Lời tác giả: Mấy chương này các độc giả thân yêu có thể coi như phiên ngoại, nhưng lại không thể chậm lại mà viết ở cuối cùng, bởi vì có một chút sự việc cần phải được đưa ra, nếu không, sẽ làm mọi ngươi cảm thấy mơ hồ không hiểu rõ.
Ngày mùng ba tháng tám năm Thánh Đức thứ bốn tám, Hoàng Đế băng hà, cử hành quốc tang.
Hoàng Hậu mặc đồ tang trên mình chậm rãi đi đến Kim Loan điện, trong tay nàng, trang trọng nâng một bức chiếu thư. Ở phía dưới góc vải màu vàng tươi, dường như còn ẩn hiện nhìn thấy được ấn triện màu đỏ tươi do ngọc tỷ lưu lại.
Tất cả văn võ bá quan đều ngậm miệng không nói, không khí nặng nề, mỗi người đều vô cùng chờ mong muốn biết đến tột cùng trong bức di chiếu kia viết cái gì. Hoàng Hậu đứng ở long ỷ (ngai vàng) trước mặt, chậm rãi xoay người, dùng thanh âm bi thống nói: “Mặc dù Hoàng Thượng đã băng hà, nhưng nước không thể một ngày không vua, may mắn là Hoàng Thượng sớm đã giao di chiếu cho bản cung, hôm nay, bản cung sẽ đem bản di chiếu này chiêu cáo thiên hạ!” Nàng nói dứt lời, liền liếc mắt nhìn thái giám đứng bên cạnh một cái.
Thái giám bước lên phía trước, cung kính tiếp nhận chiếu thư trong tay Hoàng Hậu, thật cẩn thận mở ra. Dưới đại điện, ánh mắt các đại thần đều nhìn về phía thái giám, thần sắc kích động có, vui sướng có, mà thờ ơ cũng có. Triều cương thay đổi, là biểu thị thế lực trong triều lại một lần nữa bị phân chia. Ai cầm quyền, trực tiếp quan hệ đến lợi ích của bọn họ .
Trên mặt Quân Vũ lộ ra sắc thái nghi hoặc, hắn nhìn biểu tình đắc ý của Hoàng Hậu, chậm rãi, lại đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Quân Lâm, bàn tay giấu trong trong tay áo khẽ nắm chặt…… Nhưng làm cho hắn cảm thấy lạ nhất là, vậy mà Quân Ngạn vẫn chưa xuất hiện ở trên điện. Nghe nói là bị thương nặng, không thể vào triều.
Tuy rằng đêm qua hắn thật nhìn thấy Quân Ngạn bị thương, nhưng, hôm nay là ngày gì, Quân Ngạn làm sao có thể không đến? Thực làm người ta nghi ngờ. Nhìn Quân Lâm cùng Dương Trọng Vân ở phía dưới, khóe miệng Hoàng Hậu khẽ giương lên, nhẹ lộ ra nụ cười đắc ý. Nhã phi không thể đấu với nàng, con trai của nàng ta cũng đừng mơ tưởng đấu lại nàng!
Thái giám làm trong cổ họng rồi mới lớn tiếng đọc lên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết……”
“Trẫm được trời cao yêu mến, gọi về an nghỉ chốn linh thiêng, nay chọn ra người tài đức vẹn toàn, để kế thừa dòng dõi. Thập Tam Hoàng tử Quân Lâm, văn võ toàn tài, nhân phẩm đáng quý, thực vừa lòng trẫm, nhất định có thể kế thừa đại nghiệp thống nhất giang sơn, kế trẫm đăng cơ, lên ngôi Hoàng Đế. Khâm thử!” Thái giám dắt cổ họng đọc xong chiếu thư, nhìn về phía Quân Lâm, vội quỳ xuống, “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Khuôn mặt vốn đang đắc ý của Hoàng Hậu bị che kín bởi thần sắc kinh ngạc, thái giám…… thái giám vừa đọc cái gì? Nàng liều lĩnh đoạt chiếu thư trên tay thái giám, hoang mang rối loạn vội vã mở ra xem, ánh mắt dừng ở trên mấy chữ “ Thập Tam Hoàng tử Quân Lâm”, hai tay run rẩy không thôi.
Nàng không có nhìn lầm, nàng quả thật không có nhìn lầm, trên chiếu thư rõ ràng viết, truyền ngôi cho Thập Tam Hoàng tử Quân Lâm. Làm sao có thể –
Chiếu thư rõ ràng là nàng giả tạo, rõ ràng phải xuất hiện tên Quân Ngạn mà! Chuyện này…… Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Tiếng hô vạn tuế vang vọng, từ trong Kim Loan điện truyền thẳng ra ngoài, bồng bềnh trôi mãi xa. Hoàng Hậu vẫn còn chưa hoàn hồn, kế hoạch không chút sơ hở của nàng, sao lại biến thành như thế này? Ánh mắt Quân Lâm thẳng tắp dừng ở trên mặt Hoàng Hậu, khóe miệng hắn chậm rãi nổi lên ý cười châm chọc. Nhìn sắc mặt kinh ngạc của nàng, còn có bộ dạng không biết phải làm sao kia, mà dần dần cảm thấy đắc ý…… Nâng bước, từng bước một đi lên phía trước.
Cho đến khi Quân Lâm đi đến trước long ỷ, Hoàng Hậu mới giật mình hoàn hồn, nàng chỉ vào hắn muốn mở miệng, lại nghe Quân Lâm đè thấp thanh âm nói: “Mẫu hậu, không phải ở gần hồ nước là có thể hái được mặt trăng. Trong tay ngài không có binh lực, thì không thể chống lại ta.”
Hoàng Hậu biến sắc, hắn nói cái gì? Ánh mắt vội vàng nhìn Tiết Tùng Ninh bên dưới, nàng rốt cục lộ ra thần sắc không thể tin nổi, dù cho nàng giam lỏng Tiết Vị Ương, hắn vẫn lựa chọn Quân Lâm?
Tiết Vị Ương…… Ngạn vương phủ!
Ngạn nhi!
Ngày mùng ba tháng tám năm Thánh Đức thứ bốn tám, Hoàng Đế băng hà, cử hành quốc tang.
Hoàng Hậu mặc đồ tang trên mình chậm rãi đi đến Kim Loan điện, trong tay nàng, trang trọng nâng một bức chiếu thư. Ở phía dưới góc vải màu vàng tươi, dường như còn ẩn hiện nhìn thấy được ấn triện màu đỏ tươi do ngọc tỷ lưu lại.
Tất cả văn võ bá quan đều ngậm miệng không nói, không khí nặng nề, mỗi người đều vô cùng chờ mong muốn biết đến tột cùng trong bức di chiếu kia viết cái gì. Hoàng Hậu đứng ở long ỷ (ngai vàng) trước mặt, chậm rãi xoay người, dùng thanh âm bi thống nói: “Mặc dù Hoàng Thượng đã băng hà, nhưng nước không thể một ngày không vua, may mắn là Hoàng Thượng sớm đã giao di chiếu cho bản cung, hôm nay, bản cung sẽ đem bản di chiếu này chiêu cáo thiên hạ!” Nàng nói dứt lời, liền liếc mắt nhìn thái giám đứng bên cạnh một cái.
Thái giám bước lên phía trước, cung kính tiếp nhận chiếu thư trong tay Hoàng Hậu, thật cẩn thận mở ra. Dưới đại điện, ánh mắt các đại thần đều nhìn về phía thái giám, thần sắc kích động có, vui sướng có, mà thờ ơ cũng có. Triều cương thay đổi, là biểu thị thế lực trong triều lại một lần nữa bị phân chia. Ai cầm quyền, trực tiếp quan hệ đến lợi ích của bọn họ .
Trên mặt Quân Vũ lộ ra sắc thái nghi hoặc, hắn nhìn biểu tình đắc ý của Hoàng Hậu, chậm rãi, lại đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Quân Lâm, bàn tay giấu trong trong tay áo khẽ nắm chặt…… Nhưng làm cho hắn cảm thấy lạ nhất là, vậy mà Quân Ngạn vẫn chưa xuất hiện ở trên điện. Nghe nói là bị thương nặng, không thể vào triều.
Tuy rằng đêm qua hắn thật nhìn thấy Quân Ngạn bị thương, nhưng, hôm nay là ngày gì, Quân Ngạn làm sao có thể không đến? Thực làm người ta nghi ngờ. Nhìn Quân Lâm cùng Dương Trọng Vân ở phía dưới, khóe miệng Hoàng Hậu khẽ giương lên, nhẹ lộ ra nụ cười đắc ý. Nhã phi không thể đấu với nàng, con trai của nàng ta cũng đừng mơ tưởng đấu lại nàng!
Thái giám làm trong cổ họng rồi mới lớn tiếng đọc lên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết……”
“Trẫm được trời cao yêu mến, gọi về an nghỉ chốn linh thiêng, nay chọn ra người tài đức vẹn toàn, để kế thừa dòng dõi. Thập Tam Hoàng tử Quân Lâm, văn võ toàn tài, nhân phẩm đáng quý, thực vừa lòng trẫm, nhất định có thể kế thừa đại nghiệp thống nhất giang sơn, kế trẫm đăng cơ, lên ngôi Hoàng Đế. Khâm thử!” Thái giám dắt cổ họng đọc xong chiếu thư, nhìn về phía Quân Lâm, vội quỳ xuống, “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Khuôn mặt vốn đang đắc ý của Hoàng Hậu bị che kín bởi thần sắc kinh ngạc, thái giám…… thái giám vừa đọc cái gì? Nàng liều lĩnh đoạt chiếu thư trên tay thái giám, hoang mang rối loạn vội vã mở ra xem, ánh mắt dừng ở trên mấy chữ “ Thập Tam Hoàng tử Quân Lâm”, hai tay run rẩy không thôi.
Nàng không có nhìn lầm, nàng quả thật không có nhìn lầm, trên chiếu thư rõ ràng viết, truyền ngôi cho Thập Tam Hoàng tử Quân Lâm. Làm sao có thể –
Chiếu thư rõ ràng là nàng giả tạo, rõ ràng phải xuất hiện tên Quân Ngạn mà! Chuyện này…… Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Tiếng hô vạn tuế vang vọng, từ trong Kim Loan điện truyền thẳng ra ngoài, bồng bềnh trôi mãi xa. Hoàng Hậu vẫn còn chưa hoàn hồn, kế hoạch không chút sơ hở của nàng, sao lại biến thành như thế này? Ánh mắt Quân Lâm thẳng tắp dừng ở trên mặt Hoàng Hậu, khóe miệng hắn chậm rãi nổi lên ý cười châm chọc. Nhìn sắc mặt kinh ngạc của nàng, còn có bộ dạng không biết phải làm sao kia, mà dần dần cảm thấy đắc ý…… Nâng bước, từng bước một đi lên phía trước.
Cho đến khi Quân Lâm đi đến trước long ỷ, Hoàng Hậu mới giật mình hoàn hồn, nàng chỉ vào hắn muốn mở miệng, lại nghe Quân Lâm đè thấp thanh âm nói: “Mẫu hậu, không phải ở gần hồ nước là có thể hái được mặt trăng. Trong tay ngài không có binh lực, thì không thể chống lại ta.”
Hoàng Hậu biến sắc, hắn nói cái gì? Ánh mắt vội vàng nhìn Tiết Tùng Ninh bên dưới, nàng rốt cục lộ ra thần sắc không thể tin nổi, dù cho nàng giam lỏng Tiết Vị Ương, hắn vẫn lựa chọn Quân Lâm?
Tiết Vị Ương…… Ngạn vương phủ!
Ngạn nhi!
/163
|