đầu, lịch sự nói: “Cảm ơn, hai em đi đâu, tôi chở các em một đoạn.”

“Dạ khỏi, dạ khỏi, thầy mau đi gặp cô Diệp đi!” Hai cô sinh viên có lòng tốt nhắc nhở.

Anh cũng không nhiều lời, xoay người lên xe, nhưng lại không biết có nên đến Đại học Thanh Hoa hay không. Cuộc sống của cô không vì chuyện li hôn mà mất đi phương hướng, bây giờ còn chuyển chỗ làm, cơ hội gặp mặt nhau càng ngày càng thấp. Cô hẳn là sống rất tốt, công việc bận rộn sẽ chặt đứt mọi suy nghĩ vẩn vơ, cuộc sống của cô sẽ phong phú, rồi cô sẽ dần dần lãng quên anh.


/39

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status