- Mày biết không Killer? Tao nhìn cảnh tượng này rất quen thuộc - Người đàn ông kia chống nạnh cười - à đúng rồi, sao quên được nhỉ? Mười năm trước, Anna cũng ngồi như mày hiện giờ, vẫn tỏ vẻ lạnh lùng xem lẫn ngạo mạn, tao vẫn còn nhớ rõ, cô ta bị hành hạ cho đến khí chết, không phải mày là người chứng kiến mọi việc đằng sau cánh cửa sắt sao? Điều sai lầm nhất của tao là nghĩ mày chỉ là đứa con ranh, chả biết cũng chỉ nhưng những đứa khác, chỉ ăn rồi ngủ và vui chơi, cái tâm hồn trong sáng mà tao tưởng tượng cho mày xem ra cong cóc rồi, mày cũng thật là...
Nói đến đây, ông ta vỗ vào mặt Di Di vài cái
- Làm bả chủ để tung hoành ngang dọc chưa đủ sao? Còn phải diết quân cầm đầu của bọn tao, đúng là chán sống mà
- Tao đã nói đứa nào đụng bạn tao sẽ không yên mà, phải chăng mày nghe không hiểu?
Di Di hất mặt thách thức
- Hừm! - ông ta nhẫn nhịn, suy nghĩ gì đó, nhìn xung quanh không thấy huynh đệ nào ngoài Ngọc Vũ liền bất giác cười lên - không sao không sao, cũng cảm ơn mày, nhờ thế anh tao chết thì tao mới được ngao du thiên hạ thế này
- Thì ra BLACK là đàn anh của DIE, mày cũng hay thật, sẵn sàng giết anh trai ruột để lên cầm đầu
- Mày cũng biết không có gì là không thể mà, Ngọc Vũ, lại ta bảo
- Vâng
Đôi bàn tay cậu siết chặt lâu nay đã dần hạ sóng, trở lại vẻ ôn nhu rổi bước về phía ông
- Ta biết cháu rất thích làm việc này, vậy nên lần này nhường cháu
-...
Cậu im lặng không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ rồi bước về phía lò rèn lấy chiếc roi sắt được hơ sẵn ở đó rồi lại rảo bước về Di Di, cậu biết ông ta nói " việc này " có nghĩa là gì, nhưng sao cậu có thể đánh người con gái cậu đã yêu thầm và không ngừng tìm kiếm suốt 11 năm, thật sự là không thể, nếu bay giờ cậu làm vậy chả khác nào tự đánh vào tim mình, cậu bặm chặt môi đau đớn nhìn Di Di bằng ánh mắt hối lỗi, cậu không biết phải làm gì lúc này nữa, Di Di như hiểu mọi chuyện chỉ khẽ mỉm cười gật đầu rồi nhắm chặt đôi mắt đỏ ngầu thoáng có chút cầu khẩn kia
" Hưởng Đông Dương! Xin lỗi cậu nhiều lắm! "
Chát! Chát! Chát!
Rồi từng đợt roi quất mạnh vào người Di Di vang lên, thân cô ê ẩm, tê tái thể xác lẫn thân tâm nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, vẫn nụ cười cao ngạo giữ trên môi. Người đàn ông thích thú trước cảnh tượng kia. Rồi...
Tiếng quất chợt ngừng lại, chiếc roi bỗng rớt xuống đất
- Cháu không làm được
Ngọc Vũ lên tiếng
- Làm nhanh đi, không thì người tiếp theo sẽ là cậu đấy
Ông ta trợn mắt nhìn cậu
Ngọc Vũ một lời cũng không dám hó hé, chỉ cầm chiếc roi đứng lên, dồn hết sức lực vào tay rồi
CHÁT!!!
Cậu quất mạnh vào người đàn ông kia làm ông ta đau đớn ngã lăn ra. Ngọc Vũ nhanh chóng chạy đến chỗ Di Di để mở dây cho cô
- Cậu không sao chứ Đông Dương? Tớ xin lỗi cậu
- Không có gì
Cô gượng cười
Két!!!
Có tiếng ghế, hai ngưòi quay lại đã thấy Thiên Tỉ đang mở dây thừng cho ba người đang ngủ kia rồi lay mạnh bảo họ dậy, đôi mắt cậu thoáng có chút đỏ ngầu khi thấy cảnh tượng vừa rồi
Ruốt cuộc cậu ta có quyền gì mà lại hành động với Di Di như thế?
Cậu ghen sao? Có quyền sao? Cũng chỉ là một đứa bạn thân mà?
Mọi người khi đã tỉnh liền lo lắng chạy đến xem xét những vết thương của cô, riêng Vương Tuấn Khải vẫn cứ đứng lì ra đó như trời trồng, Vương Nguyên biết nên nên liền lên tiếng
- Anh đừng như vậy nữa, việc này không có gì là không thể, Killer giấu bí mật này cũng chỉ vì anh thôi
Tuấn Khải vẫn đứng đó, Di Di thấy vậy định lên tiếng nhưng người đàn ông kia dường như đã tỉnh lại, sức mạnh vẫn như còn tràn trề không hề có chuyện gì vừa xảy ra , ông ta nhếch môi, cầm chiếc súng trên tay chĩa vào Di Di, nhắm kĩ rồi bóp cò. Ngọc Vũ vừa quay lại thấy chiếc súng liền đẩy Di Di xuống đất
- Đông Dương, cẩn thận
Viên đạn được nhắm ngay bụng cậu, máu chảy đầy, Di Di hoảng hốt chạy lại
- Ngọc Vũ, Ngọc Vũ, đừng làm tớ sợ, cậu đừng vậy nữa, mau nói gì đi, ha?
- Tớ sắp... kh... không cầm... cự đươ... được rồi... nh....nhưng ...mà... k... không sao, cậu sẽ mãi là người tớ yêu, tớ sẽ mãi khắc ghi cậu trong tim... ưh... đừng ... ưh.... qu... quên tớ ...nh...nhé...
- NGỌC VŨ!!! KHÔNG ĐƯỢC!!! CẬU KHÔNG ĐƯỢC!!! KHÔNG!!!
Mắt Di Di như có làn sóng vừa gợn qua, không, không phải làn sóng ngay bây giờ, mà là cơn bão táp ngập tràn sự giận dữ, hận thù
- Di Di, cậu
Vương Nguyên lay Di Di, cô nhếch môi thay câu trả lời rồi bước đến người đàn ông kia, xách cổ ông ta lên trợn mắt
- Ông không phải người, đồ cầm thú, một con ác quỷ đội lốt người
- Có nhất thiết cần những lời thoại này?
Ông ta cười rồi những tên côn đồ xung quanh từ trong bóng tối đi ra, Di Di nhanh chân chạy về phía mọi người để bảo vệ, chỉ có cô và Thiên Tỉ là hiểu rõ nhất về việc này
- Tao biết ngày này sớm muộn cũng sẽ tới mà, hahaha
- Mọi người cẩn thận, Thiên Tỉ, bảo vệ họ
- Không được, có chết thì cùng chết
Vương Nguyên hét lên làm mọi người nhìn chằm chằm
- Xử chúng nó
Người đàn ông ra lệnh, mọi người xung quanh ép sát năm người vào góc
- Tôi có thứ này
Thiên Tỉ moi chiếc điện thoại ra
- Nghe kỹ nhá
Rôi cậu bật phần ghi âm lên
" không sao không sao, cũng cảm ơn mày, nhờ thế anh tao chết thì tao mới được ngao du thiên hạ thế này "
Giọng của người đàn ông lúc nãy phát ra làm mọi người giật mình, thì ra cũng đã biết được bao nhiêu nước mắt như đóng kịch của ông ta để cố giữ DIE chỉ là tro bụi. Mọi người chỉ gật đầu nhẹ rồi chuyển sang hướng ông ta, ánh mắt ai cũng chất chứa đầy phẫn nộ bấy lâu nay như muốn bùng nổ
- Ha ha, vậy là xong rồi, Killer, cậu giỏi quá, cả Thiên Tỉ nữa, phải không Tuấn Khải?
Vương Nguyên mỉm cười nhìn sang Vương Tuấn Khải, nhưng cậu chỉ nhếch môi lạnh lùng
- Killer? Tôi không quen, mãi mãi là không quen
Rồi cậu bỏ đi về phía cánh cửa ra vào, Di Di gục đầu xuống buồn bã
- Killer! - người đàn ông kia chợt lên tiếng - không giết được mày thì cũng đừng hòng người yêu mày được yên
Rồi ông ta chĩa súng vào Tuấn Khải nhân lúc cậu ngoảnh đầu đi, Di Di nghe thấy liền đẩy mọi người ra, chạy về phía Tuấn Khải
- Không được, Tuấn Khải, chạy đi
Bùm!!!
- DI DI!!!
/41
|