Chương 19. NƯỚC VÀ LỬA
Em sẽ không đuổi theo như Apollo, vậy nên xin đừng hóa thành cây nguyệt quế.
“Dạo này phía ông Đông có chuyện gì không anh Phương?” Gia Ái hỏi.
Trợ lý Phương đan tay lại đặt lên bàn rồi nói:
“Vẫn chưa. Có lẽ ông ta cũng dè chừng phía Trung Dương. Chủ tịch có kế hoạch gì không?”
Gia Ái xoay tròn chiếc điện thoại trên tay, cô nói với ánh mắt đăm chiêu:
“Bây giờ thế lực của em vẫn chưa đủ mạnh để hạ bệ ông ta. Trước mắt là phải loại bỏ giám đốc tài chính.”
“Cô Hồng mà chủ tịch điều chuyển qua đó có đáng tin không?”
Với giọng kiên định, Gia Ái trả lời:
“Thời gian em làm nhân viên thực tập có tiếp xúc với chị ấy. Em tin là mình chọn đúng người.”
Trợ lý Phương gật đầu rồi xin ra ngoài, khi còn lại một mình trong văn phòng, Gia Ái xoay ghế lại đối diện với bức tường bằng kính. Tuy bây giờ cô đã có Trung Dương làm chỗ dựa nhưng Hà Văn Đông không phải loại hiền lành, ông ta sớm muộn gì cũng sẽ giở trò trong công ty. Nếu đã không thể đối đầu trực diện thì phải xem xem bên nào dùng thủ đoạn cao hơn.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Gia Ái quay người lại: “Mời vào!”
“Gia Ái! Không làm phiền em chứ?” Chấn Thiên vừa bước tới vừa hỏi.
Cô tươi cười: “Dĩ nhiên là không rồi.”
“Cái này là bản báo cáo tiến trình thi công của Eastern Star.” Chấn Thiên đặt một tập hồ sơ lên bàn rồi ngồi xuống. “Hôm em kết hôn… anh có muốn đến chúc mừng nhưng không biết có nên không… Anh ta có đối xử tốt với em không?”
Gia Ái nhẹ nhàng gật đầu, hai người im lặng một lát rồi bỗng nhiên cô nói giọng buồn bã:
“Anh Thiên! Thật ra… em…”
“Sao vậy?” Chấn Thiên lo lắng hỏi. “Có chuyện gì em cứ nói.”
Thêm mấy giây lưỡng lự nữa thì Gia Ái lắc đầu, cô cúi mặt nhìn xuống chân. Điều này càng làm Chấn Thiên thấp thỏm không yên.
“À… không có gì đâu.” Gia Ái gượng cười.
Thấy vậy Chấn Thiên không hỏi nữa, anh quyết định ra ngoài vì không muốn cô khó xử. Anh vừa đi khuất thì Gia Ái ngồi thẳng dậy nhìn vào chỗ cánh cửa mới khép lại.
--------------------------------------------------
Kết hôn được gần một tháng nhưng tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, mỗi ngày Gia Ái vẫn cố hết sức hoàn thành vai trò người vợ của mình, cô thường thức chờ Minh Hy về nhà dù có khuya đến mấy. Nhiều lần Gia Ái ngủ quên trên ghế sopha đến lúc tỉnh dậy mới biết là anh đã về. Minh Hy vẫn đối xử với cô như thể Gia Ái là một cái bóng trong nhà, không cảm xúc, không cần quan tâm.
Sau giờ tan ca, Gia Ái chuẩn bị chu đáo cho bữa tối rồi bắt đầu dọn dẹp căn nhà. Tuy thể trạng có mệt mỏi nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Gia Ái mở cửa phòng của Minh Hy để lấy quần áo giặt giũ, khi vừa muốn bước ra ánh mắt cô lướt ngang qua bức ảnh treo trên đầu giường. Xem ra anh nhất định phải hành hạ cô theo cách này. Gia Ái đứng đó nhìn bức ảnh một lát, đôi mắt không hề có vẻ gì là tức giận hay buồn tủi. Với một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ Gia Ái bước ra ngoài. Cô ta chỉ là quá khứ, cô mới là hiện tại và tương lai của anh.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Minh Hy ra ngoài từ sớm và cũng như thường lệ Gia Ái không hề biết điểm đến của anh. Cô chẳng quá để tâm việc này, vì rốt cục anh vẫn sẽ quay về nơi này. Gia Ái đang nhàn nhã cắm hoa ở phòng khách thì chuông cửa reo, người đến là ông bà nội của Minh Hy. Tình huống ngoài dự đoán trước mắt làm cô lúng túng.
“Gia Ái!” Bà nội vui vẻ nói. “Ông bà đến thế này không phiền con chứ?”
Cô lập tức lắc đầu rồi đi pha bình trà mang ra cùng mấy chiếc tách. Vừa đặt xuống thì nghe giọng bà hỏi:
“Hy đâu? Nó không có nhà à?”
“Dạ? À anh ấy có hẹn với bạn, lát nữa sẽ về thôi ạ!” Gia Ái lễ phép nói.
“Hay con điện thoại cho Hy nó về đi. Ông có chuyện muốn bàn với nó.”
Cô gật đầu rồi đi vào nhà bếp, Gia Ái bối rối không biết phải làm gì bởi cô biết rõ Minh Hy sẽ không nghe máy cũng chẳng bao giờ đọc tin nhắn của mình. Lưỡng lự hết một lát thì bà nội bước đến nói:
“Gia Ái! Con dẫn bà đi tham quan một vòng đi. Bà cũng muốn xem phòng tân hôn bài trí thế nào.”
“Phòng…” Chưa giải quyết xong chuyện này lại đến chuyện khác, nếu để bà thấy tấm ảnh thì nguy to. Gia Ái hết cách đành đưa bà đến căn phòng của mình. Bà nội xem xét mấy giây thì quay sang thắc mắc.
“Phòng này hình như hơi nhỏ nhỉ? Bà thấy phòng đối diện rộng hơn, sao hai đứa lại chọn chỗ này?”
“Vì… vì con thích căn phòng này hơn.”
“Vậy phòng kia để trống à?” Bà hỏi rồi bước đến căn phòng của Minh Hy làm Gia Ái chạy đến chặn cửa lại.
“Con sao vậy?”
“Căn phòng đó bỏ trống.” Giọng Minh Hy vang lên làm hai người quay sang, anh ôn hòa nói. “Tụi con chưa sử dụng nên không có dọn dẹp gì nên cô ấy không muốn bà vào thôi. Mình ra ngoài nói chuyện nghe bà?”
Vậy là bà nội bước trở lại phòng khách với Minh Hy, Gia Ái dựa vào tường thở phào rồi đi theo họ, cũng may là anh về đúng lúc nếu không…
Ông nội ôn tồn hỏi: “Hy con vừa đi đâu về vậy?”
“Con có hẹn đi đánh tennis với đối tác!” Minh Hy trả lời trước khi Gia Ái kịp phản ứng.
“Nhưng lúc nãy Gia Ái nói con hẹn với bạn mà?” Ông thắc mắc.
“Chắc là con nhớ nhầm thôi!” Cô mỉm cười.
Hai ông bà ở lại một lúc nữa rồi ra về, họ vừa rời đi thì Gia Ái mới có thể thả lỏng. Cô giống như mới trải qua một cuộc chiến vậy, nhưng ngược lại Minh Hy rất bình thản. Lần đầu Gia Ái cảm thấy tức giận, cô bước về phía anh lên tiếng:
“Em biết đối với anh em chẳng là gì cả, nhưng anh có thể nghe điện thoại của em được không? Em…”
“Không đúng!” Minh Hy nói giọng giễu cợt. “Cô là người tôi hận nhất… Nhưng tôi vẫn sẽ suy nghĩ về việc bắt máy. Còn nữa, cô cũng nghe ông nói rồi… hai ngày nữa chúng ta phải đi dự tiệc ở Singapore, nhớ chuẩn bị cho tốt.” Vừa dứt lời thì anh bước vào căn phòng “bỏ trống” kia.
--------------------------------------------------
Ngồi trên máy bay, Gia Ái chăm chú đọc quyển sách trong tay, cô đã chuẩn bị trước để thoát khỏi thứ không khí ngột ngạt mỗi khi ở bên cạnh Minh Hy. Hành trình giữa hai người gần như không có bất cứ âm thanh đối thoại nào. Sau câu nói của anh hôm trước, Gia Ái cũng chẳng muốn trò chuyện nữa. Nếu anh đã hận cô như thế thì cứ để anh hận, vì anh không yêu cô nên việc này sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều. Gia Ái cũng bắt đầu hiểu ra mối quan hệ như thế này cũng không đến nỗi nào. Ít ra mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy người mình yêu.
Buổi tiệc lần này là nơi tụ họp của những đại gia lớn trong ngành xây dựng, nếu ông không nói thì Gia Ái cũng sẽ đến dự. Cô cần tạo mối quan hệ tốt với họ để có thể nắm vững An Vĩnh. Bên cạnh đó một tập đoàn chuyên sản xuất vật liệu xây dựng như Trung Dương cũng phải bảo đảm mặt ngoại giao.
Năm giờ ba mươi phút tối, Gia Ái mặc một chiếc váy màu đen quyến rũ đứng trước gương chỉnh lại mái tóc. Khi xong xuôi thì cùng Minh Hy lên tầng mười dự tiệc, họ đã thuê phòng ở ngay khách sạn diễn ra buổi tiệc để tiết kiệm thời gian đi lại và lẽ dĩ nhiên là chỉ thuê một phòng.
Hội trường lúc này được bố trí vô cùng lộng lẫy và khách mời cũng rất đông. Gia Ái tay trong tay cùng Minh Hy đi chào hỏi, với vẻ đẹp tự nhiên và thái độ thân thiện cô dễ dàng chiếm được cảm tình của những người có khả năng hợp tác. Được một lát thì tiếng nhạc du dương vang lên và mọi người bắt đầu màn khiêu vũ. Gia Ái không hề nghĩ đến cùng Minh Hy bước ra phía ánh đèn, cô chỉ im lặng đứng theo dõi.
“May I?” Một chàng trai đến trước mặt Gia Ái đưa tay về phía cô.
Chưa kịp phản ứng thì Gia Ái nhận ra Minh Hy đã giúp mình từ chối, thay vào đó anh nắm tay cô hướng ra phía sàn nhảy và cả hai bắt đầu khiêu vũ.
“Đừng có nghĩ ngợi gì.” Anh nói. “Chỉ vì chúng ta đang danh nghĩa vợ chồng thôi.”
“Em biết.” Gia Ái nhỏ nhẹ đáp. Khung cảnh lúc này rất lãng mạn nhưng cô chỉ thấy buồn bã. Đúng như cô nghĩ, bây giờ đến gượng cười cũng quá khó khăn.
Bản nhạc kết thúc, Gia Ái một mình bước ra phía ban công ngắm cảnh trong khi Minh Hy đến trò chuyện với những người anh quen biết. Một cơn gió lạnh thoáng qua làm Gia Ái rùng mình, cô chậm rãi quay lại buổi tiệc, đi đến quầy rượu rồi cầm lấy chiếc ly gần nhất. Uống thứ này sẽ thấy ấm hơn. Gia Ái uống hết nửa ly thì thấy một chàng trai đang nhìn mình với vẻ hoảng hốt, cô gái có vẻ là bạn gái anh ta nói gì đó rồi cả hai cùng rời đi. Gia Ái thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lặng lẽ đến ngồi xuống một chiếc bàn gần ở góc phòng.
Nhưng rồi có điều gì đó không ổn. Gia Ái bỗng cảm thấy toàn thân nóng bức khó chịu, một cảm giác rạo rực kỳ lạ. Không mất bao nhiêu thời gian để cô hiểu mọi chuyện. Gia Ái nhìn lại ly rượu trên bàn, hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Gia Ái lập tức đứng dậy, cô cần về phòng mình ngay, cũng chẳng có thời gian để báo với Minh Hy.
Đến tầng bốn, Gia Ái mở cửa phòng bằng đôi bàn tay run rẩy, cô làm rơi chìa khóa mấy lần mới vào được phòng. Toàn thân cô lúc này như có lửa đốt, từng tấc da thịt đều nóng dần lên. Không cần suy nghĩ, Gia Ái loạng choạng đi đến phòng tắm, khóa cửa lại, bước vào phòng kính xung quanh vòi sen rồi xả nước. Gia Ái ngồi tựa vào bức tường bằng kính, để làn nước lạnh phun thẳng vào người, nhưng cảm giác khó chịu lúc này cũng chẳng giảm bớt bao nhiêu. “Sẽ nhanh qua thôi. Mình sẽ không sao!”
Chương 20. LỜI NGUYỀN
Câu yêu thương của phù thủy, với hoàng tử chỉ có thể là một lời nguyền.
Tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ khắp căn phòng, Gia Ái nghe thấy nhưng chẳng thể làm gì. Cô đang ngồi thu chặt người dưới làn nước lạnh, sự đối lập nhiệt độ giữa bên trong và ngoài khiến Gia Ái vật vã khổ sở.
Ở phía ngoài Ngô Minh Hy đang cố gắng lắng nghe bất cứ âm thanh phản hồi nào bên trong, vừa rồi ở bữa tiệc anh đã thấy thái độ kỳ lạ của đôi nam nữ kia khi nhìn vào ly rượu trên tay Gia Ái, cộng thêm nét hoảng hốt của cô sau đó thì anh đã biết chắc thứ thức uống kia có vấn đề. Chần chừ hết một lát anh mới quyết định đuổi theo, nói thế nào Huỳnh Gia Ái cũng mang danh nghĩa vợ anh. Hơn nữa… anh nhất định phải giữ cô ta bên cạnh mình, vậy mới có thể từ từ để cô ta biết cảm giác đau khổ là như thế nào.
Sau một lúc gọi không có hồi đáp, Minh Hy lùi lại rồi dùng sức đá thẳng vào cánh cửa làm nó bật mở. Anh nhanh chóng bước vào trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, anh bất giác chau mày. Trong ô kính bao quanh vòi sen, Gia Ái đang ngồi co ro với chiếc váy sang trọng trên người, toàn thân cô lúc này đã ướt đẫm. Dù cách một tấm kính nhưng Minh Hy vẫn nghe được tiếng thút thít của cô. Gia Ái lúc này trông thật sự rất đáng thương, nhưng anh lại không ình có lòng thương cảm với cô.
Minh Hy bước đến gần ô kính rồi đưa tay lên gõ mấy tiếng. Gia Ái nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn. Anh nghĩ rằng cô sẽ nhân lúc này cầu xin sự thông cảm hay giúp đỡ nhưng những gì Gia Ái làm chỉ là chăm chú nhìn anh rồi quay người lại, vùi đầu vào gối. Thấy phản ứng của cô, Minh Hy thật sự bất ngờ, vậy nên hành động duy nhất của anh là đứng yên nhìn dáng vẻ đó.
Tất cả ý chí của Gia Ái lúc này đang dồn vào việc kiểm soát bản thân, nhưng tác dụng của ly rượu lúc nãy ngày càng mạnh. Cơn khó chịu dâng cao, cuối cùng cô phải cắn chặt vào cổ tay để cố gắng vượt qua. Thời gian cứ như vậy mà trôi dần, Minh Hy vẫn đứng bên ngoài nhìn vào, nhưng có điều gì đó rất bất thường. Anh phát hiện ra thì lập tức mở cửa kính, bước lên mấy bước. Tiếp theo là ngồi sụp xuống lay bờ vai của Gia Ái, cô đã bất tỉnh cùng với cánh tay đang chảy máu. Minh Hy không suy nghĩ gì nữa, bế cô ra đi ra ngoài.
--------------------------------------------------
Chiều hôm sau, Gia Ái lờ mờ tỉnh lại, cô từ từ ngồi dậy, chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh. Vết thương trên cổ tay hơi đau làm Gia Ái chú ý, giơ tay lên ngắm miếng băng quấn. Đôi mắt cô sâu thăm thẳm, biểu cảm trầm ngâm kỳ lạ.
Minh Hy bước vào phòng thấy Gia Ái đã tỉnh lại thì bình thản ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
“Cô sao rồi?” Giọng anh vẫn lạnh tanh.
Gia Ái mỉm cười, cô biết anh hỏi vậy vì phải hỏi.
“Em không sao. Chỉ là uống hơi nhiều thôi! Xin lỗi, vì em nên chúng ta mới trễ chuyến bay.”
“Tôi đã đổi thành ngày mai.” Minh Hy nói. “Nhưng sức kiềm chế của cô cũng tốt nhỉ? Uống thứ thuốc đó rồi mà vẫn có thể chịu đựng lâu như vậy.”
“Nếu không theo anh em phải làm sao?” Gia Ái nói giọng chua chát, cô nhận ra anh cũng biết thứ mình uống phải là gì. “Em đã quen tự giải quyết tất cả những vấn đề của bản thân.”
“Lúc nào cũng vậy sao? Dùng mọi thủ đoạn để giải quyết vấn đề?” Minh Hy mỉa mai, đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện của Tường Vân sau ngày họ kết hôn.
Cô cười nhạt:
“Anh cũng từng đến yêu cầu em từ bỏ đó thôi!”
“Giống nhau à?” Giọng Minh Hy mang âm điệu giận dữ. “Chẳng phải cô nói cô rất yêu tôi sao? Đó là cách cô yêu một người… ép một người khác tự sát? Thật đặc biệt quá!”
Âm vang của những câu từ đầy gai nhọn dội lại từ bốn bức tường, không thỏa lòng cho ai nhưng lại làm một người đau lòng, phải qua một lát Gia Ái mới có thể lên tiếng:
“Anh Hy! Đối với anh em là loại người độc ác như vậy sao?”
Minh Hy bật cười, hoàn toàn không phải vì vui vẻ:
“Nếu không thì tôi phải nghĩ cô lương thiện như thế nào? Từ nhỏ cô không phải không biết tôi ghét việc gia đình hai bên sắp đặt chuyện hôn nhân, nhưng cô vẫn khăng khăng muốn ở cạnh tôi. Khi lớn lên cô cũng biết việc tôi đã có người yêu, vậy mà cô nhất quyết không đồng ý hủy hôn, cuối cùng thì dẫn đến việc Anne tự sát. Được… coi như là vì cô yêu tôi đi. Có điều với tôi… nó chẳng khác nào một lời nguyền.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Gia Ái ở lại chỉ có thể thở dài.
--------------------------------------------------
Ngô Minh Thành hồi hộp ngồi chờ đợi vị đối tác của mình, dự án hợp tác lần này chính là cơ hội tốt nhất cho anh thể hiện khả năng trước mặt ông nội. Đến lúc đó ông nhất định sẽ xem trọng anh hơn một kẻ chỉ biết bám váy đàn bà như Ngô Minh Hy. Như vậy kế hoạch giành lấy Trung Dương của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đang khoái trá nghĩ thầm thì cánh cửa phòng mở ra, cô thư ký lên tiếng:
“Giám đốc! Giám đốc của Farke đã đến!”
Ngô Minh Thành vui vẻ đứng bật dậy ra chào đón, vị giám đốc vừa bước vào ở tuổi trung niên và mang một vẻ đạo mạo đĩnh đạc. Sau khi lịch thiệp chào hỏi, hai bên cùng bắt đầu bàn về việc hợp tác.
“Anh Thành, dự án xây dựng Libra lần này của công ty chúng tôi rất lớn. Không biết công ty Đại Lộc phía anh có thể cung cấp đầy đủ các vật liệu xây dựng hay không?”
“Chuyện này ông không cần lo lắng. Đại Lộc vốn là một công ty con của tập đoàn Trung Dương, vật liệu của chúng tôi chẳng những nhiều mà còn vô cùng chất lượng nữa.” Ngô Minh Thành tự tin nói.
Thêm một hồi bàn luận lẫn tán tụng nữa thì Ngô Minh Thành ngỏ lời mời vị đối tác mới gặp này cùng đi đến một câu lạc bộ đêm. Sau vài lần gặp gỡ hai bên ngày càng thân thiết. Đến cuộc gặp thứ sáu thì việc hợp tác rẽ sang một hướng mới.
“Anh Thành! Thật ra về chất lượng vật liệu xây dựng của Trung Dương chúng tôi cũng đã nghe nhiều. Nhưng mà…” Giám đốc Triều ngập ngừng.
Nét ái ngại lẫn lo lắng xuất hiện trên mặt Ngô Minh Thành:
“Có vấn đề gì sao?”
Giám đốc Triều tặc lưỡi chần chừ:
“Nghĩ chúng ta là chỗ thân quen tôi mới nói chuyện này với anh. Thật ra anh cũng biết đó, tôi tuy mang danh nghĩa là giám đốc nhưng cũng chỉ là làm công ăn lương thôi. Đôi khi… đôi khi cũng phải tính toán riêng ình.”
“Ý ông là…”
“Ý tôi là chúng ta không nhất thiết phải làm theo giấy tờ. Tôi cũng biết anh ở trong Trung Dương luôn bị chèn ép. Sao anh không nghĩ đến một con đường khác? Đây chính là cơ hội tốt nhất rồi.”
Ngô Minh Thành nghe thấy những câu nói đó trước hết là ngạc nhiên rồi chuyển sang nét suy tư. Ông ta nói không phải không có lý, nếu có thể có thêm một lựa chọn khác thì cho dù ông nội có giao Trung Dương cho Ngô Minh Hy anh cũng không phải mất hết tất cả. Hơn nữa xem ra nếu không đồng ý thì hợp đồng này sẽ không thành, bước đệm của anh cũng biến mất.
“Vậy… kế hoạch của ông là như thế nào?”
“Đơn giản thôi.” Ông Triều hạ giọng xuống. “Vật liệu bên anh cung cấp cứ xuất như bình thường, nhưng chúng ta sẽ sử dụng những vật liệu khác cho công trình với giá thành thấp hơn. Sau đó… chúng ta cùng đem bán số chất lượng kia đi, lấy thêm được một khoản lời.”
Suy nghĩ mấy giây thì Ngô Minh Thành lên tiếng hỏi:
“Nhưng làm sao tìm được người mua?”
“Chuyện này anh yên tâm, tôi làm nghề này lâu rồi. Quan hệ rất nhiều, chỉ cần anh đồng ý tôi sẽ lập tức liên hệ người mua. Những vật liệu sử dụng trong công trình cũng sẽ do tôi chuẩn bị. Chuyện anh làm chỉ là ký hóa đơn xuất hàng thôi.”
Im lặng một lát, Ngô Minh Thành trầm tư đưa cốc cà phê lên miệng uống một ngụm. Ông Triều thấy anh do dự thì nói thêm:
“Thật ra anh không đồng ý cũng không sao. Có lẽ anh không muốn phản bội anh họ mình nhỉ? Tôi hiểu mà, hay để khi khác chúng ta gặp lại vậy.”
Ông ta đứng dậy chuẩn bị ra về nhưng vừa xoay người đã nghe giọng của Ngô Minh Thành:
“Khoan đã! Tôi nghĩ chuyện này có thể thảo luận.”
“Được thôi! Vậy chúng ta cùng nghĩ xem khi nào thì ký hợp đồng.” Ông Triều vui vẻ ngồi lại chỗ cũ.
Chương 21. MƯU TÍNH
Bước ra khỏi bóng đêm, phù thủy cũng chỉ có thể là phù thủy!
Gia Ái ngồi một mình trên tầng mười tòa cao ốc ngắm cảnh thành phố về đêm, phía bên kia cửa kính bầu trời được bao phủ bởi một màu đen tiêu điều với vài ngôi sao lẻ loi. Khung cảnh hoàn toàn đối lập với cuộc sống thành thị nhộp nhịp bên dưới. Gia Ái như thấy bản thân từ những ngôi sao kia, xung quanh vô cùng mù mịt, không có điểm tựa cũng chẳng có chốn dừng chân.
“Để em đợi lâu rồi!” Chấn Thiên nói, anh vừa vội vã rời nhà của cha nuôi vì phải đón Tú Cầm từ sân bay về.
“Không sao!” Cô mỉm cười. “Là em đến sớm thôi!”
“Anh rất bất ngờ khi em hẹn gặp.”
Gia Ái chờ người phục vụ rời đi thì nhỏ nhẹ nói:
“Anh Thiên! Em có một chuyện muốn xin lời khuyên của anh.”
“Chuyện gì?”
“Là về giám đốc tài chính của An Vĩnh. Gần đây em có nhận được thông tin về một số giấy tờ không rõ ràng hay những khoản chi khống. Bằng chứng bây giờ đã đầy đủ. Em muốn hỏi anh có nên khởi kiện ngay không? Hay là… để ông ta lại rồi điều tra xem rốt cục là có ai đứng sau lưng giật dây ông ta không? Anh thấy sao?”
“Người giật dây?” Chấn Thiên không cần nghĩ đến lần thứ hai cũng biết đó là ai. Tuy cha nuôi chưa từng buộc anh tham gia những kế hoạch của ông ấy ở An Vĩnh nhưng bao năm nay anh vẫn có thể nhận ra từng bước đi của ông, anh cũng biết rõ giám đốc tài chính vốn là người do cha nuôi đưa vào, lần này xảy ra chuyện nhất định sẽ liên đới đến ông.
“Anh nghĩ cứ điều tra kỹ rồi mới khởi kiện.”
Gia Ái khẽ gật đầu:
“Được, em sẽ nghe lời anh!” Cô nói rồi mỉm cười. Phần sau của cuộc trò chuyện là về sở thích câu cá của cả hai, lúc này Chấn Thiên cảm thấy như trở lại thời gian trước kia khi Gia Ái chưa kết hôn. Anh có thể cùng cô vui vẻ ăn cơm, vui vẻ nói cười, không cần lo lắng đến một người khác.
Nhưng có điều Chấn Thiên lẫn Gia Ái đều không nhận ra người khác đó cũng đang có mặt tại nhà hàng. Và Minh Hy vẫn luôn để mắt đến cuộc hẹn giữa họ.
--------------------------------------------------
Hơn mười một giờ khuya Gia Ái mới về đến nhà, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Minh Hy, anh đang ngồi tựa lưng vào ghế sopha, chẳng có vẻ gì là chú ý đến sự hiện diện của cô.
“Em về rồi!” Gia Ái dịu dàng nói, cô không hề hy vọng vì vào việc anh đáp lại nên cứ như vậy mà quay người đi vào phòng.
“Cô vừa đi đâu?” Giọng lạnh lùng của Minh Hy làm Gia Ái dừng lại.
“Em có hẹn với bạn.”
“Ai?”
Gia Ái cười nhạt:
“Sao anh lại muốn biết?
Im lặng, Minh Hy cũng đang tự hỏi bản thân tại sao lại quan tâm đến chuyện này, rồi anh tìm được một lý do ình.
“Chẳng phải cô cũng muốn biết nơi tôi đi sao? Để ông nội không nghi ngờ.”
“Nhưng em không hỏi người đi cùng anh!”
Câu nói làm Minh Hy sững người một giây, rồi anh đứng dậy bước về phía cô, khi khoảng cách của cả hai chẳng còn lại bao nhiêu thì anh nói giọng giễu cợt. “Ý cô là… tôi đang để tâm đến cô sao?”
“Không. Sao anh lại quan tâm em được? Anh chỉ muốn dằn vặt em thôi mà.” Gia Ái nói cùng một nụ cười. Đây là lần đầu cô phản kháng, nếu không thể khiến anh yêu mình thì để anh tức giận cũng tốt, ít ra không cần tránh mặt nhau hay im lặng một cách ngột ngạt nữa. “Người em đi cùng là phó tổng giám đốc An Vĩnh, hình như anh cũng biết anh ấy. Vậy… em về phòng trước.”
Gia Ái khẽ gật đầu rồi quay đi, bỏ mặc người còn lại với sự bối rối.
--------------------------------------------------
“Chủ tịch!” Trợ lý Phương nói. “Giám đốc tài chính đã xin nghỉ việc rồi. Phần lớn số tiền kia cũng đã được hoàn trả.”
Cùng cái gật đầu, Gia Ái nở nụ cười nửa miệng:
“Anh Thiên đúng là không làm em thất vọng. Không cần tốn bao nhiêu công sức cũng đã giúp em đòi được khoản tiền bị biển thủ.”
Chuyện bằng chứng việc giám đốc tài chính làm giấy tờ khống vốn đều là giả. Cho dù Gia Ái có cố gắng thế nào cũng không tìm ra được bất cứ chứng từ nào tố cáo việc Hà Văn Đông biển thủ công quỹ. Vậy nên phương án cuối cùng chính là nhờ Chấn Thiên giúp. Cô cố ý đề cập đến số tin tức ảo đó vì biết anh sẽ mang nó về cho ông Đông. Với tính cách đa nghi của ông ta, Hà Văn Đông nhất định sẽ bảo giám đốc tài chính dàn xếp mọi chuyện lại rồi trốn đi, thà rằng chịu lỗ còn hơn phải vào tù. Nhưng đây dù sao cũng chỉ mới là bắt đầu, cô vẫn còn phải nghĩ cách dứt điểm một lần.
“Cô biết phó tổng giám đốc là người của ông Đông lúc nào?” Trợ lý Phương hỏi, anh ngày càng cảm thấy cô gái này không đơn giản, tất cả các kế hoạch đưa ra đều rất hoàn hảo.
“Chị… à anh Tâm đã từng nói với em, xưa nay chỉ riêng anh ấy là ông Đông không gây khó dễ. Người như ông ta có thể để chức vụ đó dễ dàng lọt vào tay người khác sao? Trừ khi đó là do ông ta sắp xếp thôi. Sau đó thì em nhờ người đi điều tra kỹ hơn.”
Trợ lý Phương gật đầu:
“Phó tổng chắc không thể nào ngờ lại bị đưa vào tròng như vậy!”
“Dù sao cũng là anh ấy đã lừa em trước.” Gia Ái hít một hơi sâu rồi ngồi thẳng lưng dậy. “Anh sắp xếp để chị Hồng thay thế chức vụ đó đi.”
“Tôi biết rồi chủ tịch! Nếu không còn gì nữa thì tôi đi chuẩn bị ngay.”
Đợi khi còn lại một mình trong văn phòng, Gia Ái xoay ghế lại nhìn ra ngoài. Cô vẫn còn một kế hoạch đang được tiến hành. Nếu như thuận lợi, con đường của cô sẽ thông thoáng hơn nhiều. Huỳnh Gia Ái lúc này sẽ không còn ngồi một chỗ mà chịu đựng việc người khác hãm hại.
--------------------------------------------------
Minh Hy đưa ly rượu lên nốc cạn, xung quanh anh không khí vô cùng sôi nổi nhưng anh lại chẳng có chút tâm trạng lễ hội nào. Minh Hy vốn không thích những nơi ồn ào như câu lạc bộ đêm này nhưng dưới tư cách CEO của Trung Dương anh không thể từ chối những buổi chiêu đãi.
Một cô tiếp viên ăn mặc khiêu gợi liên tục mời mọc anh nhưng Minh Hy đều từ chối, chỉ im lặng uống rượu một mình. Nhìn những cô gái ở đây tâm trí anh bất chợt nhớ đến một hình ảnh đối lập. Một cô gái ngồi thu người dưới vòi nước lạnh, toàn thân ướt đẫm cùng với những tiếng nấc từng cơn, rõ ràng đang vô cùng khổ sở nhưng thà tự mình chống chọi cũng không muốn van nài. Ánh mắt kiên cường đó… thật sự rất khó quên được. Minh Hy bất giác mỉm cười, rồi anh nhận ra bản thân đang làm gì. Cô ta là kẻ thù của anh, là người khiến bạn gái anh phải tự sát, anh không thể có bất cứ mối cảm tình nào với cô ta được. Minh Hy vừa nghĩ vừa nốc rượu liên tục, anh chẳng để tâm mình đã uống bao nhiêu, chỉ cần có thể xóa bỏ tất cả những hình ảnh kia.
Minh Hy không biết làm cách nào mình về nhà được, chỉ biết khi tỉnh dậy cảnh đầu tiên anh thấy là cô tiếp viên hôm qua đang mặc áo sơ mi của anh và… đứng đối diện với Gia Ái.
Em sẽ không đuổi theo như Apollo, vậy nên xin đừng hóa thành cây nguyệt quế.
“Dạo này phía ông Đông có chuyện gì không anh Phương?” Gia Ái hỏi.
Trợ lý Phương đan tay lại đặt lên bàn rồi nói:
“Vẫn chưa. Có lẽ ông ta cũng dè chừng phía Trung Dương. Chủ tịch có kế hoạch gì không?”
Gia Ái xoay tròn chiếc điện thoại trên tay, cô nói với ánh mắt đăm chiêu:
“Bây giờ thế lực của em vẫn chưa đủ mạnh để hạ bệ ông ta. Trước mắt là phải loại bỏ giám đốc tài chính.”
“Cô Hồng mà chủ tịch điều chuyển qua đó có đáng tin không?”
Với giọng kiên định, Gia Ái trả lời:
“Thời gian em làm nhân viên thực tập có tiếp xúc với chị ấy. Em tin là mình chọn đúng người.”
Trợ lý Phương gật đầu rồi xin ra ngoài, khi còn lại một mình trong văn phòng, Gia Ái xoay ghế lại đối diện với bức tường bằng kính. Tuy bây giờ cô đã có Trung Dương làm chỗ dựa nhưng Hà Văn Đông không phải loại hiền lành, ông ta sớm muộn gì cũng sẽ giở trò trong công ty. Nếu đã không thể đối đầu trực diện thì phải xem xem bên nào dùng thủ đoạn cao hơn.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Gia Ái quay người lại: “Mời vào!”
“Gia Ái! Không làm phiền em chứ?” Chấn Thiên vừa bước tới vừa hỏi.
Cô tươi cười: “Dĩ nhiên là không rồi.”
“Cái này là bản báo cáo tiến trình thi công của Eastern Star.” Chấn Thiên đặt một tập hồ sơ lên bàn rồi ngồi xuống. “Hôm em kết hôn… anh có muốn đến chúc mừng nhưng không biết có nên không… Anh ta có đối xử tốt với em không?”
Gia Ái nhẹ nhàng gật đầu, hai người im lặng một lát rồi bỗng nhiên cô nói giọng buồn bã:
“Anh Thiên! Thật ra… em…”
“Sao vậy?” Chấn Thiên lo lắng hỏi. “Có chuyện gì em cứ nói.”
Thêm mấy giây lưỡng lự nữa thì Gia Ái lắc đầu, cô cúi mặt nhìn xuống chân. Điều này càng làm Chấn Thiên thấp thỏm không yên.
“À… không có gì đâu.” Gia Ái gượng cười.
Thấy vậy Chấn Thiên không hỏi nữa, anh quyết định ra ngoài vì không muốn cô khó xử. Anh vừa đi khuất thì Gia Ái ngồi thẳng dậy nhìn vào chỗ cánh cửa mới khép lại.
--------------------------------------------------
Kết hôn được gần một tháng nhưng tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, mỗi ngày Gia Ái vẫn cố hết sức hoàn thành vai trò người vợ của mình, cô thường thức chờ Minh Hy về nhà dù có khuya đến mấy. Nhiều lần Gia Ái ngủ quên trên ghế sopha đến lúc tỉnh dậy mới biết là anh đã về. Minh Hy vẫn đối xử với cô như thể Gia Ái là một cái bóng trong nhà, không cảm xúc, không cần quan tâm.
Sau giờ tan ca, Gia Ái chuẩn bị chu đáo cho bữa tối rồi bắt đầu dọn dẹp căn nhà. Tuy thể trạng có mệt mỏi nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Gia Ái mở cửa phòng của Minh Hy để lấy quần áo giặt giũ, khi vừa muốn bước ra ánh mắt cô lướt ngang qua bức ảnh treo trên đầu giường. Xem ra anh nhất định phải hành hạ cô theo cách này. Gia Ái đứng đó nhìn bức ảnh một lát, đôi mắt không hề có vẻ gì là tức giận hay buồn tủi. Với một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ Gia Ái bước ra ngoài. Cô ta chỉ là quá khứ, cô mới là hiện tại và tương lai của anh.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Minh Hy ra ngoài từ sớm và cũng như thường lệ Gia Ái không hề biết điểm đến của anh. Cô chẳng quá để tâm việc này, vì rốt cục anh vẫn sẽ quay về nơi này. Gia Ái đang nhàn nhã cắm hoa ở phòng khách thì chuông cửa reo, người đến là ông bà nội của Minh Hy. Tình huống ngoài dự đoán trước mắt làm cô lúng túng.
“Gia Ái!” Bà nội vui vẻ nói. “Ông bà đến thế này không phiền con chứ?”
Cô lập tức lắc đầu rồi đi pha bình trà mang ra cùng mấy chiếc tách. Vừa đặt xuống thì nghe giọng bà hỏi:
“Hy đâu? Nó không có nhà à?”
“Dạ? À anh ấy có hẹn với bạn, lát nữa sẽ về thôi ạ!” Gia Ái lễ phép nói.
“Hay con điện thoại cho Hy nó về đi. Ông có chuyện muốn bàn với nó.”
Cô gật đầu rồi đi vào nhà bếp, Gia Ái bối rối không biết phải làm gì bởi cô biết rõ Minh Hy sẽ không nghe máy cũng chẳng bao giờ đọc tin nhắn của mình. Lưỡng lự hết một lát thì bà nội bước đến nói:
“Gia Ái! Con dẫn bà đi tham quan một vòng đi. Bà cũng muốn xem phòng tân hôn bài trí thế nào.”
“Phòng…” Chưa giải quyết xong chuyện này lại đến chuyện khác, nếu để bà thấy tấm ảnh thì nguy to. Gia Ái hết cách đành đưa bà đến căn phòng của mình. Bà nội xem xét mấy giây thì quay sang thắc mắc.
“Phòng này hình như hơi nhỏ nhỉ? Bà thấy phòng đối diện rộng hơn, sao hai đứa lại chọn chỗ này?”
“Vì… vì con thích căn phòng này hơn.”
“Vậy phòng kia để trống à?” Bà hỏi rồi bước đến căn phòng của Minh Hy làm Gia Ái chạy đến chặn cửa lại.
“Con sao vậy?”
“Căn phòng đó bỏ trống.” Giọng Minh Hy vang lên làm hai người quay sang, anh ôn hòa nói. “Tụi con chưa sử dụng nên không có dọn dẹp gì nên cô ấy không muốn bà vào thôi. Mình ra ngoài nói chuyện nghe bà?”
Vậy là bà nội bước trở lại phòng khách với Minh Hy, Gia Ái dựa vào tường thở phào rồi đi theo họ, cũng may là anh về đúng lúc nếu không…
Ông nội ôn tồn hỏi: “Hy con vừa đi đâu về vậy?”
“Con có hẹn đi đánh tennis với đối tác!” Minh Hy trả lời trước khi Gia Ái kịp phản ứng.
“Nhưng lúc nãy Gia Ái nói con hẹn với bạn mà?” Ông thắc mắc.
“Chắc là con nhớ nhầm thôi!” Cô mỉm cười.
Hai ông bà ở lại một lúc nữa rồi ra về, họ vừa rời đi thì Gia Ái mới có thể thả lỏng. Cô giống như mới trải qua một cuộc chiến vậy, nhưng ngược lại Minh Hy rất bình thản. Lần đầu Gia Ái cảm thấy tức giận, cô bước về phía anh lên tiếng:
“Em biết đối với anh em chẳng là gì cả, nhưng anh có thể nghe điện thoại của em được không? Em…”
“Không đúng!” Minh Hy nói giọng giễu cợt. “Cô là người tôi hận nhất… Nhưng tôi vẫn sẽ suy nghĩ về việc bắt máy. Còn nữa, cô cũng nghe ông nói rồi… hai ngày nữa chúng ta phải đi dự tiệc ở Singapore, nhớ chuẩn bị cho tốt.” Vừa dứt lời thì anh bước vào căn phòng “bỏ trống” kia.
--------------------------------------------------
Ngồi trên máy bay, Gia Ái chăm chú đọc quyển sách trong tay, cô đã chuẩn bị trước để thoát khỏi thứ không khí ngột ngạt mỗi khi ở bên cạnh Minh Hy. Hành trình giữa hai người gần như không có bất cứ âm thanh đối thoại nào. Sau câu nói của anh hôm trước, Gia Ái cũng chẳng muốn trò chuyện nữa. Nếu anh đã hận cô như thế thì cứ để anh hận, vì anh không yêu cô nên việc này sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều. Gia Ái cũng bắt đầu hiểu ra mối quan hệ như thế này cũng không đến nỗi nào. Ít ra mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy người mình yêu.
Buổi tiệc lần này là nơi tụ họp của những đại gia lớn trong ngành xây dựng, nếu ông không nói thì Gia Ái cũng sẽ đến dự. Cô cần tạo mối quan hệ tốt với họ để có thể nắm vững An Vĩnh. Bên cạnh đó một tập đoàn chuyên sản xuất vật liệu xây dựng như Trung Dương cũng phải bảo đảm mặt ngoại giao.
Năm giờ ba mươi phút tối, Gia Ái mặc một chiếc váy màu đen quyến rũ đứng trước gương chỉnh lại mái tóc. Khi xong xuôi thì cùng Minh Hy lên tầng mười dự tiệc, họ đã thuê phòng ở ngay khách sạn diễn ra buổi tiệc để tiết kiệm thời gian đi lại và lẽ dĩ nhiên là chỉ thuê một phòng.
Hội trường lúc này được bố trí vô cùng lộng lẫy và khách mời cũng rất đông. Gia Ái tay trong tay cùng Minh Hy đi chào hỏi, với vẻ đẹp tự nhiên và thái độ thân thiện cô dễ dàng chiếm được cảm tình của những người có khả năng hợp tác. Được một lát thì tiếng nhạc du dương vang lên và mọi người bắt đầu màn khiêu vũ. Gia Ái không hề nghĩ đến cùng Minh Hy bước ra phía ánh đèn, cô chỉ im lặng đứng theo dõi.
“May I?” Một chàng trai đến trước mặt Gia Ái đưa tay về phía cô.
Chưa kịp phản ứng thì Gia Ái nhận ra Minh Hy đã giúp mình từ chối, thay vào đó anh nắm tay cô hướng ra phía sàn nhảy và cả hai bắt đầu khiêu vũ.
“Đừng có nghĩ ngợi gì.” Anh nói. “Chỉ vì chúng ta đang danh nghĩa vợ chồng thôi.”
“Em biết.” Gia Ái nhỏ nhẹ đáp. Khung cảnh lúc này rất lãng mạn nhưng cô chỉ thấy buồn bã. Đúng như cô nghĩ, bây giờ đến gượng cười cũng quá khó khăn.
Bản nhạc kết thúc, Gia Ái một mình bước ra phía ban công ngắm cảnh trong khi Minh Hy đến trò chuyện với những người anh quen biết. Một cơn gió lạnh thoáng qua làm Gia Ái rùng mình, cô chậm rãi quay lại buổi tiệc, đi đến quầy rượu rồi cầm lấy chiếc ly gần nhất. Uống thứ này sẽ thấy ấm hơn. Gia Ái uống hết nửa ly thì thấy một chàng trai đang nhìn mình với vẻ hoảng hốt, cô gái có vẻ là bạn gái anh ta nói gì đó rồi cả hai cùng rời đi. Gia Ái thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lặng lẽ đến ngồi xuống một chiếc bàn gần ở góc phòng.
Nhưng rồi có điều gì đó không ổn. Gia Ái bỗng cảm thấy toàn thân nóng bức khó chịu, một cảm giác rạo rực kỳ lạ. Không mất bao nhiêu thời gian để cô hiểu mọi chuyện. Gia Ái nhìn lại ly rượu trên bàn, hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Gia Ái lập tức đứng dậy, cô cần về phòng mình ngay, cũng chẳng có thời gian để báo với Minh Hy.
Đến tầng bốn, Gia Ái mở cửa phòng bằng đôi bàn tay run rẩy, cô làm rơi chìa khóa mấy lần mới vào được phòng. Toàn thân cô lúc này như có lửa đốt, từng tấc da thịt đều nóng dần lên. Không cần suy nghĩ, Gia Ái loạng choạng đi đến phòng tắm, khóa cửa lại, bước vào phòng kính xung quanh vòi sen rồi xả nước. Gia Ái ngồi tựa vào bức tường bằng kính, để làn nước lạnh phun thẳng vào người, nhưng cảm giác khó chịu lúc này cũng chẳng giảm bớt bao nhiêu. “Sẽ nhanh qua thôi. Mình sẽ không sao!”
Chương 20. LỜI NGUYỀN
Câu yêu thương của phù thủy, với hoàng tử chỉ có thể là một lời nguyền.
Tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ khắp căn phòng, Gia Ái nghe thấy nhưng chẳng thể làm gì. Cô đang ngồi thu chặt người dưới làn nước lạnh, sự đối lập nhiệt độ giữa bên trong và ngoài khiến Gia Ái vật vã khổ sở.
Ở phía ngoài Ngô Minh Hy đang cố gắng lắng nghe bất cứ âm thanh phản hồi nào bên trong, vừa rồi ở bữa tiệc anh đã thấy thái độ kỳ lạ của đôi nam nữ kia khi nhìn vào ly rượu trên tay Gia Ái, cộng thêm nét hoảng hốt của cô sau đó thì anh đã biết chắc thứ thức uống kia có vấn đề. Chần chừ hết một lát anh mới quyết định đuổi theo, nói thế nào Huỳnh Gia Ái cũng mang danh nghĩa vợ anh. Hơn nữa… anh nhất định phải giữ cô ta bên cạnh mình, vậy mới có thể từ từ để cô ta biết cảm giác đau khổ là như thế nào.
Sau một lúc gọi không có hồi đáp, Minh Hy lùi lại rồi dùng sức đá thẳng vào cánh cửa làm nó bật mở. Anh nhanh chóng bước vào trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, anh bất giác chau mày. Trong ô kính bao quanh vòi sen, Gia Ái đang ngồi co ro với chiếc váy sang trọng trên người, toàn thân cô lúc này đã ướt đẫm. Dù cách một tấm kính nhưng Minh Hy vẫn nghe được tiếng thút thít của cô. Gia Ái lúc này trông thật sự rất đáng thương, nhưng anh lại không ình có lòng thương cảm với cô.
Minh Hy bước đến gần ô kính rồi đưa tay lên gõ mấy tiếng. Gia Ái nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn. Anh nghĩ rằng cô sẽ nhân lúc này cầu xin sự thông cảm hay giúp đỡ nhưng những gì Gia Ái làm chỉ là chăm chú nhìn anh rồi quay người lại, vùi đầu vào gối. Thấy phản ứng của cô, Minh Hy thật sự bất ngờ, vậy nên hành động duy nhất của anh là đứng yên nhìn dáng vẻ đó.
Tất cả ý chí của Gia Ái lúc này đang dồn vào việc kiểm soát bản thân, nhưng tác dụng của ly rượu lúc nãy ngày càng mạnh. Cơn khó chịu dâng cao, cuối cùng cô phải cắn chặt vào cổ tay để cố gắng vượt qua. Thời gian cứ như vậy mà trôi dần, Minh Hy vẫn đứng bên ngoài nhìn vào, nhưng có điều gì đó rất bất thường. Anh phát hiện ra thì lập tức mở cửa kính, bước lên mấy bước. Tiếp theo là ngồi sụp xuống lay bờ vai của Gia Ái, cô đã bất tỉnh cùng với cánh tay đang chảy máu. Minh Hy không suy nghĩ gì nữa, bế cô ra đi ra ngoài.
--------------------------------------------------
Chiều hôm sau, Gia Ái lờ mờ tỉnh lại, cô từ từ ngồi dậy, chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh. Vết thương trên cổ tay hơi đau làm Gia Ái chú ý, giơ tay lên ngắm miếng băng quấn. Đôi mắt cô sâu thăm thẳm, biểu cảm trầm ngâm kỳ lạ.
Minh Hy bước vào phòng thấy Gia Ái đã tỉnh lại thì bình thản ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
“Cô sao rồi?” Giọng anh vẫn lạnh tanh.
Gia Ái mỉm cười, cô biết anh hỏi vậy vì phải hỏi.
“Em không sao. Chỉ là uống hơi nhiều thôi! Xin lỗi, vì em nên chúng ta mới trễ chuyến bay.”
“Tôi đã đổi thành ngày mai.” Minh Hy nói. “Nhưng sức kiềm chế của cô cũng tốt nhỉ? Uống thứ thuốc đó rồi mà vẫn có thể chịu đựng lâu như vậy.”
“Nếu không theo anh em phải làm sao?” Gia Ái nói giọng chua chát, cô nhận ra anh cũng biết thứ mình uống phải là gì. “Em đã quen tự giải quyết tất cả những vấn đề của bản thân.”
“Lúc nào cũng vậy sao? Dùng mọi thủ đoạn để giải quyết vấn đề?” Minh Hy mỉa mai, đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện của Tường Vân sau ngày họ kết hôn.
Cô cười nhạt:
“Anh cũng từng đến yêu cầu em từ bỏ đó thôi!”
“Giống nhau à?” Giọng Minh Hy mang âm điệu giận dữ. “Chẳng phải cô nói cô rất yêu tôi sao? Đó là cách cô yêu một người… ép một người khác tự sát? Thật đặc biệt quá!”
Âm vang của những câu từ đầy gai nhọn dội lại từ bốn bức tường, không thỏa lòng cho ai nhưng lại làm một người đau lòng, phải qua một lát Gia Ái mới có thể lên tiếng:
“Anh Hy! Đối với anh em là loại người độc ác như vậy sao?”
Minh Hy bật cười, hoàn toàn không phải vì vui vẻ:
“Nếu không thì tôi phải nghĩ cô lương thiện như thế nào? Từ nhỏ cô không phải không biết tôi ghét việc gia đình hai bên sắp đặt chuyện hôn nhân, nhưng cô vẫn khăng khăng muốn ở cạnh tôi. Khi lớn lên cô cũng biết việc tôi đã có người yêu, vậy mà cô nhất quyết không đồng ý hủy hôn, cuối cùng thì dẫn đến việc Anne tự sát. Được… coi như là vì cô yêu tôi đi. Có điều với tôi… nó chẳng khác nào một lời nguyền.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Gia Ái ở lại chỉ có thể thở dài.
--------------------------------------------------
Ngô Minh Thành hồi hộp ngồi chờ đợi vị đối tác của mình, dự án hợp tác lần này chính là cơ hội tốt nhất cho anh thể hiện khả năng trước mặt ông nội. Đến lúc đó ông nhất định sẽ xem trọng anh hơn một kẻ chỉ biết bám váy đàn bà như Ngô Minh Hy. Như vậy kế hoạch giành lấy Trung Dương của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đang khoái trá nghĩ thầm thì cánh cửa phòng mở ra, cô thư ký lên tiếng:
“Giám đốc! Giám đốc của Farke đã đến!”
Ngô Minh Thành vui vẻ đứng bật dậy ra chào đón, vị giám đốc vừa bước vào ở tuổi trung niên và mang một vẻ đạo mạo đĩnh đạc. Sau khi lịch thiệp chào hỏi, hai bên cùng bắt đầu bàn về việc hợp tác.
“Anh Thành, dự án xây dựng Libra lần này của công ty chúng tôi rất lớn. Không biết công ty Đại Lộc phía anh có thể cung cấp đầy đủ các vật liệu xây dựng hay không?”
“Chuyện này ông không cần lo lắng. Đại Lộc vốn là một công ty con của tập đoàn Trung Dương, vật liệu của chúng tôi chẳng những nhiều mà còn vô cùng chất lượng nữa.” Ngô Minh Thành tự tin nói.
Thêm một hồi bàn luận lẫn tán tụng nữa thì Ngô Minh Thành ngỏ lời mời vị đối tác mới gặp này cùng đi đến một câu lạc bộ đêm. Sau vài lần gặp gỡ hai bên ngày càng thân thiết. Đến cuộc gặp thứ sáu thì việc hợp tác rẽ sang một hướng mới.
“Anh Thành! Thật ra về chất lượng vật liệu xây dựng của Trung Dương chúng tôi cũng đã nghe nhiều. Nhưng mà…” Giám đốc Triều ngập ngừng.
Nét ái ngại lẫn lo lắng xuất hiện trên mặt Ngô Minh Thành:
“Có vấn đề gì sao?”
Giám đốc Triều tặc lưỡi chần chừ:
“Nghĩ chúng ta là chỗ thân quen tôi mới nói chuyện này với anh. Thật ra anh cũng biết đó, tôi tuy mang danh nghĩa là giám đốc nhưng cũng chỉ là làm công ăn lương thôi. Đôi khi… đôi khi cũng phải tính toán riêng ình.”
“Ý ông là…”
“Ý tôi là chúng ta không nhất thiết phải làm theo giấy tờ. Tôi cũng biết anh ở trong Trung Dương luôn bị chèn ép. Sao anh không nghĩ đến một con đường khác? Đây chính là cơ hội tốt nhất rồi.”
Ngô Minh Thành nghe thấy những câu nói đó trước hết là ngạc nhiên rồi chuyển sang nét suy tư. Ông ta nói không phải không có lý, nếu có thể có thêm một lựa chọn khác thì cho dù ông nội có giao Trung Dương cho Ngô Minh Hy anh cũng không phải mất hết tất cả. Hơn nữa xem ra nếu không đồng ý thì hợp đồng này sẽ không thành, bước đệm của anh cũng biến mất.
“Vậy… kế hoạch của ông là như thế nào?”
“Đơn giản thôi.” Ông Triều hạ giọng xuống. “Vật liệu bên anh cung cấp cứ xuất như bình thường, nhưng chúng ta sẽ sử dụng những vật liệu khác cho công trình với giá thành thấp hơn. Sau đó… chúng ta cùng đem bán số chất lượng kia đi, lấy thêm được một khoản lời.”
Suy nghĩ mấy giây thì Ngô Minh Thành lên tiếng hỏi:
“Nhưng làm sao tìm được người mua?”
“Chuyện này anh yên tâm, tôi làm nghề này lâu rồi. Quan hệ rất nhiều, chỉ cần anh đồng ý tôi sẽ lập tức liên hệ người mua. Những vật liệu sử dụng trong công trình cũng sẽ do tôi chuẩn bị. Chuyện anh làm chỉ là ký hóa đơn xuất hàng thôi.”
Im lặng một lát, Ngô Minh Thành trầm tư đưa cốc cà phê lên miệng uống một ngụm. Ông Triều thấy anh do dự thì nói thêm:
“Thật ra anh không đồng ý cũng không sao. Có lẽ anh không muốn phản bội anh họ mình nhỉ? Tôi hiểu mà, hay để khi khác chúng ta gặp lại vậy.”
Ông ta đứng dậy chuẩn bị ra về nhưng vừa xoay người đã nghe giọng của Ngô Minh Thành:
“Khoan đã! Tôi nghĩ chuyện này có thể thảo luận.”
“Được thôi! Vậy chúng ta cùng nghĩ xem khi nào thì ký hợp đồng.” Ông Triều vui vẻ ngồi lại chỗ cũ.
Chương 21. MƯU TÍNH
Bước ra khỏi bóng đêm, phù thủy cũng chỉ có thể là phù thủy!
Gia Ái ngồi một mình trên tầng mười tòa cao ốc ngắm cảnh thành phố về đêm, phía bên kia cửa kính bầu trời được bao phủ bởi một màu đen tiêu điều với vài ngôi sao lẻ loi. Khung cảnh hoàn toàn đối lập với cuộc sống thành thị nhộp nhịp bên dưới. Gia Ái như thấy bản thân từ những ngôi sao kia, xung quanh vô cùng mù mịt, không có điểm tựa cũng chẳng có chốn dừng chân.
“Để em đợi lâu rồi!” Chấn Thiên nói, anh vừa vội vã rời nhà của cha nuôi vì phải đón Tú Cầm từ sân bay về.
“Không sao!” Cô mỉm cười. “Là em đến sớm thôi!”
“Anh rất bất ngờ khi em hẹn gặp.”
Gia Ái chờ người phục vụ rời đi thì nhỏ nhẹ nói:
“Anh Thiên! Em có một chuyện muốn xin lời khuyên của anh.”
“Chuyện gì?”
“Là về giám đốc tài chính của An Vĩnh. Gần đây em có nhận được thông tin về một số giấy tờ không rõ ràng hay những khoản chi khống. Bằng chứng bây giờ đã đầy đủ. Em muốn hỏi anh có nên khởi kiện ngay không? Hay là… để ông ta lại rồi điều tra xem rốt cục là có ai đứng sau lưng giật dây ông ta không? Anh thấy sao?”
“Người giật dây?” Chấn Thiên không cần nghĩ đến lần thứ hai cũng biết đó là ai. Tuy cha nuôi chưa từng buộc anh tham gia những kế hoạch của ông ấy ở An Vĩnh nhưng bao năm nay anh vẫn có thể nhận ra từng bước đi của ông, anh cũng biết rõ giám đốc tài chính vốn là người do cha nuôi đưa vào, lần này xảy ra chuyện nhất định sẽ liên đới đến ông.
“Anh nghĩ cứ điều tra kỹ rồi mới khởi kiện.”
Gia Ái khẽ gật đầu:
“Được, em sẽ nghe lời anh!” Cô nói rồi mỉm cười. Phần sau của cuộc trò chuyện là về sở thích câu cá của cả hai, lúc này Chấn Thiên cảm thấy như trở lại thời gian trước kia khi Gia Ái chưa kết hôn. Anh có thể cùng cô vui vẻ ăn cơm, vui vẻ nói cười, không cần lo lắng đến một người khác.
Nhưng có điều Chấn Thiên lẫn Gia Ái đều không nhận ra người khác đó cũng đang có mặt tại nhà hàng. Và Minh Hy vẫn luôn để mắt đến cuộc hẹn giữa họ.
--------------------------------------------------
Hơn mười một giờ khuya Gia Ái mới về đến nhà, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Minh Hy, anh đang ngồi tựa lưng vào ghế sopha, chẳng có vẻ gì là chú ý đến sự hiện diện của cô.
“Em về rồi!” Gia Ái dịu dàng nói, cô không hề hy vọng vì vào việc anh đáp lại nên cứ như vậy mà quay người đi vào phòng.
“Cô vừa đi đâu?” Giọng lạnh lùng của Minh Hy làm Gia Ái dừng lại.
“Em có hẹn với bạn.”
“Ai?”
Gia Ái cười nhạt:
“Sao anh lại muốn biết?
Im lặng, Minh Hy cũng đang tự hỏi bản thân tại sao lại quan tâm đến chuyện này, rồi anh tìm được một lý do ình.
“Chẳng phải cô cũng muốn biết nơi tôi đi sao? Để ông nội không nghi ngờ.”
“Nhưng em không hỏi người đi cùng anh!”
Câu nói làm Minh Hy sững người một giây, rồi anh đứng dậy bước về phía cô, khi khoảng cách của cả hai chẳng còn lại bao nhiêu thì anh nói giọng giễu cợt. “Ý cô là… tôi đang để tâm đến cô sao?”
“Không. Sao anh lại quan tâm em được? Anh chỉ muốn dằn vặt em thôi mà.” Gia Ái nói cùng một nụ cười. Đây là lần đầu cô phản kháng, nếu không thể khiến anh yêu mình thì để anh tức giận cũng tốt, ít ra không cần tránh mặt nhau hay im lặng một cách ngột ngạt nữa. “Người em đi cùng là phó tổng giám đốc An Vĩnh, hình như anh cũng biết anh ấy. Vậy… em về phòng trước.”
Gia Ái khẽ gật đầu rồi quay đi, bỏ mặc người còn lại với sự bối rối.
--------------------------------------------------
“Chủ tịch!” Trợ lý Phương nói. “Giám đốc tài chính đã xin nghỉ việc rồi. Phần lớn số tiền kia cũng đã được hoàn trả.”
Cùng cái gật đầu, Gia Ái nở nụ cười nửa miệng:
“Anh Thiên đúng là không làm em thất vọng. Không cần tốn bao nhiêu công sức cũng đã giúp em đòi được khoản tiền bị biển thủ.”
Chuyện bằng chứng việc giám đốc tài chính làm giấy tờ khống vốn đều là giả. Cho dù Gia Ái có cố gắng thế nào cũng không tìm ra được bất cứ chứng từ nào tố cáo việc Hà Văn Đông biển thủ công quỹ. Vậy nên phương án cuối cùng chính là nhờ Chấn Thiên giúp. Cô cố ý đề cập đến số tin tức ảo đó vì biết anh sẽ mang nó về cho ông Đông. Với tính cách đa nghi của ông ta, Hà Văn Đông nhất định sẽ bảo giám đốc tài chính dàn xếp mọi chuyện lại rồi trốn đi, thà rằng chịu lỗ còn hơn phải vào tù. Nhưng đây dù sao cũng chỉ mới là bắt đầu, cô vẫn còn phải nghĩ cách dứt điểm một lần.
“Cô biết phó tổng giám đốc là người của ông Đông lúc nào?” Trợ lý Phương hỏi, anh ngày càng cảm thấy cô gái này không đơn giản, tất cả các kế hoạch đưa ra đều rất hoàn hảo.
“Chị… à anh Tâm đã từng nói với em, xưa nay chỉ riêng anh ấy là ông Đông không gây khó dễ. Người như ông ta có thể để chức vụ đó dễ dàng lọt vào tay người khác sao? Trừ khi đó là do ông ta sắp xếp thôi. Sau đó thì em nhờ người đi điều tra kỹ hơn.”
Trợ lý Phương gật đầu:
“Phó tổng chắc không thể nào ngờ lại bị đưa vào tròng như vậy!”
“Dù sao cũng là anh ấy đã lừa em trước.” Gia Ái hít một hơi sâu rồi ngồi thẳng lưng dậy. “Anh sắp xếp để chị Hồng thay thế chức vụ đó đi.”
“Tôi biết rồi chủ tịch! Nếu không còn gì nữa thì tôi đi chuẩn bị ngay.”
Đợi khi còn lại một mình trong văn phòng, Gia Ái xoay ghế lại nhìn ra ngoài. Cô vẫn còn một kế hoạch đang được tiến hành. Nếu như thuận lợi, con đường của cô sẽ thông thoáng hơn nhiều. Huỳnh Gia Ái lúc này sẽ không còn ngồi một chỗ mà chịu đựng việc người khác hãm hại.
--------------------------------------------------
Minh Hy đưa ly rượu lên nốc cạn, xung quanh anh không khí vô cùng sôi nổi nhưng anh lại chẳng có chút tâm trạng lễ hội nào. Minh Hy vốn không thích những nơi ồn ào như câu lạc bộ đêm này nhưng dưới tư cách CEO của Trung Dương anh không thể từ chối những buổi chiêu đãi.
Một cô tiếp viên ăn mặc khiêu gợi liên tục mời mọc anh nhưng Minh Hy đều từ chối, chỉ im lặng uống rượu một mình. Nhìn những cô gái ở đây tâm trí anh bất chợt nhớ đến một hình ảnh đối lập. Một cô gái ngồi thu người dưới vòi nước lạnh, toàn thân ướt đẫm cùng với những tiếng nấc từng cơn, rõ ràng đang vô cùng khổ sở nhưng thà tự mình chống chọi cũng không muốn van nài. Ánh mắt kiên cường đó… thật sự rất khó quên được. Minh Hy bất giác mỉm cười, rồi anh nhận ra bản thân đang làm gì. Cô ta là kẻ thù của anh, là người khiến bạn gái anh phải tự sát, anh không thể có bất cứ mối cảm tình nào với cô ta được. Minh Hy vừa nghĩ vừa nốc rượu liên tục, anh chẳng để tâm mình đã uống bao nhiêu, chỉ cần có thể xóa bỏ tất cả những hình ảnh kia.
Minh Hy không biết làm cách nào mình về nhà được, chỉ biết khi tỉnh dậy cảnh đầu tiên anh thấy là cô tiếp viên hôm qua đang mặc áo sơ mi của anh và… đứng đối diện với Gia Ái.
/20
|