Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 56

/60


- Mẹ! Tại sao em lại nằm trên giường suốt ngày như thế?

- Vì em đang bị ốm.

- Vậy tại sao con lại không bị ốm? Con và em là anh em sinh đôi cơ mà.

- Vì em ốm thay cả phần con rồi.

- Tại sao em lại ốm thay cả phần con?

- Vì em muốn con luôn luôn khỏe mạnh nên đã chịu ốm thay con.

- Con không muốn như thế. Mẹ bảo em đổi ốm cho con đi. Em cứ nằm mãi như thế, sẽ rất mệt.

- Không mà… Em không đổi mà… – Tiếng đứa bé gái phát ra yếu ớt và mệt mỏi ở trên giường – Không đổi mà.

- Phải đổi! Anh là anh mà. – đứa bé trai hét lên không chịu.

- Bon! Nghe mẹ nói này. Vì em đã ốm thay phần con nên em rất yếu. Con là anh, không được bắt nạt em, không được chọc em khóc. Và còn phải bảo vệ em nữa. Con rõ chưa nào?

- Ba! Tại sao mẹ và em lại phải đi tới đó? Nơi đó rất xa. Và còn rất xấu nữa.

- Vì… ba là một người không tốt.

- Tại sao ba lại là một người không tốt?

- Con còn nhỏ. Con không thể hiểu được.

- Nhưng con và em là sinh đôi mà. Mẹ bảo sinh đôi thì không thể tách ra được. Vậy tại sao con lại ở lại đây?

- Vì… em đi đến đó thay cả phần con rồi.

= = = = = = = = =

- Ba nói đi! Nếu người đi cùng mẹ là con, nếu là con thì em và mẹ đã không chết. Phải không ba? Nếu là con đi, thì đã không như thế.

- Bon…

- Tại sao lúc nào cũng bắt em phải chịu thiệt? Tại sao người đó không phải là con? Tại sao lại thế hả ba? Sao lúc nào con cũng được ưu tiên nhiều hơn cả? Con không cần điều đó. Con có thể ốm. Con có thể đi cùng mẹ. Con cũng có thể chết. Miễn là mẹ còn sống. Miễn là em còn sống.

- Bon! Con không được nói như thế. Con cần phải sống tốt. Sống cho mẹ, cho em… bởi vì… em đã chấp nhận đánh đổi thay phần con rồi…

= = = = = = = = = = =

- Mẹ! Nếu mẹ sinh ra hai anh em con trên thế gian này… chỉ để con đứng nhìn em phải chết… thì thà mẹ đừng sinh con ra nữa. Một lần đã là quá đủ. Tại sao mẹ lại trả em về rồi lại mang em đi một lần nữa? Nếu biết trước như thế này, tại sao mẹ còn sinh ra con? Tại sao còn sinh ra em?

= = = = = = = = = = = =

what if

tomorrow never comes?

what if

I never get to say goodbye

or give you a big hug?

what if

I never get to say I’m sorry or I love U?

because

what

if tomorrow never comes?

Anh có biết không? Chuyện giữa hai chúng ta… cũng như những vần thơ của If one day… vậy. Không có mở đầu… và cũng không có kết thúc…

= = = = = = = = = =

Cuối cùng anh cũng đã biết… tại sao tình yêu giữa Yoojin và Junsang trong Winter Sonata có thể gìn giữ vô điều kiện trong suốt 10 năm như thế… Cũng biết tại sao Bella chấp nhận đánh đổi cuộc sống con người để trở thành ma cà rồng ở bên Edward mãi mãi như thế…

10 năm có là gì? Thế giới của anh có là gì… nếu anh tồn tại… mà không hề còn em?

Việt Nam những ngày không còn nắng…

Trời lại mưa tầm tã… Mưa xối xả! Mưa như trút nước! Và Linh Như không hề có nhà. Nó đã đi ra ngoài từ rất sớm, từ khi trời còn chưa đổ mưa.

Một buổi sáng chủ nhật thật tồi tệ cho những ai đã có một kế hoạch đi chơi vui vẻ, và chẳng hề hấn gì cho những người không hề có dự định gì ngoài việc ăn và ngủ, relax hay học bài.

Nhưng nắng hay mưa thì vẫn có cái thú của nó mà. Chứ nếu không, tạo hóa sinh ra cả 2 làm gì cơ chứ?

Tối qua Viết Quân lại ngủ muộn. Còn bao nhiêu tài liệu cậu cần nghiên cứu cho kế hoạch lâu dài của mình cứ chất đống. Đã 8h sáng. Nó chưa phải giờ thích hợp để cậu đón bình minh, nếu như…

Kính coong…

Kính coong kính coong…

Chuông cổng reo từng hồi liên tùng tục mãi không thôi. Bình thường đợi lâu thế mà không có người ra mở thì đáng nhẽ vị khách kia phải từ bỏ ý định nhấn chuông tiếp từ lâu rồi chứ nhỉ? Nhưng mặc dù cái chuông vẫn tiếp tục kêu liên hồi thì Viết Quân cũng không dứt được giấc mơ của mình. Cậu chụp cái gối lên đầu rồi ngủ tiếp.

Kính coong kính coong…

Chuông vẫn kêu liên hồi hơn 15 phút rồi mà không có dấu hiệu kết thúc. Những tiếng chuông thư thái chứ không hề tỏ vẻ sốt ruột, cáu giận.

Nhưng Viết Quân thì đã bắt đầu tức. Cậu giật mạnh tấm rèm cửa để nhìn ra phía cổng xem đứa nào to gan dám mạo phạm giấc ngủ của mình. Thế nhưng… chính cái đứa to gan ấy lại khiến cậu phải bổ nháo bổ nhào xuống tầng mở cổng mà còn chưa kịp mặc quần áo cho hẳn hoi, hoặc chí ít là để có thể tự nhiên đứng trước mặt 1 đứa con gái.

Ngoài màn mưa tầm tã kia, là Linh Như với 1 chiếc ô đang xòe rộng trên tay.

- Sao em không gọi điện trước chứ? Nếu biết là em đến thì anh đã ra ngay chứ không để em đứng tận 15 phút thế này… – Viết Quân làu bàu trách móc.

Linh Như hơi đỏ mặt quay sang 1 bên tránh Viết Quân.

- Em vào đi, sao còn đứng đấy? – Viết Quân vội vã kéo Linh Như vào bên trong cổng và đóng lại như cũ, không quên ngó nghiêng xem đằng sau còn đứa nào bám đuôi không.

Linh Như vẫn cầm ô và đứng im tại chỗ, không nhìn cậu lần nào, mặc cho cậu đang đầu trần dưới trời mưa.

- Em bị sao thế? Nãy giờ chẳng chịu nhìn anh lấy 1 lần. Lại còn tự nhiên xuất hiện nữa chứ.

- Trước khi muốn người khác nhìn anh thì anh nên… nhìn lại mình đi.

Viết Quân bắt đầu cảm thấy… trống vắng… Cậu hét ầm lên.

- Em quay ngay mặt đi cho anh! Nhắm mắt lại!

Viết Quân lao như tên lửa vào trong nhà và biến mất tăm. Linh Như không có hứng thú quan tâm xem cậu biến theo đường nào nữa. Chắc là đã chui xuống đất cho đỡ xấu hổ rồi cũng nên. Đồ con trai vô ý.

Linh Như mắc cái ô lên mắc rồi xếp đôi giày của mình ngay ngắn ở ngoài cửa.

Nhà Viết Quân vẫn gọn gàng y như… lần cuối cùng nó đến đây, không có lấy 1 sự xáo trộn. Và tất nhiên, cũng sạch sẽ không dính lấy 1 hạt bụi. Chắc là dạo này chăm chỉ dọn dẹp.

Trong khi chờ Viết Quân đang đào hố để chui xuống rồi lại đào hố để chui lên thì Linh Như vào bếp, tự vẽ vời ra một vài món ăn nhẹ cho buổi sáng cùng với ly sữa để sẵn trên bàn cho cậu.

Nửa tiếng sau… Viết Quân thò mặt xuống ngập ngừng, đầu tóc đã gọn gàng, mặt mày sạch sẽ, áo quần nghiêm chỉnh.

- Hì!

- Em cười cái gì mà cười? – Viết Quân gắt.

- Chẳng cười cái gì cả. Ăn sáng này. Hì hì!

Viết Quân ngồi vào bàn trong khi mặt mũi đỏ ửng.

- Sao tự nhiên sáng nay lại đến đây? Còn có hứng đi 1 mình nữa chứ. Hay là Khánh Nam đi vắng, Mark Bremmer có việc bận nên hai người họ gửi tạm em ở chỗ anh rồi chút nữa qua đón?

- Không…

- Thế thì sao? Hay là Khánh Nam và Khương Duy lại hẹn ăn uống gì đấy ở nhà anh và em đến trước à?

- Không…

- Vậy… – Viết Quân đang định tiếp tục thì Linh Như cắt ngang và nhìn thẳng vào mắt cậu.

- Tại sao anh không nghĩ em đến đây một mình và không có một ai cả nữa được nhỉ?

- Vì… đơn giản là em chưa bao giờ làm thế. Sẽ chẳng có lý do gì để em lại tự nhiên muốn một mình đến đây đâu. Lúc nào em cũng tìm cách tránh anh mà. – giọng Viết Quân hơi buồn bã.

Linh Như rút điện thoại ra khỏi túi, tắt nguồn rồi đẩy sang bên chỗ Viết Quân.

- Anh cầm lấy đi. Để đảm bảo… trong ngày hôm nay sẽ không có ai gọi điện đến tìm em và cũng không có ai biết em ở đây. Hệ thống định vị trên di động của em đã được vô hiệu hóa rồi.

Viết Quân cầm điện thoại lên nhìn Linh Như khó hiểu.

- Ý em là gì?

- Em chỉ muốn biết… 1 đôi yêu nhau thì có thể làm những gì trong vòng 1 ngày thôi. Chúng ta… hãy hẹn hò trong ngày hôm nay nhé!

*

Viết Quân hơi khựng lại, quên cả việc nhai miếng bánh mì trong miệng. Nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại thể trạng bình thường.

- Em vừa nói gì cơ?

- Anh không nghe nhầm chữ nào đâu. Em nghiêm túc đấy.

Viết Quân thôi không nhìn Linh Như nữa mà nhìn xuống cốc sữa dưới bàn rồi từ tốn cầm lên uống mà không để lộ chút biểu cảm nào.

- Anh có nghe em nói gì không đấy?

- …

- Viết Quân!

- Tại sao em lại muốn như vậy? Mấy hôm trước em còn có ý tránh anh cơ mà.

- Em không có lý do. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa.

- Vậy sao em không thể kéo dài thời gian ra qua cái 1 ngày ấy nhỉ? Trên danh nghĩa hiện giờ ở trường thì chúng ta vẫn đang là một đôi.

- Ai mà biết được ngày mai sẽ thế nào cơ chứ? Em cần ngày hôm nay đã.

- Nếu anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ… em sẽ ra hạn thêm chứ?

- Cái đó… còn phải xem đã. Kế hoạch hẹn hò… sẽ là do anh sắp xếp.

Viết Quân vẫn nhìn Linh Như tỏ ý nghi ngờ rồi nhìn ra ngoài trời ngày càng mưa lớn.

- Em… làm Tiramisu nhé. Hôm nay trời mưa thế này… không thể ra ngoài rồi.

- Tiramisu?

- Ừm… Không phải nó mang ý nghĩa “Missing me” và con gái Italia thường làm để tặng bạn trai sao?

Ánh mắt Linh Như thoáng qua một nét xáo trộn rồi lại như ẩn chứa một nụ cười.

- Được.

“Anh là người đầu tiên… và cũng là người duy nhất được nhận nó!”

- A…

- Hừm?

- Hay là tối nay chúng ta tổ chức sinh nhật sớm cho anh nhé. Em sợ rằng sau khi rời khỏi Việt Nam, chúng ta khó có thể gặp nhau được nữa.

Viết Quân quay lại nhìn Linh Như khó hiểu.

- Thì cứ coi như hôm nay là sinh nhật anh đi. Còn khi nào đến ngày đó thật thì chúng ta tính sau vậy. Em sẽ làm canh rong biển nhé!

- Không có bánh sinh nhật à?

- Vậy anh thích những thứ gì?

- …

Có thể không giống hẹn hò lắm, và thực ra hẹn hò cũng đâu có một khái niệm cố định, chỉ cần cả hai đều cảm thấy vui là được. Và hẹn hò cũng đâu cần nhiều, đôi khi chỉ im lặng bên nhau cũng được coi là một buổi hẹn rồi.

Đến buổi trưa, trời hửng nắng, cả hai quyết định ra biển chơi và trở về khi chiều muộn. Linh Như đã nhặt được một túi vỏ ốc lớn. Viết Quân nói sẽ giúp nó làm một tòa lâu đài bằng vỏ ốc giống như… Tuấn Vũ đã từng làm cho Mai Chi.

“Hi vọng em có thể nhìn thấy nó trước khi ra đi!”

- Em tự trang trí bánh có được không?

- Em cũng đâu có ý định nhờ anh trang trí?

- Anh muốn mua thêm một số thứ. Nhưng không thể cho em đi cùng vì rất dễ bị mấy tên trong Hội học sinh túm được. Dạo này mùa hè nên mấy người bọn họ hay lượn lờ loanh quanh lắm.

- Được rồi! Anh đi nhanh lên nhé. Mua cả nến nữa.

- Ừm! Được rồi!

Linh Như làm chiếc bánh sinh nhật bằng tất cả những tình cảm bấy lâu nay dành cho Viết Quân, cố gắng làm thật ngon, và thật đẹp mắt. Đó là một chiếc bánh hình trái tim, được trang trí bằng kem và chocolate, cả dâu tây và một vài lát hoa quả khác nữa. Một giọt nước trong veo bất chợt rơi xuống, đọng lại trên chiếc lá dâu rồi từ từ trượt xuống bề mặt bánh…

Viết Quân đã đi gần nửa tiếng… Đâu có quá nhiều thứ cần phải mua như thế?

Trong thời gian đợi cậu, Linh Như bất chợt dừng lại bên cây violon, vô thức cầm lấy cây vĩ… Những âm hưởng rờn rợn, gai góc và thê lương của Chaconne chập chờn trong không gian, tất cả chỉ gợi đến một nỗi buồn mênh mang không thể diễn tả. Cơn ớn lạnh, sỡ hãi bỗng nhiên ập đến và chạy dọc trong Viết Quân khi cậu vừa bước chân về đến nhà, bàn tay bất chợt run rẩy làm rơi túi đồ xuống đất. Bản nhạc này cậu chưa bao giờ có thể cảm nhận hết, và mới chỉ chơi duy nhất 1 lần là khi Jenny Trịnh qua đời, họ không còn cho phép cậu gặp Ginny Wilson nữa. Nhưng khi đó, ngay cả bản thân cậu cũng sợ hãi chính tiếng violon của mình. Chaconne làm cho người nghe tưởng như… đang bị cô lập và lạc lõng trong một thế giới xa lạ, giống như… không hề còn lối thoát. Linh Như tuy kéo sai một vài nốt nhưng không hề làm giảm cái cảm giác sợ hãi trong lòng người nghe. Viết Quân nắm chặt bàn tay và đưa lên ôm lấy đầu. Dừng lại đi! Làm ơn dừng bản nhạc này lại đi!

Một sức nặng ập đến từ đằng sau làm Linh Như suýt chút nữa thì ngã nhào về phía trước, cây violon trượt khỏi bàn tay bé nhỏ mà rơi xuống nền đất lạnh lẽo….

- Em… đang cố tình giấu giếm mọi người chuyện gì đó phải không?

- A… không có!

- Nói dối! Em đã giấu cả Khánh Nam nữa phải không? Lâu nay đã cố tình mang anh ra để qua mắt nó.

- Không có mà…

- Vậy… tại sao lại uống rượu? Tại sao lại đi mưa? Tại sao lại chơi bản nhạc này?

- Anh… từ khi nào lại trở nên tò mò như thế? Em đã hi vọng anh không phản ứng thế này…

Linh Như thoát khỏi vòng tay Viết Quân và cúi xuống nhấc cây violon dưới đất lên, đoạn nhìn vào cậu qua tấm gương lớn trước mặt.

- Bỏ qua chuyện đó đi, nếu anh muốn tiếp tục cho đến hết ngày hôm nay.

- Thực sự… không thể nói cho anh sao?

Linh Như chợt mỉm cười.

- Em sẽ nói cho anh… vào giờ này, ngày mai.

- Thật chứ?

- Thật!

Xin lỗi…

- Em trang trí xong bánh chưa?

- Rồi! Chỉ còn chờ nến của anh nữa thôi.

- Một hộp đủ không nhỉ?

- Anh mới chỉ 18 thôi, một hộp còn thừa ấy. Anh ra bàn ngồi đợi đi. Tối nay không cần giúp em gì cả.

- Được rồi.

Viết Quân hớn hở chạy ra bàn ăn ngồi đợi ngoan ngoãn. Đoạn t

hấy bình nước trước mặt, vì đang khát nước nên rót luôn một cốc và uống hết không ngần ngại.

Cơn buồn ngủ bất chợt ập đến. Cậu ngoái lại nhìn Linh Như, thấy nó vẫn đang chuẩn bị chưa xong, bèn gục đầu xuống bàn, nghĩ rằng sẽ chợp mắt một chút rồi dậy ngay. Chắc là do đêm qua cậu đi ngủ quá muộn, phải gần sáng mới ngủ, hôm nay cũng không hề ngủ nhiều như mọi ngày nên….

- Ginny!

Có tiếng nói vang lên sát sau lưng và hoàn toàn không phải tiếng Viết Quân làm Linh Như giật mình, vội vã quay đầu lại….

- Stanley… – Nó sững sờ nhìn người thanh niên trước mặt – Em…

- Chẳng nhẽ… em muốn anh phải tàn nhẫn đến độ tàn sát tất cả thì em mới vừa lòng sao? Em còn muốn thế nào nữa đây? Chỉ còn 1 ngày nữa… Anh không có lòng độ lượng mà gia ân cho em nhiều đến thế đâu. Rời khỏi đây! Nhanh lên! Anh đã cấm em lảng vảng đến gần Han Ji Hoo rồi.

Mark bỏ ra cửa trước. Ginny vẫn đứng lặng đi nhìn Ji Hoo mà không biết phải làm gì nữa… Nó cố gắng dìu Ji Hoo lên phòng cậu và đắp chăn, đóng cửa cẩn thận rồi mới ra đi, không quên để lại một mảnh giấy nhỏ gắn trên tấm gương lớn trong phòng.

“Anh ngủ quên và không chịu dậy nên em đành phải về vậy!”

Chiếc bánh sinh nhật vẫn vẹn nguyên trong tủ lạnh.

“Xin lỗi…”

Trong những giây phút cuối cùng, cuộc sống này bất chợt trở nên thật đáng quý. Một ngày mai không hề có lối thoát, mở cánh cửa duy nhất bước sang 1 thế giới hoàn toàn xa lạ với bản thân… Ginny cố gắng đón nhận điều đó một cách tự nhiên nhất để không phải bật khóc. Mark yên lặng lái xe trong đêm mưa tầm tã mà không hề lên tiếng vì sợ phá hỏng chút riêng tư cuối cùng của cô bé. Chỉ ngày mai thôi… ngay cả anh cũng không còn biết cô là ai nữa rồi. Ngày mai… cái tên Ginny Wilson sẽ mãi mãi đi vào dĩ vãng. Khuôn mặt này… dáng người này… giọng nói này… rồi sẽ là của ai? Sợ rằng đến một ngày, ngay cả khi hai ta đối mặt cũng không biết là đã từng quen biết nhau trong quá khứ…

Ginny vẫn vô hồn nhìn ra màn đêm tối đen như mực. Có lẽ… nó được tái sinh từ màn đêm ấy để bây giờ lại quay lại với màn đêm. Kết thúc và khởi đầu. Khởi đầu và kết thúc. Hai khái niệm trừu tượng mấy khi có thể tách rời? Qua ngày mai, nó sẽ không còn biết mình là ai được nữa. Nó sẽ quên tất cả và có một cuộc sống mới, 1 cái tên mới, 1 gia đình mới. Nó sẽ có những người bạn mới và những kỉ niệm mới. Nó sẽ hoàn toàn quên đi quãng thời gian đau đớn trong quá khứ. Nó sẽ không còn nhớ đến người bà tàn nhẫn, nó không nhớ đến dượng, đến cô Tâm, đến Thu, đến ba mẹ, đến Khánh Nam, đến Tuấn Vũ. Nó sẽ không còn nhớ đến mẹ Jenny và ba John, không nhớ bà Kate, không nhớ ông Geogre, ông Michael, ông Richard, không nhớ Billy, Jimmy, không nhớ Brian… Nó sẽ để tất cả những hình ảnh đó lại cái màn đêm mưa gió tăm tối này. Nó sẽ không còn biết đến Khương Duy và Phương Linh nữa. Có thể… à không, là chắc chắn. Chắn chắn, ngay cả hình ảnh Viết Quân cũng sẽ không thể nào giữ lại dù chỉ 1 chút nữa. Bắt buộc phải quên tất cả. Bắt buộc! Bắt buộc. Sẽ không còn biết cả ai là Mark Stanley Clamp nữa…

Một khởi đầu mới với một thứ kí ức hoàn toàn xa lạ nhưng lại sinh ra chính bản thân mình. Một gương mặt mới hoàn toàn xa lạ nhưng lại chính là gương mặt mình… Rồi đây nó sẽ sống như thế nào? Nó không dám nghĩ nhiều đến điều đó nữa. Ngày mai trở nên thật đáng sợ. Những nhịp đập vô tình của chiếc đồng hồ trở nên tàn nhẫn. Nó không chịu được nữa. Nó không đủ sức chịu đựng nữa. Tiếng khóc nghẹn ngào bất chợt bật ra khỏi cổ họng.

Mark phanh kít lại ngay giữa màn mưa tầm tã.

- Ginny!

- …

Bên cạnh lúc này duy nhất chỉ có một mình Mark. Dù anh ấy có thế nào, thì lúc này đây cũng sẽ chỉ có mình anh ấy là chỗ dựa cho nó. Ginny gục vào Mark mà khóc tức tưởi. Nó không đủ sức đối mặt với ngày mai. Làm sao có thể chứ? Làm sao…

Cuộc sống này…

Màn đêm tăm tối!

- Mark… Cho em đến nhà Khương Duy.

*

- Linh Như! Sao em lại ướt hết thế này? Khánh Nam đâu? – Khương Duy hốt hoảng kéo Linh Như vào bên trong chiếc ô của mình.

- Khương Duy! Em có một việc muốn nhờ anh! – Linh Như nhìn Khương Duy nghiêm túc.

- Việc gì thì cứ vào trong nhà cái đã.

- Không! Khương Duy! Anh phải đồng ý với em 1 chuyện.

Khương Duy im lặng trước ánh mắt lạnh băng của người đối diện mình.

- Em nói đi!

- Khương Duy! Em rất cảm ơn anh vì anh và Viết Quân đã ở bên Khánh Nam trong suốt những ngày tháng khốn khó nhất của anh ấy. Nếu không có hai anh, có lẽ… Khánh Nam đã không thể có ngày hôm nay. Em… em muốn cầu xin anh 1 việc…

- Linh Như…

- Em xin anh! – Linh Như chợt bật khóc – Em xin anh! Nếu như Khánh Nam có chuyện gì! Em xin anh hãy tiếp tục ở bên anh ấy! Xin anh đừng bỏ rơi anh ấy. Cả Viết Quân nữa. Hai anh ấy… em chỉ còn biết nhờ anh thôi. Em xin anh! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra! Làm ơn! Làm ơn hãy chăm sóc họ giùm em! Em xin anh đấy!

- Linh Như…? – Khương Duy ngỡ ngàng nhìn Linh Như mà không hiểu gì cả – Linh Như! Bình tĩnh nói cho anh biết… Có chuyện gì xảy ra với em sao?

Linh Như lắc đầu liên tục và mím môi lại cố ngăn tiếng khóc.

- Anh đừng nói với họ là tối nay em đã đến đây và nói với anh chuyện này. Nếu như… nếu như có chuyện gì xảy ra… Anh hứa với em đi! Khương Duy! Anh hứa đi!

- Nhưng anh… Anh không hiểu em đang nói gì cả.

- Anh chỉ cần hứa với em thôi! Rồi anh sẽ hiểu mà. Em cầu xin anh đấy.

- Linh Như…

- Em xin anh đấy!

Khương Duy khẽ gật đầu nhìn Linh Như mà trong lòng dấy lên sự bất an.

- Anh hứa!

Linh Như mỉm cười qua hàng nước mắt, ôm nhẹ lấy Khương Duy.

- Cảm ơn anh! Khương Duy! Vậy thì em có thể yên tâm rồi!

- Linh Như à! Hôm nay em nói chuyện lạ lắm. – Khương Duy nhìn Linh Như lo lắng.

Linh Như thoáng cười nhẹ rồi quay lưng bước vào trong xe ôtô. Chiếc xe tiếp tục lao đi trong mưa gió.

*

* *

Hôm nay là ngày tổng kết năm học. Mỗi người có một cảm xúc khác nhau. Đối với những học sinh năm nay ra trường thì khác, đối với những người năm nay lên lớp 12 cũng khác và có lẽ vui vẻ nhất là những nhân mới học xong lớp 10.

Hội học sinh vẫn tập trung ở địa điểm cũ, lần cuối cùng làm nhiệm vụ cùng nhau. Sao tự nhiên thấy buồn quá. Hết năm nay… còn có khi nào chúng ta tụ họp vui vẻ thế này được nữa không?

- Mày nhất định phải học cùng trường với tao, cùng lớp với tao. – Ngọc Hưng gào lên trên hành lang dãy phòng họp. Còn chưa bước lên cầu thang, Linh Như và Khánh Nam đã nghe thấy rồi.

- Tao đã bảo là tao đang suy nghĩ mà. – Tiếng Đăng Thành thảnh thơi đáp lại.

- Nghĩ cái gì mà nghĩ? Mày cần gì phải thi trường đó vẫn được cơ mà.

- Từ từ nào anh Hưng – Tuấn Anh vỗ vỗ vai Ngọc Hưng trấn an – Đăng Thành thi gì là việc của anh ấy. Anh không thể như thế được.

- Không! – Ngọc Hưng lại gào lên tức giận – Nó cần gì phải thi Dược mới có thể về quản lí công ti chứ? Nó vào kinh tế với anh cũng được cơ mà.

Đăng Thành vẫn thản nhiên phe phẩy mấy tờ giấy ghi nội dung buổi tổng kết sáng nay trên tay.

- Đã bảo tao đang suy nghĩ rồi mà.

- Không!

Khánh Nam và Linh Như quay sang nhìn nhau, tỏ vẻ nhạt nhẽo: “Họ vẫn còn đang cãi nhau về cái chủ đề cũ rích đấy à?”

Ngọc Hưng hậm hực, ngồi thu lu xuống chân tường.

- Nhìn nó tự nhiên lại thấy giống Viết Quân. – Bảo Đông chép miệng.

- Có nhất thiết phải thế không? – Khánh Nam lên tiếng – Anh thi vào đó một mình cũng được chứ sao? Con đường sau này của anh và Đăng Thành đâu phải là một.

- Không cần biết! – Ngọc Hưng gắt.

- Là thế đó. – Đăng Thành nhảy phóc lên bệ cửa sổ – Ngay từ mẫu giáo anh và nó đã học cùng lớp với nhau rồi. 15 năm, giờ chắc nó không thể… (nén cười)… quên hình bóng anh được.

Khương Duy lẩm bẩm: “Ngọc Hưng thì ra cũng chẳng khác gì mình!”

- Giờ mới biết Hội học sinh không chỉ mình Tuấn Anh có vấn đề về giới tính. – Lê Dũng vừa nói, vừa phá lên cười sằng sặc – Mà có vẻ anh còn nặng hơn nó nhiều, Ngọc Hưng.

- Chậc! Thôi nào bé Hưng. – Bảo Đông “dịu dàng” dỗ dành – Dù sao thì một năm nữa hai đứa mày cũng sang Đức với tao cơ mà.

- Vậy một năm này tao học với ai bây giờ? Một mình tao à? Không được! – Ngọc Hưng vẫn tiếp tục gắt lên.

Lũ chiến hữu lần lượt xếp thành hàng đứng vây tròn xung quanh Ngọc Hưng, mắt chăm chú nhìn cậu, tỏ vẻ đáng thương rồi lại quay sang nhìn nhau.

- Không hiểu ngày xưa mấy tuổi anh ấy mới cai sữa nhỉ?

- Nó được nuôi bằng sữa hộp từ khi lọt lòng mà.

- Hố hố hố! Thế mà mình tưởng bây giờ nó vẫn chưa cai. – Bảo Đông phá lên cười một cách… khả ố. Điệu cười này dạo gần đây rất chuộng sử dụng trong Hội học sinh.

- Thôi đi Bảo Đông! Đừng có cười cái điệu cười kinh dị đó. Ớn quá mất.

- Tối qua anh ấy tự nhiên đang ngủ cũng bật dậy và cười như thế. – Quốc Trường giờ mới lên tiếng, vẻ bất bình – Và còn cười rất lâu nữa.

- Có lẽ anh đã bị Ma Vương cho dùng “nước hoa sặc sụa” quá liều phải không? – Linh Như hỏi.

- Ginny! Chứ ai mới là người dùng quá liều và đã không thể nhịn cười trong suốt 24 giờ chứ. Có nhớ rằng vì vậy mà báo chí mới đồn ầm lên là em bị bệnh về… đầu óc không?

- “Nước hoa sặc sụa?” – Tuấn Anh lặp lại một cách khó hiểu.

- Ma Vương? – Lê Dũng.

- Ginny? – Đăng Thành.

- À… Nothing!

Linh Như xua tay như không có chuyện gì, nhưng Bảo Đông thì hoàn toàn khác.

- Giấu giếm bạn bè là rất xấu. Xin giới thiệu với các đồng chí thân mến – Bảo Đông lôi phắt Linh Như ra giữa, xoay người nó một vòng và tỏ vẻ trịnh trọng – Chúng ta đang có vinh dự diện kiến công chúa GMR: Ginny Wilson – Đứa cháu gái nổi tiếng của Kate Evans, Geogre, Michael và Richard Wilson, con gái cưng của John và Jenny Trịnh, em gái Billy Wilson và Jimmy Wilson. Vỗ tay.

Bảo Đông vô duyên vỗ tay sau một hồi tự sướng và lại phá lên cười hô hố, mặc kệ vẻ mặt đơ ra của những tên trước giờ vẫn ngây thơ trong sáng không biết chuyện gì. Rõ là đã sử dụng “nước hoa sặc sụa” mà.

Đăng Thành, Ngọc Hưng, Lê Dũng và Tuấn Anh. Đứa nào đứa nấy mặt chảy dài ra, ngơ ngác.

- GMR?

- Wilson?

- Công chúa?

- Ginny?

Linh Như không biết phản ứng sao cả, nhìn lên trời, rồi lại nhìn xuống sàn nhà. Cuối cùng dừng lại ở Bảo Đông.

- Em không có ý giấu giếm. Đó, anh ta – chỉ Bảo Đông với vẻ bức xúc – Anh ta không phải Việt kiều, anh ta là người Đức, tên thật không phải Trịnh Bảo Đông mà là Danie

l – Daniel Lambert Stevenson.

Bảo Đông tỏ vẻ bình thản như không.

- Phải! Daniel Lambert Stevenson, là người bên cạnh Richard Wilson, đến Việt Nam với nhiệm vụ bí mật theo dõi và nắm bắt tình hình của Ginny Wilson, nhưng tiếc là đã bị bắt quả tang sau 2 năm rưỡi nằm vùng. Chưa hết…

Bảo Đông nhìn sang Quốc Trường, ánh mắt gian tà, muốn nói: “Hôm nay anh sẽ bán đứng tất cả cho mà xem!”

- Nó! Không phải du học sinh người Singapore, nó là người Nhật 100%, hơn nữa còn chính thức sẽ thừa kế tập đoàn Sanzenin. Tên thật của nó không phải Trịnh Quốc Trường mà là Shiki Sanzenin, em trai Handa Sanzenin và Serina Sanzenin.

- Daniel! – Shiki hét lên phẫn nộ – Anh thôi đi!

- Ha ha! Giấu giếm là xấu. Anh là một người bạn tốt.

- Bảo Đông! Linh Như! Quốc Trường! – giọng Đăng Thành đanh lại.

- A…

Tiếng một thày cô nào đó phát lệnh tập trung toàn trường và tập trung Hội học sinh. Cả 3 không hẹn mà cùng chỉ tay về phía cái loa ngay phía bên ngoài dãy phòng họp, miệng lắp bắp.

- Tập… tập… tập trung thôi!

Nói rồi xếp thành hàng dọc và như một cái máy. Bước đều! Bước!

*

Những ngày tháng cuối cùng ở lại ngôi trường yêu dấu này… Có lẽ ai cũng muốn níu kéo thêm chút ít kỉ niệm thân thương. Hết năm nay, Linh Như – Ginny Wilson rời khỏi Việt Nam rồi, thì nhiệm vụ của Bảo Đông – Daniel và Quốc Trường – Shiki cũng do đó mà kết thúc. Daniel sẽ quay lại Đức tiếp tục chương trình học của mình để còn làm một trợ thủ cho Ma Vương Richard. Shiki Sanzenin về Nhật Bản hoàn thành chương trình đại học và chính thức bước vào thời gian thử nghiệm cho công việc lãnh đạo tổ chức và quản lý tập đoàn sau này.

Hết lớp 12, Ngọc Hưng và Bảo Đông đặt ra mục tiêu hàng đầu tiếp theo là kiếm 1 chỗ ngồi thật tốt trong giảng đường đại học và chuẩn bị cho việc đi du học của mình vào năm sau. Những chân trời sau đó sẽ còn rộng mở.

Mới học xong lớp 10, Tuấn Anh và Lê Dũng vẫn còn thật nhiều thời gian thảnh thơi cho biết bao lựa chọn sau này, chứ đâu gấp rút như Khương Duy, Khánh Nam, Linh Như hay là Viết Quân? Cả 4 đã chọn con đường du học làm cánh cửa tiếp theo cho bản thân. Không phải đợi học xong lớp 12, mà ngay từ bây giờ.

Cuối cùng Khương Duy cũng dứt khoát tự lực cánh sinh, sải đôi cánh vẫn còn ngập ngừng chập chững vút lên bầu trời. Mỉm cười nói lời chia tay với Minh Phương, Khương Duy cố gắng không để lộ ra mình đang dằn vặt, day dứt đến thế nào. Khánh Nam nói đúng. Có thể 5, 6 năm sống và học tập ở Anh quốc, Khương Duy sẽ quen một người con gái khác và yêu cô ta, cũng có thể, Khương Duy sẽ không thể nào quên được mối tình đầu của mình với Minh Phương, hoặc cũng có thể… vẫn nhớ về Linh Như… Lần đầu tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài, không có Khánh Nam, rồi không có Viết Quân… nhưng đã đến lúc cậu phải tự bước đi rồi. Dù còn đôi chút sợ hãi, nhưng thứ tình bạn này chính là sức mạnh tiếp thêm cho đôi cánh của cậu.

Mà… biết đâu 5, 6 năm nữa… Minh Phương đã có người mới rồi nhỉ?

Khánh Nam và Linh Như chọn Đức làm đích đến tiếp theo. Ông Richard cũng nói sẽ tiếp tục nghiên cứu về bệnh tình của Linh Như ở Đức. Dù ở đâu, chỉ cần hai anh em vẫn có thể ở cạnh nhau, quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho nhau là đủ. Ngần ấy thời gian lạc mất nhau đã quá đủ cho 1 sự chia xa tiếp theo. Hai anh em quấn quýt, gắn bó và thân thiết. Tình anh em không thể cắt rời.

Viết Quân tự tin tìm đến con đường đi của riêng bản thân mình. Cậu sẽ không được phép hối hận vì sự lựa chọn này bởi… đây là con đường duy nhất tìm đến chiếc cup của cuộc đời cậu. Ba mẹ ở Hàn Quốc, chị Cherin chuẩn bị lấy chồng, Khương Duy sang Anh, Khánh Nam và Linh Như đi Đức. Cậu cũng có lựa chọn riêng của bản thân. Viết Quân đến Nhật Bản. Một sự lựa chọn bất chợt nhưng lại nằm trong kế hoạch lâu dài. Những thứ đáng ra thuộc về cậu, thì không một ai có thể lấy đi được. Viết Quân đang đi trên con đường để giành lại thứ quan trọng duy nhất trong cuộc đời cậu đã bị vụt khỏi tầm tay.

Chút hơi ấm được quây quần bên nhau cuối cùng khiến tất cả cứ níu kéo mãi. Chụp biết bao nhiêu là ảnh. Không biết vô tình hay hữu ý, Linh Như và Viết Quân bị đẩy đến bên nhau. Ánh mắt có chút xáo động vội vàng nhìn đi chỗ khác lảng tránh cảm xúc của bản thân. Linh Như nhìn lên trời và mỉm cười thở thật sâu ngăn đôi mắt đã bắt đầu đo đỏ. Nó sẽ khóc mất. Khóc vì không còn có thể ở bên mọi người nữa. Rồi… Khánh Nam của nó sẽ ra sao đây? Rồi… Viết Quân… có thể tìm được một mảnh ghép khác hoàn hảo cho bản thân không?

- Ầy, cái con bé này, đừng khóc như con mèo thế chứ? Em sẽ làm mọi người khóc mất. – Đăng Thành tháo kính xuống lau lau đi vệt hơi nước vừa làm mờ.

- Thôi nào, thôi nào.

Linh Như cố gắng lau đi khuôn mặt chuẩn bị tèm lem nước mắt và vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói thường trực trên khuôn mặt.

- 4 người đứng vào đi. Em chụp cho. – Quốc Trường nhìn hội 4 đứa – Nãy giờ chưa thấy mấy người chụp riêng với nhau đâu.

Trong chút thời gian ít ỏi cuối cùng dành cho chính bản thân, Linh Như chợt thấy mình phấn chấn lạ. Thứ tình bạn, tình anh em, tình yêu ấm áp bấy lâu nay như đang hiện rõ lên trong trái tim.

Cả 4 khoác vai nhau thân mật và đứa nào cũng cười thật tươi – nụ cười cho một thời học sinh đầy ắp kỉ niệm.

Chụp thêm 1 vài kiểu nữa rồi Linh Như tách ra cho Khánh Nam, Khương Duy và Viết Quân chụp chung. Đó mới là một bức tranh tình bạn thật hoàn hảo và đẹp đẽ. Cảm giác nghẹn ngào ứ lên trong cổ họng. Linh Như hòa vào đám đông sau lưng rồi vội vàng chạy về phòng hiệu trưởng lúc này đang trống trơn.

Nó lại òa lên khóc. Kim đồng hồ vẫn vun vút lao đi. Thời khắc định mệnh đó sắp đến. Tại sao nó lại có thể vẫn yếu đuối ngồi khóc ở đây thế này? Chính nó đã chấp nhận sự trao đổi này cơ mà. Chính nó đã tự tạo ra điều này cho chính bản thân mình cơ mà. Tại sao lại khóc lóc thế này? Thời khắc định mệnh đó đến… tức là Billy và Ji Hoo sẽ được giải thoát cơ mà. Nó phải vui mừng về điều đó chứ? Phải vui mừng chứ?

Nghĩ đến Billy và Ji Hoo, Ginny thôi không khóc nữa và lại gắng gượng đứng dậy. Đúng! Phải vui lên!

- Ginny! – Mark bất chợt bước vào.

- Đến giờ rồi sao? – Đôi mắt nó hốt hoảng.

- Không… Còn… nửa tiếng nữa. Em có 15 phút cuối cùng để ở bên Khánh Nam và Khương Duy. Sau đó phải lên đây gặp anh. Anh muốn tặng em 1 món quà… chia tay.

Linh Như ngoan ngoãn nghe theo lời Mark và đi xuống sân trường. Khánh Nam đang dáo dác tìm nó. Thật may là chỉ có Khương Duy ở đây mà không thấy Viết Quân đâu. Nếu có Viết Quân… nó sẽ cảm thấy rất… khó thở.

Cái không khí chia tay của khối 12 nói chung, và của tụi nó – những đứa mới chỉ học lớp 11 nói riêng, sao mà nặng nề quá. Lại thêm các anh chị lớp 12 cứ ôm nhau khóc nên… Ngay cả Khương Duy cũng còn bị ảnh hưởng, nói gì đến Linh Như.

- Hai đứa mày đi còn có anh có em, đằng này tao đến đấy 1 mình, chẳng có ai thân thích cả. Cả Viết Quân nữa. Chẳng biết rồi có xoay sở nổi không nữa. – Khương Duy thở dài.

- Đã đến lúc tất cả chúng ta đều phải có lựa chọn riêng rồi mà. Một thời gian rồi mày sẽ ổn thôi. Nếu khi nào nhớ tao quá… thì cứ sang Đức chơi với tao và Linh Như vài ngày là được mà.

- Sụt sịt… – Linh Như lại không điều khiển được nước mắt.

- Thôi nào thôi nào! – Khánh Nam đưa tay lên lau nước mắt cho em gái.

Bất chợt, Linh Như quàng tay ôm chầm lấy cậu và tu lên khóc như 1 đứa trẻ vậy.

- Em … hức… không muốn… hức… rời xa mọi người đâu.

- Thôi nào! Em đang đứng giữa sân trường đấy.

Câu nói của Linh Như tuy bề ngoài chỉ đơn giản là một câu nói biểu lộ cảm xúc làm Khánh Nam không chú ý gì mà chỉ bật cười vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, nhưng lại khiến Khương Duy suy nghĩ. Hành động tối qua của Linh Như, và câu nói này…

- Lyly! – Mark xuất hiện bên cạnh Khương Duy bất chợt.

Linh Như chậm chạp buông Khánh Nam ra rồi nhìn lên Mark với gương mặt vẫn tèm lem nước mắt.

- Anh làm rơi dây chuyền trong phòng thể dục. Em đi tìm cùng anh được chứ?

Linh Như nhìn Khánh Nam và Khương Duy 1 lần nữa rồi gật đầu để Mark kéo đi. Cảm giác bất an chợt trào lên trong lòng Khánh Nam như lần Linh Như bị Hoài Trang bắt. Khương Duy cũng có linh cảm chẳng lành.

- Mark! Em còn 15 phút cơ mà.

- Nhưng anh nghĩ em cần nhiều thời gian hơn 15 phút cho món quà của anh. Em vào đi. Anh sẽ đợi ở đây. Hệ thống camera đã được vô hiệu hóa rồi. Hãy cố gắng tận dụng có ích 15 phút cuối cùng ít ỏi này nhé… Gin!

Linh Như ngơ ngác nhìn vẻ mặt trầm buồn của Mark và theo đà của anh, nó bị đẩy vào trong phòng họp của Hội học sinh. Mark vội vã đóng cửa lại sau lưng nó. Hi vọng anh đã làm đúng. Bất chợt anh cảm thấy… có lẽ đây là giây phút… lương thiện duy nhất trong cuộc đời tăm tối của bản thân.

Thực ra, Jame Franks chưa bao giờ yêu cầu Ginny phải giữ khoảng cách với Ji Hoo cả. Là do Mark đã tự ý nói như thế. Khi biết Ginny chính là người Brian yêu và nhận thấy mối liên hệ giữa Ginny và Ji Hoo, trong đầu Mark chỉ tồn tại ý nghĩ phá hủy cả hai. Cậu cũng đã từng lên kế hoạch giết chết Ji Hoo, nếu như hôn ước giữa cả hai không bị hủy bỏ. Bởi vì… Brian là người duy nhất coi cậu là người ngoài Mark Bremmer, em trai cậu. Mark Standley Clamp trước đây là một đứa trẻ đáng thương không được ba mẹ công nhận vì cậu là một thằng bé ngốc nghếch. Mặc dù hơn em trai mình đến 5 tuổi nhưng lúc nào cậu cũng thua thiệt em mình, lúc nào cũng bị ba mẹ mang ra so sánh với em. Cậu bị hắt hủi và bị đối xử như một nô lệ trong bàn tay ba mẹ. Những trận đòn roi, những ngày bị bỏ đói… Em trai cậu, Mark Bremmer vẫn thường lén lút trèo qua cửa sổ mang đồ ăn cho cậu, mang thuốc cho cậu. Hai anh em giống nhau như 2 giọt nước, từ gương mặt, chiều cao, đến dáng người. Ba mẹ cậu, những người tàn nhẫn, đã xăm hình lên 2 anh em để phân biệt. Họ coi cậu là kẻ tội lỗi, là đồ bỏ đi. Và hình xăm trên người cậu cũng mang ý nghĩa ấy. Còn em trai thì ngược lại. Nhưng hai anh em cậu lúc nào cũng yêu thương nhau, không vì thế mà bất hòa, thù địch.

Em cậu qua đời trong một vụ tai nạn 4 năm về trước, vì đã nhoài người sang bên tránh cho cậu khỏi sự va đập.

- Tại sao người chết không phải là mày? Đồ bỏ đi như mày tại sao lại có thể tồn tại?

Ba mẹ cậu đã hét vào mặt cậu như thế. Và Jame Franks đến bên cậu,

như cứu rỗi cậu khỏi địa ngục tăm tối, nuôi dạy cậu đến ngày hôm nay, giúp cậu hoàn thành ước mơ trở thành sát thủ số 1 Akatsura dưới cái tên Mark Bremmer, tên em trai cậu, bởi vì hai anh em có cùng mơ ước đó. Bí danh Twins là tượng trưng cho cả hai anh em. Cũng ở đây, cậu đã biết đến Brian Franks, biết đến tình thân giữa người và người. Cậu đã luôn nghĩ sẽ tìm mọi cách giúp Brian toại nguyện, giúp Brian có thể ở bên Ginny. Nhưng… cậu không cảm thấy thỏa mãn với chính bản thân mình, ít ra là những hành động của cậu. Cậu đã gián tiếp đẩy Ginny đến lựa chọn như ngày hôm nay, gián tiếp đưa cô bé vào chỗ chết. Và cũng gián tiếp… làm cho Brian càng trở nên đau khổ. Chỉ lần này thôi, Brian! Lần cuối cùng… trước khi cô bé ấy không còn biết mình là ai, lần cuối cùng… trước khi cô bé ấy… hoàn toàn thuộc về cậu!

Nhìn lên phía trước, Linh Như hốt hoảng nhận ra người duy nhất có mặt trong phòng này ngoài nó ra… là… Viết Quân.

- Mark nói em có việc gì cần cho anh biết à?

Linh Như định quay lại bỏ đi. Nếu cứ tiếp tục đối mặt với Viết Quân thế này… nó sợ mình không còn vững tin cho bước đi phía trước. Nhưng rồi… khi bàn tay đặt lên nắm đấm cửa, Linh Như lại lưỡng lự. Nó chỉ còn có 13 phút…

Trong thoáng chốc, cái thứ lý trí mạnh mẽ đó chợt mềm nhũn ra và nhường chỗ cho một trái tim lần đầu tiên biết lên tiếng. Linh Như quay lại nhìn Viết Quân, mặt nó méo xẹo mếu máo, đôi môi cắn chặt đến bật máu để ngăn tiếng nấc và như 1 cái máy, nó lao vội đến Viết Quân, ôm ghì lấy cậu.

Nụ hôn đến nhanh làm Viết Quân ngạc nhiên ngơ ngác, bị động đón nhận và chỉ biết vòng tay siết thật chặt như sợ rằng đây chỉ là một ảo ảnh sẽ chợt tan biến.

Nụ hôn cuồng nhiệt…

Nó… không hoàn toàn có vị ngọt như Khương Duy từng tả… mà còn có vị mặn chát của nước mắt và… thứ mùi tanh nồng của máu…

Nụ hôn chất chứa bao nhiêu cảm xúc, sự đè nén… và trên hết là nỗi đau.

Lần cuối cùng…

Linh Như vẫn đang khóc… khóc rất nhiều… nước mắt thấm đẫm nụ hôn ấy… Nước mắt làm Viết Quân cảm nhận được rõ hơn những gì Linh Như đang che giấu. Đó là 1 thứ cảm xúc đau đớn trong tim… sự đè nén… chịu đựng…

- Nếu có thể… hãy đợi anh trong thời gian 10 năm… cho đến khi tới thời gian giới hạn của tổ chức. Hãy cho anh 10 năm. Anh nhất định sẽ lấy lại vị trí đó.

- Em hứa…

Đôi tay cố gắng ôm thật chặt, níu giữ chút hơi ấm mong manh cuối cùng cho trái tim…

Nụ hôn cuối cùng để kết thúc tất cả… kết thúc 1 tình yêu chưa hề bắt đầu… kết thúc sự dày vò, day dứt… Kết thúc 1 con đường đầy nắng vàng tươi đẹp…

Từ bây giờ… cả hai chúng ta sẽ bước đi trên những con đường hoàn toàn xa cách nhau… như đồ thị và đường tiệm cận… đi ngay cạnh nhau mà chẳng thể nào chạm tay đến được…

Em chọn con đường này… và em không hề hối hận… vì em biết… chỉ cần em bước đi trên con đường này thì anh sẽ mãi mãi không còn gặp nguy hiểm nữa.

Em không muốn quên đi tất cả… Nhưng… xin lỗi… em không có quyền được níu giữ chúng…

Chúng ta hãy bắt đầu 1 cuộc sống mới nhé… Hãy coi hôm nay… là ngày hôm qua…

Một quá khứ học trò tươi đẹp!

Em không thể ở lại bên anh được nữa rồi… dù chỉ là đứng nhìn từ xa…

Nụ hôn kéo dài thật lâu!

Điều đó… nụ hôn này… như sự đáp trả cho thứ tình cảm đơn phương bấy lâu nay của Viết Quân. Đó… chẳng phải là thứ cậu mong muốn sao? Nhưng… tại sao cậu không thấy vui mừng mà lại bất an và lo lắng đến thế này?

Linh Như gục đầu vào Viết Quân và để những tiếng khóc đau đớn bật ra khỏi cổ họng. Đôi tay vẫn ôm Viết Quân thật chặt.

Cái đầu một thằng con trai đơn giản ngày nào giờ đây cũng biết suy nghĩ cố tìm kiếm nguyên nhân cho những tiếng khóc đau đớn kia nhưng vẫn không hề có lời giải đáp. Thứ cảm giác bất an càng như ngự trị đầu óc cậu. Ngực áo ướt đầm.

Những tiếng khóc tức tưởi nhỏ dần, nhỏ dần thành những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng. Vòng tay Linh Như chợt lỏng dần… Viết Quân sợ hãi càng cố siết chặt cái ôm của mình hơn như biết chắc rằng… giây phút này… rồi sẽ tan biến.

Có tiếng gõ cửa…

Linh Như cố gắng nhúc nhích trong vòng tay Viết Quân.

- Hôm qua… em vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho anh… Tuy chỉ là một trò chơi… nhưng em vẫn muốn anh nhận lấy…

Linh Như khẽ nhìn lên chiếc đồng hồ: “Chỉ còn 1 phút!” Nó đưa lên trước mặt Viết Quân một hộp quà hình chữ nhật có gắn chiếc nơ nhỏ.

- Anh… nhớ phải mở nó trong tối nay nhé. Nhớ là chỉ đến tối nay mới được mở đấy. Anh hứa đi!

Viết Quân nhìn trước ngó sau hộp quà không giấu nổi tò mò rồi gật đầu.

- Ừ!

Linh Như lấy khăn ướt nhẹ lau đi những vệt nước mắt trên má mình.

- Có… chuyện gì với em sao? – Viết Quân ngập ngừng – Mấy hôm nay… em hành động rất lạ…

Linh Như thở thật sâu, rồi khẽ mỉm cười ngẩng lên đối diện với Viết Quân

Còn 10 giây nữa…

- Nhận thì phải trả. Đúng không nào?

Viết Quân nắm tay đưa ra trước mặt Linh Như, rồi đột ngột thả ra… Một thứ gì đó sáng lấp lánh trong đêm tối. Linh Như nhíu mày.

- Ơ…

- Quà sinh nhật của em đấy. Đẹp chứ?

Rồi không đợi Linh Như nói thêm câu gì, Viết Quân choàng tay qua đeo sợi dây vào cổ cho nó…

Linh Như không kịp phản ứng gì vì mọi việc diễn ra quá nhanh. Từ việc Viết Quân đeo sợi dây vào cổ cho mình đến việc… tự nhiên một “cái gì đó” lướt nhẹ trên môi … để lại một chút bất ngờ… một chút xôn xao… và vương lại chút kem của bánh sinh nhật.

Nó thảng thốt tròn mắt nhìn Viết Quân.

- Chỉ là 1 nụ hôn tạm biệt thôi mà.

Viết Quân mỉm cười rồi nhanh chóng bước ra xe, để lại sau lưng một con bé đang đứng trơ như tượng.

Linh Như khẽ kiễng chân lên 1 lần nữa… hôn nhẹ lên môi Viết Quân.

- Chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi mà.

Nó mỉm cười nhìn Viết Quân rồi nhanh chóng bước ra phía cửa, để lại sau lưng, là Viết Quân với vẻ ngạc nhiên vẫn còn hiện rõ trên nét mặt. Cho đến khi cậu tỉnh lại và chạy theo Linh Như, thì… nó đã không còn thấy bóng dáng trên hành lang nữa rồi.

Đâu đó gần phòng họp, một con bé đang đưa tay lên bịt lấy miệng ngăn tiếng nấc nức nở. Người thanh niên đứng bên cạnh chỉ biết vỗ nhẹ lên lưng như an ủi phần nào…

*

Trút bỏ bộ đồng phục kẻ caro quen thuộc và thay vào đó là T-shirt và quần jeans cùng áo khoác ngoài kéo hờ, đôi giày búp bê thay bằng đôi giày cao gót, hai mắt kính sát tròng ẩn sau cặp kính đen to bản, mái tóc dài nâu nhạt thay bằng mái tóc giả vàng óng quăn nhẹ, gương mặt thiên thần luôn tươi cười thay bằng một gương mặt băng giá không hề hiện hữu lấy một chút cảm xúc… Ginny khẽ đẩy gọng kính lên và nhấc chiếc túi xách thay thế chiếc cặp hình con chồn bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, một mình đi về phía trước. Những bước chân dứt khoát bước đi không quay đầu lại, không nhìn xung quanh… Ginny Wilson từ nay đã chính thức biến mất.

Từng bước, từng bước xuống sân trường, đi giữa bao nhiêu những gương mặt quen thuộc, đi qua cả Khánh Nam, Khương Duy… Mặc những ánh nhìn tò mò có, nghi ngờ có… Mặc cho cảm nhận về thứ tình anh em gắn bó đang níu giữ mình lại, nó vẫn bước đi. Bước qua Khánh Nam. Sự đau đớn chôn vùi trong tận đáy lòng. Mái tóc vàng đã phần nào ngụy trang giùm nó.

Chiếc xe đen láng bóng rời khỏi chỗ đậu và từ từ đến trước mặt nó. Một người đàn ông ra khỏi xe và mở cửa sẵn sàng.

- Cô Wilson!

- GINNY!

Tiếng hét chói tai vang lên phía sau lưng nhưng Ginny không còn chú ý nữa. Nó lạnh lùng bước vào trong xe, không quay lại phía sau dù chỉ 1 lần.

ĐÙNG!

Một tiếng nổ vang vọng đất trời vang lên phía bên trong trường làm tất cả không khí sững lại, sau đó bắt đầu náo loạn.

- Phòng thể dục bị cháy rồi! Phòng thể dục bị cháy rồi!

Những tiếng hét kinh hoàng làm cả đổ dồn về phía sân sau.

Linh Như và Mark…

Khánh Nam sững sờ đánh rơi chiếc máy ảnh, đang định bổ nhào theo đám đông thì Shiki chợt níu lấy áo cậu. Không kịp rồi! Không theo kịp rồi. Cậu rút điện thoại ra.

- Chủ nhân! Cô ấy lên xe rồi! Khánh Nam! Cậu ấy lên xe rồi.

Viết Quân túm lấy cổ áo Shiki.

- Nói! Đã có chuyện gì xảy ra? Nói! – giọng Viết Quân đanh lại. Daniel cũng vừa đến nơi.

Shiki thở hổn hển không ra hơi.

- Mark Bremmer chính là Mark Standley Clamp, bí danh Twins – sát thủ hàng đầu của Akatsura.

- Vậy… cô gái vừa giờ….

- Phải! Là Ginny đã hóa trang. Vụ hỏa hoạn chỉ là hỏa mù để họ làm chúng ta tin cô ấy đã chết.

Thứ cảm giác bất an càng hiện lên rõ nét trong Khánh Nam. Và… đan xen vào đó… còn thoáng ẩn hiện nỗi đau mất mát… chia cắt…

*

* *

Vẫn giữ một sắc thái vô cảm trên gương mặt, Ginny nhìn thẳng về phía trước thay vì nhìn ra bên ngoài cửa xe như mọi khi. Những giây phút cuối cùng trở nên mờ nhạt. Tất cả… dường như đã hoàn toàn kết thúc.

Bóng chiều hắt chút nắng tàn le lói qua cửa kính xe hơi hé mở, in lên gương mặt lạnh những hình hài kì dị liên tục thay đổi.

Đoàn xe rẽ vào một con đường rộng chỉ lác đác bóng vài chiếc xe vào giờ hành chính rồi bất chợt dừng đột ngột.

- Cô Wilson! Cô không sao chứ? – Mark quay sang hỏi Ginny.

Nó lặng lẽ gật đầu.

Những tiếng ồn ào của cuộc ẩu đả nhanh chóng ập đến. Ginny vẫn không nhìn ra ngoài xe lấy 1 lần mà lại dán chặt ánh mắt vô hồn ngẩn ngơ vào băng ghế trước mặt. Cánh cửa xe chợt bật mở.

- Ginny! Sao còn chưa chịu xuống xe?

- Còn định ngồi lì đến bao giờ?

Thứ âm thanh êm dịu nhẹ nhàng vang lên bên tai, và bên cạnh đó là cái giọng quát ầm ầm ồm ồm đến là… quen thuộc.

Dưới ánh nắng, mái tóc vàng nhạt như được tô điểm thêm và chợt trở nên vàng rực, rạng rõ y như nụ cười đang hiển hiện trên bờ môi người thanh niên có đôi mắt màu nâu…

- Anh…

- XUỐNG! – Jimmy tiếp tục quát – Có xuống nhanh không hay anh phải bế ra?

Đôi mắt trong veo vẫn mở to đầy nghi hoặc.

- Ơ…cái con bé này…

Jimmy mất kiên nhẫn rồi. Không đợi cho đến khi em gái “tỉnh lại” rồi tự bước ra xe nữa mà cậu bế nó ra.

- Định ngồi lì thi gan với tụi anh à?

- Bill…ly? – đôi môi khó khăn lắm mới mấp máy thành lời. Người thanh niên với mái tóc vàng nhạt nở nụ cười rạng rỡ.

- Ừ!

Như một cơn lốc, Ginny ào đến ôm chầm lấy anh trai.

- Là anh mà. Em biết hôm đó ở bệnh viện là anh mà. Em biết mà…

Những tiếng khóc uất ức, tủi hờn lại bật ra như một phản xạ vô thức không tài nào kiểm so

át. Trong thoáng chốc, hình ảnh Jame Franks, những thỏa thuận đã được cam kết trở nên mờ nhạt…

- Billy! Billy!

Ginny vẫn òa khóc và ôm chặt lấy anh, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh mình nữa.

- Brian đã nói với anh tất cả. Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Nhẽ ra anh nên tìm cách liên lạc với em chứ không phải cử Shiki ở bên cạnh em như thế…

- Billy… – Chợt Jimmy kéo nhẹ tay cậu – Ginny! Buông anh ấy ra đi. Đứng ra sau lưng tụi anh. Nhanh lên!

- Billy! Qủa là con đã thoát khỏi sự kiểm soát của thuốc. – Một giọng nói đầy ma mị vang lên đằng sau, Jame Franks xuất hiện. Ginny vội vã đứng sát vào hai anh – Con đang sợ ta đó sao? Ginny? Con đang định nuốt lời đã hứa sao?

Billy bình tĩnh kéo em lên đứng ngang với mình.

- Chú Franks! Những gì gia đình Wilson nợ chú, cháu chắc chắn sẽ thay gia đình trả lại chú đầy đủ. Mong chú có thể buông tha cho em gái cháu.

Jame Franks bật cười.

- Billy! Giá trị của con… lớn đến mức ấy ư? Vả lại… con cũng không nợ nần gì ta. Người nợ ta… là mẹ con, là John, và… là đứa bé này.

Cái nhìn của Jame Franks xoáy vào Ginny, nét cười vẫn thoảng qua gương mặt.

- Nào, Ginny! Con có nhớ những gì đã hứa với ta không? Hãy đến đây và ta sẽ xóa bỏ tất cả.

- Ginny! – Jimmy gằn giọng, nhìn sang em dữ dằn.

- Jim! Người đáng ra phải nổi cáu là ta chứ không phải con. Thì ra gia đình Wilson không dạy con về đạo làm người, Ginny. Hứa thì phải biết giữ lời. Vả lại… cũng cần tỏ ra lễ phép với người trên nữa, Jimmy à.

- GINNY! GINNY!

Tiếng gọi lớn như tiếng thét của Brian bất chợt vang lên sau lưng Jame Franks. Tất cả chú mục vào phía chàng trai đang bị giữ chặt và cố sức vùng vẫy thoát ra.

- Brian!

- Ginny!

- Chú lại làm gì Brian nữa sao? – Billy hỏi, cái nhìn kinh hãi xoáy sâu vào người đối diện – Em ấy dù sao cũng là con trai chú mà.

- Nhưng nó đâu có coi ta là ba. Trong mắt nó đâu có ta là ba. Lúc nào mở miệng ra nó cũng nhắc đến cái tên Wilson, Wilson, như thể nó mang họ Wilson chứ không phải họ Franks vậy. Nào Ginny! Đến đây với ta!

- Cháu đã nói rồi. Những gì nhà Wilson nợ chú, cháu nhất định sẽ thay họ trả lại cho chú.

Ánh mặt trời cuối chiều thoáng chốc trở nên đỏ rực như màu máu, nhuộm lên khắp hình hài, cảnh vật. Bốn con người đứng nhìn nhau bất động, nổi bật giữa con đường rộng lớn đã bắt đầu đông đúc giờ tan tầm.

Jame Franks khẽ nhếch mép cười nhạt.

- Trả lại cho ta sao, Billy? Con sẽ thay họ trả lại cho ta sao? Nào! Con hãy trả Jenny lại cho ta. Hãy trả con gái lại cho ta. Nào! Con hãy trả đi! Hãy trả đi! – người đàn ông quát lên giận dữ. Ánh mắt chuyển sang cùng gam màu với bóng chiều đỏ rực.

- Chú Franks…

- Nào! Trả lại cho ta đi! Trả lại cho ta đi! Trả lại Jenny cho ta đi.

- Chú Franks! Đó là sự lựa chọn của mẹ cháu. Chú nói chú rất yêu mẹ, vậy tại sao chú không thể tôn trọng sự lựa chọn của bà ấy?

- Sự lựa chọn của mẹ con sao? Đó không phải sự lựa chọn của mẹ con. Đó là sự bắt ép. Và Jenny, cũng như đứa bé này, không bao giờ lên tiếng phản đối bất cứ sự sắp đặt nào người ta chụp lên mình cả. – Jame Franks chua chát rút từ trong túi áo ra 1 tấm ảnh nhỏ – Con có biết đây là gì không? Ta và mẹ con của 28 năm về trước. Chúng ta đã quyết định sẽ kết hôn, đã đi chụp ảnh cưới. Nhưng rồi mẹ con bị ép kết hôn với ba con. Cô ấy không hề lên tiếng phản đối chỉ vì gia đình chịu ơn dòng họ Wilson quá nhiều, cũng không dám cho họ biết còn có ta tồn tại. Tất cả những gì mẹ con làm chỉ là trả lại ta chiếc nhẫn rồi câm lặng chịu đựng bước chân vào dòng họ Wilson. Làm sao con có thể hiểu được cảm giác của ta, Billy? Làm sao con có thể hiểu được cảm giác bất lực khi không có cách nào giữ được mẹ con ở lại? Cảm giác khi đứa trẻ mười mấy năm trời mình thương yêu, ngỡ là con ruột, cuối cùng lại là con trai kẻ thù? Làm sao biết được cảm giác khi biết tin sinh linh bé nhỏ của ta phải chết khi chưa biết đến hình dạng thế giới? Con có thể trả lại cho ta không? Có thể trả lại tất cả không?

Tấm ảnh in hình đôi nam nữ đang ôm nhau hạnh phúc cùng bộ váy cưới run run trên tay người đàn ông. Nét tàn nhẫn, vô tính trên khuôn mặt đột nhiên tan biến và trở nên đáng thương một cách kì lạ.

Làn gió cuối chiều mạnh bạo thổi đến như cố làm dịu đi bầu không khí câm lặng giữa bốn con người rồi bất chợt… giật tấm ảnh khỏi tay người đàn ông…

Tấm ảnh mỏng manh bay lên không trung…

Jame Franks giật mình nhìn theo tấm ảnh và vội vã như một con thiêu thân lao vào dòng xe cộ ngột ngạt, cố gắng đuổi theo giữ lấy thứ kỉ vật cuối cùng… rồi đổ ập xuống bên đường với bức ảnh nhàu nát trên tay…

Chàng thanh niên với mái tóc nhạt nhòa màu nắng ngã lăn trên mặt đất…

Người con trai sở hữu đôi mắt xanh biếc màu trời dúi dụi xuống đường…

Cô gái bé nhỏ sóng xoài trên mặt đất, sững sờ nhìn ánh đèn oto vụt sáng lướt qua…

Hai đầu gối người thanh niên vẫn đang bị giữ chặt khụy xuống đau đớn…

Chiếc khung ảnh trên bàn làm việc chợt vỡ tan thành trăm mảnh…

Bíp… Bíp…

Cậu bé màu tóc hạt dẻ ngơ ngác nhìn vào dòng người trước mặt thất thần…

Đôi bàn tay Khương Duy buông thõng…

Gương mặt người con trai đi sau cùng sững lại, cơn hoảng loạn ập đến …

- Ginny!

Cô bé mở to đôi mắt tròn ngơ ngác nhìn vào màn đêm đang dần bủa vây lấy mình…

- Chú… không sao chứ?

- Chú đây! Chú ổn! Con có sao không? Ginny? Con có sao không? – Những nếp nhăn trên khuôn mặt xô vào với nhau, Jame Franks ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ như đang dần biến mất – Ginny à? Con có sao không? Ginny? Con có sao không?

- Ginny! – Billy cố lết đến cạnh em gái và giật lấy nó từ tay Jame Franks trong sự run rẩy – Ginny à! Đừng làm anh sợ! Ginny à!

- Gin! – Jimmy lao đến bên cạnh sợ hãi – Em có sao không Gin? Ginny?

Gương mặt tái dần khẽ nở 1 nụ cười trấn an tất cả và hướng cái nhìn về phía vỉa hè, nơi có người anh trai thất thần vô hồn đang lặng đi…

Mối dây liên hệ giữa hai anh em sinh đôi như hiện rõ hơn bao giờ hết.

Linh Như nhìn Khánh Nam, cậu vẫn đang đứng yên bất động, gương mặt ngơ ngác như chưa kịp nhận thức tất cả những gì vừa xảy ra.

Nhìn anh, Linh Như tưởng như thấy lại chính mình của 11 năm trước, khi cũng đứng lặng như thế nhìn người mẹ run rẩy giữa vũng máu…

Giọt nước mắt vô tình đọng lại ở khóe mi…

Sợ rằng nếu mình khóc, sẽ trở thành 1 nỗi ám ảnh với tất cả những người ở lại, và … sẽ theo sát Khánh Nam đến cuối cuộc đời này, Linh Như gượng mỉm cười. Một nụ cười nhẹ tênh và thanh thản. Cho đến phút cuối cùng… vẫn có thể nhìn thấy 3 người đứng bên nhau… là em có thể yên tâm rồi…

Đôi mắt khó khăn lần tìm gương mặt đang hiện lên trong trái tim mình một cách khổ sở…

Viết Quân chỉ biết chằm chằm nhìn vào người con gái dần nhợt nhạt trước mặt mình mà không thể cử động… không thể nói nổi lời nào…

Linh Như mỉm cười với Viết Quân, rồi nhìn sang Jame Franks…

- Chú James… Mẹ… rất yêu chú… Và… con cũng vậy… Cuối cùng… con đã có thể làm một người có ích rồi…

Bàn tay bé nhỏ chợt buông thõng…

Nụ cười mỏng manh tan vào trong gợn nắng chiều hiu hắt…

Cô bé dịu đầu vào ngực người anh trai cả nhẹ nhàng… thanh thản…

- Billy… Mừng anh… trở về nhà!

Mặt trời đỏ rực ném những tia nắng tàn xuống Trái Đất không chút xót thương cho những số phận đau khổ… Làn gió thoảng qua vờn nhẹ những sợi tóc mềm như vuốt ve êm dịu…

Tiếng còi xe cấp cứu hú vang trời đất…

*

* *

Cánh cửa phòng cấp cứu đã đóng lại được hơn 1 tiếng…

Bên ngoài bệnh viện là hàng rào bảo vệ chặt chẽ. Bản tin về vụ tai nạn của cô con gái duy nhất dòng họ Wilson cùng sự xuất hiện của 2 nam diễn viên nổi tiếng Billy Wilson và Brian Franks, người mẫu GMR Jimmy Wilson, chủ tịch tập đoàn SunWard Jame Franks đã thu hút sự chú ý của dư luận toàn thế giới. Phóng viên, fans hâm mộ, và những con người hiếu kì đều tập trung cả ở ngoài kia. Những tiếng ồn ào đó khác hẳn sự căng thẳng, yên ắng trong này…

Người Billy toàn máu. Điều đó làm Khánh Nam rùng mình sợ hãi. Và ngay cả bàn tay cậu cũng đang ngập trong màu máu. Trái tim như đã bị bóp nát… Thứ cảm giác mà bao nhiêu năm trước Linh Như phải chịu đựng… giờ thì cậu đã có thể biết… nó đau đớn đến thế nào rồi… Khi mà… trên tay mình nhuốm máu người thân yêu nhất… Khi mà… tận mắt mình phải chứng kiến sự đau đớn chống chọi với Tử thần… Thật đáng sợ…

- Cô bé mất quá nhiều máu. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng xin gia đình cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý…

Vị bác sĩ đã nói thế trước khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại… Không sao mà! Nhất định là sẽ không sao mà! Nhất định là em gái cậu sẽ không sao mà! Nhất định là thế mà! Khánh Nam như trở nên điên loạn. Sự sợ hãi vốn đã ngự trị con người cậu biến thành một con mãnh thú hung ác giằng xé đau đớn…

- Khánh Nam… – giọng nói của Khương Duy run run vang lên bên cạnh Khánh Nam – Tối qua… Linh Như đã đến nhà tao… và… nhờ tao… chăm sóc mày và… Viết Quân. Nếu… nếu biết trước là thế này… Nếu biết trước là thế này… Tao sẽ không đồng ý. Dù nó có khóc lóc, cầu xin thế nào… dù có thế nào… tao cũng sẽ không đồng ý… – Khương Duy khổ sở kìm nén cảm xúc của mình để Khánh Nam không trở nên tồi tệ hơn nữa. Nỗi đau cũng đang gặm nhấm chính con người cậu. Cậu bình tĩnh nhìn lên Viết Quân – Và… Linh Như… còn nhờ mày… chăm sóc tốt cho Phương Linh.

Ánh mắt giận dữ của Viết Quân chiếu vào Khương Duy rồi lại vô hồn nhìn đi nơi khác…

Jimmy vẫn chắp tay cầu nguyện. Cậu không muốn sự đánh đổi này. Cậu muốn có cả hai. Cậu muốn có cả anh Billy và có cả Ginny. Cậu không thể…mất đi dù chỉ 1 người được. Cậu không thể chấp nhận việc mất đi người thân 1 lần nữa…

Jame Franks đặt tay lên vai Brian, cố gắng làm cậu bình tĩnh trở lại.

- Ginny sẽ không sao cả, Brian! Nhất định… sẽ không sao cả.

Tiếng nói nghẹn lại giữa chừng như sự đau đớn không thể hiện ra của người đàn ông đáng thương. Ông muốn có nó chứ không muốn giết nó, muốn có đứa bé của Jenny, muốn có đứa bé Jenny đã luôn thương yêu, che chở…

Bất chợt có những tiếp bíp bíp nhỏ vang lên đâu đó xung quanh, như là… tiếng chuông báo thức.

- Viết Quân!

Khương Duy lay nhẹ làm Viết Quân giật mình nhận ra những tiếng

động lạ đó từ bên trong áo mình. Đôi mắt vô hồn của cậu chợt xáo động mạnh. Cậu sực nhớ tới hộp quà nhỏ trong túi áo…

Bàn tay run run…

Dải lụa mỏng manh rơi nhẹ xuống đất…

Ánh sáng chói lòa dần lấy đi sự tăm tối bên trong chiếc hộp…

Là… sợi dây chuyền mà trước đây Ji Hoo từng tặng Ginny…

Và… bên cạnh đó… còn có một chiếc bình thủy tinh…

Ji Hoo run rẩy xoay nhẹ chiếc bình trong tay.

Bật khóc!

Tiếng khóc đau đớn cố kìm nén của một thằng con trai…

Tiếng khóc hạnh phúc bị sự tuyệt vọng đè bẹp…

Trên thành bình… là lời chúc mừng sinh nhật tuổi 18 đến sớm của cậu được nắn nót từng nét, từng nét… và một dòng chữ mà cậu đã quen thuộc từ lâu, một dòng chữ mà ngoại trừ cậu ra, ở đây không ai có thể hiểu, một dòng chữ Hàn Quốc…

…Em…

… thực sự…

……rất yêu anh……

……… Thật đấy! Ji Hoo!……..

……Rất yêu!….

Bên trong bình còn 1 dòng chữ nhỏ ở đáy nữa, nhưng vì nắp bình bằng cao su màu trắng đục nên Ji Hoo không thể nhìn rõ, cậu đoạn đưa tay mở nắp…

- Đừng! – Tiếng hét muộn màng của Mark vang lên… nhưng không còn kịp nữa rồi…

Không khí tràn vào bình, dung dịch trong bình được thiết kế đặc biệt cùng với những mảnh giấy, chợt bốc cháy nhẹ với ngọn lửa nhạt nhòa…

Viết Quân hốt hoảng chỉ biết nhìn ngọn lửa vụt lên rồi lụi dần… những dòng chữ cẩn thận nắn nót nhanh chóng biến mất…

Ngay cả một chút thời gian… để anh có thể tận hưởng món quà này… em cũng nỡ lấy đi sao?

Ngay cả một chút hi vọng nhỏ nhoi của anh… em cũng không nỡ để lại sao?

Tại sao lúc nào cũng tàn nhẫn như thế?

Tại sao lúc nào cũng tàn nhẫn như thế?

Viết Quân trượt xuống theo bức tường sau lưng. Bình thủy tinh mỏng manh vụn nát trong tay cậu… Thứ chất lỏng màu đỏ liên tiếp nhỏ giọt xuống đất…

Cậu chỉ còn biết gục đầu vào bàn tay, nuốt thứ nước mắt đắng nghẹn trong cổ họng…

Ginny…

Em tàn nhẫn quá…

Em tàn nhẫn quá!

Chiếc đèn ở cửa phòng tắt phụt…

Cánh cửa bật mở…

Vị bác sĩ bước ra…


/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status