Không Thể Buông Tay

Chương 50: Tìm phòng

/66


Lúc này Vệ Lam mới cảm thấy mình có chút bạt bẽo, chẳng qua suốt hai tháng nay, cô không hề nghĩ đến cái tên Minh Quang này. Nhưng dù sao cũng là người bên nhau suốt ba năm, nghe nói anh nằm viện, trong lòng cô vẫn muốn hỏi thăm, cô lấy lại bình tĩnh và hỏi: “Sao mẹ biết Minh Quang nằm viện, bệnh có nghiêm trọng không?”

Bên kia, mẹ cô hít một tiếng: “Mẹ cũng không biết, thời gian trước nó có đến nhà, nói không còn mặt mũi để gặp con, trực tiếp xin lỗi mẹ và ba con. Mẹ cũng không định nói với con chuyện này vì sợ con buồn. Nhưng mà mẹ thấy đúng là nó thật lòng biết lỗi rồi, cũng chỉ là uống rượu nên nhất thời hồ đồ, đứa con của cô gái kia cũng không phải của nó.” Mẹ cô ngừng một chút, “Không phải mẹ khuyên con giảng hòa, nhưng nghĩ lại nó đối xử với con và với bậc trưởng bối vẫn luôn không tệ, hiện giờ nó bệnh, ba mẹ nó cũng không ở gần, con ở Giang Thành nên đi thăm nó đi.”

Sau trò hề lần đó của hai người, cũng chưa từng liên lạc lại, ngay cả lời chia tay chính thức cũng không có. Trong lòng Vệ Lam trước đó vẫn còn lấp lửng, hiện giờ mẹ cô lại nói như vậy, cô không khỏi lo lắng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò với Đoàn Chi Dực, nếu cho anh leo cây, con rồng phun lửa kia chắc chắn sẽ lại nổi giận.

Trong điện thoại rối rắm một hồi, Vệ Lam vẫn hỏi mẹ cô địa chỉ của bệnh viện.

Cúp máy, lại gọi điện thoại cho Đoàn Chi Dực. Điện thoại vừa thông, cô còn chưa khịp mở miệng, Đoàn Chi Dực đã cướp lời trước: “Em tan ca rồi à? Anh lập tức đi lấy xe.”

“Cái đó… Đoàn Chi Dực…” Vệ Lam có chút đau đầu, ấp úng, “Em nói ra anh đừng giận nha, em… hôm nay đột nhiên có chút chuyện nên không thể đi ăn với anh, ngày mai chúng ta lại đi được không?”

Quả nhiên, đầu bên kia thoáng im lặng.

Vệ Lam lại thử lên tiếng, “Đoàn Chi Dực…”

“Biết rồi.” Người ở đầu dây bên kia thô lỗ đáp lại, ngay sau đó lại hỏi, “Em có chuyện gì? Muốn anh đi cùng em không?”

“Không… không cần đâu.” Như là làm chuyện hổ thẹn, Vệ Lam hơi lắp bắp, “Chỉ là đi gặp bạn.”

“Nam hay nữ?”

Lòng Vệ Lam chùn xuống: “Không phải chỉ có một người, nam có nữ có.”

Cô nghĩ, với tính tình của Đoàn Chi Dực nếu biết cô đi gặp Minh Quang, còn không nổi giận sao, chi bằng nói qua loa lấy lệ với anh, dù sao cô và Minh Quang đại khái chỉ gặp lần này thôi, sau khi xác định anh không có gì đáng ngại sẽ lập tức đi ngay.

Đoàn Chi Dực thoáng dịu đi, chợt không tình nguyện nói: “Vậy em về sớm một chút. Anh đợi em về nhà ăn cơm, em nấu cho anh ăn, để bồi thường hôm nay em lỡ hẹn.”

Hả! Vệ Lam túa mồ hôi: “Được rồi, nhưng nếu anh đói thì phải ăn trước nhé!”

Nói là nói thế, nhưng cô hiểu Đoàn Chi Dực, nếu anh đã nói vậy tất nhiên sẽ đợi đến khi cô về. Vệ Lam đành phải gấp rút gọi xe đến thẳng bệnh viện.

Minh Quang nằm ở một phòng bệnh giản dị. Vệ Lam tìm được phòng thì đẩy cửa bước vào, Minh Quang đang ngồi dựa vào giường, đang ăn cơm với động tác rất lạ.

Nhìn thấy Vệ Lam, giống như rất bất ngờ, lại hơi mỉm cười: “Lam Lam, sao em lại đến đây?” Thoáng như hiểu ra, “Là dì nói với em à?”

Mấy tháng không gặp, xem ra Minh quang gầy đi không ít, khuôn mặt không rạng rỡ như trước kia nữa, toàn thân không biết là trầm ổn chững chạc, hay là u tối hơn, tóm lại Vệ Lam cảm thấy có chút xa lạ.

Cô gật đầu, bước lên trước, ánh mắt quan sát anh một phen, mới nhìn ra không phải anh ngã bệnh mà là bị thương: “Anh bị làm sao vậy?”

“Lúc anh làm nhà cho người ta, không cẩn thận té ngã. Cũng không có chuyện gì lớn.”

Vệ Lam ừ một tiếng, im lặng một lát rồi nói: “Trước kia em luôn gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại không chịu bắt máy, tìm anh cũng không được.”

Minh Quang dùng tay không bị thương kia gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ và trẻ con: “Anh đã phạm lỗi, không còn mặt mũi gặp em.” Im lặng, lại tiếp tục bổ sung, “Chẳng qua, đứa con của Tiểu Huệ thật sự không phải của anh. Cô ấy nói bởi vì cô ấy nhận tiền nên cố ý nói như vậy, anh cũng không biết mình đã đắc tội với ai.”

Vệ Lam cả kinh, lập tức tiếp lời anh: “Mặc kệ cô ấy tại sao làm như vậy, chúng ta cũng đã thế này rồi. Nhưng mà em không hề trách anh, đàn ông đều sẽ phạm sai lầm. Ngã một lần, sau này đừng tái phạm là được.”

Mắt Minh quang hơi đỏ lên, nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Lam Lam, chúng ta thật sự phải thế này sao? Anh yêu em, anh muốn ở bên em, không muốn chia tay với em đâu.”

Vệ Lam xót xa, nhưng vẫn lắc đầu: “Minh Quang, thật ra em… đã ở bên người khác rồi.”

Cô không thích là người dây dưa, nếu đã chấp nhận Đoàn Chi Dực, tất nhiên phải nói rõ ràng với Minh Quang, cắt đứt hy vọng của anh.

Quả nhiên, Minh Quang ngẩn người, nhưng không thể nào tin nổi, nhìn cô, qua hồi lâu sau mới nói một câu: “Là Đoàn Chi Dực à?”

Vệ Lam ngạc nhiên, hỏi lại theo bản năng: “Sao anh lại biết?”

Minh Quang lắc đầu cười khổ: “Anh là đàn ông, lần đầu tiên gặp mặt, liền nhìn ra được ánh mắt anh ta nhìn em rất khác. Tuy rằng có rất nhiều lúc, anh ta cố gắng tránh né không nhìn em, nhưng mà có một số thứ không giấu giếm được.” Nói xong, anh như nghĩ ra gì đó: “Trước kia, hai người có phải…”

Vệ Lam nhanh chóng lắc đầu: “Trước kia có thể nói là anh ấy thích em, nhưng em đối với anh ấy thật sự không có ý gì cả. Trước kia tính tình anh ấy rất xấu, em trốn anh ấy còn không kịp nữa là. Nhưng bây giờ, em không biết sao lại thế này.”

Khi cô nói đến đây, trên mặt hiện lên một thứ ánh sáng mơ hồ, lại có chút ngượng ngùng của con gái, Minh Quang chưa bao giờ thấy qua. Chỉ cảm thấy nản lòng, cố gắng giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh: “Vậy em hiểu anh ta không?”

Vệ Lam gật rồi lại lắc đầu: “Em cũng không biết, nhưng anh ấy sẽ không gạt em.” Nói xong, như là nghĩ đến cái gì, “Minh Quang, anh có thể giúp em giữ bí mật chuyện này với mẹ em được không, mẹ em có chút hiểu lầm Đoàn Chi Dực.”

Minh Quang gật đầu: “Anh sẽ không nói cho dì biết đâu, em yên tâm. Ừ, em cảm thấy vui vẻ là được rồi.”

Hai người đều là người không thích rắc rối, nói chuyện một lát, mấy khúc mắc đều được tháo gỡ. Vệ Lam nhìn thời gian không còn sớm nữa, sợ Đoàn Chi Dực sốt ruột chờ đợi, liền nói tạm biệt với Minh Quang.

Về đến nhà đã là tám giờ. Quả nhiên Đoàn Chi Dực đen mặt, bực dọc ngồi ở sô pha trong phòng khách xem tivi. Nghe thấy Vệ Lam vào cửa, quay đầu lại nhìn cô, trong mắt toàn là đốm lửa u oán, giọng điệu cũng rất nặng mùi: “Sao giờ mới về, em muốn đói chết anh sao!”

Vệ Lam đã chuẩn bị trước. Trên đường về nhà, chính cô cảm thấy đói bụng, liền ăn đại chút cơm, rồi gói về một hộp. Nhưng lúc đưa cơm cho anh, cô vẫn lườm anh: “Không phải đã nói anh đói bụng thì ăn trước rồi sao?”

Đoàn Chi Dực tức giận cầm lấy hộp cơm, mở ra xem xét, vẻ mặt ghét bỏ: “Hôm nay vốn phải ăn đại tiệc, lại có thể biến thành loại thức ăn bỏ đi thế này, đều tại em hết. Bạn của em quan trọng như vậy sao?”

Vệ Lam nhìn anh, suy tư một chút, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy anh: “Đoàn Chi Dực, em có lời muốn nói với anh.”

Tay cầm đũa của Đoàn Chi Dực cứng đờ, có lẽ là nghĩ đến gì đó, trên mặt hiện lên sắc đỏ rất đáng nghi, nghẹn cổ nói: “Em nói đi.” (Đầu anh sao đen thế >_<)

Vệ Lam liếc thấy vẻ mặt anh quái lạ, đoán là anh đang hiểu lầm gì đó, nhanh chóng lúng túng buông tay ra: “Nhưng anh phải cam đoan là không được nổi giận với em.”

Đoàn Chi Dực nhíu mày, quay đầu nhìn cô đầy hoài nghi, hình như không phải có suy nghĩ giống mình đây mà! Nhưng anh vẫn gật đầu: “Nói đi, anh sẽ không tức giận với em.”

“Chiều nay em đi thăm Minh Quang, anh ấy bị thương nằm viện.” Mắt thấy sắc mặt anh thay đổi, nhanh chóng nói, “Anh nói là không giận mà.”

Đoàn Chi Dực xanh mặt, hô hấp trở nên nặng nề, tay cầm chiếc đũa ném lên trên bàn: “Không ăn nữa!”

Nói xong đứng dậy muốn đi lên lầu.

Ở phía sau, Vệ Lam gấp đến độ hét lên: “Này! Đoàn Chi Dực, sao anh lại có thể như vậy chứ? Em nói thật với anh, chính là không muốn lừa dối anh. Em với Minh Quang cũng không có gì, chỉ là xem anh ấy có nghiêm trọng không, thuận tiện nói rõ ràng với anh ấy mà thôi. Vả lại, Minh Quang cũng là bị anh hại, con của cô gái đó căn bản không phải của anh ấy.”

Đoàn Chi Dực quay đầu lại, hơi thở ồ ồ như là đang phun lửa, quát cô: “Nếu hắn không làm chuyện bậy bạ với cô gái khác, lại bị thương cần người chăm sóc, vậy em đi hợp lại với hắn đi!”

“Anh không nói lý lẽ!” Vệ Lam vừa tức giận vừa thất vọng, xoay người muốn đi ra ngoài.

Đoàn Chi Dực hết hồn, đuổi theo: “Em đi đâu vậy?”

“Đi tái hợp với Minh Quang.” Vệ Lam tức giận nói.

“Em đứng lại!” Đoàn Chi Dực đuổi theo cô, túm cô lại, bực bội thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, anh không tức giận là được mà.”

Vệ Lam quay đầu trừng mắt liếc anh, trách móc: “Sau anh lại nhỏ nhen đến vậy.” Nói xong, từ trong túi xách lấy ra hai vé xem phim: “Đi ăn cơm, suất chín giờ, không được đến muộn.”

Đoàn Chi Dực hài lòng nhìn vé xem phim, hôn môi cô, ra vẻ tha thứ: “Chỉ giải quyết như vậy một lần này thôi nhé.”

Tính tình Đoàn Chi Dực cũng mau giận mau nguội. Ăn hết hộp cơm mà theo anh nói là đồ bỏ đi kia, liền cảm thấy hài lòng lôi kéo Vệ Lam ra cửa.

Trong buổi xem phim, quả thật Vệ Lam bị anh phiền chết. Người đó căn bản không phải đến để xem phim, hết nhìn tới nhìn lui nhìn thấy mấy cặp tình nhân khác ôm nhau cùng uống một ly đồ uống, anh cũng muốn cùng Vệ Lam làm vậy, nhìn thấy người khác hồn nhiên hôn nhau đến quên mình, anh cũng giữ Vệ Lam trong lòng hôn đến ướt sũng.

Bộ phim chấm dứt, Vệ Lam cũng không biết cuối cùng mình xem được cái gì, tức giận đến xanh mặt. Mà cái người khởi xướng kia, thì mặt mày hớn hở, ngây thơ như con nít được phần thưởng.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Vệ Lam bật điện thoại, nhất thời nhận được vài tin nhắn, đều là của mẹ cô, đại khái nói do gọi điện thoại cho cô không được, cho nên nhắn tin thông báo, mẹ cô sắp nghỉ dài hạn, ngày mai sẽ đến Giang Thành xem nơi cô sống.

Thần kinh Vệ Lam lập tức căng thẳng, nhất thời nóng lòng như lửa đốt, nói với người ở bên cạnh: “Ngày mai mẹ em đến đây, nếu mẹ biết anh và em sống chung, sẽ tức chết mất.”

Trên mặt Đoàn Chi Dực vốn đang sung sướng, nhất thời mất hứng. Nhưng anh cũng không phải hoàn toàn không nói đạo lý, một bạt tay năm đó của mẹ Vệ Lam, anh còn nhớ rất rõ, muốn anh hiện giờ đối mặt với mẹ vợ tương lai, đúng là rất lo. Hơn nữa, anh làm chuyện thế này, để ẹ Vệ Lam biết, chỉ e rằng tuyệt đối không cho Vệ Lam và anh ở bên nhau. Dù sao chuyện này từ từ cũng sẽ tới, dù sao Vệ Lam cũng là của anh. Vì thế anh lúng túng nói: “Ngày mai anh dọn ra ngoài, không để dì nhìn thấy anh.”

“Anh là đồ ngốc à!” Vệ Lam lườm anh, “Mẹ em mà thấy em sống trong một căn biệt thự to đùng như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng em được ai đó bao nuôi, còn không tức chết sao.”

Đoàn Chi Dực nghĩ nghĩ: “Nhà trọ nhỏ trước kia anh sống vẫn còn để trống, để anh dẫn em đi xem thử, em xem có được không?”

Lúc này trời đã khuya, hai người lái xe tới cái “nhà trọ nhỏ” theo như lời của Đoàn Chi Dực, Vệ Lam suýt chút nữa tối mắt, căn nhà hơn trăm mét vuông mà gọi là nhà trọ nhỏ sao? Quan trọng là, tiện nghi bên trong cũng khá xa hoa. Cô nhanh chóng khoát tay: “Em chỉ mới chia tay với Minh Quang và đổi công việc, sống trong căn nhà tốt như vậy, mẹ em không nghi ngờ mới là lạ đó.”

Hai người mặt mày ủ dột đi ra khỏi khu nhà, nhìn thấy quảng cáo dán trên tường, mắt Vệ Lam bỗng sáng lên, tiện tay gỡ xuống, gọi số điện thoại ghi trên đó.

Lúc này gọi điện thoại thật có chút bất lịch sự, nhưng Vệ Lam sợ ngày mai mới tìm phòng thì rất gấp gáp, chỉ có thể làm người tìm phòng bất lịch sự.

May là người môi giới bên kia vẫn chưa ngủ, nhưng lúc này đi xem phòng hiển nhiên là không muốn. Vệ Lam đành nói sẽ trả giá gấp đôi, người nọ mới miễn cưỡng đồng ý.

Phòng đi xem vốn là căn nhà bình thường gồm ba phòng ngủ và một phòng khách, nhưng người môi giới vì kiếm tiên, nên chia căn nhà ra làm hai gian, không có phòng khách, chỉ dư lại một hành lang đi lọt một người.

Vào phòng, một mùi khó chịu xông vào mũi, Đoàn Chi Dực nhăn mũi lại, liền muốn kéo Vệ Lam đi.

Vệ Lam bỏ tay anh ra, theo người môi giới đi xem gian phòng định cho thuê. Là một căn phòng trọ, chỉ có một giường và cái bàn, lúc này Vệ Lam cũng không thể không nhíu mày, nhưng nghĩ đến mẹ cô, đành phải nhắm mắt chấp nhận thuê, thanh toán tiền phòng xong thì cầm lấy chìa khóa.

Khi ra khỏi cửa phòng, một người đàn ông cởi trần cũng đang đi ra từ phòng sát vách, ngáp dài đi về hướng nhà vệ sinh, cũng không khóa cửa, trực tiếp tiểu xuống, phát ra tiếng rồ rồ, khỏi phải nói Vệ Lam xấu hổ đến thế nào.

Đoàn Chi Dực tức giận đến nỗi đầu phát đau, kéo tay Vệ Lam ra ngài, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ngày mai anh phải đi tìm phòng trọ cho em, chỗ thế này nhiều nhất chỉ được ở một ngày thôi, biết chưa?”

/66

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status