Quân Quân trời sinh có một thú vui là xem Trầm Khánh Khánhđấu võ mồm với Trữ Mạt Ly. Hai người đó đều có sở trường dùng khuôn mặt tươicười đeo thương mang gậy đè bẹp đối phương, thể hiện một quá trình đặc sắc. Vậynên, người xứng đôi như bọn họ rất hiếm gặp.
Đôi mắt phượng của Trữ Mạt Ly vẫn duy trì ý cười, dù TrầmKhánh Khánh đột nhiên buông một câu như vậy, cũng không làm anh giật mình. Anhra vẻ kinh ngạc, chẳng qua vì muốn cô gái này đắc ý một chút.
Sau khi đạt được hiệu quả, Trữ Mạt Ly giải thích: “Em vẫnnói để mình em giải quyết chuyện này. Vậy nên, tôi nghĩ không nói cho em thìtốt hơn.”
Trầm Khánh Khánh gật đầu: “Làm việc tốt không lưu danh. Sếpnày, tôi với anh lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa hiểu anh nhỉ?”
“Khánh Khánh, đây là một loại phương thức Mạt Ly theo đuổicậu, cậu nhìn cậu đi, bảo cậu chậm hiểu cậu còn không tin.” Quân Quân khôngkhỏi phụ họa.
Trầm Khánh Khánh giả mù sa mưa khen ngợi: “Đẩy mình vào hangsói, sau đó bố thí một chút? Phương thức thật không tồi.”
“Khánh Khánh, sao cậu có thể nói như vậy? Cậu có biết vì cậumà Trữ Mạt Ly đối phó với Hàn Thâm như thế nào không?”
Trữ Mạt Ly bỗng ngẩng đầu, không chút hoang mang giành lấyly rượu của Quân Quân: “Quân Quân, cô uống nhiều rồi. Tôi thấy chúng ta có thểvề.”
“Chờ chút, Kiều Hàn Thâm cũng từng nói lời kỳ lạ như vậy.”Trầm Khánh Khánh cười như mèo bắt được chuột, “Không phải anh làm gì cho tôiđấy chứ?”
“Không có gì.”
“Anh ta dùng cổ phần công ty uy hiếp Hàn Thâm.”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Trầm Khánh Khánh giật mình, sau khi trải qua vài giây ngắnngủi đứng hình, cô nhìn Trữ Mạt Ly: “Anh uy hiếp anh ta, vì cái gì?”
Uy hiếp? Khó trách lần trước Kiều Hàn Thâm lại nói chuyện cổquái như vậy. Kiều Hàn Thâm và Trữ Mạt Ly, tốt nhất không nên hỏi quan hệ củahọ như thế nào, một núi không thể có hai hổ. Thường ngày hai người bên ngoàicũng không có mâu thuẫn gì, sẽ không ai khiêu khích người khác, đây là haingười ăn ý với nhau. Trữ Mạt Ly là người thông minh trong thông minh, không cólý do đầy đủ, anh tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như vậy.
Băng ghế im lặng một hồi, Quân Quân cũng tỉnh rượu ba phần.
Ngón tay thon dài của Trữ Mạt Ly lại lướt nhẹ qua mặt ngoàichiếc nhẫn kim cương. Ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, lướt chậm qua khuôn mặtcủa Trầm Khánh Khánh, nụ cười yếu ớt trên miệng anh như một món đồ trang sứcxinh đẹp.
“Vì hắn chống đối tôi.” Trữ Mạt Ly bỏ khăn ăn đứng lên, khíthế có phần áp người, “Có thể trở về chưa, con gái tôi còn đang chờ tôi ở nhà.”
“Được… Được.” Quân Quân choáng váng đứng lên.
Trầm Khánh Khánh ngồi im không nhúc nhích.
Tay cô hơi lạnh, còn hơirun. Cô không khỏi thay đổi thế ngồi, có điều tâm trạng cũng không thay đổi,cũng vì trái tim đang đập run rẩy của mình.
Ngay trước khi Trữ Mạt Ly trả lời, cô đã có một đáp án,chẳng qua cô thấy nó không phải sự thật, giống như khi cô năm tuổi có người nóicô sẽ trở thành siêu sao vậy.
Trữ Mạt Ly, vì cô?
Quân Quân xem xét tình hình, rất thông minh nói: “Tôi rangoài chờ hai người.”
Cô vừa ra khỏi cửa, Trầm Khánh Khánh lập tức hỏi: “Anh uyhiếp anh ta không được nhúng tay vào chuyện của Trương Hiển Chính?”
Trữ Mạt Ly lại ngồi trên ghế, anh cười cười: “Đoán thoảimái, em có vẻ rất khẩn trương.”
Trầm Khánh Khánh bất giác sờ mái tóc dài, lập tức trở mặt:“Tôi rất ổn, anh đừng lảng sang chuyện khác.”
“Được rồi, tôi quả thật có nhắc nhở Kiều Hàn Thâm.”
“Không hơn?”
“Em còn muốn thế nào?”
“Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Khóe môi Trữ Mạt Ly khẽ cong lên, không nhiều không ít, nétdịu dàng và lạnh lùng cùng lúc đan xen vào nhau, anh ôn hòa nói: “Tôi không cógì muốn nói.”
“Được, vậy tôi nói.” Trầm Khánh Khánh đứng lên, đến trướcmặt anh rồi đi lại vài bước, “Anh làm như vậy là vì tôi, hay vẫn vì bản thânanh?”
“Em nói gì?”
Trầm Khánh Khánh chỉ vào chính mình, không kìm được, lắc đầucười: “Sẽ không vì tôi chứ? Tôi sẽ sợ hãi đấy.”
Lông mi Trữ Mạt Ly cũng chưa động.
“Hiển nhiên không phải vì tôi.” Trầm Khánh Khánh giơ tay chỉra điều lệ, “Tôi biết Trương Hiển Chính và anh cũng có vài mâu thuẫn nhỏ. Hắngiúp Kiều Hàn Thâm đoạt lấy hai vai diễn của anh, hắn luôn chống đối với từnglời anh nói. Thông thường, với người như vậy, anh sẽ không để hắn ta được vuivẻ lâu dài. Anh đẩy tôi vào hang sói quay phim với hắn, đơn giản vì muốn phântán sự chú ý của hắn, đúng lúc tôi cũng muốn đối phó hắn. Vậy nên anh chỉ cầnhơi phối hợp một chút, sau lưng đâm hắn một đao. Nếu tôi đoán không sai, ngườixử tử hắn chính là anh. Anh chuẩn bị vô cùng toàn vẹn, thậm chí vì tránh taimắt mọi người còn bay sang Mĩ. Sau đó thì chẳng kẻ nào biết rốt cuộc ai đâmTrương Hiển Chính một đao trí mạng.”
Trữ Mạt Ly nhẹ nhàng vỗ tay: “Suy đoán rất hay.”
Trầm Khánh Khánh một tay chống bàn, một tay xoa eo, cô thíchcảm giác nhìn xuống này, nó giúp cô có thể thả lỏng sự khẩn trương trong lòng.Nhất là khi đối mặt với Trữ Mạt Ly, anh luôn làm cô khẩn trương quá mức.
“Cảm ơn, mới đầu tôi cũng nghĩ không ra, chỉ là câu nói “tôivẫn đơn phương theo đuổi cô Trầm” kia, sau đó tôi lại đứng từ góc độ anh tựhỏi, đột nhiên hiểu ra thôi.”
“À? Sao em biết tôi nghĩ cái gì?”
“Ở đây không có người khác, chúng ta thẳng thắn với nhauđi.” Trầm Khánh Khánh kéo ghế dựa, ngồi xuống, “Đối với anh mà nói, tôi là mộttai họa ngầm, một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể mang tới tai họa cho anh– một khi cha anh biết tôi tồn tại, bí mật anh dốc sức bảo vệ sẽ bị lộ rangoài, anh có thể cho phép chuyện này xảy ra sao? Cho nên, anh chỉ có hai conđường có thể đi: thứ nhất, làm tôi biến mất, thứ hai, cột hai chúng ta vàonhau. Điều thứ nhất đương nhiên không thể, như vậy điều thứ hai sẽ là lựa chọnsáng suốt nhất.”
Vẻ mặt của cô như một luật sư tài năng tranh luận trên tòaán.
Trữ Mạt Ly nhích lại gần Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánhmuốn trốn tránh, lại bị anh đột nhiên giữ chặt. Anh không mạnh tay, xem như dịudàng, Trầm Khánh Khánh muốn chạy thoát, bỗng phát hiện nếu làm như vậy, ngượclại cô có vẻ phản ứng quá khích.
Trữ Mạt Ly không buông tay, anh nhìn cô một lúc. Ánh mắt anhrất đẹp, đường nét hoàn mỹ, đôi con ngươi đen thẫm, ánh mắt này đã từng đượcfan bình chọn là ánh mắt say lòng người nhất. Bất luận cười hay không đều đẹpnhất, mà vẻ đẹp này cùng với cảm giác áp bức mạnh mẽ, không phải bất cứ ai cũngcó thể chịu được.
Trầm Khánh Khánh đã từng nói, ánh mắt này làm cô nhớ tớiloài sói bạc dưới trăng, lạnh lẽo như băng và xinh đẹp.
Nhưng là, ánh mắt anh bây giờ vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, cứnhư liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi thứ, tình cảm nơi đó chậm rãi lưuđộng như không có tận cùng: “Tôi biết trong mắt em tôi là loại người gì. Nhưngem vẫn chưa hiểu hết về tôi.”
Tay Trầm Khánh Khánh bị Trữ Mạt Ly nắm chặt cuối cùng cũngđược thả ra, nhưng cô không ngừng đổ mồ hôi. Mà ngón tay Trữ Mạt Ly lại lướtnhẹ trên mặt cô, dường như một chút cũng không để ý.
“Có một số việc tôi không nói không có nghĩa là tôi khônglàm. Cũng có một số việc tôi làm không có nghĩa là nhất định tôi phải nói.Nhưng chuyện tôi đã nói, tôi chắc chắn sẽ làm.”
Trầm Khánh Khánh không dễ chịu mấy, chau mày: “Anh làm tôichóng mặt.”
Trữ Mạt Ly buông tay khỏi người cô, lại cúi đầu nói bên taicô: “Vậy thì tốt rồi, từ từ nghĩ lại.”
Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên bởi hành động bất ngờ của anh,nhưng đợi cô lấy lại tinh thần, anh đã đứng ở cửa, người cũng như khi đến: “Vẫnchưa đi?”
Cuộc sống bận rộn dần dần giúp người ta quên đi phiền não,như lời nói chẳng hiểu ra sao của người nào đó, như người tên Quý Hàm. “Tuyệtđại phong trần” sau một loạt phong ba cuối cùng cũng đến lần đầu ra mắt, màTrầm Khánh Khánh bắt đầu chiêng trống rùm beng chuẩn bị bộ phim mới “Nữ hoàngáo trắng”, vấn đề lớn nhất bây giờ là nam chính vẫn chưa xác định, đạo diễnđang rất buồn rầu.
Rất nhiều siêu sao đều từ màn ảnh nhỏ hướng ra màn ảnh lớn,sau đó bọn họ đi đường lớn của siêu sao, vứt bỏ bàn đạp ban đầu không còn mộtmảnh. Vậy nên, khi Trầm Khánh Khánh xác nhận tham gia “Nữ hoàng áo trắng”, rấtnhiều người thấy bất ngờ, nhất là Trữ Mạt Ly. Trữ Mạt Ly cũng không muốn TrầmKhánh Khánh nhận quay phim truyền hình, không chỉ vất vả, cát sê còn ít, càngkhông thể đạt được giải thưởng quốc tế, thật sự không phải một cuộc mua bán cólời.
Nhưng Trầm Khánh Khánh lại làm như vậy, còn rất kiên quyết.Cô bỏ qua nhiều kịch bản phim như thế, không quay, cố tình chọn bộ này, có hainguyên nhân. Một, đạo diễn là Lí Chí Vân, Bá Nhạc của cô, con người luôn phảiuống nước nhớ nguồn. Hai, vai diễn này, quá giống Trầm Khánh Khánh, không hẳnlà người ác, cũng không hẳn là người tốt, vì đạt mục đích của bản thân có thểsử dụng tất cả mọi thủ đoạn, nhưng cũng có giới hạn của chính mình. Lần đầutiên thấy vai diễn này, Trầm Khánh Khánh đã rất say mê.
Buổi ra mắt phim hôm ấy, Trầm Khánh Khánh trang phục lộnglẫy tham dự. Vì thời điểm này, một tháng trước công ty đã sắp xếp một loạt hoạtđộng hy vọng có thể tiếp tục hâm nóng bầu không khí ngày ra mắt phim, điều nàycơ bản là “lửa đổ thêm dầu”. Sau nhiều chuyện như vậy, cơ hồ không ai khôngbiết “Tuyệt đại phong trần”. Nguyên nhân vì lúc trước quảng bá nhiều như thế,dù rằng rất nhiều người muốn xem một chút cảnh nóng trong phim, có người đếnxem Trầm Khánh Khánh lần đầu lộ diện chính thức sau nhiều ngày như vậy, mặc kệtốt hay xấu, thậm chí vé buổi ra mắt phim còn bị cướp đoạt, hấp dẫn hết ánh mắtmọi người.
Quảng cáo rùm beng là bộ phim điện ảnh cuối cùng trongnghiệp đạo diễn của Trương Hiển Chính, diễn viên Trầm Khánh Khánh phá lệ vàovai một đời danh kỹ thăng trầm, cùng dàn sao mới nổi tham gia diễn xuất, hoàngđế làng giải trí Trữ Mạt Ly chịu trách nhiệm sản xuất, bộ phim cổ trang xúcđộng nhất lịch sử - “Tuyệt đại phong trần”.
Buổi ra mắt phim náo nhiệt đến nỗi khiến người ta hoài nghinhững scandal trước đó là do Trữ Mạt Ly cố tình dàn dựng.
Trầm Khánh Khánh cũng không đến muộn sự kiện quan trọng thếnày, đây là sự chuyên nghiệp cô rèn luyện hàng ngày. Khi cô mặc một chiếc váysang trọng đính kim cương xuất hiện ở hội trường, tình cảnh suýt nữa khôngkhống chế được.
Cô là ngôi sao nữ có phong thái xuất chúng nhất trong lànggiải trí, cũng là ngôi sao nữ có nụ cười đẹp nhất. Cô lộng lẫy, thanh cao lạimê người, cô khoan thai cùng nam diễn viên Dương Phàm sánh bước trên thảm đỏ,vô số ánh đèn flash như ánh sao điểm xuyết khiến cô càng thêm chói lọi, saoquanh trăng sáng. Cho dù cô không phải người đẹp nhất, nhưng khoảnh khắc cônhìn về phía bạn, hô hấp của bạn không thể không lạnh đi như hàn mai, đông cứngvì ái mộ đóa hoa đào xinh đẹp. Nữ minh tinh nào ở cạnh cô cũng đều ảm đạm nhạtnhòa. Tuy tuổi trẻ là vốn liếng, nhưng những gì lắng đọng qua năm tháng chưahẳn không phải tinh hoa. Cơ trí và chín chắn của Trầm Khánh Khánh trong nháymắt loại trừ rất nhiều hiểu lầm về cô của bao người.
Buổi ra mắt lần này được tổ chức long trọng, sắp xếp rấtnhiều câu hỏi. Trầm Khánh Khánh phiền nhất ở vấn đề trả lời câu hỏi, câu hỏicủa người chủ trì đều được trao đổi trước, cho nên không sợ, nhưng câu hỏi củacác phóng viên luôn gian xảo. Tại những sự kiện lớn phải nói chuyện cẩn thận,mấy người trẻ tuổi khó tránh nóng vội, Trương Hiển Chính vắng mặt, có thể trấnan dư luận chỉ có Trầm Khánh Khánh. Xét thấy trước đó cô vẫn bảo trì im lặng,các phóng viên như tích lũy một đống thuốc nổ chuẩn bị ném về cô.
Trầm Khánh Khánh bình tĩnh trả lời câu hỏi của các phóngviên, thỉnh thoảng kèm theo nụ cười vô hại. Tuy rằng phóng viên đến đây đều bịyêu cầu cấm nói tới vấn đề về Trương Hiển Chính và Trữ Mạt Ly, nhưng vẫn sẽ cóngười không từ bỏ ý định, chọc gậy bánh xe.
Có phóng viên hỏi cô có ý kiến gì với scandal xảy ra trướcđây, có ảnh hưởng đến bộ phim hay không.
Trầm Khánh Khánh nói rất kiên quyết: “Thanh giả tự thanh[1], ác giả ác báo. Bộ phim tuyệt đối được chế tác theo yêu cầu cao nhất, làmột bộ phim với chất lượng không làm người xem thất vọng.”
[1] thanh giả tựthanh: trong sạch thì tự bản thân nó trong sạch không cần thanh minh, biện hộ.
Lại có phóng viên hỏi cô có cảm tưởng gì đối với cảnh nóngtrong phim, có hài lòng với nhà sản xuất hay không.
Vấn đề này tương đối hiểm, clip Trữ Mạt Ly hướng dẫn diễncảnh nóng ở trường quay bị tung ra, có cảm tưởng gì với cảnh nóng, đương nhiêncũng là với lần diễn đó của Trữ Mạt Ly. Mà nhà sản xuất là ai, không phải TrữMạt Ly sao, không hài lòng với nhà sản xuất, cũng chính là không hài lòng vớiTrữ Mạt Ly. Câu hỏi vừa nêu ra, mắt đám phóng viên phía dưới đều sáng lên chờTrầm Khánh Khánh trả lời.
Trầm Khánh Khánh cười lại cười: “Quay cảnh nóng là mộtchuyện rất khó quên trong nghiệp diễn của tôi, tràn đầy thách thức nhưng cũngrất thú vị, đối với tôi nó có giá trị xúc tiến rất lớn, kết quả thì cá nhân tôicảm thấy vô cùng hài lòng. Chúng tôi rất tin tưởng với nhà sản xuất của “Tuyệtđại phong trần”, đương nhiên sẽ vừa lòng.”
Cô trả lời bình thản, tựa hồ rơi ra trọng điểm, quay đầunghiền ngẫm lại không nhai ra cái gì.
Nhà sản xuất hôm nay có ở hội trường buổi ra mắt không?
Đây lại là một câu hỏi rất trọng yếu, đồng nghĩa với việchỏi Trữ Mạt Ly có đến hay không. Anh tới vì cái gì, trong mắt phóng viên sẽ córất nguyên do. Nhìn xem, tất cả mọi người đều thích gán vấn đề của Trữ Mạt Lylên người cô.
Trầm Khánh Khánh không buồn bực chút nào, vẫn kéo ra nụ cườitao nhã ấy: “Nhà sản xuất của chúng tôi từ trước tới giờ đều xuất quỷ nhậpthần, nếu lát nữa anh thấy anh ấy, xin nói cho tôi biết.”
Chuyện trả lời câu hỏi đến đây là chấm dứt. Trầm Khánh Khánhthành công lấy một địch trăm, công lực Thái Cực quyền của cô cao thêm một tầng,làm cho đám phóng viên này lần mò trong sương mù, bọn họ yêu nhau như thế nàonhư thế nào, tóm lại cái gì cô cũng chưa tiết lộ.
Sau đó, nhân viên đoàn phim trêu đùa lẫn nhau, cùng nói quayphim là một chuyện thú vị. Tất cả mọi người đều ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, duytrì không khí ấm áp vui vẻ. Diễn viên chính là diễn viên, ở đâu cũng đều có thểdiễn xuất.
Sau mấy kiểu diễn này, những khán giả may mắn có vé vàtruyền thông đã có thể thấy bộ phim điện ảnh mong mỏi đã lâu.
Trầm Khánh Khánh rời khỏi hội trường thay đổi quần áo bìnhthường, lặng lẽ đi vào vị trí đặc biệt được chuẩn bị trước, quan sát màn ảnh.
Trữ Mạt Ly đã sớm ngồi chờ ở đó, bên cạnh lại đặt một bó hoahồng tươi thắm.
Anh lấy bó hoa hồng, đưa tới trước mặt cô: “Chúc mừng, biểuhiện vừa rồi của em rất hoàn mỹ.”
Trữ Mạt Ly cả người trắng thuần, chỉ có đường viền cổ áotrang trí bằng một viên kim cương sáng nhẹ, khiến anh sáng như trăng, tuấn túbức người. Trầm Khánh Khánh vẫn cảm thấy người đàn ông này mặc trang phục trắngnhư tuyết thật tao nhã, mà khi ấy người này vẫn là Trữ Mạt Ly, vì sao hắn ănmặc đơn giản vẫn có thể tỏa ra cốt cách quý tộc như vậy?
“Cảm ơn.” Trầm Khánh Khánh nhận lấy, tay đưa cho Ted, côcũng không muốn lát nữa cầm bó hoa này bị đám phóng viên đuổi giết.
Trầm Khánh Khánh rời khỏi chỗ Trữ Mạt Ly ngồi xuống, phimcòn chưa chiếu, so với ngồi không, chi bằng tìm chuyện nói.
“Chuyện lần trước anh nói, tôi thật sự không nghĩ ra, nêntôi quyết định không nghĩ nữa.”
Trữ Mạt Ly cười nói vô tình: “Em quả thật không thích hợpsuy nghĩ mấy chuyện có chiều sâu.”
Cổ họng Trầm Khánh Khánh như bị xương cá mắc ngang, khôngthể rơi xuống dưới, cô trêu chọc nói: “Chỉ mình tôi bị phóng viên làm phiền cóphải không công bằng lắm hay không? Nếu anh muốn bọn họ hiểu lầm, mặc kệ thếnào anh vẫn nên ra vẻ chút chứ, ví như vừa rồi anh nên tặng tôi bó hoa nàytrước mặt mọi người.”
Nếu đến bây giờ Trữ Mạt Ly còn không giải thích lời anh nói– câu nói làm người ta nghĩ loạn, như vậy chỉ còn một con đường cuối cùng, TrầmKhánh Khánh không thể không xé rách da mặt anh, không muốn nó đồng lõa vớingười giỏi nói dối này.
Trữ Mạt Ly nghiêng mặt, dường như còn thật sự suy nghĩ, lạinói nghiêm túc: “Đó là một chủ ý không tồi, trong bữa tiệc chúc mừng có thểthử.”
Trầm Khánh Khánh bị hù doạ: “Anh dám.”
Trữ Mạt Ly lại nói thật hiển nhiên: “Khánh Khánh, tôi theođuổi em, đương nhiên phải làm cho thật giống.”
Trầm Khánh Khánh che miệng cười nói: “Ha ha, nếu anh dám,tôi đây sẽ cự tuyệt anh trước mặt phóng viên.”
Trữ Mạt Ly hừ một tiếng khó hiểu: “Phim bắt đầu rồi, chuyệnnày để sau nói.”
Đôi mắt phượng của Trữ Mạt Ly vẫn duy trì ý cười, dù TrầmKhánh Khánh đột nhiên buông một câu như vậy, cũng không làm anh giật mình. Anhra vẻ kinh ngạc, chẳng qua vì muốn cô gái này đắc ý một chút.
Sau khi đạt được hiệu quả, Trữ Mạt Ly giải thích: “Em vẫnnói để mình em giải quyết chuyện này. Vậy nên, tôi nghĩ không nói cho em thìtốt hơn.”
Trầm Khánh Khánh gật đầu: “Làm việc tốt không lưu danh. Sếpnày, tôi với anh lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa hiểu anh nhỉ?”
“Khánh Khánh, đây là một loại phương thức Mạt Ly theo đuổicậu, cậu nhìn cậu đi, bảo cậu chậm hiểu cậu còn không tin.” Quân Quân khôngkhỏi phụ họa.
Trầm Khánh Khánh giả mù sa mưa khen ngợi: “Đẩy mình vào hangsói, sau đó bố thí một chút? Phương thức thật không tồi.”
“Khánh Khánh, sao cậu có thể nói như vậy? Cậu có biết vì cậumà Trữ Mạt Ly đối phó với Hàn Thâm như thế nào không?”
Trữ Mạt Ly bỗng ngẩng đầu, không chút hoang mang giành lấyly rượu của Quân Quân: “Quân Quân, cô uống nhiều rồi. Tôi thấy chúng ta có thểvề.”
“Chờ chút, Kiều Hàn Thâm cũng từng nói lời kỳ lạ như vậy.”Trầm Khánh Khánh cười như mèo bắt được chuột, “Không phải anh làm gì cho tôiđấy chứ?”
“Không có gì.”
“Anh ta dùng cổ phần công ty uy hiếp Hàn Thâm.”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Trầm Khánh Khánh giật mình, sau khi trải qua vài giây ngắnngủi đứng hình, cô nhìn Trữ Mạt Ly: “Anh uy hiếp anh ta, vì cái gì?”
Uy hiếp? Khó trách lần trước Kiều Hàn Thâm lại nói chuyện cổquái như vậy. Kiều Hàn Thâm và Trữ Mạt Ly, tốt nhất không nên hỏi quan hệ củahọ như thế nào, một núi không thể có hai hổ. Thường ngày hai người bên ngoàicũng không có mâu thuẫn gì, sẽ không ai khiêu khích người khác, đây là haingười ăn ý với nhau. Trữ Mạt Ly là người thông minh trong thông minh, không cólý do đầy đủ, anh tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như vậy.
Băng ghế im lặng một hồi, Quân Quân cũng tỉnh rượu ba phần.
Ngón tay thon dài của Trữ Mạt Ly lại lướt nhẹ qua mặt ngoàichiếc nhẫn kim cương. Ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, lướt chậm qua khuôn mặtcủa Trầm Khánh Khánh, nụ cười yếu ớt trên miệng anh như một món đồ trang sứcxinh đẹp.
“Vì hắn chống đối tôi.” Trữ Mạt Ly bỏ khăn ăn đứng lên, khíthế có phần áp người, “Có thể trở về chưa, con gái tôi còn đang chờ tôi ở nhà.”
“Được… Được.” Quân Quân choáng váng đứng lên.
Trầm Khánh Khánh ngồi im không nhúc nhích.
Tay cô hơi lạnh, còn hơirun. Cô không khỏi thay đổi thế ngồi, có điều tâm trạng cũng không thay đổi,cũng vì trái tim đang đập run rẩy của mình.
Ngay trước khi Trữ Mạt Ly trả lời, cô đã có một đáp án,chẳng qua cô thấy nó không phải sự thật, giống như khi cô năm tuổi có người nóicô sẽ trở thành siêu sao vậy.
Trữ Mạt Ly, vì cô?
Quân Quân xem xét tình hình, rất thông minh nói: “Tôi rangoài chờ hai người.”
Cô vừa ra khỏi cửa, Trầm Khánh Khánh lập tức hỏi: “Anh uyhiếp anh ta không được nhúng tay vào chuyện của Trương Hiển Chính?”
Trữ Mạt Ly lại ngồi trên ghế, anh cười cười: “Đoán thoảimái, em có vẻ rất khẩn trương.”
Trầm Khánh Khánh bất giác sờ mái tóc dài, lập tức trở mặt:“Tôi rất ổn, anh đừng lảng sang chuyện khác.”
“Được rồi, tôi quả thật có nhắc nhở Kiều Hàn Thâm.”
“Không hơn?”
“Em còn muốn thế nào?”
“Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Khóe môi Trữ Mạt Ly khẽ cong lên, không nhiều không ít, nétdịu dàng và lạnh lùng cùng lúc đan xen vào nhau, anh ôn hòa nói: “Tôi không cógì muốn nói.”
“Được, vậy tôi nói.” Trầm Khánh Khánh đứng lên, đến trướcmặt anh rồi đi lại vài bước, “Anh làm như vậy là vì tôi, hay vẫn vì bản thânanh?”
“Em nói gì?”
Trầm Khánh Khánh chỉ vào chính mình, không kìm được, lắc đầucười: “Sẽ không vì tôi chứ? Tôi sẽ sợ hãi đấy.”
Lông mi Trữ Mạt Ly cũng chưa động.
“Hiển nhiên không phải vì tôi.” Trầm Khánh Khánh giơ tay chỉra điều lệ, “Tôi biết Trương Hiển Chính và anh cũng có vài mâu thuẫn nhỏ. Hắngiúp Kiều Hàn Thâm đoạt lấy hai vai diễn của anh, hắn luôn chống đối với từnglời anh nói. Thông thường, với người như vậy, anh sẽ không để hắn ta được vuivẻ lâu dài. Anh đẩy tôi vào hang sói quay phim với hắn, đơn giản vì muốn phântán sự chú ý của hắn, đúng lúc tôi cũng muốn đối phó hắn. Vậy nên anh chỉ cầnhơi phối hợp một chút, sau lưng đâm hắn một đao. Nếu tôi đoán không sai, ngườixử tử hắn chính là anh. Anh chuẩn bị vô cùng toàn vẹn, thậm chí vì tránh taimắt mọi người còn bay sang Mĩ. Sau đó thì chẳng kẻ nào biết rốt cuộc ai đâmTrương Hiển Chính một đao trí mạng.”
Trữ Mạt Ly nhẹ nhàng vỗ tay: “Suy đoán rất hay.”
Trầm Khánh Khánh một tay chống bàn, một tay xoa eo, cô thíchcảm giác nhìn xuống này, nó giúp cô có thể thả lỏng sự khẩn trương trong lòng.Nhất là khi đối mặt với Trữ Mạt Ly, anh luôn làm cô khẩn trương quá mức.
“Cảm ơn, mới đầu tôi cũng nghĩ không ra, chỉ là câu nói “tôivẫn đơn phương theo đuổi cô Trầm” kia, sau đó tôi lại đứng từ góc độ anh tựhỏi, đột nhiên hiểu ra thôi.”
“À? Sao em biết tôi nghĩ cái gì?”
“Ở đây không có người khác, chúng ta thẳng thắn với nhauđi.” Trầm Khánh Khánh kéo ghế dựa, ngồi xuống, “Đối với anh mà nói, tôi là mộttai họa ngầm, một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể mang tới tai họa cho anh– một khi cha anh biết tôi tồn tại, bí mật anh dốc sức bảo vệ sẽ bị lộ rangoài, anh có thể cho phép chuyện này xảy ra sao? Cho nên, anh chỉ có hai conđường có thể đi: thứ nhất, làm tôi biến mất, thứ hai, cột hai chúng ta vàonhau. Điều thứ nhất đương nhiên không thể, như vậy điều thứ hai sẽ là lựa chọnsáng suốt nhất.”
Vẻ mặt của cô như một luật sư tài năng tranh luận trên tòaán.
Trữ Mạt Ly nhích lại gần Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánhmuốn trốn tránh, lại bị anh đột nhiên giữ chặt. Anh không mạnh tay, xem như dịudàng, Trầm Khánh Khánh muốn chạy thoát, bỗng phát hiện nếu làm như vậy, ngượclại cô có vẻ phản ứng quá khích.
Trữ Mạt Ly không buông tay, anh nhìn cô một lúc. Ánh mắt anhrất đẹp, đường nét hoàn mỹ, đôi con ngươi đen thẫm, ánh mắt này đã từng đượcfan bình chọn là ánh mắt say lòng người nhất. Bất luận cười hay không đều đẹpnhất, mà vẻ đẹp này cùng với cảm giác áp bức mạnh mẽ, không phải bất cứ ai cũngcó thể chịu được.
Trầm Khánh Khánh đã từng nói, ánh mắt này làm cô nhớ tớiloài sói bạc dưới trăng, lạnh lẽo như băng và xinh đẹp.
Nhưng là, ánh mắt anh bây giờ vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, cứnhư liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi thứ, tình cảm nơi đó chậm rãi lưuđộng như không có tận cùng: “Tôi biết trong mắt em tôi là loại người gì. Nhưngem vẫn chưa hiểu hết về tôi.”
Tay Trầm Khánh Khánh bị Trữ Mạt Ly nắm chặt cuối cùng cũngđược thả ra, nhưng cô không ngừng đổ mồ hôi. Mà ngón tay Trữ Mạt Ly lại lướtnhẹ trên mặt cô, dường như một chút cũng không để ý.
“Có một số việc tôi không nói không có nghĩa là tôi khônglàm. Cũng có một số việc tôi làm không có nghĩa là nhất định tôi phải nói.Nhưng chuyện tôi đã nói, tôi chắc chắn sẽ làm.”
Trầm Khánh Khánh không dễ chịu mấy, chau mày: “Anh làm tôichóng mặt.”
Trữ Mạt Ly buông tay khỏi người cô, lại cúi đầu nói bên taicô: “Vậy thì tốt rồi, từ từ nghĩ lại.”
Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên bởi hành động bất ngờ của anh,nhưng đợi cô lấy lại tinh thần, anh đã đứng ở cửa, người cũng như khi đến: “Vẫnchưa đi?”
Cuộc sống bận rộn dần dần giúp người ta quên đi phiền não,như lời nói chẳng hiểu ra sao của người nào đó, như người tên Quý Hàm. “Tuyệtđại phong trần” sau một loạt phong ba cuối cùng cũng đến lần đầu ra mắt, màTrầm Khánh Khánh bắt đầu chiêng trống rùm beng chuẩn bị bộ phim mới “Nữ hoàngáo trắng”, vấn đề lớn nhất bây giờ là nam chính vẫn chưa xác định, đạo diễnđang rất buồn rầu.
Rất nhiều siêu sao đều từ màn ảnh nhỏ hướng ra màn ảnh lớn,sau đó bọn họ đi đường lớn của siêu sao, vứt bỏ bàn đạp ban đầu không còn mộtmảnh. Vậy nên, khi Trầm Khánh Khánh xác nhận tham gia “Nữ hoàng áo trắng”, rấtnhiều người thấy bất ngờ, nhất là Trữ Mạt Ly. Trữ Mạt Ly cũng không muốn TrầmKhánh Khánh nhận quay phim truyền hình, không chỉ vất vả, cát sê còn ít, càngkhông thể đạt được giải thưởng quốc tế, thật sự không phải một cuộc mua bán cólời.
Nhưng Trầm Khánh Khánh lại làm như vậy, còn rất kiên quyết.Cô bỏ qua nhiều kịch bản phim như thế, không quay, cố tình chọn bộ này, có hainguyên nhân. Một, đạo diễn là Lí Chí Vân, Bá Nhạc của cô, con người luôn phảiuống nước nhớ nguồn. Hai, vai diễn này, quá giống Trầm Khánh Khánh, không hẳnlà người ác, cũng không hẳn là người tốt, vì đạt mục đích của bản thân có thểsử dụng tất cả mọi thủ đoạn, nhưng cũng có giới hạn của chính mình. Lần đầutiên thấy vai diễn này, Trầm Khánh Khánh đã rất say mê.
Buổi ra mắt phim hôm ấy, Trầm Khánh Khánh trang phục lộnglẫy tham dự. Vì thời điểm này, một tháng trước công ty đã sắp xếp một loạt hoạtđộng hy vọng có thể tiếp tục hâm nóng bầu không khí ngày ra mắt phim, điều nàycơ bản là “lửa đổ thêm dầu”. Sau nhiều chuyện như vậy, cơ hồ không ai khôngbiết “Tuyệt đại phong trần”. Nguyên nhân vì lúc trước quảng bá nhiều như thế,dù rằng rất nhiều người muốn xem một chút cảnh nóng trong phim, có người đếnxem Trầm Khánh Khánh lần đầu lộ diện chính thức sau nhiều ngày như vậy, mặc kệtốt hay xấu, thậm chí vé buổi ra mắt phim còn bị cướp đoạt, hấp dẫn hết ánh mắtmọi người.
Quảng cáo rùm beng là bộ phim điện ảnh cuối cùng trongnghiệp đạo diễn của Trương Hiển Chính, diễn viên Trầm Khánh Khánh phá lệ vàovai một đời danh kỹ thăng trầm, cùng dàn sao mới nổi tham gia diễn xuất, hoàngđế làng giải trí Trữ Mạt Ly chịu trách nhiệm sản xuất, bộ phim cổ trang xúcđộng nhất lịch sử - “Tuyệt đại phong trần”.
Buổi ra mắt phim náo nhiệt đến nỗi khiến người ta hoài nghinhững scandal trước đó là do Trữ Mạt Ly cố tình dàn dựng.
Trầm Khánh Khánh cũng không đến muộn sự kiện quan trọng thếnày, đây là sự chuyên nghiệp cô rèn luyện hàng ngày. Khi cô mặc một chiếc váysang trọng đính kim cương xuất hiện ở hội trường, tình cảnh suýt nữa khôngkhống chế được.
Cô là ngôi sao nữ có phong thái xuất chúng nhất trong lànggiải trí, cũng là ngôi sao nữ có nụ cười đẹp nhất. Cô lộng lẫy, thanh cao lạimê người, cô khoan thai cùng nam diễn viên Dương Phàm sánh bước trên thảm đỏ,vô số ánh đèn flash như ánh sao điểm xuyết khiến cô càng thêm chói lọi, saoquanh trăng sáng. Cho dù cô không phải người đẹp nhất, nhưng khoảnh khắc cônhìn về phía bạn, hô hấp của bạn không thể không lạnh đi như hàn mai, đông cứngvì ái mộ đóa hoa đào xinh đẹp. Nữ minh tinh nào ở cạnh cô cũng đều ảm đạm nhạtnhòa. Tuy tuổi trẻ là vốn liếng, nhưng những gì lắng đọng qua năm tháng chưahẳn không phải tinh hoa. Cơ trí và chín chắn của Trầm Khánh Khánh trong nháymắt loại trừ rất nhiều hiểu lầm về cô của bao người.
Buổi ra mắt lần này được tổ chức long trọng, sắp xếp rấtnhiều câu hỏi. Trầm Khánh Khánh phiền nhất ở vấn đề trả lời câu hỏi, câu hỏicủa người chủ trì đều được trao đổi trước, cho nên không sợ, nhưng câu hỏi củacác phóng viên luôn gian xảo. Tại những sự kiện lớn phải nói chuyện cẩn thận,mấy người trẻ tuổi khó tránh nóng vội, Trương Hiển Chính vắng mặt, có thể trấnan dư luận chỉ có Trầm Khánh Khánh. Xét thấy trước đó cô vẫn bảo trì im lặng,các phóng viên như tích lũy một đống thuốc nổ chuẩn bị ném về cô.
Trầm Khánh Khánh bình tĩnh trả lời câu hỏi của các phóngviên, thỉnh thoảng kèm theo nụ cười vô hại. Tuy rằng phóng viên đến đây đều bịyêu cầu cấm nói tới vấn đề về Trương Hiển Chính và Trữ Mạt Ly, nhưng vẫn sẽ cóngười không từ bỏ ý định, chọc gậy bánh xe.
Có phóng viên hỏi cô có ý kiến gì với scandal xảy ra trướcđây, có ảnh hưởng đến bộ phim hay không.
Trầm Khánh Khánh nói rất kiên quyết: “Thanh giả tự thanh[1], ác giả ác báo. Bộ phim tuyệt đối được chế tác theo yêu cầu cao nhất, làmột bộ phim với chất lượng không làm người xem thất vọng.”
[1] thanh giả tựthanh: trong sạch thì tự bản thân nó trong sạch không cần thanh minh, biện hộ.
Lại có phóng viên hỏi cô có cảm tưởng gì đối với cảnh nóngtrong phim, có hài lòng với nhà sản xuất hay không.
Vấn đề này tương đối hiểm, clip Trữ Mạt Ly hướng dẫn diễncảnh nóng ở trường quay bị tung ra, có cảm tưởng gì với cảnh nóng, đương nhiêncũng là với lần diễn đó của Trữ Mạt Ly. Mà nhà sản xuất là ai, không phải TrữMạt Ly sao, không hài lòng với nhà sản xuất, cũng chính là không hài lòng vớiTrữ Mạt Ly. Câu hỏi vừa nêu ra, mắt đám phóng viên phía dưới đều sáng lên chờTrầm Khánh Khánh trả lời.
Trầm Khánh Khánh cười lại cười: “Quay cảnh nóng là mộtchuyện rất khó quên trong nghiệp diễn của tôi, tràn đầy thách thức nhưng cũngrất thú vị, đối với tôi nó có giá trị xúc tiến rất lớn, kết quả thì cá nhân tôicảm thấy vô cùng hài lòng. Chúng tôi rất tin tưởng với nhà sản xuất của “Tuyệtđại phong trần”, đương nhiên sẽ vừa lòng.”
Cô trả lời bình thản, tựa hồ rơi ra trọng điểm, quay đầunghiền ngẫm lại không nhai ra cái gì.
Nhà sản xuất hôm nay có ở hội trường buổi ra mắt không?
Đây lại là một câu hỏi rất trọng yếu, đồng nghĩa với việchỏi Trữ Mạt Ly có đến hay không. Anh tới vì cái gì, trong mắt phóng viên sẽ córất nguyên do. Nhìn xem, tất cả mọi người đều thích gán vấn đề của Trữ Mạt Lylên người cô.
Trầm Khánh Khánh không buồn bực chút nào, vẫn kéo ra nụ cườitao nhã ấy: “Nhà sản xuất của chúng tôi từ trước tới giờ đều xuất quỷ nhậpthần, nếu lát nữa anh thấy anh ấy, xin nói cho tôi biết.”
Chuyện trả lời câu hỏi đến đây là chấm dứt. Trầm Khánh Khánhthành công lấy một địch trăm, công lực Thái Cực quyền của cô cao thêm một tầng,làm cho đám phóng viên này lần mò trong sương mù, bọn họ yêu nhau như thế nàonhư thế nào, tóm lại cái gì cô cũng chưa tiết lộ.
Sau đó, nhân viên đoàn phim trêu đùa lẫn nhau, cùng nói quayphim là một chuyện thú vị. Tất cả mọi người đều ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, duytrì không khí ấm áp vui vẻ. Diễn viên chính là diễn viên, ở đâu cũng đều có thểdiễn xuất.
Sau mấy kiểu diễn này, những khán giả may mắn có vé vàtruyền thông đã có thể thấy bộ phim điện ảnh mong mỏi đã lâu.
Trầm Khánh Khánh rời khỏi hội trường thay đổi quần áo bìnhthường, lặng lẽ đi vào vị trí đặc biệt được chuẩn bị trước, quan sát màn ảnh.
Trữ Mạt Ly đã sớm ngồi chờ ở đó, bên cạnh lại đặt một bó hoahồng tươi thắm.
Anh lấy bó hoa hồng, đưa tới trước mặt cô: “Chúc mừng, biểuhiện vừa rồi của em rất hoàn mỹ.”
Trữ Mạt Ly cả người trắng thuần, chỉ có đường viền cổ áotrang trí bằng một viên kim cương sáng nhẹ, khiến anh sáng như trăng, tuấn túbức người. Trầm Khánh Khánh vẫn cảm thấy người đàn ông này mặc trang phục trắngnhư tuyết thật tao nhã, mà khi ấy người này vẫn là Trữ Mạt Ly, vì sao hắn ănmặc đơn giản vẫn có thể tỏa ra cốt cách quý tộc như vậy?
“Cảm ơn.” Trầm Khánh Khánh nhận lấy, tay đưa cho Ted, côcũng không muốn lát nữa cầm bó hoa này bị đám phóng viên đuổi giết.
Trầm Khánh Khánh rời khỏi chỗ Trữ Mạt Ly ngồi xuống, phimcòn chưa chiếu, so với ngồi không, chi bằng tìm chuyện nói.
“Chuyện lần trước anh nói, tôi thật sự không nghĩ ra, nêntôi quyết định không nghĩ nữa.”
Trữ Mạt Ly cười nói vô tình: “Em quả thật không thích hợpsuy nghĩ mấy chuyện có chiều sâu.”
Cổ họng Trầm Khánh Khánh như bị xương cá mắc ngang, khôngthể rơi xuống dưới, cô trêu chọc nói: “Chỉ mình tôi bị phóng viên làm phiền cóphải không công bằng lắm hay không? Nếu anh muốn bọn họ hiểu lầm, mặc kệ thếnào anh vẫn nên ra vẻ chút chứ, ví như vừa rồi anh nên tặng tôi bó hoa nàytrước mặt mọi người.”
Nếu đến bây giờ Trữ Mạt Ly còn không giải thích lời anh nói– câu nói làm người ta nghĩ loạn, như vậy chỉ còn một con đường cuối cùng, TrầmKhánh Khánh không thể không xé rách da mặt anh, không muốn nó đồng lõa vớingười giỏi nói dối này.
Trữ Mạt Ly nghiêng mặt, dường như còn thật sự suy nghĩ, lạinói nghiêm túc: “Đó là một chủ ý không tồi, trong bữa tiệc chúc mừng có thểthử.”
Trầm Khánh Khánh bị hù doạ: “Anh dám.”
Trữ Mạt Ly lại nói thật hiển nhiên: “Khánh Khánh, tôi theođuổi em, đương nhiên phải làm cho thật giống.”
Trầm Khánh Khánh che miệng cười nói: “Ha ha, nếu anh dám,tôi đây sẽ cự tuyệt anh trước mặt phóng viên.”
Trữ Mạt Ly hừ một tiếng khó hiểu: “Phim bắt đầu rồi, chuyệnnày để sau nói.”
/73
|