Sáng sớm ngày mùng bốn tháng sáu, thăm viếng kết thúc, loan giá hồi cung. Trước cửa Cố phủ, Cố Hà Đông cùng Tuấn Lạc đứng trước xe liễn, Phiêu Tuyết quay đầu nhìn cửa Cố phủ, nhìn bốn chữ đón khách ‘bồng tất sinh huy’ trên tấm bảng mạ vàng, Phiêu Tuyết thở dài một hơi, đi rồi, sẽ khó trở lại…… (nghĩa: vẻ vang cho kẻ hèn này) “Trẫm không thể ở lại đến ngày nhị tiểu thư xuất giá, nhưng trẫm đưa lên một phần hạ lễ” Trên mặt Tuấn Lạc mặt mang theo tươi cười, nói với Cố Hà Đông. “Khánh Hỉ……” Khánh Hỉ cung kính đi lên,“Có lão nô” “Phụng dụ lệnh của trẫm, ban thưởng nhị tiểu thư Cố gia một bộ giá y, mười hòm trang sức” Cố Hà Đông kích động quỳ xuống, đây chính là vinh quang xuất giá, đều là nhờ phúc Phiêu Tuyết, Cố gia mặc dù sinh toàn nữ nhi, nhưng đều vinh quang a…… Phiêu Tuyết nghe thấy Khánh Hỉ ngân vang khẩu dụ của Tuấn Lạc, trên dưới Cố phủ đều vui mừng, hộ vệ đi theo hộ giá đều kinh ngạc, đều nói đại tiểu thư Cố phủ được thánh sủng, cho nên Cố phủ mới có đãi ngộ không bình thường như vậy. Thật ra, đây cũng là một thủ đoạn thu mua Cố Hà Đông và Mặc Duy Thận của Tuấn Lạc, Phi Sương cũng chỉ là dính tới hai người nên mới vinh quang thôi…… Mặc Ngọc công tử…… cưới Phi Sương, coi như là một lựa chọn không tệ. Tuấn Lạc tuyên ý chỉ xong bước trên long liễn (xe vua), Phiêu Tuyết đang định ngồi lên phượng liễn (xe phượng), Khánh Hỉ công công lại phụng dụ lệnh tới,“Quý phi nương nương, Hoàng Thượng cho người đi qua cùng nhau ngồi” Phiêu Tuyết mỉm cười, Thủy Bích cũng cười tặc tặc…… Phiêu Tuyết gật đầu với Khánh Hỉ, ý bảo nàng đã biết, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Thủy Bích một cái: “Thủy Bích, nha đầu ngươi càng ngày càng quỷ ” Thủy Bích trở về một cái ánh mắt ‘thì sao’, Xuân Tiểu không thể hồi cung cùng Phiêu Tuyết, lúc này đang lau nước mắt: “Tiểu thư, không biết lần sau gặp lại người là khi nào…… Nhị tiểu thư cũng gả đi, về sau Cố phủ trống hơ trống hoác……” Phiêu Tuyết cũng bị nàng nói có chút thương cảm, vì thế dặn dò nàng: “Xuân Tiểu…… Những ngày ta không ở đây, ngươi chăm sóc nương ta cho tốt” Xuân Tiểu ngoan ngoãn gật đầu: “Xuân Tiểu sẽ chăm sóc tốt phu nhân ” Thủy Bích nắm chặt tay Xuân Tiểu: “Xuân Tiểu, ta đi đây……” Nói xong liền buông tay Xuân Tiểu ra, chuẩn bị cùng Phiêu Tuyết đi tới long liễn. Xuân Tiểu gật gật đầu, đứng tại chỗ lặng yên tiễn các nàng. Phiêu Tuyết lại quay đầu nhìn Cố phủ một cái, lúc này mới xoay người rời đi. Ngay khi Phiêu Tuyết xoay người, Liễu Như Mi cáo ốm không ra từ cửa sau lẻn ra, lặng lẽ nhìn bóng lưng Phiêu Tuyết mà lau nước mắt. Một tiếng “Khởi —” đội ngũ loan giá bắt đầu di chuyển, Phiêu Tuyết sẽ rời nơi này, cùng Tuấn Lạc hướng tới một tương lai không ai biết…… Xe liễn hồi cung, Liễu Như Mi trốn sau cửa nhìn Phiêu Tuyết càng đi càng xa, trong lòng chợt hối hận, nàng vọt tới bên cạnh Cố Hà Đông khóc: “Lão gia…… Phiêu Tuyết cứ như vậy đi rồi a” Cố Hà Đông rầu rĩ “Ừ” một tiếng,“Ngươi vừa lòng chưa? Phi Sương của chúng ta lúc này là vinh quang xuất giá, cùng không biết đời trước nàng tu được cái phúc gì, hừ” Dứt lời lập tức xoay người bước vào Cố phủ. Liễu Như Mi lại vẫn đứng ở cửa hồi lâu, lúc này mới bị Xuân Tiểu kéo về, lúc trở về còn lưu luyến không rời tìm kiếm bóng dáng ngự giá. Xuân Tiểu hừ một tiếng trong lòng, lúc ấy mắng tiểu thư thì mắng đến sảng khoái, đánh cũng đánh không chút lưu tình, lúc này cũng biết sai rồi? Ai, bộ dạng phu nhân thế này…… May mà tiểu thư cũng không thật sự tức giận nàng. ~oOo~ Trong long liễn, Phiêu Tuyết xuyên qua rèm cửa, thấy bên ngoài là đám người đông nghìn nghịt, quan binh quét sạch người hai bên, ngự giá sạch bóng không nhiễm một hạt bụi, cấm quân mới thành lập cũng ra ngoài hộ giá, lúc này là hồi cung từ cửa tây, Phiêu Tuyết cười kể lại sự việc thú vị ngày xuất giá cho Tuấn Lạc nghe. Làm cho Tuấn Lạc cũng cười lên, trên lông mi vương nước mắt, ôm bụng, Tuấn Lạc nhẹ nhàng bật cười ra nước mắt: “Ha ha…… Thật sự mắng vậy?” “Còn không sao? Lũng Tịch Ngọc lúc ấy tay trái cầm gương, tay phải chỉnh sửa tóc của mình, xe liễn dừng lại, ngón tay ngọc của nàng trực tiếp chọc vào trong búi tóc của mình, móng tay cào xước da đầu, thét chói tai liên tục” “Trẫm sao lại không biết khi các ngươi xuất giá náo nhiệt như vậy nhỉ? Xem ra gả cho trẫm cũng là một chuyện thú vị……” Tuấn Lạc yêu dã cười, giống như một đóa hoa anh túc lắc lư trong gió, đẹp nhưng có độc. (cây thuốc phiện) Phiêu Tuyết nhìn cái bộ dạng ý vị kia của hắn, thở dài một hơi,“Đáng tiếc, Vệ thục phi hung hăng nhất vậy mà đã sớm…… Nếu ngươi không cưới nhiều như vậy, không phải đã không có chuyện gì?” Phiêu Tuyết tức giận trừng hắn, miệng đều đã bĩu lên đến trời rồi. Tuấn Lạc cười đến thơn thớt, nâng tay nghiêng cằm Phiêu Tuyết sang một bên, vô tội nói: “Cũng không phải trẫm có thể quyết định……” Cười ấm áp với nàng: “Sau này trẫm chỉ có một mình ngươi” Phiêu Tuyết xem thường, cũng không để lời này trong lòng, tiếp túc quay đầu nhìn hắn, lông mày nhướng lên một chút: “Nhìn ta, xem ta dùng ánh mắt làm ngươi kinh sợ” Tuấn Lạc bị Phiêu Tuyết chọc cho cười thích thú, lại đẩy đầu nàng sang một bên: “Đừng đùa trẫm, nếu không trẫm hôn ngươi” Phiêu Tuyết hồi tưởng lại ngày hôm qua, tay áo chà mặt một cái, dứt khoát xoay cả người, nâng rèm xe, nhìn về phía bên ngoài. Tiềng ồn ào loáng thoáng truyền đến, Phiêu Tuyết chăm chú lắng nghe. “Hoàng Thượng, quý phi — ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn gặp Hoàng Thượng” Trong một đám người đông nghìn nghịt, có hai chấm đen nhỏ đang cố gắng vọt tới bên long liễn. Phiêu Tuyết nhất thời nhìn lại hai bóng người kia, chỉ thấy vài binh lính đi ra hung hăng giữ hai người lại. Trong đó một vị binh lính hung hăng quát: “Điêu dân lớn mật, cũng dám xúc phạm ngự giá, không muốn sống nữa sao?” “Đại nhân, ta van cầu ngươi, để cho chúng ta gặp Hoàng Thượng một lần đi” Một giọng nữ rơi vào trong tai Phiêu Tuyết, chỉ thấy hai chấm đen kia một đang quỳ gối trước mặt quan binh, một cái còn lại vì cao lớn hơn nên vẫn có ý đồ xông phá khỏi sự ngăn giữ. Phiêu Tuyết theo bản năng liền kéo tay Tuấn Lạc: “A Li, ngươi lại đây nhìn xem, đây là cái gì?” Tuấn Lạc “Ừ” một tiếng, tiến lại gần. Chỉ thấy nữ tử quỳ trên mặt đất bị đạp một cước, một nam tử cao lớn xông lên trước đỡ lên: “Muội muội!” Hắn quay người mắng bọn lính kia: “Các ngươi là một lũ cẩu quan, có biết chúng ta là hoàng thân quốc thích không? Một ngày được thụ phong, quay lại cái đầu tiên lấy sẽ là mạng các ngươi!” Nhóm quan gia nở nụ cười: “Ha ha…… Ngươi nhìn bộ dạng chó của hắn này…… Còn nói thụ phong rồi trở về trị chúng ta?”
/185
|