Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 42

/60


Linh Như cũng chẳng biết Viết Quân về từ lúc nào nhưng khi nó về nhà thì hắn không còn ở đó nữa. Chiều nay nó và Khánh Nam tập khiêu vũ. Hôm qua nhìn thái độ anh Ngọc Hưng nghiêm túc thế thì biết là không phải chuyện đùa rồi. Cái ông Hưng này… lúc đùa thì vui thật nhưng lúc đã bắt tay vào việc thì…

Khánh Nam có vẻ thích thú với việc khiêu vũ. Và thực ra thì… Khánh Nam, Khương Duy và Viết Quân cũng đã từng theo học 1 lớp năm ngoái rồi. Do đó việc nhảy nhót không có gì khó khăn lắm. Ít ra thì đây cũng là đam mê chung của cả 2 anh em mà, thế nên tự nhiên khiêu vũ lại trở thành thú tiêu khiển bất cứ lúc nào rảnh rồi. Được cái ba cũng cổ vũ, động viên và khuyến khích. Thỉnh thoảng lại có vài tên ở Hội học sinh đến gọi là “xem qua”. Nhưng chỉ nhìn và góp ý nho nhỏ thôi, chẳng có vẻ gì là sẽ đi thi cả. Nhảy hết sức bình thường, không cầu kì công phu. Khánh Nam đặc biệt hứng thú. Lần đầu tiên nó thấy Khánh Nam tỏ ra như thế. Vậy nên khi Khánh Nam đề nghị nó tập thêm 1 điệu nữa nó cũng không ý kiến vì không muốn làm mất hứng thú của anh. Dù Khánh Nam có bảo nó tập thêm cả chục điệu nữa, cũng chẳng sao cả.

Nhảy cùng Khánh Nam lại khiến nó nhớ đến cái tên từng giẫm vào chân nó tới 3 lần trong buổi khiểu vũ của thày Ignaty 2 năm trước. Và thực tế thì nó cũng đã… nện vào chân tên đó 3 lần. Từ khi về Việt Nam, gần như nó không bao giờ có thời gian rảnh. Lúc nào cũng lao đầu vào đi học, rồi đi làm thêm… Nó học tất cả những gì có thể, như khiêu vũ, ngoại ngữ… Thày dạy khiêu vũ cho nó là vận động viên khiêu vũ thể thao chuyên nghiệp Ignaty. Thầy chỉ nhận có hai học trò, là nó và một người nữa. Hai đứa chỉ gặp nhau đúng 2 lần, một lần vào sinh nhật thầy, một lần vào dạ hội Haloween thầy tổ chức và đặc biệt là lần nào thầy cũng yêu cầu khách khứa đeo mặt nạ. Do đó nó không biết mặt tên đó. Nhưng theo nguồn tin mới nhất thì tên đó giờ đã sang Na Uy theo gia đình nên nó không còn cơ hội phân tranh lại nữa.

Phải công nhận rằng… Khánh Nam không nhảy giỏi bằng tên đó. Khánh Nam không biết nhiều điệu khiêu vũ vậy nên cậu chỉ cố gắng tập tốt những điệu mình đã biết. Dù sao thì bấy nhiêu cũng đủ để… đi thi mà. Nhiệm vụ mà Ngọc Hưng và Bảo Đông giao cho Khánh Nam hết sức nhẹ nhàng… chỉ là làm thế nào để Linh Như không biết chút gì về việc luật thi thay đổi. Hà hà! Cái này thì đơn giản. Bình thường chẳng bao giờ nó tự nhiên vào 4rum trường làm gì cả. Thực ra thì nó cũng không để ý cho lắm về cuộc thi này nên mới thế. Mà ở trường thì lúc nào Khánh Nam cũng kè kè nó, chẳng có chuyện ai đó chặn đường nó mà hỏi về luật thi đâu. Hơn nữa, kế hoạch này chỉ có Hội học sinh biết, chẳng lo bị lộ. Ngọc Hưng đạo diễn mà lại. Lúc nó biết thì hối cũng chẳng kịp. Nhưng kể ra Khánh Nam cũng thấy hơi có lỗi. Ai đời anh trai lại giả bộ “ngây thơ trong sáng” qua mặt em gái như thế bao giờ. Ngọc Hưng dùng nước cờ lần này là Khánh Nam cũng cao tay lắm. Vì Ngọc Hưng biết chắc nếu Khánh Nam tỏ ra yêu thích khiêu vũ, Linh Như sẽ chẳng thể làm ngơ để mặc Khánh Nam như thế. Biết là Viết Quân sẽ hậm hực lắm, nhưng nếu để Viết Quân thay thế Khánh Nam thì sớm muộn gì Linh Như cũng phát hiện ra ngay.

= = = = = = = = = =

Hết tiết đầu của buổi chiều, Hội học sinh lũ lượt kéo nhau sang 11A1. Hội học sinh có khác, dù không phải lớp mình cũng vẫn tự do đi lại. Cũng vì lẽ đó mà Hoài Trang và Minh Phương bỗng dưng bị cướp mất chỗ.

- Nay sao không đến phòng họp lại kéo nhau cả sang đây? – Viết Quân hỏi cả lũ.

- Nãy hội ngộ dưới canteen nên tự nhiên muốn thay đổi không khí thôi mà. Thỉnh thoảng cũng phải sang xem lớp hội phó Hội học sinh “ăn ở” thế nào chứ? – Hội trưởng Đăng Thành lên tiếng.

- Thực ra thì nghe nói đâu đó có chiến tranh nên tự nhiên muốn đến xem thử thôi. – Ngọc Hưng liếc nhìn Viết Quân và Linh Như ẩn ý.

- Nhìn gì mà nhìn? Có gì thì cứ nói thẳng ra cho xong.

- Ô hô hô, chú em bình tĩnh. Chú em có nhìn anh thì mới biết anh nhìn chú em chứ. Thế làm sao mà 2 đứa giận nhau? – Ngọc Hưng như kiểu đang muốn làm trung tâm hòa giải.

- Làm sao người ta giận nhau sao anh lại hỏi? Vậy là vô duyên đấy. – Khánh Nam nói như thể mình rất có duyên.

Đăng Thành ngán ngẩm nhìn cả 2:

- Đang định chủ nhật này giao cho 2 đứa mày dẫn chương trình nhưng cái đà này thì… chậc chậc… Vậy thì Khánh Nam và Linh Như dẫn chương trình nhá. À… còn việc này nữa… tiết mục khiêu vũ của hai em sẽ mở đầu, như kiểu là mở đầu cho phần giới thiệu ấy. Hiểu không?

Cả bọn lại lũ lượt dẫn nhau ra về, mà không quên để lại vài lời tán tỉnh mấy girls 11A1. Tuấn Anh cũng kịp ngoái lại 1 câu:

- Ô la la, hai con thỏ cắt xít nhau.

= = = = =

Hôm nay đã là thứ sáu. Tức là chỉ ngày kia sẽ biểu diễn. Với việc tập luyện chăm chỉ như nó và Khánh Nam thì chẳng có gì lăn tăn cả. Khánh Nam muốn hai anh em phải thật đặc sắc nên nó cũng nghe theo, Hội học sinh vẫn chỉ đứng nhìn mà không góp ý. Nó vẫn chẳng hề nghi ngờ gì cả. Cho đến khi nhận 1 cú điện thoại bất chợt… Nó hằm hằm quay vào bên trong nhìn cả bọn.

- Đăng Thành, luật thi thay đổi, sao anh không nói cho em?

- Ớ… – Đăng Thành ú ớ – Thay đổi gì cơ? Có… có thay gì đâu?

- Đúng đúng! Có thay gì đâu? Có thay gì đâu? – Cả lũ còn lại hùa vào.

Nó nhìn sang Khánh Nam lắc đầu chán nản.

- Ngay cả anh mà cũng hùa vào với họ chơi xấu em. Thất vọng quá.

- Ơ… từ đã… chơi xấu là sao? Bọn anh có chơi xấu gì em đâu?

- Hừ! Em đã biết hết cả rồi. Mỗi đôi sẽ biểu diễn một điệu nhảy tự chọn chứ không nhảy tập thể hai điệu Walts và Chachacha như trước nữa. Rồi sau đó mới là một điệu nhảy tập thể. Các anh đã lên kế hoạch ngay từ đầu cho em và Khánh Nam dẫn chương trình và biểu diễn đầu tiên như màn chào hỏi, thực ra em và Khánh Nam chính là đôi nhảy đầu tiên. Đúng không? Khánh Nam muốn tập 2 điệu vì còn 1 điệu nhảy chung với tất cả nữa. Các anh không hề góp ý gì khi em khiêu vũ, vì đã góp ý hết với Khánh Nam và Khánh Nam tự điều chỉnh. Cho đến lúc em biểu diễn xong, kịch bản chương trình hôm ấy sẽ do Đăng Thành phụ trách. Em như con cá rơi vào lưới là khỏi có lối ra chứ gì? Hừ, kế hoạch hoàn hảo lắm.

Cả lũ đứng ngây ra nhìn nhau cố nghĩ xem đứa nào dám tiết lộ thông tin mật. Nhưng mặt ai cũng in một chữ “Ngây thơ” to đùng. Biết đã bại lộ tức là không làm ăn được gì nữa, Ngọc Hưng xuống nước năn nỉ.

- Linh Như à, em nể mặt anh mà thi đi.

- Lại anh nữa, hôm trước nhìn mặt anh nghiêm túc quá nên em không nghi ngờ gì mà cứ chăm chăm làm theo. Hừ, bây giờ em mới biết em giống con cừu đấy. Em về đây. Em không biết các anh đã làm như thế nào để đăng kí dự thi thay em nhưng em không thi thố gì đâu. Thích thi thì mấy người tự đi mà thi với nhau. Bảo Tuấn Anh kia kìa.

Nó đi về thẳng. Sau một hồi tất cả yên lặng để cho Bảo Đông và Ngọc Hưng suy nghĩ thì Khương Duy đã bị tóm ra chịu trận.

- Là mày phải không?

- Em gì cơ?

- Là mày đã bép xép kế hoạch phải không? Khánh Nam bảo không ai báo gì về luật thi thay đổi cho nó. Mà điều này cũng chỉ có những người tham gia cuộc thi biết. Mọi hành động của nó đều được Khánh Nam theo dõi và giám sát. Vì thế chỉ có thể là cú điện thoại hồi nãy đã báo cho nó thôi. Mà người để lộ thông tin ở đây, chú mày có nguy cơ cao nhất.

Khương Duy ngồi thừ ra.

- Nói gì đi chứ? Ông anh phá hỏng kế hoạch rồi đấy. Không phải bất cứ cái gì cũng tâm sự cho người yêu được đâu. – Tuấn Anh ra vẻ thông cảm cho Khương Duy.

- Đúng đấy. – Khánh Nam gật gù – Ít ra thì mày cũng phải biết suy nghĩ 1 tí chứ. Minh Phương có cái gì chẳng kể cho Hà Ly. Mà Hà Ly thì…

- Hà Ly thì lại chết mê chết mệt thằng Nam – Viết Quân tiếp lời – Vì thế thể nào Hà Ly chẳng tìm mọi cách phá. Mày thấy trước giờ có mấy khi Hà Ly để yên cho thằng Nam và người khác đâu?

Khương Duy ngồi yên nghe… mắng ra vẻ biết lỗi.

- Thôi đừng trách nó nữa. Quan trọng nhất hiện giờ là làm thế nào để Linh Như tham gia cuộc thi cơ. – Đăng Thành lo lắng nhìn Khánh Nam – Hai đứa thân thế, chú em có cách gì không?

- Nếu có thì nó đã tự nguyện tham gia chứ đâu phải thế này? – Khánh Nam thở dài.

Khánh Nam bước về nh

à trong trạng thái bực bội và bắt gặp con em gái yêu quí đang nằm vắt chân trên salon xem Tivi. Vừa nhìn thấy Khánh Nam, nó còn cười khẩy làm cho cậu càng bực.

- Haiz, Haizz – Nó cố ý kéo dài cái giọng của mình ra – Haizzz, khổ thân các anh quá cơ. Tốn công mất sức cả tuần mà chẳng được gì. Haizzzz!

= = = = = = = = = =

Bảo Đông đã về đến nhà. Mọi chuyện có vẻ đau đầu đây. Thực ra, nếu Linh Như chỉ là một nữ sinh bình thường thì cậu cũng chẳng bận tâm việc nó có tham gia hay không. Nhưng đằng này… Linh Như lại chẳng đơn giản chút nào cả. Vì thế cậu muốn con bé ấy phải thể hiện rõ tài năng của mình để tất cả cái học viện này không được xen thường nó nữa. Công chúa thì phải được tôn kính. Bất kể ai. Đều không được phép nhìn công chúa của cậu với 1 con mắt bình thường.

Cậu nằm dài ra nhìn cái màn hình máy tính trước mặt. Dạo gần đây có người liên tục muốn phá vỡ bức tường bảo mật hồ sơ công chúa của cậu. Ngày nào cũng thế. Ít nhất 3, 4 lần 1 ngày. Cậu không tài nào tìm ra địa chỉ của cái tên có ý ăn trộm đó. Nhưng điều này khiến cậu lo lắng. Nếu như người của James Frank xuất hiện ở đây mà cậu và hiệu trưởng không phát hiện kịp thì Ginny sẽ nguy mất.

Sáng hôm sau ở trường tự nhiên xuất hiện một hình ảnh rất chi là lạ lùng và hiếm có. Một đứa con gái đi đằng trước và theo sau là 9 thằng con trai. Và như để tôn vinh vị trí nữ hoàng của mình, đứa con gái ấy liên tục ra lệnh:

- Nước!

- Không phải cái này, nước ngọt.

- Sandwich!

- Khăn!

- Tương.

- Nước.

- …

9 thằng con trai với điệu bộ khúm núm liên tục chạy đi chạy lại.

- Dạ nước đây.

- Không phải loại này ạ? Vâng em sẽ lấy ngay loại khác.

- Bánh đây thưa công chúa.

- …

Cả trường nhìn cái màn ấy lấy làm thú vị lắm, đặc biệt là lũ con gái. Hiếm khi phái nữ lên ngôi mà. Tuy cũng không ít người tỏ vẻ hằn học.

Và sau cái màn chạy đi chạy lại phục vụ nước non ấy là màn năn nỉ cùng khóc lóc thảm thiết của 9 thằng con trai.

- Linh Như à! Linh Như xinh đẹp đáng yêu à! Làm ơn đi thi đi mà.

- Linh Như! Năn nỉ mà!

- Tôi sẽ mời cậu ăn kem từ giờ tới cuối năm luôn.

- Không! Anh sẽ mời em đến hết cả năm sau luôn.

- Linh Như yêu quí! Nể mặt anh đi mà!

- …

Mai Chi và Tuấn Vũ ngồi gần đấy cứ ôm bụng cười liên tục, nhìn như cảnh các phi tần “bâu” quanh hoàng đế thời xưa vậy.

- Linh Như! Anh năn nỉ em mà.

- Chúng mày tránh cả ra nào. – Đăng Thành gạt hết cả lũ sang 1 bên rồi 1 tay cầm khăn, một tay níu áo Linh Như, nước mắt giàn giụa nói không nên lời – Linh Như. Hix! Em thương tình bọn anh đi! Bọn anh “trót dại” đăng kí giùm em mất rồi… Mà em không tham gia thì… hiệu trưởng biết hết mất, nhỡ đâu lại tước hết quyền lợi của hội mình đi. Hu hu… Sao số anh khổ thế chứ.

Và rồi Linh Như không hiểu 8 thằng con trai còn lại đang truyền tay nhau cái gì sau lưng nó mà một lúc sau thấy ai cũng nước mắt ngắn nước mắt dài.

- Kìa Linh Như! Chúng mình cùng trong Hội học sinh với nhau cả. Chẳng nhẽ em thấy chết mà không cứu?

- Hu hu! Em phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ! Anh năn nỉ mà.

Canteen được dịp làm khán giả bất đắc dĩ cho cái màn khóc lóc này khá lâu và Linh Như cũng sắp chết vì bị tra tấn lỗ tai rồi. Nó hét lên.

- Ngừng khóc lóc lại đi.

- Em đồng ý tham gia rồi à? – 9 cái mặt đang khóc lóc thảm thiết chợt trở nên tươi roi rói.

- Không! Ý em muốn hỏi các anh có làm đúng theo chỉ dẫn của thày hiệu trưởng là mua thuốc nhỏ mắt loại dành cho trẻ sơ sinh không ý mà.

Đăng Thành toe toét.

- Em yên tâm đi. Nhà anh bên dược mà. Anh mang cả hộp lớn đi cơ đấy.

Bây giờ nó có thể nhìn thấy đằng sau là một cái hộp bự bên trong xếp kín thuốc nhỏ mắt loại… dành cho trẻ sơ sinh… không lo bị đắng khi nuốt phải.

*

* *

Chiều hôm đó Hội học sinh lại có cuộc họp khẩn cấp nhưng lại chỉ triệu tập có… 9 thành viên.

- Không có cách gì nữa thật sao? – Tuấn Anh nhìn Ngọc Hưng và Bảo Đông như trông chờ tia hi vọng cuối cùng.

- Nếu không có cách gì là coi như chúng ta sẽ lên thớt với hiệu trưởng đấy. Thầy mà biết chúng ta tự ý đăng kí cho nó thì thôi rồi…

- Thì tao cũng biết thế…

- Ngọc Hưng, Bảo Đông – Đăng Thành chớp mắt liên tục tỏ vẻ đáng thương quay sang nhìn hai thằng bạn với nét mặt như con cún con vậy.

- Biết rồi, biết rồi. – Bảo Đông gắt lên – Từ từ mới nghĩ được chứ.

- Nghĩ nữa thì kết thúc cuộc thi luôn đấy. – Lê Dũng bực tức.

Kẻ duy nhất thờ ơ hờ hững với việc này là… Viết Quân. Hắn đăng chăm chú đọc mấy mẩu tin trên mạng.

- Mày có vẻ ổn nhất nhỉ? – Khánh Nam hỏi.

- Ừ. – Trả lời gọn lỏn.

- Không có gì để nói hay để nghĩ à?

- Không.

- Đang đọc cái gì đấy?

- Quảng cáo.

- Về?

- Bim bim. – Hỏi đâu trả lời đấy. Nhanh. Gọn. Nhẹ.

Ngọc Hưng đang bần thần suy nghĩ cũng trợn mắt quay sang nhìn thái độ nhởn nhơ của Viết Quân phát bực rồi tự mình phải làm xuôi cơn giận của mình. Những tên còn lại cũng chỉ biết lắc đầu chán nản nhìn hắn. Có cáu hay chửi nữa cũng thế thôi. Nói với 1 đứa như thế chỉ đâm ra bực cả thằng mình. Xét cho cùng trước giờ cũng toàn là chỉ đâu đánh đấy. Anh em bảo cái gì thì hắn làm theo. Như cái màn khóc lóc sáng nay chẳng hạn. Dụ mãi nó mới làm cho, đấy thực ra cũng là do Khương Duy đã hứa sẽ “biếu” Viết Quân nguyên một bộ đồ dành cho con chó bông mà… lột từ tủ gấu của Minh Phương ra.

Khánh Nam nhìn Viết Quân chằm chằm thở dài ngao ngán.

- Mày không lo nghĩ gì cũng phải.

- Ừ. – Vẫn gọn lỏn.

- Vì bây giờ mày không phải tìm cách làm “đau chân nhẹ” ai nữa nhỉ? – Khánh Nam giả bộ nói vu vơ. Viết Quân quay phắt lại như 1 con robot.

- Mày động vào máy tính của tao đúng không? – Hắn gằn giọng.

- À thì… – Khánh Nam cố kéo dài từ “thì” – thì hôm trước lúc tao sang nhà mày ý… thế rồi trong lúc đợi mày tắm thì tao… ờ thì tao có dùng máy của mày định chơi game. – Khánh Nam vẫn giữ chất giọng “thỏ thẻ” như vàng anh – Xong không hiểu tao… “ấn nhầm” kiểu gì nó lại hiện ra cái trang google mà có cái dòng… gì nhỉ? À những cá…

Cậu chưa kịp nói hết câu thì Viết Quân lao đến.

- Thôi thôi tao biết rồi, biết rồi mà.

- Hai đứa mày đang nói gì đây? – Khương Duy ngu ngơ chen ngang.

- Biến. – Viết Quân 1 tay ẩy Khương Duy, 1 tay bịt chặt mồm Khánh Nam – Suỵt! Tao chỉ nghĩ chứ không dám làm đâu.

- Chậc! Tao với mày anh em chiến hữu bao nhiêu năm thế mà…

- Tao xin lỗi. Đã bảo là chỉ dám nghĩ chứ không dám làm rồi mà. – Viết Quân xị mặt xuống tỏ vẻ có lỗi.

Thấy thế Khánh Nam cũng thôi không dồn thằng bạn vào đường cùng nữa. Thỉnh thoảng chán quá nên mang nó ra trêu cho vui.

Đăng Thành nhìn chằm chằm Viết Quân.

- Vẻ mặt mày hay nhỉ? Nhìn như bọn mẫu giáo đòi kẹo mà không được ý.

- Giá mà tâm hồn nó cũng được ngây thơ trong sáng như các em mẫu giáo thì tốt. – Khánh Nam (lại) nói vu vơ.

- À này… – Trên môi Ngọc Hưng chợt nở một nụ cười rất chi là khó hiểu. – Viết Quân này, giữa mày với Linh Như có chuyện gì à? Ý anh là có bí mật gì ấy. Anh nhớ là lâu lâu rồi thấy hai đứa cứ nói mãi về điều kiện gì đấy để mày giữ 1 bí mật cho nó mà. Đúng không?

- Ờ. – Viết Quân đáp hờ hững rồi lại chuyên tâm xem… quảng cáo đồ ăn.

- Thế bí mật gì? – Tuấn Anh tò mò.

- Thì là bí mật chứ sao. – Hắn đáp mà không buồn để tâm 16 con mắt đang chăm chú vào mình.

- Này… Viết Quân đẹp trai này… – Ngọc Hưng lập tức sán lại bên hắn – Viết Quân đẹp trai, anh bảo cái này… Mấy cái loại bim bim mới này ý mà… chú em có thích không? Tối anh mang sang nhà cho.

- Đúng đúng! Cả bánh trái cây nữa. Mày thích ăn vị gì?

- Tối em mang pizza sang nhà anh nhá.

- Hay là tao mua kem cho?

- Em mới thấy loại kẹo mút ngon cực.

- …

Và 8 đứa, mỗi đứa một kiểu quảng cáo, cứ vây xung quanh Viết Quân. Hắn xoay ghế lại tròn mắt + gãi đầu ngơ ngác hỏi cả lũ.

- Tối nay lại tổ chức gì ở nhà em à?

- À… – Đăng Thành liếc Ngọc Hưng và Bảo Đông – thì là…

- Chú em có thích gì nữa không? Cứ bảo bọn anh rồi lát nữa tan học bọn anh mua cho.

Viết Quân hất mặt về phía màn hình máy tính.

- Em muốn chúng.

- Được rồi, được rồi, không những có mỗi mấy loại bimbim đó mà bọn anh sẽ mua rất nhiều thứ khác nữa cơ. – Đăng Thành đảm bảo là thằng em trai cậu ở nhà cũng chưa bao giờ cậu phải xuống giọng “nịnh nọt” thế này.

- Ừ. – Viết Quân lại quay vào màn hình gõ gõ ấn ấn tiếp – Em thích cả loại kẹo này nữa.

- Được mà.

8 cái ghế được xếp ngay ngắn xung quanh hắn.

- Bọn anh sẽ đáp ứng tất cả, miễn là…miễn là chú em mang cái điều kiện mà Linh Như còn nợ em ra giải quyết chuyện này.

- Chuyện gì cơ? – Viết Quân vẫn giữ vẻ mặt ngu ngơ nhưng kèm theo chút cảnh giác.

- Thì… thì… thì là chuyện bảo Linh Như tham gia Queen&King đấy.

Viết Quân lại gãi đầu gãi tai suy nghĩ 1 lúc ngơ ngẩn. Tự nhiên hôm nay ăn nói ngoan ngoãn, nhẹ nhàng lạ.

- Tại sao em phải mang điều kiện của mình ra cho các anh dùng?

Không trả lời câu hỏi của Viết Quân, chợt Bảo Đông nhìn Khánh Nam và Viết Quân 1 cách nghiêm túc.

- Hai đứa mày chơi thân với nhau cũng lâu rồi phải không? Ít nhất thì cũng phải 3 năm, từ khi anh đến Việt Nam đã thấy thân với nhau rồi.

- Chính xác thì tụi em chơi với nhau khoảng 10 năm rồi.

- Ừm… Vậy anh hỏi thật nhé, trong 2 đứa mày, chỉ có 1 đứa thích Linh Như hay là cả hai?

Hai thằng nhìn nhau, Viết Quân có vẻ mệt mỏi chờ ở Khánh Nam một lời xác nhận lại lần nữa tình cảm của mình. Và Khánh Nam cũng hiểu thế.

- Không! Chỉ có nó thôi(chỉ vào Viết Quân). Em không có gì đâu.

- Ừ, vậy thì tốt.

Và Bảo Đông quay lại thái độ “nịnh hót” của mình nhanh 1 cách chóng mặt khiến cả lũ ngỡ ngàng.

- Thế Viết Quân đáng yêu của anh này, em hãy chịu khó mang điều kiện mà Linh Như đang nợ em ra bắt nó tham gia Queen&King đi nhé. Thế rồi bọn anh sẽ đáp ứng toàn bộ số đồ ăn trên, cả mấy cuốn sách về kinh nghiệm tán gái mà anh và Ngọc Hưng đã tích lũy trong 3 năm qua, kèm theo 1 số ghi chép rất có giá trị của sát thủ tình trường Tuấn Vũ nữa. Bên cạnh đó bọn anh sẽ đảm bảo giúp em và Linh Như thành đôi thành cặp trong thời gian ngắn nhất. Và cuối cùng, ngày mai, em sẽ là người nhảy với Linh Như. Được không nào?

Nhưng cái mặt của Viết Quân vẫn ngơ ngác cùng đôi mắt to tròn đen láy nhìn vơ vẩn rồi gấp cái laptop lại, vươn vai, sau đó là tựa lưng vào ghế… nhắm mắt

ngủ.

- Hôm nay nó làm sao vậy?

- Sao hỏi tao, hỏi Khánh Nam và Khương Duy kìa.

Hai thằng nhìn nhau 1 lúc. Khánh Nam thở dài.

- Trưa nay mày ăn gì chưa?

- Chưa. – Viết Quân tuy nhắm mắt nhưng vẫn đáp lại bằng cái giọng mệt mỏi.

- Sáng nay?

- Chưa.

- Tối qua?

- Chưa.

Khánh Nam chuẩn bị điên tiết.

- Vậy tối qua mấy giờ ngủ?

- 3h sáng.

- Tại sao ngủ muộn? – Khương Duy quát lên.

- Thì tao xem xong 2 đĩa hoạt hình rồi mới đi học bài. Học xong thì 3h sáng. – Viết Quân vẫn đáp đều đều trong khi… ngủ.

- Tao đã bảo mày đừng có xem hoạt hình 1 mình buổi tối cơ mà. Mày mà xem thì làm gì dứt ra nổi? – Khánh Nam cũng quát ầm ầm.

- Đã bảo để chủ nhật sang nhà thằng Nam xem chung cơ mà, sao còn đánh lẻ hả? Mà sao tối qua không ăn gì, sáng nay cũng bỏ bữa? Cả trưa nữa? – Khương Duy tiếp tục hét vào mặt Viết Quân.

Nếu như trong hội, có một người cần được chăm sóc, quan tâm và lo lắng nhất thì chỉ có thể là Viết Quân. Một cái dạng… trẻ con không ra trẻ con, trẻ sơ sinh không ra trẻ sơ sinh. Cứ lơ là là biết ngay. Dì thì về Hàn Quốc. Lâu nay Khương Duy có Minh Phương, Khánh Nam thì cứ bận chuyện đâu đâu nên chẳng ai… quan tâm lo lắng cho Viết Quân cả. Đã thế lại cứ xích mích với Linh Như liên tục. Đâm ra…

- Được rồi. Đứng lên xuống canteen. Nhanh! – Khánh Nam và Khương Duy mỗi thằng 1 bên lôi Viết Quân đứng dậy – Xuống ăn đã rồi thích làm gì thì làm.

- Ơ… – Viết Quân ú ớ loạng choạng.

- Anh Quân – Tuấn Anh vội đỡ lấy Viết Quân – Anh không sao chứ?

- Chóng mặt. – Hắn buông mỗi 1 câu trước khi ngồi phịch xuống ghế ôm lấy đầu.

- Nó đói quá đấy mà. Vẫy mà nãy giờ không nói. Lê Dũng, chạy xuống canteen mang cái gì về đây cho nó. – Đăng Thành ra lệnh.

Lê Dũng vội vàng chạy bổ ra phía cửa và…

RẦM.

Cậu bị cánh cửa đập ngay vào mặt.

- Lê Dũng? – Cả lũ(trừ Viết Quân) lại nháo nhào dồn về phía Lê Dũng – Có sao không?

Và rồi tất cả dồn sự chú ý vào nguyên nhân làm cho Lê Dũng ngã lăn ra sàn.

Linh Như hầm hầm bước vào và đặt 1 túi đồ(to đùng) lên trước mặt Viết Quân và bày các thứ ra, miệng không ngừng kêu ca.

- Em không phải bảo mẫu của anh. Lần sau đừng có kêu em nữa. Đang trong giờ học… Tự nhiên…

Viết Quân gãi đầu gãi tai 1 lúc và vẫn với bộ mặt ngơ ngác… bắt đầu ăn mà chẳng nói năng câu nào, ngoan ngoãn nghe Linh Như cằn nhằn.

Tuấn Anh giơ phần Sandwich còn lại lên trước mặt.

- Tôi không nghĩ là ở canteen trường mình sandwich có kiểu này. Cả phần Viết Quân đang ăn nữa. Cậu kiếm ở đâu ra vậy?

- Handmade.

Nó vẫn đang tất bật bày biện lại mấy thứ đồ ăn trước mặt Viết Quân.

- Vừa vào canteen… tự làm lấy đấy. Tôi đã cố gắng tận dụng tất cả những gì còn lại ở đó rồi. Cái kia(chỉ vào phần Viết Quân đang ăn) là kẹp trứng, còn cái này(chỉ vào tay Tuấn Anh) là kẹp thịt.

Viết Quân vẫn mải miết ăn.

- Nước. – Hắn nhìn nó theo kiểu… em bé nhìn mẹ vậy.

Nó mím chặt môi lại và cố gắng bình tĩnh cắm cái ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho hắn.

- Em nói rồi, em không phải bảo mẫu của anh.

- Ừm… (vẫn ăn bình thường).

8 tên còn lại khoanh tay đứng đằng sau chăm chú… quan sát và bình luận.

- Đúng là không giống bảo mẫu thật. – Khánh Nam xoa cằm.

- Ừ – Khương Duy gật gù – giống mẹ với con hơn.

Và ngay lập tức Khương Duy nhận được một cái nhìn nảy lửa từ Linh Như.

- Anh vừa nói gì cơ?

- À không… sao em biết mà mang mấy cái thứ kia đến? Bọn anh đang định đi mua cái gì cho nó ăn đây.

Linh Như thở dài liếc nhìn Viết Quân (vẫn) đang cặm cụi ăn sang phần sandwich thứ hai rồi giơ màn hình di động ra trước mặt 8 thằng. Trên đó có một dòng chữ vô cùng ngắn gọn và súc tích: “Anh đói lắm!”

= = = = = = = = = =

Linh Như đã bị đuổi về lớp học. Trong phòng còn lại 8 cặp mắt chăm chú nhìn về nơi duy nhất đang phát ra tiếng động lúc này.

- Anh tưởng chúng nó đang giận nhau chứ?

- Ai mà biết? Bọn họ làm lành khi nào anh Nam? – Quốc Trường quay sang Khánh Nam trông chờ 1 lời giải thích.

- Anh cũng chẳng biết.

Và rồi tất cả lại im lặng ngồi đợi… Viết Quân ăn xong. Hắn vẫn từ tốn ăn từng chút một nhưng cuối cùng cũng giải quyết hết cả túi đồ ăn to đùng Linh Như mang đến.

- Ăn xong chưa? – Ngọc Hưng hỏi.

- Rồi. (Vừa nói vừa cầm cốc nước lên).

- Hết đói chưa?

- Rồi. (Bắt đầu uống).

- Thế tỉnh chưa?

- Chưa. (Đặt cốc xuống).

- Sao chưa? – Bảo Đông đang “rạng ngời” thì vội vàng nhăn mặt lại.

- Em buồn ngủ. – Và Viết Quân lại tựa lưng vào ghế.

Đăng Thành thở dài.

- Em trai à, làm ơn thương anh em đồng đội 1 chút đi.

- Thương cái gì cơ? – Hắn hé mắt ra lười biếng.

- Xin chú em đấy, chỉ cần chú em chấp nhận những điều anh nói hồi nãy là được mà.

- Sao em phải chấp nhận hi sinh điều kiện nó nợ em chỉ vì cái tội tự ý hành động của các anh?

Ngọc Hưng chồm đến bên Viết Quân.

- Chú em đã nghe thấy những điều kiện bọn anh đưa ra trao đổi rồi đấy. Rất có lợi cho chú em còn gì?

- Nhưng em không thấy có lợi gì mà. – Chắc do ảnh hưởng của cơn buồn ngủ nên hắn vẫn ăn nói rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn và… ngơ ngác.

- Sao không có lợi? – Ngọc Hưng tự nhiên nói như gắt lên làm Viết Quân giật cả mình. Thấy thế Ngọc Hưng vội vàng vỗ vai xoa dịu phản ứng của hắn như dỗ dành trẻ con.

- Nhưng em không thấy có lợi thật mà. – Hắn tiếp tục gãi đầu nhìn Ngọc Hưng.

- Được rồi – Rút kinh nghiệm từ Ngọc Hưng, Bảo Đông nói hết sức nhỏ nhẹ – thế làm sao mà không có lợi?

- Đồ ăn em tự mua được, còn cái kinh nghiệm tán gái của các anh thì em cũng chẳng cần. Với lại việc giúp nó với em thì nếu không có các anh, em cũng có Khánh Nam mà. Mà nếu như mang điều kiện nó nợ em ra dùng vào cái việc vô bổ này thì đến khi em cần, em biết dùng cái gì? – Viết Quân nói một thôi một hồi rồi… nhắm mắt lại ngủ tiếp.

- Vậy còn việc em nhảy với nó thì sao?

- Em cũng chẳng quan trọng. Dù sao thì Khánh Nam tập với Linh Như cũng quen rồi cơ mà.

8 thằng lại nhìn nhau im lặng suy tư. Và dừng lại ở quyết định… chờ một tia hi vọng mong manh ở Khánh Nam.

- Viết Quân nghe lời mày nhất mà. Mày nói nó cái gì đi chứ.

- Ờ đúng đấy, chú em cố gắng vì tương lai hội mình đi chứ. Hội phó Hội học sinh cơ mà.

- Đi mà anh Nam.

- …

Khánh Nam ngẫm nghĩ 1 lúc rồi nhấc quyển sách trên mặt Viết Quân ra.

- Quân! Nghe lời tao đi.

Viết Quân lại dùng cái bản mặt ngơ ngơ nhìn Khánh Nam chăm chú.

- Nghe lời tao!

*

* *

Một binh đoàn 9 con thú quý hiếm rầm rầm tiến sang 11A1 vào giờ ra chơi sau tiết 1 đầu buổi chiều.

- Làm gì ở đây vậy? – Linh Như hỏi – Lại chuyển sang đây họp “thay đổi không khí” à?

Viết Quân bị cả lũ đẩy lên trước.

- Bọn họ bảo anh nói với em là cái điều kiện em nợ anh ý, bọn họ sẽ dùng để bắt em tham gia Queen&King. – Hắn nói với chất giọng mệt mỏi đều đều, sau khi nói xong và không tham quan tâm Linh Như có hiểu không, Viết Quân ngồi xuống cạnh Việt Thế… ngủ.

Và tiếp theo là hình ảnh cả 8 đứa “bu” quanh Linh Như.

- Nghe này con bé ngây thơ, do em đang nợ Viết Quân 1 điều kiện mà lý do là gì thì anh không quan tâm và cũng không cần biết. Nhưng tóm lại là Viết Quân quyết định rằng, nó muốn em trở thành Queen của cuộc thi lần này.

- Gì cơ?

- Anh biết là cái đầu thông minh của em đủ để hiểu mà. Vậy nhé. Bây giờ thì lên phòng họp Hội học sinh luyện tập. Mau.

Không cần biết Linh Như phản ứng thế nào, nó vẫn bị cả lũ “khiêng” đi ngay lập tức. Tất nhiên là cả Viết Quân cũng thế, ai lại bỏ rơi ân nhân của mình giữa đường đâu chứ?

= = = = = = = = = =

Linh Như ấm ức bắt đầu việc luyện tập trước vẻ hài lòng của tất cả. Khi nãy Đăng Thành đã nói rằng Viết Quân muốn Linh Như trở thành Queen của cuộc thi vì như thế mới đảm bảo Linh Như sẽ cố gắng hết sức. Chứ chỉ bảo nó tham gia cuộc thi thì thể nào nó cũng làm ăn lấy lệ cho xem. Trong khi đó… Viết Quân tiếp tục… ngủ.

Linh Như thừa hiểu 8 tên ranh ma quỷ quyệt này đã giở trò gì đó nên mới “lừa” được Viết Quân như thế. Rõ ràng hắn chẳng hề biết gì ở đây. Và người đáng nghi nhất là Khánh Nam, kẻ duy nhất có thể dễ dàng “sai bảo” Viết Quân cũng như Khương Duy và nó.

Khánh Nam thì thầm nho nhỏ bên tai:

- Đừng có tin tưởng anh trai quá, em gái ạ!

- Mày làm cái gì đấy? – Câu hỏi bất chợt của Lê Dũng làm tất cả dồn sự chú ý về phía Tuấn Anh.

Ngồi cạnh Viết Quân, cùng 1 cái bút và 1 quyển nháp, Tuấn Anh đang hí hoáy ghi ghi chép chép, tô tô vẽ vẽ.

- Làm cái gì đấy?

- Tao đang phân tích một vấn đề quan trọng. – Nói xong Tuấn Anh lại tiếp tục ghi ghi chép chép và thỉnh thoảng ngước lên nhìn vào màn hình máy tính.

Linh Như và Khánh Nam cũng dừng lại chăm chú quan sát.

- Phân tích gì cơ? – Linh Như hỏi.

- À… phân tích vấn đề ở đây có tận 8 người mà anh Quân không nhờ lại nhắn tin cho một người đang ngồi học như cậu ý mà. Lạ thật đấy.

- À à à à… – Cả bọn ngớ ra “à” lên.

- Ngọc Hưng, Bảo Đông, hai chuyện gia kìa, lý giải đi chứ.

Ngọc Hưng và Bảo Đông quay sang nhau thảo luận 1 lúc rồi đưa ra kết luận sau cùng.

- Vấn đề này… “tầm cỡ” quá, chắc phải nhờ đến sát thủ tình trường Tuấn Vũ mới ra.

- Ề…

- Mà sao không hỏi chính cái thằng gây ra vấn đề này ấy? – Đăng Thành đề nghị.

- Không! – Khánh Nam và Khương Duy ngăn lại – Để cho nó ngủ. Nhìn mặt mũi bơ phờ thế kia…

Nhưng đột nhiên Viết Quân cựa quậy và mở mắt ra ngáp dài.

- Sao ầm ĩ thế?

- Không có gì đâu. Cứ ngủ tiếp đi. – Khương Duy xoa đầu thằng bạn.

- Ừ. – Hắn lại ngủ tiếp.

Ngọc Hưng và Bảo Đông quên khuấy mất nhiệm vụ theo dõi quá trình luyện tập của Khánh Nam và Linh Như mà cứ ngồi trầm tư suy nghĩ. Mà khéo vấn đề này đến Tuấn Vũ cũng khó mà lý giải được ý chứ. Do mọi người tập trung vào chuyện khác nên Linh Như quyết định ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Xoay xoay quay quay từ nãy đến giờ. Mệt cả người. Khánh Nam cũng ngồi nhìn Viết Quân mà… ngẫm nghĩ.

Nhưng hình như việc bị đánh thức vừa rồi làm Viết Quân chẳng thể ngủ được nữa. Hắn ngồi thẳng dậy và đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn… “chòng chọc” mọi người.

- Sao ai cũng nhìn mình nhỉ?

Như vớ được chìa khóa của câu hỏi hóc búa, cả lũ con trai vây quanh hắn thì thầm.

- Chúng mày làm lành rồi à?

- Ai ạ?

- Thì mày với nó ấy.

- Chưa ạ!

- Vậy sao lúc nãy lại nhắn tin cho nó?

Viết Quân gãi đầu suy nghĩ 1 lúc.

- Thì khi nào em đói chẳng gọi cho nó.

8 thằng ngã

ngửa, một lý do không thể đơn giản hơn được nữa.

- Hai đứa mày không tập đi? Ngồi đấy làm gì?

- Cái đồ lấy oán báo ân. – Linh Như làu bàu.

- Nhưng thằng Nam nó cứ bắt anh phải theo ý nó chứ.

- Vậy chẳng nhẽ anh Nam bảo cái gì anh cũng phải răm rắp nghe theo à? Hừ! Mà em nói trước, lần sau đói thì đừng có gọi em.

- Nhưng hôm nay anh nhắn tin chứ có gọi đâu?

= = = = = = = = = = =

Theo như ý kiến của Ngọc Hưng và Tuấn Anh thì trang phục ngày mai cứ để họ lo. Mà để hai người này lo thì… kể ra cũng đáng ngại thật.

10 đứa mệt mỏi nhấc balo lên đi xuống lán xe chuẩn bị về nhà. Và vấn đề bây giờ mới thực sự cần lo đây.

Chẳng hiểu Khánh Nam vừa đi vừa ngắm gió ngắm mây hay là ngắm mấy con côn trùng đang bay trên trời mà tự nhiên… đâm rầm phải cái bồn cây bên đường ở chỗ ngã ba. Và kết quả là…RẦM. Một âm thanh “nhẹ nhàng” đến ngỡ ngàng và khiến cho chân cậu xuất hiện một vài vết xước cỡ “nhỏ”… chỉ gây chảy máu… không ít.

- Khánh Nam!

- Mày đi kiểu gì thế hả?

- Em đang nhìn xem trên cây kia có cái gì chứ.

- Anh nhìn cái chân anh trước đi.

Khương Duy đỡ Khánh Nam đứng dậy trong khi Viết Quân giữ cái xe.

- Đứng nổi không đấy?

- Đứng thì đứng được… nhưng tao nghĩ là… đi thì không đi được thì phải.

Vì đã tan học nên cô y tế cũng chẳng còn ở đây, do đó Linh Như đảm nhận nhiệm vụ băng bó lại cái chân cho Khánh Nam. Nhưng chẳng hiểu sao Viết Quân lại cứ nằng nặc để hắn lau sạch máu trên chân Khánh Nam rồi Linh Như thích làm gì thì làm. Điều này lại là một vấn đề nan giản mà Ngọc Hưng và Bảo Đông cần phân tích. Nhưng một vấn đề nan giải hơn rất nhiều đang sờ sờ trước mắt khiến Đăng Thành đau đầu là cuộc thi Queen&King ngày mai… Biết tính sao đây?

Sau nửa tiếng rời khỏi phòng họp thì tất cả đành phải đau khổ quay lại. Đăng Thành cũng không quên dắt Khánh Nam đến trước mặt thày hiệu trưởng với cái chân băng bó kín mít để xin đổi cái tên Hoàng Khánh Nam trong hồ sơ dự thi bằng tên của… Triệu Viết Quân.

Xét cho cùng, Viết Quân cũng không phải một tên đầu đất trong khiêu vũ như Khương Duy nên việc Linh Như tập tành lại cho hắn chẳng vất vả cho lắm. Với lại do ảnh hưởng của việc bị đói cùng với buồn ngủ lúc nãy nên đầu óc của Viết Quân vẫn… mây mây, đâm ra bảo cái gì hắn cũng răm rắp làm theo, ngoan đến độ Khánh Nam và Khương Duy ngỡ ngàng.

Nhưng việc duyệt lần cuối cho đôi khiêu vũ Khương Duy và Minh Phương thì khác. Tuy vẫn giữ một thái độ làm việc nghiêm túc nhưng cả lũ đã phải rất khổ sở để… nhịn cười.

Do không phận sự gì nữa nên trong phòng họp chỉ còn lại Linh Như và Viết Quân “chăm chỉ luyện tập”. Số còn lại đã tản hết ra đi chọn trang phục biểu diễn rồi. Nhưng kể ra có mỗi 2 đứa thì không khí cũng căng thẳng thật. Ngoài việc Linh Như hướng dẫn Viết Quân nhảy ra thì chẳng có gì cả. Chẳng đứa nào nói với đứa nào dù cả hai đều… muốn nói. Nhưng nghĩ lại, vẫn đang giận nhau, nên thôi, nói trước hóa ra mình tự làm lành trước à? Với lại thực ra… cảm giác đứng gần, hay nói cách khác là sát nhau thế này nó cứ… kì kì làm sao ấy. Thỉnh thoảng lại vô tình “chằm chằm” nhìn nhau nữa chứ.

= = = = = = = = = = =

Thật là một buổi tối mệt mỏi.

Sau khi về nhà thay đồng phục thì Viết Quân vội vội vàng vàng sang nhà Khánh Nam để… ăn tối và tiếp tục tập tành với Linh Như. Ngoài chuyện đó ra thì chẳng cần lo chuyện gì nữa. Chuyện quần áo đã bảo để Ngọc Hưng và Tuấn Anh lo rồi mà. Theo lệnh của Khánh Nam thì tối nay Viết Quân cũng sẽ ngủ ở đây luôn, tránh trường hợp hắn lại xem hoạt hình và đi ngủ muộn như hôm qua.

Ngồi xem được 1 lúc thì Khánh Nam chán nên… đi ngủ, tất nhiên là không quên dặn Linh Như “phải cho” Viết Quân đi ngủ đúng giờ rồi.

- Em nói rồi, em không phải bảo mẫu của anh ấy.

- Như nhau cả thôi.

Hai đứa vẫn tiếp tục khiêu vũ trong im lặng… và căng thẳng cho đến khi Khánh Nam lết ra và quát ầm ầm lên.

- Tao bảo mày 10h phải đi ngủ cơ mà.

Trong khi Viết Quân đã phải trèo lên giường nằm cạnh Khánh Nam và cuộn tròn trong chăn thì ở ngoài kia, nhịp sống vẫn rất… sôi động.

Đăng Thành cứ đi qua đi lại trước gương ngắm ngắm nghía nghía và tập đi tập lại cái kịch bản dẫn chương trình ngày mai. Mọi chuyện sẽ không quá quan trọng đến nỗi như thế nếu như Đăng Thành không muốn câu thêm ít fans nữa ở cuộc thi ngày mai.

Ngọc Hưng, Bảo Đông và Tuấn Anh vẫn đang cãi nhau tưng bừng xem ngày mai Linh Như và Viết Quân sẽ mặc bộ đồ nào cho hợp trong một đống đồ 3 người vừa lựa chọn hồi chiều.

Quốc Trường và Lê Dũng đã phân chia xong nhiệm vụ xem ai quay đôi này, ai quay đôi kia. Hai thằng chịu trách nhiệm quay camera mà, tối nay chỉ lo xem xét kiểm tra lại cái máy thôi.

Khương Duy và Minh Phương vẫn còn cố tập tành vớt vát để tránh nhảy bình bịch vào chân nhau nữa.

Tuấn Vũ và Mai Chi thì đang vào khâu chọn lựa quần áo rồi. Vấn đề nhảy nhót không cần bàn cãi.

Việt Thế và Hoài Trang cũng đang đu đưa ở vũ trường trước con mắt của Việt Tú. Hoài Trang phát bực vì thái độ bất hợp tác của Việt Thế. Cậu ta tỏ cái vẻ thờ ơ đến mức khó chịu và cứ răm rắp nhảy theo những gì Hoài Trang muốn. Thật là bực mình.

*

* *

Con gái chúa lâu la. Viết Quân cứ nghĩ Linh Như là ngoại lệ cơ nhưng thực tế thì chẳng phải vậy. Hắn và Khánh Nam đã giục ầm ầm cả tiếng đồng hồ mà nó vẫn chưa trang điểm xong cái mặt và kẹp được mấy cái tóc lên.

- Nhanh lên, con rùa. – Khánh Nam quát.

- Nhanh lên đi, em muốn Ngọc Hưng xé xác chúng ta ra không?

Sau khi nghe 2 chữ “từ từ” vọng ra từ phòng Linh Như đúng 17 lần, Khánh Nam quyết định… xông vào. Và cảnh tượng Khánh Nam và Viết Quân nhìn thấy khiến cả hai chỉ muốn kiếm cái gì đấy nên cho nó 1 trận. Lý do rất đơn giản: Nó đang đu đưa trên ghế cùng một chiếc mặt nạ trên mặt, đầu tóc cũng hoàn chỉnh, quần áo cũng xong xuôi và tay đang cầm một… quyển truyện tranh.

Khánh Nam hậm hực lôi xềnh xệch nó ra xe mà không dám làm gì vì sắp đến giờ diễn. Việc duy nhất cậu có thể làm lúc này là cằn nhằn. Còn việc duy nhất Viết Quân có thể làm là… thỉnh thoảng quay sang tò mò nhìn nó.

- 2! Khương Duy xuống chỗ Minh Phương rồi à? – Linh Như nhảy bổ vào phòng, đằng sau là bản mặt hết sức khó chịu của Viết Quân và Khánh Nam.

- Bỏ mặt nạ ra đi cô em, cho các anh đây xem mặt cô em cái nào. Nhìn qua có vẻ xinh đấy nhỉ? Bỏ mặt nạ ra đi.

- Thôi khỏi. – Nó xua tay – Em mà bỏ mặt nạ ra sợ Ngọc Hưng và Bảo Đông lại về quy ẩn giang hồ quên hết sự đời… chỉ biết mình em ấy chứ.

- Thôi anh xin cô, “Đã đến lúc em nên tự soi trước gương Và soi thật lâu nhé em”. – Ngọc Hưng ngẫu hứng hát luôn mấy câu trong Talk to you.

- Ai biết trước được gì đâu chứ. Trang phục đâu, sắp đến giờ diễn rồi.

- À… trang phục. Chắc khoảng 5 phút nữa thằng Tuấn Anh mang đến đấy.

- Này, sao nhìn anh bình thản thế? Còn có 7 phút nữa thôi đấy.

- Cứ từ từ thong thả đi cô em. Anh đảm bảo là vẫn kịp.

Trong lúc nó bắt buộc phải ngồi im một chỗ mà đợi Tuấn Anh thì mấy tên kia cứ túm tụm lại một chỗ mà bạn luận chuyện gì đó “mờ ám”, thỉnh thoảng lại nhìn ngó về phía nó đang ngồi.

Cuối cùng thì Tuấn Anh cũng rầm rầm chạy vào khi chỉ còn chưa đầy 2 phút là cuộc thi bắt đầu.

- Tôi bị kẹt xe. Đây, thay đi.

Đăng Thành đã nháo nhào chạy xuống chỗ sân khấu từ trước, mấy tên kia cũng chạy biến đi, nói là đi tranh chỗ. Mà rõ ràng Hội học sinh được ưu tiên lúc nào chẳng ở hàng ghế đầu tiên?

Do thời gian gấp gáp nên nó cũng chỉ kịp chui vào bộ váy chứ cũng không kịp ngắm nghía gì cả. Đầu tiên sẽ là một điệu Samba. Viết Quân vẫn đứng đợi bên ngoài và cố gắng để không nhìn vào nó chằm chằm.

- Mình xuống thôi.

- Ừ… ừm…

Viết Quân chìa tay ra trước mặt Linh Như. Một cảm giác là lạ.

= = = = = = = = = = = =

Có vẻ như tất cả đã tập trung đông đủ. Nó cũng chẳng hiểu sao mọi người cứ tròn mắt nhìn mình, hoặc cũng có thể là đang nhìn bộ váy nó mặc…

- Sao họ cứ nhìn em vậy?

- Anh cũng chẳng biết.

Tuấn Vũ búng tai nó 1 phát.

- Nhìn em hay cực.

- Hay á?

- À… ý anh là xinh cực.

- Đúng rồi, xinh cực. – Mai Chi cũng hùa theo. – Trông giống búp bê. Tất nhiên là nếu như em mặc 1 bộ váy khác. Chị cá là hội Ngọc Hưng đã chọn cái váy này đúng không?

- Vâng! Và em còn chưa kịp nhìn xem nó như thế nào nữa cơ.

- Không sao, vẫn xinh mà.

Tuấn Vũ cứ khen lấy khen để, cộng thêm “ánh mắt nồng nàn” (theo như Viết Quân tưởng tượng thì là thế) nên tự nhiên Viết Quân cứ nắm chặt lấy tay nó lôi về phía mình.

- Viết Quân?

- Ừ?

- Tay em…

- Sao chứ? – giọng hắn có vẻ gắt gỏng.

- Đau.

- À ừ…

Viết Quân ngượng nghịu nới lỏng tay ra 1 chút nhưng vẫn đảm bảo để Linh Như đứng sát bên mình và tránh xa Tuấn Vũ.

- Đến giờ rồi, chuẩn bị nhé. – giọng Đăng Thành oang oang ngoài cửa, không quên kèm theo 1 cái nháy mắt cho 2 đứa và 1 cái nhìn toàn diện từ đầu đến chân… Linh Như làm cho nó tự nhiên đỏ bừng mặt và giật giật tay VQ.

- Viết Quân, nói cho em biết em đang mặc cái gì vậy?

Hỏi xong nó mới thấy rằng mình thật ngu ngốc. Và nó đảm bảo đây là câu hỏi điên rồ nhất từ khi nó sinh ra đến giờ. Sao lại có thể hỏi một thằng con trai, và nhất là Ji Hoo câu đó cơ chứ. Trời ơi! Tôi đang mặc cái gì trên người thế này?

- Huh? – Viết Quân quay lại nhìn nó 1 lúc rồi cười toe toét – Em cứ tưởng tượng đang mặc… đồ tắm loại kín đáo nhất có thể là được.

= = = = = = = = = = =

Trong khi chờ đến lượt mình biểu diễn, hai đứa ngoài việc ngồi yên ở ghế ra thì chẳng biết làm gì. Khương Duy cứ đi qua đi lại, đi qua đi lại. Nhìn cậu hôm nay chững chạc hẳn. Không hiểu sao cũng mặc đồ như nhau mà nhìn Khương Duy thì người lớn mà mặt mũi Viết Quân vẫn búng ra sữa nữa.

- Sao mọi người vẫn liếc nhìn em nhỉ? Em thấy chị Hoài Trang “mát mẻ” hơn em mà.

- Vì nhìn em đặc biệt. Thật đấy. Anh cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Nhìn em rất khác… Có lẽ chỉ thay đổi kiểu tóc cũng làm thay đổi bao nhiêu thứ khác. Với lại cái mặt nạ… nó công nhận là gây thêm sự bí ẩn thật…

- Hình như chẳng ai chọn Samba thì phải.

- Ừm… Thật ra nếu anh tham gia ngay từ đầu anh cũng chẳng chọn Samba đâu.

- Sao lại thế?

- Anh thấy Samba khó nhảy hơn mấy cái kia. Chẳng hiểu sao lại thế nữa.

- Vậy sao anh Nam lại chọn Samba?

- Bởi vì chẳng hiểu sao nó chỉ nhảy đẹp được

mỗi điệu đó nữa cơ. Em có biết tại sao bọn nó lại giành việc chọn đồ không? – Viết Quân tự nhiên cười.

- Vì?

- Tại bọn nó bảo… nhìn dáng em chuẩn, nên việc chọn đồ bọn nó nên làm, để đảm bảo 1 bộ đồ giúp em… thể hiện được lợi thế về hình thể.

- Gì? – Linh Như trợn mắt nhìn sang Viết Quân.

- Anh vô tội mà, anh có đi chọn đâu, em trách bọn nó ấy chứ.

Nó bắt đầu nhìn lại bộ váy đen mình đang mặc.

- Em nên tạ ơn trời vì chúng nó đã cố gắng hết sức để khi em xoay thì váy không bị… tung lên rồi. Từ đầu chúng nó định để em mặc cái kiểu váy có một đống tua rua bên ngoài ấy.

Mọi người vẫn ầm ĩ nên hai đứa cũng chẳng biết có ai chú ý đến mình hay không nữa. Không khí im lặng vẫn diễn ra, và đặc biệt là… Viết Quân vẫn chưa chịu bỏ tay nó ra… chỉ vì Tuấn Vũ còn đang đứng kia.

- Anh bỏ tay em ra được không?

Viết Quân nhìn lên như tìm lý do.

- Em muốn… buộc lại cái nơ ở đôi giày. Hình như nó hơi lỏng. Nhỡ lúc nhảy lên…

- Để anh buộc cho. Anh cũng thấy đoạn đấy… nguy hiểm quá. Nhưng chắc chắn… anh sẽ đỡ được em.

Viết Quân “đã chịu” buông tay nó ra và cúi xuống buộc lại 2 cái nơ dưới chân cho nó.

- Được chưa?

- Rồi.

Viết Quân đang định đứng lên thì một bàn tay chìa ra trước mặt. Hắn tròn mắt nhìn một cách ngơ ngác rồi mìm cười nắm lấy tay Linh Như. Vừa lúc đó thì Đăng Thành (lại) chạy ầm ầm vào.

- Đến hai đứa rồi. – Và lần này cậu cũng không quên dành 1 nụ cười đầy ẩn ý cho hai bàn tay đang đan chặt vào nhau kia.

Tuấn Vũ và Mai Chi khoanh tay đứng ở cửa nhìn vào chép miệng.

- Anh cá là anh đã có đầy đủ cơ sở để trả lời những vấn đề nan giải đã làm cho thằng Hưng mất ngủ cả tối qua.

= = = = = = = = = =

Có vẻ chỉ cần không khí giữa hai đứa được cải thiện thì điệu nhảy cũng nhờ đó mà đi lên.

- Vâng! Cuối cùng là cặp đôi đến từ Hội học sinh mang MS 15: Triệu Viết Quân và Trần Trịnh Linh Như cùng vũ điệu Samba trên nền nhạc Whenever Wherever – giọng Đăng Thành tỏ ra đầy phấn khích.

Những tiếng cổ vũ bắt đầu rộ lên từ hàng ghế khán giả mà chắc chắn không thể nào thiếu những tên đầu xỏ của Hội học sinh.

Hai đứa đứng đối diện nhau trong tư thế cúi đầu xuống đợi nhạc.

- Em đừng để ý đến bộ váy nữa, sẽ không sao đâu. Thật đấy. Nó cũng đúng phong cách Samba mà. Đừng nghĩ đến nó nữa. Mình sẽ cố gắng chiến thắng nhé!

Viết Quân vừa dứt lời thì những tiếng trống cất lên cùng những nốt nhạc sôi động của thể loại Latin. Cả hai vội vàng giật lùi ra đằng sau bắt đầu những nhịp chân đầu tiên. Quả thật cho đến bây giờ cả hai mới nhận ra Whenever Wherever sôi động và thôi thúc bước chân người ta đến mức nào.

Lucky you were born that far away so

We could both make fun of distance

Lucky that I love a foreign land for

The lucky fact of your existence

Baby I would climb the Andes solely

To count the freckles on your body

Never could imagine there were only

Ten Million ways to love somebody

Le ro lo le lo le, Le ro lo le lo le

Can’t you see

I’m at your feet

Whenever, wherever

We’re meant to be together

I’ll be there and you’ll be near

And that’s the deal my dear

Thereover, hereunder

You’ll never have to wonder

We can always play by ear

But that’s the deal my dear

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu

Hai ta vẫn ở bên nhau

Em cùng chàng

Hứa với nhau thế nhé

Ngay giờ đây

Chàng sẽ không bao giờ còn ngạc nhiên

Hai ta có thể nghe được tiếng

Hứa với nhau như thế nhé.

Tiếng nhạc Latin vẫn sôi động thúc giục bên tai. Những động tác lắc hông và xoay người được kết hợp nhịp nhàng, nhuần nhuyễn.

- Hai đứa nó nhảy còn “kết” hơn mày hôm trước Nam ạ!

- Dù sao thằng Quân cũng là học trò giỏi nhất trong 3 đứa em mà anh.

- Nhưng hôm qua em thấy họ nhảy chán lắm mà. – Tuấn Anh bình phẩm.

- Hôm qua chứ có phải hôm nay đâu?

- Công nhận nhìn bốc thật đấy. – Ngọc Hưng cũng lắc mạnh người theo nhạc.

Vừa hoàn thành phần biểu diễn tự chọn, cả hai đã bị Tuấn Anh “túm cổ” lôi về phòng.

- Thay đồ đi, bây giờ chuẩn bị cho điệu Waltz.

Linh Như còn đứng xoi mói bộ váy 1 lúc lâu. Tên Tuấn Anh đã kịp chạy biến từ lúc nào ngay sau khi ấn bộ váy vào tay nó và một bộ đồ khác vào tay VQ. Cũng may lần này là một chiếc váy dài vai trần, đuôi váy chấm đất nhưng đằng trước lại ngắn tới đầu gối. Nó đã ước gì cái váy này màu trắng thay vì màu xanh nhạt của nước biển.

Viết Quân thay đồ xong rồi. Nhanh gớm. Kể ra thì nhìn hắn cũng… bảnh đấy chứ. Lần này là áo gile thay vì cái áo bó sát người hồi nãy.

- Em thay đồ đi. Anh thấy nó đẹp mà.

- Vâng!

Trong nửa tiếng chờ đợi phần thi tiếp theo, hai đứa tập lại lần nữa. Thực ra thì Viết Quân chưa nhớ hết các động tác. Dù sao biểu diễn điệu Samba thành công như vừa rồi cũng có thể coi là nỗ lực lớn của hắn rồi, cũng có lạc một vài nhịp nhưng vẫn theo kịp. Đôi Tuấn Vũ – Mai Chi nhảy Pasodoble, Khương Duy – Minh Phương chọn Tango còn Việt Thế – Hoài Trang là Chachacha.

- Em bỏ mặt nạ ra một chút đi. – Viết Quân bắt đầu nhìn chằm chằm cái mặt nạ của nó.

- Bỏ ra làm gì?

- Ừm… tại anh chỉ tò mò nhìn em hôm nay như thế nào thôi mà.

- Hmm… rồi sẽ đến lúc mà.

= = = = = = = = = = =

Bởi vì sân khấu không rộng tới mức đủ chỗ cho 15 đôi nhảy cùng 1 lúc nên chia làm hai lần nhưng tất cả cùng thể hiện một điệu Waltz nhẹ nhàng lẫn trong tiếng nhạc “A time for us”.

Đang chú tâm vào điệu nhạc, chợt Viết Quân “thì thầm” bên tai nó khi ánh mắt chạm nhau.

- Anh muốn có câu trả lời vào sinh nhật của Khương Duy. Có được không?

- Câu trả lời?

- Ừ…

Khi Viết Quân kéo Linh Như ngả vào vòng tay mình cũng là khi tiếng nhạc kết thúc và những tràng pháo tay rào rào vang lên.

- Câu trả lời gì cơ? – Nó tiếp tục hỏi khi cả hai lui vào sau cánh gà.

Viết Quân thong thả ngồi xuống cái ghế và ra hiệu cho nó ngồi bên cạnh. Thực ra thì chẳng cần ra hiệu thì nó cũng tự ngồi thôi.

- Em nghĩ anh dễ dàng “biếu không” cho thằng Nam cái điều kiện mà em nợ anh sao?

Linh Như nhìn Viết Quân ngờ ngợ.

- Anh ấy đã… bán đứng em chuyện gì sao?

- Ừ…

- Chuyện gì vậy?

Viết Quân thở ra nhè nhẹ.

- Về chuyện… tối hôm ấy cái máy MP3 đã hết pin, em cũng đã nghe thấy toàn bộ những gì anh nói nhưng vẫn giả vờ nghe nhạc.

“Khánh Nam chết tiệt! Bán đứng mình hết lần này đến lần khác!”

- Anh có thể có câu trả lời của em vào sinh nhật Khương Duy không? Từ hôm ấy đến giờ… anh biết em cũng đã suy nghĩ kĩ… và bây giờ em cần thời gian để chuẩn bị “tâm lý” cho câu trả lời. Ngọc Hưng bảo anh thế. Vì vậy anh sẽ đợi đến sinh nhật Khương Duy. Cũng sắp rồi mà. Được không? Thực ra thì a…

- Viết Quân!

Viết Quân đang nói giở thì Hoài Trang từ đâu nhảy bổ vào xen giữa hai đứa.

- Anh Quân, tại đang đợi giám khảo tổng kết điểm nên anh Thành bảo có thể khiêu vũ như để giao lưu với nhau đấy. Anh nhảy cùng em đi.

- Hoài Trang, anh đang bận.

- Đi mà.

Hoài Trang nhất quyết lôi Viết Quân đi bằng được. Hắn ngoái nhìn nó ú ớ rồi vội vàng quay tìm Tuấn Vũ ngay lập tức. Tuấn Vũ như hiểu ý nhếch mép cười… đểu rồi từ từ bước đến gần Linh Như. Viết Quân muốn hất tay Hoài Trang ra lắm… Nhưng đã tới sân khấu rồi còn đâu.

Nhưng có vẻ Tuấn Vũ cũng là một kẻ… chậm chân. Việt Thế đã đứng chắn trước mặt và không quên… mỉm cười nhăn nhở như người… chiến thắng với cậu. Tuấn Vũ chỉ còn biết đứng tròn mắt nhìn Việt Thế đưa tay ra mời Linh Như và cố nghĩ xem cái thằng bé lắm mưu nhiều kế hơn cả Khánh Nam này định giở trò gì.

- Anh có thể mời em một điệu được không?

= = = = = = = = = = =

Linh Như đang ngơ ngác khi Viết Quân bị Hoài Trang tóm đi thì tự nhiên Việt Thế xuất hiện rất đột ngột bên cạnh nó.

“Viết Quân, để tôi cho cậu ghen đến chết thì thôi .” – Việt Thế kiên nhẫn đợi Linh Như nắm lấy tay mình.

Và cậu cũng đợi được.

“Viết Quân, tôi sẽ biến cậu và con cáo kia thành không khí khi tôi và Linh Như xuất hiện trên sân khấu nhé. Khánh Nam, cứ chống mắt lên mà xem Việt Thế này hơn cậu như thế nào.”

Sự xuất hiện của Việt Thế và Linh Như trên sân khấu ngay lập tức đã làm Khánh Nam nhìn như muốn rơi cả hai con mắt ra ngoài.

“Cái thằng hỗn láo kia định giở trò gì trên đấy vậy?”

Sân khấu không phải chỉ có duy nhất hai đôi đang nhảy lúc này, cũng còn một số đôi khác nữa. Nhưng sự chú ý của Viết Quân chỉ dồn cho cái thằng ranh đang đưa tay ôm chặt Linh Như của hắn. Đã thế, hai đứa nó nhảy nhót tươi cười hớn hở như không có mặt hắn ở đây vậy.

“Việt Thế chết tiệt! Rõ ràng nó cố ý nhìn sang đây rồi càng ôm chặt Linh Như trêu tức mình mà.”

- Anh đừng trêu Viết Quân nữa. Mặt anh ấy nhìn có vẻ tức tối lắm rồi kìa.

- Kệ chứ. – Việt Thế cố gắng dẫn dắt Linh Như đến sát đôi Viết Quân – Hoài Trang, cả hai cũng không quên nói cười vui vẻ.

Nhạc bỗng nhiên ngừng khoảng 10s rồi đổi từ “No more” sang “Rhythm of the Rain”, Việt Thế và Linh Như cũng chuyển từ Chachacha sang Tango một cách nhanh chóng. Viết Quân và Hoài Trang cũng vậy. Nhưng bây giờ không hiểu sao Việt Thế lại muốn di chuyển ra xa Hoài Trang.

- Em nhảy cũng không tồi nhỉ?

- Anh đang khen hay chê đây?

- Chê nếu so với những gì được học, còn khen so với 2 năm trước. – Việt Thế cười đầy ẩn ý.

- 2 năm trước? – Linh Như nhíu mày – Anh biết em từ hai năm trước?

- Ừ.

- Vậy… vậy… vậy anh là cái tên đã nhảy vào chân em đúng không?

- Thì em cũng thế mà.

- Nhưng thầy Ignaty bảo anh đã theo gia đình sang Na Uy cơ mà…

- Thì khoảng cuối năm nay anh mới đi. Thế nào? Chúng ta còn nợ nhau 1 cuộc tranh tài đúng không nhỉ? Hôm Haloween em đã không đến bữa tiệc của thày Ignaty mà.

- Hôm đấy em cứ nghĩ anh sang Na Uy rồi nên không thi thố gì nữa…

- Vậy hôm nay chúng ta sẽ thi nhé. Em thấy thế nào?

- Em thì không sao – Nó cười – Em chỉ lo thời gian h

/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status