Editor: Mông Nhỏ
''Ông già rồi, cái nhìn về một số việc khả năng cũng không đúng lắm,'' lão Dương đại gia vô cùng chân thành nói với Vu Nghiêm, ''Nếu năm đó Phi huynh một thân một mình đến Yến Ninh, người nhà chúng ta cũng chưa gặp qua, nhưng ta nghĩ, một người như ông ấy, con cháu hậu bối nếu không giống, cũng không thể làm ra chuyện như vậy đâu.''
''Ừm,'' nghe như là con cháu liệt sĩ, không có chứng cứ buộc tội, Vu Nghiêm cũng không muốn giắt ngoài miệng đoán mò, liền hỏi, ''Vậy ông xem, kẻ này tự xưng là 'truyền nhân của Đường Tiền Yến', có thể là giả mạo hay không?''
Lão Dương đại gia: ''Chuyện này.....''
Dụ Lan Xuyên bỗng nhiên dùng cùi chỏ thọc Vu Nghiêm một cái: ''Vụ án mất trộm cao lầu xảy ra khi nào?''
Vu Nghiêm lục di động, tra xét một chút lịch làm việc: ''Từ rạng sáng đến khoảng bốn giờ.''
''Bây giờ còn không đến mười một giờ.'' Dụ Lan Xuyên gõ mặt đồng hồ của mình, ''Vụ này xảy ra đại khái lúc mười giờ, trên lầu này có hơn một trăm hộ gia đình, ban công mọi nhà đều hướng cùng một phương hướng, thời điểm mười giờ, có ít nhất hơn một nửa chưa tắt đèn đi ngủ, nếu như là một nhóm trộm cắp, cậu không cảm thấy chúng quá lộ liễu sao?''
Vu Nghiêm nhíu nhíu mày, lúc này, anh nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, một nữ cảnh sát tìm anh: ''Vu ca, anh đi đâu vậy?''
Vu Nghiêm: ''Dưới lầu, hỏi nhân chứng vài chuyện, làm sao vậy?
Nữ cảnh sát thoáng đè thấp thanh âm một chút, giống như có chuyện gì khó nói: ''Có chút tình huống, anh có thể lên đây một lúc không?''
Vu Nghiêm quơ quơ di động với Dụ Lan Xuyên, hai người một trước một sau đứng lên, cáo từ với lão Dương đại gia.
Trước khi ra đến cửa, Dụ Lan Xuyên chợt nhớ tới cái gì đó, khoát tay nhường cho Vu Nghiêm đi trước, quay đầu hỏi Dương đại gia: ''Ông Dương, ông luôn nói 'Ngũ Tuyệt', con đếm đi đếm lại chỉ có bốn, còn một vị đâu ạ?''
Lão Dương đại gia sửng sốt, trầm mặc lại.
Dụ Lan Xuyên hỏi: ''Con lỡ lời, không thể nhắc đến ạ?''
''Cũng không có gì, chỉ là nhắc đến rất dài.'' Lão Dương đại gia nghĩ nghĩ, ''Vị cuối cùng trong Ngũ Tuyệt...... Hắc, năm đó là thời kì đặc thù, cho nên các loại hảo hán đều có thể bất kể xuất thân, bất kể dòng dõi tụ tập cùng nhau ---- nếu ở năm tháng thái bình, vị bằng hữu kia.... ... Kỳ thật không được coi như là người trong chính đạo giống chúng ta.''
Dụ Lan Xuyên nghe xong cách dùng từ của ông, đau cả đầu, không nghĩ đến thế kỉ 21, Minh chủ như anh trừ bỏ hoà giải mâu thuẫn bên ngoài, lại còn có nghĩa vụ kèm theo là phải tranh đấu với ''Tà ma ngoại đạo''!
''Đương nhiên đây đều là chuyện trước khi giải phóng.'' Lão Dương đại gia thấy sắc mặt anh không đúng lắm, vội vàng giải thích, ''Năm đó vị bằng hữu kia không tiết lộ danh tính của mình, vì mọi người đặt biệt danh là 'Vạn Mộc Xuân', cho nên chúng ta cũng gọi hắn là 'Vạn huynh'. Dáng dấp đặc biệt tốt, thanh tú tới trình độ nào nhỉ? Hắn nếu có hát hí khúc, có thể làm nam đán, một khi giả trang lên xướng, cả sảnh đường phải reo hò. Người cũng nhu nhu nhược nhược, bao lương thực một hai trăm cân, nếu để hắn khiêng, có thể đè cong lưng hắn, đi một lúc phải buông xuống nghỉ một lát, mặt thì trắng, khí thì hư, tay trói gà không chặt. Nhưng con có biết hắn làm nghề gì không?''
Dụ Lan Xuyên nghĩ thầm: ''......Quân sư quạt mo?''
Lão Dương đại gia thở dài :''Ba chữ 'Vạn Mộc Xuân' này, dừng ở chữ 'Xuân', lấy từ 'tuỳ phong tứ tán', 'nhuận vật vô thanh' ý tứ ----- hắn và ngươi lướt qua nhau, khách khách khí khí gật đầu cười với ngươi, ngươi chưa kịp đáp lại, cổ họng liền bị cắt vỡ. Một môn này của họ, có cái tuyệt kỹ, chặt người thành tám khúc, giống như bào đinh giải ngưu trong truyền thuyết, cầm một cây dao nhỏ trong tay, rõ ràng đại khí không suyễn, chuyện trò vui vẻ, lưỡi dao một chút cũng không xoắn, nếu lao lực phí sức, đó chính là công phu không tới nơi tới chốn.''
Dụ Lan Xuyên hỏi: ''Vậy là sát thủ sao?''
''Đúng, năm đó ấy à, nhắc tới ba chữ 'Vạn Mộc Xuân' ai cũng phải rùng mình.'' Lão Dương đại gia nói, ''Tuy rằng cũng là nghĩa sĩ, nhưng chung quy cũng không phải cùng đường với chúng ta. Sau đó Vạn Mộc Xuân rửa tay chậu vàng, mọi người lui tới khôn ngoan hơn một chút, chỉ khi đại hội võ lâm mới đến ngồi một lúc. Đến liền uống một chén trà nhỏ, chưa bao giờ động thủ với người khác, cũng không có ai dám khiêu khích hắn, sau đó Vạn Mộc Xuân lớn tuổi, liền thu một đệ tử quan môn, để đồ đệ đến thay hắn. Tiểu tử kia cũng là một thân tà khí, đến đây liền lên tiếng chào hỏi với mấy lão già, giống sư phụ hắn ngồi xuống uống trà, có người nhìn không vừa mắt, âm thầm kêu một đám người đi chặn hắn, kết quả đám hậu sinh này bị hắn lần lượt đánh gãy gân tay. Một môn này của bọn họ, cũng không tha thiết lắm, luyện đúng là thuật giết người, cắt gân không phải cắt cổ, đã coi là 'đến điểm dừng rồi', về chuyện này, tuy nói là tiểu bối không hiểu chuyện gây gổ, nhưng thù này cũng đã kết, hắn cũng không sang bên chúng ta nữa. Nhớ lại tình cảm thế hệ trước, hai mươi năm trước hắn qua đây thăm ta và ông con một lần, bên người mang theo tiểu tử kia, nói là thu dưỡng đồ đệ, hiện tại không biết thế nào.''
Dụ Lan Xuyên nghe xong, không hề có cảm tưởng gì đối với câu chuyện truyền kỳ trước giải phóng, chỉ có đầu càng đau, anh hi vọng ''Đại hội võ lâm'' là một đại hội hài hoà bình yên, tốt nhất là mọi người ngồi cùng nhau ăn chút hoa quả hạt dưa, tự ôn chuyện, tâm sự cổ phiếu, sau đó trao đổi với nhau một chút đặc sản địa phương, rồi hữu hảo ai về nhà nấy, loại nhân vật yêu thiêu thân này tuyệt đối đừng đến.
Ngay sau đó anh xoa huyệt thái dương, vội vàng lên lầu.
Vu Nghiêm bị đồng nghiệp gọi lên lầu 8, nữ cảnh sát túm anh đến một bên, nhỏ giọng nói: ''Vu ca, tôi cảm thấy không đúng lắm, tôi hoài nghi Nick là kẻ 'An Gia Hoà'.'' (*)
(*)An Gia Hoà: nhân vật nam chính trong phim Đừng nói chuyện với người lạ , có vấn đề về tâm lý, hoài nghi vợ gặp gỡ người khác, đã hành hạ bạo lực với vợ trong một thời gian dài.
Vu Nghiêm chau mày.
'''Hướng Tiểu Mãn ----- chính là Nhiếp phu nhân ấy, một ngày hai mươi tư giờ cô ấy cơ bản đều ở nhà, Niếp Kính tan tầm cũng coi như có quy luật, trở về sẽ đậu xe ở dưới lầu, nhìn nhà xe anh ta là biết đàn ông có ở nhà hay không. Theo lý thuyết trộm cắp ở cao lầu khẳng định đều là tay lão luyện, trước khi gây án không nghiên cứu địa hình ư? Hơn nữa Hướng Tiểu Mãn toàn né tránh, cơ bản không hề nhìn thẳng vào người khác, mỗi khi có người hỏi, cô ấy liền lui về phía sau, nghe nói bọn họ chuyển đến đây đã một năm, cô ấy còn chưa bao giờ chủ động chào hỏi qua hàng xóm, một người như thế, đột nhiên có trộm xông vào nhà, phản ứng đầu tiên của cô ấy là đi lên bắt? Tôi không tin.'' Nữ cảnh sát nhanh chóng nói, ''Trên đầu đụng thành như vậy, mặt còn bầm tím, không chịu đi bệnh viện...... Tôi hoài nghi trên người cô ấy còn có vết thương khác nữa.''
Vu Nghiêm: ''Ý của cô là, nhà anh ta căn bản không có trộm đến, là Niếp Kính đánh vợ đụng nát cửa sổ, kinh động hàng xóm, liền lừa dối tìm một cái cớ?''
''Đúng,'' Nữ cảnh sát lòng đầy căm phẫn nói, ''Đàn ông không có một kẻ nào tốt cả!''
Vu Nghiêm: ''...''
''Không phải...... Vu ca, tôi không nói anh, anh không tính.''
''Tôi coi như là cô khen tôi vậy.'' Được đồng sự cho gia nhập gia tộc ''Quỳ Hoa Bảo Điển'', Vu Nghiêm giả dối thoáng nở nụ cười, nói tiếp, ''Hỏi hết hàng xóm chưa?''
''Hỏi rồi, đều nói không biết.'' Nữ cảnh sát buông lỏng tay, ''Mọi người đóng cửa sinh hoạt, cho dù nghe thấy động tĩnh, cũng không rõ là vợ chồng cãi nhau hay là bạo lực gia đình, nên không tuỳ tiện nói với cảnh sát. Lại nói bình thường Nick rất biết đối nhân xử thế, ra ngoài còn thường xuyên giúp hàng xóm xách đồ, ở đây lâu nhân duyên không tệ, không bắt được nhược điểm của hắn. Trừ phi người phụ nữ tự mình báo án, đến bệnh viện nghiệm thương với chúng ta, nhưng cô ấy căn bản không nói chuyện với chúng ta! Vu ca, anh mau nghĩ cách đi!''
Vu Nghiêm bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, thầm nhủ: ''Tôi có thể có cách gì?''
Đừng nói là người bị hại tự mình không muốn để người khác biết, ngay cả những người chủ động báo án, lại có bao nhiêu người trên đường đổi ý không làm nữa? Gia đình là một bộ phận của tâm hồn mỗi người, trong bạo lực gia đình thường thường lẫn lộn nhiều vấn đề tâm lý phức tạp, lại xảy ra trong thời gia dài, dư luận bên ngoài và điều kiện vật chất tạo thành bế tắc, không phải một câu ''Đàn ông đánh phụ nữ'' là có thể nói rõ.
Mấy tiểu thanh niên mới công tác không lâu thế này luôn cảm thấy mình mặc đồng phục vào là có thể cứu vớt thế giới, coi ''Công việc ý nghĩa'' là lý tưởng cao nhất.
Nhưng công việc thì có thể có cái ý nghĩa gì? Không phải là nuôi sống gia đình sao?
Quản lí những chuyện có thể quản lí, làm tròn trách nhiệm, đã là đạo đức nghề nghiệp lớn nhất.
Vu Nghiêm cũng từng trải qua tuổi trẻ, không muốn lấy thói đời nóng lạnh hắt vào thế hệ tương lai đầy nhiệt huyết, liền nói với cô: ''Chúng ta không thể ép người ta báo án, nhưng việc hôm nay, nói không chừng có nhân chứng trực tiếp.''
Ánh mắt nữ cảnh sát sáng lên: ''Tên người nhện kia?''
''Phải,'' Vu Nghiêm lừa bịp nói, ''Lúc ấy tên người nhện bám vào ngoài cửa sổ không xa chỗ đó lắm, nhà 804 động tĩnh lớn như vậy, khẳng định hắn đã thấy gì đó, trước tiên chúng ta có thể tìm người này đã. Nếu cô lo lắng, có thể thử đưa phương thức liên lạc cá nhân cho Niếp phu nhân, có đôi khi người ta không cần phải nguyện ý báo cảnh sát, nhưng nếu có người để xin giúp đỡ, lúc cô ấy tới đường cùng không chừng sẽ thử.''
Nữ cảnh sát nhỏ tin anh, mười phần nhiệt tình đi luôn. Vu Nghiêm nhìn bóng lưng cô thở dài, đi đến cuối hành lang châm điếu thuốc, trong lòng mơ hồ cảm thấy đêm nay là vội vàng vô ích.
Nhà Nick không mất gì cả, ngoại trừ Niếp phu nhân Hướng Tiểu Mãn trên mặt bị thương, ''Trộm'' cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, cảnh sát tra xét một vòng, hỏi một vòng, quả nhiên không thu hoạch được gì, đành phải để họ ghi tên, sau đó liền rời đi.
Chờ xem ''Người nhện'' hạ chiến thư với Dụ Lan Xuyên còn xuất hiện nữa hay không.
Cư dân viện 110 xôn xao thảo luận mấy ngày, ngoại trừ phần tuyên truyền dưới lầu thêm một tờ thông báo nhắc nhở mọi người ''Khóa kỹ cửa sổ, chú ý an toàn'', liền không còn gì khác nữa.
''Chào buổi sáng, Nhiếp phu nhân.''
''Tiểu Hướng, ra ngoài hả?''
''Thời tiết tốt như vậy nên ra ngoài đi dạo, đừng luôn ở nhà buồn bực.''
Hướng Tiểu Mãn cúi đầu, vội vàng bước đi vượt qua phía đông tiểu viện, người khác chào hỏi, cô cũng không đáp lời, chỉ là qua loa gấp gáp cười một chút.
Cơn gió thổi tiếng nói chuyện của tam cô lục bà ở phía đông tiểu viện đến, tinh tế rót vào lỗ tai cô.
''... ....Tốt số, gia đình có nhà có xe, chồng có năng lực kiếm tiền, mỗi ngày nằm ở nhà, việc cũng không cần làm.''
''Người ta như vậy không gọi là 'nội trợ', gọi là phu nhân nhà giàu, nội trợ phải quản gia làm việc chứ? Đứa nhỏ nhà cô ta đi nhà trẻ, không thấy cô ta đón đưa qua một lần, mỗi ngày không đến buổi trưa không dậy, ăn cơm đều mua ở bên ngoài, việc khác thuê người làm theo giờ.... ... Bây giờ chắc đi đến tiệm giặt là lấy quần áo đây mà, ôi chao, tiêu tiền giặt quần áo, chậc!''
''Người ta có chồng tốt, có bản lĩnh bà cũng gả thế đi.''
''Tôi gả cho cha bà, làm mẹ kế bà được không......''
Tiếng cười nói thổi qua mặt Hướng Tiểu Mãn, giống cái bạt tai lớn, nhưng cô dường như đã thành thói quen, cũng không thèm để ý, trơ mặt đi tới tiệm giặt là ở góc đường.
Tiệm giặt là là một cụ già mở, thuê tiểu thanh niên hai mươi tuổi làm việc vặt, lúc này, cụ già đi ăn cơm trưa, bình thường đều là tiểu nhân viên tiếp đãi cô.
Nhắc đến nhân viên cửa tiệm này, mọi người hoài nghi cậu không phải câm điếc thì là cà lăm, có người hỏi sẽ gật đầu lắc đầu, vội quá thì ''Ừ'' một tiếng, một năm bốn mùa đeo khẩu trang đến tai, giống như không che hết mặt thì cậu sẽ không có cảm giác an toàn, mặc áo phông in hình phim hoạt hình, chẳng bao giờ nhìn thẳng vào người khác.
Hướng Tiểu Mãn lấy ra tờ biên lai, đặt trên quầy, nhân viện tiệm giặt là liền cầm lên tìm quần áo của cô, hai người ai cũng không lên tiếng, không nhìn nhau, tựa như cùng diễn kịch câm, trong tiệm chỉ nghe thấy tiếng chuyển động của máy sấy.
Hướng Tiểu Mãn kiểm kê quần áo, hơi gật đầu, cũng không ngẩng lên xoay người rời đi.
Lúc này, nhân viên cửa tiệm bỗng dưng lên tiếng gọi cô lại.
''Đợi chút,'' Cậu cao một mét tám, là một chàng trai cao lớn trẻ tuổi, nói chuyện giọng vừa hư nhược vừa yếu ớt, giống tiếng mèo kêu, ''Chị...... Chị chờ một chút.''
Hướng Tiểu Mãn quay đầu lại, thấy nhân viên cửa tiệm lấy ra một bọc giấy nhỏ từ dưới quầy, trong bọc giấy là một con dao nhỏ.
Tay cậu run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: ''Cái này.... ... là nhặt từ trong túi áo chị, là của chị sao?''
''Ông già rồi, cái nhìn về một số việc khả năng cũng không đúng lắm,'' lão Dương đại gia vô cùng chân thành nói với Vu Nghiêm, ''Nếu năm đó Phi huynh một thân một mình đến Yến Ninh, người nhà chúng ta cũng chưa gặp qua, nhưng ta nghĩ, một người như ông ấy, con cháu hậu bối nếu không giống, cũng không thể làm ra chuyện như vậy đâu.''
''Ừm,'' nghe như là con cháu liệt sĩ, không có chứng cứ buộc tội, Vu Nghiêm cũng không muốn giắt ngoài miệng đoán mò, liền hỏi, ''Vậy ông xem, kẻ này tự xưng là 'truyền nhân của Đường Tiền Yến', có thể là giả mạo hay không?''
Lão Dương đại gia: ''Chuyện này.....''
Dụ Lan Xuyên bỗng nhiên dùng cùi chỏ thọc Vu Nghiêm một cái: ''Vụ án mất trộm cao lầu xảy ra khi nào?''
Vu Nghiêm lục di động, tra xét một chút lịch làm việc: ''Từ rạng sáng đến khoảng bốn giờ.''
''Bây giờ còn không đến mười một giờ.'' Dụ Lan Xuyên gõ mặt đồng hồ của mình, ''Vụ này xảy ra đại khái lúc mười giờ, trên lầu này có hơn một trăm hộ gia đình, ban công mọi nhà đều hướng cùng một phương hướng, thời điểm mười giờ, có ít nhất hơn một nửa chưa tắt đèn đi ngủ, nếu như là một nhóm trộm cắp, cậu không cảm thấy chúng quá lộ liễu sao?''
Vu Nghiêm nhíu nhíu mày, lúc này, anh nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, một nữ cảnh sát tìm anh: ''Vu ca, anh đi đâu vậy?''
Vu Nghiêm: ''Dưới lầu, hỏi nhân chứng vài chuyện, làm sao vậy?
Nữ cảnh sát thoáng đè thấp thanh âm một chút, giống như có chuyện gì khó nói: ''Có chút tình huống, anh có thể lên đây một lúc không?''
Vu Nghiêm quơ quơ di động với Dụ Lan Xuyên, hai người một trước một sau đứng lên, cáo từ với lão Dương đại gia.
Trước khi ra đến cửa, Dụ Lan Xuyên chợt nhớ tới cái gì đó, khoát tay nhường cho Vu Nghiêm đi trước, quay đầu hỏi Dương đại gia: ''Ông Dương, ông luôn nói 'Ngũ Tuyệt', con đếm đi đếm lại chỉ có bốn, còn một vị đâu ạ?''
Lão Dương đại gia sửng sốt, trầm mặc lại.
Dụ Lan Xuyên hỏi: ''Con lỡ lời, không thể nhắc đến ạ?''
''Cũng không có gì, chỉ là nhắc đến rất dài.'' Lão Dương đại gia nghĩ nghĩ, ''Vị cuối cùng trong Ngũ Tuyệt...... Hắc, năm đó là thời kì đặc thù, cho nên các loại hảo hán đều có thể bất kể xuất thân, bất kể dòng dõi tụ tập cùng nhau ---- nếu ở năm tháng thái bình, vị bằng hữu kia.... ... Kỳ thật không được coi như là người trong chính đạo giống chúng ta.''
Dụ Lan Xuyên nghe xong cách dùng từ của ông, đau cả đầu, không nghĩ đến thế kỉ 21, Minh chủ như anh trừ bỏ hoà giải mâu thuẫn bên ngoài, lại còn có nghĩa vụ kèm theo là phải tranh đấu với ''Tà ma ngoại đạo''!
''Đương nhiên đây đều là chuyện trước khi giải phóng.'' Lão Dương đại gia thấy sắc mặt anh không đúng lắm, vội vàng giải thích, ''Năm đó vị bằng hữu kia không tiết lộ danh tính của mình, vì mọi người đặt biệt danh là 'Vạn Mộc Xuân', cho nên chúng ta cũng gọi hắn là 'Vạn huynh'. Dáng dấp đặc biệt tốt, thanh tú tới trình độ nào nhỉ? Hắn nếu có hát hí khúc, có thể làm nam đán, một khi giả trang lên xướng, cả sảnh đường phải reo hò. Người cũng nhu nhu nhược nhược, bao lương thực một hai trăm cân, nếu để hắn khiêng, có thể đè cong lưng hắn, đi một lúc phải buông xuống nghỉ một lát, mặt thì trắng, khí thì hư, tay trói gà không chặt. Nhưng con có biết hắn làm nghề gì không?''
Dụ Lan Xuyên nghĩ thầm: ''......Quân sư quạt mo?''
Lão Dương đại gia thở dài :''Ba chữ 'Vạn Mộc Xuân' này, dừng ở chữ 'Xuân', lấy từ 'tuỳ phong tứ tán', 'nhuận vật vô thanh' ý tứ ----- hắn và ngươi lướt qua nhau, khách khách khí khí gật đầu cười với ngươi, ngươi chưa kịp đáp lại, cổ họng liền bị cắt vỡ. Một môn này của họ, có cái tuyệt kỹ, chặt người thành tám khúc, giống như bào đinh giải ngưu trong truyền thuyết, cầm một cây dao nhỏ trong tay, rõ ràng đại khí không suyễn, chuyện trò vui vẻ, lưỡi dao một chút cũng không xoắn, nếu lao lực phí sức, đó chính là công phu không tới nơi tới chốn.''
Dụ Lan Xuyên hỏi: ''Vậy là sát thủ sao?''
''Đúng, năm đó ấy à, nhắc tới ba chữ 'Vạn Mộc Xuân' ai cũng phải rùng mình.'' Lão Dương đại gia nói, ''Tuy rằng cũng là nghĩa sĩ, nhưng chung quy cũng không phải cùng đường với chúng ta. Sau đó Vạn Mộc Xuân rửa tay chậu vàng, mọi người lui tới khôn ngoan hơn một chút, chỉ khi đại hội võ lâm mới đến ngồi một lúc. Đến liền uống một chén trà nhỏ, chưa bao giờ động thủ với người khác, cũng không có ai dám khiêu khích hắn, sau đó Vạn Mộc Xuân lớn tuổi, liền thu một đệ tử quan môn, để đồ đệ đến thay hắn. Tiểu tử kia cũng là một thân tà khí, đến đây liền lên tiếng chào hỏi với mấy lão già, giống sư phụ hắn ngồi xuống uống trà, có người nhìn không vừa mắt, âm thầm kêu một đám người đi chặn hắn, kết quả đám hậu sinh này bị hắn lần lượt đánh gãy gân tay. Một môn này của bọn họ, cũng không tha thiết lắm, luyện đúng là thuật giết người, cắt gân không phải cắt cổ, đã coi là 'đến điểm dừng rồi', về chuyện này, tuy nói là tiểu bối không hiểu chuyện gây gổ, nhưng thù này cũng đã kết, hắn cũng không sang bên chúng ta nữa. Nhớ lại tình cảm thế hệ trước, hai mươi năm trước hắn qua đây thăm ta và ông con một lần, bên người mang theo tiểu tử kia, nói là thu dưỡng đồ đệ, hiện tại không biết thế nào.''
Dụ Lan Xuyên nghe xong, không hề có cảm tưởng gì đối với câu chuyện truyền kỳ trước giải phóng, chỉ có đầu càng đau, anh hi vọng ''Đại hội võ lâm'' là một đại hội hài hoà bình yên, tốt nhất là mọi người ngồi cùng nhau ăn chút hoa quả hạt dưa, tự ôn chuyện, tâm sự cổ phiếu, sau đó trao đổi với nhau một chút đặc sản địa phương, rồi hữu hảo ai về nhà nấy, loại nhân vật yêu thiêu thân này tuyệt đối đừng đến.
Ngay sau đó anh xoa huyệt thái dương, vội vàng lên lầu.
Vu Nghiêm bị đồng nghiệp gọi lên lầu 8, nữ cảnh sát túm anh đến một bên, nhỏ giọng nói: ''Vu ca, tôi cảm thấy không đúng lắm, tôi hoài nghi Nick là kẻ 'An Gia Hoà'.'' (*)
(*)An Gia Hoà: nhân vật nam chính trong phim Đừng nói chuyện với người lạ , có vấn đề về tâm lý, hoài nghi vợ gặp gỡ người khác, đã hành hạ bạo lực với vợ trong một thời gian dài.
Vu Nghiêm chau mày.
'''Hướng Tiểu Mãn ----- chính là Nhiếp phu nhân ấy, một ngày hai mươi tư giờ cô ấy cơ bản đều ở nhà, Niếp Kính tan tầm cũng coi như có quy luật, trở về sẽ đậu xe ở dưới lầu, nhìn nhà xe anh ta là biết đàn ông có ở nhà hay không. Theo lý thuyết trộm cắp ở cao lầu khẳng định đều là tay lão luyện, trước khi gây án không nghiên cứu địa hình ư? Hơn nữa Hướng Tiểu Mãn toàn né tránh, cơ bản không hề nhìn thẳng vào người khác, mỗi khi có người hỏi, cô ấy liền lui về phía sau, nghe nói bọn họ chuyển đến đây đã một năm, cô ấy còn chưa bao giờ chủ động chào hỏi qua hàng xóm, một người như thế, đột nhiên có trộm xông vào nhà, phản ứng đầu tiên của cô ấy là đi lên bắt? Tôi không tin.'' Nữ cảnh sát nhanh chóng nói, ''Trên đầu đụng thành như vậy, mặt còn bầm tím, không chịu đi bệnh viện...... Tôi hoài nghi trên người cô ấy còn có vết thương khác nữa.''
Vu Nghiêm: ''Ý của cô là, nhà anh ta căn bản không có trộm đến, là Niếp Kính đánh vợ đụng nát cửa sổ, kinh động hàng xóm, liền lừa dối tìm một cái cớ?''
''Đúng,'' Nữ cảnh sát lòng đầy căm phẫn nói, ''Đàn ông không có một kẻ nào tốt cả!''
Vu Nghiêm: ''...''
''Không phải...... Vu ca, tôi không nói anh, anh không tính.''
''Tôi coi như là cô khen tôi vậy.'' Được đồng sự cho gia nhập gia tộc ''Quỳ Hoa Bảo Điển'', Vu Nghiêm giả dối thoáng nở nụ cười, nói tiếp, ''Hỏi hết hàng xóm chưa?''
''Hỏi rồi, đều nói không biết.'' Nữ cảnh sát buông lỏng tay, ''Mọi người đóng cửa sinh hoạt, cho dù nghe thấy động tĩnh, cũng không rõ là vợ chồng cãi nhau hay là bạo lực gia đình, nên không tuỳ tiện nói với cảnh sát. Lại nói bình thường Nick rất biết đối nhân xử thế, ra ngoài còn thường xuyên giúp hàng xóm xách đồ, ở đây lâu nhân duyên không tệ, không bắt được nhược điểm của hắn. Trừ phi người phụ nữ tự mình báo án, đến bệnh viện nghiệm thương với chúng ta, nhưng cô ấy căn bản không nói chuyện với chúng ta! Vu ca, anh mau nghĩ cách đi!''
Vu Nghiêm bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, thầm nhủ: ''Tôi có thể có cách gì?''
Đừng nói là người bị hại tự mình không muốn để người khác biết, ngay cả những người chủ động báo án, lại có bao nhiêu người trên đường đổi ý không làm nữa? Gia đình là một bộ phận của tâm hồn mỗi người, trong bạo lực gia đình thường thường lẫn lộn nhiều vấn đề tâm lý phức tạp, lại xảy ra trong thời gia dài, dư luận bên ngoài và điều kiện vật chất tạo thành bế tắc, không phải một câu ''Đàn ông đánh phụ nữ'' là có thể nói rõ.
Mấy tiểu thanh niên mới công tác không lâu thế này luôn cảm thấy mình mặc đồng phục vào là có thể cứu vớt thế giới, coi ''Công việc ý nghĩa'' là lý tưởng cao nhất.
Nhưng công việc thì có thể có cái ý nghĩa gì? Không phải là nuôi sống gia đình sao?
Quản lí những chuyện có thể quản lí, làm tròn trách nhiệm, đã là đạo đức nghề nghiệp lớn nhất.
Vu Nghiêm cũng từng trải qua tuổi trẻ, không muốn lấy thói đời nóng lạnh hắt vào thế hệ tương lai đầy nhiệt huyết, liền nói với cô: ''Chúng ta không thể ép người ta báo án, nhưng việc hôm nay, nói không chừng có nhân chứng trực tiếp.''
Ánh mắt nữ cảnh sát sáng lên: ''Tên người nhện kia?''
''Phải,'' Vu Nghiêm lừa bịp nói, ''Lúc ấy tên người nhện bám vào ngoài cửa sổ không xa chỗ đó lắm, nhà 804 động tĩnh lớn như vậy, khẳng định hắn đã thấy gì đó, trước tiên chúng ta có thể tìm người này đã. Nếu cô lo lắng, có thể thử đưa phương thức liên lạc cá nhân cho Niếp phu nhân, có đôi khi người ta không cần phải nguyện ý báo cảnh sát, nhưng nếu có người để xin giúp đỡ, lúc cô ấy tới đường cùng không chừng sẽ thử.''
Nữ cảnh sát nhỏ tin anh, mười phần nhiệt tình đi luôn. Vu Nghiêm nhìn bóng lưng cô thở dài, đi đến cuối hành lang châm điếu thuốc, trong lòng mơ hồ cảm thấy đêm nay là vội vàng vô ích.
Nhà Nick không mất gì cả, ngoại trừ Niếp phu nhân Hướng Tiểu Mãn trên mặt bị thương, ''Trộm'' cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, cảnh sát tra xét một vòng, hỏi một vòng, quả nhiên không thu hoạch được gì, đành phải để họ ghi tên, sau đó liền rời đi.
Chờ xem ''Người nhện'' hạ chiến thư với Dụ Lan Xuyên còn xuất hiện nữa hay không.
Cư dân viện 110 xôn xao thảo luận mấy ngày, ngoại trừ phần tuyên truyền dưới lầu thêm một tờ thông báo nhắc nhở mọi người ''Khóa kỹ cửa sổ, chú ý an toàn'', liền không còn gì khác nữa.
''Chào buổi sáng, Nhiếp phu nhân.''
''Tiểu Hướng, ra ngoài hả?''
''Thời tiết tốt như vậy nên ra ngoài đi dạo, đừng luôn ở nhà buồn bực.''
Hướng Tiểu Mãn cúi đầu, vội vàng bước đi vượt qua phía đông tiểu viện, người khác chào hỏi, cô cũng không đáp lời, chỉ là qua loa gấp gáp cười một chút.
Cơn gió thổi tiếng nói chuyện của tam cô lục bà ở phía đông tiểu viện đến, tinh tế rót vào lỗ tai cô.
''... ....Tốt số, gia đình có nhà có xe, chồng có năng lực kiếm tiền, mỗi ngày nằm ở nhà, việc cũng không cần làm.''
''Người ta như vậy không gọi là 'nội trợ', gọi là phu nhân nhà giàu, nội trợ phải quản gia làm việc chứ? Đứa nhỏ nhà cô ta đi nhà trẻ, không thấy cô ta đón đưa qua một lần, mỗi ngày không đến buổi trưa không dậy, ăn cơm đều mua ở bên ngoài, việc khác thuê người làm theo giờ.... ... Bây giờ chắc đi đến tiệm giặt là lấy quần áo đây mà, ôi chao, tiêu tiền giặt quần áo, chậc!''
''Người ta có chồng tốt, có bản lĩnh bà cũng gả thế đi.''
''Tôi gả cho cha bà, làm mẹ kế bà được không......''
Tiếng cười nói thổi qua mặt Hướng Tiểu Mãn, giống cái bạt tai lớn, nhưng cô dường như đã thành thói quen, cũng không thèm để ý, trơ mặt đi tới tiệm giặt là ở góc đường.
Tiệm giặt là là một cụ già mở, thuê tiểu thanh niên hai mươi tuổi làm việc vặt, lúc này, cụ già đi ăn cơm trưa, bình thường đều là tiểu nhân viên tiếp đãi cô.
Nhắc đến nhân viên cửa tiệm này, mọi người hoài nghi cậu không phải câm điếc thì là cà lăm, có người hỏi sẽ gật đầu lắc đầu, vội quá thì ''Ừ'' một tiếng, một năm bốn mùa đeo khẩu trang đến tai, giống như không che hết mặt thì cậu sẽ không có cảm giác an toàn, mặc áo phông in hình phim hoạt hình, chẳng bao giờ nhìn thẳng vào người khác.
Hướng Tiểu Mãn lấy ra tờ biên lai, đặt trên quầy, nhân viện tiệm giặt là liền cầm lên tìm quần áo của cô, hai người ai cũng không lên tiếng, không nhìn nhau, tựa như cùng diễn kịch câm, trong tiệm chỉ nghe thấy tiếng chuyển động của máy sấy.
Hướng Tiểu Mãn kiểm kê quần áo, hơi gật đầu, cũng không ngẩng lên xoay người rời đi.
Lúc này, nhân viên cửa tiệm bỗng dưng lên tiếng gọi cô lại.
''Đợi chút,'' Cậu cao một mét tám, là một chàng trai cao lớn trẻ tuổi, nói chuyện giọng vừa hư nhược vừa yếu ớt, giống tiếng mèo kêu, ''Chị...... Chị chờ một chút.''
Hướng Tiểu Mãn quay đầu lại, thấy nhân viên cửa tiệm lấy ra một bọc giấy nhỏ từ dưới quầy, trong bọc giấy là một con dao nhỏ.
Tay cậu run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: ''Cái này.... ... là nhặt từ trong túi áo chị, là của chị sao?''
/53
|