Không Thể Quên Em

Chương 47

/64


Đêm khuya dài dằng dặc và yên tĩnh, hai người một trước một sau đi trong ngõ nhỏ, bước chân đều đều vang lên trong không khí nóng nực, càng toát ra sự nặng nề.

Cách đó hơn hai mét là xe của Thẩm Tiên Phi.

Anh dừng lại, lên tiếng: “Tang Du...”.

Tang Du khựng lại, cuối cùng không đi nữa.

Anh gọi cô là Tang Du, không phải Tổng giám đốc Tang, cũng không phải Tang tiểu thư. Đã bao lâu rồi anh không gọi tên cô như thế? Trước kia cô từng hỏi anh, tại sao bắt cô gọi anh là A Phi, nhưng chưa bao giờ anh gọi cô là Tiểu Du mà kiên quyết gọi là Tang Du? Anh nói: Thất chi đông ngung, thu chi tang du. Tuy “Du” đó và “Du” tên cô chỉ là đồng âm, nhưng anh thích gọi cô như vậy. Phúc họa tương y, đắc thất tương bạn. [Phúc họa và được mất thường đi chung với nhau.] Có lẽ bây giờ tạm thời mất đi nhưng không bao lâu sau, một năm, hai năm, hoặc ba năm, năm năm, cuối cùng sẽ quay lại.

Nực cười là, cái cô mất đi bao giờ cũng nhiều hơn thứ cô có được.

Cô chậm rãi quay lại, dưới ánh đèn tờ mờ là gương mặt tuấn tú không thể quen thuộc hơn của anh. Trong năm năm, gương mặt ấy cô đã vẽ đi vẽ lại không biết bao nhiêu lần trong đầu, giờ đây như một giấc mơ, anh đã xuất hiện thực sự trong tầm mắt cô, đưa tay là chạm được.

“Tang Du, năm năm nay... em có khỏe không?”, lời nói cố kìm nén bây lâu, nghĩ ngợi mãi rồi anh cũng hỏi.

Im lặng vài giây, nhếch môi để lộ một nụ cười, cô mỉa mai: “Anh nghĩ sao?”.

Nụ cười ấy trong mắt Thẩm Tiên Phi có một nỗi cay đắng khó nói, rõ ràng muốn nói rất nhiều nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Dù là cười mỉa mai nhưng Tang Du cũng cảm thấy không gắng gượng được nữa, cô lạnh lùng nói: “Muộn quá rồi tôi phải về”.

Theo phản xạ, Thẩm Tiên Phi nói: “Anh đưa em về”.

“Không cần, tôi có xe.”

“Xe của em còn ở bãi đậu của Chính Đạo.”

“Vậy tôi gọi xe”, Tang Du vừa nói vừa tiên ra đầu ngõ.

Thẩm Tiên Phi cau mày, mím môi đuổi theo, không nói không rằng, anh ôm choàng lấy cô, đưa cô đến xe mình.

“Thẩm Tiên Phi, rốt cuộc anh muốn gì?”, Tang Du giận dữ hét lên.

Bàn tay đang mở cửa xe khựng lại, Thẩm Tiên Phi xoay cô lại, thuận thế nghiêng người về phía cô, đè cô lên cửa xe, mắt đối mắt, mũi đối mũi, nghiêm túc nhìn cô và nói: “Tang Du, đừng đẩy anh ra xa”.

Cô nhìn anh chằm chằm, sự phẫn nộ dồn nén quá lâu như muốn bùng nổ trong tích tắc, cuối cùng cô vẫn ghìm lại, nhìn đi nơi khác, vùng thoát ra khỏi anh rồi tự mở cửa xe chui vào trong và thắt dây an toàn.

Thở dài, Thẩm Tiên Phi đi vòng sang bên kia, vào trong và khởi động xe.

Trên đường đi, Tang Du cứ nhìn ra ngoài cửa. Thẩm Tiên Phi mím chặt môi, chiếc xe lao đi rất nhanh. Trong xe vốn rộng rãi, máy lạnh mở đầy đủ, nhưng vì hai người không nói gì mà nhiệt độ như giảm xuống âm độ.

Gặp đèn đỏ, Thẩm Tiên Phi phải dừng lại, trong xe vẫn tĩnh lặng như chết, để phá tan sự trầm lặng khó chịu giữa hai người, anh mở CD, âm nhạc lãng đãng vang lên, lại là bàiTha thứ của Trương Ngọc Hoa.

Bài hát đó như có lời nguyền, mở toang cánh cửa trái tim Tang Du, gương mặt cô hoang mang không biết phải tỏ vẻ thế nào.

Thẩm Tiên Phi không chú ý đến vẻ khác thường của cô, bài hát kết thúc cũng là lúc anh đã lái xe đến nơi cô ở.

Ánh đèn vàng vọt xuyên qua cửa kính xe, Tang Du hoang mang, mắt đờ đẫn nhìn phía trước, ánh mắt ấy lọt vào mắt Thẩm Tiên Phi, vốn dĩ định nhắc cô đã đến nơi rồi nhưng mãi anh vẫn không thốt ra được.

Cuối cùng, Tang Du hoàn hồn, quay lại nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Năm năm trước, tại sao anh không nói câu nào mà đã vội vàng bỏ đi Anh? Rõ ràng anh đã nhận lời em, đợi em về sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng anh lại đi trước. Không nói năng gì, cứ bỏ đi như thế. Ở sân bay rõ ràng anh đã nhìn thấy em nhưng cứ như thấy một người xa lạ, nói em biết rốt cuộc là tại sao?”.

Câu nói muộn năm năm, cuối cùng cô đã hỏi ra đồng thời cũng khiến Thẩm Tiên Phi nghẹn lời.

Thấy hộp thuốc lá bên cạnh, anh đưa tay lấy ra một điếu châm lên, rít một hơi thật sâu rồi phà ra, những vòng khói xanh cuộn lên trong không khí. Trong xe tĩnh lặng, anh chậm rãi dựa người ra sau, không nói lời nào. Anh không thể trả lời câu hỏi của cô, không thể nói rằng đầu mình đã bị thương, mất đi một phần trí nhớ, anh có thể nhớ mọi người mọi việc, nhưng chỉ quên mỗi cô.

Sự thực ấy, anh không thể nói được.

Đốm lửa đỏ cháy rực giữa các ngón tay thôi thúc thời gian trôi qua từng chút, từng chút một.

Tang Du nhìn chằm chằm những cảm xúc thay đổi trên gương mặt anh, đến khi điếu thuốc đã tàn, đợi rất lâu, cuối cùng cô lại nghe anh nói: “Xin lỗi...”.

Câu “xin lỗi” ấy Tang Du nghe như có ngàn vạn mũi kim đầm vào tim cô, cho đến giây trước đó cô vẫn không tin những lời bố nói năm năm trước, nhưng ba chữ chính tai cô nghe lại hủy diệt sự kiên trì năm năm của cô trong tích tắc.

Mím chặt môi, cô lạnh lùng nhìn anh, căm thù mở cửa xe, bước ra rồi đóng sầm cửa lại.

Thẩm Tiên Phi không bỏ qua nét bi thương trên mặt cô, anh nhíu mày, một cảm giác hoảng loạn kỳ lạ dâng lên trong lòng, anh vội vàng nhảy xuống, đuổi theo giữ cô lại: “Tang Du…”

“Buông tay!”, dừng lại, Tang Du nghiến răng nói.

Nhìn cô như đang thăm dò, khí thấy ánh mắt không thể tha thứ của cô và cả lý do mà anh không tài nào giải thích, Thẩm Tiên Phi rụt tay lại vẻ bất lực, lặng lẽ nhìn cô bỏ đi.

Những ngày tháng sau đó, Tang Du càng bận rộn, ngoài ăn uống và ngủ ra, cô gần như dồn hết sức lực vào công việc. Ngày nào cũng có những việc khiến cô không lo xuể, cũng bởi cô không cho phép mình có chút thời gian thừa nào để nhớ đến người đàn ông đã làm tổn thương mình nữa.

Mấy người với Viên Nhuận Chi trong văn phòng Tổng giám đốc, ngày nào cũng căng ra làm như trâu, như ngựa dưới áp lực rất cao, không dám phàn nàn tiếng nào, chỉ e ngòi lửa trong kia đốt cháy cả mình thì nguy.

Xương rồng khiến người ta vừa yêu vừa hận ngày nào cũng được mang đến đúng chín giờ, những lời chúc trên thiệp mỗi ngày cũng khác nhau, có lúc bảo cô chú ý nghỉ ngơi, lúc lại nhắc cô nhớ ăn cơm, thậm chí còn nhắc cô đi ngủ sớm, buổi tối đừng tăng ca quá khuya... Tên Mark ấy rốt cuộc là ma quỷ phương nào?

Cô điên cuồng uy hiếp tiệm hoa kia nếu còn mang xương rồng đến thì cô sẽ cho cửa tiệm đó biết tay, cô bé mang hoa giật mình khiếp đảm, cuối cùng run rẩy lắp bắp nói, cô chỉ biết người đặt hoa họ Thẩm.

Họ Thẩm?

Ba chữ “Thẩm Tiên Phi” tích tắc xuất hiện trong đầu cô. Cô lấy tấm thiệp bị vò nhàu ném vào sọt rác ra, vuốt cho phẳng phiu rồi ngắm kỹ nét chữ, đúng là rất giống chữ Thẩm Tiên Phi. Cô không thể tin được những chậu xương rồng mang tính quấy rối ngày nào cũng xuất hiện và hành động tặng hoa thay đổi khó lường, ấu trĩ ấy lại do Thẩm Tiên Phi làm. Để xác nhận thêm một bước, cô gọi điện hỏi Hoàng Hữu Tuyền, tên tiếng Anh của Thẩm Tiên Phi đích thực là Mark.

Huyệt thái dương của cô co giật dữ dội.

Nếu chỉ là xương rồng thì thôi, không biết tự bao giờ, ngày nào cô cũng nhận điện thoại của anh hẹn ăn tối, cũng như anh từng nói rằng một năm ba trăm sáu lăm ngày, rồi sẽ có ngày cô rảnh rỗi.

Thỉnh thoảng cô lại đến Chính Đạo luyện võ, lần nào cũng gặp anh, còn anh giả vờ thoải mái nói với cô rằng, cô Tang thích trốn tiết. Lúc đó cô mới nhớ ra không lâu trước đó mình mới gạt anh một số tiền học phí nhưng lại không đến dạy.

Cứ nghĩ đêm ấy, thái độ giận dữ của mình đã khiến anh hiểu ra nhưng sự việc lại phát triển ngoài sức tưởng tượng của cô.

Chuyện năm năm trước như đang lặp lại, khác biệt là vai diễn đã thay đổi, năm năm trước là cô bất chấp tất cả đeo bám anh, năm năm sau đến lượt anh như âm hồn không tan suốt ngày xuất hiên cạnh cô.

Mấy hôm sau, lời đồn đại không biết bắt đầu từ Hoàng Đình hay Tang thị, cứ thế lan rộng.

Mọi người đều nói, trong bữa tiệc chúc mừng Hoàng Đình Phó tổng Thẩm vì hồng nhan mà phá lệ tặng hoa cho mỹ nhân, dùng sức tấn công của xương rồng ngoài mạnh mẽ trong mềm yếu thậm chí còn cam tâm chịu khổ về thể xác, khổ luyện Taekwondo chỉ để người đẹp vui lòng.

/64

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status