Cửa nhà trọ rộng mở, Phó Chính từ từ quay người Thiệu Tây Bội lại, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt cô.
Trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút buồn bực, muốn tránh khỏi tay anh.
Lúc trước bị ngã còn chưa đủ sao? Giọng anh vẫn lạnh băng như cũ, Đã là người mang thai, em phải chú ý cẩn thận vào.
Thiệu Tây Bội thiếu chút nữa không thể thốt nên lời, xa cách mấy ngày, người này không những không có chút tự suy ngẫm áy náy, tự trách, mà còn càng ngày càng hung hăng kiêu ngạo.
Anh thực sự coi như những chuyện này chưa từng xảy ra sao, có thể chắc chắn đến như vậy sao?
Hẳn là Đơn Cảnh Xuyên đã nói đầu đuôi mọi chuyện với em rồi, anh không muốn nghe thấy hai chữ kia lần nữa đâu. Anh lại càng ôm cô chặt thêm.
Lúc trước khi anh nói không cần con sao không vênh váo đắc ý như vậy? Cô giận quá thành cười, Bây giờ biết nó sinh ra sẽ là đứa bé trí lực khỏe mạnh, anh liền muốn tự tâng bốc rồi à?
Thiệu Tây Bội. Vẻ mặt anh lạnh băng, nhìn vào mắt cô gằn từng tiếng mở miệng: Muốn tình sổ thì tính lên anh, đừng tính đến trên đầu con anh.
Khi nghe thấy mấy chữ kia được thốt ra hết, trong lòng cô lại run lên, lời nói sắc bén đến bên miệng lại khó khăn nuốt xuống.
Lúc này cửa truyền đến tiếng nói chuyện, Cố Linh Nhan đi đến cửa nhà nhìn thấy cảnh bừa bãi trên nền đất liền hoảng sợ kêu lên, ngẩng đầu nhìn thấy tình huống trước mắt lại lập tức choáng váng.
Đơn Cảnh Xuyên đi sát sau lưng cô, lúc này nhìn thấy Phó Chính cũng ngẩn ra.
Bốn người mặt đối mặt đứng nhìn nhau, đột nhiên tiếng bụng kêu ục ục vang lên, mắt Thiệu Tây Bội giật giật, sau đó đỏ mặt.
Phó Chính vốn đang ôm cô, nhìn Đơn Cảnh Xuyên đứng đối diện bằng vẻ mặt lạnh lùng, lúc này khóe miệng đã từ từ gợi lên ý cười như có như không.
....
Thiệu Tây Bội không muốn ở lại nhà Phó Chính, lại càng không muốn sống chung một mình với anh, không ngờ mặt anh không đổi sắc, trực tiếp đi theo cô vào nhà Đơn Cảnh Xuyên.
Đơn Cảnh Xuyên thu dọn mấy thứ ngoài cửa một lúc, xắn tay áo, màu mắt trầm trầm nhìn người đàn ông đang im lặng múc cháo cho Thiệu Tây Bội trên bàn ăn, Cố Linh Nhan ở bên cạnh anh ló đầu ra, đè thấp giọng nói, Nồi, anh ta chính là người kia của chị Bội Bội à?
Hai lần trước ở trong bệnh viện đều là thoáng nhìn từ xa, hôm nay là lần đầu tiên cô đối mặt chính diện với Phó Chính, cảm thấy khí tràng âm u của người đàn ông này thật sự khiến người ta không rét mà run.
Thiệu Tây Bội nhìn Phó Chính cầm bát đặt trước mặt mình, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau vẫn là nhẹ nhàng cầm thìa nâng bát chậm rãi ăn.
Cố Linh Nhan cẩn thận quan sát bầu không khí kỳ lạ giữa hai người bên kia, vừa muốn nói gì, người đàn ông bên kia liền quay người đi về phía bọn cô.
Đơn Cảnh Xuyên đóng cửa nhà, đối diện với tầm mắt của Phó Chính, đi vào thư phòng bên cạnh phía sau lưng Phó Chính.
Hai người đàn ông ở trong phòng một lúc lâu cũng không thấy bước ra, Cố Linh Nhan muốn đi nghe lén, nhưng nghĩ đến gương mặt Phó Chính kia còn đáng sợ hơn Đơn Cảnh Xuyên liền dừng ý định này, đành phải im lặng dựa vào người Thiệu Tây Bội dụ dỗ Khoai Sọ chơi đùa.
Có phải tối mấy hôm trước em đổ hết bánh ngọt anh ấy làm cho em không? Thiệu Tây Bội ăn cháo xong, ngón tay nhẹ nhàng cốc đầu Cố Linh Nhan, Đã gầy như vậy rồi, còn muốn học người ta giảm béo hả? Con gái nhà nào cũng gầy quá không tốt, anh ấy mà biết em lại muốn bị mắng.
Em không có... Cố Linh Nhan vội vàng giơ Khoai Sọ lên thề, Em thực sự không giảm béo!
Thiệu Tây Bội suy nghĩ cẩn thận, lúc này như nhớ tới điều gì, ánh mắt thoáng nghi hoặc nhìn Cố Linh Nhan, Nhan Nhan, lần gần đây nhất dì cả của em đến là lúc nào?
Em không nhớ rõ lắm... Cô lắc đầu, Hình như Nồi còn nhớ rõ hơn em...
Thiệu Tây Bội đành chịu, xoa đầu cô, trong lòng nghĩ, với tính cách của Đơn Cảnh Xuyên cũng rất không có khả năng, lúc này Cố Linh Nhan thật sự không nhịn nổi nữa, níu tay áo cô nói, Chị Bội Bội, anh ấy là ba của đứa nhỏ hả? Thật đáng sợ, đứa bé sinh ra nhất định sẽ bị anh ấy hù chết!
Cô nghe lời nói sinh động như thật của cô nhóc, nhìn cửa phòng đóng chặt, trái tim nhất thời đập nhanh hơn, loạn nhịp, không nói gì.
Theo em thấy anh Tiếu An còn tốt hơn nhiều. Cố Linh Nhan còn nhỏ tuổi nên thẳng thắn, khoanh chân bĩu môi.
Thiệu Tây Bội còn chưa biết trả lời như thế nào, cửa phòng bên kia đã mở ra, rõ ràng Phó Chính đã nghe được những lời kia, liếc nhìn Cố Linh Nhan, mặt không thay đổi chút nào.
Đơn Cảnh Xuyên khẽ ho một tiếng, nói khẽ, Nhan Nhan.
Lúc Cố Linh Nhan ngẩng đầu thấy Phó Chính, trong lòng thầm kêu hỏng bét, vội vàng chạy đến bên cạnh Đơn Cảnh Xuyên, nắm chặt tay anh.
Đi đánh răng rửa mặt, ngày mai vẫn còn phải đi học sớm. Đơn Cảnh Xuyên kéo cô vào trong phòng ngủ, lập tức phòng khách trống trải chỉ còn lại hai người một đứng một ngồi.
Đôi mắt Phó Chính thân thiết nhìn Thiệu Tây Bội một lúc, đi đến bên cạnh bàn ăn bưng chén đi vào phòng bếp.
***
Dù không biết rốt cuộc Phó Chính và Đơn Cảnh Xuyên đã nói những gì, nhưng đêm hôm đó Phó Chính đi một mạch đến cảnh cửa đối diện, ngủ trong phòng nhỏ bên cạnh phòng Thiệu Tây Bội.
Sau khi Thiệu Tây Bội mang thai, giấc ngủ vốn không sâu, cô nghe rõ tiếng anh rửa mặt ở trong phòng cách vách.
Người khiến trái tim cô đau đớn ray rứt, không ngờ lại tiến vào cuộc sống của cô một lần nữa, với dáng vẻ cứng rắn như vậy, giành lại những gì đã đánh mất, tựa như chưa từng rời xa.
Đến cả động tác tay anh cầm bàn chải đánh răng, vẻ mặt, mỗi một động tác nhỏ nhất cô cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra.
Thực ra cho đến bây giờ, thứ đáng sợ nhất không phải là đau đớn trí mạng, mà là thói quen đã khắc sâu vào xương tủy.
Trong đầu cô hỗn loạn, lúc sắp ngủ, tình trạng y chang hai ngày trước lại xuất hiện, cẳng chân đột nhiên bị chuột rút, cô nằm thẳng người thở gấp, chống tay muốn ngồi dậy xuống giường.
Động tác của cô có chút gấp gáp, đồng hồ đặt trên tủ đầu giường rơi xuống đất Bịch một tiếng, giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiếng động này càng rõ ràng hơn, không lâu sau, từ phòng cách vách, Phó Chính vội vàng đi đến.
Làm sao vậy? Anh còn chưa kịp đeo kính mắt, trên tóc vẫn còn nhỏ vài giọt nước, đi tới bên giường nâng cô dậy, giọng nói lại lạnh thêm một phần, Sao lại thế này?
Cẳng chân... Cô cắn răng nói hai chữ, anh liền phản ứng kịp, một tay ôm cô từ trên giường vào trong lồng ngực mình, một tay cầm chân cô trầm giọng nói, Ở đây à?
Cô gật đầu, sắc mặt đã có chút trắng bệch, Phó Chính nhìn thấy bộ dạng của cô vẻ mặt càng khó coi, tay không ngừng điều chỉnh lực chậm rãi xoa xoa.
Động tác của anh rất thuần thục, tựa như đã hiểu rõ quá trình xoa bóp từ lâu, Thiệu Tây Bội tựa vào trong lòng anh cảm thấy đã thoáng giảm bớt khó chịu, lại nghe anh nói, Lúc phụ nữ có thai chừng năm tháng, đứa bé trong bụng phát triển nhanh, cần lượng dinh dưỡng lớn, cho nên thiếu Canxi dẫn tới chuột rút cẳng chân.
Anh lại dựa sát vào người cô, tay không nhanh không chậm nhẹ nhàng xoa bóp chân cô.
Đôi mắt cô yên lặng nhìn anh, hai tay anh chậm rãi nâng cô lên ôm tới trên giường, Còn đau không?
Cô lắc đầu, anh liền đưa tay đắp kín chăn lên người cô, lại kéo kéo mép chăn ở dưới cằm.
Không thoải mái thì gọi anh. Anh đứng dậy khỏi giường, kéo tấm rèm trong phòng lại, tăng nhiệt độ máy sưởi lên, cất bước đi vào thư phòng gần phòng ngủ của cô.
...
Đêm nay cô có giấc ngủ an ổn hiếm thấy, lúc Thiệu Tây Bội rời giường đã gần giữa trưa, rửa mặt xong đi đến phòng khách, vốn cho rằng không có người trong nhà, ai ngờ người nào đó đáng lẽ đang phải làm việc lại bước ra từ phòng bếp, trong tay còn cầm hai đĩa thức ăn.
Cô đứng ngẩn người tại chỗ, gần như hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Người này đã có bệnh thiếu gia lại thích sạch sẽ, nhiều năm như vậy cho tới tận bây giờ, anh gần như chưa từng tiến vào phòng bếp trước mặt cô, đừng nói đến chuyện nấu ăn.
Phó Chính đặt đồ ăn lên bàn, yên lặng gắp thức ăn cho cô, cô đỡ bụng chậm rãi ngồi xuống ghế, người nào đó cũng không mở miệng nói chuyện.
Anh gắp thức ăn xong chuyển đũa đến trên tay cô, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công gọi điện.
Cuối cùng đại gia cậu cũng nghe điện thoại rồi! Giọng Mẫn Kiêu Tư ở đầu bên kia điện thoại rất nôn nóng, Ông đây đợi đến nỗi hoa cúc cũng tàn rồi!
Cậu nên về trung học học lại Sinh vật đi. Phó Chính hơi nghiêng đầu nhìn người đang ăn cơm trong phòng khách, không kiên nhẫn nói, Có chuyện gì.
Cậu còn hỏi tớ có chuyện gì! Gần đây cậu đi làm được bao nhiêu ngày hả, ở hội nghị lần trước cấp trên chỉ đích danh cậu, phê bình cậu gần đây lơ là công việc, còn ném đá giấu tay nói tác phong có vấn đề. Trong giọng Mẫn Kiêu Tư mang theo chút bất đắc dĩ, Tớ nói rốt cục cậu có biết chưa kết hôn mà có con là bị xử phạt không vậy!
Cúp máy đây. Ngay cả mí mắt Phó Chính cũng không nâng, Mẫn Kiêu Tư phía bên kia vội vàng mệt mỏi khuyên can, Thật là Hoàng Đế chưa vội thái giám đã vội*, không nói chuyện giấy khai sinh, giấy chứng nhận kết hôn cũng chưa có, con của cậu sinh ra liền không có hộ khẩu đó!
Vậy cuối cùng là con của tớ hay là con của cậu? Anh nhìn gương mặt cô từ xa, hồi lâu sau để lại mấy từ: Cảm ơn, thái giám.
(*Hoàng đế bấp cấp thái giám cấp - 皇帝不急太监急 - huángdì bùjí tàijiān jí:tục ngữ: hoàng đế không vội thái giám vội, ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì gấp gáp lo lắng.)
***
Ăn cơm trưa xong Thiệu Tây Bội luôn muốn đi tản bộ phơi nắng trong tiểu khu một chút, Phó Chính rửa bát đĩa xong đi ra khỏi phòng bếp, thấy cô đang cầm tay nắm cửa, có chút nghi hoặc, mặt yên lặng đi đến mắc áo lấy hai bộ quần áo.
Anh mặc quần áo xong đi đến bên người cô, khoác chiếc áo khoác dày đang cầm trên tay lên người cô, lấy chìa khóa mở cửa ra.
Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi buồn bực.
Lúc ra khỏi cửa nhà, anh đi trước kéo cửa ra cho cô, sau khi cô đi ra ngoài liền phát hiện bà Trần - hàng xóm quen thuộc đang cầm đồ ăn đi tới, lúc đối diện còn chào Phó Chính một tiếng.
Bội Bội à. Bà Trần cười nhìn Phó Chính, lại vỗ nhẹ cánh tay cô, Cuối cùng chồng cháu cũng đi công tác về rồi, có thể hỗ trợ mấy đứa Tiểu Đơn cùng chăm sóc cháu rồi, mấy hôm trước nó còn đặc biệt xuống tầng hỏi bà phụ nữ có thai bị chuột rút cổ chân ăn gì mới tốt đó.
Thảo nào mấy món anh vừa nấu đều không phải là món ăn gia đình.
Từng lời nói vang lên bên tai khiến tim Thiệu Tây Bội đập thình thịch, nâng mắt nhìn anh vẫn quay mặt nghiêm nghị như cũ, nhất thời trong lòng không diễn tả nổi là tư vị gì.
Tướng mạo vợ chồng hai cháu đều tốt, nhất định đứa bé sinh ra sẽ rất đáng yêu. Bà Trần cười càng sâu, Chờ đến lúc đứa bé sinh ra bà cũng phải đưa cháu gái bà đến nhà mới được!
Hiếm khi anh không lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn trước mặt người ngoài, vẻ mặt vẫn mang theo nét dịu dàng như có như không, bà Trần cười tạm biệt bọn họ đi lên tầng, lúc này anh giúp cô cài khuy áo khoác chặt hơn một chút, vươn tay ôm vai cô đi về phía trước.
Dọc đường không nói chuyện, buổi sáng vừa có một trận tuyết rơi xuống thành phố S, hiện giờ là giữa trưa, mặt trời chiếu rọi trên những mảng tuyết đọng trên mặt đất làm chúng tan ra có phần trơn ướt, mấy đứa nhỏ đuổi chạy trêu đùa nhau ở bồn hoa bên kia, tiểu khu yên tĩnh vang vọng tiếng cười, trái lại cuốn đi chút lạnh lẽo của trời đông giá rét.
Thiệu Tây Bội đi được vài bước phát hiện ra bị tuột dây giày, liền tránh ra khỏi lồng ngực anh muốn tự mình buộc lại.
Quần áo trên người cô được anh bọc kín cử động không tiện, thêm bụng lớn, khom người cũng không xong, hơn nữa lại càng không muốn nhờ anh giúp, lúng túng đến nỗi đứng không được ngồi không xong.
Sau khi cô mang thai đã cắt tóc ngắn, gương mặt cũng mượt mà hơn trước kia, ánh mặt trời chiếu trên đôi má trắng noãn của cô càng thêm phần đáng yêu, Phó Chính cứ ở bên cạnh ôm cánh tay nhìn cô như vậy, một lúc lâu mới ngồi xổm xuống, nhặt dây giày từ trên đất tuyết buộc lại giúp cô.
Lúc anh làm bất cứ chuyện gì đều sẽ vô thức cong cong khóe môi, cô lẳng lặng nhìn con ngươi ấm áp như có thể tan chảy cả tuyết sau cặp kính của anh, mũi có chút chua xót.
Phía bên này yên tĩnh im ắng, cách đó không xa lại truyền tới một giọng nói vô cùng quen thuộc, Thiệu Tây Bội hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Cố Linh Nhan với đôi mắt đỏ hồng như con thỏ đang chạy vào tử cửa tiểu khu, lúc nhìn thấy cô thì bước chân ngừng lại, sau đó miệng mếu máo muốn khóc.
Sao vậy Nhan Nhan? Cô có chút nghi hoặc, nhìn đến Đơn Cảnh Xuyên phía bên kia dừng xe ở bên cạnh vài bước chạy tới chỗ bọn họ.
Đơn Cảnh Xuyên đón em ở trường xong thì bắt em đi đến bệnh viện! Thỏ xù lông mặc áo khoác lông trắng, miệng dốc sức nói, Anh ấy nói em mang thai, em thấy anh ấy mới mang thai ấy!
Trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút buồn bực, muốn tránh khỏi tay anh.
Lúc trước bị ngã còn chưa đủ sao? Giọng anh vẫn lạnh băng như cũ, Đã là người mang thai, em phải chú ý cẩn thận vào.
Thiệu Tây Bội thiếu chút nữa không thể thốt nên lời, xa cách mấy ngày, người này không những không có chút tự suy ngẫm áy náy, tự trách, mà còn càng ngày càng hung hăng kiêu ngạo.
Anh thực sự coi như những chuyện này chưa từng xảy ra sao, có thể chắc chắn đến như vậy sao?
Hẳn là Đơn Cảnh Xuyên đã nói đầu đuôi mọi chuyện với em rồi, anh không muốn nghe thấy hai chữ kia lần nữa đâu. Anh lại càng ôm cô chặt thêm.
Lúc trước khi anh nói không cần con sao không vênh váo đắc ý như vậy? Cô giận quá thành cười, Bây giờ biết nó sinh ra sẽ là đứa bé trí lực khỏe mạnh, anh liền muốn tự tâng bốc rồi à?
Thiệu Tây Bội. Vẻ mặt anh lạnh băng, nhìn vào mắt cô gằn từng tiếng mở miệng: Muốn tình sổ thì tính lên anh, đừng tính đến trên đầu con anh.
Khi nghe thấy mấy chữ kia được thốt ra hết, trong lòng cô lại run lên, lời nói sắc bén đến bên miệng lại khó khăn nuốt xuống.
Lúc này cửa truyền đến tiếng nói chuyện, Cố Linh Nhan đi đến cửa nhà nhìn thấy cảnh bừa bãi trên nền đất liền hoảng sợ kêu lên, ngẩng đầu nhìn thấy tình huống trước mắt lại lập tức choáng váng.
Đơn Cảnh Xuyên đi sát sau lưng cô, lúc này nhìn thấy Phó Chính cũng ngẩn ra.
Bốn người mặt đối mặt đứng nhìn nhau, đột nhiên tiếng bụng kêu ục ục vang lên, mắt Thiệu Tây Bội giật giật, sau đó đỏ mặt.
Phó Chính vốn đang ôm cô, nhìn Đơn Cảnh Xuyên đứng đối diện bằng vẻ mặt lạnh lùng, lúc này khóe miệng đã từ từ gợi lên ý cười như có như không.
....
Thiệu Tây Bội không muốn ở lại nhà Phó Chính, lại càng không muốn sống chung một mình với anh, không ngờ mặt anh không đổi sắc, trực tiếp đi theo cô vào nhà Đơn Cảnh Xuyên.
Đơn Cảnh Xuyên thu dọn mấy thứ ngoài cửa một lúc, xắn tay áo, màu mắt trầm trầm nhìn người đàn ông đang im lặng múc cháo cho Thiệu Tây Bội trên bàn ăn, Cố Linh Nhan ở bên cạnh anh ló đầu ra, đè thấp giọng nói, Nồi, anh ta chính là người kia của chị Bội Bội à?
Hai lần trước ở trong bệnh viện đều là thoáng nhìn từ xa, hôm nay là lần đầu tiên cô đối mặt chính diện với Phó Chính, cảm thấy khí tràng âm u của người đàn ông này thật sự khiến người ta không rét mà run.
Thiệu Tây Bội nhìn Phó Chính cầm bát đặt trước mặt mình, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau vẫn là nhẹ nhàng cầm thìa nâng bát chậm rãi ăn.
Cố Linh Nhan cẩn thận quan sát bầu không khí kỳ lạ giữa hai người bên kia, vừa muốn nói gì, người đàn ông bên kia liền quay người đi về phía bọn cô.
Đơn Cảnh Xuyên đóng cửa nhà, đối diện với tầm mắt của Phó Chính, đi vào thư phòng bên cạnh phía sau lưng Phó Chính.
Hai người đàn ông ở trong phòng một lúc lâu cũng không thấy bước ra, Cố Linh Nhan muốn đi nghe lén, nhưng nghĩ đến gương mặt Phó Chính kia còn đáng sợ hơn Đơn Cảnh Xuyên liền dừng ý định này, đành phải im lặng dựa vào người Thiệu Tây Bội dụ dỗ Khoai Sọ chơi đùa.
Có phải tối mấy hôm trước em đổ hết bánh ngọt anh ấy làm cho em không? Thiệu Tây Bội ăn cháo xong, ngón tay nhẹ nhàng cốc đầu Cố Linh Nhan, Đã gầy như vậy rồi, còn muốn học người ta giảm béo hả? Con gái nhà nào cũng gầy quá không tốt, anh ấy mà biết em lại muốn bị mắng.
Em không có... Cố Linh Nhan vội vàng giơ Khoai Sọ lên thề, Em thực sự không giảm béo!
Thiệu Tây Bội suy nghĩ cẩn thận, lúc này như nhớ tới điều gì, ánh mắt thoáng nghi hoặc nhìn Cố Linh Nhan, Nhan Nhan, lần gần đây nhất dì cả của em đến là lúc nào?
Em không nhớ rõ lắm... Cô lắc đầu, Hình như Nồi còn nhớ rõ hơn em...
Thiệu Tây Bội đành chịu, xoa đầu cô, trong lòng nghĩ, với tính cách của Đơn Cảnh Xuyên cũng rất không có khả năng, lúc này Cố Linh Nhan thật sự không nhịn nổi nữa, níu tay áo cô nói, Chị Bội Bội, anh ấy là ba của đứa nhỏ hả? Thật đáng sợ, đứa bé sinh ra nhất định sẽ bị anh ấy hù chết!
Cô nghe lời nói sinh động như thật của cô nhóc, nhìn cửa phòng đóng chặt, trái tim nhất thời đập nhanh hơn, loạn nhịp, không nói gì.
Theo em thấy anh Tiếu An còn tốt hơn nhiều. Cố Linh Nhan còn nhỏ tuổi nên thẳng thắn, khoanh chân bĩu môi.
Thiệu Tây Bội còn chưa biết trả lời như thế nào, cửa phòng bên kia đã mở ra, rõ ràng Phó Chính đã nghe được những lời kia, liếc nhìn Cố Linh Nhan, mặt không thay đổi chút nào.
Đơn Cảnh Xuyên khẽ ho một tiếng, nói khẽ, Nhan Nhan.
Lúc Cố Linh Nhan ngẩng đầu thấy Phó Chính, trong lòng thầm kêu hỏng bét, vội vàng chạy đến bên cạnh Đơn Cảnh Xuyên, nắm chặt tay anh.
Đi đánh răng rửa mặt, ngày mai vẫn còn phải đi học sớm. Đơn Cảnh Xuyên kéo cô vào trong phòng ngủ, lập tức phòng khách trống trải chỉ còn lại hai người một đứng một ngồi.
Đôi mắt Phó Chính thân thiết nhìn Thiệu Tây Bội một lúc, đi đến bên cạnh bàn ăn bưng chén đi vào phòng bếp.
***
Dù không biết rốt cuộc Phó Chính và Đơn Cảnh Xuyên đã nói những gì, nhưng đêm hôm đó Phó Chính đi một mạch đến cảnh cửa đối diện, ngủ trong phòng nhỏ bên cạnh phòng Thiệu Tây Bội.
Sau khi Thiệu Tây Bội mang thai, giấc ngủ vốn không sâu, cô nghe rõ tiếng anh rửa mặt ở trong phòng cách vách.
Người khiến trái tim cô đau đớn ray rứt, không ngờ lại tiến vào cuộc sống của cô một lần nữa, với dáng vẻ cứng rắn như vậy, giành lại những gì đã đánh mất, tựa như chưa từng rời xa.
Đến cả động tác tay anh cầm bàn chải đánh răng, vẻ mặt, mỗi một động tác nhỏ nhất cô cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra.
Thực ra cho đến bây giờ, thứ đáng sợ nhất không phải là đau đớn trí mạng, mà là thói quen đã khắc sâu vào xương tủy.
Trong đầu cô hỗn loạn, lúc sắp ngủ, tình trạng y chang hai ngày trước lại xuất hiện, cẳng chân đột nhiên bị chuột rút, cô nằm thẳng người thở gấp, chống tay muốn ngồi dậy xuống giường.
Động tác của cô có chút gấp gáp, đồng hồ đặt trên tủ đầu giường rơi xuống đất Bịch một tiếng, giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiếng động này càng rõ ràng hơn, không lâu sau, từ phòng cách vách, Phó Chính vội vàng đi đến.
Làm sao vậy? Anh còn chưa kịp đeo kính mắt, trên tóc vẫn còn nhỏ vài giọt nước, đi tới bên giường nâng cô dậy, giọng nói lại lạnh thêm một phần, Sao lại thế này?
Cẳng chân... Cô cắn răng nói hai chữ, anh liền phản ứng kịp, một tay ôm cô từ trên giường vào trong lồng ngực mình, một tay cầm chân cô trầm giọng nói, Ở đây à?
Cô gật đầu, sắc mặt đã có chút trắng bệch, Phó Chính nhìn thấy bộ dạng của cô vẻ mặt càng khó coi, tay không ngừng điều chỉnh lực chậm rãi xoa xoa.
Động tác của anh rất thuần thục, tựa như đã hiểu rõ quá trình xoa bóp từ lâu, Thiệu Tây Bội tựa vào trong lòng anh cảm thấy đã thoáng giảm bớt khó chịu, lại nghe anh nói, Lúc phụ nữ có thai chừng năm tháng, đứa bé trong bụng phát triển nhanh, cần lượng dinh dưỡng lớn, cho nên thiếu Canxi dẫn tới chuột rút cẳng chân.
Anh lại dựa sát vào người cô, tay không nhanh không chậm nhẹ nhàng xoa bóp chân cô.
Đôi mắt cô yên lặng nhìn anh, hai tay anh chậm rãi nâng cô lên ôm tới trên giường, Còn đau không?
Cô lắc đầu, anh liền đưa tay đắp kín chăn lên người cô, lại kéo kéo mép chăn ở dưới cằm.
Không thoải mái thì gọi anh. Anh đứng dậy khỏi giường, kéo tấm rèm trong phòng lại, tăng nhiệt độ máy sưởi lên, cất bước đi vào thư phòng gần phòng ngủ của cô.
...
Đêm nay cô có giấc ngủ an ổn hiếm thấy, lúc Thiệu Tây Bội rời giường đã gần giữa trưa, rửa mặt xong đi đến phòng khách, vốn cho rằng không có người trong nhà, ai ngờ người nào đó đáng lẽ đang phải làm việc lại bước ra từ phòng bếp, trong tay còn cầm hai đĩa thức ăn.
Cô đứng ngẩn người tại chỗ, gần như hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Người này đã có bệnh thiếu gia lại thích sạch sẽ, nhiều năm như vậy cho tới tận bây giờ, anh gần như chưa từng tiến vào phòng bếp trước mặt cô, đừng nói đến chuyện nấu ăn.
Phó Chính đặt đồ ăn lên bàn, yên lặng gắp thức ăn cho cô, cô đỡ bụng chậm rãi ngồi xuống ghế, người nào đó cũng không mở miệng nói chuyện.
Anh gắp thức ăn xong chuyển đũa đến trên tay cô, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công gọi điện.
Cuối cùng đại gia cậu cũng nghe điện thoại rồi! Giọng Mẫn Kiêu Tư ở đầu bên kia điện thoại rất nôn nóng, Ông đây đợi đến nỗi hoa cúc cũng tàn rồi!
Cậu nên về trung học học lại Sinh vật đi. Phó Chính hơi nghiêng đầu nhìn người đang ăn cơm trong phòng khách, không kiên nhẫn nói, Có chuyện gì.
Cậu còn hỏi tớ có chuyện gì! Gần đây cậu đi làm được bao nhiêu ngày hả, ở hội nghị lần trước cấp trên chỉ đích danh cậu, phê bình cậu gần đây lơ là công việc, còn ném đá giấu tay nói tác phong có vấn đề. Trong giọng Mẫn Kiêu Tư mang theo chút bất đắc dĩ, Tớ nói rốt cục cậu có biết chưa kết hôn mà có con là bị xử phạt không vậy!
Cúp máy đây. Ngay cả mí mắt Phó Chính cũng không nâng, Mẫn Kiêu Tư phía bên kia vội vàng mệt mỏi khuyên can, Thật là Hoàng Đế chưa vội thái giám đã vội*, không nói chuyện giấy khai sinh, giấy chứng nhận kết hôn cũng chưa có, con của cậu sinh ra liền không có hộ khẩu đó!
Vậy cuối cùng là con của tớ hay là con của cậu? Anh nhìn gương mặt cô từ xa, hồi lâu sau để lại mấy từ: Cảm ơn, thái giám.
(*Hoàng đế bấp cấp thái giám cấp - 皇帝不急太监急 - huángdì bùjí tàijiān jí:tục ngữ: hoàng đế không vội thái giám vội, ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì gấp gáp lo lắng.)
***
Ăn cơm trưa xong Thiệu Tây Bội luôn muốn đi tản bộ phơi nắng trong tiểu khu một chút, Phó Chính rửa bát đĩa xong đi ra khỏi phòng bếp, thấy cô đang cầm tay nắm cửa, có chút nghi hoặc, mặt yên lặng đi đến mắc áo lấy hai bộ quần áo.
Anh mặc quần áo xong đi đến bên người cô, khoác chiếc áo khoác dày đang cầm trên tay lên người cô, lấy chìa khóa mở cửa ra.
Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi buồn bực.
Lúc ra khỏi cửa nhà, anh đi trước kéo cửa ra cho cô, sau khi cô đi ra ngoài liền phát hiện bà Trần - hàng xóm quen thuộc đang cầm đồ ăn đi tới, lúc đối diện còn chào Phó Chính một tiếng.
Bội Bội à. Bà Trần cười nhìn Phó Chính, lại vỗ nhẹ cánh tay cô, Cuối cùng chồng cháu cũng đi công tác về rồi, có thể hỗ trợ mấy đứa Tiểu Đơn cùng chăm sóc cháu rồi, mấy hôm trước nó còn đặc biệt xuống tầng hỏi bà phụ nữ có thai bị chuột rút cổ chân ăn gì mới tốt đó.
Thảo nào mấy món anh vừa nấu đều không phải là món ăn gia đình.
Từng lời nói vang lên bên tai khiến tim Thiệu Tây Bội đập thình thịch, nâng mắt nhìn anh vẫn quay mặt nghiêm nghị như cũ, nhất thời trong lòng không diễn tả nổi là tư vị gì.
Tướng mạo vợ chồng hai cháu đều tốt, nhất định đứa bé sinh ra sẽ rất đáng yêu. Bà Trần cười càng sâu, Chờ đến lúc đứa bé sinh ra bà cũng phải đưa cháu gái bà đến nhà mới được!
Hiếm khi anh không lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn trước mặt người ngoài, vẻ mặt vẫn mang theo nét dịu dàng như có như không, bà Trần cười tạm biệt bọn họ đi lên tầng, lúc này anh giúp cô cài khuy áo khoác chặt hơn một chút, vươn tay ôm vai cô đi về phía trước.
Dọc đường không nói chuyện, buổi sáng vừa có một trận tuyết rơi xuống thành phố S, hiện giờ là giữa trưa, mặt trời chiếu rọi trên những mảng tuyết đọng trên mặt đất làm chúng tan ra có phần trơn ướt, mấy đứa nhỏ đuổi chạy trêu đùa nhau ở bồn hoa bên kia, tiểu khu yên tĩnh vang vọng tiếng cười, trái lại cuốn đi chút lạnh lẽo của trời đông giá rét.
Thiệu Tây Bội đi được vài bước phát hiện ra bị tuột dây giày, liền tránh ra khỏi lồng ngực anh muốn tự mình buộc lại.
Quần áo trên người cô được anh bọc kín cử động không tiện, thêm bụng lớn, khom người cũng không xong, hơn nữa lại càng không muốn nhờ anh giúp, lúng túng đến nỗi đứng không được ngồi không xong.
Sau khi cô mang thai đã cắt tóc ngắn, gương mặt cũng mượt mà hơn trước kia, ánh mặt trời chiếu trên đôi má trắng noãn của cô càng thêm phần đáng yêu, Phó Chính cứ ở bên cạnh ôm cánh tay nhìn cô như vậy, một lúc lâu mới ngồi xổm xuống, nhặt dây giày từ trên đất tuyết buộc lại giúp cô.
Lúc anh làm bất cứ chuyện gì đều sẽ vô thức cong cong khóe môi, cô lẳng lặng nhìn con ngươi ấm áp như có thể tan chảy cả tuyết sau cặp kính của anh, mũi có chút chua xót.
Phía bên này yên tĩnh im ắng, cách đó không xa lại truyền tới một giọng nói vô cùng quen thuộc, Thiệu Tây Bội hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Cố Linh Nhan với đôi mắt đỏ hồng như con thỏ đang chạy vào tử cửa tiểu khu, lúc nhìn thấy cô thì bước chân ngừng lại, sau đó miệng mếu máo muốn khóc.
Sao vậy Nhan Nhan? Cô có chút nghi hoặc, nhìn đến Đơn Cảnh Xuyên phía bên kia dừng xe ở bên cạnh vài bước chạy tới chỗ bọn họ.
Đơn Cảnh Xuyên đón em ở trường xong thì bắt em đi đến bệnh viện! Thỏ xù lông mặc áo khoác lông trắng, miệng dốc sức nói, Anh ấy nói em mang thai, em thấy anh ấy mới mang thai ấy!
/71
|