Trong lúc Tiểu Hi bị nhốt trong kho hàng thì ở bên ngoài, hai viên cảnh sát được phái theo dõi Tiểu Hi đã bị kỷ luật vì không làm tròn nhiệm vụ của họ. Vốn dĩ họ được phái theo dõi nhất cử nhất động của Tiểu Hi nhưng họ lại để người ta bắt mất.
Số họ thật xui, theo dõi bao nhiêu ngày không có việc gì, chỉ lơi là là một chút đã xảy ra chuyện.
Vốn dĩ trưa nay hai người vẫn ở công viên theo dõi cô, nhưng thấy cô đang học nên hai anh định bụng qua quán cafê bên đường ngồi nghỉ, vậy mà lại ngủ quên mất.
Đến khi quay lại người đã không còn ở lớp học nữa rồi. Khi hỏi một bạn học chung cô mới biết, cô bé đã lên một chiếc xe bảy chỗ đi mất.
Tổ điều tra đã lần theo tín hiệu của chiếc vòng Lạc Nguyên đeo cho Tiểu Hi nhưng lại dẫn đến tiệm vàng Lợi Tín. Không thể ngờ, hai tên bắt cóc tham lam đã đã cắt chiếc vòng của cô đem đi bán.
Lạc Nguyên khi thấy kết quả cũng hết sức bất ngờ, nếu biết thế này anh đã thay chiếc vòng vàng bằng thứ khác. Nhưng Tiêu Khang nói rằng họ chưa hết hy vọng, bọn chúng bán ở đây thì cũng chỉ quanh quẩn ở gần đây thôi.
Vấn đề là chỉ cần tìm được vị trí bọn họ ở trước khi Tiểu Hi bị bọn họ giết hại.
Tiêu Khang chỉ còn cách khoanh vùng khu vực gần tiệm vàng, may mắn họ phát hiện gần đó có một kho hàng thuộc sở hữu của tập đoàn Hạ Thị.
Tiêu Khang lập tức cho trinh sát đến tìm hiểu xung quanh kho hàng, phát hiện phía trước có một chiếc xe 7 chỗ đậu phía trước có biển số rất giống với những gì chủ tiệm vàng Lợi Tín đã cung cấp.
Một trinh sát đã vào bên trong quan sát, phát hiện Tiểu Hi vẫn còn sống, đang bị trói trong góc nhà, có vẻ bọn họ không có ý định giết cô tại nơi này.
Vốn dĩ Tiêu Khang dự định vào bắt người nhưng Lạc Nguyên đã ngăn lại, vì nếu bắt như thế chỉ có thể buộc tội cô ta bắt cóc người, khó có thể buộc tội cô ta giết người. Đồng thời anh vẫn không quên dặn dò Tiêu Khang bảo vệ an toàn cho Tiểu Hi.
Xác định đúng đối tượng, Tiêu Khang lập tức cho người phục kích xung quanh, nếu cô ta di chuyển lập tức bám sát không để cô ta có thể gây hại cho Tiểu Hi.
Các mũi trinh sát đều đang chờ đợi đối tượng ra tay sẽ lập tức bắt giữ.
Đêm dần xuống, đã quá nửa đêm, Tiểu Hi mệt mỏi, không còn sức lực gần như ngất đi.
Hạ Lan cùng đồng bọn nhanh chóng di chuyển cô ra khỏi nhà kho cho xe chạy về phía khu vực gần sông, đến một đoạn hoang vắng ba người vội vàng kéo Tiểu Hi xuống xe, lôi cô về phía bờ sông.
Khi ba người chuẩn bị đẩy Tiểu Hi xuống sông thì bốn phía đèn rọi sáng trưng.
Một người mặc cảnh phục tiến lên.
“Đứng im! Giơ tay lên, ba người đã bị bắt về tội bắt cóc và cố ý giết người.”
Hạ Lan mở to mắt, cô không tin làm sao bọn họ có thể biết được, mọi thứ cô làm đều hết sức âm thầm tại sao bọn họ có thể biết được.
Trong lúc Hạ Lan đang hoảng hốt bất động thì hai đồng bọn của cô ta nhảy lên, kề súng lên đầu Tiểu Hi, “Ai tiến lên tao lập tức bắn nó.”
Không cần biết hậu quả thế nào, bọn họ chỉ là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, chỉ cần thoát được lần này bọn cảnh sát còn lâu mới bắt được. Hai người không giống Hạ Lan, đối với cô ta, bị phát hiện xem như là kết thúc, còn bọn họ chỉ khi nào bị bắt mới gọi là chấm hết.
Hai người, một người uy hiếp Tiểu Hi, một người giơ mũi súng về phía cảnh sát, không ngừng tiến lên ý muốn thoát ra khỏi vòng vây.
Hạ Lan bàng hoàng, cô thật không thể ngờ sự tình lại biến thành thế này, những tưởng có thể âm thầm xử lý Tiểu Hi giống như lần trước giết hại tiểu Vy, thần không hay quỷ không biết nhưng thật không ngờ sự việc lại bị bại lộ. Giờ phút này, cô chỉ có thể máy móc đi theo đồng bọn, nhưng cô biết rất rõ cho dù bây giờ thoát được hay không thì tương lai của cô cũng đã đặt dấu chấm hết.
Tiêu Khang lập tức điều động mọi người điều chỉnh ánh đèn, ra hiệu cho hai đồng chí khác lợi dụng bóng tối tiếp cận đối tượng từ phía sau .
Ngay lập tức hai phát súng nổ lên, hai kẻ uy hiếp gục xuống.
Lạc Nguyên từ phía sau xe cảnh sát nhanh chóng chạy lên ôm lấy Tiểu Hi từ tay cảnh sát, anh bàng hoàng trước cảnh tượng ấy, không nhịn được gắt gỏng với Tiêu Khang, “Sao cậu lại mạo hiểm như vậy, rủi trúng Tiểu Hi thì sao hả? Dù sao cũng đã có bằng chứng buộc tội cô ta, nếu bây giờ họ trốn, chúng ta từ từ bắt lại, cậu có cần mạo hiểm tính mạng Tiểu Hi vậy không, nếu hồi nãy không trúng hai tên đó mà trúng Tiểu Hi thì sao?”
Tiêu Khang vội vàng vỗ vai an ủi anh, “Yên tâm, những tình huống thế này bọn tớ đã được huấn luyện hàng trăm lần rồi, không thể có sai sót. Lúc trước tớ chỉ sợ phát sinh tình huống mới hoặc chúng ta tới trễ không cứu kịp cô bé, chứ những tình huống cố định thế này lần nào tập huấn bọn tớ cũng luyện tập rất kỹ.”
Hạ Lan hai tay đã bị còng được hai đồng chí cảnh sát áp giải lên xe, cô bị áp giải ngang qua trong lúc Lạc Nguyên đang ôm Tiểu Hi ngồi vào xe. Cô giãy giụa, không ngừng ngoái đầu lại khóc lóc van xin được nói chuyện với anh.
“Cậu có thể để cô ta nói chuyện với tớ một lúc chứ, tớ nghĩ cô ta cũng có rất nhiều điều muốn hỏi chúng ta.” Dù sao Hạ Lan cũng đã ở bên cạnh anh bao lâu nay, coi như lần này giúp cô ta toại nguyện.
Tiêu Khang đồng ý cho Hạ Lan nói chuyện trong xe với Lạc Nguyên với điều kiện phải có hai đồng chí công an ở ngoài canh gác.
Hạ Lan bị còng tay, chật vật ngồi vào ghế sau xe Lạc Nguyên.
Nhìn Tiểu Hi đang được anh ôm trong lòng, Hạ Lan không khỏi chua xót cho bản thân, vị trí ấy cô đã tốn bao nhiêu công sức vẫn không thể đạt được.
Cô cười ha ha, cố ngăn cho nước mặt trào ra, một người như cô tiền bạc có, nhan sắc có, học thức cũng có vậy mà chỉ duy nhất người cô yêu không chấp nhận yêu cô.
“Làm sao anh biết được mà đến đây?” Đúng vậy cô vô cùng thắc mắc tại sao anh có thể biết được mà đến đúng lúc như vậy.
“Lần theo dấu em, cảnh sát luôn ngầm theo dõi bảo vệ Tiểu Hi, chỉ chờ em hành động là ra tay bắt giữ.” Anh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.
“Sao anh lại biết em nhất định sẽ làm thế này với cô ta?”
Lạc Nguyên nhếch môi, chỉnh lại tư thế cho Tiểu Hi nằm thoải mái hơn.
“Đến tiểu Vy là bạn thân cùng lớn lên với mình, em còn có thể ra tay thì Tiểu Hi đã là gì, sớm muộn em cũng hại cô ấy như năm xưa đã sắp xếp hại tiểu Vy thôi.”
Hạ Lan run run vì sao anh ấy lại biết cô có dính líu đến chuyện năm đó?
“Anh biết từ khi nào?”
“Em còn nhớ hơn một trước, lúc anh đến nhà đón em tham dự lễ kỷ niệm hai mươi năm ngày thành lập tập đoàn không?”
“Lúc đó anh đã nói chuyện với bà Hạ, bà ấy đã bảo với anh rằng bà vô cùng đau lòng khi hay tin tiểu Vy chết, lúc đó bà và chú Hạ đang đi du lịch nên không được biết, may mà em hay tin báo cho hai người họ biết.”
“Trong khi khi tiểu Vy chết em vẫn đang hoàn thành luận văn thạc sĩ ở Mỹ, người nhà anh lại quá đau buồn, tổ chức rất đơn điệu, không hề cho ai biết vậy mà tại sao cách nửa vòng trái đất em có thể biết được cái chết của cô ấy. Em còn nhớ hay không? Hôm đó, trong đám tang em đã khóc lóc bảo được mẹ em báo là em bay về liền. Sau ngày đó, anh lập tức cho nhờ Tiêu Khang kiểm tra thông tin bên sân bay, biết được em đã về trước khi vụ tai nạn xảy ra hai ngày. Từ đó đến giờ anh chỉ hận bằng chứng quá ít, không thể lật lại vụ án ấy. Hạ Lan à, em biết rất rõ cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, em không thể nào một tay che trời mãi.”
Đúng vậy, năm đó khi sắp xếp dàn cảnh tai nạn hại vợ chồng Lạc Nguyên, để tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình, ba Hạ Lan đã cố ý đưa vợ mình đi du lịch trước đó hai tuần. Sau đó, bảo cô lén lút trở về sắp xếp vụ tai nạn. Nếu làm vậy thì khi ông bắt tay vào thu mua tập đoàn Quang Đông, cảnh sát cũng không thể nghĩ ông có liên quan đến vụ án. Thật ra, mọi việc ông đã cố ý sắp xếp rất kỹ càng, nếu cảnh sát có điều tra cũng không tra ra được gì.
Năm đó, ông đã thuê người mua một chiếc ô tô đánh cắp không có nguồn gốc, sau đó cố tình đâm vào hai vợ chồng Lạc Nguyên rồi lái xe bỏ chạy. Sau đó lại bảo anh ta để chiếc xe nằm ở đâu đó rồi bỏ đi. Khi cảnh sát điều tra đã tìm được chiếc xe, nhưng sau đó cũng không thể truy thêm được gì.
Việc này chỉ có Hạ Lan và ba của cô ta biết, bọn họ không hề cho bà Hạ biết không ngờ vì thế lại đem đến kết quả như ngày hôm nay.
Hạ Lan không ngừng ứa nước mắt, cô không cam tâm, thật sự không cam tâm.
Tiểu Hi ở trong lòng Lạc Nguyên khẽ cựa quậy một chút. Anh lại chỉnh lại tư thế cho cô bé nằm thoải mái hơn.
“Nhưng ít ra hơn một năm trước cũng có lúc anh đã từng yêu em, đúng không?” Hạ Lan nghẹn ngào hỏi anh, không nhịn được lại trở nên nức nở.
Lạc Nguyên cau mày, thật ra với với điều kiện của Hạ Lan, đã có lúc anh có ý định chấp nhận cô ấy ở bên mình, nếu không biết sự thật có lẽ bây giờ họ đã thành một đôi.
“Đúng, nếu không biết sự thật về việc ấy có lẽ bây giờ em đã là vợ của Mộ Lạc Nguyên này.”
Hạ Lan cười ha ha, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô đã cảm thấy thế mà, cô cũng cảm thấy có lúc Lạc Nguyên đã ở trong tầm tay.
Hạ Lan ngừng khóc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lạc Nguyên.
“Anh không yêu Tiểu Hi đúng không, anh không hề yêu cô ta, anh chỉ lợi dụng cô ta làm công cụ dẫn em vào tròng. Mọi thứ anh làm chỉ vì trả thù em, giành lại công bằng cho tiểu Vy.”
Lạc Nguyên im lặng không nói gì, bàn tay anh khẽ nắm chặt, cúi xuống nhìn cô bé đang mê man trong lòng mình.
“Đúng vậy, nếu không có Tiểu Hi, anh khó có thể dẫn em vào tròng. Chính xác như em nghĩ, mọi thứ anh làm chỉ vì tiểu Vy.”
Hạ Lan nghe xong nước mắt lại lăn dài trên khóe mắt, tại sao, suốt cuộc đời cô chỉ yêu mình anh mà không được toại nguyện. Ông trời tại sao lại quá bất công với cô. Từ khi mười tuổi cô đã yêu thích anh, mười bốn tuổi vì anh mà xuất ngoại, hơn hai mươi tuổi vì anh mà nhẫn tâm đưa người bạn thân nhất của mình vào chỗ chết, đến bây giờ vì anh lại mang tội cố ý giết người.
Ngày mai, trên trang nhất các báo sẽ đưa tin con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Hạ thị bị bắt vì phạm tội bắt cóc và giết người.
Cô là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hạ thị, tài giỏi, thông minh, sắc sảo mà phải mất hết tương lai vì chuyện này. Cô sẽ phải chết dần chết mòn trong tù, mới sống bao nhiêu năm đã chịu cảnh tù tội. Không! Cô không cam tâm, rồi sau này những người khác sẽ nhìn cô với ánh mắt gì? Sẽ khinh bỉ thương hại hay tiếc nuối. Cô không muốn mình sẽ bị như thế.
Trời càng về đêm, sương xuống càng nhiều, xa xa vang lên tiếng ếch nhái kêu. Nhìn vào màn đêm, chỉ đem lại cảm giác cô đơn tịch mịch. Xung quanh đèn tín hiệu đỏ vàng trên xe công vụ không ngừng nhấp nháy, một khi đã lạc vào cảnh này ai có thể không cảm thấy sợ hãi, cô đơn, bế tắt. Cuộc đời là thế, một khi đã đi lầm đường thì phải nhận hậu quả, đôi khi hậu quả có thể sẽ là ta mất tất cả.
Khi hai đồng chí áp giải cô rời khỏi xe Lạc Nguyên đi về phía xe cảnh sát, Hạ Lan vụt bỏ chạy. Có tiếng hô lớn của Tiêu Khang nhưng đã quá muộn. Hạ Lan đã nhảy sông tự vẫn. Trước khi nhảy xuống, cô ta đã bị một đồng chí cảnh sát bắn hai phát vào chân, nhằm ngăn cản cô ta trốn chạy, nhưng Hạ Lan vẫn cố tình nhảy xuống.
Nước mắt khẽ lăn dài trên má của ai đó, cô nghe hết, cảm nhận được hết mọi thứ, nhưng giờ đã không còn sức để làm gì nữa chỉ có thể mềm nhũn để mặc Lạc Nguyên ôm cô.
Hạ Lan nói rất đúng, toàn thân không còn sức lực nhưng các giác quan lại hoạt động vô cùng tốt, nếu cô không được cứu kịp thời, có lẽ cái chết sẽ đến rất đau đớn, giống như bây giờ, trái tim cô vô cùng đau đớn. Tim đau lắm, ngực quặng thắt, vì sao lại là thế này, vì sao anh ấy nỡ dối gạt cô. Vì sao...
Số họ thật xui, theo dõi bao nhiêu ngày không có việc gì, chỉ lơi là là một chút đã xảy ra chuyện.
Vốn dĩ trưa nay hai người vẫn ở công viên theo dõi cô, nhưng thấy cô đang học nên hai anh định bụng qua quán cafê bên đường ngồi nghỉ, vậy mà lại ngủ quên mất.
Đến khi quay lại người đã không còn ở lớp học nữa rồi. Khi hỏi một bạn học chung cô mới biết, cô bé đã lên một chiếc xe bảy chỗ đi mất.
Tổ điều tra đã lần theo tín hiệu của chiếc vòng Lạc Nguyên đeo cho Tiểu Hi nhưng lại dẫn đến tiệm vàng Lợi Tín. Không thể ngờ, hai tên bắt cóc tham lam đã đã cắt chiếc vòng của cô đem đi bán.
Lạc Nguyên khi thấy kết quả cũng hết sức bất ngờ, nếu biết thế này anh đã thay chiếc vòng vàng bằng thứ khác. Nhưng Tiêu Khang nói rằng họ chưa hết hy vọng, bọn chúng bán ở đây thì cũng chỉ quanh quẩn ở gần đây thôi.
Vấn đề là chỉ cần tìm được vị trí bọn họ ở trước khi Tiểu Hi bị bọn họ giết hại.
Tiêu Khang chỉ còn cách khoanh vùng khu vực gần tiệm vàng, may mắn họ phát hiện gần đó có một kho hàng thuộc sở hữu của tập đoàn Hạ Thị.
Tiêu Khang lập tức cho trinh sát đến tìm hiểu xung quanh kho hàng, phát hiện phía trước có một chiếc xe 7 chỗ đậu phía trước có biển số rất giống với những gì chủ tiệm vàng Lợi Tín đã cung cấp.
Một trinh sát đã vào bên trong quan sát, phát hiện Tiểu Hi vẫn còn sống, đang bị trói trong góc nhà, có vẻ bọn họ không có ý định giết cô tại nơi này.
Vốn dĩ Tiêu Khang dự định vào bắt người nhưng Lạc Nguyên đã ngăn lại, vì nếu bắt như thế chỉ có thể buộc tội cô ta bắt cóc người, khó có thể buộc tội cô ta giết người. Đồng thời anh vẫn không quên dặn dò Tiêu Khang bảo vệ an toàn cho Tiểu Hi.
Xác định đúng đối tượng, Tiêu Khang lập tức cho người phục kích xung quanh, nếu cô ta di chuyển lập tức bám sát không để cô ta có thể gây hại cho Tiểu Hi.
Các mũi trinh sát đều đang chờ đợi đối tượng ra tay sẽ lập tức bắt giữ.
Đêm dần xuống, đã quá nửa đêm, Tiểu Hi mệt mỏi, không còn sức lực gần như ngất đi.
Hạ Lan cùng đồng bọn nhanh chóng di chuyển cô ra khỏi nhà kho cho xe chạy về phía khu vực gần sông, đến một đoạn hoang vắng ba người vội vàng kéo Tiểu Hi xuống xe, lôi cô về phía bờ sông.
Khi ba người chuẩn bị đẩy Tiểu Hi xuống sông thì bốn phía đèn rọi sáng trưng.
Một người mặc cảnh phục tiến lên.
“Đứng im! Giơ tay lên, ba người đã bị bắt về tội bắt cóc và cố ý giết người.”
Hạ Lan mở to mắt, cô không tin làm sao bọn họ có thể biết được, mọi thứ cô làm đều hết sức âm thầm tại sao bọn họ có thể biết được.
Trong lúc Hạ Lan đang hoảng hốt bất động thì hai đồng bọn của cô ta nhảy lên, kề súng lên đầu Tiểu Hi, “Ai tiến lên tao lập tức bắn nó.”
Không cần biết hậu quả thế nào, bọn họ chỉ là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, chỉ cần thoát được lần này bọn cảnh sát còn lâu mới bắt được. Hai người không giống Hạ Lan, đối với cô ta, bị phát hiện xem như là kết thúc, còn bọn họ chỉ khi nào bị bắt mới gọi là chấm hết.
Hai người, một người uy hiếp Tiểu Hi, một người giơ mũi súng về phía cảnh sát, không ngừng tiến lên ý muốn thoát ra khỏi vòng vây.
Hạ Lan bàng hoàng, cô thật không thể ngờ sự tình lại biến thành thế này, những tưởng có thể âm thầm xử lý Tiểu Hi giống như lần trước giết hại tiểu Vy, thần không hay quỷ không biết nhưng thật không ngờ sự việc lại bị bại lộ. Giờ phút này, cô chỉ có thể máy móc đi theo đồng bọn, nhưng cô biết rất rõ cho dù bây giờ thoát được hay không thì tương lai của cô cũng đã đặt dấu chấm hết.
Tiêu Khang lập tức điều động mọi người điều chỉnh ánh đèn, ra hiệu cho hai đồng chí khác lợi dụng bóng tối tiếp cận đối tượng từ phía sau .
Ngay lập tức hai phát súng nổ lên, hai kẻ uy hiếp gục xuống.
Lạc Nguyên từ phía sau xe cảnh sát nhanh chóng chạy lên ôm lấy Tiểu Hi từ tay cảnh sát, anh bàng hoàng trước cảnh tượng ấy, không nhịn được gắt gỏng với Tiêu Khang, “Sao cậu lại mạo hiểm như vậy, rủi trúng Tiểu Hi thì sao hả? Dù sao cũng đã có bằng chứng buộc tội cô ta, nếu bây giờ họ trốn, chúng ta từ từ bắt lại, cậu có cần mạo hiểm tính mạng Tiểu Hi vậy không, nếu hồi nãy không trúng hai tên đó mà trúng Tiểu Hi thì sao?”
Tiêu Khang vội vàng vỗ vai an ủi anh, “Yên tâm, những tình huống thế này bọn tớ đã được huấn luyện hàng trăm lần rồi, không thể có sai sót. Lúc trước tớ chỉ sợ phát sinh tình huống mới hoặc chúng ta tới trễ không cứu kịp cô bé, chứ những tình huống cố định thế này lần nào tập huấn bọn tớ cũng luyện tập rất kỹ.”
Hạ Lan hai tay đã bị còng được hai đồng chí cảnh sát áp giải lên xe, cô bị áp giải ngang qua trong lúc Lạc Nguyên đang ôm Tiểu Hi ngồi vào xe. Cô giãy giụa, không ngừng ngoái đầu lại khóc lóc van xin được nói chuyện với anh.
“Cậu có thể để cô ta nói chuyện với tớ một lúc chứ, tớ nghĩ cô ta cũng có rất nhiều điều muốn hỏi chúng ta.” Dù sao Hạ Lan cũng đã ở bên cạnh anh bao lâu nay, coi như lần này giúp cô ta toại nguyện.
Tiêu Khang đồng ý cho Hạ Lan nói chuyện trong xe với Lạc Nguyên với điều kiện phải có hai đồng chí công an ở ngoài canh gác.
Hạ Lan bị còng tay, chật vật ngồi vào ghế sau xe Lạc Nguyên.
Nhìn Tiểu Hi đang được anh ôm trong lòng, Hạ Lan không khỏi chua xót cho bản thân, vị trí ấy cô đã tốn bao nhiêu công sức vẫn không thể đạt được.
Cô cười ha ha, cố ngăn cho nước mặt trào ra, một người như cô tiền bạc có, nhan sắc có, học thức cũng có vậy mà chỉ duy nhất người cô yêu không chấp nhận yêu cô.
“Làm sao anh biết được mà đến đây?” Đúng vậy cô vô cùng thắc mắc tại sao anh có thể biết được mà đến đúng lúc như vậy.
“Lần theo dấu em, cảnh sát luôn ngầm theo dõi bảo vệ Tiểu Hi, chỉ chờ em hành động là ra tay bắt giữ.” Anh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.
“Sao anh lại biết em nhất định sẽ làm thế này với cô ta?”
Lạc Nguyên nhếch môi, chỉnh lại tư thế cho Tiểu Hi nằm thoải mái hơn.
“Đến tiểu Vy là bạn thân cùng lớn lên với mình, em còn có thể ra tay thì Tiểu Hi đã là gì, sớm muộn em cũng hại cô ấy như năm xưa đã sắp xếp hại tiểu Vy thôi.”
Hạ Lan run run vì sao anh ấy lại biết cô có dính líu đến chuyện năm đó?
“Anh biết từ khi nào?”
“Em còn nhớ hơn một trước, lúc anh đến nhà đón em tham dự lễ kỷ niệm hai mươi năm ngày thành lập tập đoàn không?”
“Lúc đó anh đã nói chuyện với bà Hạ, bà ấy đã bảo với anh rằng bà vô cùng đau lòng khi hay tin tiểu Vy chết, lúc đó bà và chú Hạ đang đi du lịch nên không được biết, may mà em hay tin báo cho hai người họ biết.”
“Trong khi khi tiểu Vy chết em vẫn đang hoàn thành luận văn thạc sĩ ở Mỹ, người nhà anh lại quá đau buồn, tổ chức rất đơn điệu, không hề cho ai biết vậy mà tại sao cách nửa vòng trái đất em có thể biết được cái chết của cô ấy. Em còn nhớ hay không? Hôm đó, trong đám tang em đã khóc lóc bảo được mẹ em báo là em bay về liền. Sau ngày đó, anh lập tức cho nhờ Tiêu Khang kiểm tra thông tin bên sân bay, biết được em đã về trước khi vụ tai nạn xảy ra hai ngày. Từ đó đến giờ anh chỉ hận bằng chứng quá ít, không thể lật lại vụ án ấy. Hạ Lan à, em biết rất rõ cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, em không thể nào một tay che trời mãi.”
Đúng vậy, năm đó khi sắp xếp dàn cảnh tai nạn hại vợ chồng Lạc Nguyên, để tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình, ba Hạ Lan đã cố ý đưa vợ mình đi du lịch trước đó hai tuần. Sau đó, bảo cô lén lút trở về sắp xếp vụ tai nạn. Nếu làm vậy thì khi ông bắt tay vào thu mua tập đoàn Quang Đông, cảnh sát cũng không thể nghĩ ông có liên quan đến vụ án. Thật ra, mọi việc ông đã cố ý sắp xếp rất kỹ càng, nếu cảnh sát có điều tra cũng không tra ra được gì.
Năm đó, ông đã thuê người mua một chiếc ô tô đánh cắp không có nguồn gốc, sau đó cố tình đâm vào hai vợ chồng Lạc Nguyên rồi lái xe bỏ chạy. Sau đó lại bảo anh ta để chiếc xe nằm ở đâu đó rồi bỏ đi. Khi cảnh sát điều tra đã tìm được chiếc xe, nhưng sau đó cũng không thể truy thêm được gì.
Việc này chỉ có Hạ Lan và ba của cô ta biết, bọn họ không hề cho bà Hạ biết không ngờ vì thế lại đem đến kết quả như ngày hôm nay.
Hạ Lan không ngừng ứa nước mắt, cô không cam tâm, thật sự không cam tâm.
Tiểu Hi ở trong lòng Lạc Nguyên khẽ cựa quậy một chút. Anh lại chỉnh lại tư thế cho cô bé nằm thoải mái hơn.
“Nhưng ít ra hơn một năm trước cũng có lúc anh đã từng yêu em, đúng không?” Hạ Lan nghẹn ngào hỏi anh, không nhịn được lại trở nên nức nở.
Lạc Nguyên cau mày, thật ra với với điều kiện của Hạ Lan, đã có lúc anh có ý định chấp nhận cô ấy ở bên mình, nếu không biết sự thật có lẽ bây giờ họ đã thành một đôi.
“Đúng, nếu không biết sự thật về việc ấy có lẽ bây giờ em đã là vợ của Mộ Lạc Nguyên này.”
Hạ Lan cười ha ha, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô đã cảm thấy thế mà, cô cũng cảm thấy có lúc Lạc Nguyên đã ở trong tầm tay.
Hạ Lan ngừng khóc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lạc Nguyên.
“Anh không yêu Tiểu Hi đúng không, anh không hề yêu cô ta, anh chỉ lợi dụng cô ta làm công cụ dẫn em vào tròng. Mọi thứ anh làm chỉ vì trả thù em, giành lại công bằng cho tiểu Vy.”
Lạc Nguyên im lặng không nói gì, bàn tay anh khẽ nắm chặt, cúi xuống nhìn cô bé đang mê man trong lòng mình.
“Đúng vậy, nếu không có Tiểu Hi, anh khó có thể dẫn em vào tròng. Chính xác như em nghĩ, mọi thứ anh làm chỉ vì tiểu Vy.”
Hạ Lan nghe xong nước mắt lại lăn dài trên khóe mắt, tại sao, suốt cuộc đời cô chỉ yêu mình anh mà không được toại nguyện. Ông trời tại sao lại quá bất công với cô. Từ khi mười tuổi cô đã yêu thích anh, mười bốn tuổi vì anh mà xuất ngoại, hơn hai mươi tuổi vì anh mà nhẫn tâm đưa người bạn thân nhất của mình vào chỗ chết, đến bây giờ vì anh lại mang tội cố ý giết người.
Ngày mai, trên trang nhất các báo sẽ đưa tin con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Hạ thị bị bắt vì phạm tội bắt cóc và giết người.
Cô là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hạ thị, tài giỏi, thông minh, sắc sảo mà phải mất hết tương lai vì chuyện này. Cô sẽ phải chết dần chết mòn trong tù, mới sống bao nhiêu năm đã chịu cảnh tù tội. Không! Cô không cam tâm, rồi sau này những người khác sẽ nhìn cô với ánh mắt gì? Sẽ khinh bỉ thương hại hay tiếc nuối. Cô không muốn mình sẽ bị như thế.
Trời càng về đêm, sương xuống càng nhiều, xa xa vang lên tiếng ếch nhái kêu. Nhìn vào màn đêm, chỉ đem lại cảm giác cô đơn tịch mịch. Xung quanh đèn tín hiệu đỏ vàng trên xe công vụ không ngừng nhấp nháy, một khi đã lạc vào cảnh này ai có thể không cảm thấy sợ hãi, cô đơn, bế tắt. Cuộc đời là thế, một khi đã đi lầm đường thì phải nhận hậu quả, đôi khi hậu quả có thể sẽ là ta mất tất cả.
Khi hai đồng chí áp giải cô rời khỏi xe Lạc Nguyên đi về phía xe cảnh sát, Hạ Lan vụt bỏ chạy. Có tiếng hô lớn của Tiêu Khang nhưng đã quá muộn. Hạ Lan đã nhảy sông tự vẫn. Trước khi nhảy xuống, cô ta đã bị một đồng chí cảnh sát bắn hai phát vào chân, nhằm ngăn cản cô ta trốn chạy, nhưng Hạ Lan vẫn cố tình nhảy xuống.
Nước mắt khẽ lăn dài trên má của ai đó, cô nghe hết, cảm nhận được hết mọi thứ, nhưng giờ đã không còn sức để làm gì nữa chỉ có thể mềm nhũn để mặc Lạc Nguyên ôm cô.
Hạ Lan nói rất đúng, toàn thân không còn sức lực nhưng các giác quan lại hoạt động vô cùng tốt, nếu cô không được cứu kịp thời, có lẽ cái chết sẽ đến rất đau đớn, giống như bây giờ, trái tim cô vô cùng đau đớn. Tim đau lắm, ngực quặng thắt, vì sao lại là thế này, vì sao anh ấy nỡ dối gạt cô. Vì sao...
/46
|