Có rất nhiều thứ Thẩm Gia Trạch không thể quên, ví dụ như cách bóc bề bề, hay lại ví dụ như Cố Khê.
Cậu ta không biết mình có tâm trạng gì khi đưa tay bốc lấy một con bề bề.
Thẩm Gia Trạch chậm rãi bóc, từng chút từng chút, cẩn thận như đang dụng sức xé bỏ lớp vỏ cứng cáp bên ngoài, dâng ra trái tim mềm yếu của bản thân đặt xuống trước mặt Cố Khê.
Cố Khê chăm chú nhìn một lúc lâu nói “Không quen tay sao?”
Thẩm Gia Trạch hơi ngừng tay, miễn cưỡng đáp “Đã lâu chưa bóc.”
Cố Khê không nói nữa, kẹp miếng thịt bề bề tươi non đưa vào trong miệng.
Anh ta từ từ nhai nuốt, vẻ mặt bình tĩnh khiến không ai đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Thẩm Gia Trạch hồi hộp chờ mong, giống như đứng trước một màn sương mù, không biết đằng sau ẩn giấu cái gì. Vực sâu… Hay là thiên đường?
Thẩm Gia Trạch ngồi im không nhúc nhích. Cố Khê liếc mắt nói “Bóc tiếp đi.”
Thẩm Gia Trạch nghe thế sửng sốt.
Cố Khê “Không quen tay thì luyện nhiều một chút.”
Một câu hai nghĩa, Thẩm Gia Trạch ngẩng phắt đầu lên nhìn Cố Khê, đôi con ngươi sẫm đen như trời đêm lóe lên.
Cố Khê không phát hiện, thấp giọng hỏi “Có bóc không?”
Thẩm Gia Trạch vội vã cầm tiếp lên một con khác.
Đến nước này, Dụ Tinh Triết rốt cuộc cũng bừng tỉnh. Tên Cố béo này là muốn quay lại với thằng cặn bã kia sao? Hừ! Đồ béo ú chết bầm! Anh sống có còn nguyên tắc không? Mới một ngày mà đã muốn đổi ý?
Dụ Tinh Triết bất lực nhìn sang Dạ Sâm.
Dạ Sâm trịnh trọng gật đầu đáp lại.
Dụ Tinh Triết nỗ lực dùng mắt truyền tin.
Dạ Sâm cũng nỗ lực dùng ánh nhìn nói chuyện.
Hai người ngồi trên bàn ăn “mắt qua mày lại”, có người thế mà lại không vui.
Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm “Em muốn ăn bề bề không?”
Dạ Sâm thực chất rất ít ăn món này, chủ yếu là ngại bóc. Thế nhưng nhìn lão Cố ăn có vẻ ngon miệng, nên đáp “Muốn.”
Nhậm Cảnh gắp một con về trước mặt mình.
Dạ Sâm chẳng thèm quan tâm đến việc truyền sóng điện não với Dụ Tinh Triết nữa mà chỉ chăm chăm nhìn Nhậm Cảnh.
Ngón tay của Nhậm Cảnh đẹp quá! Thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thực có cảm giác mê người!
Dạ Sâm nhìn không chớp mắt. Chẳng lâu sau, bề bề đã được bóc xong. Nhậm Cảnh đặt miếng thịt bề bề vào trong bát cho cậu.
Dạ Sâm len lén liếc sang bát Cố Khê, sau đó lại liếc xuống bát mình, cảm thấy Nhậm Cảnh bóc đẹp hơn Thẩm Gia Trạch, trong lòng đã vui lại càng vui.
Dụ Tinh Triết quả thực không muốn để ý đến Dạ Sâm nữa! Sóng điện não mới truyền được hơn phân nửa, đối phương đã chủ động chặt đứt! Đây tuyệt đối không phải Sâm Sâm mà anh ta quen biết!
Cơ mà quay lại tình hình trước mắt, kịch bản đúng là đã thay đổi mất rồi! Cái tên lão Cố phản bội kia đã “vứt bỏ” anh ta chạy theo Thẩm Gia Trạch.
Dụ Tinh Triết bực bội, nhưng anh ta còn biết làm sao? Thân làm một người đàn ông đích thực, anh ta có thể tay chống nạnh, tay chỉ Cố Khê mà chửi mắng “đồ phụ tình” cho hả lòng hả dạ hay sao?
Đĩa bề bề không nhiều lắm, chỉ có khoảng mười mấy con, nhưng con nào con nấy tươi ngon, mọng nước, kích cỡ to lớn, lúc ăn, thịt vừa mập vừa dai, khiến cho khắp khoang miệng đều tràn ngập hương vị món ăn.
Cố Khê e là chả cảm nhận được mùi vị gì, mà chỉ là muốn ăn, đặc biệt muốn ăn, nhất là muốn ăn đồ do Thẩm Gia Trạch bóc. Anh ta khao khát muốn nếm lại mùi vị trong quá khứ.
Còn Dạ Sâm thì lại vừa ăn vừa: Bề bề này là Nhậm Cảnh mua, thích quá! Bề bề này là Nhậm Cảnh làm, giỏi quá! Bề bề này là Nhậm Cảnh bóc, tuyệt vời!
Mười mấy con bề bề cứ thế vơi dần, đã sắp đạt đến trình độ hết sạch. Dụ Tinh Triết nhìn một con cuối cùng mà tủi thân. Từ nãy đến giờ, đến một con anh ta còn chưa được ăn đâu, cứ phải ngồi cạnh ăn thức ăn đặc thù như một con Husky!
Dụ Tinh Triết bất chấp vươn đũa, quyết định giành lấy con bề bề cuối cùng. Nhưng khi chiếc đũa tinh chuẩn chuẩn bị chạm tới nơi, Nhậm ảnh đế lại nhanh hơn một bước, kẹp chặt lấy con bề bề gắp đi, làm cho đũa của Dụ Tinh Triết ngây ra giữa không trung.
Nhậm Cảnh quay đầu nhìn “Giám đốc Dụ muốn ăn không?”
Lão Cá “…”
Dạ Sâm “Lão Cá, cậu bóc được không?”
Lão Cá chết “…” Không bóc được thì tôi ăn cả vỏ không được chắc!
Nhưng nghĩ lại thế thì thảm quá, nhìn người ta ai cũng được ăn thịt bề bề, mình lại đi cầm cả vỏ gặm răng rắc răng rắc, đúng là thấp kém! Lại nói, Sun từ chức làm gì cơ chứ? Đừng nói bóc bề bề, tài bóc cua của Sun cũng đỉnh khỏi chê luôn!
Giám đốc Dụ mất mát khoát tay “Tôi không thích ăn cái này.”
Nhậm Cảnh nghe thế liền nhanh tay bóc cho Dạ Sâm.
Dạ Sâm thấy lão Cá thực đáng thương, nhưng bảo cậu đem bề bề Nhậm Cảnh mua, Nhậm Cảnh nấu, Nhậm Cảnh bóc cho người khác ăn… Đừng hòng! Tuyệt đối đừng hòng!
Phải chia sẻ bề bề Nhậm Cảnh mua, Nhậm Cảnh nấu, Thẩm Gia Trạch bóc với lão Cố đã là cực hạn của cậu lắm rồi!
Sau khi ăn hết bề bề, giám đốc Thẩm liền mất việc. Cậu ta thấp thỏm ngó nhìn Cố Khê.
Cố Khê nói “Vẫn còn lạ tay lắm.”
Thẩm Gia Trạch không đáp.
Cố Khê nói tiếp “Lần sau luyện thêm đi.”
Thẩm Gia Trạch mãnh liệt nhìn về phía anh ta, cho là mình nghe nhầm.
Cố Khê vẫn không quay đầu sang, mặc kệ Thẩm Gia Trạch nhìn một thôi một hồi, đến khi hai tai đỏ bừng “Ăn!”
Thẩm Gia Trạch giật mình, nhỏ giọng gọi “Khê Khê…”
“Ăn!”
Tất cả tế bào căng cứng trên người Thẩm Gia Trạch dường như thả lỏng đôi chút “Ừ.”
Tay nghề của Nhậm Cảnh tương đối tốt, thế nhưng, đáng tiếc, cả bàn ăn chỉ có mỗi mình Dạ Sâm là chuyên tâm thưởng thức.
Đương nhiên, đối với Nhậm ảnh đế, thế cũng đủ rồi. Vì anh chủ yếu làm cho Dạ Sâm ăn mà.
Dạ Sâm vừa ăn vừa khen, dù gì Cố Khê với Thẩm Gia Trạch lúc này cũng đã bước vào tình trạng không biết xung quanh có gì, lão Cá thì chẳng phải người ngoài, nên cậu thích làm gì thì cứ làm ấy.
Dụ Tinh Triết đắng lòng, trợ lí không thèm làm cho anh ta, bạn diễn không thèm diễn với anh ta, người thầm mến thành người yêu của kẻ khác, sao đời anh ta lại thảm đến như vậy cơ chứ!
Anh ta còn nuốt nổi cơm sao? Đã sớm nghẹn đến phát no rồi biết không!
Sau khi ăn xong, Dụ Tinh Triết một giây cũng không muốn lưu lại rời đi.
Anh ta quá phiền cái đám xấu xa kia!
Dụ Tinh Triết chân trước vừa đi, Cố Khê chân sau cũng nói “Hôm nay quấy rầy rồi.”
Dạ Sâm đáp “Không sao không sao.”
Thẩm Gia Trạch tạm biệt bọn họ, sau đó đi theo phía sau Cố Khê.
Dạ Sâm tiễn hết khách xong, lại tiếp tục lo âu cái nhiệm vụ hàng ngày. Cậu chủ động đề nghị “Để em thu dọn bát đĩa cho.”
Đó là một chuyện rất dễ làm bẩn quần áo!
Mặc dù bình thường cậu vẫn hay vứt quần áo vào giỏ đựng đồ chờ người giúp việc đến dọn. Thế nhưng lần này, cậu sẽ giả bộ tự mình giặt. Thế thì Nhậm Cảnh chắc chắn sẽ đến giặt giúp cậu.
Đúng là thông minh!
Dạ Sâm đang định đánh quân thần tốc về phía bàn ăn, Nhậm Cảnh đã nói “Anh làm được rồi.”
Dạ Sâm “Thế thì chúng ta làm cùng đi, cho nhanh.”
Nhậm Cảnh “Ừ.”
Dạ Sâm cố tình tìm món nào có nước, chuẩn bị tốt tâm lí “dội” hết lên người.
Nhưng khi cái đĩa nghiêng nghiêng, đại công sắp cáo thành, thì Nhậm Cảnh lại nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy nó trong chớp mắt! “Cẩn thận.”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi huýt sáo “Có một ông chồng tốc độ cũng không hẳn là tốt nha.”
Dạ Sâm vẫn không nản lòng, một mực gây chuyện. Cơ mà lần nào cũng thế, cứ chuẩn bị thành công là Nhậm Cảnh lại xuất hiện “giúp” cậu hóa giải hết sạch!
Dạ Sâm gấp gáp. Sao anh ấy có thể phản ứng nhanh đến thế? Thực vô lí!
Nhậm Cảnh “Thôi để anh làm cho.”
Dạ Sâm “…” Bị ghét rồi QAQ!
Đi chết đi không chút khách khí bật cười ha hả “Cậu vẫn nên cầu người ta đến sàm sỡ cậu đi thì hơn.”
Dạ Sâm đỏ mặt “Cút đi!”
Đi chết đi lại bắt đầu đọc biểu cảm “o( ̄ヘ ̄o#)”
Dạ Sâm không phản đối được, chỉ mong tống ngay nó đi chữa bệnh.
Lẽ nào kế hoạch của cậu lại cứ thế mà chết yểu vì Nhậm Cảnh?
Dạ Sâm không chờ được nữa, hiện nay quỹ điểm của cậu rất eo hẹp, 1 điểm sinh mệnh cậu cũng không thể lãng phí!
Còn hai cái đĩa, cậu nhất định thành công!
Dạ Sâm đẩy Nhậm Cảnh nói “Anh sang bên kia ngồi đi, em tự làm được mà.”
Nhậm Cảnh cười vô cùng dịu dàng, dung túng.
Dạ Sâm tương đối ngượng… Cậu không ngốc đến thế đâu, thật đấy, ít nhất thì mấy việc như thu dọn bàn ăn cậu vẫn biết làm mà.
Đều tại đi chết đi hết, cái đồ hệ thống phế thải!
Dạ Sâm cổ vũ tinh thần xong, lần nữa tiến lên.
Kỳ thật lần này cậu hoàn toàn không có ý định gì cả, chỉ là thất thần, bưng cái đĩa đi mà không chú ý dưới chân. Lúc sắp bị đĩa thức ăn đổ ụp lên đầu, Nhậm Cảnh, với phản ứng cực nhanh, chưa đầy một giây đã ôm cậu vào lòng che chở, khiến cho cậu không dính một chút bẩn nào!
Thế nhưng, phía sau lưng Nhậm Cảnh lại dính đầy bẩn…
Dạ Sâm ôm chặt anh, di di tay áo cho mình cũng bị lây!
Xong!
Dạ Sâm thầm vui vẻ, mở miệng nói “Chúng ta cùng đi tắm đi!”
Đi chết đi “…”
Dạ Sâm “!!!”
Không! Ý cậu là cậu định nói cùng nhau giặt quần áo đi, sao lại biến thành tắm rồi???
Dạ Sâm há miệng muốn giải thích… Nhậm Cảnh giật mình, mắt mày miệng môi đều là ý cười, ngọt đến chết người. Anh ghé vào tai cậu nói nhỏ “Muốn tắm cùng anh?”
Dạ Sâm “…” Thật ra cậu muốn giặt quần áo cùng anh…
Nhậm Cảnh khẽ cười “Sâm Sâm, em thực đáng yêu.”
Mặt Dạ Sâm đỏ bừng. Cậu cố ý làm bẩn mình không phải để tắm cùng anh đâu! Cậu chỉ muốn giặt quần áo cùng anh thôiiiii!
Đi chết đi, đi chết đi! Cậu mau ra đây chứng minh tôi trong sạch đi!
Đi chết đi “Hí hí hí, Nhậm Cảnh sẽ làm cậu vừa trong vừa sạch nhanh thôi.”
Cậu ta không biết mình có tâm trạng gì khi đưa tay bốc lấy một con bề bề.
Thẩm Gia Trạch chậm rãi bóc, từng chút từng chút, cẩn thận như đang dụng sức xé bỏ lớp vỏ cứng cáp bên ngoài, dâng ra trái tim mềm yếu của bản thân đặt xuống trước mặt Cố Khê.
Cố Khê chăm chú nhìn một lúc lâu nói “Không quen tay sao?”
Thẩm Gia Trạch hơi ngừng tay, miễn cưỡng đáp “Đã lâu chưa bóc.”
Cố Khê không nói nữa, kẹp miếng thịt bề bề tươi non đưa vào trong miệng.
Anh ta từ từ nhai nuốt, vẻ mặt bình tĩnh khiến không ai đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Thẩm Gia Trạch hồi hộp chờ mong, giống như đứng trước một màn sương mù, không biết đằng sau ẩn giấu cái gì. Vực sâu… Hay là thiên đường?
Thẩm Gia Trạch ngồi im không nhúc nhích. Cố Khê liếc mắt nói “Bóc tiếp đi.”
Thẩm Gia Trạch nghe thế sửng sốt.
Cố Khê “Không quen tay thì luyện nhiều một chút.”
Một câu hai nghĩa, Thẩm Gia Trạch ngẩng phắt đầu lên nhìn Cố Khê, đôi con ngươi sẫm đen như trời đêm lóe lên.
Cố Khê không phát hiện, thấp giọng hỏi “Có bóc không?”
Thẩm Gia Trạch vội vã cầm tiếp lên một con khác.
Đến nước này, Dụ Tinh Triết rốt cuộc cũng bừng tỉnh. Tên Cố béo này là muốn quay lại với thằng cặn bã kia sao? Hừ! Đồ béo ú chết bầm! Anh sống có còn nguyên tắc không? Mới một ngày mà đã muốn đổi ý?
Dụ Tinh Triết bất lực nhìn sang Dạ Sâm.
Dạ Sâm trịnh trọng gật đầu đáp lại.
Dụ Tinh Triết nỗ lực dùng mắt truyền tin.
Dạ Sâm cũng nỗ lực dùng ánh nhìn nói chuyện.
Hai người ngồi trên bàn ăn “mắt qua mày lại”, có người thế mà lại không vui.
Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm “Em muốn ăn bề bề không?”
Dạ Sâm thực chất rất ít ăn món này, chủ yếu là ngại bóc. Thế nhưng nhìn lão Cố ăn có vẻ ngon miệng, nên đáp “Muốn.”
Nhậm Cảnh gắp một con về trước mặt mình.
Dạ Sâm chẳng thèm quan tâm đến việc truyền sóng điện não với Dụ Tinh Triết nữa mà chỉ chăm chăm nhìn Nhậm Cảnh.
Ngón tay của Nhậm Cảnh đẹp quá! Thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thực có cảm giác mê người!
Dạ Sâm nhìn không chớp mắt. Chẳng lâu sau, bề bề đã được bóc xong. Nhậm Cảnh đặt miếng thịt bề bề vào trong bát cho cậu.
Dạ Sâm len lén liếc sang bát Cố Khê, sau đó lại liếc xuống bát mình, cảm thấy Nhậm Cảnh bóc đẹp hơn Thẩm Gia Trạch, trong lòng đã vui lại càng vui.
Dụ Tinh Triết quả thực không muốn để ý đến Dạ Sâm nữa! Sóng điện não mới truyền được hơn phân nửa, đối phương đã chủ động chặt đứt! Đây tuyệt đối không phải Sâm Sâm mà anh ta quen biết!
Cơ mà quay lại tình hình trước mắt, kịch bản đúng là đã thay đổi mất rồi! Cái tên lão Cố phản bội kia đã “vứt bỏ” anh ta chạy theo Thẩm Gia Trạch.
Dụ Tinh Triết bực bội, nhưng anh ta còn biết làm sao? Thân làm một người đàn ông đích thực, anh ta có thể tay chống nạnh, tay chỉ Cố Khê mà chửi mắng “đồ phụ tình” cho hả lòng hả dạ hay sao?
Đĩa bề bề không nhiều lắm, chỉ có khoảng mười mấy con, nhưng con nào con nấy tươi ngon, mọng nước, kích cỡ to lớn, lúc ăn, thịt vừa mập vừa dai, khiến cho khắp khoang miệng đều tràn ngập hương vị món ăn.
Cố Khê e là chả cảm nhận được mùi vị gì, mà chỉ là muốn ăn, đặc biệt muốn ăn, nhất là muốn ăn đồ do Thẩm Gia Trạch bóc. Anh ta khao khát muốn nếm lại mùi vị trong quá khứ.
Còn Dạ Sâm thì lại vừa ăn vừa: Bề bề này là Nhậm Cảnh mua, thích quá! Bề bề này là Nhậm Cảnh làm, giỏi quá! Bề bề này là Nhậm Cảnh bóc, tuyệt vời!
Mười mấy con bề bề cứ thế vơi dần, đã sắp đạt đến trình độ hết sạch. Dụ Tinh Triết nhìn một con cuối cùng mà tủi thân. Từ nãy đến giờ, đến một con anh ta còn chưa được ăn đâu, cứ phải ngồi cạnh ăn thức ăn đặc thù như một con Husky!
Dụ Tinh Triết bất chấp vươn đũa, quyết định giành lấy con bề bề cuối cùng. Nhưng khi chiếc đũa tinh chuẩn chuẩn bị chạm tới nơi, Nhậm ảnh đế lại nhanh hơn một bước, kẹp chặt lấy con bề bề gắp đi, làm cho đũa của Dụ Tinh Triết ngây ra giữa không trung.
Nhậm Cảnh quay đầu nhìn “Giám đốc Dụ muốn ăn không?”
Lão Cá “…”
Dạ Sâm “Lão Cá, cậu bóc được không?”
Lão Cá chết “…” Không bóc được thì tôi ăn cả vỏ không được chắc!
Nhưng nghĩ lại thế thì thảm quá, nhìn người ta ai cũng được ăn thịt bề bề, mình lại đi cầm cả vỏ gặm răng rắc răng rắc, đúng là thấp kém! Lại nói, Sun từ chức làm gì cơ chứ? Đừng nói bóc bề bề, tài bóc cua của Sun cũng đỉnh khỏi chê luôn!
Giám đốc Dụ mất mát khoát tay “Tôi không thích ăn cái này.”
Nhậm Cảnh nghe thế liền nhanh tay bóc cho Dạ Sâm.
Dạ Sâm thấy lão Cá thực đáng thương, nhưng bảo cậu đem bề bề Nhậm Cảnh mua, Nhậm Cảnh nấu, Nhậm Cảnh bóc cho người khác ăn… Đừng hòng! Tuyệt đối đừng hòng!
Phải chia sẻ bề bề Nhậm Cảnh mua, Nhậm Cảnh nấu, Thẩm Gia Trạch bóc với lão Cố đã là cực hạn của cậu lắm rồi!
Sau khi ăn hết bề bề, giám đốc Thẩm liền mất việc. Cậu ta thấp thỏm ngó nhìn Cố Khê.
Cố Khê nói “Vẫn còn lạ tay lắm.”
Thẩm Gia Trạch không đáp.
Cố Khê nói tiếp “Lần sau luyện thêm đi.”
Thẩm Gia Trạch mãnh liệt nhìn về phía anh ta, cho là mình nghe nhầm.
Cố Khê vẫn không quay đầu sang, mặc kệ Thẩm Gia Trạch nhìn một thôi một hồi, đến khi hai tai đỏ bừng “Ăn!”
Thẩm Gia Trạch giật mình, nhỏ giọng gọi “Khê Khê…”
“Ăn!”
Tất cả tế bào căng cứng trên người Thẩm Gia Trạch dường như thả lỏng đôi chút “Ừ.”
Tay nghề của Nhậm Cảnh tương đối tốt, thế nhưng, đáng tiếc, cả bàn ăn chỉ có mỗi mình Dạ Sâm là chuyên tâm thưởng thức.
Đương nhiên, đối với Nhậm ảnh đế, thế cũng đủ rồi. Vì anh chủ yếu làm cho Dạ Sâm ăn mà.
Dạ Sâm vừa ăn vừa khen, dù gì Cố Khê với Thẩm Gia Trạch lúc này cũng đã bước vào tình trạng không biết xung quanh có gì, lão Cá thì chẳng phải người ngoài, nên cậu thích làm gì thì cứ làm ấy.
Dụ Tinh Triết đắng lòng, trợ lí không thèm làm cho anh ta, bạn diễn không thèm diễn với anh ta, người thầm mến thành người yêu của kẻ khác, sao đời anh ta lại thảm đến như vậy cơ chứ!
Anh ta còn nuốt nổi cơm sao? Đã sớm nghẹn đến phát no rồi biết không!
Sau khi ăn xong, Dụ Tinh Triết một giây cũng không muốn lưu lại rời đi.
Anh ta quá phiền cái đám xấu xa kia!
Dụ Tinh Triết chân trước vừa đi, Cố Khê chân sau cũng nói “Hôm nay quấy rầy rồi.”
Dạ Sâm đáp “Không sao không sao.”
Thẩm Gia Trạch tạm biệt bọn họ, sau đó đi theo phía sau Cố Khê.
Dạ Sâm tiễn hết khách xong, lại tiếp tục lo âu cái nhiệm vụ hàng ngày. Cậu chủ động đề nghị “Để em thu dọn bát đĩa cho.”
Đó là một chuyện rất dễ làm bẩn quần áo!
Mặc dù bình thường cậu vẫn hay vứt quần áo vào giỏ đựng đồ chờ người giúp việc đến dọn. Thế nhưng lần này, cậu sẽ giả bộ tự mình giặt. Thế thì Nhậm Cảnh chắc chắn sẽ đến giặt giúp cậu.
Đúng là thông minh!
Dạ Sâm đang định đánh quân thần tốc về phía bàn ăn, Nhậm Cảnh đã nói “Anh làm được rồi.”
Dạ Sâm “Thế thì chúng ta làm cùng đi, cho nhanh.”
Nhậm Cảnh “Ừ.”
Dạ Sâm cố tình tìm món nào có nước, chuẩn bị tốt tâm lí “dội” hết lên người.
Nhưng khi cái đĩa nghiêng nghiêng, đại công sắp cáo thành, thì Nhậm Cảnh lại nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy nó trong chớp mắt! “Cẩn thận.”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi huýt sáo “Có một ông chồng tốc độ cũng không hẳn là tốt nha.”
Dạ Sâm vẫn không nản lòng, một mực gây chuyện. Cơ mà lần nào cũng thế, cứ chuẩn bị thành công là Nhậm Cảnh lại xuất hiện “giúp” cậu hóa giải hết sạch!
Dạ Sâm gấp gáp. Sao anh ấy có thể phản ứng nhanh đến thế? Thực vô lí!
Nhậm Cảnh “Thôi để anh làm cho.”
Dạ Sâm “…” Bị ghét rồi QAQ!
Đi chết đi không chút khách khí bật cười ha hả “Cậu vẫn nên cầu người ta đến sàm sỡ cậu đi thì hơn.”
Dạ Sâm đỏ mặt “Cút đi!”
Đi chết đi lại bắt đầu đọc biểu cảm “o( ̄ヘ ̄o#)”
Dạ Sâm không phản đối được, chỉ mong tống ngay nó đi chữa bệnh.
Lẽ nào kế hoạch của cậu lại cứ thế mà chết yểu vì Nhậm Cảnh?
Dạ Sâm không chờ được nữa, hiện nay quỹ điểm của cậu rất eo hẹp, 1 điểm sinh mệnh cậu cũng không thể lãng phí!
Còn hai cái đĩa, cậu nhất định thành công!
Dạ Sâm đẩy Nhậm Cảnh nói “Anh sang bên kia ngồi đi, em tự làm được mà.”
Nhậm Cảnh cười vô cùng dịu dàng, dung túng.
Dạ Sâm tương đối ngượng… Cậu không ngốc đến thế đâu, thật đấy, ít nhất thì mấy việc như thu dọn bàn ăn cậu vẫn biết làm mà.
Đều tại đi chết đi hết, cái đồ hệ thống phế thải!
Dạ Sâm cổ vũ tinh thần xong, lần nữa tiến lên.
Kỳ thật lần này cậu hoàn toàn không có ý định gì cả, chỉ là thất thần, bưng cái đĩa đi mà không chú ý dưới chân. Lúc sắp bị đĩa thức ăn đổ ụp lên đầu, Nhậm Cảnh, với phản ứng cực nhanh, chưa đầy một giây đã ôm cậu vào lòng che chở, khiến cho cậu không dính một chút bẩn nào!
Thế nhưng, phía sau lưng Nhậm Cảnh lại dính đầy bẩn…
Dạ Sâm ôm chặt anh, di di tay áo cho mình cũng bị lây!
Xong!
Dạ Sâm thầm vui vẻ, mở miệng nói “Chúng ta cùng đi tắm đi!”
Đi chết đi “…”
Dạ Sâm “!!!”
Không! Ý cậu là cậu định nói cùng nhau giặt quần áo đi, sao lại biến thành tắm rồi???
Dạ Sâm há miệng muốn giải thích… Nhậm Cảnh giật mình, mắt mày miệng môi đều là ý cười, ngọt đến chết người. Anh ghé vào tai cậu nói nhỏ “Muốn tắm cùng anh?”
Dạ Sâm “…” Thật ra cậu muốn giặt quần áo cùng anh…
Nhậm Cảnh khẽ cười “Sâm Sâm, em thực đáng yêu.”
Mặt Dạ Sâm đỏ bừng. Cậu cố ý làm bẩn mình không phải để tắm cùng anh đâu! Cậu chỉ muốn giặt quần áo cùng anh thôiiiii!
Đi chết đi, đi chết đi! Cậu mau ra đây chứng minh tôi trong sạch đi!
Đi chết đi “Hí hí hí, Nhậm Cảnh sẽ làm cậu vừa trong vừa sạch nhanh thôi.”
/91
|