Không Thể Quên Em

Chương 41: Cuộc viếng thăm lúc nửa đêm

/64


Trên con đường khuya trống trải, chiếc xe lao đi như bay.

Thẩm Tiên Phi giảm tốc độ rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ tối đen như mực, những ngôi nhà thập niên chín mươi san sát nhau xuất hiện trong tầm mắt.

Dựa vào lưng ghế, Thẩm Tiên Phi châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xuống, ánh trăng tràn vào soi tỏ gương mặt nhìn nghiêng trong đêm của anh. Anh rất hiếm khi hút thuốc, chỉ khi đặc biệt phiền muộn mới hút vài điếu, thậm chí anh cũng không biết mình đã học hút thuốc từ khi nào.

Đưa tay đỡ lấy đầu, qua cửa kính, Thẩm Tiên Phi đờ đẫn nhìn những ngôi nhà cũ kỹ kia.

Anh không biết tại sao lại lái xe đến nơi này, vì Tang Du chỉ đường một lần hay vì trong tiềm thức đã ngỡ rằng ngôi nhà họ từng sống chung với nhau là ở đây?

Từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã thấy rối loạn, hóa ra không phải lần đầu, mà là cảm giác trước kia đã từng có.

Trong phòng khám thấy cô cau mày, khàn giọng kể lại chuyện cũ cho A Mục nghe, lúc khóc, lúc cười, dáng vẻ tỏ ra kiên cường nhưng thực chất lại là một đóa hoa yếu ớt kiều diễm nhưng không chịu nổi gió bão, thật sự khiến người ta cảm thấy thương xót.

Tình cảm phức tạp hoang mang trong lòng khiến anh không thể bình tĩnh được.

Mở cửa xe, anh đi về những ngôi nhà đó.

Đi theo cảm giác, đứng trước cổng một tòa nhà, anh ngước lên nhìn các ô cửa sổ, dựa về phía bắc không phải là nhà vệ sinh thì cũng là nhà bếp. Cả tòa nhà chỉ có cửa sổ của bốn hộ gia đình là còn sáng, lầu bảy chì có một nhà sáng đèn.

Không hề do dự, anh bước vào trong.

Theo lối hành lang chật chội, tối om, anh lên tầng bảy.

Anh không thể xác định Tang Du có ở tầng này không, nhưng cảm giác quen thuộc như đang mách bảo anh là ở đây, không hề sai.

Đứng trước cửa nhà số 702, anh ngần ngại một lúc lâu rồi cuối cùng đưa tay bấm chuông.

Trong phòng tắm, Tang Du đang cố sức nhét chiếc khăn bông vào vòi nước.

Chết tiệt, hôm qua rõ ràng còn bình thường, hôm nay tự dưng ống nước lại vỡ một cách bất thường. vốn dĩ định nhân lúc chỗ bị vỡ còn nhỏ, tắm trước đã, ai ngờ mới tắm được một nửa, vòi nước đã vỡ toạc, khoa trương hơn là có thể nói là thành vòi phun nước được rồi.

Lúc đó, chuông cửa reo vang khiến cô giật bắn mình.

Ra khỏi phòng tắm cô nhìn đồng hồ trên tường, đã mười hai giờ đêm, ai lại đi bấm chuông giờ này.

Một suy nghĩ kinh khủng xuất hiện – tiếng chuông kinh dị nửa đêm?

Bật đèn hành lang, qua lỗ mèo, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi, đang cuối đầu đứng ngoài cửa, không nhìn rõ mặt.

Qua cánh cửa, cô giận dữ hét lên: “Người gì nửa đêm không ngủ, thần kinh hay sao mà bấm loạn chuông cửa nhà người ta lên vậy?”

Đứng ngoài cửa, nghe giọng nói quen thuộc, Thẩm Tiên Phi nhướn môi cười, quả đúng thế.

“Là tôi, Thẩm Tiên Phi.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc trầm trầm quyến rũ ấy, Tang Du khựng lại bất động. khi có phản ứng, cô mới nhìn rõ người đàn ông đứng ngoài cửa qua lỗ mèo, đúng là Thẩm Tiên Phi.

Tựa lưng vào cửa, tim Tang Du đập thình thịch.

Muộn thế này rồi, anh đến đây làm gì?!

Tên đáng ghét, cười nhạo cô chưa đủ hay sao?

“Tôi không quen anh.”

Đôi môi mỏng nhướn lên thành một đường cong rất đẹp, Thẩm Tiên Phi gác tay lên tường, “Thế à? Vậy chiếc điện thoại màu bạc này tôi giữ lại dùng, hoặc tặng người khác cũng được, dù sao cũng chẳng ai nhận”.

Cửa mở.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Trả điện thoại cho tôi”.

Ngước lên, Thẩm Tiên Phi chăm chú nhìn Tang Du tóc tai ướt đẫm, đang mặc bộ quần áo ngủ. anh nói vẻ xin lỗi: “Xin lỗi đã làm phiền tổng giám đốc Tang tắm rồi”.

Đưa tay ra, Tang Du lạnh lùng: “Xin anh trả điện thoại lại cho tôi”.

Nheo mắt lại, Thẩm Tiên Phi quan sát Tang Du đang dung tay trái che ngực, bộ quần áo ngủ màu đỏ hoa hồng bị tóc thấm ướt, dính chặt vào những đường cong tuyệt đẹp của cô, dưới chiếc cổ thanh tú là làn da trắng mịn như tuyết…

Anh có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng, dưới tấm áo kia cô không mặc gì cả.

Nhìn theo ánh mắt gian tà của Thẩm Tiên Phi, Tang Du mới sực nhớ lúc nãy chưa tắm xong, cô khoác áo rồi chạy ra. Cô cắn môi, mắng một câu: “Chết tiệt!”

Cô định đóng cửa lại thay quần áo thì bị Thẩm Tiên Phi đưa tay chặn lại: “Bên trong có tiếng gì thế?”

“Liên quan gì đến anh?”, Tang Du hét lên, sực nhớ ra chuyện vòi nước bị hỏng thì kêu lên, “Chết thật!”

Cô quay lưng chạy vào phòng tắm, khăn bông bịt đầu vòi nước đã rơi xuống đất, còn đường ống đã nứt toát ra, rộng hơn lúc cô và anh đang nói chuyện, lần này còn nước phun thẳng lên trần phòng, trở thành một vòi phun khổng lồ.

Mặc kệ quần áo trên người đã ướt đẫm, Tang Du định đến tắt van nước đi, lúc đó Thẩm Tiên Phi đã kéo cô ra xa, gầm lên: “Cô ngốc à, đó là van nước của bình nóng lạnh mà”.

Tựa lưng vào tường gạch mát lạnh, Tang Du bị Thẩm Tiên Phi khóa lại trong vòng tay, đờ đẫn nhìn anh, chỉ cảm thấy tai rung rung vì giọng nói của anh, cổ họng như bị chặn cứng lại.

Trong tích tắc, như vượt qua khoảng cách không gian, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, thời gian vùn vụt quay ngược trở lại.

Người đàn ông tuyệt tình bỏ đi năm năm trước, bây giờ đã trở về, ngay trước mặt cô…

Nước lạnh trên đầu phun rào rào xuống nhưng tâm tư của Thẩm Tiên Phi đều tập trung ở Tang Du, dùng cơ thể che chắn cho cô. Ánh mắt rơi xuống mặt cô, anh lại không kìm được mà quan sát cô thật tỉ mỉ, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú không chê vào đâu được. tuy anh không tài nào nhớ được dáng vẻ năm năm trước nhưng cô gái với ánh mắt lấp lánh sự kiên định trong quán café Thượng Đảo, cả người như tỏa ánh hào quang đã rất thu hút anh. Cô bây giờ, với dáng vẻ yếu đuối, bất lực, cũng khiến người ta không thể nào rời mắt đi được.

Nhẹ nhàng gạt lọn tóc ướt đẫm dính trên má cô ra, ánh mắt anh nhìn xuống hõm cổ trắng nõn của cô, bộ áo ngủ màu đỏ trên người đã ướt đẫm, dính sát vào cơ thể cô để lộ nhữnng đường cong hoàn hảo. Lúc nãy anh hơi mạnh tay nên bờ vai phải của cô lộ cả ra.

Thẩm Tiên Phi khẽ hít một hơi, quay mặt đi, kéo áo cô lên rồi đặt tay lên vai cô, dịu giọng nói: “Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi to tiếng làm cô giật mình”.

Ánh mắt dần dần có thần, cuối cùng Tang Du cũng sực tỉnh, nhận thấy tư thế mờ ám gần gũi của hai người thì đẩy mạnh Thẩm Tiên Phi ra, thẹn quá hóa giận: “Ai cho anh vào nhà tôi? Anh cút ra cho tôi!”.

“Cô về phòng thay quần áo trước đã, đừng để máy lạnh thổi cho đông cứng người”, chau mày, Thẩm Tiên Phi mặc kệ cô đang phát điên, đi thẳng vào nhà bếp.

Anh quỳ xuống trước bể nước, đưa tay khóa van lại.

Đồng thời, vòi nước trong phòng tắm cũng ngừng phun.

Nửa quỳ trước bể nước, Thẩm Tiên Phi không đứng dậy mà lại nghĩ về vấn đề khác, đó là anh đã không nghĩ ngợi gì mà đi thẳng đến đây, khóa van nước lại.

Là thói quen hay là tiềm thức?

Tang Du sững sờ nhìn bóng anh, cắn môi rồi về phòng thay quần áo. Lúc ra ngoài thì thấy Thẩm Tiên Phi đang lệt mấy hồ sơ tranh thầu trên trà kỷ.

Tang Du bước đến giật phắt tài liệu ra khỏi tay anh, hét lớn: “Ai cho anh đụng vào đồ của tôi? XIn anh trả di động lại rồi ra ngoài ngay.”

Đưa mắt nhìn Tang Du đang lên cơn phẫn nộ lạ thường, Thẩm Tiên Phi lấy từ túi ra một chiếc điện thọai còn ấm ấm, đùa nghịch trong tay, đôi môi mỏng nhuớn lên, như cười như không; “ cũng may điện thoại không uớt. Tổng giám đốc Tang xấu hổ không chịu đến chỗ tôi lấy nên tôi mới đích thân chạy đến đây, nhưng không ngờ lại làm phiền giờ tắm của cô. Để Tổng giám đốc Tang không bị uớt, tôi chỉ có thể xả thân chắn nuớc lạnh cho cô, giúp khóa van nuớc, cả hai nguời đều ướt nhẹp nhưng chẳng ngờ giám đống Tang lại vô tình như vậy”.

Nghiến răng, đôi mắt Tang Du như tóe lửa, hai tiếng truớc cô còn hồi tuởng lại quảng thời gian ngọt ngào của hai nguời với bác sĩ Mục, nhưng chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, khi thật sự nhìn thấy anh thì lại khác xa nhau đến vậy.

Cố bình tĩnh lại, cô lạnh lùng với giọng điệu đuợc nghề nghiệp hóa:” phó tổng Thẩm, chin giờ sáng mai mời thầu, tôi nghĩ anh trả lại di động cho tôi thì có thể đi được rồi đấy”.

“Hắt xì…” Thẩm Tiên Phi cả người uớt đẫm rùng mình một cái trước luồng khí lạnh phả ra từ điều hoà, anh ngước lên nhìn Tang Du, đứng dậy tiến lại gần cô, đưa điện thoại ra, khoé môi nở một nụ cười rồi dịu giọng nói:” tôi muốn uống nuớc nóng, uống xong sẽ đi, yêu cầu này không quá đáng chứ”

Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua tai, guơng mặt đẹp trai tươi cười, đối với phụ nữ thì đúng là có sức sát thương chí mạng.

Nhận lại điện thoại, Tang Du trừng mắt rồi đầy anh ra, đến cạnh máy lọc nước, rót một ly đưa cho anh:” phiền phó tổng Thẩm uống nhanh lên rồi đi ngay”.

Đón lấy ly nước, Thẩm Tiên Phi uống một ngụm rồi ngồi xuống sofa.

“Này, người anh lại toàn nuớc…”, Tang Du không kìm đuợc kêu lên, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt vào.

Anh mắt dính chặt vào anh không thể rời đi, vì cô mói chú ý thấy mái tóc đẫm rối bời của Thẩm Tiên Phi rũ xuống trán, áo sơ mi trắng như trở nên trong suốt dán vào cơ thể khoẻ mạnh của anh, chiếc quần tây đen ôm chặt đôi chân dài, quyến rũ vô cùng, đáng ghét nhất là đôi môi mỏng cú chạm nhẹ vào ly nuớc….

Tang Du cảm tháy dòng máu lang sói của mình đang dâng trào.

“Phòng khách chỉ thế này, dù tôi đứng đâu cũng bị máy lạnh thổi vào, ngoài việc ngồi sofa uống nuớc ra, tôi thực sự không nghĩ nỗi cách nào khác, hoặc tổng giám đốc Trang có quần áo cho tôi thay cũng đựợc”, Thẩm Thiên Phi cười khổ.

Tang Du cắn môi, nếu cứ để mặc dáng vẻ trần trụi nguy hiểm của anh ở đó thì cô sẽ sụp đổ mất. Nhất định là đã nhiều năm rồi không tiếp xúc với đàn ông nên cô mới thế.

Đẩy cửa phòng ra, Tang Du vào trong, lấy một chiếc áo sơ mi vào một chiếc quần tây chưa hề bị xé “mác” ra từ tủ quần áo âm tường, rồi lại lấy chiếc khăn bông, ném hết lên người Thẩm Tiên Phi, nói :” xin anh thay quần áo nhanh lên, uống nước xong rồi rời khỏi nhà tôi ngay”.

Mỉm cười đón lấy, Thẩm Tiên Phi nói :” cảm ơn”.

Quay lưng với Tang Du, Thẩm Tiên Phi nhanh chóng vào phòng tắm, đóng cửa lại, nụ cười trên gương mặt biến mất. Lúc này chỉ nói vu vơ một câu, anh thật không ngờ Tang Du lại có thể biến ra một bộ quần áo kiểu nam như vậy.

Nhìn cái bàn chải đánh răng trên bệ và cả khăn bông treo trên giá, là của hai người, hơn nữa rõ ràng có thể nhìn ra một chiếc là của đàn ông, cái kia là của phụ nữ.

Nắm chặt quần áo trong tay, anh ngước lên nhìn mình trong gương, trong ánh mắt thất vọng, bực bội, băn khoăn, anh đọc thấy cả sự đố kỵ.

Sa sầm mặt, anh mặc bộ quần áo thuộc về người đàn ông khác vào rồi ra khỏi đó.

Nhìn Thẩm Tiên Phi mặc áo sơ mi trắng Hermes và quần tây ra ngoài, Tang Du thoáng thất thần.

Chiều dài và phần eo đều hợp vô cùng, tuy là kiểu của năm ngoái nhưng Thẩm Tiên Phi mặc lên người cũng không lỗi mốt, ngược lại càng toát lên vẻ thanh lịch của anh. Từ sau khi anh đi, cô đến Mỹ, năm nào cũng theo thói quen mua cả một bộ gồm quần áo, giày dép… theo các mùa xuân hạ thu đông, gửi về nước, nhờ má Ngô mang để trong nhà. Về nước rồi, thói quen ấy vẫn không thay đổi, trong căn phòng của anh đã vừa khéo mười hai bộ, không nhiều, không ít.

“Muộn quá, tôi về trước”, Thẩm Tiên Phi thay quần áo xong như biến thành người khác, mang đồ ướt ra ngoài, anh dừng lại rôi quay người, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tang Du, “Nếu Tang thị ngày mai vẫn tranh thầu với giá cả trong tài liệu đó thì tôi chỉ có thể lấy làm tiếc mà nói với tổng giám đốc Tang rằng, giá như thế không thể trúng thầu”.

Nhướn mày, Tang Du chăm chú nhìn anh, sau đó cầm bảng giá lên xem rồi trả lời: “Giá vật tư như vậy đã thấp nhất rồi, nếu hạ nữa thì tôi cảm thấy không cần phải đi tranh thầu làm gì”.

“Trần nhà và tường là thứ cần nhiều vật liệu nhất trong các công trình xây dựng, nên cũng là phần được nhắm đến nhất của các nhà thầu. Đừng nói vời tôi rằng giá của cô là giá thấp nhất thành phố N, cô thấp thì có người khác còn thấp hơn. Mỗi một mét vuông cho dù chỉ chênh nhau mộ, hai tệ, thậm chí mấy xu thì tổng giá trị công trình đã cách xa nhau rồi. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết rằng với tài liệu tranh thầu này, giá cả của Tang thị hoàn toàn không có gì để so sánh. Nếu cô bất lợi ngay ở phần quan trọng nhất thì những phần trang thiết bị và sàn nhà còn lại càng không có cơ hội”, vặn bàn tay, Thẩm Tiên Phi ngừng lại, “Công trình khách sạn Hoàng Đình này khác với những tòa nhà văn phòng thông thường khác, ngoài là tòa nhà văn phòng ra thì quan trọng là hai chữ ‘khách sạn’, hơn nữa còn là khách sạn năm sao. Ngoài trần và tường ra thì những trang thiết bị khác cũng rất quan trọng, chủ thể quan trọng, chủ thể quan trọng, chi tiết quan trọng. Chúc tổng giám đốc Tang ngày mai gặp may mắn”.

Mở cửa ra, sa sầm mặt, Thẩm Tiên Phi bực bội bỏ đi.

Trong bóng đêm, gương mặt lạnh lẽo của anh như có sương mù.

Ngồi trên ghế sofe, Tang Du nhìn giá thầu, theo lời Thẩm Tiên Phi nói, cô phải tính kỹ lại giá cả hai phần trang thiết bị và sàn nhà, chắc vẫn còn có thể giảm giá.

Tiện tay cầm ly nước lên uống một ngụm, uống xong một lúc sau, cô mới bàng hoàng nhận ra ly nước này là ly lúc nãy người đàn ông đáng ghét kia đã uống.

Bực bội gạt mái tóc ướt, cô thở dài rồi châm một điếu thuốc.

Tăng Tử Ngạo nói đúng, chỉ cần gặp phải người hoặc việc có liên quan đến ba chữ ‘Thẩm Tiên Phi’ là cô sẽ biến thành một con thú bực bội.

Anh đi rồi, để chứng minh không có anh bản thân vẫn sống tốt, cô kiên trì học hết năm ba ở đại học H nhưng đến năm tư cô không còn kiên trì nổi nữa. thậm chí cô cầu hôn Tăng Tử Ngạo nhưng anh đã từ chối thẳng thừng, bảo anh không cần một co gái trong lòng vẫn còn có người khác.

Để quên hẳn Thẩm Tiên Phi, cô đi Mỹ học với Tăng Tử Ngạo. Hai năm trước, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, cố mới bất đắc dĩ quay trở về. Mấy năm ở Mỹ, cô ngỡ mình có thể thản nhiên quên Thẩm Tiên Phi, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ.

Câu mà Tăng Tử Ngạo nói nhiều nhất với cô là: “Khi nào cậu quên hẳn anh ta thì tôi sẽ cầu hôn với cậu, nếu không tôi mãi mãi cũng chỉ là bạn thôi”.

Từ lần gặp lại Thẩm Tiên Phi ở quán café Thượng Đảo, cô mới biết thì ra mình chưa bao giờ quên được anh. Mỗi một động tác của anh đều khắc sâu vào tâm trí cô, mãi mãi chẳng thể xóa nhòa.

Thế nên, cô và Tăng Tử Ngạo mãi cũng chỉ là bạn.

Trong vô thức, điếu thuốc cháy đến ngón tay, nhói đau, Tang Du dụi mạnh đầu lọc vào gạt tàn.

Dồn sự chú ý vào tài liệu tranh thầu, đối chiếu với giá cả trần và tường, cô điều chỉnh lại mức tương ứng, bận rộn đến tận hai giờ sáng mới tính xong giá thành.

Buổi tối cô mang tài liệu về định ký tên rồi sáng sớm mai bảo Viên Nhuận Chi đến lấy, kết quả là lại phải tính lại. cô phải nghỉ sớm, tối mai còn tiệc chúc mừng, cuộc chiến đó cô phải nâng cao tinh thần gấp bội mới được.

Đường ống của vòi nước nóng đã vỡ, xem ra tối nay cô phải ở công ty rồi.

Cô gửi tin nhắn cho Viên Nhuận Chi, bảo trước bảy giờ sáng mai đến Tang thị, làm công tác niêm phong kiểm tra lần cuối.

Mang tài liệu tranh thầu, cô lái xe đến công ty.

Ngoài tiểu khu, một chiếc Lexus màu trắng bạc vẫn đậu ở đó.

Thẩm Tiên Phi cứ ngồi thẫn thờ trong xe, mắt nhìn toà nhà cũ kỹ trước mặt, anh đã ngồi ngơ ngẩn suốt hai tiếng đồng hồ, chỉ vì bộ quần áo cho đàn ông trên người mà anh ghét vô cùng và cả những vật dụng của đàn ông trong nhà vệ sinh nữa. Anh cũng không biết vì sao lại nói chuyện giá thầu với Tang Du, anh đang gợi ý trước mà còn là chủ động nữa, không hề giống tác phong của anh chút nào.

Khi nhìn chiếc mini màu đỏ chạy ra, anh vội dập tắt thuốc rồi lái xe theo. Đến khi thấy Tang Du chạy vào tòa nhà tập đoàn Tang thị, anh mới yên tâm quay về.

/64

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status