Cách hồi lâu, hắn bỗng nhiên lại nói:
“Chuyện tình vị công tử kia, cha còn chưa biết. Bởi vì Lục ca không biết, trong lòng nha đầu muội đã thật sự dứt khoát hay chưa.”
Hắn nhìn ta, đáy mắt tất cả đều là dò xét. Khuôn mặt ta đột nhiên nhiễm hồng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, rúc vào trong chăn, xoay người đi, ta nhỏ giọng mở miệng:
“Muội không biết lời nói của Lục ca là có ý gì?”
Hắn đương nhiên biết rõ là ta hiểu, chỉ là không có cùng ta đôi co mà thôi. Ta hiểu rõ, từ nhỏ, hắn luôn là người hiểu ta nhất. Hắn chỉ nói:
“Nha đầu, hắn cũng yêu muội sao?”
Lục ca ta, lại có thể trần trụi, thẳng thắn như vậy mà hỏi ta. Thâm tâm không ngừng nhảy loạn, ta cắn môi nói:
“Lục ca hỏi cái này làm cái gì?”
Hắn không có trả lời, rồi lại ngoan cường hỏi:
“Hắn cũng yêu muội sao?”
Trong lòng rung động, yêu sao? Giang Nam yêu ta sao?
Hắn nói, ai có thể tìm thấy được Bồ Công Anh màu tím, sẽ có thể có được tình yêu hoàn mỹ. Hắn nói, nơi được gọi là ‘anh vườn’ kia, trừ hắn ra, thì ta chính là người thứ hai đi vào, cũng là nữ tử đầu tiên. Hắn nói, mặt đất rất ướt, ôm ta, không có hơi sức để đứng vững…
Nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng không tự chủ gật đầu.
“Hắn là thật lòng sao?”
Không biết có phải hay không là ảo giác của ta, cảm giác như giọng nói của Phượng Lê Mạch có chút gây sự. Hơi hơi nhíu lông mày, ta bật thốt lên:
“Vâng”
Thân thể hắn bị bệnh như vậy, nhưng vẫn có thể vì ta mà đỡ lấy một ly rượu mạnh. Nam nhân che chở cho ta như vậy, còn chưa đủ thật lòng sao?
Ta cũng là hiểu rõ, Phượng Lê Mạch là suy nghĩ hộ lòng ta mà thôi, nhưng là, Giang Nam như vậy, làm sao có thể hoài nghi được đây?
“Nha đầu, muội biết thật chứ?”
“Lục ca!”
Ta rốt cuộc không nhịn được, xoay người nhìn ánh mắt của hắn, tay đặt lên ngực,
“Bởi vì muội cảm nhận được.”
Trong mắt hắn, tựa hồ có chút gì đó chán nản tiêu tán.
“Vậy muội đối với hắn thì sao?”
Hắn nhìn ta, tiếp tục hỏi. Không tự chủ được, thân thể đột nhiên căng thẳng, ta không hiểu nhìn hắn:
“Lục ca, huynh làm sao vậy?”
Hắn nên là người hiểu ta nhất, vì sao còn phải hỏi? Tâm tư của ta, hắn chẳng lẽ còn phải hỏi ta mới biết hay sao? Ta không tin. Ánh mắt của hắn chợt rời khỏi gương mặt ta, thấp giọng ho một tiếng, nói:
“Không có gì. Chẳng qua là, Thất Hoàng Tử bên kia làm sao bây giờ?”
Cõi lòng căng thẳng cũng chậm rãi thanh tĩnh lại, thì ra là hắn lo lắng điều này! Thở phào một hơi, nói:
“Về việc này, cha đã sớm nói với muội rồi. Muội đối với biểu ca, căn bản không phải là tình yêu nam nữ. Cha cũng nói, chuyện này, toàn bộ đều cho muội tự làm chủ.”
Ta không muốn gả vào hoàng thất, không thích phải hảo tổn tâm cơ đi tranh đấu.
Phượng Lê Mạch vẻ mặt có chút ngốc trệ, chốc lát mới nói:
“Nếu như chờ đến khi Thánh Chỉ hạ xuống, tất cả cũng đã muộn. Nha đầu, nếu như trong lòng muội đã có đối tượng, Lục ca hi vọng muội sẽ không phải cả đời hối tiếc.”
Nặng nề gật đầu:
“Lục ca, muội hiểu.”
Thật may là Quân Ngạn còn cho ta suy tính, mà thời gian này, hắn cũng có nhiều chuyện gấp, cho nên ta còn có chút thời gian tới để mà chuẩn bị.
Phượng Lê Mạch đột nhiên trầm mặc, hồi lâu cũng không có chuyện gì để nói. Ta cũng có chút cảm thấy bất ổn, động khóe môi, lại nghe hắn nói:
“Nha đầu, thật ra thì Lục ca…”Lời hắn vừa mới nói được một nửa, đã nghe thấy tiếng Thanh Tư từ bên ngoài truyền vào:
“Thanh Tư bái kiến Lão gia, bái kiến Phu nhân, bái kiến Tứ phu nhân, Lục phu nhân, bái kiến Cửu tiểu thư.”
Phượng Lê Mạch cũng không nói tiếp nữa, vừa lúc đúng dậy cũng là lúc cửa bị mở ra.
“Loan Phi!”
Mẹ nhào tới trước giường ta, kéo tay của ta, nức nở nói,
“Con rốt cuộc cũng tỉnh! Thật sự hù chết mẹ!”
Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của mẹ, trong lòng ân ẩn đau. Phượng Lê Mạch nói rất đúng, ta không nên tự ý một mình đi ra ngoài. Viền mắt hồng lên, an ủi nàng:
“Mẹ, con không sao rồi. Khiến người lo lắng, là Loan Phi là không ngoan”
“Đứa nhỏ ngốc, con không có việc gì là tốt rồi.”
Mẹ vuốt đầu ta nói. Phượng Hố tiến lên vài bước, hướng Phượng Lê Mạch căn dặn:
“Sau này phái thêm vài tên hộ vệ đi theo bên cạnh bảo vệ Loan Phi, chuyện như vậy, không thể xảy ra nữa.”
“Hài nhi biết.”
Phượng Lê Mạch gật đầu đáp lời.
“Ôi chao!”
Lục phu nhân kêu khẽ một tiếng, dùng khăn che miệng, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía này,
“Nhìn xem Loan Phi nhà chúng ta đã bị hành hạ thành cái dạng gì rồi? Trời ạ, kia là bang Thiên Đao đó!”
Nhìn bộ dạng nàng rất chi là tức giận, chẳng qua là, từ trong lời nói của nàng, một chút tâm ý quan tâm ta cũng không nghe ra được. Tứ phu nhân vẫn là người hiền hậu nhất trong phủ, chưa bao giờ nói hơn một câu, đi nhiều hơn một bước, giờ này cũng chỉ an tĩnh đứng ở một bên.
“Bát tỷ…”
Khinh Ca đứng ở phía sau bọn họ, đôi mắt đỏ hồng cả lên, nhẹ nhàng gọi ta. Ta nhìn nàng lắc đầu một cái, nói cho nàng biết ta không sao. Thế nhưng Vân Lan thực sự không có đến thăm ta. Nói không khổ sở, đó là gạt người. Khẽ nhắm mắt lại, nàng thật sự hận ta như vậy sao?
Bàn tay nắm tay mẹ có hơi run run, Vân Lan, nhị tỷ của ta, ta vốn tưởng rằng nàng chỉ là ghen tỵ với địa vị của ta ở Phượng phủ, thế nhưng lại không biết rằng, thật ra nàng cái gì cũng hận ta. Có hay không, lần này ta không trở về được, ngược lại sẽ khiến cho nàng thỏa ý mãn nguyện?
Chẳng qua là, vì sao lòng ta không hề cam? Ta có được sự yêu thương của cha mẹ, cũng có huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ nhất mực yêu mến lẫn nhau, duy chỉ có chị ruột của ta, lại đối với ta như thế!
“Loan Phi, làm sao thế?”
Mẹ ân cần hỏi ta. Phượng Hố thấp giọng nói:
“Thôi, chúng ta cũng đi ra ngoài, để Loan Phi nghỉ ngơi thật tốt.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Lão gia nói đúng lắm, chúng ta cũng trở về đi thôi. Ở chỗ này sẽ quấy rầy Loan Phi nghỉ ngơi!”
Lục phu nhân vội vã nhất, muốn rời đi ngay. Quan hệ của ta với nàng xưa nay chưa từng tốt. Cho nên việc nàng đến đây, tất cả cũng chỉ là giả vờ giả vịt trước mặt Phượng Hố mà thôi. Có điều những thứ này, ta trước giờ cũng chưa bao giờ để ý.
Mẹ thương tiếc mơn trớn gương mặt của ta, nhẹ giọng nói:
“Nghỉ ngơi cho tốt, có muốn ăn gì không thì nói với mẹ, để mẹ cho người đi chuẩn bị?”
Lắc đầu một cái, ta chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, cái gì cũng ăn không vào. Phượng Lê Mạch nói:
“Phu nhân, ra ngoài thôi.”
Mẹ đẻ của hắn là Ngũ phu nhân, khi hắn còn rất nhỏ đã qua đời. Có thể nói là hồng nhan bạc mệnh. Phượng Hố vốn là muốn đem hắn làm con thừa tự cho mẹ ta, thế nhưng hắn lại nhất mực không chịu. Thậm chí là, một câu ‘Đại nương’ hắn cũng chưa từng gọi qua. Vì thế, Phượng Hố còn hung hắng đánh hắn, phạt hắn. Nhưng cũng không có kết quả. Chỉ có điều, ta tựa hồ như mơ hồ có chút hiểu, hắn như thế là giữ vững tình yêu kiên định dành cho mẹ ruột mà thôi.
“Chuyện tình vị công tử kia, cha còn chưa biết. Bởi vì Lục ca không biết, trong lòng nha đầu muội đã thật sự dứt khoát hay chưa.”
Hắn nhìn ta, đáy mắt tất cả đều là dò xét. Khuôn mặt ta đột nhiên nhiễm hồng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, rúc vào trong chăn, xoay người đi, ta nhỏ giọng mở miệng:
“Muội không biết lời nói của Lục ca là có ý gì?”
Hắn đương nhiên biết rõ là ta hiểu, chỉ là không có cùng ta đôi co mà thôi. Ta hiểu rõ, từ nhỏ, hắn luôn là người hiểu ta nhất. Hắn chỉ nói:
“Nha đầu, hắn cũng yêu muội sao?”
Lục ca ta, lại có thể trần trụi, thẳng thắn như vậy mà hỏi ta. Thâm tâm không ngừng nhảy loạn, ta cắn môi nói:
“Lục ca hỏi cái này làm cái gì?”
Hắn không có trả lời, rồi lại ngoan cường hỏi:
“Hắn cũng yêu muội sao?”
Trong lòng rung động, yêu sao? Giang Nam yêu ta sao?
Hắn nói, ai có thể tìm thấy được Bồ Công Anh màu tím, sẽ có thể có được tình yêu hoàn mỹ. Hắn nói, nơi được gọi là ‘anh vườn’ kia, trừ hắn ra, thì ta chính là người thứ hai đi vào, cũng là nữ tử đầu tiên. Hắn nói, mặt đất rất ướt, ôm ta, không có hơi sức để đứng vững…
Nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng không tự chủ gật đầu.
“Hắn là thật lòng sao?”
Không biết có phải hay không là ảo giác của ta, cảm giác như giọng nói của Phượng Lê Mạch có chút gây sự. Hơi hơi nhíu lông mày, ta bật thốt lên:
“Vâng”
Thân thể hắn bị bệnh như vậy, nhưng vẫn có thể vì ta mà đỡ lấy một ly rượu mạnh. Nam nhân che chở cho ta như vậy, còn chưa đủ thật lòng sao?
Ta cũng là hiểu rõ, Phượng Lê Mạch là suy nghĩ hộ lòng ta mà thôi, nhưng là, Giang Nam như vậy, làm sao có thể hoài nghi được đây?
“Nha đầu, muội biết thật chứ?”
“Lục ca!”
Ta rốt cuộc không nhịn được, xoay người nhìn ánh mắt của hắn, tay đặt lên ngực,
“Bởi vì muội cảm nhận được.”
Trong mắt hắn, tựa hồ có chút gì đó chán nản tiêu tán.
“Vậy muội đối với hắn thì sao?”
Hắn nhìn ta, tiếp tục hỏi. Không tự chủ được, thân thể đột nhiên căng thẳng, ta không hiểu nhìn hắn:
“Lục ca, huynh làm sao vậy?”
Hắn nên là người hiểu ta nhất, vì sao còn phải hỏi? Tâm tư của ta, hắn chẳng lẽ còn phải hỏi ta mới biết hay sao? Ta không tin. Ánh mắt của hắn chợt rời khỏi gương mặt ta, thấp giọng ho một tiếng, nói:
“Không có gì. Chẳng qua là, Thất Hoàng Tử bên kia làm sao bây giờ?”
Cõi lòng căng thẳng cũng chậm rãi thanh tĩnh lại, thì ra là hắn lo lắng điều này! Thở phào một hơi, nói:
“Về việc này, cha đã sớm nói với muội rồi. Muội đối với biểu ca, căn bản không phải là tình yêu nam nữ. Cha cũng nói, chuyện này, toàn bộ đều cho muội tự làm chủ.”
Ta không muốn gả vào hoàng thất, không thích phải hảo tổn tâm cơ đi tranh đấu.
Phượng Lê Mạch vẻ mặt có chút ngốc trệ, chốc lát mới nói:
“Nếu như chờ đến khi Thánh Chỉ hạ xuống, tất cả cũng đã muộn. Nha đầu, nếu như trong lòng muội đã có đối tượng, Lục ca hi vọng muội sẽ không phải cả đời hối tiếc.”
Nặng nề gật đầu:
“Lục ca, muội hiểu.”
Thật may là Quân Ngạn còn cho ta suy tính, mà thời gian này, hắn cũng có nhiều chuyện gấp, cho nên ta còn có chút thời gian tới để mà chuẩn bị.
Phượng Lê Mạch đột nhiên trầm mặc, hồi lâu cũng không có chuyện gì để nói. Ta cũng có chút cảm thấy bất ổn, động khóe môi, lại nghe hắn nói:
“Nha đầu, thật ra thì Lục ca…”Lời hắn vừa mới nói được một nửa, đã nghe thấy tiếng Thanh Tư từ bên ngoài truyền vào:
“Thanh Tư bái kiến Lão gia, bái kiến Phu nhân, bái kiến Tứ phu nhân, Lục phu nhân, bái kiến Cửu tiểu thư.”
Phượng Lê Mạch cũng không nói tiếp nữa, vừa lúc đúng dậy cũng là lúc cửa bị mở ra.
“Loan Phi!”
Mẹ nhào tới trước giường ta, kéo tay của ta, nức nở nói,
“Con rốt cuộc cũng tỉnh! Thật sự hù chết mẹ!”
Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của mẹ, trong lòng ân ẩn đau. Phượng Lê Mạch nói rất đúng, ta không nên tự ý một mình đi ra ngoài. Viền mắt hồng lên, an ủi nàng:
“Mẹ, con không sao rồi. Khiến người lo lắng, là Loan Phi là không ngoan”
“Đứa nhỏ ngốc, con không có việc gì là tốt rồi.”
Mẹ vuốt đầu ta nói. Phượng Hố tiến lên vài bước, hướng Phượng Lê Mạch căn dặn:
“Sau này phái thêm vài tên hộ vệ đi theo bên cạnh bảo vệ Loan Phi, chuyện như vậy, không thể xảy ra nữa.”
“Hài nhi biết.”
Phượng Lê Mạch gật đầu đáp lời.
“Ôi chao!”
Lục phu nhân kêu khẽ một tiếng, dùng khăn che miệng, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía này,
“Nhìn xem Loan Phi nhà chúng ta đã bị hành hạ thành cái dạng gì rồi? Trời ạ, kia là bang Thiên Đao đó!”
Nhìn bộ dạng nàng rất chi là tức giận, chẳng qua là, từ trong lời nói của nàng, một chút tâm ý quan tâm ta cũng không nghe ra được. Tứ phu nhân vẫn là người hiền hậu nhất trong phủ, chưa bao giờ nói hơn một câu, đi nhiều hơn một bước, giờ này cũng chỉ an tĩnh đứng ở một bên.
“Bát tỷ…”
Khinh Ca đứng ở phía sau bọn họ, đôi mắt đỏ hồng cả lên, nhẹ nhàng gọi ta. Ta nhìn nàng lắc đầu một cái, nói cho nàng biết ta không sao. Thế nhưng Vân Lan thực sự không có đến thăm ta. Nói không khổ sở, đó là gạt người. Khẽ nhắm mắt lại, nàng thật sự hận ta như vậy sao?
Bàn tay nắm tay mẹ có hơi run run, Vân Lan, nhị tỷ của ta, ta vốn tưởng rằng nàng chỉ là ghen tỵ với địa vị của ta ở Phượng phủ, thế nhưng lại không biết rằng, thật ra nàng cái gì cũng hận ta. Có hay không, lần này ta không trở về được, ngược lại sẽ khiến cho nàng thỏa ý mãn nguyện?
Chẳng qua là, vì sao lòng ta không hề cam? Ta có được sự yêu thương của cha mẹ, cũng có huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ nhất mực yêu mến lẫn nhau, duy chỉ có chị ruột của ta, lại đối với ta như thế!
“Loan Phi, làm sao thế?”
Mẹ ân cần hỏi ta. Phượng Hố thấp giọng nói:
“Thôi, chúng ta cũng đi ra ngoài, để Loan Phi nghỉ ngơi thật tốt.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Lão gia nói đúng lắm, chúng ta cũng trở về đi thôi. Ở chỗ này sẽ quấy rầy Loan Phi nghỉ ngơi!”
Lục phu nhân vội vã nhất, muốn rời đi ngay. Quan hệ của ta với nàng xưa nay chưa từng tốt. Cho nên việc nàng đến đây, tất cả cũng chỉ là giả vờ giả vịt trước mặt Phượng Hố mà thôi. Có điều những thứ này, ta trước giờ cũng chưa bao giờ để ý.
Mẹ thương tiếc mơn trớn gương mặt của ta, nhẹ giọng nói:
“Nghỉ ngơi cho tốt, có muốn ăn gì không thì nói với mẹ, để mẹ cho người đi chuẩn bị?”
Lắc đầu một cái, ta chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, cái gì cũng ăn không vào. Phượng Lê Mạch nói:
“Phu nhân, ra ngoài thôi.”
Mẹ đẻ của hắn là Ngũ phu nhân, khi hắn còn rất nhỏ đã qua đời. Có thể nói là hồng nhan bạc mệnh. Phượng Hố vốn là muốn đem hắn làm con thừa tự cho mẹ ta, thế nhưng hắn lại nhất mực không chịu. Thậm chí là, một câu ‘Đại nương’ hắn cũng chưa từng gọi qua. Vì thế, Phượng Hố còn hung hắng đánh hắn, phạt hắn. Nhưng cũng không có kết quả. Chỉ có điều, ta tựa hồ như mơ hồ có chút hiểu, hắn như thế là giữ vững tình yêu kiên định dành cho mẹ ruột mà thôi.
/163
|