Chương 7. ÂM MƯU
Em không muốn hóa thành bọt biển, nhưng em sẽ không bao giờ làm hại hoàng tử như anh.
Vì vấn đề công việc nên lễ đính hôn tổ chức rất đơn giản, khách mời là những người thân thiết của hai gia đình. Riêng phía Gia Ái chỉ có hai người bạn là Bối Lâm và Kiến Tân được mời. Sau khi buổi lễ xong xuôi, cũng chẳng có gì thay đổi ngoài chuyện tay cô có thêm một chiếc nhẫn. Gia Ái quay về nhà cùng cha và Bối Lâm.
Suốt chặng đường Gia Ái chẳng nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Gia Ái tự hỏi nụ cười của cô đã biến đâu mất. Trên tấm gương chỉ phản chiếu hình ảnh của một cô gái nặng nỗi buồn phiền.
“Bạn sao vậy?” Bối Lâm hỏi khi cả hai về đến phòng Gia Ái. “Cuối cùng cũng lấy được anh ta lại không vui sao?”
Gia Ái hít sâu một hơi rồi đáp:
“Nếu bạn là mình, bạn có vui không?”
“Nếu mình là bạn mình đã sớm vứt tên Hy đó vào sọt rác. Yêu đương gì loại ấy!” Bối Lâm cười khỉnh nhưng vừa thấy cái nhíu mày của Gia Ái thì cô bắt đầu xí xóa. “Thôi biết rồi. Đáng lẽ không nên nói vậy chứ gì!”
Bối Lâm chán ngán ngồi xuống ghế:
“Bạn tính sao? Bây giờ đến bạn gái người ta cũng có rồi mà còn chịu đính hôn. Nói thật, mình thấy bạn không phải dạng ngốc bình thường đâu.”
Nụ cười buồn hiện lên trên gương mặt thanh tú của Gia Ái. “Có rất nhiều chuyện không thể dùng lý trí để phân xử. Đây là một trong số đó!”
--------------------------------------------------
“Gia Ái, ở đây!” Chấn Thiên lên tiếng gọi. Hôm nay anh có hẹn với cô gái này cùng đi câu cá ở một con sông gần ngoại ô thành phố. Từ ngày hai người gặp nhau ở quán cà phê, anh thường hẹn cô ra ngoài. Cả hai cũng từ đó mà ngày càng thân thiết.
Gia Ái vui vẻ đến ngồi cạnh Chấn Thiên, anh cẩn thận giúp cô chuẩn bị cần câu và móc cả con giun làm mồi. Sau khi quăng câu thì cả hai cùng ngồi chờ.
“Phải nói là anh cảm thấy bản thân rất may mắn. Vốn không có bao nhiêu cô gái thích bộ môn này!” Chấn Thiên nói. “Vậy nên anh thường chỉ đi câu một mình.”
Gia Ái gật đầu tán thành:
“Em là hàng hiếm, vậy nên anh phải đối xử với em thật tốt!”
“Nếu vậy em muốn anh làm gì thì mới xem là tốt?”
“Mời em đi ăn đi! Em thích rất nhiều thứ!” Gia Ái nói với vẻ hy vọng, đôi bàn tay nắm lại để dưới cằm.
Chấn Thiên nhìn nét mặt cô thì bật cười:
“Được! Lát nữa em muốn ăn gì anh đều có thể mời!”
“Anh giàu phết!” Gia Ái hào hứng nói. “Vậy em sẽ ăn thả cửa một ngày. Anh không sạch túi thì em không về!”
Vậy là sau khi câu cá xong cả hai cùng đi dùng bữa. Chấn Thiên cứ nghĩ Gia Ái không thể ăn được bao nhiêu nhưng cô lại một lần nữa làm anh ngạc nhiên. Địa điểm Gia Ái chọn là một hiệu bánh ngọt và cô đã ăn hơn mười loại bánh khác nhau. Chấn Thiên ngần ngại hỏi:
“Em thích đồ ngọt vậy sao?”
“Tương đối! Em có thể vừa ăn vừa gói đem về không?” Cô tự nhiên hỏi.
Chấn Thiên gật đầu, hôm nay anh cười nhiều còn hơn cả tháng cộng lại:
“Tùy em. Anh đã nói mình mời mà. Nhưng em không sợ tăng cân sao? Thông thường con gái luôn lo lắng chuyện này!”
“Sợ gì chứ! Là anh mời mà. Nếu em có bị béo phì thì cứ đi tìm anh bắt đền là được.” Gia Ái gật gù nói, vừa lúc ánh mắt bắt gặp một cặp đôi vừa bước vào.
Nét cười của cô héo đi nhanh chóng. Chấn Thiên cũng vì vậy mà nhìn theo. Phía bên kia Ngô Minh Hy và Tường Vân cũng nhận ra họ. Gia Ái dứt mắt khỏi phía đó, mỉm cười nói với bạn đồng hành của mình.
“Em nghĩ mình phải lấy thêm bánh rồi!”
--------------------------------------------------
Huỳnh Gia Ái là một thiên kim tiểu thư đặc biệt, bởi thay vì sự kiêu kỳ cao ngạo thường thấy thì ở cô điểm nổi trội nhất lại là tính hòa đồng dễ mến. Dù gia đình rất giàu có nhưng từ lúc hết cấp hai Gia Ái đều đi học bằng xe buýt, cô cũng chẳng bao giờ khoe khoang về gia thế của mình. Gia Ái luôn thích ở những nơi có thật nhiều người, và chưa bao giờ lớn tiếng với ai. Có điều hôm nay thì không phải.
Hít thở thật sâu, Gia Ái nhấn chuông phòng khách sạn. Chỉ đợi một lát thì cửa mở.
“Cô đến làm gì?” Tường Vân hỏi với giọng thách thức.
Gia Ái mặc kệ câu hỏi mà bước vào trong phòng, ung dung ngồi xuống ghế sopha.
“Chỗ này xem ra điều kiện cũng rất tốt. Là anh Hy thuê cho cô đúng không?”
“Đúng vậy thì sao?” Vẫn là nét thách thức nhưng đã được gia cố thêm cả sự tự mãn.
“Đúng vậy thì cô hoàn toàn không xứng đáng để ở một nơi như thế này.” Gia Ái nói cùng một nụ cười chế nhạo, giờ không có chỗ cho cô gái vui vẻ dễ mến thường ngày.
“Đáng hay không không đến lượt cô nói. Anh Hy yêu tôi nên lo lắng cho tôi thôi. Sao hả? Thấy ghen tỵ lắm đúng không?”
Gia Ái không trả lời, chỉ lấy một xấp hình trong túi rồi quăng lên bàn. Ánh mắt Tường Vân vừa chạm tới chúng thì gương mặt đã thể hiện rõ sự ngạc nhiên lẫn lo sợ. Giọng Gia Ái điềm nhiên cất lên cùng ánh mắt cứng rắn:
“Cô với Minh Thành có quan hệ gì tôi đều đã biết cả. Tường Vân cô vốn là người yêu cũ của Minh Thành. Sau khi anh ta chán ngấy loại người thực dụng như cô thì bắt đầu trả tiền để cô ở bên cạnh anh Hy. Mục đích chính là vì không muốn cuộc hôn nhân giữa chúng tôi thành công. Vậy nên cuộc gặp gỡ ở trước nhà hát vốn không phải tình cờ, cô đến đó là để cho tôi biết quan hệ của hai người… Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau, chỉ có thể là do Minh Thành đứng phía sau làm đạo diễn cho cô. Tất cả vì cha con hắn muốn thuận lợi giành được Trung Dương. Tôi nói có sai không?”
Tường Vân nuốt khan, ánh mắt đầy vẻ hoang mang, vừa tính mở miệng đã bị Gia Ái trấn áp lần nữa.
“Không cần nói nhiều. Tôi ngay cả phim quay cảnh hai người bàn tính cũng có. Hôm nay đến là muốn cho cô một cơ hội. Trong vòng ba ngày, nếu cô không chia tay với anh Hy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ đến tai anh ấy.”
Gương mặt Tường Vân trở nên trắng bệch, cô luôn nghĩ Huỳnh Gia Ái chỉ là loại tiểu thư ngây ngô ngốc nghếch, nhưng người trước mặt lúc này lại là một phong thái mạnh mẽ. Cô càng không ngờ đến kế hoạch vào thời điểm quan trọng nhất lại bị cô ta phát hiện. Tường Vân nuốt khan rồi lên tiếng hỏi:
“Tại sao? Sao cô phải làm vậy, cho tôi cơ hội?”
“Lý do cô không cần biết. Nhớ đó, ba ngày!” Gia Ái nói chắc nịch, đứng dậy bỏ đi.
Tường Vân còn lại một mình với sự bối rối, nhưng chỉ một lát cô đã biết bản thân phải làm gì. “Nói thế nào thì cô cũng vì Ngô Minh Hy mà làm tất cả. Đừng có đắc thắng. Tôi không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu!”
Chương 8. BƯỚC NGOẶT
Vì công chúa luôn mang vẻ yếu đuối nên kẻ có lỗi chỉ có thể là phù thủy.
Sau cuộc gặp gỡ Gia Ái không về nhà mà đi thẳng đến quán bar của Kiến Tân. Cô ngồi đó một mình nhìn ngắm những vị khách khác. Ánh mắt sâu thẳm mang rất nhiều tâm sự. Rốt cục Gia Ái cũng biết được tại sao Minh Hy lại yêu Tường Vân. Anh và Minh Thành từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, hắn chắc chắn sẽ hiểu rõ tính cách của anh, cũng biết cách để Tường Vân làm anh rung động. Minh Hy sinh ra trong một gia đình mà mỗi bước đi đều phải tính toán thiệt hơn, mỗi câu nói đều là sự tranh giành quyền lợi. Một nơi như vậy, anh sao lại có thể không chán ghét.
Minh Hy muốn tự do, anh luôn mong dựa vào bản thân mình gây dựng mọi thứ, tránh xa khỏi cuộc gia chiến này. Những điều đó Gia Ái đều hiểu nhưng cô lại không có cơ hội như Tường Vân. Anh có lẽ đã tìm thấy sự yên bình tạm bợ bên cô ấy, còn cô chỉ là một hiện thân khác của cuộc chiến kia. Huỳnh Gia Ái thường mỉm cười hồn nhiên nhưng tâm tư cô vốn dĩ rất sâu sắc. Đó có thể xem là một ưu điểm được di truyền từ cha, cho dù ông đã đánh mất nụ cười ấy từ nhiều năm trước.
“Sao vậy?” Kiến Tân đặt một ly cocktail lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô. “Nhìn thì có vẻ lại thất tình rồi nhưng sao lại không uống rượu? Nghe Lâm nói đầu tháng lúc mình đi vắng cậu đã đến đây giúp mình tăng doanh số đáng kể.”
Tâm trí quay trở lại Gia Ái nhẹ nhàng đáp:
“Mai phải đi làm nên không uống được. Mình còn đang trong quá trình thử việc.”
“Thất tình mà còn lý trí đến vậy!” Kiến Tân gật gù khen ngợi. “Nói thật cậu thất tình nhiều lần đến nỗi đáng được ghi vào kỷ lục thế giới rồi. Đặc biệt là chỉ thất tình với một người.”
“Đừng tưởng cậu có số đào hoa thì có thể đả kích mình.” Gia Ái bĩu môi phản bác.
Với nụ cười nhẹ Kiến Tân biếng nhác tựa vào ghế:
“Mình chỉ nói thật thôi. Mà có phải mấy tiểu thư nhà giàu đều có tâm lý bất bình thường không? Bối Lâm thì bị thiếu hoocmone nữ, còn cậu thì thích bị hành hạ.”
Gia Ái tức giận tính cho cậu bạn một bài học vừa lúc anh chàng hét toáng lên. Bối Lâm đã giải quyết trước cô một bước.
“Dám nói xấu sau lưng mình hả Đậu Phộng Tân Tân?”
“Thì cậu thiếu hoocmone nữ thật mà Lâm Tặc cô nương!” Kiến Tân nói, tay xoa bên vai vừa bị tấn công rồi đứng dậy nhanh chóng trở lại quầy quản lý.
Bối Lâm ngồi xuống cạnh Gia Ái, giọng cô dịu lại:
“Chuyện gì nữa vậy?”
Sau một lúc trầm ngâm, Gia Ái quyết định kể rõ mọi chuyện với Bối Lâm. Người bạn này luôn ở bên cạnh khi cô không vui, vậy nên cô không muốn có bí mật giữa họ. Câu chuyện vừa kết thúc Bối Lâm đã đứng bật dậy lớn tiếng hét:
“Cô ta là thứ gì vậy?”
Gia Ái hốt hoảng kéo cô bạn thân ngồi xuống:
“Nhỏ nhỏ một chút, mọi người đang nhìn kìa.”
“Rốt cục bạn ăn trúng cái gì mà lại ngốc đến mức này hả? Gì mà cho con khốn đó một cơ hội? Nếu là mình thì đã thuê người đập cho ả một trận, biết đâu nhân tính sẽ quay lại được một ít.”
Gia Ái thở dài, quăng cây dù trang trí trên ly coctail đi rồi nốc cạn, hít một hơi sâu giọng cô trầm mặc:
“Nói ra? Bạn cho là anh ấy sẽ cảm kích mình sao? Không phải, tâm lý con người vốn không hoạt động như vậy.” Gia Ái lắc đầu với đôi mắt buồn bã. “Lâm à! Bạn không phải là mình nên bạn sẽ không hiểu được… cảm giác nhìn người mình yêu đau khổ đáng sợ như thế nào. Nếu hôm nay anh Hy biết được sự thật, anh ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương, cũng sẽ đau lòng. Mình rất sợ, rất sợ có một ngày anh ấy sẽ giống như cha… nỗi đau đó, mình vẫn nhớ như chỉ mới hôm qua…”
Lời nói kết thúc nhưng dư âm vẫn còn đọng lại, Bối Lâm lúc này không còn muốn bày tỏ sự bất bình nữa mà chỉ im lặng ngồi bên cạnh Gia Ái. Hai người dù có bối cảnh giống nhau nhưng xét về số phận thì Bối Lâm vẫn tốt hơn nhiều. Xem ra cho dù có xảy ra chuyện gì, cô gái này vẫn lựa chọn bảo vệ Ngô Minh Hy. Bối Lâm nghĩ rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Gia Ái.
--------------------------------------------------
Buổi sáng ngày thứ sáu sau cuộc gặp gỡ với Tường Vân, Gia Ái đứng bất động nhìn màn hình tivi, dưới chân cô là những mảnh vỡ của chiếc cốc sứ cùng những giọt cà phê. Tiếng nói của vị phát thanh viên vang vọng khắp căn phòng.
“… lực lượng công an bước đầu đã xác định được danh tính của thi thể. Nạn nhân là chị Thái Tường Vân, Việt kiều Anh, hai mươi ba tuổi. Theo như thông tin từ người dân cung cấp thì họ đã phát hiện thi thể nổi trên sông khi đi câu cá vào buổi tối. Theo như phán đoán ban đầu đây có thể là một vụ tự sát. Hiện nay công an đang vào cuộc điều tra rõ hơn về nguyên nhân cái chết của nạn nhân…”
Dì Lan và Nguyên Phong đứng ở ngay cửa nhìn gương mặt thất thần của Gia Ái. Họ vì nghe thấy âm thanh đổ vỡ mà đến nhưng giờ đây cũng không biết nên làm gì. Bản tin kết thúc mà Gia Ái vẫn không hề động đậy. Dì Lan vừa muốn bước tới quan tâm Gia Ái thì nghe giọng Nguyên Phong giải thích về tin tức kia. Dì thảng thốt nhìn cô con gái mình yêu thương nhất. Nét mặt của Gia Ái lúc này không hề có bất cứ biểu cảm nào.
Cô nên có tâm trạng gì? Vui mừng vì tình địch đã chết sao? Hay là nhẹ nhõm vì cô ta không bao giờ có thể làm hại anh nữa? Nếu không thì là hối hận à? Không phải, tất cả đều không phải! Tâm trí Gia Ái giờ đây chỉ hiện hữu một nỗi lo sợ. Tin tức này… anh rồi sẽ ra sao? Ngô Minh Hy sẽ như thế nào? Gia Ái ngồi sụp xuống sàn. Cô biết phải làm gì cho anh nữa?
Mất một lúc định thần, Gia Ái đứng dậy lấy túi xách rồi bước ra ngoài.
“Ái! Con muốn đi đâu?” Dì Lan lo lắng hỏi.
Gia Ái đứng khựng lại, nhìn sang phía dì:
“Đi bảo vệ niềm hy vọng của con!”
Sau khi từ chối lời đề nghị làm bạn đồng hành của Nguyên Phong, Gia Ái đón taxi đến thẳng nơi mà cô nghĩ là sẽ có câu trả lời… nhà ông nội Minh Hy.
--------------------------------------------------
Đến nơi, Gia Ái đến ngồi xuống chiếc ghế trên sopha trong thư phòng đối diện với ông nội. Sau khi người giúp việc rời khỏi, Gia Ái cẩn trọng mở lời:
“Ông có biết...”
“Chuyện đứa con gái đó đã chết à?” Ông nội nói. “Lúc nãy ông có xem tin tức rồi!”
Gia Ái ngần ngại:
“Vậy theo ông chuyện này là như thế nào?”
Ông nội mỉm cười uống một ít trà rồi đáp:
“Nếu con muốn hỏi có phải do ông làm không thì câu trả lời là không. Chuyện này ông cũng không ngờ được.”
Nghe những lời này Gia Ái liền lắc đầu, cô giải thích:
“Con không phải là nghi ngờ ông. Là vì bây giờ con không biết phải làm sao nữa nên muốn đến hỏi ý kiến ông.”
“Lúc này thằng Hy chắc chắn sẽ rất suy sụp, con chỉ cần ở bên cạnh nó là được.”
Gia Ái nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Ở bên anh? Đây là chuyện mà cô chưa bao giờ thành công. Và có vẻ như sẽ chẳng bao giờ thành công. Cái chết của Tường Vân không phải là kết thúc, nó chỉ mới là bắt đầu thôi. Gia Ái đưa tách trà lên miệng, đầu óc cô đầy nỗi suy tư. “Mình đã rẽ sai đường!”
Chương 9. CHUYỂN BIẾN
Trong ngôi nhà bánh kẹo có rất nhiều cạm bẫy, em bước vào vì nơi đó có anh.
Những vệt hoàng hôn chiếu rọi khắp khu vườn nhà họ Huỳnh và trên cả gương mặt trầm ngâm của Gia Ái. Cô chỉ đứng đó với ánh mắt sâu thẳm, tựa như đang nhìn cũng tựa như không. Buông một tiếng thở dài, Gia Ái đưa mắt về phía khu nhà kính, từ góc độ này cô vẫn có thể nhìn thấy những đóa bạch trà. Trên môi Gia Ái khẽ nở một nụ cười, có điều không giống như thường ngày, nụ cười này chẳng hề chứa sự vui vẻ.
Tiếng gõ cửa vang lên mấy lần nhưng Gia Ái không hề phản ứng cho đến khi Bối Lâm xông thẳng vào trong rồi chạy lại nắm lấy tay cô.
“Ái! Bạn đừng suy nghĩ lung tung nha! Chuyện đó không liên quan gì đến bạn đâu!”
Gia Ái bật cười kéo tay Bối Lâm vào phòng ngồi xuống:
“Mình làm gì mà nghĩ lung tung. Yên tâm đi!”
“Vậy cũng đỡ! Mà nói thật chuyện cô ta tự sát nghe còn khó tin hơn cả chuyện bạn quên được tên Minh Hy.” Bối Lâm khoanh tay tựa vào ghế. “Nhưng… chuyện cô ta bị giết thì càng đáng sợ hơn.”
Gia Ái nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Nguyên nhân bây giờ vốn không quan trọng. Cái mình lo lắng lúc này là những gì nó dẫn tới.”
“Ý bạn là sao?” Bối Lâm thắc mắc. “Có phải bạn sợ anh ta hiểu lầm không? Đừng lo, mình có thể làm chứng cho bạn mà. Nếu anh ta vẫn không tin thì cứ đem số hình ném vào mặt hắn là được.”
Gia Ái mỉm cười nhìn gương mặt hứng thú của cô bạn, rồi chuyển dần thành nét nghiêm nghị:
“Lâm! Hứa với mình, không bao giờ nói chuyện giữa Tường Vân và Minh Thành cho anh Hy biết.”
“Tại sao?” Bối Lâm bực dọc hỏi. “Lại là vì anh ta sao? Bạn điên thật rồi! Tên đó vốn không xứng đáng với bạn. Nếu anh ta thông minh một chút thì đã không yêu một đứa con gái như vậy.”
“Nếu chuyện tình cảm có thể dùng lý trí để phán xét thì thế giới này vốn đã không có người thất tình.” Gia Ái nhẫn nại nói. “Nếu bạn thật sự nghĩ ình, vậy thì hứa với mình đi!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Bối Lâm còn cảm thấy rất ấm ức nhưng vẫn bị ánh mắt kiên định của Gia Ái thuyết phục. Cô đành phải gật đầu cho qua.
--------------------------------------------------
Dịp cuối năm công ty rất bận rộn, Gia Ái tuy chỉ là nhân viên mới nhưng công việc cũng rất nhiều. Mỗi ngày cô đều đi làm đến khi tan ca thì ghé qua nhà Minh Hy. Nghe hai bác nói suốt mấy ngày anh không ra khỏi phòng, Gia Ái chưa từng đến phòng tìm anh. Cô chỉ muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn, có gặp hay không cũng không quan trọng. Nhưng… vốn dĩ cuộc đời luôn có rất nhiều bất ngờ.
Ngày chủ nhật hơn một tháng sau hôm Tường Vân xảy ra chuyện, Ngô Minh Hy đến nhà tìm Gia Ái. Họ cùng ra phía mái đình kiểu châu Âu ngoài vườn để trò chuyện.
Minh Hy nói với nét mặt ôn hòa:
“Nghe mẹ anh nói dạo này mỗi ngày em đều ghé qua hỏi thăm anh. Cảm ơn em!”
“Anh đừng nói vậy. Chúng ta quen biết đã lâu, quan tâm anh cũng là chuyện nên làm mà.” Gia Ái mỉm cười, tránh nhắc đến việc cả hai đã đính hôn. Cô cho rằng lúc này nên để anh thoải mái, những chuyện không cần nói thì tốt nhất là cứ bỏ qua.
Cô nhẹ nhàng nói tiếp:
“Hôm nay nhìn anh có vẻ không sao, em cũng yên tâm hơn!”
“Gia Ái! Những chuyện trước kia, mong em hãy bỏ qua. Sau này chúng ta có thể thân thiết hơn không?”
Đôi mắt Gia Ái khẽ xao động, ánh nhìn thay vì vui mừng lại là chút gì đó rất kỳ lạ:
“Dĩ nhiên là được!”
Minh Hy mỉm cười gật đầu, cả hai cùng im lặng uống mấy ly nước vừa được dì Lan mang ra. Khoảng cách giữa cả hai lúc này rất gần, nhưng tâm trí là mỗi người mỗi ngả.
--------------------------------------------------
“Ái Ái!” Thành Tâm huơ huơ tay trước mặt Gia Ái. “Em sao vậy? Dạo này Tâm thấy em hay ngồi đờ ra.”
Gia Ái gật mình rồi tươi cười:
“Em không sao! Vì công việc bận rộn nên hơi mệt thôi!”
“Chính xác!” Thành Tâm vui vẻ nói. “Vậy nên tối nay cả phòng mình sẽ cùng đi ca. Mấy đứa kia chịu hết rồi! Ái Ái đi chung luôn nha! Tâm ca hay dữ lắm.”
“Dạ được! Em cũng muốn nghe.”
“Ngoan! Vậy Tâm về chỗ nha. Tối nay mình cùng đi!” Thành Tâm nháy mắt rồi bước đi.
Còn lại một mình, Gia Ái quay lại với đống hồ sơ trên bàn. Hít một hơi sâu, cô đứng dậy mang tài liệu qua phòng hội nghị ở tầng mười bốn. Thang máy mở ra, Gia Ái ôm cả xấp giấy bước vào phòng. Chỗ này nửa tiếng nữa sẽ diễn ra buổi họp cổ đông. Tuy nhiên cha cô không ở đây nên ông chỉ điều hành hội nghị qua hệ thống truyền hình vệ tinh.
Sau khi phát tài liệu ra, Gia Ái đứng trầm ngâm nhìn chiếc màn hình trống không. Cô bỗng thấy ghen tỵ với những người lát nữa sẽ có mặt ở đây. So với họ thì cơ hội cô gặp ông còn ít hơn, thông thường cả hai chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Một cách để ông không cần phải nhìn thấy cô.
“Xin hỏi! Cô là ai vậy?” Một giọng nam vang lên phía sau làm Gia Ái dứt khỏi những ý nghĩ mà xoay người lại. Ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai đều thể hiện sự ngạc nhiên. Chấn Thiên hỏi cùng một nụ cười:
“Gia Ái? Là em? Sao em lại ở đây?”
“Em làm việc ở đây!”
“Vậy sao? Thật là trùng hợp, anh cũng vậy!” Chấn Thiên vui vẻ nói. Đã hơn một tháng cả hai mới gặp lại nhau, mỗi lần anh tìm cô Gia Ái đều bảo là có việc bận hay thấy không khỏe. Điều này luôn khiến Chấn Thiên không vui suốt thời gian đó, anh đã quen việc nhìn thấy nụ cười của Gia Ái. Cuộc gặp gỡ tình cờ này cũng làm tâm trạng Gia Ái tốt hơn, cô vốn muốn hẹn anh ra ngoài để chuộc lỗi cho những lần từ chối trước đó. Không ngờ lại có thể gặp anh ở công ty.
“Gia Ái! Em làm việc ở bộ phận nào?” Chấn Thiên hỏi.
“Phòng kinh doanh, em chỉ mới là nhân viên tập sự thôi. Còn anh?”
Chấn Thiên vừa định trả lời thì bị dòng người vừa bước vào phòng cắt ngang. Gia Ái thấy vậy cũng biết nên quay về. Cô nhẹ nhàng gật đầu chào anh rồi bước ra cửa. Vừa về đến phòng kinh doanh ở tầng bảy thì điện thoại cô đổ chuông báo, tin nhắn của Chấn Thiên chỉ có mấy chữ “Tan ca chờ anh.”
Gia Ái cất điện thoại đi, bước về phía Thành Tâm làm việc, vui vẻ nói:
“Chị có muốn nghe phó tổng giám đốc hát không?”
Em không muốn hóa thành bọt biển, nhưng em sẽ không bao giờ làm hại hoàng tử như anh.
Vì vấn đề công việc nên lễ đính hôn tổ chức rất đơn giản, khách mời là những người thân thiết của hai gia đình. Riêng phía Gia Ái chỉ có hai người bạn là Bối Lâm và Kiến Tân được mời. Sau khi buổi lễ xong xuôi, cũng chẳng có gì thay đổi ngoài chuyện tay cô có thêm một chiếc nhẫn. Gia Ái quay về nhà cùng cha và Bối Lâm.
Suốt chặng đường Gia Ái chẳng nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Gia Ái tự hỏi nụ cười của cô đã biến đâu mất. Trên tấm gương chỉ phản chiếu hình ảnh của một cô gái nặng nỗi buồn phiền.
“Bạn sao vậy?” Bối Lâm hỏi khi cả hai về đến phòng Gia Ái. “Cuối cùng cũng lấy được anh ta lại không vui sao?”
Gia Ái hít sâu một hơi rồi đáp:
“Nếu bạn là mình, bạn có vui không?”
“Nếu mình là bạn mình đã sớm vứt tên Hy đó vào sọt rác. Yêu đương gì loại ấy!” Bối Lâm cười khỉnh nhưng vừa thấy cái nhíu mày của Gia Ái thì cô bắt đầu xí xóa. “Thôi biết rồi. Đáng lẽ không nên nói vậy chứ gì!”
Bối Lâm chán ngán ngồi xuống ghế:
“Bạn tính sao? Bây giờ đến bạn gái người ta cũng có rồi mà còn chịu đính hôn. Nói thật, mình thấy bạn không phải dạng ngốc bình thường đâu.”
Nụ cười buồn hiện lên trên gương mặt thanh tú của Gia Ái. “Có rất nhiều chuyện không thể dùng lý trí để phân xử. Đây là một trong số đó!”
--------------------------------------------------
“Gia Ái, ở đây!” Chấn Thiên lên tiếng gọi. Hôm nay anh có hẹn với cô gái này cùng đi câu cá ở một con sông gần ngoại ô thành phố. Từ ngày hai người gặp nhau ở quán cà phê, anh thường hẹn cô ra ngoài. Cả hai cũng từ đó mà ngày càng thân thiết.
Gia Ái vui vẻ đến ngồi cạnh Chấn Thiên, anh cẩn thận giúp cô chuẩn bị cần câu và móc cả con giun làm mồi. Sau khi quăng câu thì cả hai cùng ngồi chờ.
“Phải nói là anh cảm thấy bản thân rất may mắn. Vốn không có bao nhiêu cô gái thích bộ môn này!” Chấn Thiên nói. “Vậy nên anh thường chỉ đi câu một mình.”
Gia Ái gật đầu tán thành:
“Em là hàng hiếm, vậy nên anh phải đối xử với em thật tốt!”
“Nếu vậy em muốn anh làm gì thì mới xem là tốt?”
“Mời em đi ăn đi! Em thích rất nhiều thứ!” Gia Ái nói với vẻ hy vọng, đôi bàn tay nắm lại để dưới cằm.
Chấn Thiên nhìn nét mặt cô thì bật cười:
“Được! Lát nữa em muốn ăn gì anh đều có thể mời!”
“Anh giàu phết!” Gia Ái hào hứng nói. “Vậy em sẽ ăn thả cửa một ngày. Anh không sạch túi thì em không về!”
Vậy là sau khi câu cá xong cả hai cùng đi dùng bữa. Chấn Thiên cứ nghĩ Gia Ái không thể ăn được bao nhiêu nhưng cô lại một lần nữa làm anh ngạc nhiên. Địa điểm Gia Ái chọn là một hiệu bánh ngọt và cô đã ăn hơn mười loại bánh khác nhau. Chấn Thiên ngần ngại hỏi:
“Em thích đồ ngọt vậy sao?”
“Tương đối! Em có thể vừa ăn vừa gói đem về không?” Cô tự nhiên hỏi.
Chấn Thiên gật đầu, hôm nay anh cười nhiều còn hơn cả tháng cộng lại:
“Tùy em. Anh đã nói mình mời mà. Nhưng em không sợ tăng cân sao? Thông thường con gái luôn lo lắng chuyện này!”
“Sợ gì chứ! Là anh mời mà. Nếu em có bị béo phì thì cứ đi tìm anh bắt đền là được.” Gia Ái gật gù nói, vừa lúc ánh mắt bắt gặp một cặp đôi vừa bước vào.
Nét cười của cô héo đi nhanh chóng. Chấn Thiên cũng vì vậy mà nhìn theo. Phía bên kia Ngô Minh Hy và Tường Vân cũng nhận ra họ. Gia Ái dứt mắt khỏi phía đó, mỉm cười nói với bạn đồng hành của mình.
“Em nghĩ mình phải lấy thêm bánh rồi!”
--------------------------------------------------
Huỳnh Gia Ái là một thiên kim tiểu thư đặc biệt, bởi thay vì sự kiêu kỳ cao ngạo thường thấy thì ở cô điểm nổi trội nhất lại là tính hòa đồng dễ mến. Dù gia đình rất giàu có nhưng từ lúc hết cấp hai Gia Ái đều đi học bằng xe buýt, cô cũng chẳng bao giờ khoe khoang về gia thế của mình. Gia Ái luôn thích ở những nơi có thật nhiều người, và chưa bao giờ lớn tiếng với ai. Có điều hôm nay thì không phải.
Hít thở thật sâu, Gia Ái nhấn chuông phòng khách sạn. Chỉ đợi một lát thì cửa mở.
“Cô đến làm gì?” Tường Vân hỏi với giọng thách thức.
Gia Ái mặc kệ câu hỏi mà bước vào trong phòng, ung dung ngồi xuống ghế sopha.
“Chỗ này xem ra điều kiện cũng rất tốt. Là anh Hy thuê cho cô đúng không?”
“Đúng vậy thì sao?” Vẫn là nét thách thức nhưng đã được gia cố thêm cả sự tự mãn.
“Đúng vậy thì cô hoàn toàn không xứng đáng để ở một nơi như thế này.” Gia Ái nói cùng một nụ cười chế nhạo, giờ không có chỗ cho cô gái vui vẻ dễ mến thường ngày.
“Đáng hay không không đến lượt cô nói. Anh Hy yêu tôi nên lo lắng cho tôi thôi. Sao hả? Thấy ghen tỵ lắm đúng không?”
Gia Ái không trả lời, chỉ lấy một xấp hình trong túi rồi quăng lên bàn. Ánh mắt Tường Vân vừa chạm tới chúng thì gương mặt đã thể hiện rõ sự ngạc nhiên lẫn lo sợ. Giọng Gia Ái điềm nhiên cất lên cùng ánh mắt cứng rắn:
“Cô với Minh Thành có quan hệ gì tôi đều đã biết cả. Tường Vân cô vốn là người yêu cũ của Minh Thành. Sau khi anh ta chán ngấy loại người thực dụng như cô thì bắt đầu trả tiền để cô ở bên cạnh anh Hy. Mục đích chính là vì không muốn cuộc hôn nhân giữa chúng tôi thành công. Vậy nên cuộc gặp gỡ ở trước nhà hát vốn không phải tình cờ, cô đến đó là để cho tôi biết quan hệ của hai người… Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau, chỉ có thể là do Minh Thành đứng phía sau làm đạo diễn cho cô. Tất cả vì cha con hắn muốn thuận lợi giành được Trung Dương. Tôi nói có sai không?”
Tường Vân nuốt khan, ánh mắt đầy vẻ hoang mang, vừa tính mở miệng đã bị Gia Ái trấn áp lần nữa.
“Không cần nói nhiều. Tôi ngay cả phim quay cảnh hai người bàn tính cũng có. Hôm nay đến là muốn cho cô một cơ hội. Trong vòng ba ngày, nếu cô không chia tay với anh Hy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ đến tai anh ấy.”
Gương mặt Tường Vân trở nên trắng bệch, cô luôn nghĩ Huỳnh Gia Ái chỉ là loại tiểu thư ngây ngô ngốc nghếch, nhưng người trước mặt lúc này lại là một phong thái mạnh mẽ. Cô càng không ngờ đến kế hoạch vào thời điểm quan trọng nhất lại bị cô ta phát hiện. Tường Vân nuốt khan rồi lên tiếng hỏi:
“Tại sao? Sao cô phải làm vậy, cho tôi cơ hội?”
“Lý do cô không cần biết. Nhớ đó, ba ngày!” Gia Ái nói chắc nịch, đứng dậy bỏ đi.
Tường Vân còn lại một mình với sự bối rối, nhưng chỉ một lát cô đã biết bản thân phải làm gì. “Nói thế nào thì cô cũng vì Ngô Minh Hy mà làm tất cả. Đừng có đắc thắng. Tôi không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu!”
Chương 8. BƯỚC NGOẶT
Vì công chúa luôn mang vẻ yếu đuối nên kẻ có lỗi chỉ có thể là phù thủy.
Sau cuộc gặp gỡ Gia Ái không về nhà mà đi thẳng đến quán bar của Kiến Tân. Cô ngồi đó một mình nhìn ngắm những vị khách khác. Ánh mắt sâu thẳm mang rất nhiều tâm sự. Rốt cục Gia Ái cũng biết được tại sao Minh Hy lại yêu Tường Vân. Anh và Minh Thành từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, hắn chắc chắn sẽ hiểu rõ tính cách của anh, cũng biết cách để Tường Vân làm anh rung động. Minh Hy sinh ra trong một gia đình mà mỗi bước đi đều phải tính toán thiệt hơn, mỗi câu nói đều là sự tranh giành quyền lợi. Một nơi như vậy, anh sao lại có thể không chán ghét.
Minh Hy muốn tự do, anh luôn mong dựa vào bản thân mình gây dựng mọi thứ, tránh xa khỏi cuộc gia chiến này. Những điều đó Gia Ái đều hiểu nhưng cô lại không có cơ hội như Tường Vân. Anh có lẽ đã tìm thấy sự yên bình tạm bợ bên cô ấy, còn cô chỉ là một hiện thân khác của cuộc chiến kia. Huỳnh Gia Ái thường mỉm cười hồn nhiên nhưng tâm tư cô vốn dĩ rất sâu sắc. Đó có thể xem là một ưu điểm được di truyền từ cha, cho dù ông đã đánh mất nụ cười ấy từ nhiều năm trước.
“Sao vậy?” Kiến Tân đặt một ly cocktail lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô. “Nhìn thì có vẻ lại thất tình rồi nhưng sao lại không uống rượu? Nghe Lâm nói đầu tháng lúc mình đi vắng cậu đã đến đây giúp mình tăng doanh số đáng kể.”
Tâm trí quay trở lại Gia Ái nhẹ nhàng đáp:
“Mai phải đi làm nên không uống được. Mình còn đang trong quá trình thử việc.”
“Thất tình mà còn lý trí đến vậy!” Kiến Tân gật gù khen ngợi. “Nói thật cậu thất tình nhiều lần đến nỗi đáng được ghi vào kỷ lục thế giới rồi. Đặc biệt là chỉ thất tình với một người.”
“Đừng tưởng cậu có số đào hoa thì có thể đả kích mình.” Gia Ái bĩu môi phản bác.
Với nụ cười nhẹ Kiến Tân biếng nhác tựa vào ghế:
“Mình chỉ nói thật thôi. Mà có phải mấy tiểu thư nhà giàu đều có tâm lý bất bình thường không? Bối Lâm thì bị thiếu hoocmone nữ, còn cậu thì thích bị hành hạ.”
Gia Ái tức giận tính cho cậu bạn một bài học vừa lúc anh chàng hét toáng lên. Bối Lâm đã giải quyết trước cô một bước.
“Dám nói xấu sau lưng mình hả Đậu Phộng Tân Tân?”
“Thì cậu thiếu hoocmone nữ thật mà Lâm Tặc cô nương!” Kiến Tân nói, tay xoa bên vai vừa bị tấn công rồi đứng dậy nhanh chóng trở lại quầy quản lý.
Bối Lâm ngồi xuống cạnh Gia Ái, giọng cô dịu lại:
“Chuyện gì nữa vậy?”
Sau một lúc trầm ngâm, Gia Ái quyết định kể rõ mọi chuyện với Bối Lâm. Người bạn này luôn ở bên cạnh khi cô không vui, vậy nên cô không muốn có bí mật giữa họ. Câu chuyện vừa kết thúc Bối Lâm đã đứng bật dậy lớn tiếng hét:
“Cô ta là thứ gì vậy?”
Gia Ái hốt hoảng kéo cô bạn thân ngồi xuống:
“Nhỏ nhỏ một chút, mọi người đang nhìn kìa.”
“Rốt cục bạn ăn trúng cái gì mà lại ngốc đến mức này hả? Gì mà cho con khốn đó một cơ hội? Nếu là mình thì đã thuê người đập cho ả một trận, biết đâu nhân tính sẽ quay lại được một ít.”
Gia Ái thở dài, quăng cây dù trang trí trên ly coctail đi rồi nốc cạn, hít một hơi sâu giọng cô trầm mặc:
“Nói ra? Bạn cho là anh ấy sẽ cảm kích mình sao? Không phải, tâm lý con người vốn không hoạt động như vậy.” Gia Ái lắc đầu với đôi mắt buồn bã. “Lâm à! Bạn không phải là mình nên bạn sẽ không hiểu được… cảm giác nhìn người mình yêu đau khổ đáng sợ như thế nào. Nếu hôm nay anh Hy biết được sự thật, anh ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương, cũng sẽ đau lòng. Mình rất sợ, rất sợ có một ngày anh ấy sẽ giống như cha… nỗi đau đó, mình vẫn nhớ như chỉ mới hôm qua…”
Lời nói kết thúc nhưng dư âm vẫn còn đọng lại, Bối Lâm lúc này không còn muốn bày tỏ sự bất bình nữa mà chỉ im lặng ngồi bên cạnh Gia Ái. Hai người dù có bối cảnh giống nhau nhưng xét về số phận thì Bối Lâm vẫn tốt hơn nhiều. Xem ra cho dù có xảy ra chuyện gì, cô gái này vẫn lựa chọn bảo vệ Ngô Minh Hy. Bối Lâm nghĩ rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Gia Ái.
--------------------------------------------------
Buổi sáng ngày thứ sáu sau cuộc gặp gỡ với Tường Vân, Gia Ái đứng bất động nhìn màn hình tivi, dưới chân cô là những mảnh vỡ của chiếc cốc sứ cùng những giọt cà phê. Tiếng nói của vị phát thanh viên vang vọng khắp căn phòng.
“… lực lượng công an bước đầu đã xác định được danh tính của thi thể. Nạn nhân là chị Thái Tường Vân, Việt kiều Anh, hai mươi ba tuổi. Theo như thông tin từ người dân cung cấp thì họ đã phát hiện thi thể nổi trên sông khi đi câu cá vào buổi tối. Theo như phán đoán ban đầu đây có thể là một vụ tự sát. Hiện nay công an đang vào cuộc điều tra rõ hơn về nguyên nhân cái chết của nạn nhân…”
Dì Lan và Nguyên Phong đứng ở ngay cửa nhìn gương mặt thất thần của Gia Ái. Họ vì nghe thấy âm thanh đổ vỡ mà đến nhưng giờ đây cũng không biết nên làm gì. Bản tin kết thúc mà Gia Ái vẫn không hề động đậy. Dì Lan vừa muốn bước tới quan tâm Gia Ái thì nghe giọng Nguyên Phong giải thích về tin tức kia. Dì thảng thốt nhìn cô con gái mình yêu thương nhất. Nét mặt của Gia Ái lúc này không hề có bất cứ biểu cảm nào.
Cô nên có tâm trạng gì? Vui mừng vì tình địch đã chết sao? Hay là nhẹ nhõm vì cô ta không bao giờ có thể làm hại anh nữa? Nếu không thì là hối hận à? Không phải, tất cả đều không phải! Tâm trí Gia Ái giờ đây chỉ hiện hữu một nỗi lo sợ. Tin tức này… anh rồi sẽ ra sao? Ngô Minh Hy sẽ như thế nào? Gia Ái ngồi sụp xuống sàn. Cô biết phải làm gì cho anh nữa?
Mất một lúc định thần, Gia Ái đứng dậy lấy túi xách rồi bước ra ngoài.
“Ái! Con muốn đi đâu?” Dì Lan lo lắng hỏi.
Gia Ái đứng khựng lại, nhìn sang phía dì:
“Đi bảo vệ niềm hy vọng của con!”
Sau khi từ chối lời đề nghị làm bạn đồng hành của Nguyên Phong, Gia Ái đón taxi đến thẳng nơi mà cô nghĩ là sẽ có câu trả lời… nhà ông nội Minh Hy.
--------------------------------------------------
Đến nơi, Gia Ái đến ngồi xuống chiếc ghế trên sopha trong thư phòng đối diện với ông nội. Sau khi người giúp việc rời khỏi, Gia Ái cẩn trọng mở lời:
“Ông có biết...”
“Chuyện đứa con gái đó đã chết à?” Ông nội nói. “Lúc nãy ông có xem tin tức rồi!”
Gia Ái ngần ngại:
“Vậy theo ông chuyện này là như thế nào?”
Ông nội mỉm cười uống một ít trà rồi đáp:
“Nếu con muốn hỏi có phải do ông làm không thì câu trả lời là không. Chuyện này ông cũng không ngờ được.”
Nghe những lời này Gia Ái liền lắc đầu, cô giải thích:
“Con không phải là nghi ngờ ông. Là vì bây giờ con không biết phải làm sao nữa nên muốn đến hỏi ý kiến ông.”
“Lúc này thằng Hy chắc chắn sẽ rất suy sụp, con chỉ cần ở bên cạnh nó là được.”
Gia Ái nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Ở bên anh? Đây là chuyện mà cô chưa bao giờ thành công. Và có vẻ như sẽ chẳng bao giờ thành công. Cái chết của Tường Vân không phải là kết thúc, nó chỉ mới là bắt đầu thôi. Gia Ái đưa tách trà lên miệng, đầu óc cô đầy nỗi suy tư. “Mình đã rẽ sai đường!”
Chương 9. CHUYỂN BIẾN
Trong ngôi nhà bánh kẹo có rất nhiều cạm bẫy, em bước vào vì nơi đó có anh.
Những vệt hoàng hôn chiếu rọi khắp khu vườn nhà họ Huỳnh và trên cả gương mặt trầm ngâm của Gia Ái. Cô chỉ đứng đó với ánh mắt sâu thẳm, tựa như đang nhìn cũng tựa như không. Buông một tiếng thở dài, Gia Ái đưa mắt về phía khu nhà kính, từ góc độ này cô vẫn có thể nhìn thấy những đóa bạch trà. Trên môi Gia Ái khẽ nở một nụ cười, có điều không giống như thường ngày, nụ cười này chẳng hề chứa sự vui vẻ.
Tiếng gõ cửa vang lên mấy lần nhưng Gia Ái không hề phản ứng cho đến khi Bối Lâm xông thẳng vào trong rồi chạy lại nắm lấy tay cô.
“Ái! Bạn đừng suy nghĩ lung tung nha! Chuyện đó không liên quan gì đến bạn đâu!”
Gia Ái bật cười kéo tay Bối Lâm vào phòng ngồi xuống:
“Mình làm gì mà nghĩ lung tung. Yên tâm đi!”
“Vậy cũng đỡ! Mà nói thật chuyện cô ta tự sát nghe còn khó tin hơn cả chuyện bạn quên được tên Minh Hy.” Bối Lâm khoanh tay tựa vào ghế. “Nhưng… chuyện cô ta bị giết thì càng đáng sợ hơn.”
Gia Ái nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Nguyên nhân bây giờ vốn không quan trọng. Cái mình lo lắng lúc này là những gì nó dẫn tới.”
“Ý bạn là sao?” Bối Lâm thắc mắc. “Có phải bạn sợ anh ta hiểu lầm không? Đừng lo, mình có thể làm chứng cho bạn mà. Nếu anh ta vẫn không tin thì cứ đem số hình ném vào mặt hắn là được.”
Gia Ái mỉm cười nhìn gương mặt hứng thú của cô bạn, rồi chuyển dần thành nét nghiêm nghị:
“Lâm! Hứa với mình, không bao giờ nói chuyện giữa Tường Vân và Minh Thành cho anh Hy biết.”
“Tại sao?” Bối Lâm bực dọc hỏi. “Lại là vì anh ta sao? Bạn điên thật rồi! Tên đó vốn không xứng đáng với bạn. Nếu anh ta thông minh một chút thì đã không yêu một đứa con gái như vậy.”
“Nếu chuyện tình cảm có thể dùng lý trí để phán xét thì thế giới này vốn đã không có người thất tình.” Gia Ái nhẫn nại nói. “Nếu bạn thật sự nghĩ ình, vậy thì hứa với mình đi!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Bối Lâm còn cảm thấy rất ấm ức nhưng vẫn bị ánh mắt kiên định của Gia Ái thuyết phục. Cô đành phải gật đầu cho qua.
--------------------------------------------------
Dịp cuối năm công ty rất bận rộn, Gia Ái tuy chỉ là nhân viên mới nhưng công việc cũng rất nhiều. Mỗi ngày cô đều đi làm đến khi tan ca thì ghé qua nhà Minh Hy. Nghe hai bác nói suốt mấy ngày anh không ra khỏi phòng, Gia Ái chưa từng đến phòng tìm anh. Cô chỉ muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn, có gặp hay không cũng không quan trọng. Nhưng… vốn dĩ cuộc đời luôn có rất nhiều bất ngờ.
Ngày chủ nhật hơn một tháng sau hôm Tường Vân xảy ra chuyện, Ngô Minh Hy đến nhà tìm Gia Ái. Họ cùng ra phía mái đình kiểu châu Âu ngoài vườn để trò chuyện.
Minh Hy nói với nét mặt ôn hòa:
“Nghe mẹ anh nói dạo này mỗi ngày em đều ghé qua hỏi thăm anh. Cảm ơn em!”
“Anh đừng nói vậy. Chúng ta quen biết đã lâu, quan tâm anh cũng là chuyện nên làm mà.” Gia Ái mỉm cười, tránh nhắc đến việc cả hai đã đính hôn. Cô cho rằng lúc này nên để anh thoải mái, những chuyện không cần nói thì tốt nhất là cứ bỏ qua.
Cô nhẹ nhàng nói tiếp:
“Hôm nay nhìn anh có vẻ không sao, em cũng yên tâm hơn!”
“Gia Ái! Những chuyện trước kia, mong em hãy bỏ qua. Sau này chúng ta có thể thân thiết hơn không?”
Đôi mắt Gia Ái khẽ xao động, ánh nhìn thay vì vui mừng lại là chút gì đó rất kỳ lạ:
“Dĩ nhiên là được!”
Minh Hy mỉm cười gật đầu, cả hai cùng im lặng uống mấy ly nước vừa được dì Lan mang ra. Khoảng cách giữa cả hai lúc này rất gần, nhưng tâm trí là mỗi người mỗi ngả.
--------------------------------------------------
“Ái Ái!” Thành Tâm huơ huơ tay trước mặt Gia Ái. “Em sao vậy? Dạo này Tâm thấy em hay ngồi đờ ra.”
Gia Ái gật mình rồi tươi cười:
“Em không sao! Vì công việc bận rộn nên hơi mệt thôi!”
“Chính xác!” Thành Tâm vui vẻ nói. “Vậy nên tối nay cả phòng mình sẽ cùng đi ca. Mấy đứa kia chịu hết rồi! Ái Ái đi chung luôn nha! Tâm ca hay dữ lắm.”
“Dạ được! Em cũng muốn nghe.”
“Ngoan! Vậy Tâm về chỗ nha. Tối nay mình cùng đi!” Thành Tâm nháy mắt rồi bước đi.
Còn lại một mình, Gia Ái quay lại với đống hồ sơ trên bàn. Hít một hơi sâu, cô đứng dậy mang tài liệu qua phòng hội nghị ở tầng mười bốn. Thang máy mở ra, Gia Ái ôm cả xấp giấy bước vào phòng. Chỗ này nửa tiếng nữa sẽ diễn ra buổi họp cổ đông. Tuy nhiên cha cô không ở đây nên ông chỉ điều hành hội nghị qua hệ thống truyền hình vệ tinh.
Sau khi phát tài liệu ra, Gia Ái đứng trầm ngâm nhìn chiếc màn hình trống không. Cô bỗng thấy ghen tỵ với những người lát nữa sẽ có mặt ở đây. So với họ thì cơ hội cô gặp ông còn ít hơn, thông thường cả hai chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Một cách để ông không cần phải nhìn thấy cô.
“Xin hỏi! Cô là ai vậy?” Một giọng nam vang lên phía sau làm Gia Ái dứt khỏi những ý nghĩ mà xoay người lại. Ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai đều thể hiện sự ngạc nhiên. Chấn Thiên hỏi cùng một nụ cười:
“Gia Ái? Là em? Sao em lại ở đây?”
“Em làm việc ở đây!”
“Vậy sao? Thật là trùng hợp, anh cũng vậy!” Chấn Thiên vui vẻ nói. Đã hơn một tháng cả hai mới gặp lại nhau, mỗi lần anh tìm cô Gia Ái đều bảo là có việc bận hay thấy không khỏe. Điều này luôn khiến Chấn Thiên không vui suốt thời gian đó, anh đã quen việc nhìn thấy nụ cười của Gia Ái. Cuộc gặp gỡ tình cờ này cũng làm tâm trạng Gia Ái tốt hơn, cô vốn muốn hẹn anh ra ngoài để chuộc lỗi cho những lần từ chối trước đó. Không ngờ lại có thể gặp anh ở công ty.
“Gia Ái! Em làm việc ở bộ phận nào?” Chấn Thiên hỏi.
“Phòng kinh doanh, em chỉ mới là nhân viên tập sự thôi. Còn anh?”
Chấn Thiên vừa định trả lời thì bị dòng người vừa bước vào phòng cắt ngang. Gia Ái thấy vậy cũng biết nên quay về. Cô nhẹ nhàng gật đầu chào anh rồi bước ra cửa. Vừa về đến phòng kinh doanh ở tầng bảy thì điện thoại cô đổ chuông báo, tin nhắn của Chấn Thiên chỉ có mấy chữ “Tan ca chờ anh.”
Gia Ái cất điện thoại đi, bước về phía Thành Tâm làm việc, vui vẻ nói:
“Chị có muốn nghe phó tổng giám đốc hát không?”
/20
|