ng hề có ý định này. Tránh né, cũng là vô dụng. Tựa như có cái gì đó đang điên cuồng nhảy loạn trong lòng ta, khiến ta khẩn trương, hận không thể ngay lập tức nhảy xuống xe. Thế nhưng thật kỳ quái, giống như bị cái gì đó chặn miệng, trói chân, ta đến nửa điểm cũng không thể nhúc nhích.
Xe không biết đi được bao lâu mới chậm rãi dừng lại. Thư Nghiên nhấc màn xe lên cười nói:
“Phượng cô nương, xe ngựa chỉ có thể đi tới đây, không thể đi lên phía trước được nữa. Làm phiền người cùng công tử xuống đi bộ về phía trước.”
Ta hơi ngẩn lại một chút, công tử nhà hắn ở đây, vậy mà lời nói lại là nói với ta. Nghĩ đến bọn họ thường là như vậy. Ta liền bắt đầu tò mò, đến tột cùng là nơi nào, lại có thể thần bí đến như vậy?
Giang Nam đã xuống xe, ta vội vàng đứng dậy đi xuống.
Trước mặt là một ngọn núi nguy nga, ở giữa chừa lại một lối đi nhỏ, nhiều lắm cũng không rộng quá nửa trượng, cũng khó trách Thư Nghiên nói xe ngựa không đi qua được. Đuổi theo hắn mấy bước đi về phía trước cũng đã vào đến bên trong. Ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một cửa động sáng chói, dài hẹp. Trong bụng thoáng chấn động, thì ra là một linh nham (hang núi)!
Theo truyền thuyết, linh nham là do Đào Hoa Nữ Tú Hoa Châm khai mở, cho nên có tên là Nhất Tuyến Thiên (đường lên trời). Đường mòn lâu năm không có được ánh sáng chiếu tới nên có chút trở nên trơn trợt.
Ta dùng tay vịn men dọc theo vách tường, cẩn thận đi mới có thể tránh khỏi không bị trượt chân. Giang Nam thỉnh thoảng quay đầu lại dặn dò ta cẩn thận, hướng ta nhìn, hắn lạnh nhạt cười. Nhưng chỉ đi khoảng chừng ba mươi trượng, chúng ta liền từ trong linh nham đi ra bên ngoài.
Cảnh tượng ở đầu bên kia rộng mở, sáng bừng, tựa như nằm mộng thấy một thế giới thần bí hoàn toàn hiện ra ngay trước mắt, làm cho ta vô cùng kinh ngạc! Bồ Công Anh bay múa đầy trời!
Trong thoáng chốc, ta còn cho rằng, ở nơi này, trong gió lạnh đầu mùa xuân, có muôn vàn bông tuyết rơi xuống, tung bay tựa như lông ngỗng. Dương quang phổ chiếu (ánh mặt trời chiếu rọi), tuyết cũng không tan. Dù thế nào cũng càng cảm thấy khoan khoái thích thú mê ly.
Không nhịn được, đưa tay đón lấy một hai đóa hoa, cẩn thận nhìn mới phát hiện chúng không giống với những đóa hoa thuần sắc tựa tuyết trắng trong viện nhà ta, ngược lại, có đính chút màu tím nhạt. Trong lòng không khỏi chấn động, Bồ Công Anh tím trong truyền thuyết, thì ra là có thực…
Cực kỳ kinh ngạc, mới chịu xoay người định hỏi hắn như thế nào biết được ta thích Bồ Công Anh, lại nghe hắn nhàn nhạt cười, khẽ vuốt cằm, nhẹ khép hai mắt, âm sắc dễ nghe:
“Rất đẹp, có phải hay không?”
“A… Ừm”
Cúi đầu ứng tiếng, giống như chỉ cần nhiều lời thêm chút nữa sẽ làm giảm hạ không khí trong giờ phút này, không phải là khí tức cao quý ung dung, mà là sự thanh nhã, tươi mới. Lại giống như rượu Trầm Hương lâu năm, từng giọt từng giọt thấm vào ruột gan.
“Ha ha.”
Hắn cười, khóe miệng cong cong, vẫn như cũ không có mở mắt,
“Ta thích Bồ Công Anh, thích bọn chúng tự do tự tại tung bay trong gió.”
Ta ngưng thần, hắn nói, hắn thích Bồ Công Anh…
Thì ra, hắn cố ý dẫn ta tới nơi này, không phải vì biết ta thích, mà là vì hắn cũng thích.
Đáy lòng bỗng xẹt qua một cảm giác lạ kỳ hư ảo, cảm giác thực kỳ quái. Nghiêng mình nhìn người bên cạnh, hơi thở nhàn nhạt quẩn quanh vây đến, cảm giác ban đầu quả nhiên không hề sai. Trên người hắn, có rất nhiều điều tốt đẹp mà ta hằng khao khát. Ta không biết phải làm sao để giải thích được, có lẽ đây chính là câu nói cửa miệng trong miệng người đời – duyên phận. Ta cùng với Giang Nam là duyên phận.
Ta ngây người bần thần mà nhìn, một nam tử đẹp như thế, tốt như vậy, tại sao trải qua mười sáu năm ta cũng chưa từng gặp qua? Khẽ lắc đầu, thôi thì, ngày hôm nay quen biết cũng không muộn!
Giang Nam chậm rãi mở mắt, nụ cười trong sáng, hắn nhìn ta, rõ ràng nói từng chữ:
“Phượng cô nương, cô nương là người thứ hai tới nơi này, cũng là nữ tử đầu tiên.”
Lời nói của hắn có ý gì, ta làm sao không biết? Chẳng qua là, trong nháy mắt, mặt ta tựa như bốc cháy, hơi nghiêng người, ta hỏi:
“Thư Nghiên đâu?”
Nghe ra được trong lời nói của Thư Nghiên, bọn họ là thường tới nơi này.
“Hắn chưa từng theo ta tiến vào.”
Hắn nói xong lại bình thản như chuyện không có gì lạ. Ta mới phát hiện, Thư Nghiên cùng Thanh Tư cũng không có đi theo vào,
nơi này, chỉ có ta cùng với hắn, hai người mà thôi.
“Vì sao?”
Ta hỏi. Thế nhưng hắn lại không trả lời, khom lưng hái lấy một đóa Bồ Công Anh, khẽ đặt vào trong lòng bàn tay ta, ho nhẹ một tiếng, cười nói:
“Nơi này gọi là ‘anh vườn ’.”
“Anh vườn…”
Ta cúi đầu nhìn Bồ Công Anh trong tay, chậm chạp thầm thì. Anh vườn, anh vườn… Đầu ngón tay khẽ run lên, ta có chút kinh hoảng ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng lẽ hắn có ám chỉ gì khác? Anh vườn, nhân duyên! …
Xe không biết đi được bao lâu mới chậm rãi dừng lại. Thư Nghiên nhấc màn xe lên cười nói:
“Phượng cô nương, xe ngựa chỉ có thể đi tới đây, không thể đi lên phía trước được nữa. Làm phiền người cùng công tử xuống đi bộ về phía trước.”
Ta hơi ngẩn lại một chút, công tử nhà hắn ở đây, vậy mà lời nói lại là nói với ta. Nghĩ đến bọn họ thường là như vậy. Ta liền bắt đầu tò mò, đến tột cùng là nơi nào, lại có thể thần bí đến như vậy?
Giang Nam đã xuống xe, ta vội vàng đứng dậy đi xuống.
Trước mặt là một ngọn núi nguy nga, ở giữa chừa lại một lối đi nhỏ, nhiều lắm cũng không rộng quá nửa trượng, cũng khó trách Thư Nghiên nói xe ngựa không đi qua được. Đuổi theo hắn mấy bước đi về phía trước cũng đã vào đến bên trong. Ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một cửa động sáng chói, dài hẹp. Trong bụng thoáng chấn động, thì ra là một linh nham (hang núi)!
Theo truyền thuyết, linh nham là do Đào Hoa Nữ Tú Hoa Châm khai mở, cho nên có tên là Nhất Tuyến Thiên (đường lên trời). Đường mòn lâu năm không có được ánh sáng chiếu tới nên có chút trở nên trơn trợt.
Ta dùng tay vịn men dọc theo vách tường, cẩn thận đi mới có thể tránh khỏi không bị trượt chân. Giang Nam thỉnh thoảng quay đầu lại dặn dò ta cẩn thận, hướng ta nhìn, hắn lạnh nhạt cười. Nhưng chỉ đi khoảng chừng ba mươi trượng, chúng ta liền từ trong linh nham đi ra bên ngoài.
Cảnh tượng ở đầu bên kia rộng mở, sáng bừng, tựa như nằm mộng thấy một thế giới thần bí hoàn toàn hiện ra ngay trước mắt, làm cho ta vô cùng kinh ngạc! Bồ Công Anh bay múa đầy trời!
Trong thoáng chốc, ta còn cho rằng, ở nơi này, trong gió lạnh đầu mùa xuân, có muôn vàn bông tuyết rơi xuống, tung bay tựa như lông ngỗng. Dương quang phổ chiếu (ánh mặt trời chiếu rọi), tuyết cũng không tan. Dù thế nào cũng càng cảm thấy khoan khoái thích thú mê ly.
Không nhịn được, đưa tay đón lấy một hai đóa hoa, cẩn thận nhìn mới phát hiện chúng không giống với những đóa hoa thuần sắc tựa tuyết trắng trong viện nhà ta, ngược lại, có đính chút màu tím nhạt. Trong lòng không khỏi chấn động, Bồ Công Anh tím trong truyền thuyết, thì ra là có thực…
Cực kỳ kinh ngạc, mới chịu xoay người định hỏi hắn như thế nào biết được ta thích Bồ Công Anh, lại nghe hắn nhàn nhạt cười, khẽ vuốt cằm, nhẹ khép hai mắt, âm sắc dễ nghe:
“Rất đẹp, có phải hay không?”
“A… Ừm”
Cúi đầu ứng tiếng, giống như chỉ cần nhiều lời thêm chút nữa sẽ làm giảm hạ không khí trong giờ phút này, không phải là khí tức cao quý ung dung, mà là sự thanh nhã, tươi mới. Lại giống như rượu Trầm Hương lâu năm, từng giọt từng giọt thấm vào ruột gan.
“Ha ha.”
Hắn cười, khóe miệng cong cong, vẫn như cũ không có mở mắt,
“Ta thích Bồ Công Anh, thích bọn chúng tự do tự tại tung bay trong gió.”
Ta ngưng thần, hắn nói, hắn thích Bồ Công Anh…
Thì ra, hắn cố ý dẫn ta tới nơi này, không phải vì biết ta thích, mà là vì hắn cũng thích.
Đáy lòng bỗng xẹt qua một cảm giác lạ kỳ hư ảo, cảm giác thực kỳ quái. Nghiêng mình nhìn người bên cạnh, hơi thở nhàn nhạt quẩn quanh vây đến, cảm giác ban đầu quả nhiên không hề sai. Trên người hắn, có rất nhiều điều tốt đẹp mà ta hằng khao khát. Ta không biết phải làm sao để giải thích được, có lẽ đây chính là câu nói cửa miệng trong miệng người đời – duyên phận. Ta cùng với Giang Nam là duyên phận.
Ta ngây người bần thần mà nhìn, một nam tử đẹp như thế, tốt như vậy, tại sao trải qua mười sáu năm ta cũng chưa từng gặp qua? Khẽ lắc đầu, thôi thì, ngày hôm nay quen biết cũng không muộn!
Giang Nam chậm rãi mở mắt, nụ cười trong sáng, hắn nhìn ta, rõ ràng nói từng chữ:
“Phượng cô nương, cô nương là người thứ hai tới nơi này, cũng là nữ tử đầu tiên.”
Lời nói của hắn có ý gì, ta làm sao không biết? Chẳng qua là, trong nháy mắt, mặt ta tựa như bốc cháy, hơi nghiêng người, ta hỏi:
“Thư Nghiên đâu?”
Nghe ra được trong lời nói của Thư Nghiên, bọn họ là thường tới nơi này.
“Hắn chưa từng theo ta tiến vào.”
Hắn nói xong lại bình thản như chuyện không có gì lạ. Ta mới phát hiện, Thư Nghiên cùng Thanh Tư cũng không có đi theo vào,
nơi này, chỉ có ta cùng với hắn, hai người mà thôi.
“Vì sao?”
Ta hỏi. Thế nhưng hắn lại không trả lời, khom lưng hái lấy một đóa Bồ Công Anh, khẽ đặt vào trong lòng bàn tay ta, ho nhẹ một tiếng, cười nói:
“Nơi này gọi là ‘anh vườn ’.”
“Anh vườn…”
Ta cúi đầu nhìn Bồ Công Anh trong tay, chậm chạp thầm thì. Anh vườn, anh vườn… Đầu ngón tay khẽ run lên, ta có chút kinh hoảng ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng lẽ hắn có ám chỉ gì khác? Anh vườn, nhân duyên! …
/163
|