Editor: Ngoc Diễm Hepc.
Buổi sáng lúc Phó Chính tỉnh lại, bên cạnh đã không có bóng người, y phục cô đã xếp chỉnh tề anh tắm rửa và xúc miệng, xoa mi tâm đi tới phòng ăn.
Thiệu Tây Bội đang nhón chân lên quầy lấy thứ gì ở trong tủ, quay đầu lại nhìn thấy anh đứng bên cạnh, sắc mặt càng thay đổi, nhẹ giọng nói với anh, Bữa ăn sáng ở trên bàn.
Phó Chính nhìn cô một cái, đi trở về cạnh bàn ăn vung lên tay áo, đẩy cái mắt kiếng, trầm mặc ăn món cô làm.
Ăn xong rồi sau đó anh nhận điện thoại, lập tức muốn đi, cô vác thân thể dọn dẹp đồ trên bàn, một mảnh ảm đạm trong mắt.
Mỗi lần đều là như vậy, là tốt rồi so với cả đêm tầm hoan, thời điểm ban đêm không thấy rõ thân thể con người khế hợp, thân mật chặt chẽ, vừa đến sáng sớm thì đường ai nấy đi, bất đồng duy nhất chính là anh ta không chi tiền chút nào, cô còn phải cung cấp các loại phục vụ sáng sớm.
Cô ở đây thể hiện ra khó chịu cái gì. Anh ta đổi xong giầy mở cửa trước, lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô nói.
Không có. Cô thu cái đĩa đi vào phòng bếp, cũng không thèm nhìn anh ta một cái, Hai ngày nay tôi sẽ trở về chỗ mẹ tôi ở.
Cô ra lệnh đuổi khách rõ ràng, Phó Chính đứng dậy hơi thở rất nghiêm trọng, không nói hai lời mặt lạnh cầm chìa khóa xe lập tức đi ra cửa.
Cửa chính không chút lưu tình bị đóng lại, tiếng vang ở trong phòng càng lộ vẻ đột ngột, Thiệu Tây Bội tựa vào bồn rửa rửa cái đĩa, rửa rửa, trên mu bàn tay liền nhỏ lên vài giọt bọt nước.
****
Vừa sáng sớm vừa đi vào trong cục chỉ nghe thấy lầu hai một giọng nam phẫn nộ, Đơn Cảnh Xuyên cau mày một đường đi lên, liền nhìn đến Ngôn Kỳ đứng ở bên cầu thang mắng mấy viên cảnh sát đến mặt xám mày tro.
Các cậu con mẹ nó mấy năm trong doanh trại huấn luyện thế nào? Mấy bảo vệ thị ủy liền đuổi các cậu đi? Dọa người không mất mặt? À? ! Không có tiền đồ như nhau, da mặt của tôi cũng bị các cậu dẫm lên dưới lòng bàn chân đi rồi!
Mấy cảnh sát nhìn lên trước mặt cảnh sát cấp cao liền không dám thở mạnh, một người trong đó con ngươi xoay chuyển chung quanh, thấy Đơn Cảnh Xuyên đứng ở cách đó không xa, bị sợ đến cũng mau gục xuống, liền vội vàng xoay người hướng anh chào, Cục phó!
Đơn Cảnh Xuyên một đầu tóc vàng bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào càng thêm chói mắt, mấy bước đi tới chặn ngang Ngôn Kỳ, hướng trước mặt một đôi cảnh sát nói: Hiện tại là chín giờ, các cậu ở chỗ này chờ tôi cho các cậu đấm lưng?
Anh nói chuyện từng chữ một, hoàn toàn không la hét, mấy cảnh sát lại run càng thêm lợi hại, cùng nhau hướng anh kính lễ, lập tức dọc theo cầu thang đi xuống một đường chạy chậm đi tuần tra.
Nồi! Anh làm gì thế không để cho tôi trừng trị họ. . . . . . Ngôn Kỳ lời còn chưa nói hết, liền bị Đơn Cảnh Xuyên một phen nắm cổ áo hướng tới phòng làm việc đi vào, mở cửa hung hăng ném trên đất.
Ngôn Kỳ bị anh làm một trận này dọa cho ngu, lời đều nói hết không đều đặn, phát run chỉ chỉ vào mặt của anh.
Anh có phải hay không muốn bị tôi đưa về căn cứ huấn luyện 350 năm trở ra? Hả? Đơn Cảnh Xuyên mắt nhìn thẳng mà từ bên cạnh anh ấy đi qua, ngồi xuống ghế dựa, Sáng sớm, một cảnh sát cao cấp ở trong cục lớn tiếng nói thô tục dạy bảo người, đầu óc anh đâu? Anh làm được nhưng tôi không làm được, ngày mai chuyện trong cục anh không cần làm, đi theo đám bọn họ lượn quanh cả thành phố S tuần tra một vòng, trở lại viết cá ngàn chữ báo cáo nhanh cho tôi.
Ngôn Kỳ lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của anh vừa định mắng, liền bị Đơn Cảnh Xuyên trừng mắt một cái khí thế yếu xuống.
Hai người mặc dù là quan hệ bạn tốt hơn nhiều năm, nhưng đáng nói là trên việc công Đơn Cảnh Xuyên chưa từng có tình cảm, Ngôn Kỳ biết hôm nay là có hơi quá, nhưng lại không kìm được cơn tức, nhảy đến trên bàn làm việc Đơn Cảnh Xuyên ngồi, nói với anh, Nồi, ông đây thực sự không nuốt nổi cục tức này, mấy tháng nay đám con cháu của Ủy ban thành phố càng lúc càng không biết điểm dừng, cứ gặp phải vấn đề gì là lại nuốt công của người cục cảnh sát, hôm qua có một vị lãnh đạo lớn đến thành phố S, phái bảo vệ đến đuổi hết mấy người đi, lại còn tặng thêm một câu nói.
Đơn Cảnh Xuyên nhìn tài liệu trên tay nhướng mày ý bảo anh ấy tiếp tục.
Ở trong doanh trại các người ăn những thứ cơm này đều phun ra, gầy teo như thùng nước trở về lần nữa luyện một chút.
Đầu năm có phải đổi người cầm quyền trong thị ủy hay không? Đơn Cảnh Xuyên không ngẩng đầu, ở trên tài liệu vừa phê chuẩn vừa hỏi Ngôn Kỳ.
** mấy người cũng bị loại bỏ, Lương Vũ vẫn nham hiểm như trước, ngược lại phó sức lực cho đứa con trai kia tiếp tay, chỉnh đốn là thật lưu loát, thủ đoạn cực kỳ đúng lúc, người nọ tên gọi là gì ấy. . . . . .
Phó Chính. Đơn Cảnh Xuyên thuận miệng, đặt tài liệu trở về trên bàn, Gặp một lần, còn thương lượng, cũng không làm thế nào sạch.
Người tốt cũng không liễu đạo, cũng không phải là người người đều giống như cái người này sao cương trực công chính a, tựa như hòa thượng treo cổ tự tử, không chơi gái không cờ bạc ngay cả khói cũng không rút ra, cuộc đời anh ta có còn niềm vui thú hay không.
Lại thêm hai ngày tuần tra. Đơn Cảnh Xuyên đưa tay liền đẩy Ngôn Kỳ từ trên bàn xuống, không để ý anh ấy bô bô kêu thảm thiết, Anh có thể lăn.
Gương mặt Ngôn Kỳ vô lực biết đã không thể cứu vãn, suy yếu nằm lại trên bàn của anh, Oa anh à, coi là tôi đây van xin ngài, buổi tối ngày kia trường học của em gái tôi đây bọn họ có làm tiệc tối cho học sinh mới, tôi đây muốn vào tham gia náo nhiệt quyến rũ mấy em gái trẻ ngài giúp tôi đi, tôi đây không giống như ngài tác phong y hệt tiên nhân vậy, tôi đây là người phàm tục, tôi đây. . . . . .
Năm ngày.
Đơn Cảnh Xuyên anh —————— người tốt. . . . . . . . . . . .
***
Trời dần dần tối xuống, cửa chung cư an tĩnh một chiếc màu đen xe đã ngừng thật lâu, Thiệu Tây Bội không chút phấn son, tóc dài đơn giản buộc ở sau ót, mặc áo sơ mi tay dài cùng quần jean thấp eo, vội vã mở cửa xe ngồi xuống chỗ ngồi.
Một đôi mắt đẹp của cô cười đến cong cong, Buổi chiều phải giúp mẹ ngủ, cho nên giờ đã muộn, anh đói chưa?
Một tay Đơn Cảnh Xuyên chống tay lái thờ ơ lắc đầu một cái, chỉ chỉ bên tay trái để một xấp tài liệu, Vừa đúng có ít thứ chưa có xem xong, ngược lại hôm nay ăn cơm muốn chậm, phải đợi vãn hội giải tán lại đi ăn.
Anh mới vừa đi mua một chút bánh ngọt. Anh đưa tay đến chỗ ngồi phía sau lấy một cái túi đưa cho Thiệu Tây Bội, Ngôn Kỳ kiên quyết muốn anh dẫn em đi, nói là hoa khôi đại học A cho anh ta chút mặt mũi.
Cô nghe bánh ngọt thơm ngào ngạt tâm tình rất tốt, quay đầu lại cười híp mắt nhìn cô luôn luôn nói năng thận trọng nghiêm túc nói với anh họ, Anh, chỉ có anh đối tốt với em nhất.
Đơn Cảnh Xuyên sờ sờ tóc của cô, hình như là muốn nói cái gì, nhìn cô quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là lời ra đến khóe miệng lại nuốt vào trong bụng.
Đến đại học A sau khi ngừng xe, Ngôn Kỳ cũng sớm đã ở cửa đại môn nơi đó hướng bọn họ vẫy tay, Đơn Cảnh Xuyên cùng Thiệu Tây Bội đi tới anh ta, Ngôn Kỳ tùy tùy tiện tiện lên tiếng chào Thiệu Tây Bội, chậc chậc khen, Anh mới vừa ngắm vài lần, chất lượng của em gái thật là một lần khác xa một lần, Bội Bội em xem em vừa đi qua, con ngươi mấy người đàn ông kia cũng hướng trên người của em đi.
Vừa dứt lời một cô gái trẻ liền lập tức nhảy lên sau lưng của Ngôn Kỳ, Anh là một loại chẳng ra sao cả em gái anh cũng coi như chất lượng đi? ! Ngôn Kỳ sợ hết hồn, một tay kéo lấy người phía sau lưng xuống, Nha đầu thối Phiến Tử, không biết tim gang của anh em rất mong manh sao?
Ngôn Hinh rất khinh bỉ liếc anh trai mình một cái, quen thuộc cùng Đơn Cảnh Xuyên lên tiếng chào, thời điểm mắt thấy Thiệu Tây Bội trong nháy mắt trừng lớn, A. . . . . . Chính tôi từng thấy qua cô. . . . . .
Thiệu Tây Bội. Ngôn Kỳ giới thiệu một chút với Ngôn Hinh, dẫn theo tiểu nha đầu Phiến Tử hướng trong sân trường đi tới, đắt ý không được, Hôm nay tôi đã nói với cậu mang đại nhân vật tới dọa trường đi? Hoa khôi lớn mới vừa tốt nghiệp đại học A một năm, như thế nào?
Ngôn Hinh tiếp tục khinh bỉ ngăn tay Ngôn Kỳ, dẫn bọn anh đi vào hội trường, dẫn tới bên chỗ ngồi tốt đã sớm được giữ lại, hướng bọn họ nói: Trước tiên mọi người có thể đi dạo một chút, dù sao chỗ ngồi ở đây, em gấp đi trước, chờ kết thúc lại tới tìm mọi người.
Cô mới vừa đi được mấy bước rồi quay đầu lại, mấy cô gái lập tức liền hô to vừa xông tới, nháy mắt lấy cùi chỏ đụng cô, Này, bên cạnh anh cô là ai đó? Dáng dấp rất đẹp trai!
Ngôn Hinh bị một người phụ nữ đói khát vòng cả người sợ hãi, nhìn nhìn bốn phía, chợt ánh mắt sáng lên, đi mấy bước tới cách đó không xa kéo người Đơn Cảnh Xuyên mang tới trước mặt bọn họ.
Để Nhan Nhan đưa bọn họ đi dạo một chút, cô ấy sắp phải lên đài so tài rồi, đang khẩn trương lắm đây.
Cố Linh Nhan mới vừa còn ôm đàn ghi-ta chơi ở một bên, bị bạn cùng phòng này kéo người ta tới trước mặt mới lấy lại tinh thần, sau khi thấy rõ bỗng nhiên khẽ giật mình, phản ứng nhanh chóng chỉ vào Đơn Cảnh Xuyên giận tím mặt nói: Là anh tên khốn kiếp này!
Một ít giọng nói tuyệt đối đủ to rõ, Ngôn Hinh Ngôn Kỳ và Thiệu Tây Bội trong nháy mắt cũng bị kinh ngạc chạy đến, chung quanh mười mét mọi người đầu chú ý và bị thu hút vào, cả người Cố Linh Nhan nhỏ bé chợt bộc phát trong nháy mắt, chỉ tay vào Đơn Cảnh Xuyên giận đến có chút phát run.
Đơn Cảnh Xuyên thấy là cô ấy cũng sững sờ, hồi lâu cau mày nói, Cô như thế nào.
Tôi như thế nào cái gì? Anh làm cái gì chẳng lẽ chính anh không rõ ràng sao? Còn phải tới hỏi tôi? !
Mấy câu này nghe kĩ một chút thì thấy thật kỳ lạ, Ngôn Kỳ nhìn bạn tốt từ trước đến giờ chưa bao giờ dính đến hai chữ nữ sắc bị một cô bé loli chỉ vài mũi, những lời này giống y như lời của một phụ nữ có em bé nói với tra nam* vứt cỏ cô ấy, đến cả cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi.
*Tra nam ý chỉ người đàn ông xấu xa nham hiểm
Đơn Cảnh Xuyên nhìn Cố Linh Nhan trầm mặc một hồi, đột nhiên đứng dậy nói với cô ấy, Cô đi theo tôi ra bên ngoài.
***
Lúc mới bắt đầu mãi cho đến vãn hội cằm của Ngôn Kỳ còn trạng thái trật khớp, sớm một chút Ngôn Hinh lôi kéo cả đám giống như cô ấy cực kỳ tò mò giữa chuyện Cố Linh Nhan cùng Đơn Cảnh Xuyên cô nàng vội vội vàng vàng về phía sau đài làm việc, Thiệu Tây Bội ngồi ở bên cạnh Ngôn Kỳ, nhìn cằm có chút buồn cười , nghiêng mặt nhìn các học sinh mới trên khán đài như lũ quỹ múa loạn.
Thật trẻ tuổi.
Trong lòng cô thở dài, cũng cực kỳ vui mừng tự nhiên cười, có thể tùy ý ồn ào lên, có thể lớn mật ở dưới võ đài nhìn trúng đối tượng phía trên thổ lộ, thi tốt nghiệp trung học mới vừa kết thúc sau đó tinh thần sảng khoái, cách tìm việc làm thực tập vẫn còn rất xa, ngày ngày vui mừng tìm biện pháp.
Thời gian bốn năm này, nhớ lại cuộc sống thật là tốt đẹp nhất, nhưng cô đây bốn năm?
Ai, ông đây thấy thế ông cũng muốn biến trở về năm mười tám rồi. Một bên Ngôn Kỳ giơ lên một gương mặt trẻ con, cố làm trạng thái đau khổ sâu sắc, Năm tháng không tha người, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trước dải sóng chết ở trên bờ cát. . . . . .
Thiệu Tây Bội bị anh ấy nói mấy câu chọc cho vui vẻ lên, cười chợt trong túi quần một hồi chấn động.
Cô khom lưng cầm điện thoại di động lên chạy ra ngoài cửa nhận, lấy tay che lỗ tai liền nghe giọng nói Phó Chính lạnh lùng trước sau như một.
Cô đến ‘Mộc Cách’ ở Thành Đông một chút, cô ấy nói cô ấy mang thai.
Buổi sáng lúc Phó Chính tỉnh lại, bên cạnh đã không có bóng người, y phục cô đã xếp chỉnh tề anh tắm rửa và xúc miệng, xoa mi tâm đi tới phòng ăn.
Thiệu Tây Bội đang nhón chân lên quầy lấy thứ gì ở trong tủ, quay đầu lại nhìn thấy anh đứng bên cạnh, sắc mặt càng thay đổi, nhẹ giọng nói với anh, Bữa ăn sáng ở trên bàn.
Phó Chính nhìn cô một cái, đi trở về cạnh bàn ăn vung lên tay áo, đẩy cái mắt kiếng, trầm mặc ăn món cô làm.
Ăn xong rồi sau đó anh nhận điện thoại, lập tức muốn đi, cô vác thân thể dọn dẹp đồ trên bàn, một mảnh ảm đạm trong mắt.
Mỗi lần đều là như vậy, là tốt rồi so với cả đêm tầm hoan, thời điểm ban đêm không thấy rõ thân thể con người khế hợp, thân mật chặt chẽ, vừa đến sáng sớm thì đường ai nấy đi, bất đồng duy nhất chính là anh ta không chi tiền chút nào, cô còn phải cung cấp các loại phục vụ sáng sớm.
Cô ở đây thể hiện ra khó chịu cái gì. Anh ta đổi xong giầy mở cửa trước, lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô nói.
Không có. Cô thu cái đĩa đi vào phòng bếp, cũng không thèm nhìn anh ta một cái, Hai ngày nay tôi sẽ trở về chỗ mẹ tôi ở.
Cô ra lệnh đuổi khách rõ ràng, Phó Chính đứng dậy hơi thở rất nghiêm trọng, không nói hai lời mặt lạnh cầm chìa khóa xe lập tức đi ra cửa.
Cửa chính không chút lưu tình bị đóng lại, tiếng vang ở trong phòng càng lộ vẻ đột ngột, Thiệu Tây Bội tựa vào bồn rửa rửa cái đĩa, rửa rửa, trên mu bàn tay liền nhỏ lên vài giọt bọt nước.
****
Vừa sáng sớm vừa đi vào trong cục chỉ nghe thấy lầu hai một giọng nam phẫn nộ, Đơn Cảnh Xuyên cau mày một đường đi lên, liền nhìn đến Ngôn Kỳ đứng ở bên cầu thang mắng mấy viên cảnh sát đến mặt xám mày tro.
Các cậu con mẹ nó mấy năm trong doanh trại huấn luyện thế nào? Mấy bảo vệ thị ủy liền đuổi các cậu đi? Dọa người không mất mặt? À? ! Không có tiền đồ như nhau, da mặt của tôi cũng bị các cậu dẫm lên dưới lòng bàn chân đi rồi!
Mấy cảnh sát nhìn lên trước mặt cảnh sát cấp cao liền không dám thở mạnh, một người trong đó con ngươi xoay chuyển chung quanh, thấy Đơn Cảnh Xuyên đứng ở cách đó không xa, bị sợ đến cũng mau gục xuống, liền vội vàng xoay người hướng anh chào, Cục phó!
Đơn Cảnh Xuyên một đầu tóc vàng bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào càng thêm chói mắt, mấy bước đi tới chặn ngang Ngôn Kỳ, hướng trước mặt một đôi cảnh sát nói: Hiện tại là chín giờ, các cậu ở chỗ này chờ tôi cho các cậu đấm lưng?
Anh nói chuyện từng chữ một, hoàn toàn không la hét, mấy cảnh sát lại run càng thêm lợi hại, cùng nhau hướng anh kính lễ, lập tức dọc theo cầu thang đi xuống một đường chạy chậm đi tuần tra.
Nồi! Anh làm gì thế không để cho tôi trừng trị họ. . . . . . Ngôn Kỳ lời còn chưa nói hết, liền bị Đơn Cảnh Xuyên một phen nắm cổ áo hướng tới phòng làm việc đi vào, mở cửa hung hăng ném trên đất.
Ngôn Kỳ bị anh làm một trận này dọa cho ngu, lời đều nói hết không đều đặn, phát run chỉ chỉ vào mặt của anh.
Anh có phải hay không muốn bị tôi đưa về căn cứ huấn luyện 350 năm trở ra? Hả? Đơn Cảnh Xuyên mắt nhìn thẳng mà từ bên cạnh anh ấy đi qua, ngồi xuống ghế dựa, Sáng sớm, một cảnh sát cao cấp ở trong cục lớn tiếng nói thô tục dạy bảo người, đầu óc anh đâu? Anh làm được nhưng tôi không làm được, ngày mai chuyện trong cục anh không cần làm, đi theo đám bọn họ lượn quanh cả thành phố S tuần tra một vòng, trở lại viết cá ngàn chữ báo cáo nhanh cho tôi.
Ngôn Kỳ lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của anh vừa định mắng, liền bị Đơn Cảnh Xuyên trừng mắt một cái khí thế yếu xuống.
Hai người mặc dù là quan hệ bạn tốt hơn nhiều năm, nhưng đáng nói là trên việc công Đơn Cảnh Xuyên chưa từng có tình cảm, Ngôn Kỳ biết hôm nay là có hơi quá, nhưng lại không kìm được cơn tức, nhảy đến trên bàn làm việc Đơn Cảnh Xuyên ngồi, nói với anh, Nồi, ông đây thực sự không nuốt nổi cục tức này, mấy tháng nay đám con cháu của Ủy ban thành phố càng lúc càng không biết điểm dừng, cứ gặp phải vấn đề gì là lại nuốt công của người cục cảnh sát, hôm qua có một vị lãnh đạo lớn đến thành phố S, phái bảo vệ đến đuổi hết mấy người đi, lại còn tặng thêm một câu nói.
Đơn Cảnh Xuyên nhìn tài liệu trên tay nhướng mày ý bảo anh ấy tiếp tục.
Ở trong doanh trại các người ăn những thứ cơm này đều phun ra, gầy teo như thùng nước trở về lần nữa luyện một chút.
Đầu năm có phải đổi người cầm quyền trong thị ủy hay không? Đơn Cảnh Xuyên không ngẩng đầu, ở trên tài liệu vừa phê chuẩn vừa hỏi Ngôn Kỳ.
** mấy người cũng bị loại bỏ, Lương Vũ vẫn nham hiểm như trước, ngược lại phó sức lực cho đứa con trai kia tiếp tay, chỉnh đốn là thật lưu loát, thủ đoạn cực kỳ đúng lúc, người nọ tên gọi là gì ấy. . . . . .
Phó Chính. Đơn Cảnh Xuyên thuận miệng, đặt tài liệu trở về trên bàn, Gặp một lần, còn thương lượng, cũng không làm thế nào sạch.
Người tốt cũng không liễu đạo, cũng không phải là người người đều giống như cái người này sao cương trực công chính a, tựa như hòa thượng treo cổ tự tử, không chơi gái không cờ bạc ngay cả khói cũng không rút ra, cuộc đời anh ta có còn niềm vui thú hay không.
Lại thêm hai ngày tuần tra. Đơn Cảnh Xuyên đưa tay liền đẩy Ngôn Kỳ từ trên bàn xuống, không để ý anh ấy bô bô kêu thảm thiết, Anh có thể lăn.
Gương mặt Ngôn Kỳ vô lực biết đã không thể cứu vãn, suy yếu nằm lại trên bàn của anh, Oa anh à, coi là tôi đây van xin ngài, buổi tối ngày kia trường học của em gái tôi đây bọn họ có làm tiệc tối cho học sinh mới, tôi đây muốn vào tham gia náo nhiệt quyến rũ mấy em gái trẻ ngài giúp tôi đi, tôi đây không giống như ngài tác phong y hệt tiên nhân vậy, tôi đây là người phàm tục, tôi đây. . . . . .
Năm ngày.
Đơn Cảnh Xuyên anh —————— người tốt. . . . . . . . . . . .
***
Trời dần dần tối xuống, cửa chung cư an tĩnh một chiếc màu đen xe đã ngừng thật lâu, Thiệu Tây Bội không chút phấn son, tóc dài đơn giản buộc ở sau ót, mặc áo sơ mi tay dài cùng quần jean thấp eo, vội vã mở cửa xe ngồi xuống chỗ ngồi.
Một đôi mắt đẹp của cô cười đến cong cong, Buổi chiều phải giúp mẹ ngủ, cho nên giờ đã muộn, anh đói chưa?
Một tay Đơn Cảnh Xuyên chống tay lái thờ ơ lắc đầu một cái, chỉ chỉ bên tay trái để một xấp tài liệu, Vừa đúng có ít thứ chưa có xem xong, ngược lại hôm nay ăn cơm muốn chậm, phải đợi vãn hội giải tán lại đi ăn.
Anh mới vừa đi mua một chút bánh ngọt. Anh đưa tay đến chỗ ngồi phía sau lấy một cái túi đưa cho Thiệu Tây Bội, Ngôn Kỳ kiên quyết muốn anh dẫn em đi, nói là hoa khôi đại học A cho anh ta chút mặt mũi.
Cô nghe bánh ngọt thơm ngào ngạt tâm tình rất tốt, quay đầu lại cười híp mắt nhìn cô luôn luôn nói năng thận trọng nghiêm túc nói với anh họ, Anh, chỉ có anh đối tốt với em nhất.
Đơn Cảnh Xuyên sờ sờ tóc của cô, hình như là muốn nói cái gì, nhìn cô quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là lời ra đến khóe miệng lại nuốt vào trong bụng.
Đến đại học A sau khi ngừng xe, Ngôn Kỳ cũng sớm đã ở cửa đại môn nơi đó hướng bọn họ vẫy tay, Đơn Cảnh Xuyên cùng Thiệu Tây Bội đi tới anh ta, Ngôn Kỳ tùy tùy tiện tiện lên tiếng chào Thiệu Tây Bội, chậc chậc khen, Anh mới vừa ngắm vài lần, chất lượng của em gái thật là một lần khác xa một lần, Bội Bội em xem em vừa đi qua, con ngươi mấy người đàn ông kia cũng hướng trên người của em đi.
Vừa dứt lời một cô gái trẻ liền lập tức nhảy lên sau lưng của Ngôn Kỳ, Anh là một loại chẳng ra sao cả em gái anh cũng coi như chất lượng đi? ! Ngôn Kỳ sợ hết hồn, một tay kéo lấy người phía sau lưng xuống, Nha đầu thối Phiến Tử, không biết tim gang của anh em rất mong manh sao?
Ngôn Hinh rất khinh bỉ liếc anh trai mình một cái, quen thuộc cùng Đơn Cảnh Xuyên lên tiếng chào, thời điểm mắt thấy Thiệu Tây Bội trong nháy mắt trừng lớn, A. . . . . . Chính tôi từng thấy qua cô. . . . . .
Thiệu Tây Bội. Ngôn Kỳ giới thiệu một chút với Ngôn Hinh, dẫn theo tiểu nha đầu Phiến Tử hướng trong sân trường đi tới, đắt ý không được, Hôm nay tôi đã nói với cậu mang đại nhân vật tới dọa trường đi? Hoa khôi lớn mới vừa tốt nghiệp đại học A một năm, như thế nào?
Ngôn Hinh tiếp tục khinh bỉ ngăn tay Ngôn Kỳ, dẫn bọn anh đi vào hội trường, dẫn tới bên chỗ ngồi tốt đã sớm được giữ lại, hướng bọn họ nói: Trước tiên mọi người có thể đi dạo một chút, dù sao chỗ ngồi ở đây, em gấp đi trước, chờ kết thúc lại tới tìm mọi người.
Cô mới vừa đi được mấy bước rồi quay đầu lại, mấy cô gái lập tức liền hô to vừa xông tới, nháy mắt lấy cùi chỏ đụng cô, Này, bên cạnh anh cô là ai đó? Dáng dấp rất đẹp trai!
Ngôn Hinh bị một người phụ nữ đói khát vòng cả người sợ hãi, nhìn nhìn bốn phía, chợt ánh mắt sáng lên, đi mấy bước tới cách đó không xa kéo người Đơn Cảnh Xuyên mang tới trước mặt bọn họ.
Để Nhan Nhan đưa bọn họ đi dạo một chút, cô ấy sắp phải lên đài so tài rồi, đang khẩn trương lắm đây.
Cố Linh Nhan mới vừa còn ôm đàn ghi-ta chơi ở một bên, bị bạn cùng phòng này kéo người ta tới trước mặt mới lấy lại tinh thần, sau khi thấy rõ bỗng nhiên khẽ giật mình, phản ứng nhanh chóng chỉ vào Đơn Cảnh Xuyên giận tím mặt nói: Là anh tên khốn kiếp này!
Một ít giọng nói tuyệt đối đủ to rõ, Ngôn Hinh Ngôn Kỳ và Thiệu Tây Bội trong nháy mắt cũng bị kinh ngạc chạy đến, chung quanh mười mét mọi người đầu chú ý và bị thu hút vào, cả người Cố Linh Nhan nhỏ bé chợt bộc phát trong nháy mắt, chỉ tay vào Đơn Cảnh Xuyên giận đến có chút phát run.
Đơn Cảnh Xuyên thấy là cô ấy cũng sững sờ, hồi lâu cau mày nói, Cô như thế nào.
Tôi như thế nào cái gì? Anh làm cái gì chẳng lẽ chính anh không rõ ràng sao? Còn phải tới hỏi tôi? !
Mấy câu này nghe kĩ một chút thì thấy thật kỳ lạ, Ngôn Kỳ nhìn bạn tốt từ trước đến giờ chưa bao giờ dính đến hai chữ nữ sắc bị một cô bé loli chỉ vài mũi, những lời này giống y như lời của một phụ nữ có em bé nói với tra nam* vứt cỏ cô ấy, đến cả cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi.
*Tra nam ý chỉ người đàn ông xấu xa nham hiểm
Đơn Cảnh Xuyên nhìn Cố Linh Nhan trầm mặc một hồi, đột nhiên đứng dậy nói với cô ấy, Cô đi theo tôi ra bên ngoài.
***
Lúc mới bắt đầu mãi cho đến vãn hội cằm của Ngôn Kỳ còn trạng thái trật khớp, sớm một chút Ngôn Hinh lôi kéo cả đám giống như cô ấy cực kỳ tò mò giữa chuyện Cố Linh Nhan cùng Đơn Cảnh Xuyên cô nàng vội vội vàng vàng về phía sau đài làm việc, Thiệu Tây Bội ngồi ở bên cạnh Ngôn Kỳ, nhìn cằm có chút buồn cười , nghiêng mặt nhìn các học sinh mới trên khán đài như lũ quỹ múa loạn.
Thật trẻ tuổi.
Trong lòng cô thở dài, cũng cực kỳ vui mừng tự nhiên cười, có thể tùy ý ồn ào lên, có thể lớn mật ở dưới võ đài nhìn trúng đối tượng phía trên thổ lộ, thi tốt nghiệp trung học mới vừa kết thúc sau đó tinh thần sảng khoái, cách tìm việc làm thực tập vẫn còn rất xa, ngày ngày vui mừng tìm biện pháp.
Thời gian bốn năm này, nhớ lại cuộc sống thật là tốt đẹp nhất, nhưng cô đây bốn năm?
Ai, ông đây thấy thế ông cũng muốn biến trở về năm mười tám rồi. Một bên Ngôn Kỳ giơ lên một gương mặt trẻ con, cố làm trạng thái đau khổ sâu sắc, Năm tháng không tha người, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trước dải sóng chết ở trên bờ cát. . . . . .
Thiệu Tây Bội bị anh ấy nói mấy câu chọc cho vui vẻ lên, cười chợt trong túi quần một hồi chấn động.
Cô khom lưng cầm điện thoại di động lên chạy ra ngoài cửa nhận, lấy tay che lỗ tai liền nghe giọng nói Phó Chính lạnh lùng trước sau như một.
Cô đến ‘Mộc Cách’ ở Thành Đông một chút, cô ấy nói cô ấy mang thai.
/71
|