Hoàng Thượng gắt gao đem ta kéo tại bên người, không chút để ý tới mặt mũi Hoàng Hậu. Hoàng Hậu là tức giận mà không dám nói. Vào đại điện, thấy mọi người đều đã quỳ hết xuống, cao giọng hô: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Nhã phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Ta tận lực đem ánh mắt nhìn thẳng, không dám đưa mắt để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Hoàng Thượng từng bước mang ta đi thẳng lên điện, ngài ngồi trên chính giữa vị trí, Hoàng Hậu ngồi ở bên trái, mà ta, ngồi ở bên phải. Sau đó, giọng nói của ngài mới vang vọng khắp đại điện: “Các khanh gia bình thân!”
“Tạ Hoàng Thượng –”
Mọi người cảm tạ ân điển rồi ngồi vào bàn.
Ta hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí mới hướng về phía các Hoàng Tử ngồi mà nhìn.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Quân Ngạn, trong sự hốt hoảng còn mang theo bi thương, mang theo đau đớn. Sắc mặt hắn cực kém, tựa như chỉ cần nhìn ta nhiều thêm chút nữa sẽ khiến hắn ngã quỵ. Có thể là vậy, nhưng hắn lại vẫn đang cố chấp không chịu rời mắt khỏi gương mặt ta. Ta có chút giật mình, đây là Quân Ngạn mà ta chưa bao giờ gặp qua, hắn trước kia, luôn là một sự cao ngạo không thể che giấu, trong mắt hắn, luôn tràn đầy tự tin.
A, nay là làm sao vậy?
Ta đảo qua khuôn mặt hắn, đem ánh mắt dời về phía khác. Chính là, không có thấy khuôn mặt kia, hắn, không có tới.
Ta không thể nói rõ đó là cảm giác gì, giống như được thả lỏng, lại giống như không cam lòng. Tóm lại, là vô cùng phức tạp.
Trong lòng thán một tiếng, ta đột nhiên lại thấy Tiết Tùng Ninh ngồi ở bên phải. Hắn cũng thẳng tắp nhìn ta, ta cùng với hắn, là khoảng cách quá xa . Từ xa ta khó có thể nhìn rõ bộ dạng của hắn. Tuy nhiên, ta tựa hồ vẫn như cũ cảm nhận được trong ánh mắt của hắn mang theo đau đớn, hết sức rõ ràng.
Hoàng Thượng ở bên người đột nhiên mở miệng hỏi: “Lâm vương sao còn chưa đến?”
Ta đột ngột hoàn hồn, Hoàng Thượng hôm nay là muốn đem sự tồn tại của ta chiêu cáo thiên hạ, ngài tự nhiên sẽ không nói ra mấy lời linh tinh rằng ta là Nhã phi chuyển thế, nhưng, Quân Lâm, hắn sẽ không thể không hiểu rõ dụng ý của Hoàng Thượng .
Mặc kệ thế nào, hắn cư nhiên không đến, điều này chung quy không thể biện minh.
Một người đứng dậy, ta nhìn rất rõ ràng , đó là Dương Trọng Vân.
Hắn mở miệng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lâm vương từ sáng sớm đã đến đây, chính là đến đây rồi lại trở về, hình như là … đi hoàng lăng. Thần khẩn cầu Hoàng Thượng…… Có thể hiểu cho tâm tình của Lâm Vương. Hoàng Thượng bớt giận!” Hắn nói xong, đột nhiên quỳ xuống .
Đi hoàng lăng, ước chừng là đi bái tế Nhã phi đi?
Cũng đúng, tạm thời hắn không biết ta là ai, Hoàng Thượng đột nhiên nạp phi tử mới, cũng phong hàm “Nhã phi”, hẳn đã mang tới đả kích rất lớn cho hắn? Hắn vì mẫu phi thân sinh có thể báo thù đến như vậy, chắc Nhã phi ở trong lòng hắn phải có địa vị cực lớn. Đột nhiên xuất hiện một nữ nhân chiếm phong hào của mẫu phi hắn, hắn không tiếp nhận được cũng chuyện bình thường.
Chính là…
Dương Trọng Vân này là cái gì đây? Hắn chẳng qua chỉ là một sư gia ở Vân Châu vừa mới hồi kinh, vì sao lại nguyện ý đứng ra vì Quân Lâm nói chuyện? Nếu biết có lẽ Hoàng Thượng sẽ tức giận, hắn còn dám đứng ra?
Ta tận lực đem ánh mắt nhìn thẳng, không dám đưa mắt để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Hoàng Thượng từng bước mang ta đi thẳng lên điện, ngài ngồi trên chính giữa vị trí, Hoàng Hậu ngồi ở bên trái, mà ta, ngồi ở bên phải. Sau đó, giọng nói của ngài mới vang vọng khắp đại điện: “Các khanh gia bình thân!”
“Tạ Hoàng Thượng –”
Mọi người cảm tạ ân điển rồi ngồi vào bàn.
Ta hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí mới hướng về phía các Hoàng Tử ngồi mà nhìn.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Quân Ngạn, trong sự hốt hoảng còn mang theo bi thương, mang theo đau đớn. Sắc mặt hắn cực kém, tựa như chỉ cần nhìn ta nhiều thêm chút nữa sẽ khiến hắn ngã quỵ. Có thể là vậy, nhưng hắn lại vẫn đang cố chấp không chịu rời mắt khỏi gương mặt ta. Ta có chút giật mình, đây là Quân Ngạn mà ta chưa bao giờ gặp qua, hắn trước kia, luôn là một sự cao ngạo không thể che giấu, trong mắt hắn, luôn tràn đầy tự tin.
A, nay là làm sao vậy?
Ta đảo qua khuôn mặt hắn, đem ánh mắt dời về phía khác. Chính là, không có thấy khuôn mặt kia, hắn, không có tới.
Ta không thể nói rõ đó là cảm giác gì, giống như được thả lỏng, lại giống như không cam lòng. Tóm lại, là vô cùng phức tạp.
Trong lòng thán một tiếng, ta đột nhiên lại thấy Tiết Tùng Ninh ngồi ở bên phải. Hắn cũng thẳng tắp nhìn ta, ta cùng với hắn, là khoảng cách quá xa . Từ xa ta khó có thể nhìn rõ bộ dạng của hắn. Tuy nhiên, ta tựa hồ vẫn như cũ cảm nhận được trong ánh mắt của hắn mang theo đau đớn, hết sức rõ ràng.
Hoàng Thượng ở bên người đột nhiên mở miệng hỏi: “Lâm vương sao còn chưa đến?”
Ta đột ngột hoàn hồn, Hoàng Thượng hôm nay là muốn đem sự tồn tại của ta chiêu cáo thiên hạ, ngài tự nhiên sẽ không nói ra mấy lời linh tinh rằng ta là Nhã phi chuyển thế, nhưng, Quân Lâm, hắn sẽ không thể không hiểu rõ dụng ý của Hoàng Thượng .
Mặc kệ thế nào, hắn cư nhiên không đến, điều này chung quy không thể biện minh.
Một người đứng dậy, ta nhìn rất rõ ràng , đó là Dương Trọng Vân.
Hắn mở miệng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lâm vương từ sáng sớm đã đến đây, chính là đến đây rồi lại trở về, hình như là … đi hoàng lăng. Thần khẩn cầu Hoàng Thượng…… Có thể hiểu cho tâm tình của Lâm Vương. Hoàng Thượng bớt giận!” Hắn nói xong, đột nhiên quỳ xuống .
Đi hoàng lăng, ước chừng là đi bái tế Nhã phi đi?
Cũng đúng, tạm thời hắn không biết ta là ai, Hoàng Thượng đột nhiên nạp phi tử mới, cũng phong hàm “Nhã phi”, hẳn đã mang tới đả kích rất lớn cho hắn? Hắn vì mẫu phi thân sinh có thể báo thù đến như vậy, chắc Nhã phi ở trong lòng hắn phải có địa vị cực lớn. Đột nhiên xuất hiện một nữ nhân chiếm phong hào của mẫu phi hắn, hắn không tiếp nhận được cũng chuyện bình thường.
Chính là…
Dương Trọng Vân này là cái gì đây? Hắn chẳng qua chỉ là một sư gia ở Vân Châu vừa mới hồi kinh, vì sao lại nguyện ý đứng ra vì Quân Lâm nói chuyện? Nếu biết có lẽ Hoàng Thượng sẽ tức giận, hắn còn dám đứng ra?
/163
|