“Một khi đã muốn đẹp bắt buộc chúng ta phải hy sinh. Nó sẽ nóng một chút nhưng với kem đặc trị của chúng tôi, bạn sẽ không gặp rắc rối lớn.”
(1) theo báo mới
Tiểu Hi quyết liều một lần. “Vậy còn việc trị mụn và làm trắng da?”
“Dựa trên khuôn mặt của bạn, mụn phát sinh không nhiều, da tuy không sáng nhưng không đến nỗi.”
“Chúng tôi sẽ cho bạn dùng kem đặc trị để dưỡng da và trị mụn. Đảm bảo sau một tháng bạn sẽ trông khác hẳn.”
Tiểu Hi quyết định làm bước đầu tiên của việc triệt lông và mua mỹ phẩm mang về.
Bước khỏi thẩm mỹ viện, Tiểu Hi không ngừng rên rỉ “Vậy mà chị ta nói không đau, tôi đau gần chết.”
Hiểu Linh khổ sở “Cô hai, cậu muốn đẹp thì phải khổ, ai biểu cậu ham hố.”
Nhìn cái chân đỏ như tôm luộc, Tiểu Hi không khỏi đau xót, thế mà phải làm gần cả chục lần nữa làm sao cô chịu nổi đây.
Chỉ được có mỗi cái, họ mat – xa rất tuyệt, cô ngủ lúc nào chẳng hay.
Chỉ có Hiểu Linh là thích chí nhất, cô làm nguyên một quy trình chăm sóc da.
Hai cô làm đẹp xong bước ra khỏi của thẩm mỹ viện X cũng mất hơn sáu giờ.
Vì cái chân mới luộc của mình, Tiểu Hi không thể đi ra ngoài mà phải bôi thuốc cho đến khi hết đỏ.
Việc học kỹ năng thế là mất toi một buổi.
Hiểu Hương bực bội “Vậy mà hôm qua cậu nằng nặc bắt tôi đăng ký cho bằng được, mới buổi đầu tiên đã trốn.”
“Người ta không muốn mà, bắc đắt dĩ mới vậy chứ bộ, hén Linh Linh.”
“Đúng rồi, Hương Hương à, em cũng thấy cái chân Hi Hi như tôm luộc thế kia, nhìn là thèm giò quay mà, ha... ha...”
“Ôi Hi Hi của tôi, ai làm gì cô mà cái chân ra thế kia, vác cái mặt đi phá phách ở đâu để người ta đánh ra như vậy hả?”
Mộ Phàm không biết chui ở đâu ra, đá đểu Hi Hi. Tiểu Hi chỉ biết câm nín lảng sang chuyện khác cho qua chuyện. Anh ta mà biết cô đi triệt lông mới ra thế này chắc cười đến rụng cả răng.
“Hôm nay sao anh lại về sớm thế hả? Mộ Phong và Lạc Nguyên chưa về mà anh đã trốn việc về nhà à. Coi chừng tôi méc Lạc Nguyên.”
Cô chỉ định nói thế cho có chuyện không ngờ Mộ Phàm lắp bắp “Tôi…, tôi…, mà ai không có việc riêng cần giải quyết, hôm nay tôi có việc nên về sớm được chưa?”
Hiểu Hương bĩu môi “Mộ Phàm! Anh thì có chuyện gì quan trọng cơ chứ, ngoài Thu Hồng và Tiểu Đào.”
“Hương Hương, em có phải là em gái anh không hả, bênh người ngoài hạ thấp anh là sao?”
Tiểu Hi thật như cá gặp nước, cười khẩy “Anh nha, bắt cá hai tay thật xấu hổ.”
Anh có muốn đâu chứ, hai cô ấy cứ thay nhau bám riết anh không tha. Thật ra, anh có yêu thương ai đâu. Nhưng mèo nào chê mỡ bao giờ. Mộ Phàm cười khẩy “Không nói với các người nữa, tôi lên lầu”.
Tiểu Đào và Thu Hồng xưa nay không bao giờ hợp nhau nhưng hễ biết anh quen cô nào mới thì lại hợp nhau hù cho người ta bỏ chạy.
Anh đến đau đầu vì hai người này. Hai cô ấy trước đây là bạn thân nhưng vì anh không ngần ngại trở mặt thành thù. Anh thật sự mệt mỏi vì bọn họ nhưng họ cứ bám riết, anh cũng hết cách.
Hôm nay, họ say xỉn ở bar N, làm loạn bảo anh phải đến, người khóc lóc , người van xin kêu anh chọn. Anh thật sự không muốn chọn ai trong bọn họ, quyết định quay lưng bỏ về.
“Hừ!!” Tiểu Hi nhìn Mộ Phàm lên lầu mà hậm hực. Dù gì cô cũng chưa chỉnh anh ta xong mà đã bỏ chạy.
Mà lúc này, một phần trong người Tiểu Hi nổi máu chính nghĩa vì hai cô gái vô tội mà Mộ Phàm đang bắt cá hai tay, một phần vì tư thù mà phần này có lẽ lớn hơn, cô quyết định sẽ cho Mộ Phàm mất luôn hai người bạn gái. Ha… ha…
Trong đầu Hi Hi lại hiện lên n kế hoạch trả thù Mộ Phàm.
Tiểu Hi vác cái chân lên lầu, nhớ lại cái thẻ Lạc Nguyên mới đưa, phải lấy ra xem để an ủi bao nhiêu chuyện ấm ức hôm nay mới được, cô mở bóp nhưng không thấy cái thẻ đâu cả.
Tiểu Hi vò đầu bức tóc vẫn không nghĩ ra mình đã để đâu. Cô mở hộc tủ đựng đồ trang điểm ra xem, vẫn không có, tủ ở đầu giường vẫn không có, phòng tắm, tủ đồ, lục tung cả phòng lên vẫn không thấy. Hay Lạc Nguyên xấu xa hối hận nên lấy lại rồi.
Nghĩ là làm, Tiểu Hi chạy thẳng qua phòng Lạc Nguyên, nhưng mà tự ý vô phòng anh ấy, hình như không lịch sự cho lắm nha.
Bà nó chứ, cô mặc kệ, tiền quan trọng hơn, huống chi anh ấy đã về đâu.
Vừa đấu tranh tư tưởng cô vừa nhanh chóng mở cửa nhảy vào ( hihi : đầu cô cứ như máy vi tính ấy nhể một lúc giải quyết bao nhiêu là việc).
Woa, phòng đẹp quá đi, còn đẹp hơn cả phòng cô, không công bằng mà. Cái tủ áo cũng to hơn. Tiểu Hi thuận tay mở tủ, đồ nhiều thế này sao mặc hết, quá phung phí mà. “Ài ài, Tiểu Hi mi lại quên chuyện chính rồi, mau đi kiếm thẻ” cô vỗ vỗ vào mặt mình.
Tiểu Hi đi lại bàn làm việc mở tủ ra xem, cũng không có. Cô chạy lại tủ ngay góc giường mở từng ngăn tủ vẫn không có. Cô định bỏ đi, nhưng nhìn thấy có một tập hồ sơ có tiêu đề “Những nghi vấn trong cái chết của Phương Khả Vy” ở ngăn cuối thì khựng lại. Không phải vợ Lạc Nguyên bị tai nạn sao, vậy còn nghi vấn gì, Tiểu Hi liền mở ra xem thử.
Tiểu Hi giật mình, hốt hoảng, mất cả hồn vía.
Không phải vì nội dung trong tập hồ sơ, mà vì tiếng quát đáng sợ của người đang đứng ngoài cửa phòng.
(1) theo báo mới
Tiểu Hi quyết liều một lần. “Vậy còn việc trị mụn và làm trắng da?”
“Dựa trên khuôn mặt của bạn, mụn phát sinh không nhiều, da tuy không sáng nhưng không đến nỗi.”
“Chúng tôi sẽ cho bạn dùng kem đặc trị để dưỡng da và trị mụn. Đảm bảo sau một tháng bạn sẽ trông khác hẳn.”
Tiểu Hi quyết định làm bước đầu tiên của việc triệt lông và mua mỹ phẩm mang về.
Bước khỏi thẩm mỹ viện, Tiểu Hi không ngừng rên rỉ “Vậy mà chị ta nói không đau, tôi đau gần chết.”
Hiểu Linh khổ sở “Cô hai, cậu muốn đẹp thì phải khổ, ai biểu cậu ham hố.”
Nhìn cái chân đỏ như tôm luộc, Tiểu Hi không khỏi đau xót, thế mà phải làm gần cả chục lần nữa làm sao cô chịu nổi đây.
Chỉ được có mỗi cái, họ mat – xa rất tuyệt, cô ngủ lúc nào chẳng hay.
Chỉ có Hiểu Linh là thích chí nhất, cô làm nguyên một quy trình chăm sóc da.
Hai cô làm đẹp xong bước ra khỏi của thẩm mỹ viện X cũng mất hơn sáu giờ.
Vì cái chân mới luộc của mình, Tiểu Hi không thể đi ra ngoài mà phải bôi thuốc cho đến khi hết đỏ.
Việc học kỹ năng thế là mất toi một buổi.
Hiểu Hương bực bội “Vậy mà hôm qua cậu nằng nặc bắt tôi đăng ký cho bằng được, mới buổi đầu tiên đã trốn.”
“Người ta không muốn mà, bắc đắt dĩ mới vậy chứ bộ, hén Linh Linh.”
“Đúng rồi, Hương Hương à, em cũng thấy cái chân Hi Hi như tôm luộc thế kia, nhìn là thèm giò quay mà, ha... ha...”
“Ôi Hi Hi của tôi, ai làm gì cô mà cái chân ra thế kia, vác cái mặt đi phá phách ở đâu để người ta đánh ra như vậy hả?”
Mộ Phàm không biết chui ở đâu ra, đá đểu Hi Hi. Tiểu Hi chỉ biết câm nín lảng sang chuyện khác cho qua chuyện. Anh ta mà biết cô đi triệt lông mới ra thế này chắc cười đến rụng cả răng.
“Hôm nay sao anh lại về sớm thế hả? Mộ Phong và Lạc Nguyên chưa về mà anh đã trốn việc về nhà à. Coi chừng tôi méc Lạc Nguyên.”
Cô chỉ định nói thế cho có chuyện không ngờ Mộ Phàm lắp bắp “Tôi…, tôi…, mà ai không có việc riêng cần giải quyết, hôm nay tôi có việc nên về sớm được chưa?”
Hiểu Hương bĩu môi “Mộ Phàm! Anh thì có chuyện gì quan trọng cơ chứ, ngoài Thu Hồng và Tiểu Đào.”
“Hương Hương, em có phải là em gái anh không hả, bênh người ngoài hạ thấp anh là sao?”
Tiểu Hi thật như cá gặp nước, cười khẩy “Anh nha, bắt cá hai tay thật xấu hổ.”
Anh có muốn đâu chứ, hai cô ấy cứ thay nhau bám riết anh không tha. Thật ra, anh có yêu thương ai đâu. Nhưng mèo nào chê mỡ bao giờ. Mộ Phàm cười khẩy “Không nói với các người nữa, tôi lên lầu”.
Tiểu Đào và Thu Hồng xưa nay không bao giờ hợp nhau nhưng hễ biết anh quen cô nào mới thì lại hợp nhau hù cho người ta bỏ chạy.
Anh đến đau đầu vì hai người này. Hai cô ấy trước đây là bạn thân nhưng vì anh không ngần ngại trở mặt thành thù. Anh thật sự mệt mỏi vì bọn họ nhưng họ cứ bám riết, anh cũng hết cách.
Hôm nay, họ say xỉn ở bar N, làm loạn bảo anh phải đến, người khóc lóc , người van xin kêu anh chọn. Anh thật sự không muốn chọn ai trong bọn họ, quyết định quay lưng bỏ về.
“Hừ!!” Tiểu Hi nhìn Mộ Phàm lên lầu mà hậm hực. Dù gì cô cũng chưa chỉnh anh ta xong mà đã bỏ chạy.
Mà lúc này, một phần trong người Tiểu Hi nổi máu chính nghĩa vì hai cô gái vô tội mà Mộ Phàm đang bắt cá hai tay, một phần vì tư thù mà phần này có lẽ lớn hơn, cô quyết định sẽ cho Mộ Phàm mất luôn hai người bạn gái. Ha… ha…
Trong đầu Hi Hi lại hiện lên n kế hoạch trả thù Mộ Phàm.
Tiểu Hi vác cái chân lên lầu, nhớ lại cái thẻ Lạc Nguyên mới đưa, phải lấy ra xem để an ủi bao nhiêu chuyện ấm ức hôm nay mới được, cô mở bóp nhưng không thấy cái thẻ đâu cả.
Tiểu Hi vò đầu bức tóc vẫn không nghĩ ra mình đã để đâu. Cô mở hộc tủ đựng đồ trang điểm ra xem, vẫn không có, tủ ở đầu giường vẫn không có, phòng tắm, tủ đồ, lục tung cả phòng lên vẫn không thấy. Hay Lạc Nguyên xấu xa hối hận nên lấy lại rồi.
Nghĩ là làm, Tiểu Hi chạy thẳng qua phòng Lạc Nguyên, nhưng mà tự ý vô phòng anh ấy, hình như không lịch sự cho lắm nha.
Bà nó chứ, cô mặc kệ, tiền quan trọng hơn, huống chi anh ấy đã về đâu.
Vừa đấu tranh tư tưởng cô vừa nhanh chóng mở cửa nhảy vào ( hihi : đầu cô cứ như máy vi tính ấy nhể một lúc giải quyết bao nhiêu là việc).
Woa, phòng đẹp quá đi, còn đẹp hơn cả phòng cô, không công bằng mà. Cái tủ áo cũng to hơn. Tiểu Hi thuận tay mở tủ, đồ nhiều thế này sao mặc hết, quá phung phí mà. “Ài ài, Tiểu Hi mi lại quên chuyện chính rồi, mau đi kiếm thẻ” cô vỗ vỗ vào mặt mình.
Tiểu Hi đi lại bàn làm việc mở tủ ra xem, cũng không có. Cô chạy lại tủ ngay góc giường mở từng ngăn tủ vẫn không có. Cô định bỏ đi, nhưng nhìn thấy có một tập hồ sơ có tiêu đề “Những nghi vấn trong cái chết của Phương Khả Vy” ở ngăn cuối thì khựng lại. Không phải vợ Lạc Nguyên bị tai nạn sao, vậy còn nghi vấn gì, Tiểu Hi liền mở ra xem thử.
Tiểu Hi giật mình, hốt hoảng, mất cả hồn vía.
Không phải vì nội dung trong tập hồ sơ, mà vì tiếng quát đáng sợ của người đang đứng ngoài cửa phòng.
/46
|