Lạc Nguyên dừng xe ở đối diện toàn nhà của tập đoàn Hạ Thị, anh cứ ngồi ngây ngốc như thế, nhìn chằm chằm qua bên đó. Anh tự hỏi, nếu Tổng giám đốc tập đoàn Quang Đông xông vào gặp Giám đốc tài chính của tập đoàn Hạ Thị thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Bạn trai Tiểu Hi sẽ thấy thế nào?
Bây giờ, có ai biết rằng anh trăm lần, ngàn lần muốn xông thẳng vào trong đó. Đương nhiên, lý trí của anh không cho phép anh xông thẳng vào đó. Anh chỉ có thể ngồi đây, ngây ngốc chờ người nào đó xuất hiện ở cổng lớn.
Ngoài đường, người qua kẻ lại không biết đã bao nhiêu lượt, bầu trời cũng chuyển dần sang chiều. Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy bóng dáng đó bước ra, đã bao lần anh mơ thấy có ngày gặp lại cô, nhưng anh không thể nào ngờ lần đầu tiên gặp lại sau bao năm xa cách lại trớ trêu thế này. Tại sao, tại sao Tiểu Hi đã có bạn trai, tại sao cô lại làm cho tập đoàn Hạ Thị, đối thủ cạnh tranh của Quang Đông? Tại sao đã qua bao nhiêu năm cô cũng không thể tha thứ cho anh?
Anh nhìn chằm chằm vào dáng hình mảnh mai đó, cô khoác lên mình bộ y phục công sở màu đen, tóc búi cao, ánh mắt lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh, làm người khác có cảm giác như ánh mắt ấy không hề chú ý đến bất cứ sự vật nào chung quanh, chỉ là thờ ơ nhìn vào mọi thứ. Vẫn gương mặt năm nào, nhưng đã không còn là vẻ ngây ngô năm xưa mà giờ đây lại toát lên vẻ lãnh đạm của một người đã có địa vị, phong thái của một người trải đời. Vẫn là con người ấy của năm nào nhưng lại khiến cho người ta không khỏi có cảm giác xa lạ. Anh không dám chắc con người kia có còn là Tiểu Hi ngây thơ, trong sáng trong ký ức của anh năm xưa nữa không?
Lúc này, anh có hàng trăm thắc mắc cần phải được giải đáp. Bởi vì, với lão cáo già Hạ Chấn Đông, thì ông ta không dễ gì để cho một người ngoài như Tiểu Hi giữ đến chức Giám đốc tài chính của tập đoàn. Với bộ máy tổ chức của tập đoàn Hạ Thị, không lý nào có thể để cho Tiểu Hi của anh nắm giữ chức ấy, trừ khi cô đã trả giá hoặc đánh đổi bằng một thứ gì đó.
Trong năm năm qua, Tiểu Hi của anh đã làm gì? Cô có còn là Tiểu Hi của anh nữa không?
Anh rất muốn chạy qua đó, kéo cô ôm vào lòng, nhưng anh biết nếu anh làm vậy, chắc chắn cô sẽ gặp bất lợi.
Với tính tình của lão cáo già Hạ Chấn Đông sẽ không bao giờ cho phép một cán bộ cao cấp của mình có quan hệ với người của tập đoàn đối thủ, huống chi lại là anh, người mà ông ta chỉ hận không thể tự tay giết chết.
Trong phút chốc, anh đã hiểu tại sao Tiểu Hi có thể ngồi vào chức Giám đốc tài chính tập đoàn Hạ Thị. Bởi vì, người vừa tới đón cô không ai khác chính là Đào Lâm, cũng chính là người đang giúp Hạ Thị xây dựng nhà máy sản xuất sợi Visco(*) thế hệ mới, giảm hơn phân nửa lượng hóa chất độc hại thải ra môi trường, giúp tiết kiệm hơn phân nửa chi phí sản xuất.
Đào Lâm chính là người đã thiết kế ra mô hình sản xuất sợi Visco thế hệ mới khi đang tu nghiệp tại Mỹ. Đó là một thiết kế rất có giá trị về kinh tế đối với các nhà sản xuất sợi, giúp tiết kiệm chi phí rất lớn cho các nhà sản xuất sợi, nhất là với tình hình cạnh tranh của các nhà sản xuất sợi hiện nay. Rất nhiều công ty trong và ngoài nước muốn hợp tác với anh ta, trong đó có cả tập đoàn Quang Đông của Lạc Nguyên, nhưng anh ta luôn từ chối mọi lời mời hợp tác.
Một năm trước, bỗng nhiên anh ta lại đồng ý hợp tác với tập đoàn Hạ Thị. Thật không ngờ, anh ta và Tiểu Hi lại có quan hệ với nhau.
Đào Lâm bước xuống xe, săn sóc mở cửa xe cho Tiểu Hi. Cô nhìn Đào Lâm, nở một nụ cười dịu dàng, nụ cười như nắng ấm giữa ngày đông, như cơn mưa giữa ngày hè nóng bức. Trong xe, không biết anh ta đã nói gì mà trông cô vô cùng thẹn thùng, gục đầu lên vai anh ta cười khúc khích. Tiểu Hi, Tiểu Hi của anh, Tiểu Hi của anh đã bao lâu rồi không mỉm cười với anh như thế, đã bao lâu rồi không còn vì anh mà thẹn thùng đỏ mặt. Nụ cười của cô như hàng ngàn hàng vạn tia nắng, chỉ tiếc rằng tia nắng ấy đã không còn sưởi ấm cho anh, giờ đây, nó như trăm nghìn mũi dao, đâm vào lòng anh, làm trái tim anh rỉ máu. Cô vui vẻ nói cười với Đào Lâm. Từng ánh mắt, từng nụ cười của cô dành cho Đào Lâm làm trái tim Lạc Nguyên dậy sóng. Tại sao? Tại sao người con gái anh yêu không hề nhớ mong anh? Tại sao cô có thể vui vẻ bên người đàn ông khác? Anh âm thầm đi theo họ, chỉ biết trơ mắt nhìn Tiểu Hi của anh chủ động khoác tay Đào Lâm, dựa vào vai anh ta, cùng anh ta đi vào một khu chung cư cao cấp. Dù có bị thiểu năng, anh cũng hiểu hai người đó đã sống cùng nhau. Trái tim anh quặn đau, chưa bao giờ có cảm giác thất bại và bất lực như lúc này. Chờ đợi, mong nhớ bao năm, cuối cùng chỉ đổi được cảnh tượng người mình yêu thương chung sống hạnh phúc cùng người đàn ông khác. Anh không cam tâm.
***
“Anh ta chưa đi sao?” Đào Lâm nhíu mày hỏi. Anh đã thấy Lạc Nguyên kiên trì bám theo họ từ tập đoàn Quang Đông đến tận đây.
“Chưa. Còn không biết anh ấy muốn ở dưới cho đến khi nào nữa.” Từ lúc bước vào nhà, cứ mười phút cô lại đến cửa sổ nhìn xuống chỗ Lạc Nguyên đậu xe.
“Hay em gọi cho Lạc Trâm, kêu cô ấy gọi anh ta về nhà. Xem tình hình này, có khi anh ta ngồi cả đêm luôn đó.”
“Không được, gọi Lạc Trâm chẳng khác nào thừa nhận chúng ta biết anh ấy theo sau, như vậy sau này anh ấy lại lấn lướt muốn tới gặp trực tiếp em thì sao?”
“Nhưng cứ để anh ta ngồi đó cả đêm cũng không hay. Em nên tìm cách đi, anh không muốn về nước chưa bao lâu đã làm Hạ chủ tịch mất tin tưởng, để được như ngày hôm nay, chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức xây dựng, em đừng để đánh mất tất cả chỉ vì việc này”
“Em biết, nhưng nếu chúng ta ra mặt lại càng dở hơn. Thôi anh cứ kệ đi. Ở khu này có biết bao nhiêu người, ai có thể chứng minh được Lạc Nguyên là vì em mà ở đó.”
Đào Lâm cũng không còn kiên nhẫn, bỏ vào phòng. Anh thật phục Lạc Nguyên, anh ấy đã ngồi dưới lầu bao lâu rồi chứ.
Tiểu Hi bất đắc dĩ, ngồi phịch xuống ghế, những ngày tháng sống nơi đất khách quê người vẫn không mệt mỏi bằng một ngày gặp lại anh. Chẳng lẽ, anh cứ mãi là bóng đen của cuộc đời cô, cứ mãi ám ảnh cô không tha sao.
Mọi chuyện đã kết thúc từ năm năm trước, sao anh cứ day dẳng bám theo không buông. Cô cũng không biết mình đối với anh là hận hay là yêu, nhưng mà nỗi đau năm đó quá lớn, không thể nào xóa đi cảm giác chán ghét của cô đối với anh.
Người ta nói yêu nhiều thì sẽ hận nhiều, cô không biết bản thân mình yêu anh đến mức nào, nhưng sau bao năm, nỗi đau đó đến giờ vẫn âm ỉ trong cô.
Thật ra, từ lúc bước ra khỏi đại sảnh tập đoàn Hạ Thị, cô đã biết Lạc Nguyên ở bên đường. Người giàu là thế, anh đổi bao nhiêu xe vẫn giữ biển số cũ, mà cô làm sao có thể quên được chứ.
Mặc dù biết anh đang bám theo, nhưng thân phận hiện tại của cô không thể nào quang minh chính đại gặp mặt anh. Để sống được ở Hạ Thị bao lâu nay, tâm ý của chủ tịch Hạ, cô đã thuộc nằm lòng.
Từ năm năm trước, sau khi Hạ Lan ra đi, Hạ Thị ngay lập tức trở mặt với Quang Đông, hai tập đoàn lớn chính thức trở thành đối thủ của nhau. Hạ Thị luôn giành giật khách hàng của Quang Đông, cạnh tranh giá từng mặt hàng sợi, tưởng chừng lúc nào cũng muốn đẩy Quang Đông vào bước đường cùng.
Mà sự cạnh tranh của hai ông lớn trong ngành sản xuất sợi đã làm cho các nhà sản xuất nhỏ lẻ trong nước gần như tê liệt vì họ cứ thay nhau thu gom khách hàng, hạ giá thành thành phẩm.
Rất nhiều người đã từng thắc mắc, Hạ Thị đào đâu ra vốn để cạnh tranh với Quang Đông. Bởi vì năm năm trước, với kỹ thuật và máy móc lạc hậu, họ không thể nào cạnh tranh nổi với Quang Đông. Nhưng một năm sau đó, họ liên tục thay đổi công nghệ, đầu tư máy móc, thậm chí giá các mặt hàng sợi luôn thấp hơn giá sợi của Quang Đông từ hai đến ba ngàn.
Trong ngành sản xuất sợi, ai cũng biết rằng, chỉ cần hơn kém nhau vài trăm đồng trên một kg sợi đã ảnh hưởng rất lớn đến lợi nhuận, đằng này Hạ Thị lại bán với giá thấp hơn những ba ngàn đồng. Mỗi ngày họ bán ra hơn cả trăm tấn sợi, thật không hiểu nổi họ lấy đâu ra lượng vốn khổng lồ để bù lỗ.
Các nhà sản xuất sợi thay nhau đóng cửa, Quang Đông cũng không khỏi liên lụy, trong vòng năm năm Quang Đông đã cắt giảm hơn năm ngàn lao động, đóng hết ba nhà máy lớn của mình, Nhà nước đã từng nghi ngờ, cho thanh tra kiểm tra nhưng hoàn toàn không thu được chứng cớ. Họ luôn chứng minh được bản thân mua được nguồn nguyên liệu giá rẻ, đã giảm bớt được chi phí sản xuất nên vẫn có lãi cho dù có hạ giá thành sản phẩm. Nhưng ai cũng hiểu nếu nguyên liệu giá rẻ, hiển nhiên chất lượng nguyên liệu sẽ không tốt, nếu chất lượng không tốt cho dù sợi thành phẩm bán với giá rẻ cũng không thể nào bán được hàng, lại thêm năm năm nay, giá xơ nguyên liệu luôn tăng theo giá dầu thế giới, giá bông cotton từng năm đều tăng từ mười lăm đến hai mươi phần trăm, và không hề có xu hướng giảm xuống.
Vậy mà, Hạ Thị vẫn tăng trưởng đều, còn đầu tư nghiên cứu sản xuất sợi Visco theo công nghệ mới, xây dựng thêm một nhà máy sản xuất sợi Visco thế hệ mới, cạnh tranh với Quang Đông. Trước nay, chỉ có Quang Đông độc quyền cung cấp mặt hàng này, các mặt hàng sợi truyền thống Quang Đông không còn có thể cạnh tranh lại Hạ Thị, nếu bây giờ Hạ Thị nhảy vào thị trường này thì chính thức đã đẩy Quang Đông vào con đường cùng.
Khi Hạ Chấn Đông đề nghị hợp tác với Đào Lâm, Tiểu Hi đã nhân cơ hội đó cùng Đào Lâm từng bước, từng bước, bước vào tập đoàn Hạ Thị.
Nửa năm đầu, cô ở tại Mỹ, phụ trách văn phòng đại diện của Hạ Thị ở bên đấy, đồng thời giám sát công trình nghiên cứu của Đào Lâm. Khi hoàn thành dự án, cô cũng đã có đủ thời gian lấy được lòng tin của Hạ chủ tịch.
Với những giải pháp đầu tư tài chính cô đề xuất với ông ta luôn đem lại lợi ích kinh tế lớn, dần dần đã chứng minh cho ông ta thấy thực lực của bản thân.
Kể từ khi làm cho Hạ Thị, Tiểu Hi dần dần phát hiện ra một việc, đó là Hạ Thị luôn có hệ thống hai sổ sách, mà qua đó cô đã tìm hiểu được, hàng năm Hạ Thị luôn nhận được một khoản đầu tư khổng lồ từ bên ngoài. Nhưng, cô vẫn chưa được Hạ Chấn Đông tin tưởng tới mức có thể tiếp cận được với những chứng cứ đó.
(*)Sợi Visco:
Nhà khoa học Pháp và công nghiệp Hilaire de Chardonnet (1838-1924) - người phát minh ra sợi dệt nhân tạo đầu tiên, nhân tạo tơ tạo ra viscosetrong Échirolles vào năm 1891. Ba nhà khoa học người Anh là Charles Frederick Cross, Edward John Bevan, và Clayton Beadle được cấp bằng sáng chế quá trình tạo ra sợi Visco vào năm 1902.
Sợi Visco, một loại sợi vải khá thân thiện với môi trường. Visco là loại sợi tự nhiên được chiết xuất từ bột gỗ có khả năng thấm nước và có các tính năng ưu điểm của sợi bông và xơ polyester.
Sợi Visco được sử dụng để sản xuất quần áo, giẻ lau, lọc thuốc lá, tất trẻ em, băng y tế và nhiều sản phẩm khác.
Viscose hiện đang ngày càng trở nên ít phổ biến hơn bởi vì những tác động gây ô nhiễm carbon disulfide và các sản phẩm khác của quá trình, buộc một số nhà máy phải đóng cửa.
Một cách để thực hiện theo tiêu chuẩn khí thải lưu huỳnh là cài đặt một quá trình axit sunfuric ướt đơn vị phục hồi các hợp chất lưu huỳnh với axit sunfuric hoặc sử dụng Lyocell quá trình sử dụng N-Methylmorpholine, N –oxide như dung môi
Nguyên liệu chủ yếu để sản xuất sợi Visco là xenlulozơ gỗ, chủ yếu là: Cây bồ đề, cây thông, cây bạch đàn, cây mỡ,…
Để kéo sợi người ta phải sử dụng:
Bây giờ, có ai biết rằng anh trăm lần, ngàn lần muốn xông thẳng vào trong đó. Đương nhiên, lý trí của anh không cho phép anh xông thẳng vào đó. Anh chỉ có thể ngồi đây, ngây ngốc chờ người nào đó xuất hiện ở cổng lớn.
Ngoài đường, người qua kẻ lại không biết đã bao nhiêu lượt, bầu trời cũng chuyển dần sang chiều. Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy bóng dáng đó bước ra, đã bao lần anh mơ thấy có ngày gặp lại cô, nhưng anh không thể nào ngờ lần đầu tiên gặp lại sau bao năm xa cách lại trớ trêu thế này. Tại sao, tại sao Tiểu Hi đã có bạn trai, tại sao cô lại làm cho tập đoàn Hạ Thị, đối thủ cạnh tranh của Quang Đông? Tại sao đã qua bao nhiêu năm cô cũng không thể tha thứ cho anh?
Anh nhìn chằm chằm vào dáng hình mảnh mai đó, cô khoác lên mình bộ y phục công sở màu đen, tóc búi cao, ánh mắt lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh, làm người khác có cảm giác như ánh mắt ấy không hề chú ý đến bất cứ sự vật nào chung quanh, chỉ là thờ ơ nhìn vào mọi thứ. Vẫn gương mặt năm nào, nhưng đã không còn là vẻ ngây ngô năm xưa mà giờ đây lại toát lên vẻ lãnh đạm của một người đã có địa vị, phong thái của một người trải đời. Vẫn là con người ấy của năm nào nhưng lại khiến cho người ta không khỏi có cảm giác xa lạ. Anh không dám chắc con người kia có còn là Tiểu Hi ngây thơ, trong sáng trong ký ức của anh năm xưa nữa không?
Lúc này, anh có hàng trăm thắc mắc cần phải được giải đáp. Bởi vì, với lão cáo già Hạ Chấn Đông, thì ông ta không dễ gì để cho một người ngoài như Tiểu Hi giữ đến chức Giám đốc tài chính của tập đoàn. Với bộ máy tổ chức của tập đoàn Hạ Thị, không lý nào có thể để cho Tiểu Hi của anh nắm giữ chức ấy, trừ khi cô đã trả giá hoặc đánh đổi bằng một thứ gì đó.
Trong năm năm qua, Tiểu Hi của anh đã làm gì? Cô có còn là Tiểu Hi của anh nữa không?
Anh rất muốn chạy qua đó, kéo cô ôm vào lòng, nhưng anh biết nếu anh làm vậy, chắc chắn cô sẽ gặp bất lợi.
Với tính tình của lão cáo già Hạ Chấn Đông sẽ không bao giờ cho phép một cán bộ cao cấp của mình có quan hệ với người của tập đoàn đối thủ, huống chi lại là anh, người mà ông ta chỉ hận không thể tự tay giết chết.
Trong phút chốc, anh đã hiểu tại sao Tiểu Hi có thể ngồi vào chức Giám đốc tài chính tập đoàn Hạ Thị. Bởi vì, người vừa tới đón cô không ai khác chính là Đào Lâm, cũng chính là người đang giúp Hạ Thị xây dựng nhà máy sản xuất sợi Visco(*) thế hệ mới, giảm hơn phân nửa lượng hóa chất độc hại thải ra môi trường, giúp tiết kiệm hơn phân nửa chi phí sản xuất.
Đào Lâm chính là người đã thiết kế ra mô hình sản xuất sợi Visco thế hệ mới khi đang tu nghiệp tại Mỹ. Đó là một thiết kế rất có giá trị về kinh tế đối với các nhà sản xuất sợi, giúp tiết kiệm chi phí rất lớn cho các nhà sản xuất sợi, nhất là với tình hình cạnh tranh của các nhà sản xuất sợi hiện nay. Rất nhiều công ty trong và ngoài nước muốn hợp tác với anh ta, trong đó có cả tập đoàn Quang Đông của Lạc Nguyên, nhưng anh ta luôn từ chối mọi lời mời hợp tác.
Một năm trước, bỗng nhiên anh ta lại đồng ý hợp tác với tập đoàn Hạ Thị. Thật không ngờ, anh ta và Tiểu Hi lại có quan hệ với nhau.
Đào Lâm bước xuống xe, săn sóc mở cửa xe cho Tiểu Hi. Cô nhìn Đào Lâm, nở một nụ cười dịu dàng, nụ cười như nắng ấm giữa ngày đông, như cơn mưa giữa ngày hè nóng bức. Trong xe, không biết anh ta đã nói gì mà trông cô vô cùng thẹn thùng, gục đầu lên vai anh ta cười khúc khích. Tiểu Hi, Tiểu Hi của anh, Tiểu Hi của anh đã bao lâu rồi không mỉm cười với anh như thế, đã bao lâu rồi không còn vì anh mà thẹn thùng đỏ mặt. Nụ cười của cô như hàng ngàn hàng vạn tia nắng, chỉ tiếc rằng tia nắng ấy đã không còn sưởi ấm cho anh, giờ đây, nó như trăm nghìn mũi dao, đâm vào lòng anh, làm trái tim anh rỉ máu. Cô vui vẻ nói cười với Đào Lâm. Từng ánh mắt, từng nụ cười của cô dành cho Đào Lâm làm trái tim Lạc Nguyên dậy sóng. Tại sao? Tại sao người con gái anh yêu không hề nhớ mong anh? Tại sao cô có thể vui vẻ bên người đàn ông khác? Anh âm thầm đi theo họ, chỉ biết trơ mắt nhìn Tiểu Hi của anh chủ động khoác tay Đào Lâm, dựa vào vai anh ta, cùng anh ta đi vào một khu chung cư cao cấp. Dù có bị thiểu năng, anh cũng hiểu hai người đó đã sống cùng nhau. Trái tim anh quặn đau, chưa bao giờ có cảm giác thất bại và bất lực như lúc này. Chờ đợi, mong nhớ bao năm, cuối cùng chỉ đổi được cảnh tượng người mình yêu thương chung sống hạnh phúc cùng người đàn ông khác. Anh không cam tâm.
***
“Anh ta chưa đi sao?” Đào Lâm nhíu mày hỏi. Anh đã thấy Lạc Nguyên kiên trì bám theo họ từ tập đoàn Quang Đông đến tận đây.
“Chưa. Còn không biết anh ấy muốn ở dưới cho đến khi nào nữa.” Từ lúc bước vào nhà, cứ mười phút cô lại đến cửa sổ nhìn xuống chỗ Lạc Nguyên đậu xe.
“Hay em gọi cho Lạc Trâm, kêu cô ấy gọi anh ta về nhà. Xem tình hình này, có khi anh ta ngồi cả đêm luôn đó.”
“Không được, gọi Lạc Trâm chẳng khác nào thừa nhận chúng ta biết anh ấy theo sau, như vậy sau này anh ấy lại lấn lướt muốn tới gặp trực tiếp em thì sao?”
“Nhưng cứ để anh ta ngồi đó cả đêm cũng không hay. Em nên tìm cách đi, anh không muốn về nước chưa bao lâu đã làm Hạ chủ tịch mất tin tưởng, để được như ngày hôm nay, chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức xây dựng, em đừng để đánh mất tất cả chỉ vì việc này”
“Em biết, nhưng nếu chúng ta ra mặt lại càng dở hơn. Thôi anh cứ kệ đi. Ở khu này có biết bao nhiêu người, ai có thể chứng minh được Lạc Nguyên là vì em mà ở đó.”
Đào Lâm cũng không còn kiên nhẫn, bỏ vào phòng. Anh thật phục Lạc Nguyên, anh ấy đã ngồi dưới lầu bao lâu rồi chứ.
Tiểu Hi bất đắc dĩ, ngồi phịch xuống ghế, những ngày tháng sống nơi đất khách quê người vẫn không mệt mỏi bằng một ngày gặp lại anh. Chẳng lẽ, anh cứ mãi là bóng đen của cuộc đời cô, cứ mãi ám ảnh cô không tha sao.
Mọi chuyện đã kết thúc từ năm năm trước, sao anh cứ day dẳng bám theo không buông. Cô cũng không biết mình đối với anh là hận hay là yêu, nhưng mà nỗi đau năm đó quá lớn, không thể nào xóa đi cảm giác chán ghét của cô đối với anh.
Người ta nói yêu nhiều thì sẽ hận nhiều, cô không biết bản thân mình yêu anh đến mức nào, nhưng sau bao năm, nỗi đau đó đến giờ vẫn âm ỉ trong cô.
Thật ra, từ lúc bước ra khỏi đại sảnh tập đoàn Hạ Thị, cô đã biết Lạc Nguyên ở bên đường. Người giàu là thế, anh đổi bao nhiêu xe vẫn giữ biển số cũ, mà cô làm sao có thể quên được chứ.
Mặc dù biết anh đang bám theo, nhưng thân phận hiện tại của cô không thể nào quang minh chính đại gặp mặt anh. Để sống được ở Hạ Thị bao lâu nay, tâm ý của chủ tịch Hạ, cô đã thuộc nằm lòng.
Từ năm năm trước, sau khi Hạ Lan ra đi, Hạ Thị ngay lập tức trở mặt với Quang Đông, hai tập đoàn lớn chính thức trở thành đối thủ của nhau. Hạ Thị luôn giành giật khách hàng của Quang Đông, cạnh tranh giá từng mặt hàng sợi, tưởng chừng lúc nào cũng muốn đẩy Quang Đông vào bước đường cùng.
Mà sự cạnh tranh của hai ông lớn trong ngành sản xuất sợi đã làm cho các nhà sản xuất nhỏ lẻ trong nước gần như tê liệt vì họ cứ thay nhau thu gom khách hàng, hạ giá thành thành phẩm.
Rất nhiều người đã từng thắc mắc, Hạ Thị đào đâu ra vốn để cạnh tranh với Quang Đông. Bởi vì năm năm trước, với kỹ thuật và máy móc lạc hậu, họ không thể nào cạnh tranh nổi với Quang Đông. Nhưng một năm sau đó, họ liên tục thay đổi công nghệ, đầu tư máy móc, thậm chí giá các mặt hàng sợi luôn thấp hơn giá sợi của Quang Đông từ hai đến ba ngàn.
Trong ngành sản xuất sợi, ai cũng biết rằng, chỉ cần hơn kém nhau vài trăm đồng trên một kg sợi đã ảnh hưởng rất lớn đến lợi nhuận, đằng này Hạ Thị lại bán với giá thấp hơn những ba ngàn đồng. Mỗi ngày họ bán ra hơn cả trăm tấn sợi, thật không hiểu nổi họ lấy đâu ra lượng vốn khổng lồ để bù lỗ.
Các nhà sản xuất sợi thay nhau đóng cửa, Quang Đông cũng không khỏi liên lụy, trong vòng năm năm Quang Đông đã cắt giảm hơn năm ngàn lao động, đóng hết ba nhà máy lớn của mình, Nhà nước đã từng nghi ngờ, cho thanh tra kiểm tra nhưng hoàn toàn không thu được chứng cớ. Họ luôn chứng minh được bản thân mua được nguồn nguyên liệu giá rẻ, đã giảm bớt được chi phí sản xuất nên vẫn có lãi cho dù có hạ giá thành sản phẩm. Nhưng ai cũng hiểu nếu nguyên liệu giá rẻ, hiển nhiên chất lượng nguyên liệu sẽ không tốt, nếu chất lượng không tốt cho dù sợi thành phẩm bán với giá rẻ cũng không thể nào bán được hàng, lại thêm năm năm nay, giá xơ nguyên liệu luôn tăng theo giá dầu thế giới, giá bông cotton từng năm đều tăng từ mười lăm đến hai mươi phần trăm, và không hề có xu hướng giảm xuống.
Vậy mà, Hạ Thị vẫn tăng trưởng đều, còn đầu tư nghiên cứu sản xuất sợi Visco theo công nghệ mới, xây dựng thêm một nhà máy sản xuất sợi Visco thế hệ mới, cạnh tranh với Quang Đông. Trước nay, chỉ có Quang Đông độc quyền cung cấp mặt hàng này, các mặt hàng sợi truyền thống Quang Đông không còn có thể cạnh tranh lại Hạ Thị, nếu bây giờ Hạ Thị nhảy vào thị trường này thì chính thức đã đẩy Quang Đông vào con đường cùng.
Khi Hạ Chấn Đông đề nghị hợp tác với Đào Lâm, Tiểu Hi đã nhân cơ hội đó cùng Đào Lâm từng bước, từng bước, bước vào tập đoàn Hạ Thị.
Nửa năm đầu, cô ở tại Mỹ, phụ trách văn phòng đại diện của Hạ Thị ở bên đấy, đồng thời giám sát công trình nghiên cứu của Đào Lâm. Khi hoàn thành dự án, cô cũng đã có đủ thời gian lấy được lòng tin của Hạ chủ tịch.
Với những giải pháp đầu tư tài chính cô đề xuất với ông ta luôn đem lại lợi ích kinh tế lớn, dần dần đã chứng minh cho ông ta thấy thực lực của bản thân.
Kể từ khi làm cho Hạ Thị, Tiểu Hi dần dần phát hiện ra một việc, đó là Hạ Thị luôn có hệ thống hai sổ sách, mà qua đó cô đã tìm hiểu được, hàng năm Hạ Thị luôn nhận được một khoản đầu tư khổng lồ từ bên ngoài. Nhưng, cô vẫn chưa được Hạ Chấn Đông tin tưởng tới mức có thể tiếp cận được với những chứng cứ đó.
(*)Sợi Visco:
Nhà khoa học Pháp và công nghiệp Hilaire de Chardonnet (1838-1924) - người phát minh ra sợi dệt nhân tạo đầu tiên, nhân tạo tơ tạo ra viscosetrong Échirolles vào năm 1891. Ba nhà khoa học người Anh là Charles Frederick Cross, Edward John Bevan, và Clayton Beadle được cấp bằng sáng chế quá trình tạo ra sợi Visco vào năm 1902.
Sợi Visco, một loại sợi vải khá thân thiện với môi trường. Visco là loại sợi tự nhiên được chiết xuất từ bột gỗ có khả năng thấm nước và có các tính năng ưu điểm của sợi bông và xơ polyester.
Sợi Visco được sử dụng để sản xuất quần áo, giẻ lau, lọc thuốc lá, tất trẻ em, băng y tế và nhiều sản phẩm khác.
Viscose hiện đang ngày càng trở nên ít phổ biến hơn bởi vì những tác động gây ô nhiễm carbon disulfide và các sản phẩm khác của quá trình, buộc một số nhà máy phải đóng cửa.
Một cách để thực hiện theo tiêu chuẩn khí thải lưu huỳnh là cài đặt một quá trình axit sunfuric ướt đơn vị phục hồi các hợp chất lưu huỳnh với axit sunfuric hoặc sử dụng Lyocell quá trình sử dụng N-Methylmorpholine, N –oxide như dung môi
Nguyên liệu chủ yếu để sản xuất sợi Visco là xenlulozơ gỗ, chủ yếu là: Cây bồ đề, cây thông, cây bạch đàn, cây mỡ,…
Để kéo sợi người ta phải sử dụng:
/46
|