“Cười cái gì?” Hắn nghiêm mặt lạnh hỏi.
Ta vẫn cứ cười, ta nghĩ ta rất lâu rất lâu rồi không có cười qua như vậy. Cười chính mình rất si lại rất ngốc.
“Không cho cười!” Hắn khẽ quát. Tay hắn từ trong người lấy ra một khối ngọc bội nhét vào tay ta , “Đi ra ngoài đêm cái này đổi lấy tiền!”
Ta rút tay lại , hắn vẫn như trước không buông ra. Đành phải nói: “Ta sẽ không rời khỏi cung , ngươi mau thả ta ra. Nếu không ta sẽ gọi người tới, đường đường Lâm vương mà đùa giỡn phi tần, chuyện này e là không phải chuyện tốt.”
Hắn sững người, không thể tin được nhìn ta.
Tay ta cầm ngọc bội hướng về phía hắn vẫy vẫy, nói: “Còn có tín vật làm chứng.”
“Phượng Loan Phi!”
Hắn hận sao, vậy vì sao không giống như đối với cung nữ kia một chưởng đánh chết ta?
Hắn hừ giọng nói: “Ngươi cho là Phụ hoàng sẽ tin sao? Đừng quên, ngươi chính là mẫu phi của ta!”
Ta lắc đầu: “Vậy ngươi cũng đừng quên, Hoàng Thượng ngài rõ ràng nhất, trong lòng ngươi căn bản không coi ta là Nhã phi.”
Từng lời nói làm hắn đau đớn, hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, đột nhiên một tay nắm lấy ta kéo qua, hung hăng hôn xuống.
“Đúng, ngươi ở trong mắt ta, trong lòng ta, chưa bao giờ là mẫu thân! Hiện tại không phải, về sau cũng đừng mơ tưởng!”
“Uhmm –”
Ta sợ ngây người, nơi này là hoàng cung, hắn cư nhiên có lá gan lớn như vậy, dám hôn ta? Hắn không sợ sẽ bị người nhìn thấy sao? Lấy tay đánh hắn, hắn thờ ơ, dùng sức đem ta ôm lấy, hung hăng hôn.
“Phượng Loan Phi!” Hắn cắn răng gọi ta, lại cúi đầu nói, “Ngươi thật đáng sợ……”
A, ta đáng sợ?
Ta làm sao có thể đáng sợ?
Cho tới bây giờ, đều là hắn đem ta ra đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, hắn cho ta biết hạnh phúc, ta khờ ngốc tiếp nhận, cũng nhất mực quý trọng. Hắn phản bội ta, ta cũng vẫn yên lặng thừa nhận, cũng không phản kháng. Hắn cho ta cơ hội rời đi, ta im lặng rời đi, không mang theo một đồng nào của hắn.
Hiện tại, hắn lại còn nói ta đáng sợ?
Hắn dùng lực hôn, làm ta đau . Ta giãy dụa, thế nhưng, không thể nào thoát khỏi ma trảo của hắn. Hắn thở hổn hển, từ từ, từ từ, có vẻ dịu lại. Môi hắn dường như mềm mại tách ra, động tác không còn bá đạo, thô lỗ nữa.
“Loan Phi……”
Hắn đột nhiên cúi đầu cất tiếng gọi.
Ta chấn động, hắn cũng hoàn toàn cứng đờ.
Sau đó, dùng sức đem ta đẩy ra, hắn không nhìn ta, xoay người nhanh chóng rời đi……
Cho đến khi thân ảnh hắn biến mất khỏi tầm mắt ta, ta còn chưa có phản ứng. Nước mắt chảy xuống, nâng tay lau đi.
A.
Tự cười giễu chính mình, nhất định là do ta quá khờ .
Nếu không, vì sao lại thấy hắn cười, lại nghe thấy hắn ôn nhu gọi tên của ta?
Dựa vào vách tường đứng thẳng dậy, quay trở về hiện tại, ta nghe thấy một tiếng động “xào xạc ” bên bụi hoa truyền tới. Ta hoảng sợ, bản năng kêu lên: “Ai? Ai ở trong đó?”
Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại, một bóng người hơi lảo đảo đi ra, ta nhìn rõ ràng , là một nhũ mẫu già. Ta cố gắng hồi tưởng tất cả sự việc mới xảy ra, nàng có hay không…… đều nhìn thấy hết.
Ta nên làm cái gì bây giờ?
Nàng lại đột nhiên hướng ta quỳ xuống, run rẩy dập đầu nói: “Nương nương, nương nương thứ tội! Nô tỳ cầu nương nương buông tha Lâm vương điện hạ! Nương nương ngàn vạn lần … hay tha thứ cho ngài! Nô tỳ cầu nương nương không cần đem chuyện tối nay nói cho Hoàng Thượng! Điện hạ ngài…… Điện hạ ngài là không cố ý mạo phạm nương nương ! Nương nương, ngài nhất định phải tin tưởng nô tỳ, nương nương! Nương nương……” Nàng vừa khẩn cầu ta vừa hướng ta mà dập đầu.
Thì ra, nàng nhìn thấy Quân Lâm cùng ta ôm nhau ở nơi này, cho là Quân Lâm có ý định xâm phạm ta. Sợ ta ở trước mặt Hoàng Thượng tố cáo hắn.
“Nương nương, chỉ cần ngài buông tha điện hạ, ngài muốn nô tỳ làm cái gì cũng được! Nương nương……”
Nàng vẫn không ngừng cầu xin, mà cách đó không xa đã nghe được âm thanh của nhóm người tìm ta truyền đến.
Ta nhìn nàng quát: “Đứng lên đi!”
Nàng ngây ngẩn cả người, ta lại nói: “Ngươi đứng lên trước đi! Bản cung sẽ lo liệu việc này, nhưng, đêm nay, ngươi cái gì cũng chưa nhìn thấy, hiểu chưa?” Nếu để cho người khác nhìn thấy, nghe được ý tứ trong lời nàng khẩn cầu, chỉ sợ ta cùng Quân Lâm đều có phiền toái .
“Tạ nương nương! Tạ nương nương!” Nhũ mẫu lại dập đầu vài cái mới đứng dậy.
Ta vẫn cứ cười, ta nghĩ ta rất lâu rất lâu rồi không có cười qua như vậy. Cười chính mình rất si lại rất ngốc.
“Không cho cười!” Hắn khẽ quát. Tay hắn từ trong người lấy ra một khối ngọc bội nhét vào tay ta , “Đi ra ngoài đêm cái này đổi lấy tiền!”
Ta rút tay lại , hắn vẫn như trước không buông ra. Đành phải nói: “Ta sẽ không rời khỏi cung , ngươi mau thả ta ra. Nếu không ta sẽ gọi người tới, đường đường Lâm vương mà đùa giỡn phi tần, chuyện này e là không phải chuyện tốt.”
Hắn sững người, không thể tin được nhìn ta.
Tay ta cầm ngọc bội hướng về phía hắn vẫy vẫy, nói: “Còn có tín vật làm chứng.”
“Phượng Loan Phi!”
Hắn hận sao, vậy vì sao không giống như đối với cung nữ kia một chưởng đánh chết ta?
Hắn hừ giọng nói: “Ngươi cho là Phụ hoàng sẽ tin sao? Đừng quên, ngươi chính là mẫu phi của ta!”
Ta lắc đầu: “Vậy ngươi cũng đừng quên, Hoàng Thượng ngài rõ ràng nhất, trong lòng ngươi căn bản không coi ta là Nhã phi.”
Từng lời nói làm hắn đau đớn, hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, đột nhiên một tay nắm lấy ta kéo qua, hung hăng hôn xuống.
“Đúng, ngươi ở trong mắt ta, trong lòng ta, chưa bao giờ là mẫu thân! Hiện tại không phải, về sau cũng đừng mơ tưởng!”
“Uhmm –”
Ta sợ ngây người, nơi này là hoàng cung, hắn cư nhiên có lá gan lớn như vậy, dám hôn ta? Hắn không sợ sẽ bị người nhìn thấy sao? Lấy tay đánh hắn, hắn thờ ơ, dùng sức đem ta ôm lấy, hung hăng hôn.
“Phượng Loan Phi!” Hắn cắn răng gọi ta, lại cúi đầu nói, “Ngươi thật đáng sợ……”
A, ta đáng sợ?
Ta làm sao có thể đáng sợ?
Cho tới bây giờ, đều là hắn đem ta ra đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, hắn cho ta biết hạnh phúc, ta khờ ngốc tiếp nhận, cũng nhất mực quý trọng. Hắn phản bội ta, ta cũng vẫn yên lặng thừa nhận, cũng không phản kháng. Hắn cho ta cơ hội rời đi, ta im lặng rời đi, không mang theo một đồng nào của hắn.
Hiện tại, hắn lại còn nói ta đáng sợ?
Hắn dùng lực hôn, làm ta đau . Ta giãy dụa, thế nhưng, không thể nào thoát khỏi ma trảo của hắn. Hắn thở hổn hển, từ từ, từ từ, có vẻ dịu lại. Môi hắn dường như mềm mại tách ra, động tác không còn bá đạo, thô lỗ nữa.
“Loan Phi……”
Hắn đột nhiên cúi đầu cất tiếng gọi.
Ta chấn động, hắn cũng hoàn toàn cứng đờ.
Sau đó, dùng sức đem ta đẩy ra, hắn không nhìn ta, xoay người nhanh chóng rời đi……
Cho đến khi thân ảnh hắn biến mất khỏi tầm mắt ta, ta còn chưa có phản ứng. Nước mắt chảy xuống, nâng tay lau đi.
A.
Tự cười giễu chính mình, nhất định là do ta quá khờ .
Nếu không, vì sao lại thấy hắn cười, lại nghe thấy hắn ôn nhu gọi tên của ta?
Dựa vào vách tường đứng thẳng dậy, quay trở về hiện tại, ta nghe thấy một tiếng động “xào xạc ” bên bụi hoa truyền tới. Ta hoảng sợ, bản năng kêu lên: “Ai? Ai ở trong đó?”
Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại, một bóng người hơi lảo đảo đi ra, ta nhìn rõ ràng , là một nhũ mẫu già. Ta cố gắng hồi tưởng tất cả sự việc mới xảy ra, nàng có hay không…… đều nhìn thấy hết.
Ta nên làm cái gì bây giờ?
Nàng lại đột nhiên hướng ta quỳ xuống, run rẩy dập đầu nói: “Nương nương, nương nương thứ tội! Nô tỳ cầu nương nương buông tha Lâm vương điện hạ! Nương nương ngàn vạn lần … hay tha thứ cho ngài! Nô tỳ cầu nương nương không cần đem chuyện tối nay nói cho Hoàng Thượng! Điện hạ ngài…… Điện hạ ngài là không cố ý mạo phạm nương nương ! Nương nương, ngài nhất định phải tin tưởng nô tỳ, nương nương! Nương nương……” Nàng vừa khẩn cầu ta vừa hướng ta mà dập đầu.
Thì ra, nàng nhìn thấy Quân Lâm cùng ta ôm nhau ở nơi này, cho là Quân Lâm có ý định xâm phạm ta. Sợ ta ở trước mặt Hoàng Thượng tố cáo hắn.
“Nương nương, chỉ cần ngài buông tha điện hạ, ngài muốn nô tỳ làm cái gì cũng được! Nương nương……”
Nàng vẫn không ngừng cầu xin, mà cách đó không xa đã nghe được âm thanh của nhóm người tìm ta truyền đến.
Ta nhìn nàng quát: “Đứng lên đi!”
Nàng ngây ngẩn cả người, ta lại nói: “Ngươi đứng lên trước đi! Bản cung sẽ lo liệu việc này, nhưng, đêm nay, ngươi cái gì cũng chưa nhìn thấy, hiểu chưa?” Nếu để cho người khác nhìn thấy, nghe được ý tứ trong lời nàng khẩn cầu, chỉ sợ ta cùng Quân Lâm đều có phiền toái .
“Tạ nương nương! Tạ nương nương!” Nhũ mẫu lại dập đầu vài cái mới đứng dậy.
/163
|