Nhược Băng ngồi thẫn thờ nhìn biển hồi lâu. Mạc Tu Nghiêu anh ta vẫn không quay lại. Cô mong chờ gì chứ?
Mong chờ anh ta sẽ thương hại cô?
“ Ha, chuyện cười....”
Giữa buổi sáng, nắng chiếu trên lưng nhỏ bé của cô gái. Cô không hề có ý muốn đứng dậy hay rời đi, chân cô hình như đã đông cứng mất rồi...
Cmn, bà đây đang là luỵ tình hả?
Nhược Băng đứng thẳng dậy, cô phải đi ăn lót dạ- sáng nay còn chưa có ăn gì đâu!!!!
Nhược Băng không hề biết, từ giờ phút này trở đi, một tấm lưới khổng lồ đang giăng cô- rộng đến nỗi cô tưởng mình đang bay tự do...
Tất cả chỉ là kế trong kế, mưu trong mưu, là cô ngu ngốc!
Bọn người áo đen đứng từ xa thấy cô gái.
Một tên đàn em hỏi:
“ Đại ca, đúng là cô ta rồi, y hệt tấm hình này.”
“ Theo kế hoạch bên trên chỉ đạo mà làm.”
Nhanh như chớp, một đám người bao vây lấy Nhược Băng.
Lũ người này vũ trang đầy đủ, lúc này tay không đánh giặc, đành phải dùng khổ nhục kế, Nhược Băng tính toán, sĩ diện là cái lông gì, tính mạng quan trọng nhất!!!
“ Các người là ai chứ? Tôi có gây thù chuốc oán gì với ai đâu.”
Tên đại ca tiến lên trước:
“ Hi Ric, danh tiếng của cô trong thế giới ngầm lừng lẫy bao nhiêu? Cô không gây thù chuốc oan thì ai chứ?”
Nói xong hắn cười phá lên một cách ghê rợn.
Đàn em xung quanh cũng hùa theo.
Đã đến bước này Nhược Băng không còn đường lui nữa. Hình như cũng đã lâu rồi cô không vận động thì phải?
“ Mẹ kiếp, hôm nay phải đầu rơi máu chảy mới yên.”
Ngay lập tức không khí xung quanh thay đổi một cách quỷ dị.
Mới khi nãy còn ấm áp gió xuân- bây giờ lạnh lẽo như hầm băng.
Nhược Băng ánh mắt âm trầm nhìn lũ người đang quây tròn cô.
Khoé miệng nhếch lên thành đường cong hoàn mĩ, tà khí trên người lan ra, cả người trở lên yêu dã, đôi con ngươi đen nhánh mang màu sắc địa ngục, đôi phần khát máu.
Ánh mắt đã không còn trong sáng vô tội như khi nãy.
“ Nói nhiều làm gì, lên.”
“ Mày không muốn biết một số chuyện sao?”
Thân thủ Nhược Băng như sói hoang dã trong đêm, đôi chân dài đá lui tên cầm đầu đó.
“ Bớt nói nhiều, tao không rảnh tâm sự với mày.”
Tên cầm đầu môi rỉ ra chút máu tươi. Hắn nhìn Nhược Băng với ánh mắt căm hận- còn có chút gì đó không cam lòng.
“ Chúng mày lên cho tao, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đánh con đàn bà tiện nhân này cho tao, giữ lại mạng chó của nó là được.”
Bên trên có chỉ đạo cần tiến hành theo kế hoạch, chỉ cần cô ta còn sống là được rồi!
Đám người này ta đều cầm côn, Nhược Băng nhanh chóng cướp lấy một cái, cười kiêu ngạo như nữ vương:
“ May cho chúng mày không dùng súng.”
Dùi côn nặng nề liên tiếp đập khắp người lũ áo đen.
Động tác cô nhanh như con sóc nhỏ, vừa tấn công, vừa phòng thủ, thao tác hoàn mĩ.
Đây không phải sở trường của cô.
Nhược Băng giỏi nhất là ngắm chuẩn. Phi tiêu, súng hay bất cứ vật gì trong tay cô đều có thể trở thành ám khí.
Bụng cô khẽ kêu lên.
Khốn kiếp, địch càng đông còn Nhược Băng càng ngày càng đói bụng. Cô quan sát lũ này có ý định bắt cô chứ không giết cô. Nhờ sơ hở này có thể tạm cầm cự thêm 10 phút- phải nhanh chóng thoát thân.
Tên cầm đầu đứng cách khá xa, quỷ quyệt cười:
“ Tao xem mày còn cầm cự được bao lâu, con khốn, số mày may đó, nhưng tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác sống không bằng chết.”
“ Miệng chó của mày không phun ra được ngà voi.”
Nhược Băng chửi xong không để ý tên đó nữa, cô cần mở một con đường máu.
Địch thưa thớt nhất ở phía tây bắc.
Nhược Băng tập trung sức lực nhanh chóng giải quyết bọn chúng, đường ra càng lúc càng mỏng, sắp được rồi!
Trước khi đi, cô quay lại, đáy mắt lạnh băng nhìn tên cầm đầu:
“ Tao nhớ mày rồi.”
Tên cầm đầu thân hình khẽ run. Đôi mắt lãnh huyết không chút tình người như tu la dưới địa ngục.
Dưới chân cô ta đầy máu tanh của biết bao người- dẫm xương trắng của người khác mà đi.
Không thể để ả ta thoát được!
Tên thủ lĩnh từ hông rút ra khẩu súng lục, ngắm vào tim Nhược Băng mà bắn.
Giờ phút này hắn bất chấp tất cả, phải giết cô ta. Cùng lắm phía bên trên khiển trách là cùng.
“ Trở về với cát bụi đi Ric.”
“ Đoàng....”
Tiếng súng oanh tạc- không có giảm thanh, lấn át cả tiếng sóng.
Nhược Băng khẽ giật mình, âm thanh từ quá khứ của Phi Ưng vang lên:
“ Ric, cùng xuống địa ngục nào, cùng cha mẹ cô!”
Mong chờ anh ta sẽ thương hại cô?
“ Ha, chuyện cười....”
Giữa buổi sáng, nắng chiếu trên lưng nhỏ bé của cô gái. Cô không hề có ý muốn đứng dậy hay rời đi, chân cô hình như đã đông cứng mất rồi...
Cmn, bà đây đang là luỵ tình hả?
Nhược Băng đứng thẳng dậy, cô phải đi ăn lót dạ- sáng nay còn chưa có ăn gì đâu!!!!
Nhược Băng không hề biết, từ giờ phút này trở đi, một tấm lưới khổng lồ đang giăng cô- rộng đến nỗi cô tưởng mình đang bay tự do...
Tất cả chỉ là kế trong kế, mưu trong mưu, là cô ngu ngốc!
Bọn người áo đen đứng từ xa thấy cô gái.
Một tên đàn em hỏi:
“ Đại ca, đúng là cô ta rồi, y hệt tấm hình này.”
“ Theo kế hoạch bên trên chỉ đạo mà làm.”
Nhanh như chớp, một đám người bao vây lấy Nhược Băng.
Lũ người này vũ trang đầy đủ, lúc này tay không đánh giặc, đành phải dùng khổ nhục kế, Nhược Băng tính toán, sĩ diện là cái lông gì, tính mạng quan trọng nhất!!!
“ Các người là ai chứ? Tôi có gây thù chuốc oán gì với ai đâu.”
Tên đại ca tiến lên trước:
“ Hi Ric, danh tiếng của cô trong thế giới ngầm lừng lẫy bao nhiêu? Cô không gây thù chuốc oan thì ai chứ?”
Nói xong hắn cười phá lên một cách ghê rợn.
Đàn em xung quanh cũng hùa theo.
Đã đến bước này Nhược Băng không còn đường lui nữa. Hình như cũng đã lâu rồi cô không vận động thì phải?
“ Mẹ kiếp, hôm nay phải đầu rơi máu chảy mới yên.”
Ngay lập tức không khí xung quanh thay đổi một cách quỷ dị.
Mới khi nãy còn ấm áp gió xuân- bây giờ lạnh lẽo như hầm băng.
Nhược Băng ánh mắt âm trầm nhìn lũ người đang quây tròn cô.
Khoé miệng nhếch lên thành đường cong hoàn mĩ, tà khí trên người lan ra, cả người trở lên yêu dã, đôi con ngươi đen nhánh mang màu sắc địa ngục, đôi phần khát máu.
Ánh mắt đã không còn trong sáng vô tội như khi nãy.
“ Nói nhiều làm gì, lên.”
“ Mày không muốn biết một số chuyện sao?”
Thân thủ Nhược Băng như sói hoang dã trong đêm, đôi chân dài đá lui tên cầm đầu đó.
“ Bớt nói nhiều, tao không rảnh tâm sự với mày.”
Tên cầm đầu môi rỉ ra chút máu tươi. Hắn nhìn Nhược Băng với ánh mắt căm hận- còn có chút gì đó không cam lòng.
“ Chúng mày lên cho tao, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đánh con đàn bà tiện nhân này cho tao, giữ lại mạng chó của nó là được.”
Bên trên có chỉ đạo cần tiến hành theo kế hoạch, chỉ cần cô ta còn sống là được rồi!
Đám người này ta đều cầm côn, Nhược Băng nhanh chóng cướp lấy một cái, cười kiêu ngạo như nữ vương:
“ May cho chúng mày không dùng súng.”
Dùi côn nặng nề liên tiếp đập khắp người lũ áo đen.
Động tác cô nhanh như con sóc nhỏ, vừa tấn công, vừa phòng thủ, thao tác hoàn mĩ.
Đây không phải sở trường của cô.
Nhược Băng giỏi nhất là ngắm chuẩn. Phi tiêu, súng hay bất cứ vật gì trong tay cô đều có thể trở thành ám khí.
Bụng cô khẽ kêu lên.
Khốn kiếp, địch càng đông còn Nhược Băng càng ngày càng đói bụng. Cô quan sát lũ này có ý định bắt cô chứ không giết cô. Nhờ sơ hở này có thể tạm cầm cự thêm 10 phút- phải nhanh chóng thoát thân.
Tên cầm đầu đứng cách khá xa, quỷ quyệt cười:
“ Tao xem mày còn cầm cự được bao lâu, con khốn, số mày may đó, nhưng tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác sống không bằng chết.”
“ Miệng chó của mày không phun ra được ngà voi.”
Nhược Băng chửi xong không để ý tên đó nữa, cô cần mở một con đường máu.
Địch thưa thớt nhất ở phía tây bắc.
Nhược Băng tập trung sức lực nhanh chóng giải quyết bọn chúng, đường ra càng lúc càng mỏng, sắp được rồi!
Trước khi đi, cô quay lại, đáy mắt lạnh băng nhìn tên cầm đầu:
“ Tao nhớ mày rồi.”
Tên cầm đầu thân hình khẽ run. Đôi mắt lãnh huyết không chút tình người như tu la dưới địa ngục.
Dưới chân cô ta đầy máu tanh của biết bao người- dẫm xương trắng của người khác mà đi.
Không thể để ả ta thoát được!
Tên thủ lĩnh từ hông rút ra khẩu súng lục, ngắm vào tim Nhược Băng mà bắn.
Giờ phút này hắn bất chấp tất cả, phải giết cô ta. Cùng lắm phía bên trên khiển trách là cùng.
“ Trở về với cát bụi đi Ric.”
“ Đoàng....”
Tiếng súng oanh tạc- không có giảm thanh, lấn át cả tiếng sóng.
Nhược Băng khẽ giật mình, âm thanh từ quá khứ của Phi Ưng vang lên:
“ Ric, cùng xuống địa ngục nào, cùng cha mẹ cô!”
/115
|