Về đến nhà, cha mẹ Nguyễn đang bận rộn trong phòng bếp, họ không hề biết cảnh ngộ của con gái ở Hứa gia, thấy cô về sớm còn hơi oán trách, dạy bảo: “Con nên ở lại thêm một chút nữa, nói chuyện với ba mẹ Du Ninh nhiều hơn, cũng đã gần bảy mươi tuổi rồi, trước kia còn chưa nhìn rõ tuổi tác, Du Ninh xảy ra chuyện này, tuổi tác thật sự đã hiện lên mặt cả rồi.”
Phần lớn tâm tư của Nguyễn Chân Chân còn đang nằm trên người Cao Tuấn, lại không muốn cha mẹ biết được bộ mặt thật của người Hứa gia, nghe vậy chỉ ứng phó: “À, dù sao cũng không có việc gì nên về sớm.”
Cô vừa nói vừa cởi áo khoác, đi về phía phòng mình.
Mẹ Nguyễn bên kia đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi cô: “Vậy sinh kỵ của Du Ninh thì sao? Con phải qua đó chuẩn bị phải không?”
Nguyễn Chân Chân bất giác hơi khựng lại, suy nghĩ một chút, đáp: “Đã bàn bạc xong xuôi rồi, bọn họ sẽ chuẩn bị đồ đạc, tới lúc đó con trực tiếp đi đến nghĩa trang.”
Mẹ Nguyễn lo lắng: “Con đi một mình à? Có cần mẹ nói với cậu con một tiếng, kêu Tiểu An đi cùng con qua đó không?”
Tiểu An là em họ của Nguyễn Chân Chân, theo phong tục Hằng Châu, loại chuyện này luôn phải có người nhà mẹ đẻ đi theo chăm sóc, hoặc là anh em, hoặc là con cháu, một là để làm chỗ dựa cho cô, tránh bị nhà chồng bắt nạt, hai là sợ cô quá đau lòng, thuận tiện ở bên cạnh nâng đỡ.
Nguyễn Chân Chân lắc đầu: “Không cần làm phiền người khác, con tự đi được.” Cô sợ mẹ tiếp tục dây dưa việc này, không cho bà cơ hội nói chuyện, lập tức hỏi, “Mẹ, hôm nay mẹ có mua cá đù vàng không?”
Mẹ Nguyễn bị cô hỏi đến sửng sốt: “Hả?”
Nguyễn Chân Chân nói: “Vừa nãy trên đường về không biết nhà ai đang chiên cá, ngửi mùi rất thơm, chợt nhớ tới cá đù vàng trước kia mẹ chiên, bỗng dưng muốn ăn.”
Quả nhiên chuyện này đã làm mẹ Nguyễn phân tâm: “Ôi chao, còn chưa có mua, đều tại ba con, ban đầu mẹ nói là đi mua, tại ông ấy cắt ngang nên quên mất. Con đợi chút, giờ mẹ bảo ba con đi siêu thị mua, buổi tối sẽ có cho con ăn.”
Nguyễn Chân Chân lại nói: “Mẹ đi cùng ba đi, ông ấy không có mắt nhìn khi mua đồ lắm.”
“Con nói đúng.” Mẹ Nguyễn không nghi ngờ, lập tức đi tìm cha Nguyễn làm việc này.
Cửa phòng vừa đóng, Nguyễn Chân Chân mệt mỏi ngồi xuống giường, hồi lâu sau mới thở dài một hơi. Đầu óc cô hơi lộn xộn, có rất nhiều thứ chạy loạn trong đó, một vài suy nghĩ giống như những tia lửa, sau khi loé lên liền biến mất, nhanh đến mức cô không thể bắt kịp.
Cô nằm ngửa mặt trên giường, gọi điện cho Tô Văn ở Nam Châu xa xôi.
“Tớ cảm thấy Cao Tuấn có mưu đồ khác đối với tớ.”
“Hả?” Tô Văn hiển nhiên rất kinh ngạc, sau đó lại bật cười lớn, hỏi cô, “Anh ta mưu đồ tiền của cậu, hay là sắc của cậu?”
Nguyễn Chân Chân không để ý giọng điệu đùa cợt của Tô Văn, bình tĩnh nói: “Hôm nay anh ta đến Hằng Châu.”
“Đến tìm cậu?” Tô Văn cũng hơi kinh ngạc.
“Anh ta nói đến thăm giáo viên trung học, cậu tin không?”
Tô Văn không trả lời, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chủ động hẹn gặp cậu?”
“Ừ.” Cô trả lời.
Tô Văn lập tức truy hỏi: “Cậu không dẫn anh ta về nhà đấy chứ?”
“Không có.”
Tô Văn nghe vậy thở phào: “Vậy thì tốt, thời điểm này không thích hợp đưa anh ta về nhà.”
“Tớ chỉ đi ăn cùng anh ta một bữa bên ngoài, lấy cớ buổi chiều còn có việc phải làm, liền tách khỏi anh ta. Buổi tối anh ta đi tàu cao tốc trở về Bắc Lăng.” Nguyễn Chân Chân giải thích, do dự một chút, lại nói, “Anh ta hút thuốc. Tô Văn, tớ đã thấy anh ta hút thuốc hai lần.”
Một lần là ở ngoài quán cháo gần Học viện Công nghiệp, một lần là hôm nay.
“Hút thuốc thì sao? Tớ cũng hút thuốc khi chạy bản thảo.” Tô Văn không đồng ý việc này, “Hơn nữa, anh ta có hút thuốc hay không, có liên quan gì đến vấn đề ban nãy không? Cậu nói anh ta có mưu đồ khác với cậu, có chứng cứ không?”
Nguyễn Chân Chân nói: “Tớ đã ba mươi mốt tuổi rồi, tớ có thể phân biệt thái độ của một người đàn ông có mập mờ hay không.”
Tô Văn lại không nhịn được cười, nửa thật nửa đùa nói: “Nói như vậy, anh ta là mưu đồ sắc của cậu rồi. Tớ nói này, Nguyễn Chân Chân, cậu không cần căng thẳng như vậy, mọi người đều là người trưởng thành rồi, chút chuyện nam nữ kia đều hiểu rõ.”
Đạo lý có vẻ đơn giản như Tô Văn đã nói, nhưng không biết vì sao, Nguyễn Chân Chân luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tựa như hai tấm chứng minh thư giống hệt của Hứa Du Ninh, nhìn qua thì hết sức bình thường, nhưng một khi suy nghĩ kỹ, mới phát hiện ra có dụng tâm khác.
Nhưng Cao Tuấn có dụng tâm gì với cô đây? Tiền tài? Bây giờ cô không một xu dính túi, nợ nần chồng chất. Sắc đẹp? Không phải cô tự coi thường mình, chỉ dựa vào điều kiện phần cứng của anh, miễn là anh nguyện ý, có rất nhiều người phụ nữ trẻ đẹp hơn cô cho anh chọn.
Quả nhiên, Tô Văn cũng nghĩ đến điểm này giống cô, cười nói trong điện thoại: “Khách quan mà nói, bất luận là tài hay sắc, anh ta đều ưu tú hơn cậu. Nguyễn Chân Chân, đàn ông có phẩm chất như Cao Tuấn không phải là hiếm, nhưng tuyệt đối đắt hàng, có thể ngủ được là chiếm được lợi, đừng bảo thủ như vậy, cho rằng ngủ với đàn ông thì phụ nữ chịu thiệt.”
Nguyễn Chân Chân im lặng, nói: “Tô Văn, chồng tớ mới chết hai tháng trước.”
“Tớ xin lỗi.” Tô Văn thấp giọng xin lỗi, dừng một lát, lại nghiêm túc nói, “Nguyễn Chân Chân, cậu hãy nghe những lời này của tớ! Nếu Cao Tuấn thật sự ‘có mưu đồ khác’ với cậu, cậu tuyệt đối đừng giả vờ giả vịt. Cậu năm nay mới ba mươi mốt tuổi, cho dù có yêu Hứa Du Ninh đến đâu, cũng không cần hủy hoại cả đời vì anh ta. Mấy cái hư danh gì đó đều vô dụng, người ngoài khen cậu cũng tốt, mắng cậu cũng được, không quan trọng bằng cuộc sống của chính cậu. Cậu phải sống tốt, sống thật hạnh phúc, đó là điều quan trọng nhất. Có lẽ Cao Tuấn không phải là tốt nhất, nhưng là đối tượng không tệ, đừng vội cự tuyệt, cân nhắc trước cũng tốt, ít nhất còn có thể cưỡi lừa tìm ngựa[1].”
[1] Nguyên văn《骑驴找马》: nghĩa là hạ thấp chất lượng, tiêu chuẩn và yêu cầu trước khi tìm được thứ mình muốn.
Những lời như vậy, cũng chỉ có Tô Văn có thể nói với cô, không giảng đúng sai, không bàn đạo đức, chỉ đứng ở lập trường của cô mà suy xét.
Nguyễn Chân Chân cầm điện thoại, yên lặng nghe Tô Văn lải nhải như một bà già ở đầu dây bên kia, hàng loạt lời nói thực tế hợm hĩnh không ngừng tuôn ra… rất thô tục, nhưng cũng rất dễ thương. Cô bất giác mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tô Văn, cậu đối xử với tớ thật tốt, hai chúng ta ở bên nhau cả đời nhé?”
Giọng nói trong điện thoại đột nhiên im bặt, một lát sau liền nghe Tô Văn chán ghét kêu lên: “Nguyễn Chân Chân, ta không có hứng thú với ngươi, ta chỉ thích soái ca!”
Ngày thứ tư, Nguyễn Chân Chân bị mẹ đánh thức từ sáng sớm. Đầu óc cô mơ mơ màng màng, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo hơn chút. Mẹ Nguyễn đã đem thức ăn ra khỏi nồi đặt lên bàn, cô chẳng có cảm giác thèm ăn, nhưng để đối phó với mẹ, cũng để đối mặt với những người sẽ gặp sáng nay, đành phải ép mình ăn một ít.
Mẹ Nguyễn lại xách một hộp thức ăn lớn ra khỏi phòng bếp, đặt vào tay Nguyễn Chân Chân, dặn dò: “Đều là những món Du Ninh thích ăn, con đem đến bày ra trước mộ nó, tận tâm tận ý.”
Nguyễn Chân Chân đáp lời, chuẩn bị đơn giản một chút, xách hộp thức ăn ra khỏi cửa. Cô lái chiếc ô tô nhỏ của cha đến nghĩa trang ở ngoại ô phía đông. Tro cốt của Hứa Du Ninh được chôn ở đó sau khi cô mang về từ Nam Châu.
Khi cô xách hộp thức ăn đến trước mộ Hứa Du Ninh, người Hứa gia đã đến từ sớm. Ngoại trừ cha mẹ Hứa và Hứa Hân Ninh, còn có mấy cô dì chú bác, cháu trai cháu gái, một đám người tụ tập trước mộ Hứa Du Ninh, lau bia mộ, bày đồ cúng, ai ai cũng bận rộn.
Nguyễn Chân Chân vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, có đồng tình, có thương hại, còn có chán ghét và căm hận. Đối diện với đủ loại ánh mắt, cô đi thẳng về phía trước, ngồi xổm xuống bày đồ ăn trong hộp lên mâm cúng.
Hứa Hân Ninh đang đứng bên cạnh lau bia mộ, lạnh lùng nhìn Nguyễn Chân Chân từ trên xuống dưới, đang định mở miệng thì bị cô hai Hứa gia kế bên kéo một cái, bèn hậm hực ngậm miệng lại, chỉ phát ra một tiếng hừ nhẹ trong khoang mũi, oán hận lẩm bẩm: “Hồ ly tinh!”
Nguyễn Chân Chân nghe vậy sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự căm ghét không hề che đậy trong mắt Hứa Hân Ninh. Cô cảm thấy sợ hãi từng cơn, không hiểu vì sao Hứa Hân Ninh, người trước đây luôn miệng kêu “chị dâu” lại đột nhiên hận cô đến vậy, chỉ vì cô không kịp phân chia “di sản” của Hứa Du Ninh sao?
Cô kinh ngạc nhìn Hứa Hân Ninh, có chút không hiểu được.
Cô hai Hứa gia thấy cô như vậy, có lòng muốn hòa giải, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cháu gái an ủi, sau đó đi đến bên cạnh Nguyễn Chân Chân, lén lút nhét tờ khăn giấy vào, thấp giọng nhắc nhở: “Chân Chân à, lau son môi đi, ở nơi như này, cháu không nên trang điểm đâu.”
Đúng là hôm nay cô có trang điểm, nhưng chỉ trang điểm nhẹ, một lớp kem nền mỏng với son môi màu đỏ nhạt, mượn nó che đi thần sắc u ám. Nguyễn Chân Chân không nói gì, không nhận tờ khăn giấy kia, cũng không lau son môi, chỉ cúi đầu tiếp tục bày thức ăn mẹ chuẩn bị cho Hứa Du Ninh lên mâm cúng.
Cô từng nghĩ điều đau khổ nhất trên thế gian này chính là mất đi người bầu bạn, gia đình ly tán, nhưng về sau, cô lại phát hiện đời người còn có điều thê thảm hơn, ví dụ như kiện tụng ngập đầu, nợ nần chồng chất… Cô cắn răng, nén nước mắt tiến lên từng bước, mỗi lần cô cảm thấy mình đã đi đến điểm thấp nhất của cuộc đời, khi không thể khổ hơn nữa, vận mệnh luôn giáng cho cô một đòn thật đau.
Nhưng đã như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa đây?
Trên mâm cúng vốn không còn nhiều chỗ trống, đồ vật Nguyễn Chân Chân mới bày ra được một nửa liền hết chỗ để, dứt khoát dừng tay, đứng dậy lùi hai bước, tránh chỗ cho người Hứa gia.
Bày biện mâm cúng xong, thắp nhang lên, bầu không khí buồn bã chợt ập đến, mẹ Hứa vừa kêu một tiếng “Du Ninh”, phía sau liền khóc không thành tiếng. Hứa Hân Ninh ôm mẹ vào lòng, nén nước mắt an ủi: “Mẹ, đừng khóc, anh ấy thấy sẽ đau lòng.”
Cô nói như vậy, nhưng bản thân cũng không nhịn được nghẹn ngào.
Mọi người trước mộ đều cúi đầu, không phải đang lau nước mắt thì là thở dài, duy chỉ Nguyễn Chân Chân không có phản ứng gì, cô lẽ ra phải khóc lóc nhiều nhất, một góa phụ đau khổ đến mức không thể đứng vững, nhưng sống lưng cô lại thẳng tắp, lặng lẽ đứng ở bên cạnh, mặt không biểu cảm nhìn bia mộ của Hứa Du Ninh.
Trên đó khảm ảnh chân dung của Hứa Du Ninh, khắc họ tên, ngày sinh và ngày mất của anh, tất cả chỉ chiếm một nửa bia mộ, nửa còn lại vẫn còn trống, chờ một ngày nào đó sẽ khắc tên người khác lên.
Đây là một ngôi mộ hợp táng của vợ chồng, lúc trước cô mua phần mộ này, vốn nghĩ là tương lai có thể chôn cùng Hứa Du Ninh. Mà bây giờ, cô chỉ muốn đào Hứa Du Ninh ra khỏi lòng đất, hỏi xem anh rốt cuộc còn giấu cô bao nhiêu chuyện nữa.
Cô quá mải mê suy nghĩ, không chú ý tới mọi chuyện xung quanh, cho đến khi người Hứa gia đang thương tiếc đồng loạt nhìn sang một bên, cô mới nhận ra có gì đó không ổn. Dựa theo ánh mắt của mọi người, Nguyễn Chân Chân quay đầu, liền thấy một người đàn ông cao lớn từ bên kia hành lang đi tới, trên mặt đeo một cặp kính râm rộng, một thân y phục màu đen, ôm bó hoa cúc trắng trong tay, đi thẳng đến mộ Hứa Du Ninh.
Nguyễn Chân Chân gần như ngay lập tức nhận ra, đó là Cao Tuấn.
Anh đi tới trước mộ, đứng đó yên lặng nhìn bia mộ hồi lâu, lúc này mới khom lưng đặt bó hoa lên trước mộ. Mọi người đều đang nhìn anh, mà anh lại quay người nhìn qua Nguyễn Chân Chân, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, không nhanh không chậm bước về phía cô. Qua cặp kính râm, cô không thể nhìn thấy đôi mắt anh, nhưng lại thấy rõ sự nghi hoặc và bối rối của mình trên kính. Có lẽ anh nhìn thấy rõ hơn cô, hai tay đặt lên vai cô rõ ràng hơi do dự, sau đó mới nhẹ nhàng nắm lấy, như bạn bè bình thường mà an ủi cô: “Xin chia buồn.”
Nguyễn Chân Chân không có phản ứng gì, chỉ nhìn thẳng vào anh, giống như muốn thông qua tròng kính đen kịt, nhìn vào sâu trong lòng anh.
Ánh mắt kia quá trực tiếp, quá sắc bén, tưởng chừng như xuyên thấu lòng người.
Cao Tuấn bất giác kinh hãi, theo bản năng cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của cô. Anh quay người lại, sánh vai với cô, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía bia mộ, nhẹ giọng thở dài: “Thế sự vô thường, không ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện như này.”
Nguyễn Chân Chân không tiếp lời.
Hứa Hân Ninh cách đó không xa đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía bọn họ “hừ” lớn một tiếng, phẫn nộ mắng: “Làm cái trò ghê tởm gì vậy, thật sự bẩn mắt người khác!”
Chửi chó mắng mèo như vậy, ai cũng nhìn ra được là đang nhắm vào người nào.
Nguyễn Chân Chân vẫn đứng yên cúi đầu, im lặng giống như một xác sống, Cao Tuấn lại hờ hững giương mắt, lạnh lùng nhìn về phía Hứa Hân Ninh.
Ánh mắt này càng khiến Hứa Hân Ninh tức giận hơn. Cô thoát khỏi sự lôi kéo của mẹ, tiến lên cầm bó hoa cúc trắng mà Cao Tuấn đặt trước mộ, giơ tay ném lên người Nguyễn Chân Chân, mắng mỏ: “Cút đi! Đôi cẩu nam nữ các người, muốn dan díu thì tìm chỗ khác, đừng làm bẩn mắt anh tôi!”
Cao Tuấn nghiêng người giơ tay ra đỡ, bó hoa đập vào cánh tay anh rơi lả tả, hoa lá văng tung tóe khắp nơi, rơi lên người Nguyễn Chân Chân.
Cảnh tượng này cực kỳ khó coi, nhất thời đều khiến mọi người sửng sốt, cứng đờ ở đó quên luôn phản ứng.
Nguyễn Chân Chân vươn tay nhặt lá vụn trên áo khoác, đầu ngón tay mảnh khảnh hơi run rẩy, trắng như gốm sứ, không có chút huyết sắc nào. Cao Tuấn cúi đầu liếc cô một cái, xoay người định đi về phía mộ, lại bị cô túm lấy cánh tay.
Anh quay người, nhẹ giọng nói: “Buông ra.”
Cô cúi đầu, chẳng những không buông ra, mà còn nắm chặt hơn, rõ ràng tay cô đang run rẩy, nhưng lại vô cùng kiên định.
Vào lúc này, cuối cùng cũng có người ra mặt khuyên nhủ Hứa Hân Ninh, cũng không biết đã nói cái gì, ngược lại còn kích thích lửa giận của Hứa Hân Ninh hơn, cô ta bất chấp hét lên: “Hài cốt anh tôi còn chưa lạnh, chị ta đã cặp kè với người đàn ông khác, còn dẫn đàn ông đến tận mộ của anh tôi, sao lại thành tôi không hiểu chuyện rồi? Tôi không tát chị ta một bạt tai, là đã quá hiểu chuyện rồi!”
Cao Tuấn cúi đầu nhìn Nguyễn Chân Chân, chờ phản ứng của cô.
Nguyễn Chân Chân chậm rãi buông anh ra, đi từng bước về phía Hứa Hân Ninh, đến trước mặt mới dừng lại, giương mắt nhìn cô ta, thần sắc bình tĩnh nói: “Cô cho rằng chỉ đang sỉ nhục tôi sao? Cô sai rồi, cho dù cô bêu xấu tôi như thế nào, người mà mọi người nhắc tới đầu tiên, cười nhạo đầu tiên, chính là Hứa Du Ninh.”
Hứa Hân Ninh gân cổ lên chửi: “Do bản tính lẳng lơ của chị…”
Nguyễn Chân Chân đột nhiên giơ tay, tát cô ta một cái thật mạnh.
Cái tát này đến không hề báo trước, Hứa Hân Ninh bị cô đánh cho choáng váng, sau một hồi sững sờ, lúc này mới bùng nổ, liều mạng nhào tới cấu xé Nguyễn Chân Chân, mắng chửi: “Cô dám đánh tôi! Đồ tiện nhân, cô khắc chết anh trai tôi còn chưa đủ, cô còn dám đánh tôi!”
Không biết từ lúc nào Cao Tuấn đã đến bên cạnh Nguyễn Chân Chân, ngăn cản Hứa Hân Ninh từ một bên. Người anh cao lớn, bàn tay nắm lấy cánh tay Hứa Hân Ninh giống như cái gọng kìm sắt, nhẹ nhàng ném cô ta ra ngoài, khinh thường nói: “Đừng ép tôi ra tay đánh phụ nữ.”
“Cậu thử động vào nó xem!” Cha Hứa đột nhiên lên tiếng, ông giương mắt nhìn Cao Tuấn, âm trầm quan sát, “Cậu trai trẻ, đừng ức hiếp người quá đáng.”
Cao Tuấn giận quá hoá cười, giơ tay chỉ vào bia mộ, không nhanh không chậm nói: “Tôi là bạn học của Hứa Du Ninh, đến đây tặng một bó hoa cho cậu ấy, tế lễ một chút, lại bị con gái ông vu khống thành cẩu nam nữ, rốt cuộc là ai ngậm máu phun người, ức hiếp người quá đáng?”
“Tôi ngậm máu phun người?” Hứa Hân Ninh cười lạnh, giãy khỏi tay người khác, hỏi ngược lại, “Vậy tôi hỏi anh, người đi dạo trường học cùng Nguyễn Chân Chân ngày đầu năm là ai? Lẽ nào không phải anh sao?”
Cao Tuấn hơi cứng đờ, mím môi không nói.
Hứa Hân Ninh thu hết phản ứng của anh vào mắt, cười lạnh hai tiếng, quay đầu nhìn về phía bạn bè thân thích của Hứa gia và người qua đường vây xem, lớn tiếng nói: “Hai ngày trước, người đàn ông này cùng với chị dâu tốt của tôi, cũng chính là người phụ nữ này… Nguyễn Chân Chân,” Cô ta giơ tay chỉ vào Nguyễn Chân Chân, “Hai người bọn họ tay trong tay, vừa nói vừa cười, cùng nhau đi dạo khuôn viên trường học, tình cờ bị bạn học của tôi bắt gặp. Anh trai tôi mới chết có hai tháng.”
Cô ta nói xong, lại độc ác nhìn Nguyễn Chân Chân: “Chị dâu, có chuyện này chứ? Tôi không vu oan cho chị phải không?”
Nguyễn Chân Chân rủ mắt đứng đó, trên mặt không hề lo sợ cũng không hề tức giận, vẫn cúi đầu trầm mặc như trước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Nói chuyện đi!” Hứa Hân Ninh lớn tiếng kêu lên, “Không phải chị lý luận rất giỏi sao?”
Lúc này Nguyễn Chân Chân mới ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Hứa Hân Ninh, nhếch khóe môi cười mỉa mai, nhẹ giọng nói: “Đồ ngu xuẩn đánh không tỉnh.” Dứt lời, cũng không để ý tới mọi người, xoay người trực tiếp rời đi.
Phần lớn tâm tư của Nguyễn Chân Chân còn đang nằm trên người Cao Tuấn, lại không muốn cha mẹ biết được bộ mặt thật của người Hứa gia, nghe vậy chỉ ứng phó: “À, dù sao cũng không có việc gì nên về sớm.”
Cô vừa nói vừa cởi áo khoác, đi về phía phòng mình.
Mẹ Nguyễn bên kia đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi cô: “Vậy sinh kỵ của Du Ninh thì sao? Con phải qua đó chuẩn bị phải không?”
Nguyễn Chân Chân bất giác hơi khựng lại, suy nghĩ một chút, đáp: “Đã bàn bạc xong xuôi rồi, bọn họ sẽ chuẩn bị đồ đạc, tới lúc đó con trực tiếp đi đến nghĩa trang.”
Mẹ Nguyễn lo lắng: “Con đi một mình à? Có cần mẹ nói với cậu con một tiếng, kêu Tiểu An đi cùng con qua đó không?”
Tiểu An là em họ của Nguyễn Chân Chân, theo phong tục Hằng Châu, loại chuyện này luôn phải có người nhà mẹ đẻ đi theo chăm sóc, hoặc là anh em, hoặc là con cháu, một là để làm chỗ dựa cho cô, tránh bị nhà chồng bắt nạt, hai là sợ cô quá đau lòng, thuận tiện ở bên cạnh nâng đỡ.
Nguyễn Chân Chân lắc đầu: “Không cần làm phiền người khác, con tự đi được.” Cô sợ mẹ tiếp tục dây dưa việc này, không cho bà cơ hội nói chuyện, lập tức hỏi, “Mẹ, hôm nay mẹ có mua cá đù vàng không?”
Mẹ Nguyễn bị cô hỏi đến sửng sốt: “Hả?”
Nguyễn Chân Chân nói: “Vừa nãy trên đường về không biết nhà ai đang chiên cá, ngửi mùi rất thơm, chợt nhớ tới cá đù vàng trước kia mẹ chiên, bỗng dưng muốn ăn.”
Quả nhiên chuyện này đã làm mẹ Nguyễn phân tâm: “Ôi chao, còn chưa có mua, đều tại ba con, ban đầu mẹ nói là đi mua, tại ông ấy cắt ngang nên quên mất. Con đợi chút, giờ mẹ bảo ba con đi siêu thị mua, buổi tối sẽ có cho con ăn.”
Nguyễn Chân Chân lại nói: “Mẹ đi cùng ba đi, ông ấy không có mắt nhìn khi mua đồ lắm.”
“Con nói đúng.” Mẹ Nguyễn không nghi ngờ, lập tức đi tìm cha Nguyễn làm việc này.
Cửa phòng vừa đóng, Nguyễn Chân Chân mệt mỏi ngồi xuống giường, hồi lâu sau mới thở dài một hơi. Đầu óc cô hơi lộn xộn, có rất nhiều thứ chạy loạn trong đó, một vài suy nghĩ giống như những tia lửa, sau khi loé lên liền biến mất, nhanh đến mức cô không thể bắt kịp.
Cô nằm ngửa mặt trên giường, gọi điện cho Tô Văn ở Nam Châu xa xôi.
“Tớ cảm thấy Cao Tuấn có mưu đồ khác đối với tớ.”
“Hả?” Tô Văn hiển nhiên rất kinh ngạc, sau đó lại bật cười lớn, hỏi cô, “Anh ta mưu đồ tiền của cậu, hay là sắc của cậu?”
Nguyễn Chân Chân không để ý giọng điệu đùa cợt của Tô Văn, bình tĩnh nói: “Hôm nay anh ta đến Hằng Châu.”
“Đến tìm cậu?” Tô Văn cũng hơi kinh ngạc.
“Anh ta nói đến thăm giáo viên trung học, cậu tin không?”
Tô Văn không trả lời, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chủ động hẹn gặp cậu?”
“Ừ.” Cô trả lời.
Tô Văn lập tức truy hỏi: “Cậu không dẫn anh ta về nhà đấy chứ?”
“Không có.”
Tô Văn nghe vậy thở phào: “Vậy thì tốt, thời điểm này không thích hợp đưa anh ta về nhà.”
“Tớ chỉ đi ăn cùng anh ta một bữa bên ngoài, lấy cớ buổi chiều còn có việc phải làm, liền tách khỏi anh ta. Buổi tối anh ta đi tàu cao tốc trở về Bắc Lăng.” Nguyễn Chân Chân giải thích, do dự một chút, lại nói, “Anh ta hút thuốc. Tô Văn, tớ đã thấy anh ta hút thuốc hai lần.”
Một lần là ở ngoài quán cháo gần Học viện Công nghiệp, một lần là hôm nay.
“Hút thuốc thì sao? Tớ cũng hút thuốc khi chạy bản thảo.” Tô Văn không đồng ý việc này, “Hơn nữa, anh ta có hút thuốc hay không, có liên quan gì đến vấn đề ban nãy không? Cậu nói anh ta có mưu đồ khác với cậu, có chứng cứ không?”
Nguyễn Chân Chân nói: “Tớ đã ba mươi mốt tuổi rồi, tớ có thể phân biệt thái độ của một người đàn ông có mập mờ hay không.”
Tô Văn lại không nhịn được cười, nửa thật nửa đùa nói: “Nói như vậy, anh ta là mưu đồ sắc của cậu rồi. Tớ nói này, Nguyễn Chân Chân, cậu không cần căng thẳng như vậy, mọi người đều là người trưởng thành rồi, chút chuyện nam nữ kia đều hiểu rõ.”
Đạo lý có vẻ đơn giản như Tô Văn đã nói, nhưng không biết vì sao, Nguyễn Chân Chân luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tựa như hai tấm chứng minh thư giống hệt của Hứa Du Ninh, nhìn qua thì hết sức bình thường, nhưng một khi suy nghĩ kỹ, mới phát hiện ra có dụng tâm khác.
Nhưng Cao Tuấn có dụng tâm gì với cô đây? Tiền tài? Bây giờ cô không một xu dính túi, nợ nần chồng chất. Sắc đẹp? Không phải cô tự coi thường mình, chỉ dựa vào điều kiện phần cứng của anh, miễn là anh nguyện ý, có rất nhiều người phụ nữ trẻ đẹp hơn cô cho anh chọn.
Quả nhiên, Tô Văn cũng nghĩ đến điểm này giống cô, cười nói trong điện thoại: “Khách quan mà nói, bất luận là tài hay sắc, anh ta đều ưu tú hơn cậu. Nguyễn Chân Chân, đàn ông có phẩm chất như Cao Tuấn không phải là hiếm, nhưng tuyệt đối đắt hàng, có thể ngủ được là chiếm được lợi, đừng bảo thủ như vậy, cho rằng ngủ với đàn ông thì phụ nữ chịu thiệt.”
Nguyễn Chân Chân im lặng, nói: “Tô Văn, chồng tớ mới chết hai tháng trước.”
“Tớ xin lỗi.” Tô Văn thấp giọng xin lỗi, dừng một lát, lại nghiêm túc nói, “Nguyễn Chân Chân, cậu hãy nghe những lời này của tớ! Nếu Cao Tuấn thật sự ‘có mưu đồ khác’ với cậu, cậu tuyệt đối đừng giả vờ giả vịt. Cậu năm nay mới ba mươi mốt tuổi, cho dù có yêu Hứa Du Ninh đến đâu, cũng không cần hủy hoại cả đời vì anh ta. Mấy cái hư danh gì đó đều vô dụng, người ngoài khen cậu cũng tốt, mắng cậu cũng được, không quan trọng bằng cuộc sống của chính cậu. Cậu phải sống tốt, sống thật hạnh phúc, đó là điều quan trọng nhất. Có lẽ Cao Tuấn không phải là tốt nhất, nhưng là đối tượng không tệ, đừng vội cự tuyệt, cân nhắc trước cũng tốt, ít nhất còn có thể cưỡi lừa tìm ngựa[1].”
[1] Nguyên văn《骑驴找马》: nghĩa là hạ thấp chất lượng, tiêu chuẩn và yêu cầu trước khi tìm được thứ mình muốn.
Những lời như vậy, cũng chỉ có Tô Văn có thể nói với cô, không giảng đúng sai, không bàn đạo đức, chỉ đứng ở lập trường của cô mà suy xét.
Nguyễn Chân Chân cầm điện thoại, yên lặng nghe Tô Văn lải nhải như một bà già ở đầu dây bên kia, hàng loạt lời nói thực tế hợm hĩnh không ngừng tuôn ra… rất thô tục, nhưng cũng rất dễ thương. Cô bất giác mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tô Văn, cậu đối xử với tớ thật tốt, hai chúng ta ở bên nhau cả đời nhé?”
Giọng nói trong điện thoại đột nhiên im bặt, một lát sau liền nghe Tô Văn chán ghét kêu lên: “Nguyễn Chân Chân, ta không có hứng thú với ngươi, ta chỉ thích soái ca!”
Ngày thứ tư, Nguyễn Chân Chân bị mẹ đánh thức từ sáng sớm. Đầu óc cô mơ mơ màng màng, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo hơn chút. Mẹ Nguyễn đã đem thức ăn ra khỏi nồi đặt lên bàn, cô chẳng có cảm giác thèm ăn, nhưng để đối phó với mẹ, cũng để đối mặt với những người sẽ gặp sáng nay, đành phải ép mình ăn một ít.
Mẹ Nguyễn lại xách một hộp thức ăn lớn ra khỏi phòng bếp, đặt vào tay Nguyễn Chân Chân, dặn dò: “Đều là những món Du Ninh thích ăn, con đem đến bày ra trước mộ nó, tận tâm tận ý.”
Nguyễn Chân Chân đáp lời, chuẩn bị đơn giản một chút, xách hộp thức ăn ra khỏi cửa. Cô lái chiếc ô tô nhỏ của cha đến nghĩa trang ở ngoại ô phía đông. Tro cốt của Hứa Du Ninh được chôn ở đó sau khi cô mang về từ Nam Châu.
Khi cô xách hộp thức ăn đến trước mộ Hứa Du Ninh, người Hứa gia đã đến từ sớm. Ngoại trừ cha mẹ Hứa và Hứa Hân Ninh, còn có mấy cô dì chú bác, cháu trai cháu gái, một đám người tụ tập trước mộ Hứa Du Ninh, lau bia mộ, bày đồ cúng, ai ai cũng bận rộn.
Nguyễn Chân Chân vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, có đồng tình, có thương hại, còn có chán ghét và căm hận. Đối diện với đủ loại ánh mắt, cô đi thẳng về phía trước, ngồi xổm xuống bày đồ ăn trong hộp lên mâm cúng.
Hứa Hân Ninh đang đứng bên cạnh lau bia mộ, lạnh lùng nhìn Nguyễn Chân Chân từ trên xuống dưới, đang định mở miệng thì bị cô hai Hứa gia kế bên kéo một cái, bèn hậm hực ngậm miệng lại, chỉ phát ra một tiếng hừ nhẹ trong khoang mũi, oán hận lẩm bẩm: “Hồ ly tinh!”
Nguyễn Chân Chân nghe vậy sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự căm ghét không hề che đậy trong mắt Hứa Hân Ninh. Cô cảm thấy sợ hãi từng cơn, không hiểu vì sao Hứa Hân Ninh, người trước đây luôn miệng kêu “chị dâu” lại đột nhiên hận cô đến vậy, chỉ vì cô không kịp phân chia “di sản” của Hứa Du Ninh sao?
Cô kinh ngạc nhìn Hứa Hân Ninh, có chút không hiểu được.
Cô hai Hứa gia thấy cô như vậy, có lòng muốn hòa giải, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cháu gái an ủi, sau đó đi đến bên cạnh Nguyễn Chân Chân, lén lút nhét tờ khăn giấy vào, thấp giọng nhắc nhở: “Chân Chân à, lau son môi đi, ở nơi như này, cháu không nên trang điểm đâu.”
Đúng là hôm nay cô có trang điểm, nhưng chỉ trang điểm nhẹ, một lớp kem nền mỏng với son môi màu đỏ nhạt, mượn nó che đi thần sắc u ám. Nguyễn Chân Chân không nói gì, không nhận tờ khăn giấy kia, cũng không lau son môi, chỉ cúi đầu tiếp tục bày thức ăn mẹ chuẩn bị cho Hứa Du Ninh lên mâm cúng.
Cô từng nghĩ điều đau khổ nhất trên thế gian này chính là mất đi người bầu bạn, gia đình ly tán, nhưng về sau, cô lại phát hiện đời người còn có điều thê thảm hơn, ví dụ như kiện tụng ngập đầu, nợ nần chồng chất… Cô cắn răng, nén nước mắt tiến lên từng bước, mỗi lần cô cảm thấy mình đã đi đến điểm thấp nhất của cuộc đời, khi không thể khổ hơn nữa, vận mệnh luôn giáng cho cô một đòn thật đau.
Nhưng đã như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa đây?
Trên mâm cúng vốn không còn nhiều chỗ trống, đồ vật Nguyễn Chân Chân mới bày ra được một nửa liền hết chỗ để, dứt khoát dừng tay, đứng dậy lùi hai bước, tránh chỗ cho người Hứa gia.
Bày biện mâm cúng xong, thắp nhang lên, bầu không khí buồn bã chợt ập đến, mẹ Hứa vừa kêu một tiếng “Du Ninh”, phía sau liền khóc không thành tiếng. Hứa Hân Ninh ôm mẹ vào lòng, nén nước mắt an ủi: “Mẹ, đừng khóc, anh ấy thấy sẽ đau lòng.”
Cô nói như vậy, nhưng bản thân cũng không nhịn được nghẹn ngào.
Mọi người trước mộ đều cúi đầu, không phải đang lau nước mắt thì là thở dài, duy chỉ Nguyễn Chân Chân không có phản ứng gì, cô lẽ ra phải khóc lóc nhiều nhất, một góa phụ đau khổ đến mức không thể đứng vững, nhưng sống lưng cô lại thẳng tắp, lặng lẽ đứng ở bên cạnh, mặt không biểu cảm nhìn bia mộ của Hứa Du Ninh.
Trên đó khảm ảnh chân dung của Hứa Du Ninh, khắc họ tên, ngày sinh và ngày mất của anh, tất cả chỉ chiếm một nửa bia mộ, nửa còn lại vẫn còn trống, chờ một ngày nào đó sẽ khắc tên người khác lên.
Đây là một ngôi mộ hợp táng của vợ chồng, lúc trước cô mua phần mộ này, vốn nghĩ là tương lai có thể chôn cùng Hứa Du Ninh. Mà bây giờ, cô chỉ muốn đào Hứa Du Ninh ra khỏi lòng đất, hỏi xem anh rốt cuộc còn giấu cô bao nhiêu chuyện nữa.
Cô quá mải mê suy nghĩ, không chú ý tới mọi chuyện xung quanh, cho đến khi người Hứa gia đang thương tiếc đồng loạt nhìn sang một bên, cô mới nhận ra có gì đó không ổn. Dựa theo ánh mắt của mọi người, Nguyễn Chân Chân quay đầu, liền thấy một người đàn ông cao lớn từ bên kia hành lang đi tới, trên mặt đeo một cặp kính râm rộng, một thân y phục màu đen, ôm bó hoa cúc trắng trong tay, đi thẳng đến mộ Hứa Du Ninh.
Nguyễn Chân Chân gần như ngay lập tức nhận ra, đó là Cao Tuấn.
Anh đi tới trước mộ, đứng đó yên lặng nhìn bia mộ hồi lâu, lúc này mới khom lưng đặt bó hoa lên trước mộ. Mọi người đều đang nhìn anh, mà anh lại quay người nhìn qua Nguyễn Chân Chân, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, không nhanh không chậm bước về phía cô. Qua cặp kính râm, cô không thể nhìn thấy đôi mắt anh, nhưng lại thấy rõ sự nghi hoặc và bối rối của mình trên kính. Có lẽ anh nhìn thấy rõ hơn cô, hai tay đặt lên vai cô rõ ràng hơi do dự, sau đó mới nhẹ nhàng nắm lấy, như bạn bè bình thường mà an ủi cô: “Xin chia buồn.”
Nguyễn Chân Chân không có phản ứng gì, chỉ nhìn thẳng vào anh, giống như muốn thông qua tròng kính đen kịt, nhìn vào sâu trong lòng anh.
Ánh mắt kia quá trực tiếp, quá sắc bén, tưởng chừng như xuyên thấu lòng người.
Cao Tuấn bất giác kinh hãi, theo bản năng cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của cô. Anh quay người lại, sánh vai với cô, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía bia mộ, nhẹ giọng thở dài: “Thế sự vô thường, không ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện như này.”
Nguyễn Chân Chân không tiếp lời.
Hứa Hân Ninh cách đó không xa đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía bọn họ “hừ” lớn một tiếng, phẫn nộ mắng: “Làm cái trò ghê tởm gì vậy, thật sự bẩn mắt người khác!”
Chửi chó mắng mèo như vậy, ai cũng nhìn ra được là đang nhắm vào người nào.
Nguyễn Chân Chân vẫn đứng yên cúi đầu, im lặng giống như một xác sống, Cao Tuấn lại hờ hững giương mắt, lạnh lùng nhìn về phía Hứa Hân Ninh.
Ánh mắt này càng khiến Hứa Hân Ninh tức giận hơn. Cô thoát khỏi sự lôi kéo của mẹ, tiến lên cầm bó hoa cúc trắng mà Cao Tuấn đặt trước mộ, giơ tay ném lên người Nguyễn Chân Chân, mắng mỏ: “Cút đi! Đôi cẩu nam nữ các người, muốn dan díu thì tìm chỗ khác, đừng làm bẩn mắt anh tôi!”
Cao Tuấn nghiêng người giơ tay ra đỡ, bó hoa đập vào cánh tay anh rơi lả tả, hoa lá văng tung tóe khắp nơi, rơi lên người Nguyễn Chân Chân.
Cảnh tượng này cực kỳ khó coi, nhất thời đều khiến mọi người sửng sốt, cứng đờ ở đó quên luôn phản ứng.
Nguyễn Chân Chân vươn tay nhặt lá vụn trên áo khoác, đầu ngón tay mảnh khảnh hơi run rẩy, trắng như gốm sứ, không có chút huyết sắc nào. Cao Tuấn cúi đầu liếc cô một cái, xoay người định đi về phía mộ, lại bị cô túm lấy cánh tay.
Anh quay người, nhẹ giọng nói: “Buông ra.”
Cô cúi đầu, chẳng những không buông ra, mà còn nắm chặt hơn, rõ ràng tay cô đang run rẩy, nhưng lại vô cùng kiên định.
Vào lúc này, cuối cùng cũng có người ra mặt khuyên nhủ Hứa Hân Ninh, cũng không biết đã nói cái gì, ngược lại còn kích thích lửa giận của Hứa Hân Ninh hơn, cô ta bất chấp hét lên: “Hài cốt anh tôi còn chưa lạnh, chị ta đã cặp kè với người đàn ông khác, còn dẫn đàn ông đến tận mộ của anh tôi, sao lại thành tôi không hiểu chuyện rồi? Tôi không tát chị ta một bạt tai, là đã quá hiểu chuyện rồi!”
Cao Tuấn cúi đầu nhìn Nguyễn Chân Chân, chờ phản ứng của cô.
Nguyễn Chân Chân chậm rãi buông anh ra, đi từng bước về phía Hứa Hân Ninh, đến trước mặt mới dừng lại, giương mắt nhìn cô ta, thần sắc bình tĩnh nói: “Cô cho rằng chỉ đang sỉ nhục tôi sao? Cô sai rồi, cho dù cô bêu xấu tôi như thế nào, người mà mọi người nhắc tới đầu tiên, cười nhạo đầu tiên, chính là Hứa Du Ninh.”
Hứa Hân Ninh gân cổ lên chửi: “Do bản tính lẳng lơ của chị…”
Nguyễn Chân Chân đột nhiên giơ tay, tát cô ta một cái thật mạnh.
Cái tát này đến không hề báo trước, Hứa Hân Ninh bị cô đánh cho choáng váng, sau một hồi sững sờ, lúc này mới bùng nổ, liều mạng nhào tới cấu xé Nguyễn Chân Chân, mắng chửi: “Cô dám đánh tôi! Đồ tiện nhân, cô khắc chết anh trai tôi còn chưa đủ, cô còn dám đánh tôi!”
Không biết từ lúc nào Cao Tuấn đã đến bên cạnh Nguyễn Chân Chân, ngăn cản Hứa Hân Ninh từ một bên. Người anh cao lớn, bàn tay nắm lấy cánh tay Hứa Hân Ninh giống như cái gọng kìm sắt, nhẹ nhàng ném cô ta ra ngoài, khinh thường nói: “Đừng ép tôi ra tay đánh phụ nữ.”
“Cậu thử động vào nó xem!” Cha Hứa đột nhiên lên tiếng, ông giương mắt nhìn Cao Tuấn, âm trầm quan sát, “Cậu trai trẻ, đừng ức hiếp người quá đáng.”
Cao Tuấn giận quá hoá cười, giơ tay chỉ vào bia mộ, không nhanh không chậm nói: “Tôi là bạn học của Hứa Du Ninh, đến đây tặng một bó hoa cho cậu ấy, tế lễ một chút, lại bị con gái ông vu khống thành cẩu nam nữ, rốt cuộc là ai ngậm máu phun người, ức hiếp người quá đáng?”
“Tôi ngậm máu phun người?” Hứa Hân Ninh cười lạnh, giãy khỏi tay người khác, hỏi ngược lại, “Vậy tôi hỏi anh, người đi dạo trường học cùng Nguyễn Chân Chân ngày đầu năm là ai? Lẽ nào không phải anh sao?”
Cao Tuấn hơi cứng đờ, mím môi không nói.
Hứa Hân Ninh thu hết phản ứng của anh vào mắt, cười lạnh hai tiếng, quay đầu nhìn về phía bạn bè thân thích của Hứa gia và người qua đường vây xem, lớn tiếng nói: “Hai ngày trước, người đàn ông này cùng với chị dâu tốt của tôi, cũng chính là người phụ nữ này… Nguyễn Chân Chân,” Cô ta giơ tay chỉ vào Nguyễn Chân Chân, “Hai người bọn họ tay trong tay, vừa nói vừa cười, cùng nhau đi dạo khuôn viên trường học, tình cờ bị bạn học của tôi bắt gặp. Anh trai tôi mới chết có hai tháng.”
Cô ta nói xong, lại độc ác nhìn Nguyễn Chân Chân: “Chị dâu, có chuyện này chứ? Tôi không vu oan cho chị phải không?”
Nguyễn Chân Chân rủ mắt đứng đó, trên mặt không hề lo sợ cũng không hề tức giận, vẫn cúi đầu trầm mặc như trước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Nói chuyện đi!” Hứa Hân Ninh lớn tiếng kêu lên, “Không phải chị lý luận rất giỏi sao?”
Lúc này Nguyễn Chân Chân mới ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Hứa Hân Ninh, nhếch khóe môi cười mỉa mai, nhẹ giọng nói: “Đồ ngu xuẩn đánh không tỉnh.” Dứt lời, cũng không để ý tới mọi người, xoay người trực tiếp rời đi.
/24
|