Editor: Mông Nhỏ
Cam Khanh cúi đầu liếc mắt nhìn di động, cứ như vậy chỉ trong chốc lát đã có hơn hai mươi tin Wechat chưa đọc, toàn bộ đến từ ''Là Trọng không phải Tề'', mặc dù gửi đều là chữ viết, nhưng có thể từ cách dùng từ và dấu chấm câu nhìn ra người gửi tin nhắn đang khàn cả giọng mà ngăn cản cô sa ngã.
Đầu tiên là mạnh mẽ mà hiểu chi dĩ lý, sau đó lại uyển chuyển mà động chi dĩ tình(*), anh ta từ tình hình xã hội nói đến lựa chọn cá nhân, lại từ trật tự công cộng nói đến ngăn chặn bạo lực, vừa nhìn đã biết tài khoản bên kia khẳng định không phải Lưu Trọng Tề.
(*)hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình: dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm động.
''Nói quá hay.'' Cam Khanh nghĩ.
Cuối thu xơ xác tiêu điều, Dụ Lan Xuyên lại ra một thân mồ hôi nóng, tin nhắn gửi đi từ đầu đến cuối đều như đá chìm xuống biển, cuối cùng, trên điện thoại hiện lên ''Đối phương đang nhập tin nhắn...''
Dụ Lan Xuyên hô hấp hơi chậm lại, nhìn chăm chú vào màn hình, mỗi một giây như bị kéo thành dài hạn.
Cô nhắn lại! Cô sẽ nói gì?
''Đừng xen vào việc của người khác''?
''Người tôi đã giết rồi''?
Hoặc là... Cô thật sự không có khả năng bị anh thuyết phục?
Một lát sau, tin nhắn của Cam Khanh rốt cục chuyển đến, cô gửi một meme Wechat vẻ mặt bỉ ổi ---- ''Cúi đầu trước thế lực lải nhải''.
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Có bệnh đúng không!
Cam Khanh thu lại di động, nhặt lên một hòn đá nhỏ, giơ tay bắn vào cửa sổ thuỷ tinh bên cạnh.
Trong nhà 3 nữ 1 nam đồng thời bị doạ sợ hết hồn, người phụ nữ trung niên một bước nhào tới bên cửa sổ: ''Ai đó!''
Tiểu viện chất đầy vật dụng lặt vặt của nhà trọ trống không, lá cây ngô đồng to bằng bàn tay xoay vòng rơi xuống, phát ra tiếng sột sột soạt soạt. Còn không đợi bọn họ kiểm tra hết, một người vốn dựa vào tường liền thẳng tắp ngã xuống bịch một tiếng.
''Sư huynh!''
Người đàn ông chạy trốn từ viện 110 bị trói thành một cái bánh chưng, mắt kính bên phải chỉ còn dư lại cái khung, cánh tay trái và đùi phải cong lại mất tự nhiên, đáng sợ nhất là trên cổ hắn lại có một đường kẻ đỏ vô cùng quen mắt.
Mặt hắn úp xuống, không nhúc nhích, cũng không rõ là còn sống hay đã chết.
''Ai đó! Là ai!''
''Xin hỏi,'' Cam Khanh lên tiếng, rất khách khí hỏi, ''Tấm bảng gỗ này viết 'Vạn Mộc Xuân' là có ý gì?''
Người phụ nữ trung niên mạnh ngẩng đầu, liền hít một hơi, bọn họ vài người đều ở, mới vừa rồi thế nhưng lại không phát hiện ra trong viện có người khác, tận đến khi đối phương tự mình lên tiếng, từ trong bóng tối trong phòng đi ra ---- giống như là châm chọc bọn họ, trên người Cam Khanh cũng mặc một cái áo khoác liền mũ, mũ trùm xuống gần như che kín nửa mặt, còn đeo một cái khẩu trang giống bọn họ.
Một thân một mình... Còn là nữ?
Hành tẩu giang hồ có cổ huấn, người thoạt nhìn càng yếu thế càng không thể chọc, bởi vì trên thế giới không có nhiều kẻ ngu vận khí tốt lớn mật như vậy, người không hợp với lẽ thường xuất hiện ở địa phương không hợp với lẽ thường, sự việc chắc chắn có chỗ quái lạ.
Cam Khanh bước đi thong thả tới, dừng lại ở cửa sổ, ném thứ gì đó trong tay xuống đất ----- chính là tấm bảng gỗ bị cắt thành hai khúc.
Tập thể 3 nữ 1 nam nhìn theo tiếng động đó: ''Bài vị của sư tổ, cô đáng chết!''
Người phụ nữ trung niên đưa tay ngăn lại đồng bạn: ''Bằng hữu, tôi thấy cô không giống cớm, cô là người đồng đạo sao?''
Cam Khanh lấy ra một mảnh vải dài từ trong túi, có chút giống như Thái quyền trong ''Gay go'', cô cười một tiếng, cẩn thận dùng vải quấn lấy tay phải, cố định bảo vệ tốt mấy ngón tay như cành cây khô: ''Tôi hả? Đi ngang qua, chỉ tò mò thôi.''
''Vạn Mộc Xuân là sư môn của chúng tôi,'' Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói, ''Sư tổ từng rời khỏi Ngũ Tuyệt, chúng tôi đi đường quang minh chính đại, làm việc trừ bạo giúp kẻ yếu. Bằng hữu, cô nếu cái gì cũng không biết, tại sao lại ném vỡ bài vị của sư tổ chúng tôi, còn đánh sư huynh của tôi?''
''Vậy sao,'' Trong giọng nói của Cam Khanh có chút vui vẻ, khoé mắt lại không cong, ''Mới vừa rồi tôi thấy một nhóm cảnh sát đuổi theo hắn, còn tưởng hắn là tội phạm bị truy nã chứ.''
Trong nhà, người đàn ông nóng nảy mà nói: ''Cảnh sát tính là cái gì!''
Người phụ nữ trung niên khoát tay chặn lại: ''Cô gái, trên đời này nhiều chuyện bất bình, có chuyện cảnh sát không muốn trông nom, có chuyện bọn họ không quản được. Chuyện bọn họ mặc kệ, chúng tôi thay trời hành đạo, bọn họ lại nói chúng tôi vi phạm pháp luật, có cái đạo lý này sao?''
''Tôi cho rằng người mà hiện tại còn dám nói bốn chữ ''Thay trời hành đạo'' này, đều đã đi quản mưa nhân tạo rồi.'' Cam Khanh nói, ''Dẫn dụ hiệp trợ người khác giết người cũng coi như vậy?''
''Giết là tên cặn bã,'' Trong nhà một người phụ nữ khác kích động chen vào nói, ''Chúng tôi là đang cứu cô ta!''
Cam Khanh nhướng mày.
''Cô nếu biết chúng tôi làm cái gì, vậy tôi cũng người sáng mắt không nói tiếng lóng,'' Người phụ nữ trung niên nói, ''Có bao nhiêu thằng đàn ông coi vợ thành bao cát mà đánh, người ngoài còn làm người hoà giải mâu thuẫn gia đình, còn chỉ khuyên hoà không khuyên giải(*)? Trong thời sự, đàn ông đánh chết vợ bị xử mấy năm, phụ nữ không chịu nổi ngược đãi, làm thịt những tên súc sinh kia lại bị xử thế nào? Có lẽ cô lợi hại, chưa từng chịu loại hành hạ này, nhưng cô cũng là phụ nữ, cô thấy được nghe được mấy chuyện này mà không có đồng tình tâm khi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác à? Cho dù không có chúng tôi, một ngày nào đó cô ta cũng sẽ đi lên con đường này, đến lúc đó, cô ta có thể bởi vì đánh không lại tên cặn bã đó, ngược lại bị đối phương tổn thương, cho dù may mắn thành công, không có ai giúp cô ta giải quyết tốt hậu quả, cô ta nửa đời sau liền sẽ ngồi tù đến sông cạn đá mòn!''
(*) đoạn này chơi chữ, hoà ý là hoà hợp, giải ý là giải tán, ly hôn.
''À, vậy các người tính toán 'Thay trời hành đạo' thế nào đây?'' Cam Khanh nói, ''Trước giúp cô ta xử lý thi thể người đàn ông, sau đó để cho cô ta lấy danh nghĩa vợ con đến công ty người đàn ông xin từ chức, tiếp đó lấy tốc độ nhanh nhất di dời tài sản, rửa tiền ngay lập tức, dịch vụ trọn gói. Nhưng là một đại người sống mất tích, lừa gạt không được bao lâu, cô ta là một kẻ mang tội giết người cùng đường mạt lộ, căn bản không có năng lực độc lập sinh tồn, sau này liền đành phải gia nhập các người, dựa vào các người che chở ---- nhà cô ta có phòng có xe, đứa nhỏ học ở nhà trẻ song ngữ rất tốt, thuê được nhà rất tốt ở khu trung tâm, tài sản cũng không ít, đúng không?''
''Cô ngậm máu phun người!''
''Tiền vốn là một bọc bột thuốc, mấy ngày tiền thuê nhà, lợi nhuận mấy trăm hơn một ngàn vạn, mua bán thật tốt.'' Cam Khanh nở nụ cười, đưa chân đá đá tấm bảng gỗ, '''Vạn Mộc Xuân' thật bôi nhọ nhân tài như các vị. Nguồn gốc ba chữ này, tôi ngược lại biết một chút, không bằng nói cho các người nghe.''
''Vạn Mộc Xuân đầu tiên gọi là Vạn Xuân Đường, bắt nguồn từ triều Nam Tống, lúc đầu làm sinh ý giết người mua mạng, việc dơ bẩn gì cũng nhận, dạo đó danh tiếng xấu lan xa, sau lại nhiều lần thay đổi triều đại, môn phái này cũng dần dần suy tàn, môn đồ phân tán tứ phương, chỉ có thuật giết người cổ xưa lưu truyền tới nay. Đến triều Thanh, có một vị cải tiến thuật giết người cổ xưa của Vạn Xuân Đường, chỉnh sửa lại thành công phu độc môn có hệ thống là 'Bào đinh giải ngưu', tự lập môn hộ 'Vạn Mộc Xuân'. Người học công phu của ông ta không được hung ác, không đấu tàn nhẫn, không tỷ võ với người khác, không hành hiệp trượng nghĩa, xuất phong mất mạng, kiến huyết phong hầu.'' Giọng nữ có chút mờ mịt lại rõ ràng từng chữ, ung dung thong thả, kiên nhẫn tựa như người hướng dẫn trong bảo tàng, thế nhưng không biết tại sao, gió thu thổi qua giống như ngày càng lạnh hơn, ''tê tê'' mà dẫn dắt mùi tanh dưới đất bốc lên, ''Bởi vì quá mức ác độc, lúc tuổi già, môn hạ đệ tử nội loạn, tự giết lẫn nhau. Sau đó lão tiền bối cực kỳ giận dữ, tự mình xuất thủ thanh lý môn hộ, lập ra quy củ ----- Mỗi đời Vạn Mộc Xuân chỉ có thể thu một đệ tử.''
''Ban nãy các người nói gì? Đây là bài vị của 'Sư tổ' hả? Thế nhưng tôi lại thấy các vị nhân khẩu thịnh vượng, quả thực không giống mấy đời con một chút nào.'' Cam Khanh nói đến đây, giấu di động ra sau lưng, nhấn gửi tin, ''Hay là... Nhận lầm ba ba đó?''
Dụ Lan Xuyên vừa chạy tới ''Nhà Tuyết'' ở phụ cận thì di động rung lên một cái ----- bạn tốt Wechat ''Đại lừa gạt'' gửi đến cộng hưởng định vị!
Trong tiểu viện cũ, sống lưng người phụ nữ trung niên nổi lên một tầng khí lạnh: ''Cô rốt cuộc là ai?''
''Người đi đường,'' Cam Khanh trả lời, ''Thuận tay đánh kẻ giả mạo.''
Giọng nói cô vừa xuống dốc, người phụ nữ trung niên đột nhiên động thủ ---- bà ta định đóng cửa sổ lại!
Gần như đồng thời, tay trái Cam Khanh đưa về phía trước, một vật kim loại trong lòng bàn tay chui vào qua kẽ cửa sổ, tựa như rắn độc đánh trúng cổ tay của người phụ nữ trung niên, bà ta kêu thảm một tiếng, cửa sổ đột nhiên văng vào trong.
Cam Khanh nhảy lên một cái, người đàn ông trong nhà nâng lên một chiếc ghế, quăng mạnh vào cô.
Cam Khanh tựa hồ nhẹ nhàng cười một tiếng, một chân vốn đã đạp lên khung cửa sổ, cả người dị thường linh hoạt mà lộn lên trên, bay lên trời, sát qua ghế dựa bị quăng hụt ra ngoài, nương chân ghế đạp lên một cái liền không thấy bóng dáng.
Thanh âm cửa sổ bị vỡ vụn kinh động người dân trong khu, công nhân vệ sinh kiêm phục vụ vốn đang ngủ gà ngủ gật vội vội vàng vàng mà thò đầu ra: ''Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra? A! Trong viện sao lại có một người chết!''
Người phụ nữ trung niên quyết định thật nhanh: ''Đi mau!''
''Còn sư huynh?''
''Không rảnh lo đâu, có cơ hội hẵng nói, nhanh!''
Trong nhà, 2 nữ 1 nam khác đồng thời cầm balo lên, rút ra các loại hung khí ---- côn điện dao phay đầy đủ mọi thứ ---- phóng tới cửa phòng.
Cửa đột nhiên mở ra, ngón tay quấn mảnh vải bám vào khung cửa.
Người phụ nữ trung niên: ''Cẩn thận, trong tay cô ta có ám khí!''
Côn điện và dao phay đồng thời tiếp đón khuôn mặt của Cam Khanh, cô gần như hoá thành một đạo tàn ảnh, lông tóc vô thương chui qua từ khe hở giáp công, người cầm côn điện cảm giác đầu vai mình tê rần, côn điện trong tay không chịu khống chế mà đánh tới đồng bạn bên cạnh, chưa kịp buông tay ngắt điện, liền nện vào cổ tay cầm dao của đồng bạn.
Cam Khanh: ''Nếu tôi muốn giết các người...''
Người cầm dao phay bất ngờ không kịp đề phòng mà ăn một phát ''Mười vạn vôn'', trước mắt tối sầm liền gục xuống. Người cầm côn điện ngộ thương đồng bạn, còn không kịp hồi phục lại tinh thần, khuỷu tay bỗng nhiên một trận đau nhức, côn điện lập tức rời tay, bị Cam Khanh khoanh tay tiếp được, người đàn ông trong nhà giơ lên dùi cui vọt tới, Cam Khanh tựa hồ không hiểu côn điện dùng như thế nào, đang lúc gấp gáp coi nó thành vũ khí bình thường cản mấy cái, vỏ cách điện đột nhiên nứt ra, cô ''Á'' một tiếng, liền ném côn điện vào ngực người đàn ông.
Người đàn ông cầm dùi cui bất giác tránh về phía sau, bụng co rụt lại, trọng tâm cả người lui về phía sau, một cước bay đến sườn mặt hắn, bên tai hắn ''Ong'' một tiếng, trời đất quay cuồng mà nằm xuống.
Cam Khanh: ''Một quả dưa chuột là đủ rồi, còn phải dùng tới ám khí sao?''
Lúc này, bên tai cô bất chợt thổi qua gió lạnh, Cam Khanh liền lui về phía sau nửa bước, một mũi tên bằng kim loại bay sát qua người cô, xé rách tay áo cô. Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy trên cánh tay người phụ nữ trung niên bị cô đả thương cổ tay gắn một chiếc nỏ rất nhỏ, cách vài bước chỉ về phía cô.
Cam Khanh than thở: ''Tôi nói này, các người rốt cuộc đã vượt qua kiểm an như thế nào vậy?''
Mọi người trong nhà nghỉ đều bị kinh động, trong nhà có người kêu lên: ''Giết người rồi, mau báo cảnh sát!''
''Các người ở địa phương quỷ quái này đến cùng là ai, tổ chức bán hàng đa cấp sao!''
Trên trán người phụ nữ trung niên đầy mồ hôi lạnh, mũi tên kim loại trên nỏ bắn tới Cam Khanh từ khoảng cách cực gần, ''Ong'' một tiếng, không gian trong nhà vốn đã nhỏ hẹp, một bên còn có vật dụng cản trở, Cam Khanh chỉ có thể tránh sang bên kia, cùng lúc đó, người phụ nữ vừa làm rơi côn điện lấy lại tinh thần, nhặt lên dao phay của đồng bạn chém vào sau lưng Cam Khanh, đúng vào phương hướng cô né tránh!
Mà cái nỏ kia lại còn có thể bắn liên tục, mũi tên kim loại với lực đạo cực lớn đuổi sát không ngừng, cũng không sợ ngộ thương đồng bạn!
Cam Khanh nghiêng người tránh thoát một dao, giơ tay lên chế trụ cổ tay và cổ của người cầm dao, dùng sức kéo xuống, người đó nghe thấy xương cốt của mình ''ken két'' một tiếng vang lên, dường như có loại ảo giác cổ bị tách ra, không chịu khống chế mà bổ nhào về phía trước, Cam Khanh vô thức theo quán tính của đối phương, đẩy người đó về cái nỏ đằng sau, hạ sát thủ ----
Đúng lúc này, một cây gậy gỗ đập vào từ ngoài cửa sổ, đường đường chính chính mà đập trúng cánh tay người phụ nữ trung niên, cái nỏ liền rời tay, con ngươi Cam Khanh nhẹ nhàng mà co rụt lại, cổ tay quấn đầy vải đột nhiên ấn người ở trong tay xuống.
Đuôi mũi tên xẹt qua xương gò má của người phụ nữ cầm dao, cách vành mắt trái chỉ một chút xíu, bắn thủng áo khoác của Cam Khanh.
Dụ Lan Xuyên leo vào từ cửa sổ vỡ nát, một cước đá bay cái nỏ trên đất, thuần thục chế trụ người phụ nữ trung niên đang cố gắng nhặt lại nỏ, ngẩng đầu lên nhìn Cam Khanh, thiếu chút nữa bị mũi tên treo trên bụng cô doạ điên rồi: ''Cam Khanh!''
Cam Khanh buông lỏng tay, ném người phụ nữ bị doạ ngất xuống đất, lấy mũi tên trên áo khoác xuống ---- may mắn cô gầy, quần áo rộng thùng thình nên mũi tên chỉ xuyên qua quần áo, đâm vào dây lưng giả da thành một lỗ hổng nhỏ.
''Aiz, nguy hiểm thật,'' Cô nói thầm, ''Quần thiếu chút nữa bị người đánh rơi xuống.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Cam Khanh thấy Dụ Lan Xuyên, không chút nào ngoài ý muốn, cười cười với anh: ''Tiểu Dụ gia cảm giác phương hướng không tồi nha, tôi cho rằng anh còn phải tìm một lúc đấy.''
Dụ Lan Xuyên phục hồi tinh thần lại, một ngụm khí lớn chảy ngược vào trong phổi: ''Có phải cô điên rồi hay không! Cô biết hang ổ của bọn họ, tại sao không báo cảnh sát? Cô cho rằng cô là ai? Người nhện à!''
Người nhện tự nhiên bị lôi vào!
Cam Khanh rụt cổ lui về phía sau: ''Tôi...''
Cô vừa muốn nói chuyện, bên ngoài nhà nghỉ liền vang lên tiếng còi cảnh sát, canh sát tới còn nhanh hơn trong tưởng tượng.
''... Biết ngay là anh có mang cứu viện bên ngoài mà.'' Cam Khanh thở dài, chớp mắt một cái với Dụ Lan Xuyên, ''Tiểu Dụ gia, dù sao anh cũng tới rồi, giúp tôi lấy lời khai nhé.''
Dụ Lan Xuyên: ''Cái...''
''Tôi không muốn giao thiệp với cảnh sát, anh nói đây là anh giải quyết, yên tâm, tooic ó chừng mực, không có thương vong, trong nhà tên kia vẫn còn thở.'' Hai ba câu nói xong, Cam Khanh liền tung người nhảy ra cửa sổ, vịn cửa sổ trở mình lên lầu hai nhà nghỉ, bóng người ở nóc nhà chợt loé liền không thấy tăm hơi, ''Ngày mai lãnh lương mời anh ăn cơm!''
Dụ tiên sinh bị ''Thấy hăng hái làm việc nghĩa'' nhìn một phòng hỗn độn, mặt vô biểu tình.
Đánh rắm! Vu Nghiêm quen anh từ hồi tiểu học, liền biết anh chưa bao giờ đánh nhau với hai người trở lên!
Cam Khanh cúi đầu liếc mắt nhìn di động, cứ như vậy chỉ trong chốc lát đã có hơn hai mươi tin Wechat chưa đọc, toàn bộ đến từ ''Là Trọng không phải Tề'', mặc dù gửi đều là chữ viết, nhưng có thể từ cách dùng từ và dấu chấm câu nhìn ra người gửi tin nhắn đang khàn cả giọng mà ngăn cản cô sa ngã.
Đầu tiên là mạnh mẽ mà hiểu chi dĩ lý, sau đó lại uyển chuyển mà động chi dĩ tình(*), anh ta từ tình hình xã hội nói đến lựa chọn cá nhân, lại từ trật tự công cộng nói đến ngăn chặn bạo lực, vừa nhìn đã biết tài khoản bên kia khẳng định không phải Lưu Trọng Tề.
(*)hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình: dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm động.
''Nói quá hay.'' Cam Khanh nghĩ.
Cuối thu xơ xác tiêu điều, Dụ Lan Xuyên lại ra một thân mồ hôi nóng, tin nhắn gửi đi từ đầu đến cuối đều như đá chìm xuống biển, cuối cùng, trên điện thoại hiện lên ''Đối phương đang nhập tin nhắn...''
Dụ Lan Xuyên hô hấp hơi chậm lại, nhìn chăm chú vào màn hình, mỗi một giây như bị kéo thành dài hạn.
Cô nhắn lại! Cô sẽ nói gì?
''Đừng xen vào việc của người khác''?
''Người tôi đã giết rồi''?
Hoặc là... Cô thật sự không có khả năng bị anh thuyết phục?
Một lát sau, tin nhắn của Cam Khanh rốt cục chuyển đến, cô gửi một meme Wechat vẻ mặt bỉ ổi ---- ''Cúi đầu trước thế lực lải nhải''.
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Có bệnh đúng không!
Cam Khanh thu lại di động, nhặt lên một hòn đá nhỏ, giơ tay bắn vào cửa sổ thuỷ tinh bên cạnh.
Trong nhà 3 nữ 1 nam đồng thời bị doạ sợ hết hồn, người phụ nữ trung niên một bước nhào tới bên cửa sổ: ''Ai đó!''
Tiểu viện chất đầy vật dụng lặt vặt của nhà trọ trống không, lá cây ngô đồng to bằng bàn tay xoay vòng rơi xuống, phát ra tiếng sột sột soạt soạt. Còn không đợi bọn họ kiểm tra hết, một người vốn dựa vào tường liền thẳng tắp ngã xuống bịch một tiếng.
''Sư huynh!''
Người đàn ông chạy trốn từ viện 110 bị trói thành một cái bánh chưng, mắt kính bên phải chỉ còn dư lại cái khung, cánh tay trái và đùi phải cong lại mất tự nhiên, đáng sợ nhất là trên cổ hắn lại có một đường kẻ đỏ vô cùng quen mắt.
Mặt hắn úp xuống, không nhúc nhích, cũng không rõ là còn sống hay đã chết.
''Ai đó! Là ai!''
''Xin hỏi,'' Cam Khanh lên tiếng, rất khách khí hỏi, ''Tấm bảng gỗ này viết 'Vạn Mộc Xuân' là có ý gì?''
Người phụ nữ trung niên mạnh ngẩng đầu, liền hít một hơi, bọn họ vài người đều ở, mới vừa rồi thế nhưng lại không phát hiện ra trong viện có người khác, tận đến khi đối phương tự mình lên tiếng, từ trong bóng tối trong phòng đi ra ---- giống như là châm chọc bọn họ, trên người Cam Khanh cũng mặc một cái áo khoác liền mũ, mũ trùm xuống gần như che kín nửa mặt, còn đeo một cái khẩu trang giống bọn họ.
Một thân một mình... Còn là nữ?
Hành tẩu giang hồ có cổ huấn, người thoạt nhìn càng yếu thế càng không thể chọc, bởi vì trên thế giới không có nhiều kẻ ngu vận khí tốt lớn mật như vậy, người không hợp với lẽ thường xuất hiện ở địa phương không hợp với lẽ thường, sự việc chắc chắn có chỗ quái lạ.
Cam Khanh bước đi thong thả tới, dừng lại ở cửa sổ, ném thứ gì đó trong tay xuống đất ----- chính là tấm bảng gỗ bị cắt thành hai khúc.
Tập thể 3 nữ 1 nam nhìn theo tiếng động đó: ''Bài vị của sư tổ, cô đáng chết!''
Người phụ nữ trung niên đưa tay ngăn lại đồng bạn: ''Bằng hữu, tôi thấy cô không giống cớm, cô là người đồng đạo sao?''
Cam Khanh lấy ra một mảnh vải dài từ trong túi, có chút giống như Thái quyền trong ''Gay go'', cô cười một tiếng, cẩn thận dùng vải quấn lấy tay phải, cố định bảo vệ tốt mấy ngón tay như cành cây khô: ''Tôi hả? Đi ngang qua, chỉ tò mò thôi.''
''Vạn Mộc Xuân là sư môn của chúng tôi,'' Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói, ''Sư tổ từng rời khỏi Ngũ Tuyệt, chúng tôi đi đường quang minh chính đại, làm việc trừ bạo giúp kẻ yếu. Bằng hữu, cô nếu cái gì cũng không biết, tại sao lại ném vỡ bài vị của sư tổ chúng tôi, còn đánh sư huynh của tôi?''
''Vậy sao,'' Trong giọng nói của Cam Khanh có chút vui vẻ, khoé mắt lại không cong, ''Mới vừa rồi tôi thấy một nhóm cảnh sát đuổi theo hắn, còn tưởng hắn là tội phạm bị truy nã chứ.''
Trong nhà, người đàn ông nóng nảy mà nói: ''Cảnh sát tính là cái gì!''
Người phụ nữ trung niên khoát tay chặn lại: ''Cô gái, trên đời này nhiều chuyện bất bình, có chuyện cảnh sát không muốn trông nom, có chuyện bọn họ không quản được. Chuyện bọn họ mặc kệ, chúng tôi thay trời hành đạo, bọn họ lại nói chúng tôi vi phạm pháp luật, có cái đạo lý này sao?''
''Tôi cho rằng người mà hiện tại còn dám nói bốn chữ ''Thay trời hành đạo'' này, đều đã đi quản mưa nhân tạo rồi.'' Cam Khanh nói, ''Dẫn dụ hiệp trợ người khác giết người cũng coi như vậy?''
''Giết là tên cặn bã,'' Trong nhà một người phụ nữ khác kích động chen vào nói, ''Chúng tôi là đang cứu cô ta!''
Cam Khanh nhướng mày.
''Cô nếu biết chúng tôi làm cái gì, vậy tôi cũng người sáng mắt không nói tiếng lóng,'' Người phụ nữ trung niên nói, ''Có bao nhiêu thằng đàn ông coi vợ thành bao cát mà đánh, người ngoài còn làm người hoà giải mâu thuẫn gia đình, còn chỉ khuyên hoà không khuyên giải(*)? Trong thời sự, đàn ông đánh chết vợ bị xử mấy năm, phụ nữ không chịu nổi ngược đãi, làm thịt những tên súc sinh kia lại bị xử thế nào? Có lẽ cô lợi hại, chưa từng chịu loại hành hạ này, nhưng cô cũng là phụ nữ, cô thấy được nghe được mấy chuyện này mà không có đồng tình tâm khi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác à? Cho dù không có chúng tôi, một ngày nào đó cô ta cũng sẽ đi lên con đường này, đến lúc đó, cô ta có thể bởi vì đánh không lại tên cặn bã đó, ngược lại bị đối phương tổn thương, cho dù may mắn thành công, không có ai giúp cô ta giải quyết tốt hậu quả, cô ta nửa đời sau liền sẽ ngồi tù đến sông cạn đá mòn!''
(*) đoạn này chơi chữ, hoà ý là hoà hợp, giải ý là giải tán, ly hôn.
''À, vậy các người tính toán 'Thay trời hành đạo' thế nào đây?'' Cam Khanh nói, ''Trước giúp cô ta xử lý thi thể người đàn ông, sau đó để cho cô ta lấy danh nghĩa vợ con đến công ty người đàn ông xin từ chức, tiếp đó lấy tốc độ nhanh nhất di dời tài sản, rửa tiền ngay lập tức, dịch vụ trọn gói. Nhưng là một đại người sống mất tích, lừa gạt không được bao lâu, cô ta là một kẻ mang tội giết người cùng đường mạt lộ, căn bản không có năng lực độc lập sinh tồn, sau này liền đành phải gia nhập các người, dựa vào các người che chở ---- nhà cô ta có phòng có xe, đứa nhỏ học ở nhà trẻ song ngữ rất tốt, thuê được nhà rất tốt ở khu trung tâm, tài sản cũng không ít, đúng không?''
''Cô ngậm máu phun người!''
''Tiền vốn là một bọc bột thuốc, mấy ngày tiền thuê nhà, lợi nhuận mấy trăm hơn một ngàn vạn, mua bán thật tốt.'' Cam Khanh nở nụ cười, đưa chân đá đá tấm bảng gỗ, '''Vạn Mộc Xuân' thật bôi nhọ nhân tài như các vị. Nguồn gốc ba chữ này, tôi ngược lại biết một chút, không bằng nói cho các người nghe.''
''Vạn Mộc Xuân đầu tiên gọi là Vạn Xuân Đường, bắt nguồn từ triều Nam Tống, lúc đầu làm sinh ý giết người mua mạng, việc dơ bẩn gì cũng nhận, dạo đó danh tiếng xấu lan xa, sau lại nhiều lần thay đổi triều đại, môn phái này cũng dần dần suy tàn, môn đồ phân tán tứ phương, chỉ có thuật giết người cổ xưa lưu truyền tới nay. Đến triều Thanh, có một vị cải tiến thuật giết người cổ xưa của Vạn Xuân Đường, chỉnh sửa lại thành công phu độc môn có hệ thống là 'Bào đinh giải ngưu', tự lập môn hộ 'Vạn Mộc Xuân'. Người học công phu của ông ta không được hung ác, không đấu tàn nhẫn, không tỷ võ với người khác, không hành hiệp trượng nghĩa, xuất phong mất mạng, kiến huyết phong hầu.'' Giọng nữ có chút mờ mịt lại rõ ràng từng chữ, ung dung thong thả, kiên nhẫn tựa như người hướng dẫn trong bảo tàng, thế nhưng không biết tại sao, gió thu thổi qua giống như ngày càng lạnh hơn, ''tê tê'' mà dẫn dắt mùi tanh dưới đất bốc lên, ''Bởi vì quá mức ác độc, lúc tuổi già, môn hạ đệ tử nội loạn, tự giết lẫn nhau. Sau đó lão tiền bối cực kỳ giận dữ, tự mình xuất thủ thanh lý môn hộ, lập ra quy củ ----- Mỗi đời Vạn Mộc Xuân chỉ có thể thu một đệ tử.''
''Ban nãy các người nói gì? Đây là bài vị của 'Sư tổ' hả? Thế nhưng tôi lại thấy các vị nhân khẩu thịnh vượng, quả thực không giống mấy đời con một chút nào.'' Cam Khanh nói đến đây, giấu di động ra sau lưng, nhấn gửi tin, ''Hay là... Nhận lầm ba ba đó?''
Dụ Lan Xuyên vừa chạy tới ''Nhà Tuyết'' ở phụ cận thì di động rung lên một cái ----- bạn tốt Wechat ''Đại lừa gạt'' gửi đến cộng hưởng định vị!
Trong tiểu viện cũ, sống lưng người phụ nữ trung niên nổi lên một tầng khí lạnh: ''Cô rốt cuộc là ai?''
''Người đi đường,'' Cam Khanh trả lời, ''Thuận tay đánh kẻ giả mạo.''
Giọng nói cô vừa xuống dốc, người phụ nữ trung niên đột nhiên động thủ ---- bà ta định đóng cửa sổ lại!
Gần như đồng thời, tay trái Cam Khanh đưa về phía trước, một vật kim loại trong lòng bàn tay chui vào qua kẽ cửa sổ, tựa như rắn độc đánh trúng cổ tay của người phụ nữ trung niên, bà ta kêu thảm một tiếng, cửa sổ đột nhiên văng vào trong.
Cam Khanh nhảy lên một cái, người đàn ông trong nhà nâng lên một chiếc ghế, quăng mạnh vào cô.
Cam Khanh tựa hồ nhẹ nhàng cười một tiếng, một chân vốn đã đạp lên khung cửa sổ, cả người dị thường linh hoạt mà lộn lên trên, bay lên trời, sát qua ghế dựa bị quăng hụt ra ngoài, nương chân ghế đạp lên một cái liền không thấy bóng dáng.
Thanh âm cửa sổ bị vỡ vụn kinh động người dân trong khu, công nhân vệ sinh kiêm phục vụ vốn đang ngủ gà ngủ gật vội vội vàng vàng mà thò đầu ra: ''Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra? A! Trong viện sao lại có một người chết!''
Người phụ nữ trung niên quyết định thật nhanh: ''Đi mau!''
''Còn sư huynh?''
''Không rảnh lo đâu, có cơ hội hẵng nói, nhanh!''
Trong nhà, 2 nữ 1 nam khác đồng thời cầm balo lên, rút ra các loại hung khí ---- côn điện dao phay đầy đủ mọi thứ ---- phóng tới cửa phòng.
Cửa đột nhiên mở ra, ngón tay quấn mảnh vải bám vào khung cửa.
Người phụ nữ trung niên: ''Cẩn thận, trong tay cô ta có ám khí!''
Côn điện và dao phay đồng thời tiếp đón khuôn mặt của Cam Khanh, cô gần như hoá thành một đạo tàn ảnh, lông tóc vô thương chui qua từ khe hở giáp công, người cầm côn điện cảm giác đầu vai mình tê rần, côn điện trong tay không chịu khống chế mà đánh tới đồng bạn bên cạnh, chưa kịp buông tay ngắt điện, liền nện vào cổ tay cầm dao của đồng bạn.
Cam Khanh: ''Nếu tôi muốn giết các người...''
Người cầm dao phay bất ngờ không kịp đề phòng mà ăn một phát ''Mười vạn vôn'', trước mắt tối sầm liền gục xuống. Người cầm côn điện ngộ thương đồng bạn, còn không kịp hồi phục lại tinh thần, khuỷu tay bỗng nhiên một trận đau nhức, côn điện lập tức rời tay, bị Cam Khanh khoanh tay tiếp được, người đàn ông trong nhà giơ lên dùi cui vọt tới, Cam Khanh tựa hồ không hiểu côn điện dùng như thế nào, đang lúc gấp gáp coi nó thành vũ khí bình thường cản mấy cái, vỏ cách điện đột nhiên nứt ra, cô ''Á'' một tiếng, liền ném côn điện vào ngực người đàn ông.
Người đàn ông cầm dùi cui bất giác tránh về phía sau, bụng co rụt lại, trọng tâm cả người lui về phía sau, một cước bay đến sườn mặt hắn, bên tai hắn ''Ong'' một tiếng, trời đất quay cuồng mà nằm xuống.
Cam Khanh: ''Một quả dưa chuột là đủ rồi, còn phải dùng tới ám khí sao?''
Lúc này, bên tai cô bất chợt thổi qua gió lạnh, Cam Khanh liền lui về phía sau nửa bước, một mũi tên bằng kim loại bay sát qua người cô, xé rách tay áo cô. Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy trên cánh tay người phụ nữ trung niên bị cô đả thương cổ tay gắn một chiếc nỏ rất nhỏ, cách vài bước chỉ về phía cô.
Cam Khanh than thở: ''Tôi nói này, các người rốt cuộc đã vượt qua kiểm an như thế nào vậy?''
Mọi người trong nhà nghỉ đều bị kinh động, trong nhà có người kêu lên: ''Giết người rồi, mau báo cảnh sát!''
''Các người ở địa phương quỷ quái này đến cùng là ai, tổ chức bán hàng đa cấp sao!''
Trên trán người phụ nữ trung niên đầy mồ hôi lạnh, mũi tên kim loại trên nỏ bắn tới Cam Khanh từ khoảng cách cực gần, ''Ong'' một tiếng, không gian trong nhà vốn đã nhỏ hẹp, một bên còn có vật dụng cản trở, Cam Khanh chỉ có thể tránh sang bên kia, cùng lúc đó, người phụ nữ vừa làm rơi côn điện lấy lại tinh thần, nhặt lên dao phay của đồng bạn chém vào sau lưng Cam Khanh, đúng vào phương hướng cô né tránh!
Mà cái nỏ kia lại còn có thể bắn liên tục, mũi tên kim loại với lực đạo cực lớn đuổi sát không ngừng, cũng không sợ ngộ thương đồng bạn!
Cam Khanh nghiêng người tránh thoát một dao, giơ tay lên chế trụ cổ tay và cổ của người cầm dao, dùng sức kéo xuống, người đó nghe thấy xương cốt của mình ''ken két'' một tiếng vang lên, dường như có loại ảo giác cổ bị tách ra, không chịu khống chế mà bổ nhào về phía trước, Cam Khanh vô thức theo quán tính của đối phương, đẩy người đó về cái nỏ đằng sau, hạ sát thủ ----
Đúng lúc này, một cây gậy gỗ đập vào từ ngoài cửa sổ, đường đường chính chính mà đập trúng cánh tay người phụ nữ trung niên, cái nỏ liền rời tay, con ngươi Cam Khanh nhẹ nhàng mà co rụt lại, cổ tay quấn đầy vải đột nhiên ấn người ở trong tay xuống.
Đuôi mũi tên xẹt qua xương gò má của người phụ nữ cầm dao, cách vành mắt trái chỉ một chút xíu, bắn thủng áo khoác của Cam Khanh.
Dụ Lan Xuyên leo vào từ cửa sổ vỡ nát, một cước đá bay cái nỏ trên đất, thuần thục chế trụ người phụ nữ trung niên đang cố gắng nhặt lại nỏ, ngẩng đầu lên nhìn Cam Khanh, thiếu chút nữa bị mũi tên treo trên bụng cô doạ điên rồi: ''Cam Khanh!''
Cam Khanh buông lỏng tay, ném người phụ nữ bị doạ ngất xuống đất, lấy mũi tên trên áo khoác xuống ---- may mắn cô gầy, quần áo rộng thùng thình nên mũi tên chỉ xuyên qua quần áo, đâm vào dây lưng giả da thành một lỗ hổng nhỏ.
''Aiz, nguy hiểm thật,'' Cô nói thầm, ''Quần thiếu chút nữa bị người đánh rơi xuống.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Cam Khanh thấy Dụ Lan Xuyên, không chút nào ngoài ý muốn, cười cười với anh: ''Tiểu Dụ gia cảm giác phương hướng không tồi nha, tôi cho rằng anh còn phải tìm một lúc đấy.''
Dụ Lan Xuyên phục hồi tinh thần lại, một ngụm khí lớn chảy ngược vào trong phổi: ''Có phải cô điên rồi hay không! Cô biết hang ổ của bọn họ, tại sao không báo cảnh sát? Cô cho rằng cô là ai? Người nhện à!''
Người nhện tự nhiên bị lôi vào!
Cam Khanh rụt cổ lui về phía sau: ''Tôi...''
Cô vừa muốn nói chuyện, bên ngoài nhà nghỉ liền vang lên tiếng còi cảnh sát, canh sát tới còn nhanh hơn trong tưởng tượng.
''... Biết ngay là anh có mang cứu viện bên ngoài mà.'' Cam Khanh thở dài, chớp mắt một cái với Dụ Lan Xuyên, ''Tiểu Dụ gia, dù sao anh cũng tới rồi, giúp tôi lấy lời khai nhé.''
Dụ Lan Xuyên: ''Cái...''
''Tôi không muốn giao thiệp với cảnh sát, anh nói đây là anh giải quyết, yên tâm, tooic ó chừng mực, không có thương vong, trong nhà tên kia vẫn còn thở.'' Hai ba câu nói xong, Cam Khanh liền tung người nhảy ra cửa sổ, vịn cửa sổ trở mình lên lầu hai nhà nghỉ, bóng người ở nóc nhà chợt loé liền không thấy tăm hơi, ''Ngày mai lãnh lương mời anh ăn cơm!''
Dụ tiên sinh bị ''Thấy hăng hái làm việc nghĩa'' nhìn một phòng hỗn độn, mặt vô biểu tình.
Đánh rắm! Vu Nghiêm quen anh từ hồi tiểu học, liền biết anh chưa bao giờ đánh nhau với hai người trở lên!
/53
|