Ta không biết chúng ta lăn xuống bao lâu, tới khi hoàng hôn buông xuống, mặt đất ảm đạm, tối đen. Kéo Khinh Ca lại, tay của ta, vô tình mà bắt được một cái gì đó, ngoái đầu nhìn xuống mới đột nhiên phát hiện, phía dưới là dòng nước chảy xiết.
Ta rất rõ ràng, ta cùng với Khinh Ca sẽ không dại dột mà nhảy xuống nước. Đi xuống đó, chắc chắn là chết.
“Bát tỷ!” Khinh Ca hồng cả hốc mắt nhìn ta, thanh âm khẽ run lên nhè nhẹ. Ta biết, nàng là đang sợ hãi, kỳ thực, ta cũng sợ hãi. Ngoái đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một góc quần áo của thị vệ, xem ra bọn họ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta.
Chỉ nghe tiếng một người nói: “Đừng nhìn nữa, phỏng chừng đã ngã xuống dưới rồi. Trở về báo với cấp trên, nói rằng bọn chúng trên đường bị bệnh chết rồi, chúng ta đi!”
Sau đó là tiếng bước chân rời đi. Cười khổ một tiếng, là mạng người mà bọn họ nói muốn bỏ lại là bỏ lại.
“Aaa…” Cắn răng liều mạng giữ chặt tay Khinh Ca, nếu như nhất thời buông tay, chắc chắn sẽ là tiếc nuối cả đời. Chính là, càng lúc ta càng cảm thấy tay của nàng đang dần tuột khỏi tay ta. Ta biết, hiện tại nếu ta hô lên một tiếng, đám thị vệ chưa đi xa chắc chắn sẽ nghe thấy. Nhưng mà ta không định kêu lên, mà Khinh Ca cũng vậy. Nàng nhìn ta, gian nan lắc đầu nói “Không cần”.
Ta khóc, nức nở ra tiếng.
Khinh Ca, hiện giờ bên cạnh ta chỉ có một mình nàng mà thôi. Nếu như ngay cả nàng cũng mất đi, ta còn có thể làm sao bây giờ? Còn có thể sống sót sao?
Tay của nàng trượt xuống. Theo đó, thân thể của nàng cũng dần dần rơi xuống.
“Khinh Ca, Khinh Ca…”
Rốt cuộc, ta cũng không thể giữ chặt lấy tay nàng.
“Bát tỷ, tỷ nhất định phải……” Nàng muốn nói một cậu dặn dò ta chuyện mai này, chưa kịp nói hết thân mình đã rơi vào giữa dòng sống. Bột nước bắn lên thật cao… Thực giống với một tiếng nổ thật lớn khoét thủng trong lòng ta một lỗ sâu hoắm.
Ta biết, lời nàng chưa kịp nói hết, nhất định là muốn ta sống sót, nhất định phải sống sót.
Nhưng mà …
Ta cũng đã không còn sức lực để mà chống đỡ, lực đạo trên tay ngày một yếu đi. Khinh Ca, thực xin lỗi, ta không thể thực hiện được lời hứa với muội.
Trong nháy mắt, đầu ngón tay buông ra, đã thấy một bàn tay rất nhanh lao đến, gắt gao bắt lấy cổ tay của ta.
Ngước mắt, mơ hồ ngước nhìn lên.
Điên rồi sao, ta tựa hồ nhìn thấy…
***
Gió thổi vù vù bên tai, thật lạnh quá!
Ta khẽ ưm hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt. Ai, là ai ôm ta?
Khó khăn ngẩng đầu, chăm chú nhìn hồi lâu, rốt cục thấy rõ ràng người trước mặt. Là … Thư Nghiên!
Vì sao lại nhìn thấy Thư Nghiên? Nếu như ta đã chết, nên nhìn thấy phải là Phượng Hộ, là mẹ, là Khinh Ca, còn có Giang Nam… Nhưng mà, vì sao lại là Thư Nghiên?
“Phượng cô nương, người tỉnh rồi!” Hắn cúi đầu nhìn vào mắt ta nói, gương mặt bừng sáng tựa như hiện lên chút vui sướng, lại ở trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm,“Thực xin lỗi, Thư Nghiên đã tới chậm!”
Đáy lòng hung hăng chấn động, hắn nói… Đã tới chậm!
Cả người run rẩy, cuối cùng vì sức lực thực không chống đỡ nổi, lại một lần ngất xỉu đi.
Khi tỉnh lại, phát hiện chính mình đã nằm ở trong xe ngựa. Mở mắt ra, hiện lên trong mắt là gương mặt của một nam tử tràn đầy lo lắng, đó là Giang Nam, là Giang Nam mà ta vẫn nhớ mong…
“Loan Phi!” Nhìn thấy ta tỉnh lại, hắn cúi người đem ta nhẹ nhàng ôm sát vào trong lòng, động tác hết sức mềm nhẹ, thấp giọng nói, “Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta đã tới chậm, ta đã tới chậm…”
Ta rất rõ ràng, ta cùng với Khinh Ca sẽ không dại dột mà nhảy xuống nước. Đi xuống đó, chắc chắn là chết.
“Bát tỷ!” Khinh Ca hồng cả hốc mắt nhìn ta, thanh âm khẽ run lên nhè nhẹ. Ta biết, nàng là đang sợ hãi, kỳ thực, ta cũng sợ hãi. Ngoái đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một góc quần áo của thị vệ, xem ra bọn họ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta.
Chỉ nghe tiếng một người nói: “Đừng nhìn nữa, phỏng chừng đã ngã xuống dưới rồi. Trở về báo với cấp trên, nói rằng bọn chúng trên đường bị bệnh chết rồi, chúng ta đi!”
Sau đó là tiếng bước chân rời đi. Cười khổ một tiếng, là mạng người mà bọn họ nói muốn bỏ lại là bỏ lại.
“Aaa…” Cắn răng liều mạng giữ chặt tay Khinh Ca, nếu như nhất thời buông tay, chắc chắn sẽ là tiếc nuối cả đời. Chính là, càng lúc ta càng cảm thấy tay của nàng đang dần tuột khỏi tay ta. Ta biết, hiện tại nếu ta hô lên một tiếng, đám thị vệ chưa đi xa chắc chắn sẽ nghe thấy. Nhưng mà ta không định kêu lên, mà Khinh Ca cũng vậy. Nàng nhìn ta, gian nan lắc đầu nói “Không cần”.
Ta khóc, nức nở ra tiếng.
Khinh Ca, hiện giờ bên cạnh ta chỉ có một mình nàng mà thôi. Nếu như ngay cả nàng cũng mất đi, ta còn có thể làm sao bây giờ? Còn có thể sống sót sao?
Tay của nàng trượt xuống. Theo đó, thân thể của nàng cũng dần dần rơi xuống.
“Khinh Ca, Khinh Ca…”
Rốt cuộc, ta cũng không thể giữ chặt lấy tay nàng.
“Bát tỷ, tỷ nhất định phải……” Nàng muốn nói một cậu dặn dò ta chuyện mai này, chưa kịp nói hết thân mình đã rơi vào giữa dòng sống. Bột nước bắn lên thật cao… Thực giống với một tiếng nổ thật lớn khoét thủng trong lòng ta một lỗ sâu hoắm.
Ta biết, lời nàng chưa kịp nói hết, nhất định là muốn ta sống sót, nhất định phải sống sót.
Nhưng mà …
Ta cũng đã không còn sức lực để mà chống đỡ, lực đạo trên tay ngày một yếu đi. Khinh Ca, thực xin lỗi, ta không thể thực hiện được lời hứa với muội.
Trong nháy mắt, đầu ngón tay buông ra, đã thấy một bàn tay rất nhanh lao đến, gắt gao bắt lấy cổ tay của ta.
Ngước mắt, mơ hồ ngước nhìn lên.
Điên rồi sao, ta tựa hồ nhìn thấy…
***
Gió thổi vù vù bên tai, thật lạnh quá!
Ta khẽ ưm hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt. Ai, là ai ôm ta?
Khó khăn ngẩng đầu, chăm chú nhìn hồi lâu, rốt cục thấy rõ ràng người trước mặt. Là … Thư Nghiên!
Vì sao lại nhìn thấy Thư Nghiên? Nếu như ta đã chết, nên nhìn thấy phải là Phượng Hộ, là mẹ, là Khinh Ca, còn có Giang Nam… Nhưng mà, vì sao lại là Thư Nghiên?
“Phượng cô nương, người tỉnh rồi!” Hắn cúi đầu nhìn vào mắt ta nói, gương mặt bừng sáng tựa như hiện lên chút vui sướng, lại ở trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm,“Thực xin lỗi, Thư Nghiên đã tới chậm!”
Đáy lòng hung hăng chấn động, hắn nói… Đã tới chậm!
Cả người run rẩy, cuối cùng vì sức lực thực không chống đỡ nổi, lại một lần ngất xỉu đi.
Khi tỉnh lại, phát hiện chính mình đã nằm ở trong xe ngựa. Mở mắt ra, hiện lên trong mắt là gương mặt của một nam tử tràn đầy lo lắng, đó là Giang Nam, là Giang Nam mà ta vẫn nhớ mong…
“Loan Phi!” Nhìn thấy ta tỉnh lại, hắn cúi người đem ta nhẹ nhàng ôm sát vào trong lòng, động tác hết sức mềm nhẹ, thấp giọng nói, “Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta đã tới chậm, ta đã tới chậm…”
/163
|