Kỳ thật, ta vẫn còn rất yếu đuối. Thế nhưng, dù là người yếu đuối, cũng vẫn muốn sống sót.
Ta không muốn cùng hắn dây dưa lâu thêm nữa, xoay người định đi vào. Đã thấy Hoàng Hậu chắn trước mặt ta, trầm giọng nói: “Hoàng Thượng có chuyện nói cùng với các Hoàng Tử, ngươi không được vào.”
Lời của nàng, làm ta lại nghĩ tới còn có một người chưa đến. Không tự giác quay đầu, bóng đêm mờ mịt trên đường, tuyệt nhiên không thấy bóng ai đi tới.
Ta bỗng nhiên khiếp sợ, chẳng lẽ…… Là Hoàng Hậu ra tay?
Nàng thực hiểu ta, từ tốn nói: “Có người đi thông báo cho Lâm vương rồi, chỉ là đến chậm một chút mà thôi.”
Nàng nói chậm một chút, ta biết, chậm trong lời nàng, chính là đợi đến lúc âm dương cách biệt. Nàng rốt cuộc vẫn là Hoàng Hậu, trong tay nàng quả là có quyền lực.
Khẽ siết chặt tay thành hai đấm, nghe âm thanh Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Thế nào, ngươi không phải nghĩ mình thực sự là Nhã phi chứ? Đừng quên, nếu không phải hắn đem chuyện cha ngươi phơi bày ra, thì Phượng phủ cũng không trở thành như bây giờ.”
Lời của nàng, từng từ đánh thức ta.
Ta chỉ là nghĩ đến Hoàng thượng không được thấy mặt con lần cuối cùng, ta thế nào đã quên đi, mối hận diệt môn của Phượng phủ? Vào lúc cha ta chết, ta đã ở nơi nào?
Quân Lâm, Quân Lâm……
Hắn cũng phải nhận nỗi đau giống ta.
Ngực cảm thấy đau, nhưng ta không khóc, không hề xúc động.
Công công chạy đến, thấy Hoàng Hậu cùng ta, vội la lên: “Nương nương, Lâm vương còn chưa tiến cung sao? Nô tài lại phái người đi thúc giục.”
Hắn nói rồi, chuẩn bị đi, Hoàng Hậu đột nhiên nói: “Không cần, bản cung đã phái người đi rồi.”
Công công sợ run, cuối cùng không tin nàng, ánh mắt hắn hướng đến ta nhìn thử, giống như muốn chứng thực. Ta cắn răng mở miệng: “Hoàng hậu nói đúng” Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay , thì ra là đau như vậy……
Nhưng sắc mặt ta vẫn như trước không thay đổi.
Công công thấy ta như thế, rốt cục không nói thêm gì nữa, hướng chúng ta thỉnh an, lại đi vào.
Hoàng Hậu bỗng nhiên cúi đầu cười rộ lên……
Ta không muốn cùng hắn dây dưa lâu thêm nữa, xoay người định đi vào. Đã thấy Hoàng Hậu chắn trước mặt ta, trầm giọng nói: “Hoàng Thượng có chuyện nói cùng với các Hoàng Tử, ngươi không được vào.”
Lời của nàng, làm ta lại nghĩ tới còn có một người chưa đến. Không tự giác quay đầu, bóng đêm mờ mịt trên đường, tuyệt nhiên không thấy bóng ai đi tới.
Ta bỗng nhiên khiếp sợ, chẳng lẽ…… Là Hoàng Hậu ra tay?
Nàng thực hiểu ta, từ tốn nói: “Có người đi thông báo cho Lâm vương rồi, chỉ là đến chậm một chút mà thôi.”
Nàng nói chậm một chút, ta biết, chậm trong lời nàng, chính là đợi đến lúc âm dương cách biệt. Nàng rốt cuộc vẫn là Hoàng Hậu, trong tay nàng quả là có quyền lực.
Khẽ siết chặt tay thành hai đấm, nghe âm thanh Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Thế nào, ngươi không phải nghĩ mình thực sự là Nhã phi chứ? Đừng quên, nếu không phải hắn đem chuyện cha ngươi phơi bày ra, thì Phượng phủ cũng không trở thành như bây giờ.”
Lời của nàng, từng từ đánh thức ta.
Ta chỉ là nghĩ đến Hoàng thượng không được thấy mặt con lần cuối cùng, ta thế nào đã quên đi, mối hận diệt môn của Phượng phủ? Vào lúc cha ta chết, ta đã ở nơi nào?
Quân Lâm, Quân Lâm……
Hắn cũng phải nhận nỗi đau giống ta.
Ngực cảm thấy đau, nhưng ta không khóc, không hề xúc động.
Công công chạy đến, thấy Hoàng Hậu cùng ta, vội la lên: “Nương nương, Lâm vương còn chưa tiến cung sao? Nô tài lại phái người đi thúc giục.”
Hắn nói rồi, chuẩn bị đi, Hoàng Hậu đột nhiên nói: “Không cần, bản cung đã phái người đi rồi.”
Công công sợ run, cuối cùng không tin nàng, ánh mắt hắn hướng đến ta nhìn thử, giống như muốn chứng thực. Ta cắn răng mở miệng: “Hoàng hậu nói đúng” Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay , thì ra là đau như vậy……
Nhưng sắc mặt ta vẫn như trước không thay đổi.
Công công thấy ta như thế, rốt cục không nói thêm gì nữa, hướng chúng ta thỉnh an, lại đi vào.
Hoàng Hậu bỗng nhiên cúi đầu cười rộ lên……
/163
|