Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Chương 42: Hai tin dữ [3]

/163


Ở dưới mái đình ngồi một lát, liền thấy Lục phu nhân từ phía xa đi tới. Nhìn thấy chúng ta, dường như càng cười đến sáng lạn rạng rỡ. Bước chân nhanh hơn tiến lại đây, đầu tiên là hướng mẹ hành lễ, tiện đà mở miệng nói: “Tỷ tỷ, Lê Mạch thật sự dẫn theo nha hoàn trong phòng Loan Phi bỏ trốn đi rồi sao?”

Rõ ràng đã biết rõ, lại giả vờ mà đi hỏi. Ở trong lời nói của nàng, nhìn ra dáng vẻ vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa.

Nàng biết rõ là Thanh Tư, lại cố ý nói thành là nha hoàn trong phòng của ta, ta làm sao lại không nhận ra dụng ý của nàng chứ?

Ánh mắt sắc bén nhìn nàng, ta cười lạnh một tiếng nói: “Vậy thì đã làm sao? Thanh Tư tuy rằng chính nha hoàn của ta, nhưng cũng là xuất thân sạch sẽ!” Ta trực diện mà nói với nàng, chính nàng chẳng qua cũng chỉ một nữ tử trốn thanh lâu, còn muốn chửi bới xuất thân thấp hèn của Thanh Tư sao?

Nghe vậy, sắc mặt của nàng đều thay đổi. Bàn tay siết chặt chiếc khăn trong tay, nếu không phải có mẹ ở đây, sợ rằng nàng cũng sẽ nhịn không được đi?

Mẹ đứng lên, đưa mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: “Việc này ai cũng không được phép nhắc lại, nếu để cho lão gia biết được, ta định sẽ không bỏ qua!”

Lục phu nhân rốt cục sửng sốt, nàng đại khái là muốn thừa dịp chuyện này, có thể làm ra một chút sóng gió đi? Cũng không nghĩ rằng, thế nhưng mẹ lại muốn giấu diếm chuyện này đi. Nhưng là, ngại vấn đề thân phận, ở trước mặt mẹ, nàng cũng không dám quá mức làm càn. Cắn môi, bộ dáng rất là không cam lòng.

Mà trong lòng ta, chậm rãi trùng xuống. Ta càng phát giác mà cảm thấy, Phượng phủ nhìn vào tựa như rất bình an, đã muốn chậm rãi trở nên không hề an hòa nữa. Hơn nữa, lại là sóng ngầm.

Cho nên, mới có thể làm người ta khẩn trương cùng sợ hãi.

Mỗi ngày, vẫn giống như lúc trước có rất nhiều người được phái đi tìm tung tích của Vân Lan. Nhưng cũng vẫn không có gì tin tức truyền đến. Ta mỗi ngày đều an ủi chính mình, không có tin tức, coi như là tin tức tốt.

Mẹ vẫn âm thầm, phái người đi tìm Phượng Lê Mạch. Dựa vào uy nghiêm của mẹ, trong phủ thật sự không ai dám loạn ngôn. Từ lúc Phượng Hố trở về đến nay, cũng không từng biết được chuyện Phượng Lê Mạch cùng Thanh Tư bỏ trốn. Người lúc nào cũng rất bận rộn, ta không biết, đến tột cùng là việc quan trọng đến cỡ nào.

Nghe nói Quân Ngạn đã tới quý phủ vài lần, làm ta cảm thấy kỳ lạ là, hắn vậy mà chưa từng tìm đến ta. Thật không giống hắn trước đây.

Ta chỉ có thể nghĩ đến là, hắn nhất định có chuyện rất quan trọng, ít nhất so với ta quan trọng hơn. Cho nên hắn mới có thể không đến thăm ta.

Không có Thanh Tư, ta cơ hồ cùng Giang Nam mất đi liên hệ. Trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng không thể lại đi ra ngoài. Trong lòng, lại vì khẩn trương mà chuyện gì cũng đều làm không nên. Chỉ có thể cứ hy vọng như vậy, rằng thời gian có thể qua đi nhanh một chút. Ta hoài niệm khoảng thời gian trước kia.

Ta có cảm giác tựa như là, khoảng thời gian như vậy, vĩnh viễn cũng không trở lại nữa.

Lại qua mười ngày, đã gần đến tháng ba.

Thời tiết cùng tiết trời cũng đã dần ấm lại.

Bỗng nhiên, một đạo thánh chỉ, đem tất cả hy vọng của ta đều đánh vỡ.

Thái giám đứng ở cao đường phía trên, ngạo mạn mở ra đạo thánh chỉ màu vàng, cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Có người khai báo Quốc Cữu Phượng Hố, ngày chín tháng tư năm Thánh Đức thứ hai mươi tám đã bày mưu sát hại Nhã phi. Nay đã điều tra rõ là sự thật, những người liên can đến Phượng phủ, tất cả đều giam vào thiên lao chờ ngày tra hỏi. Khâm thử!”


/163

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status