Khi dạ tiệc đã tan, Hoàng Thượng như trước không có ngủ lại Vân Lạc cung, hình như là hẹn các đại thần thương nghị quốc sự. Ta im lặng đi ở trên đường, cung nữ đi theo bên người ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương đừng buồn, trong lòng Hoàng Thượng là có nương nương .”
Thì ra nàng là nghĩ vì Hoàng Thượng không đến Vân Lạc cung qua đêm mới khiến ta không vui, hướng nàng cười cười, ta sao có thể không vui vì chuyện này đây?
Đi về phía trước một đoạn, cung nữ bên người đột nhiên nói: “Nô tỳ tham kiến Lâm Vương điện hạ!”
Ta chấn động, nâng mắt nhìn lại, thấy hắn gương mặt băng lãnh, nghiêm nghị đứng ở phía trước không xa nhìn thẳng vào ta. Y phục thuần trắng của hắn ở trong màn đêm có vẻ càng chói mắt, nhìn thấy ta dừng lại, hắn tiến thêm một bước hướng về phía ta.
Theo bản năng lui lại mấy bước, hắn không trở về phủ, vì sao còn ở lại trong cung?
“Lui ra.” Hắn bình tĩnh hướng cung nữ nói.
Cung nữ do dự một lát, đang muốn hành lễ rồi xoay người rời đi, ta lại nói: “Không cần lui xuống, Lâm Vương có gì muốn nói mời nói đi, bản cung còn muốn đi tới Phượng Nghi cung.”
Trong mắt hắn đột nhiên bừng bừng bốc hỏa, cơ hồ là muốn xông lên, hung hăng nắm chặt cổ tay của ta, cả giận nói: “Đi Phượng Nghi cung làm cái gì? Là muốn liên hợp với vị Hoàng Hậu cô cô kia của ngươi đối phó với bổn vương sao?”
Hắn nắm tay ta thực đau a, nhưng là lời nói của hắn giống như đánh đòn cảnh cáo, hoảng sợ nhìn hắn, hắn đến tột cùng là đang nói cái gì?
“Vương gia!” Cung nữ kinh hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hắn rốt cục cảm thấy chính mình lỡ lời, ngay cả một tia do dự cũng không từng có, lòng bàn tay lật lại thật nhanh rồi bay qua, một chưởng đánh vào ngực cung nữ. Chỉ thấy cung nữ “phốc –” một tiếng, trong miệng phun ra đầy máu tươi, thân mình lay động, vô lực, trực tiếp ngã xuống.
“A –” Ta thất kinh kêu to lên, hắn vậy mà có thể khinh địch như vậy giết chết cung nữ nữa. Cũng chỉ vì câu nói “Hoàng Hậu cô cô” kia mà thôi!
Ngự Lâm Quân tuần đêm rất nhanh liền nghe thấy tiếng mà tiến đến, thấy cung nữ ngã trên mặt đất, trong đáy mắt của người nào cũng lóe lên tia cảnh giác. Một người chạy nhanh mở miệng nói: “Nương nương, Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?”
Ta sợ tới mức nói không ra lời, Quân Lâm mặt không chút thay đổi nói: “Có thích khách, mau đuổi theo.” Hắn đưa tay chỉ về phía trước, ánh mắt lại như trước dừng ở trên mặt ta, một khắc chưa từng dời đi.
Vừa nghe có thích khách, Ngự Lâm Quân đều theo hướng hắn chỉ là hùng dũng truy đuổi.
Hắn nhanh chóng nắm lấy tay của ta, đem ta kéo đi về một phía.
“Ngươi, buông ra!”
Khí lực thật lớn, mặc cho ta giãy dụa như thế nào đều không làm nên chuyện gì.
“Buông ra! Ta sẽ gọi người tới!”
“Gọi người?” Hắn nhẹ giọng hừa một tiếng, lực đạo trên tay không chút suy yếu, châm chọc mở miệng, “Gọi người tới rồi nói như thế nào? Nói cho bọn họ biết, người là do ta giết? Nhưng là, ta vì sao phải giết nàng đây?” Hắn nhìn ta, rất chắc chắc là ta sẽ không đi nói ra ngoài.
Ta cắn môi: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Dùng sức đem ta kéo qua, gắt gao ấn chặt ta vào trên tường, một tay hắn khẽ xoa đầu ta mỉa mai cười, sau đó cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta đây cái gì cũng không biết? Ngươi không sợ chết, vậy thì vì sao lại nguyện ý làm như thế? Là muốn bảo vệ ai đây?”
Trong lòng giật mình, hắn nói đúng, cùng lắm thì chính là thân phận của ta bị bại lộ, nhưng là ta bây giờ còn không thể chết được, ta còn có chuyện chưa có làm xong.
Phản kháng vài cái, hắn như trước nắm tay ra rất chắc. Ánh mắt phẫn nộ găm chặt lấy ta, tàn nhẫn nói: “Tốt lắm a! Giả chết? Ngươi là khẩn trương như vậy, không kiên nhẫn như vậy muốn thoát khỏi thế giới của ta? Đã vậy, vì sao còn trở về?”
Ta giật mình, việc giả chết kia đều là Tiết Tùng làm ra để bảo hộ ta, hắn làm thế nào lại biết?
Trở về? A, đó cũng đâu phải mong muốn của ta !
Ta không để ý tới hắn, hắn bỗng nhiên dừng lại hồi lâu, ngữ khí run nhè nhẹ, mở miệng nói: “Còn có, vì sao…… vì sao lại thay ta cầu tình?” Những lời này, tựa hồ hắn phải cố gắng lấy dũng khí rất lớn mới có thể nói ra khỏi miệng. Nắm tay trên tường đột nhiên nắm chặt, tựa như lời vừa hỏi ra, hắn lại vô cùng hối hận.
Nhưng là ta biết, hắn để ý, càng lúc càng để ý. Nếu ta cái gì cũng không làm, hắn ngược lại sẽ càng thêm thản nhiên.
Nâng tay, nhẹ nhàng xoa ngực hắn, hắn chấn động thực mạnh, ta nhân cơ hội đẩy ra hắn, cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta làm như vậy là vì ngươi?”
“Ngươi!” Trong mắt hắn lộ ra biểu tình không thể tin được, sửng sốt một lúc lâu, mới cắn răng hỏi, “Là Tiết Tùng Ninh?”
Thì ra nàng là nghĩ vì Hoàng Thượng không đến Vân Lạc cung qua đêm mới khiến ta không vui, hướng nàng cười cười, ta sao có thể không vui vì chuyện này đây?
Đi về phía trước một đoạn, cung nữ bên người đột nhiên nói: “Nô tỳ tham kiến Lâm Vương điện hạ!”
Ta chấn động, nâng mắt nhìn lại, thấy hắn gương mặt băng lãnh, nghiêm nghị đứng ở phía trước không xa nhìn thẳng vào ta. Y phục thuần trắng của hắn ở trong màn đêm có vẻ càng chói mắt, nhìn thấy ta dừng lại, hắn tiến thêm một bước hướng về phía ta.
Theo bản năng lui lại mấy bước, hắn không trở về phủ, vì sao còn ở lại trong cung?
“Lui ra.” Hắn bình tĩnh hướng cung nữ nói.
Cung nữ do dự một lát, đang muốn hành lễ rồi xoay người rời đi, ta lại nói: “Không cần lui xuống, Lâm Vương có gì muốn nói mời nói đi, bản cung còn muốn đi tới Phượng Nghi cung.”
Trong mắt hắn đột nhiên bừng bừng bốc hỏa, cơ hồ là muốn xông lên, hung hăng nắm chặt cổ tay của ta, cả giận nói: “Đi Phượng Nghi cung làm cái gì? Là muốn liên hợp với vị Hoàng Hậu cô cô kia của ngươi đối phó với bổn vương sao?”
Hắn nắm tay ta thực đau a, nhưng là lời nói của hắn giống như đánh đòn cảnh cáo, hoảng sợ nhìn hắn, hắn đến tột cùng là đang nói cái gì?
“Vương gia!” Cung nữ kinh hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hắn rốt cục cảm thấy chính mình lỡ lời, ngay cả một tia do dự cũng không từng có, lòng bàn tay lật lại thật nhanh rồi bay qua, một chưởng đánh vào ngực cung nữ. Chỉ thấy cung nữ “phốc –” một tiếng, trong miệng phun ra đầy máu tươi, thân mình lay động, vô lực, trực tiếp ngã xuống.
“A –” Ta thất kinh kêu to lên, hắn vậy mà có thể khinh địch như vậy giết chết cung nữ nữa. Cũng chỉ vì câu nói “Hoàng Hậu cô cô” kia mà thôi!
Ngự Lâm Quân tuần đêm rất nhanh liền nghe thấy tiếng mà tiến đến, thấy cung nữ ngã trên mặt đất, trong đáy mắt của người nào cũng lóe lên tia cảnh giác. Một người chạy nhanh mở miệng nói: “Nương nương, Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?”
Ta sợ tới mức nói không ra lời, Quân Lâm mặt không chút thay đổi nói: “Có thích khách, mau đuổi theo.” Hắn đưa tay chỉ về phía trước, ánh mắt lại như trước dừng ở trên mặt ta, một khắc chưa từng dời đi.
Vừa nghe có thích khách, Ngự Lâm Quân đều theo hướng hắn chỉ là hùng dũng truy đuổi.
Hắn nhanh chóng nắm lấy tay của ta, đem ta kéo đi về một phía.
“Ngươi, buông ra!”
Khí lực thật lớn, mặc cho ta giãy dụa như thế nào đều không làm nên chuyện gì.
“Buông ra! Ta sẽ gọi người tới!”
“Gọi người?” Hắn nhẹ giọng hừa một tiếng, lực đạo trên tay không chút suy yếu, châm chọc mở miệng, “Gọi người tới rồi nói như thế nào? Nói cho bọn họ biết, người là do ta giết? Nhưng là, ta vì sao phải giết nàng đây?” Hắn nhìn ta, rất chắc chắc là ta sẽ không đi nói ra ngoài.
Ta cắn môi: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Dùng sức đem ta kéo qua, gắt gao ấn chặt ta vào trên tường, một tay hắn khẽ xoa đầu ta mỉa mai cười, sau đó cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta đây cái gì cũng không biết? Ngươi không sợ chết, vậy thì vì sao lại nguyện ý làm như thế? Là muốn bảo vệ ai đây?”
Trong lòng giật mình, hắn nói đúng, cùng lắm thì chính là thân phận của ta bị bại lộ, nhưng là ta bây giờ còn không thể chết được, ta còn có chuyện chưa có làm xong.
Phản kháng vài cái, hắn như trước nắm tay ra rất chắc. Ánh mắt phẫn nộ găm chặt lấy ta, tàn nhẫn nói: “Tốt lắm a! Giả chết? Ngươi là khẩn trương như vậy, không kiên nhẫn như vậy muốn thoát khỏi thế giới của ta? Đã vậy, vì sao còn trở về?”
Ta giật mình, việc giả chết kia đều là Tiết Tùng làm ra để bảo hộ ta, hắn làm thế nào lại biết?
Trở về? A, đó cũng đâu phải mong muốn của ta !
Ta không để ý tới hắn, hắn bỗng nhiên dừng lại hồi lâu, ngữ khí run nhè nhẹ, mở miệng nói: “Còn có, vì sao…… vì sao lại thay ta cầu tình?” Những lời này, tựa hồ hắn phải cố gắng lấy dũng khí rất lớn mới có thể nói ra khỏi miệng. Nắm tay trên tường đột nhiên nắm chặt, tựa như lời vừa hỏi ra, hắn lại vô cùng hối hận.
Nhưng là ta biết, hắn để ý, càng lúc càng để ý. Nếu ta cái gì cũng không làm, hắn ngược lại sẽ càng thêm thản nhiên.
Nâng tay, nhẹ nhàng xoa ngực hắn, hắn chấn động thực mạnh, ta nhân cơ hội đẩy ra hắn, cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta làm như vậy là vì ngươi?”
“Ngươi!” Trong mắt hắn lộ ra biểu tình không thể tin được, sửng sốt một lúc lâu, mới cắn răng hỏi, “Là Tiết Tùng Ninh?”
/163
|